Quyển 1 - Chương 155: Trúng mìn rồi.
Viêm Thủy Lâm
02/12/2021
Chu Gia Mẫn: "..."
"Vậy em không đi ra ngoài chơi nữa?" Chu Gia Mẫn hỏi.
Nam Nam tiếp tục đung đưa chân, hai tay khoanh trước ngực, tròng mắt phóng ra ngoài cửa sổ, cô đơn nói: "Em đợi Hỏa Hỏa tới đón em, chị ấy nói sẽ tới."
Giờ Viêm Cảnh Hi đang ở bệnh viện đấy, cũng không thể phân thân, hơn nữa, cô nghĩ Viêm Cảnh Hi và giáo sư Lục đang ở cùng nhau, cho nên thằng nhóc xấu xa này, không có cơ hội.
"Cái đó. Anh Nam à." Chu Gia Mẫn trấn an nói: "Em đừng thích chị Hỏa Hỏa của em nữa, chị Hỏa Hỏa của em lớn hơn em rât nhiều tuổi."
"Tuổi tác không là vấn đề." Nam Nam chững chạc đàng hoàng nhìn Chu Gia Mẫn nói.
"Vậy chị..." Chu Gia Mẫn chỉ vào mũi của mình, suy nghĩ một chút, nhắc nhở Nam Nam nói: "Chị bằng tuổi với cô ấy."
Nam Nam ghét bỏ nhìn Chu Gia Mẫn, không khách khí nói: "Em với chị không phải vấn đề tuổi tác, mà là có vài điều vượt quá vấn đề khoảng cách."
Chu Gia Mẫn cá chết liếc mắt nhìn chằm chằm Nam Nam.
Đồ không có lương tâm.
Tốt xấu gì cô cũng không ngại cực khổ qua đây thăm nó.
Chu Gia Mẫn nhấp hé miệng, đứng lên, "Đi đây, tổn thương tự ái rồi, không làm nữa."
Chu Gia Mẫn đi tới cửa.
Nam Nam đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, từ trên ghế salon nhảy qua, ngăn trước mặt Chu Gia Mẫn, mắt tròn trịa nheo lại, cười hì hì nói: "Chị à, ba em có chút gien không tốt, chị thứ lỗi nha, đừng giận em, cái đó, khi nào chị gặp Hỏa Hỏa thì nói với cô ấy, em bây giờ trà không uống, cơm không ăn, gầy đi mấy cân rồi, sắp suy dinh dưỡng đến nơi rồi, nói cô ấy đến thăm em, nếu như cô ấy không đến thăm em, em cũng chỉ có thể bắt cô ấy mang đi thôi."
Chu Gia Mẫn bình tĩnh nhìn tên thấp bé ngăn ở trước mặt mình.
Nó nói gien ba nó không tốt.
Nàng thật muốn nhìn một chút rốt cuộc là ông bố bụng dạ đen tối nào, có thể sinh ra được đứa con bụng dạ đen tối như này.
"Được rồi, lời của anh Nam, lúc trở lại chị sẽ nói với Hỏa Hỏa ha." Khóe miệng Chu Gia Mẫn nhếch lên cười khan nói.
"Dạ, chị, sau này đợi em tu thành chính quả với Hỏa Hỏa, em sẽ cho chị đại hồng bao. Hê hê." Nam Nam cười tà.
Bộ dáng nhỏ kia, rõ ràng còn là một bé trai ngây ngô đáng yêu, làm cho người ta tức giận không được, nhưng, lại lộ ra một cỗ thành thục không phù hợp với độ tuổi.
Nguyên nhân là bởi vì gia đình sao?
Bệnh viện
Viêm Cảnh Hi chỉ cần truyền hai bình nước, một lớn một nhỏ.
Nhưng là bởi vì bị thương ở mông, cho nên Viêm Cảnh Hi tạm thời chỉ có thể nằm sấp.
Lục Mộc Kình giúp cô gọt táo. Tự phụ ưu nhã, ngón tay thon dài trắng nõn.
Viêm Cảnh Hi chống đầu, nhìn anh, trong con ngươi màu hổ phách mấy phần mê luyến.
Lục Mộc Kình nhìn về phía cô, ánh mắt sâu tối, nhíu mày, "Làm sao vậy? Nhìn anh như vậy."
Mặt Viêm Cảnh Hi hơi đỏ lên, cảm giác mình không khác gì hoa si, lại bị dáng vẻ anh mê hoặc, dời đề tài nói: "Anh có cảm thấy Nam Nam dường như trưởng thành sớm hơn so với những đứa nhỏ bằng tuổi không?"
Lục Mộc Kình cắt táo đã gọt xong thành từng miếng từng miếng nhỏ, đặt trong ly nước, cắm một cây cây tăm lên miếng táo, đưa cho Viêm Cảnh Hi, đôi mắt thâm thúy nói: "Nam Nam trước 3 tuổi, vẫn rất ngây thơ."
"Hả?" Viêm Cảnh Hi nhận lấy cái li, nhìn thấy táo trong li nước, trong lòng từng chút từng chút rung động lan ra.
Vẫn chưa có người nào tốt với cô như vậy.
Lục Mộc Kình rất cẩn thận.
Lục Mộc Kình lau tay, nhớ lại nói: "Lúc ba tuổi, anh và nó ở Nga, nó vẫn cho bản thân là Người Nhện, mỗi lần nó phi phi với Tô Phỉ, Tô Phỉ đều sẽ giả vờ bị tơ nhện trói buộc, cầu xin tha thứ, nó đều rất vui vẻ. Sau đó có một lần, nó ở trong trường học bị cậu bạn người Nga đánh. Nó nằm trên mặt đất không đánh trả, cứ phi phi, phi phi với người bạn nhỏ đó. Nó cho rằng những thứ tơ nhện ấy có thể vây khốn bạn nó, kết quả ngày đó nó bị đánh rất thảm."
Viêm Cảnh Hi có thể tưởng tượng cho ra cảnh tượng đó, trẻ con không phải đều như vậy sao? Thật đáng yêu.
"Sau đó thì sao?" Viêm Cảnh Hi cắm một miếng táo, để vào trong miệng, hỏi.
Táo rất ngọt, hình như đặc biệt ngọt, ngọt hơn so với những quả cô đã từng ăn qua.
"Bắt đầu từ ngày đó, nó biết thật ra mình không phải người nhện, là người lớn đang lừa nó, nó bắt đầu học cách dùng tư duy của người lớn suy nghĩ vấn đề. Nó tìm anh đàm phán, nói, 'Ba, ba nuôi dưỡng con của ba thành người yếu trí như vậy, có phải rất có cảm giác vinh dự không' ." Lục Mộc Kình nói, liếc hướng Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy đây mới là giọng điệu nói chuyện của Nam Nam, không tự chủ toát ra nụ cười mỉm cưng chièu, hỏi: "Sau đó thì sao nữa?"
"Nó bắt đầu tự mình ăn cơm, tự mình lên mạng, tự mình học tập, tự mình tiếp xúc sự vật. Có một ngày, anh rảnh rỗi, dẫn nó đi siêu thị, đụng phải cậu bạn nhỏ đã đánh nó kia. Cậu bạn đó lớn hơn nó một tuổi, tròn tròn mập mạp, cao hơn nó nửa cái đầu. Nam Nam đi tới trước mặt cậu bạn đó, hỏi: Ba mày đâu?"
Lục Mộc Kình nói tới đây, dừng lại một chút, cúi đầu, khóe miệng nhếch lên.
"Sau đó thì sao?" Viêm Cảnh Hi gấp gáp hỏi.
"Sau đó bạn nhỏ kia rất ngang ngược, nói: Một mình tao đến chơi. Nam Nam sau khi nghe, cười hê hê một tiếng, anh còn tưởng rằng nó muốn khoe nó có ba đi cùng, không ngờ nó nói một câu, 'Vậy tao an tâm rồi.' sau đó, đánh cậu bé kia một trận." Lục Mộc Kình bất đắc dĩ nói.
"Hả?" Viêm Cảnh Hi cũng rất bất ngờ với kết quả này.
"Sau đó, anh đưa nó đến Cơ quan thiên trài trẻ em của Mĩ để kiểm tra, trắc nghiệm ra chỉ số thông minh của Nam Nam cao tới 165" Lục Mộc Kình đối với điểm này, rất tự hào nói.
"Chẳng trách, đứa nhỏ này tinh quái như vậy, không giống với những đứa nhỏ bằng tuổi." Viêm Cảnh Hi cảm thán nói.
Lục Mộc Kình thấy bộ dáng cụp mắt của Viêm Cảnh Hi, trầm ảnh lạc bích, dưới lông mi thật dài lưu lại một đường đổ bóng, trong miệng nhai táo, ở giữa trắng và đỏ, tự do cuồn cuộn.
Đặc biệt khi cô nằm nghiêng, mặc dù mặc đồ bệnh nhân bình thường, nhưng, càng thêm xinh đẹp, như thế nằm của mỹ nhân, gợi cảm, trêu ngươi.
"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình mềm giọng gọi Viêm Cảnh Hi, giọng nói hơi khàn khàn.
"Hả?" Viêm Cảnh Hi đáp Lục Mộc Kình một tiếng, tròng mắt xinh đẹp vọng vào trong mắt mênh mông của anh.
Yết hầu Lục Mộc Kình chuyển động, hôn lên môi của cô.
Không giống như lần trước, lần đó anh chỉ là lướt qua rồi dừng lại, lần này, mang theo hormone phái nam.
Bàn tay từ trên xuống dưới, cởi ba nút áo của cô ra, đi vào trong.
Lòng bàn tay nóng rực khiến toàn thân Viêm Cảnh Hi run lên.
Bàn tay của anh quen thuộc cởi chốt áo phía sau lưng cô, bao trùm lên nơi trắng nõn ngạo nghễ ấy, lực đạo vừa phải, phối hợp da thịt co giãn của cô.
Ngón tay ở chỗ độc đáo đó rất có kỹ xảo.
Như hoa mai nở rộ trong tuyết.
Viêm Cảnh Hi hô hấp không vững, trong đầu mấy phần mê man, thân thể mấy phần khô nóng.
Mặc dù cô chưa từng trải qua, nhưng cũng không phải không biết gì.
Anh muốn cô, rất rõ ràng không thể dừng được, rất rõ ràng không muốn khắc chế.
Có phải quá nhanh rồi không?
Trong đầu Viêm Cảnh Hi thoáng qua lo ngại, nhưng dưới sự dẫn dắt của anh, một chút khí lực cũng không có, toàn thân mềm mại, hô hấp hỗn loạn.
Nụ hôn của anh đi xuống, lít nhít từ cổ cô đi xuống, đến trên ngón tay.
Viêm Cảnh Hi có chút ngẩn ngơ, giống như đi thuyền trên biển, giống như là luồng nhiệt của dòng điện, nở rộ ra.
Không tự chủ ngửa mặt, bàn tay nắm ga giường, âm thanh "ưm" yếu yếu vang vọng trong phòng.
Anh nắm tay cô, đặt ở mặt trên bụng anh.
Viêm Cảnh Hi mơ mơ màng màng, như là đụng phải đầu mẩu thuốc lá, thu tay một chút về phía sau.
Chân mày Lục Mộc Kình nhíu lại, trong mắt bịt kín một tầng sương mù dày đặc, gợi cảm, mê hoặc, như khát vọng cất giấu ở nơi sâu nhất trong cơ thể.
Viêm Cảnh Hi trầm mê ở trong đoi mắt mị hoặc của anh, như mỹ nhân ngư trên biển mê hoặc ngư dân, tay chậm rãi mở ra, cách quần tây anh nắm lấy.
"Cảnh Hi." Kèm theo đó là giọng nói Chu Gia Mẫn, cô không có một chút dấu hiệu đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Chu Gia Mẫn, toàn bộ đầu óc nổ tung, buông tay, đẩy Lục Mộc Kình ra. Kéo đồ của mình lại, mặt ngại ngùng đỏ lựng.
Lục Mộc Kình ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sâu tối giống như vũ trụ mênh mông, nhìn về phía Chu Gia Mẫn, trầm ổn, nội liễm, toàn thân trên dưới bao phủ khí chất quý tộc ưu nhã, tự phụ đảo lộn chúng sinh, không giống người phàm bình thường.
Lại mang theo xa cách vô cùng.
Chu Gia Mẫn há mồm ra, nếu như mới vừa rồi cô không nhìn lầm, cúc áo Cảnh Hi là mở ra, giáo sư Lục và Cảnh Hi ở đó dạng, như vậy!
Mặt Chu Gia Mẫn còn đỏ hơn Viêm Cảnh Hi, tim đập nhảy rất nhanh, vội vàng rụt đầu về, đóng cửa.
Viêm Cảnh Hi trong đầu trống rỗng.
Lục Mộc Kình cúi người, tiếp tục hôn cô, bàn tay đi vào trong quần áo.
Chu Gia Mẫn không ngờ giáo sư Lục ở đây, vì hạnh phúc của giáo sư Lục và Cảnh Hi suy nghĩ, cô vẫn là nên rút lui.
Đúng, đưa đồ cho Cảnh Hi rồi rút lui.
"Cái đó, Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn lại đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bọn họ đang tiếp tục, lại lần nữa chết đứng.
Lục Mộc Kình cũng rất bất đắc dĩ, ham muốn trong mắt chưa tan, cười khổ, nhìn về phía Chu Gia Mẫn, tự phụ đứng dậy, "Các người trò chuyện."
Anh đi đến toilet, trước tắm nước lạnh, nếu không, có thể sẽ bể mất.
Chu Gia Mẫn ngại ngùng đi về phía Viêm Cảnh Hi, bộ dáng lấm la lấm lét kia, khiến Viêm Cảnh Hi cũng bật cười.
Chu Gia Mẫn gãi gãi đầu, xin lỗi nói: "Xin lỗi nha, sao hai người không đóng cửa."
Viêm Cảnh Hi đỏ mặt, vì để cho bản thân không phải lúng túng, trêu chọc nói: "Hôm nay cậu được cắm điện à? Cả người đều bắn ánh sáng chói lọi tứ phía."
"Hả?" Chu Gia Mẫn đưa đồ cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi gõ Chu Gia Mẫn một cái, gắt giọng: "Tiết kiệm điện chút đi, bóng đèn sáng quá, sẽ mù mắt người ta."
Chu Gia Mẫn thè lưỡi, nhẹ giọng hỏi: "Cảnh Hi, cậu có phải kì an toàn không? Nếu không, tớ đi mua Durex cho cậu."
Viêm Cảnh Hi lại lần nữa gõ trán Chu Gia Mẫn một cái, nói: "Mông chị đây trúng mìn rồi, muốn làm, cũng không tiện, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Mặc dù nói như vậy, mặt Viêm Cảnh Hi vẫn đỏ bừng, có chút chột dạ khó hiểu.
Chu Gia Mẫn nhìn về phía toilet, "Tớ thấy giáo sư Lục ấy, nghe nói đàn ông mà có bản tính động vật quá, lý trí sẽ không có, nói không chừng... Ha ha."
Những lời phía sau Chu Gia Mẫn cũng không nói gì, nheo mắt lại, lòng đen xoay một vòng, có một chủ ý, cười tà gọi Viêm Cảnh Hi một tiếng."Cảnh Hi."
"Hử, cái gì." Mạch suy nghĩ của Viêm Cảnh Hi vẫn đang dừng lại trên
"Vậy em không đi ra ngoài chơi nữa?" Chu Gia Mẫn hỏi.
Nam Nam tiếp tục đung đưa chân, hai tay khoanh trước ngực, tròng mắt phóng ra ngoài cửa sổ, cô đơn nói: "Em đợi Hỏa Hỏa tới đón em, chị ấy nói sẽ tới."
Giờ Viêm Cảnh Hi đang ở bệnh viện đấy, cũng không thể phân thân, hơn nữa, cô nghĩ Viêm Cảnh Hi và giáo sư Lục đang ở cùng nhau, cho nên thằng nhóc xấu xa này, không có cơ hội.
"Cái đó. Anh Nam à." Chu Gia Mẫn trấn an nói: "Em đừng thích chị Hỏa Hỏa của em nữa, chị Hỏa Hỏa của em lớn hơn em rât nhiều tuổi."
"Tuổi tác không là vấn đề." Nam Nam chững chạc đàng hoàng nhìn Chu Gia Mẫn nói.
"Vậy chị..." Chu Gia Mẫn chỉ vào mũi của mình, suy nghĩ một chút, nhắc nhở Nam Nam nói: "Chị bằng tuổi với cô ấy."
Nam Nam ghét bỏ nhìn Chu Gia Mẫn, không khách khí nói: "Em với chị không phải vấn đề tuổi tác, mà là có vài điều vượt quá vấn đề khoảng cách."
Chu Gia Mẫn cá chết liếc mắt nhìn chằm chằm Nam Nam.
Đồ không có lương tâm.
Tốt xấu gì cô cũng không ngại cực khổ qua đây thăm nó.
Chu Gia Mẫn nhấp hé miệng, đứng lên, "Đi đây, tổn thương tự ái rồi, không làm nữa."
Chu Gia Mẫn đi tới cửa.
Nam Nam đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, từ trên ghế salon nhảy qua, ngăn trước mặt Chu Gia Mẫn, mắt tròn trịa nheo lại, cười hì hì nói: "Chị à, ba em có chút gien không tốt, chị thứ lỗi nha, đừng giận em, cái đó, khi nào chị gặp Hỏa Hỏa thì nói với cô ấy, em bây giờ trà không uống, cơm không ăn, gầy đi mấy cân rồi, sắp suy dinh dưỡng đến nơi rồi, nói cô ấy đến thăm em, nếu như cô ấy không đến thăm em, em cũng chỉ có thể bắt cô ấy mang đi thôi."
Chu Gia Mẫn bình tĩnh nhìn tên thấp bé ngăn ở trước mặt mình.
Nó nói gien ba nó không tốt.
Nàng thật muốn nhìn một chút rốt cuộc là ông bố bụng dạ đen tối nào, có thể sinh ra được đứa con bụng dạ đen tối như này.
"Được rồi, lời của anh Nam, lúc trở lại chị sẽ nói với Hỏa Hỏa ha." Khóe miệng Chu Gia Mẫn nhếch lên cười khan nói.
"Dạ, chị, sau này đợi em tu thành chính quả với Hỏa Hỏa, em sẽ cho chị đại hồng bao. Hê hê." Nam Nam cười tà.
Bộ dáng nhỏ kia, rõ ràng còn là một bé trai ngây ngô đáng yêu, làm cho người ta tức giận không được, nhưng, lại lộ ra một cỗ thành thục không phù hợp với độ tuổi.
Nguyên nhân là bởi vì gia đình sao?
Bệnh viện
Viêm Cảnh Hi chỉ cần truyền hai bình nước, một lớn một nhỏ.
Nhưng là bởi vì bị thương ở mông, cho nên Viêm Cảnh Hi tạm thời chỉ có thể nằm sấp.
Lục Mộc Kình giúp cô gọt táo. Tự phụ ưu nhã, ngón tay thon dài trắng nõn.
Viêm Cảnh Hi chống đầu, nhìn anh, trong con ngươi màu hổ phách mấy phần mê luyến.
Lục Mộc Kình nhìn về phía cô, ánh mắt sâu tối, nhíu mày, "Làm sao vậy? Nhìn anh như vậy."
Mặt Viêm Cảnh Hi hơi đỏ lên, cảm giác mình không khác gì hoa si, lại bị dáng vẻ anh mê hoặc, dời đề tài nói: "Anh có cảm thấy Nam Nam dường như trưởng thành sớm hơn so với những đứa nhỏ bằng tuổi không?"
Lục Mộc Kình cắt táo đã gọt xong thành từng miếng từng miếng nhỏ, đặt trong ly nước, cắm một cây cây tăm lên miếng táo, đưa cho Viêm Cảnh Hi, đôi mắt thâm thúy nói: "Nam Nam trước 3 tuổi, vẫn rất ngây thơ."
"Hả?" Viêm Cảnh Hi nhận lấy cái li, nhìn thấy táo trong li nước, trong lòng từng chút từng chút rung động lan ra.
Vẫn chưa có người nào tốt với cô như vậy.
Lục Mộc Kình rất cẩn thận.
Lục Mộc Kình lau tay, nhớ lại nói: "Lúc ba tuổi, anh và nó ở Nga, nó vẫn cho bản thân là Người Nhện, mỗi lần nó phi phi với Tô Phỉ, Tô Phỉ đều sẽ giả vờ bị tơ nhện trói buộc, cầu xin tha thứ, nó đều rất vui vẻ. Sau đó có một lần, nó ở trong trường học bị cậu bạn người Nga đánh. Nó nằm trên mặt đất không đánh trả, cứ phi phi, phi phi với người bạn nhỏ đó. Nó cho rằng những thứ tơ nhện ấy có thể vây khốn bạn nó, kết quả ngày đó nó bị đánh rất thảm."
Viêm Cảnh Hi có thể tưởng tượng cho ra cảnh tượng đó, trẻ con không phải đều như vậy sao? Thật đáng yêu.
"Sau đó thì sao?" Viêm Cảnh Hi cắm một miếng táo, để vào trong miệng, hỏi.
Táo rất ngọt, hình như đặc biệt ngọt, ngọt hơn so với những quả cô đã từng ăn qua.
"Bắt đầu từ ngày đó, nó biết thật ra mình không phải người nhện, là người lớn đang lừa nó, nó bắt đầu học cách dùng tư duy của người lớn suy nghĩ vấn đề. Nó tìm anh đàm phán, nói, 'Ba, ba nuôi dưỡng con của ba thành người yếu trí như vậy, có phải rất có cảm giác vinh dự không' ." Lục Mộc Kình nói, liếc hướng Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy đây mới là giọng điệu nói chuyện của Nam Nam, không tự chủ toát ra nụ cười mỉm cưng chièu, hỏi: "Sau đó thì sao nữa?"
"Nó bắt đầu tự mình ăn cơm, tự mình lên mạng, tự mình học tập, tự mình tiếp xúc sự vật. Có một ngày, anh rảnh rỗi, dẫn nó đi siêu thị, đụng phải cậu bạn nhỏ đã đánh nó kia. Cậu bạn đó lớn hơn nó một tuổi, tròn tròn mập mạp, cao hơn nó nửa cái đầu. Nam Nam đi tới trước mặt cậu bạn đó, hỏi: Ba mày đâu?"
Lục Mộc Kình nói tới đây, dừng lại một chút, cúi đầu, khóe miệng nhếch lên.
"Sau đó thì sao?" Viêm Cảnh Hi gấp gáp hỏi.
"Sau đó bạn nhỏ kia rất ngang ngược, nói: Một mình tao đến chơi. Nam Nam sau khi nghe, cười hê hê một tiếng, anh còn tưởng rằng nó muốn khoe nó có ba đi cùng, không ngờ nó nói một câu, 'Vậy tao an tâm rồi.' sau đó, đánh cậu bé kia một trận." Lục Mộc Kình bất đắc dĩ nói.
"Hả?" Viêm Cảnh Hi cũng rất bất ngờ với kết quả này.
"Sau đó, anh đưa nó đến Cơ quan thiên trài trẻ em của Mĩ để kiểm tra, trắc nghiệm ra chỉ số thông minh của Nam Nam cao tới 165" Lục Mộc Kình đối với điểm này, rất tự hào nói.
"Chẳng trách, đứa nhỏ này tinh quái như vậy, không giống với những đứa nhỏ bằng tuổi." Viêm Cảnh Hi cảm thán nói.
Lục Mộc Kình thấy bộ dáng cụp mắt của Viêm Cảnh Hi, trầm ảnh lạc bích, dưới lông mi thật dài lưu lại một đường đổ bóng, trong miệng nhai táo, ở giữa trắng và đỏ, tự do cuồn cuộn.
Đặc biệt khi cô nằm nghiêng, mặc dù mặc đồ bệnh nhân bình thường, nhưng, càng thêm xinh đẹp, như thế nằm của mỹ nhân, gợi cảm, trêu ngươi.
"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình mềm giọng gọi Viêm Cảnh Hi, giọng nói hơi khàn khàn.
"Hả?" Viêm Cảnh Hi đáp Lục Mộc Kình một tiếng, tròng mắt xinh đẹp vọng vào trong mắt mênh mông của anh.
Yết hầu Lục Mộc Kình chuyển động, hôn lên môi của cô.
Không giống như lần trước, lần đó anh chỉ là lướt qua rồi dừng lại, lần này, mang theo hormone phái nam.
Bàn tay từ trên xuống dưới, cởi ba nút áo của cô ra, đi vào trong.
Lòng bàn tay nóng rực khiến toàn thân Viêm Cảnh Hi run lên.
Bàn tay của anh quen thuộc cởi chốt áo phía sau lưng cô, bao trùm lên nơi trắng nõn ngạo nghễ ấy, lực đạo vừa phải, phối hợp da thịt co giãn của cô.
Ngón tay ở chỗ độc đáo đó rất có kỹ xảo.
Như hoa mai nở rộ trong tuyết.
Viêm Cảnh Hi hô hấp không vững, trong đầu mấy phần mê man, thân thể mấy phần khô nóng.
Mặc dù cô chưa từng trải qua, nhưng cũng không phải không biết gì.
Anh muốn cô, rất rõ ràng không thể dừng được, rất rõ ràng không muốn khắc chế.
Có phải quá nhanh rồi không?
Trong đầu Viêm Cảnh Hi thoáng qua lo ngại, nhưng dưới sự dẫn dắt của anh, một chút khí lực cũng không có, toàn thân mềm mại, hô hấp hỗn loạn.
Nụ hôn của anh đi xuống, lít nhít từ cổ cô đi xuống, đến trên ngón tay.
Viêm Cảnh Hi có chút ngẩn ngơ, giống như đi thuyền trên biển, giống như là luồng nhiệt của dòng điện, nở rộ ra.
Không tự chủ ngửa mặt, bàn tay nắm ga giường, âm thanh "ưm" yếu yếu vang vọng trong phòng.
Anh nắm tay cô, đặt ở mặt trên bụng anh.
Viêm Cảnh Hi mơ mơ màng màng, như là đụng phải đầu mẩu thuốc lá, thu tay một chút về phía sau.
Chân mày Lục Mộc Kình nhíu lại, trong mắt bịt kín một tầng sương mù dày đặc, gợi cảm, mê hoặc, như khát vọng cất giấu ở nơi sâu nhất trong cơ thể.
Viêm Cảnh Hi trầm mê ở trong đoi mắt mị hoặc của anh, như mỹ nhân ngư trên biển mê hoặc ngư dân, tay chậm rãi mở ra, cách quần tây anh nắm lấy.
"Cảnh Hi." Kèm theo đó là giọng nói Chu Gia Mẫn, cô không có một chút dấu hiệu đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Chu Gia Mẫn, toàn bộ đầu óc nổ tung, buông tay, đẩy Lục Mộc Kình ra. Kéo đồ của mình lại, mặt ngại ngùng đỏ lựng.
Lục Mộc Kình ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sâu tối giống như vũ trụ mênh mông, nhìn về phía Chu Gia Mẫn, trầm ổn, nội liễm, toàn thân trên dưới bao phủ khí chất quý tộc ưu nhã, tự phụ đảo lộn chúng sinh, không giống người phàm bình thường.
Lại mang theo xa cách vô cùng.
Chu Gia Mẫn há mồm ra, nếu như mới vừa rồi cô không nhìn lầm, cúc áo Cảnh Hi là mở ra, giáo sư Lục và Cảnh Hi ở đó dạng, như vậy!
Mặt Chu Gia Mẫn còn đỏ hơn Viêm Cảnh Hi, tim đập nhảy rất nhanh, vội vàng rụt đầu về, đóng cửa.
Viêm Cảnh Hi trong đầu trống rỗng.
Lục Mộc Kình cúi người, tiếp tục hôn cô, bàn tay đi vào trong quần áo.
Chu Gia Mẫn không ngờ giáo sư Lục ở đây, vì hạnh phúc của giáo sư Lục và Cảnh Hi suy nghĩ, cô vẫn là nên rút lui.
Đúng, đưa đồ cho Cảnh Hi rồi rút lui.
"Cái đó, Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn lại đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bọn họ đang tiếp tục, lại lần nữa chết đứng.
Lục Mộc Kình cũng rất bất đắc dĩ, ham muốn trong mắt chưa tan, cười khổ, nhìn về phía Chu Gia Mẫn, tự phụ đứng dậy, "Các người trò chuyện."
Anh đi đến toilet, trước tắm nước lạnh, nếu không, có thể sẽ bể mất.
Chu Gia Mẫn ngại ngùng đi về phía Viêm Cảnh Hi, bộ dáng lấm la lấm lét kia, khiến Viêm Cảnh Hi cũng bật cười.
Chu Gia Mẫn gãi gãi đầu, xin lỗi nói: "Xin lỗi nha, sao hai người không đóng cửa."
Viêm Cảnh Hi đỏ mặt, vì để cho bản thân không phải lúng túng, trêu chọc nói: "Hôm nay cậu được cắm điện à? Cả người đều bắn ánh sáng chói lọi tứ phía."
"Hả?" Chu Gia Mẫn đưa đồ cho Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi gõ Chu Gia Mẫn một cái, gắt giọng: "Tiết kiệm điện chút đi, bóng đèn sáng quá, sẽ mù mắt người ta."
Chu Gia Mẫn thè lưỡi, nhẹ giọng hỏi: "Cảnh Hi, cậu có phải kì an toàn không? Nếu không, tớ đi mua Durex cho cậu."
Viêm Cảnh Hi lại lần nữa gõ trán Chu Gia Mẫn một cái, nói: "Mông chị đây trúng mìn rồi, muốn làm, cũng không tiện, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Mặc dù nói như vậy, mặt Viêm Cảnh Hi vẫn đỏ bừng, có chút chột dạ khó hiểu.
Chu Gia Mẫn nhìn về phía toilet, "Tớ thấy giáo sư Lục ấy, nghe nói đàn ông mà có bản tính động vật quá, lý trí sẽ không có, nói không chừng... Ha ha."
Những lời phía sau Chu Gia Mẫn cũng không nói gì, nheo mắt lại, lòng đen xoay một vòng, có một chủ ý, cười tà gọi Viêm Cảnh Hi một tiếng."Cảnh Hi."
"Hử, cái gì." Mạch suy nghĩ của Viêm Cảnh Hi vẫn đang dừng lại trên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.