Chương 142: DỊU DÀNG
TG: Tự Cẩm
08/03/2022
Trì Nguyệt còn có thể nói gì nữa?
Phong cách tán gái của anh Kiều quá độc đáo.
"Sao thế? Không vui sao?" Kiều Đông Dương thấy cô không nói câu nào, đột nhiên xích lại gần cô, cẩn thận đánh giá cô.
"Nói là anh mua tặng cho tôi khó đến thế sao?" Trì Nguyệt nhìn thẳng vào anh.
"Không khó." Kiều Đông Dương cong môi, chỉ vào bó hoa kia: "Mua tặng cho em đấy, được chưa?"
"Có thể bỏ câu Được chưa đi được không?"
"... Được. Mua tặng cho em đấy." Trong mắt anh đầy ý cười, anh không hề chớp mắt, giọng nói dịu dàng: "Em có biết em rất sĩ diện không?"
Trì Nguyệt không quan tâm "Hừ" một tiếng, cô không chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, thậm chí... trong lòng lại có cảm giác căng thẳng kỳ quái.
Bây giờ cô đang nằm trên giường bệnh, chắc chắn sắc mặt và nước da rất xấu. Có phải cũng hốc hác vô hồn, xấu xí đến mức không chịu nổi hay không? Phải biết rằng lúc phụ nữ trang điểm và không trang điểm là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, một người phụ nữ xinh đẹp mà không trang điểm cũng sẽ biến thành người phụ nữ già nua...
Bây giờ Kiều Đông Dương thấy cô như thế nào?
Trì Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, ánh mắt né tránh.
"Đây là vẻ mặt gì vậy, em đói bụng sao?" Kiều Đông Dương phát hiện vẻ mặt của cô hơi thay đổi, thích thú áp sát vào cô, hơi thở ấm áp gần như phả vào mặt cô. Trì Nguyệt giật mình, nghiêng mặt sang một bên: "Ừ, tôi đói bụng."
Kiều Đông Dương cong môi cười: "Gọi một câu "Anh yêu đi, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em."
Trì Nguyệt bĩu môi, chậm rãi nói: "Hình như cũng không đói bụng lắm."
"Em không cần phải như vậy chứ?" Kiều Đông Dương khó chịu: "Thật sự không đói bụng à?"
"... Lừa anh có tiền không?"
Cô thật sự không thèm ăn, bây giờ cô như một người bị say xe, cảm thấy chán ăn, cảm thấy buồn nôn, nói chung không muốn ăn cơm, nhất là cô còn đang truyền nước nên càng không cảm thấy đói.
Kiều Đông Dương đặt tay lên trán cô: "Vậy em ngủ thêm một lát đi."
Trì Nguyệt: "Ừ."
Sau đó không còn biết nói gì nữa, hai người mặt đối mặt, không biết xấu hổ hay là lúng túng, cảm giác vô cùng khó xử.
"Kiều Đông Dương."
"Ừm?"
"Lát nữa Tiểu Ô Nha sẽ đến đây, anh phối hợp diễn một màn kịch với tôi được không?"
Kiều Đông Dương nghi ngờ nhìn cô.
Trì Nguyệt nuốt nước bọt: "Nếu cô ấy khóc nhiều quá, anh cứ nói cơ thể của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, không thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn... Hoặc là anh cứ nói tôi bị bệnh nan y rồi..."
"Em bị điên à?" Kiều Đông Dương híp mắt lại: "Tại sao Vương Tuyết Nha phải khóc?"
Trì Nguyệt nghĩ đến việc của Phạm Duy lại cảm thấy bực bội, sắc mặt trở nên tối tăm: "Bạn trai của cô ấy lăng nhăng, tôi định lát nữa sẽ nói chuyện này cho cô ấy biết. Với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Anh nghĩ xem, nếu tôi bị bệnh nan y ngay lúc này, có phải cô ấy sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa không?"
Kiều Đông Dương hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại, một lúc lâu sau mới nổi giận gõ đầu Trì Nguyệt.
"Trông em rất thông minh, sao đầu óc lại chập mạch thế chứ? Nếu cô ta biết em bị bệnh nan y, chẳng phải càng đau khổ hơn sao?"
"... Tôi chỉ muốn xoa dịu cảm xúc của cô ấy, anh thì biết cái gì chứ?" Trì Nguyệt mỉm cười: "Không thể cứu vãn chuyện bạn trai lăng nhăng. Nhưng bệnh của tôi lại khác chứ? Đợi cô ấy biết tôi không có bệnh, có phải sẽ thấy vui mừng vì mất đi mà tìm lại được không? Đến lúc đó, có phải mọi cảm xúc đau khổ đều biến mất sạch hay không? Ít nhất tôi vẫn còn sống mà."
Kiều Đông Dương không biết nên khóc hay nên cười, anh nhìn dáng vẻ lẩm bẩm nghĩ cách của Trì Nguyệt, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: "Trong lòng em, Vương Tuyết Nha còn quan trọng hơn tôi sao?"
Trì Nguyệt quay sang nhìn, thật sự rất ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
Kiều Đông Dương: "..."
Trì Nguyệt chỉnh trang lại dáng vẻ của mình một chút, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt như bị bệnh nan y.
Thế nhưng Vương Tuyết Nha không đến đúng giờ.
Trì Nguyệt đợi mãi không thấy cô ấy đến, trong lòng dần thấy hoảng loạn, cô gọi điện thoại cho Vương Tuyết Nha nhưng điện thoại của cô ấy luôn trong trạng thái tắt máy. Trì Nguyệt lại gọi cho huấn luyện viên Lưu, nhưng anh ta nói cho cô biết, sáng nay Vương Tuyết Nha đã đến xin phép rời khỏi đơn vị, không ai biết tin tức của cô ấy.
Trì Nguyệt vừa nghe vậy lập tức thấy sợ hãi, cô vội vàng rút kim truyền dịch, giữ chặt mu bàn tay, muốn xuống giường bệnh đi tìm người.
Động tác vội vàng của cô khiến Kiều Đông Dương muốn ngăn cản cô lại không ngăn cản được, tức giận đến mức ôm cô quay về rồi đè ở trên giường bệnh, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lúc đang định đại chiến ba trăm hiệp, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
Vương Tuyết Nha đứng ở cửa ra vào, giật mình nhìn dáng vẻ của hai người họ.
"Hai người... hình như mình đến không đúng lúc à?"
Kiều Đông Dương đứng bật dậy, Trì Nguyệt cũng không giả bệnh nữa, ngồi dậy vuốt lại tóc, lúng túng nói: "Cậu đến rất đúng lúc, nếu cậu đến chậm một bước, có lẽ mình sẽ bị người nào đó bóp chết."
Vương Tuyết Nha nghi ngờ nhìn Kiều Đông Dương, cô không nói gì nữa, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng vừa khóc.
Trì Nữ Vương và Kiều Đông Dương liếc nhìn nhau: "Tiểu Ô Nha, cậu sao thế?"
Vương Tuyết Nha lắc đầu, mấp máy môi: "Mình không sao." Cô nói xong lại lau khóe mắt, miễn cưỡng mỉm cười: "Điện thoại của mình bị hỏng, trên người lại không có tiền, mãi mới tìm được một anh trai tốt bụng đưa mình đến đây..."
Sao điện thoại lại bị hỏng? Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, mí mắt giàn giật, đang định nói chuyện lại thấy "anh trai tốt bụng" lúng túng đứng sau lưng Vương Tuyết Nha.
"Anh Trịnh?" Trì Nguyệt nhìn anh ta.
"Tôi đưa cô ấy đến cho cô rồi, tôi đi đây!" Trịnh Tây Nguyên biết hai hôm nay Kiều Đông Dương không chào đón anh ta nên đã cố ý đưa Vương Tuyết Nha đến đây. Thứ nhất là tiện tay giúp đỡ, thứ hai là lấy công chuộc tội. Anh ta đâu dám gây chuyện ngay trước mặt Kiều Đông Dương?
Trước khi rời đi, anh ta đứng sau lưng Vương Tuyết Nha, làm một động tác "khóc lóc" ra hiệu cho Trì Nguyệt, sau đó lại chỉ vào Vương Tuyết Nha.
"Mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi giải quyết mấy việc trước đã, khi nào muốn về lại gọi tôi. Dù sao tôi cũng tiện đường..."
Trì Nguyệt thấy động tác ra hiệu của Trịnh Tây Nguyên, sắc mặt trở nên tối tăm, sau khi cảm ơn anh ta, lại quay sang ra hiệu cho Kiều Đông Dương: "Anh Kiều, không phải anh cũng có chuyện cần giải quyết sao?"
Cô đuổi anh sao?
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Được. Vậy chúng ta còn diễn vở kịch kia không?"
"..." Trì Nguyệt hít sâu một hơi, đột nhiên phát hiện người đàn ông này không chỉ nói không giữ lời mà đầu óc còn có vấn đề. Không thấy thời điểm không thích hợp hay sao? Còn diễn kịch cái gì nữa?
"Để nói sau." Cô nói qua loa, muốn nhanh chóng đuổi anh đi.
Anh Kiều nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy mình có địa vị rất thấp trong lòng cô, e rằng chút tình cảm này còn đang giảm dần đều... Không biết 50 điểm kia cứ giảm mãi giảm mãi, bây giờ còn lại mấy điểm?
Anh bất đắc dĩ rời đi.
Trì Nguyệt đóng cửa lại: "Tiểu Ô Nha, cậu nói cho mình biết, là ai bắt nạt cậu hả?"
Trong phòng không còn người ngoài, cuối cùng Vương Tuyết Nha đã không kìm nén được nước mắt nữa. Cô nhìn Trì Nguyệt như nhìn thấy người thân, khóc lóc thảm thiết đưa tay ra ôm lấy Trì Nguyệt. Mặc kệ Trì Nguyệt khuyên nhủ như thế nào, cô cũng không ngăn được tiếng khóc nức nở của mình, lúc nói chuyện cũng không rõ ràng.
"Cậu không chịu nói, mình đi hỏi anh Trịnh nhé?"
Nhìn vẻ mặt vừa nãy của Trịnh Tây Nguyên, chắc chắn anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện. Trì Nguyệt biết Vương Tuyết Nha là người sĩ diện, chắc chắn không muốn cô đi hỏi chuyện này.
Đúng như dự đoán, Vương Tuyết Nha vừa nghe vậy lập tức trợn to đôi mắt sưng đỏ, tức giận mắng cô: "Nếu cậu dám đi hỏi anh ta, mình sẽ giận cậu đấy... Nguyệt Quang Quang, hôm nay mình đã đủ mất mặt rồi, nếu còn mất mặt thêm nữa, mình sẽ chết mất!"
Trì Nguyệt: "..."
Cô yên lặng nhìn Vương Tuyết Nha, không hỏi cũng không ép cô ấy.
Một lúc lâu sau, cô Vương khóc đủ rồi, cuối cùng đã dừng khóc, chỉ còn tiếng thút thít.
"... Mình đã gặp Phạm Duy."
Phong cách tán gái của anh Kiều quá độc đáo.
"Sao thế? Không vui sao?" Kiều Đông Dương thấy cô không nói câu nào, đột nhiên xích lại gần cô, cẩn thận đánh giá cô.
"Nói là anh mua tặng cho tôi khó đến thế sao?" Trì Nguyệt nhìn thẳng vào anh.
"Không khó." Kiều Đông Dương cong môi, chỉ vào bó hoa kia: "Mua tặng cho em đấy, được chưa?"
"Có thể bỏ câu Được chưa đi được không?"
"... Được. Mua tặng cho em đấy." Trong mắt anh đầy ý cười, anh không hề chớp mắt, giọng nói dịu dàng: "Em có biết em rất sĩ diện không?"
Trì Nguyệt không quan tâm "Hừ" một tiếng, cô không chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, thậm chí... trong lòng lại có cảm giác căng thẳng kỳ quái.
Bây giờ cô đang nằm trên giường bệnh, chắc chắn sắc mặt và nước da rất xấu. Có phải cũng hốc hác vô hồn, xấu xí đến mức không chịu nổi hay không? Phải biết rằng lúc phụ nữ trang điểm và không trang điểm là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, một người phụ nữ xinh đẹp mà không trang điểm cũng sẽ biến thành người phụ nữ già nua...
Bây giờ Kiều Đông Dương thấy cô như thế nào?
Trì Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, ánh mắt né tránh.
"Đây là vẻ mặt gì vậy, em đói bụng sao?" Kiều Đông Dương phát hiện vẻ mặt của cô hơi thay đổi, thích thú áp sát vào cô, hơi thở ấm áp gần như phả vào mặt cô. Trì Nguyệt giật mình, nghiêng mặt sang một bên: "Ừ, tôi đói bụng."
Kiều Đông Dương cong môi cười: "Gọi một câu "Anh yêu đi, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho em."
Trì Nguyệt bĩu môi, chậm rãi nói: "Hình như cũng không đói bụng lắm."
"Em không cần phải như vậy chứ?" Kiều Đông Dương khó chịu: "Thật sự không đói bụng à?"
"... Lừa anh có tiền không?"
Cô thật sự không thèm ăn, bây giờ cô như một người bị say xe, cảm thấy chán ăn, cảm thấy buồn nôn, nói chung không muốn ăn cơm, nhất là cô còn đang truyền nước nên càng không cảm thấy đói.
Kiều Đông Dương đặt tay lên trán cô: "Vậy em ngủ thêm một lát đi."
Trì Nguyệt: "Ừ."
Sau đó không còn biết nói gì nữa, hai người mặt đối mặt, không biết xấu hổ hay là lúng túng, cảm giác vô cùng khó xử.
"Kiều Đông Dương."
"Ừm?"
"Lát nữa Tiểu Ô Nha sẽ đến đây, anh phối hợp diễn một màn kịch với tôi được không?"
Kiều Đông Dương nghi ngờ nhìn cô.
Trì Nguyệt nuốt nước bọt: "Nếu cô ấy khóc nhiều quá, anh cứ nói cơ thể của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, không thể khôi phục trong khoảng thời gian ngắn... Hoặc là anh cứ nói tôi bị bệnh nan y rồi..."
"Em bị điên à?" Kiều Đông Dương híp mắt lại: "Tại sao Vương Tuyết Nha phải khóc?"
Trì Nguyệt nghĩ đến việc của Phạm Duy lại cảm thấy bực bội, sắc mặt trở nên tối tăm: "Bạn trai của cô ấy lăng nhăng, tôi định lát nữa sẽ nói chuyện này cho cô ấy biết. Với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Anh nghĩ xem, nếu tôi bị bệnh nan y ngay lúc này, có phải cô ấy sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa không?"
Kiều Đông Dương hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại, một lúc lâu sau mới nổi giận gõ đầu Trì Nguyệt.
"Trông em rất thông minh, sao đầu óc lại chập mạch thế chứ? Nếu cô ta biết em bị bệnh nan y, chẳng phải càng đau khổ hơn sao?"
"... Tôi chỉ muốn xoa dịu cảm xúc của cô ấy, anh thì biết cái gì chứ?" Trì Nguyệt mỉm cười: "Không thể cứu vãn chuyện bạn trai lăng nhăng. Nhưng bệnh của tôi lại khác chứ? Đợi cô ấy biết tôi không có bệnh, có phải sẽ thấy vui mừng vì mất đi mà tìm lại được không? Đến lúc đó, có phải mọi cảm xúc đau khổ đều biến mất sạch hay không? Ít nhất tôi vẫn còn sống mà."
Kiều Đông Dương không biết nên khóc hay nên cười, anh nhìn dáng vẻ lẩm bẩm nghĩ cách của Trì Nguyệt, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: "Trong lòng em, Vương Tuyết Nha còn quan trọng hơn tôi sao?"
Trì Nguyệt quay sang nhìn, thật sự rất ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
Kiều Đông Dương: "..."
Trì Nguyệt chỉnh trang lại dáng vẻ của mình một chút, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt như bị bệnh nan y.
Thế nhưng Vương Tuyết Nha không đến đúng giờ.
Trì Nguyệt đợi mãi không thấy cô ấy đến, trong lòng dần thấy hoảng loạn, cô gọi điện thoại cho Vương Tuyết Nha nhưng điện thoại của cô ấy luôn trong trạng thái tắt máy. Trì Nguyệt lại gọi cho huấn luyện viên Lưu, nhưng anh ta nói cho cô biết, sáng nay Vương Tuyết Nha đã đến xin phép rời khỏi đơn vị, không ai biết tin tức của cô ấy.
Trì Nguyệt vừa nghe vậy lập tức thấy sợ hãi, cô vội vàng rút kim truyền dịch, giữ chặt mu bàn tay, muốn xuống giường bệnh đi tìm người.
Động tác vội vàng của cô khiến Kiều Đông Dương muốn ngăn cản cô lại không ngăn cản được, tức giận đến mức ôm cô quay về rồi đè ở trên giường bệnh, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, lúc đang định đại chiến ba trăm hiệp, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
Vương Tuyết Nha đứng ở cửa ra vào, giật mình nhìn dáng vẻ của hai người họ.
"Hai người... hình như mình đến không đúng lúc à?"
Kiều Đông Dương đứng bật dậy, Trì Nguyệt cũng không giả bệnh nữa, ngồi dậy vuốt lại tóc, lúng túng nói: "Cậu đến rất đúng lúc, nếu cậu đến chậm một bước, có lẽ mình sẽ bị người nào đó bóp chết."
Vương Tuyết Nha nghi ngờ nhìn Kiều Đông Dương, cô không nói gì nữa, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt sưng đỏ, rõ ràng vừa khóc.
Trì Nữ Vương và Kiều Đông Dương liếc nhìn nhau: "Tiểu Ô Nha, cậu sao thế?"
Vương Tuyết Nha lắc đầu, mấp máy môi: "Mình không sao." Cô nói xong lại lau khóe mắt, miễn cưỡng mỉm cười: "Điện thoại của mình bị hỏng, trên người lại không có tiền, mãi mới tìm được một anh trai tốt bụng đưa mình đến đây..."
Sao điện thoại lại bị hỏng? Trì Nguyệt nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, mí mắt giàn giật, đang định nói chuyện lại thấy "anh trai tốt bụng" lúng túng đứng sau lưng Vương Tuyết Nha.
"Anh Trịnh?" Trì Nguyệt nhìn anh ta.
"Tôi đưa cô ấy đến cho cô rồi, tôi đi đây!" Trịnh Tây Nguyên biết hai hôm nay Kiều Đông Dương không chào đón anh ta nên đã cố ý đưa Vương Tuyết Nha đến đây. Thứ nhất là tiện tay giúp đỡ, thứ hai là lấy công chuộc tội. Anh ta đâu dám gây chuyện ngay trước mặt Kiều Đông Dương?
Trước khi rời đi, anh ta đứng sau lưng Vương Tuyết Nha, làm một động tác "khóc lóc" ra hiệu cho Trì Nguyệt, sau đó lại chỉ vào Vương Tuyết Nha.
"Mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi giải quyết mấy việc trước đã, khi nào muốn về lại gọi tôi. Dù sao tôi cũng tiện đường..."
Trì Nguyệt thấy động tác ra hiệu của Trịnh Tây Nguyên, sắc mặt trở nên tối tăm, sau khi cảm ơn anh ta, lại quay sang ra hiệu cho Kiều Đông Dương: "Anh Kiều, không phải anh cũng có chuyện cần giải quyết sao?"
Cô đuổi anh sao?
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Được. Vậy chúng ta còn diễn vở kịch kia không?"
"..." Trì Nguyệt hít sâu một hơi, đột nhiên phát hiện người đàn ông này không chỉ nói không giữ lời mà đầu óc còn có vấn đề. Không thấy thời điểm không thích hợp hay sao? Còn diễn kịch cái gì nữa?
"Để nói sau." Cô nói qua loa, muốn nhanh chóng đuổi anh đi.
Anh Kiều nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy mình có địa vị rất thấp trong lòng cô, e rằng chút tình cảm này còn đang giảm dần đều... Không biết 50 điểm kia cứ giảm mãi giảm mãi, bây giờ còn lại mấy điểm?
Anh bất đắc dĩ rời đi.
Trì Nguyệt đóng cửa lại: "Tiểu Ô Nha, cậu nói cho mình biết, là ai bắt nạt cậu hả?"
Trong phòng không còn người ngoài, cuối cùng Vương Tuyết Nha đã không kìm nén được nước mắt nữa. Cô nhìn Trì Nguyệt như nhìn thấy người thân, khóc lóc thảm thiết đưa tay ra ôm lấy Trì Nguyệt. Mặc kệ Trì Nguyệt khuyên nhủ như thế nào, cô cũng không ngăn được tiếng khóc nức nở của mình, lúc nói chuyện cũng không rõ ràng.
"Cậu không chịu nói, mình đi hỏi anh Trịnh nhé?"
Nhìn vẻ mặt vừa nãy của Trịnh Tây Nguyên, chắc chắn anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện. Trì Nguyệt biết Vương Tuyết Nha là người sĩ diện, chắc chắn không muốn cô đi hỏi chuyện này.
Đúng như dự đoán, Vương Tuyết Nha vừa nghe vậy lập tức trợn to đôi mắt sưng đỏ, tức giận mắng cô: "Nếu cậu dám đi hỏi anh ta, mình sẽ giận cậu đấy... Nguyệt Quang Quang, hôm nay mình đã đủ mất mặt rồi, nếu còn mất mặt thêm nữa, mình sẽ chết mất!"
Trì Nguyệt: "..."
Cô yên lặng nhìn Vương Tuyết Nha, không hỏi cũng không ép cô ấy.
Một lúc lâu sau, cô Vương khóc đủ rồi, cuối cùng đã dừng khóc, chỉ còn tiếng thút thít.
"... Mình đã gặp Phạm Duy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.