Chương 101: Tự mang muối
TG: Tự Cẩm
08/03/2022
Quay về hang động nhỏ, thấy ba người chỉ còn lại hai người, Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân đều hỏi thăm.
"La Thiền đâu?"
Trì Nguyệt dỡ balo xuống: "Đi rồi."
Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân liếc nhau, thấy Trì Nguyệt không định giải thích lại quay sang nhìn Lưu Nhược Nam, người kia chỉ yên lặng nhún vai rồi ngồi xuống.
"Cây xương rồng... khó ăn lắm sao?"
Trì Nguyệt lấy cây xương rồng ở trong balo ra: "Cô nếm thử đi."
Lưu Nhược Nam ngồi thẳng dậy, cô ta không từ chối cũng không nhận lấy. Cô ta nghĩ đến dáng vẻ kinh hoàng của La Thiền khi ăn cây xương rồng nên không dám tùy tiện nếm thử.
Trì Nguyệt đưa tay ra im lặng giằng co với cô ta, một lúc sau mới thu tay lại, nhét thẳng vào trong miệng: "Xem ra các cô vẫn chưa đói lắm."
Mọi người: "..."
Cô bình tĩnh nhai nuốt, đây không phải món ăn ngon nhưng lại không thấy được vẻ ghét bỏ trên mặt cô.
Trì Nguyệt chậm rãi nhai nuốt: "Lúc đói khát đến mức cực hạn, đừng nói là cây xương rồng, con người còn có thể uống cả nướƈ ŧıểυ. Vì vậy khi các cô đến ranh giới thật sự thì sẽ cảm thấy cái này rất ngon, nhưng một người trưởng thành về mặt tâm lý sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh thảm hại đó."
Xung quanh yên lặng, Mạnh Giai Nghi chậm rãi đến gần cô: "Tổ trưởng..."
Cô ta nuốt nước bọt, nhìn dáng vẻ Trì Nguyệt ăn cây xương rồng: "Không khó ăn lắm nhỉ?"
Trì Nguyệt không nói gì, bình tĩnh cầm một
miếng đưa cho cô ta.
Mạnh Giai Nghi là người khát nhất, cô ta nhận lấy cho vào trong miệng nhai, hàng lông mày nhíu chặt nhưng không thẳng tay vứt đi như La Thiền mà lôi ra khỏi miệng nhìn một lúc, sau đó nhét vào mồm, chậm rãi nuốt xuống.
Không ai nói chuyện khiến tiếng nhai nuốt của cô ta rất rõ ràng.
Trì Nguyệt nheo mắt nhìn cô ta, đã nhìn blogger thể hình nổi tiếng nhất vũ trụ này với ánh mắt khác xưa.
"Ôi!" Mạnh Giai Nghi bổ sung năng lượng xong lại nói nhiều hơn: "Không khó ăn như tưởng tưởng, không khác mướp đắng là bao nhưng chát hơn mướp đắng một chút... Nếu nướng rồi cho thêm muối sẽ rất ngon."
Trì Nguyệt không nói gì.
Lưu Vân và Lưu Nhược Nam thấy cô ta đã ăn xong thì không còn rụt rè nữa, chia nhau cầm lấy một miếng chậm rãi nhai nuốt.
Lúc không còn sự lựa chọn nào khác, con người luôn có thể thuyết phục bản thân.
Trì Nguyệt yên lặng nhìn bọn họ: "Sau khi mọi người ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, đến tối lại lên đường."
Mạnh Giai Nghi: "... Tối nay chúng ta ăn
gì?"
Đôi mắt cô ta không hề rời khỏi "đồ sinh tồn" trên người Trì Nguyệt, Trì Nguyệt bình tĩnh kẹp cái balo ở dưới nách, gối đầu lên một cái balo khác, nằm quay lưng về phía bọn họ.
Mọi người: "..."
Cô không nói lời nào, nhóm người Lưu Nhược Nam lại trò chuyện với nhau, nghe thấy chuyện Lạ Thiền rời đi vì việc ăn cây xương rồng, mọi người đều thở dài.
Mạnh Giai Nghi: "Tổ trưởng, thật ra tôi nghĩ mãi mà vẫn không rõ."
Trì Nguyệt không quay sang, cô hơi di chuyển đầu tỏ vẻ vẫn chưa ngủ.
Mạnh Giai Nghi: "Mang đồ sinh tồn theo vừa nặng lại không tiện, vì sao cô không chia cho mọi người ăn hết chứ? Vừa giảm bớt gánh nặng, vừa tránh được việc làm mọi người thấy khó chịu đúng không? Cô rất tốt, chỉ là quá thẳng thắn."
Nghe cô ta nói, Trì Nguyệt không ngoảnh lại mà chỉ thản nhiên nói: "Đồ sinh tồn là hy vọng và ranh giới cuối cùng của mọi người, có nó ở đây, chúng ta sẽ tin rằng mình sẽ không chết đói, có thể chịu đựng, có thể liều lĩnh. Nếu không còn nữa, hy vọng cũng sẽ không còn."
Ba cô gái nhìn nhau, cẩn thận nghĩ lại cũng thấy điều này có lý, ít nhất bây giờ bọn họ vẫn có nước có đồ ăn.
Trời còn chưa tối, ánh hoàng hôn đã phủ lên một lớp như vụn vàng ở trên sa mạc.
Trì Nguyệt ngủ hai tiếng rồi đi ra ngoài, cô đeo đồ sinh tồn" rồi dặn dò ba cô gái chờ đây. Không ai biết cô đi làm gì, nhưng lần này không ai đi theo cũng không ai phản đối.
"Tôi thấy rất lạ." Mạnh Giai Nghi nghiêng đầu: "Tôi cảm thấy có Trì Nguyệt ở đây, hình như sa mạc không đáng sợ lắm."
Lưu Nhược Nam không nói câu nào. Lưu Vân mỉm cười khúc khích: "Đúng vậy, chị Giai Nghi, chị không nói thì em cũng không dám nói... Em đột nhiên thấy rất thích chị ấy. Các chị không phát hiện sao? Trì Nguyệt rất xinh đẹp, mặc dù nói chuyện hơi khó chịu nhưng đối xử với chúng ta rất tốt. Lúc chị ấy ăn cây xương rồng luôn ăn rất ít, chọn những miếng nhỏ, gầy..."
Mạnh Giai Nghi mím môi không nói câu nào.
Gần một tiếng sau Trì Nguyệt mới quay về, cô bước đi hơi vội vàng, đầu đầy mồ hôi, cô đã cởϊ áσ khoác ra buộc một bó củi khô ở trên lưng.
"Oa! Chị Trì Nguyệt, chị lấy củi ở đâu ra đấy?" Đôi mắt Lưu Vân nhìn cô gần như là ngưỡng mộ.
Trì Nguyệt cụp mặt xuống: "Tôi nhặt được."
"Ồ? Cái này để làm gì?"
"Các cô mang mấy cây xương rồng lại đây." Trì Nguyệt không giải thích, đốt đống củi khô ở cửa hàng rồi lấy ra một phiến đá khá bằng phẳng từ trong balo của cô, đặt ở giữa đống lửa.
Hành động này khiến mọi người khó hiểu, cho đến khi thấy cô đặt cây xương rồng lên trên phiến đá, dùng dao cắt ra từng cái khe rồi nướng, lúc này Mạnh Giai Nghi mới vui mừng nở nụ cười.
"Ha ha ha, đúng là có thể nướng cây xương rồng sao?"
Trì Nguyệt chỉ "Ừ"
Mạnh Giai Nghi hăng hái cứ như đang nấu cơm dã ngoại, đi đến bên cạnh Trì Nguyệt.
"Tổ trưởng, đây là bữa tối của chúng ta sao?"
Trì Nguyệt: "Ừm."
"Không biết cây xương rồng nướng lên có dễ ăn hơn không?"
"Sẽ không chát nữa." Trì Nguyệt nói.
"Sao cô biết?"
"... Tôi đoán."
Ba cô gái đều đến gần cô, trong mắt hiện ra ánh lửa.
Cây xương rồng trên phiến đá đã tỏa ra hương thơm, đây là mùi thơm khác hẳn với các loại đồ ăn khác, ở trong sa mạc thiếu thốn đồ ăn này, nó không khác gì món ăn ngon.
Mạnh Giai Nghi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
"Thơm quá! Nếu rắc thêm muối thì chắc chắn sẽ rất ngon."
Trì Nguyệt chỉ im lặng dùng con dao nhỏ cắt lớp vỏ của cây xương rồng đi.
Sau khi cây xương rồng được nướng chín một nửa, cô đột nhiên xoay lưng lại như đang làm ảo thuật, lấy một cái bình thủy tinh to bằng ngón tay ở trong túi ra, nhẹ nhàng vặn một cái, rắc một lớp muối mỏng lên phần thịt của cây xương rồng.
"Oa! Đây là cái gì thế?" Mạnh Giai Nghi kêu lên: "Trì Nguyệt, cô là tiên nữ sao? Lấy từ đầu ra..."
"Cô kêu cái gì?" Trì Nguyệt bình tĩnh lườm cô ta: "Tôi nhặt được."
Mạnh Giai Nghi kịp phản ứng lại, chắc chắn cái này là do cô mang đi từ trước.
"Ha ha ha!" Mạnh Giai Nghi che miệng, giơ ngón tay cái lên, lại không nhịn được nuốt nước bọt: "Tôi rất chờ mong bữa ăn tối nay."
Tổ đạo diễn.
Mọi người đang ăn đùi gà nhìn thấy phân cảnh này cũng rất chờ mong bữa tối của bọn họ.
"Trì Nguyệt làm gì trên cây xương rồng thế?"
"Nhìn không rõ lắm, khuất ống kính."
"... Không phải là muối chứ?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Việc này có được coi là vi phạm quy định không?"
"Chúng ta thống nhất phát balo và vật tư, cô ta lấy muối ở đâu ra?"
"Chỉ cần không phải mang đến thì không coi là vi phạm quy định chứ?"
"La Thiền đâu?"
Trì Nguyệt dỡ balo xuống: "Đi rồi."
Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân liếc nhau, thấy Trì Nguyệt không định giải thích lại quay sang nhìn Lưu Nhược Nam, người kia chỉ yên lặng nhún vai rồi ngồi xuống.
"Cây xương rồng... khó ăn lắm sao?"
Trì Nguyệt lấy cây xương rồng ở trong balo ra: "Cô nếm thử đi."
Lưu Nhược Nam ngồi thẳng dậy, cô ta không từ chối cũng không nhận lấy. Cô ta nghĩ đến dáng vẻ kinh hoàng của La Thiền khi ăn cây xương rồng nên không dám tùy tiện nếm thử.
Trì Nguyệt đưa tay ra im lặng giằng co với cô ta, một lúc sau mới thu tay lại, nhét thẳng vào trong miệng: "Xem ra các cô vẫn chưa đói lắm."
Mọi người: "..."
Cô bình tĩnh nhai nuốt, đây không phải món ăn ngon nhưng lại không thấy được vẻ ghét bỏ trên mặt cô.
Trì Nguyệt chậm rãi nhai nuốt: "Lúc đói khát đến mức cực hạn, đừng nói là cây xương rồng, con người còn có thể uống cả nướƈ ŧıểυ. Vì vậy khi các cô đến ranh giới thật sự thì sẽ cảm thấy cái này rất ngon, nhưng một người trưởng thành về mặt tâm lý sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh thảm hại đó."
Xung quanh yên lặng, Mạnh Giai Nghi chậm rãi đến gần cô: "Tổ trưởng..."
Cô ta nuốt nước bọt, nhìn dáng vẻ Trì Nguyệt ăn cây xương rồng: "Không khó ăn lắm nhỉ?"
Trì Nguyệt không nói gì, bình tĩnh cầm một
miếng đưa cho cô ta.
Mạnh Giai Nghi là người khát nhất, cô ta nhận lấy cho vào trong miệng nhai, hàng lông mày nhíu chặt nhưng không thẳng tay vứt đi như La Thiền mà lôi ra khỏi miệng nhìn một lúc, sau đó nhét vào mồm, chậm rãi nuốt xuống.
Không ai nói chuyện khiến tiếng nhai nuốt của cô ta rất rõ ràng.
Trì Nguyệt nheo mắt nhìn cô ta, đã nhìn blogger thể hình nổi tiếng nhất vũ trụ này với ánh mắt khác xưa.
"Ôi!" Mạnh Giai Nghi bổ sung năng lượng xong lại nói nhiều hơn: "Không khó ăn như tưởng tưởng, không khác mướp đắng là bao nhưng chát hơn mướp đắng một chút... Nếu nướng rồi cho thêm muối sẽ rất ngon."
Trì Nguyệt không nói gì.
Lưu Vân và Lưu Nhược Nam thấy cô ta đã ăn xong thì không còn rụt rè nữa, chia nhau cầm lấy một miếng chậm rãi nhai nuốt.
Lúc không còn sự lựa chọn nào khác, con người luôn có thể thuyết phục bản thân.
Trì Nguyệt yên lặng nhìn bọn họ: "Sau khi mọi người ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, đến tối lại lên đường."
Mạnh Giai Nghi: "... Tối nay chúng ta ăn
gì?"
Đôi mắt cô ta không hề rời khỏi "đồ sinh tồn" trên người Trì Nguyệt, Trì Nguyệt bình tĩnh kẹp cái balo ở dưới nách, gối đầu lên một cái balo khác, nằm quay lưng về phía bọn họ.
Mọi người: "..."
Cô không nói lời nào, nhóm người Lưu Nhược Nam lại trò chuyện với nhau, nghe thấy chuyện Lạ Thiền rời đi vì việc ăn cây xương rồng, mọi người đều thở dài.
Mạnh Giai Nghi: "Tổ trưởng, thật ra tôi nghĩ mãi mà vẫn không rõ."
Trì Nguyệt không quay sang, cô hơi di chuyển đầu tỏ vẻ vẫn chưa ngủ.
Mạnh Giai Nghi: "Mang đồ sinh tồn theo vừa nặng lại không tiện, vì sao cô không chia cho mọi người ăn hết chứ? Vừa giảm bớt gánh nặng, vừa tránh được việc làm mọi người thấy khó chịu đúng không? Cô rất tốt, chỉ là quá thẳng thắn."
Nghe cô ta nói, Trì Nguyệt không ngoảnh lại mà chỉ thản nhiên nói: "Đồ sinh tồn là hy vọng và ranh giới cuối cùng của mọi người, có nó ở đây, chúng ta sẽ tin rằng mình sẽ không chết đói, có thể chịu đựng, có thể liều lĩnh. Nếu không còn nữa, hy vọng cũng sẽ không còn."
Ba cô gái nhìn nhau, cẩn thận nghĩ lại cũng thấy điều này có lý, ít nhất bây giờ bọn họ vẫn có nước có đồ ăn.
Trời còn chưa tối, ánh hoàng hôn đã phủ lên một lớp như vụn vàng ở trên sa mạc.
Trì Nguyệt ngủ hai tiếng rồi đi ra ngoài, cô đeo đồ sinh tồn" rồi dặn dò ba cô gái chờ đây. Không ai biết cô đi làm gì, nhưng lần này không ai đi theo cũng không ai phản đối.
"Tôi thấy rất lạ." Mạnh Giai Nghi nghiêng đầu: "Tôi cảm thấy có Trì Nguyệt ở đây, hình như sa mạc không đáng sợ lắm."
Lưu Nhược Nam không nói câu nào. Lưu Vân mỉm cười khúc khích: "Đúng vậy, chị Giai Nghi, chị không nói thì em cũng không dám nói... Em đột nhiên thấy rất thích chị ấy. Các chị không phát hiện sao? Trì Nguyệt rất xinh đẹp, mặc dù nói chuyện hơi khó chịu nhưng đối xử với chúng ta rất tốt. Lúc chị ấy ăn cây xương rồng luôn ăn rất ít, chọn những miếng nhỏ, gầy..."
Mạnh Giai Nghi mím môi không nói câu nào.
Gần một tiếng sau Trì Nguyệt mới quay về, cô bước đi hơi vội vàng, đầu đầy mồ hôi, cô đã cởϊ áσ khoác ra buộc một bó củi khô ở trên lưng.
"Oa! Chị Trì Nguyệt, chị lấy củi ở đâu ra đấy?" Đôi mắt Lưu Vân nhìn cô gần như là ngưỡng mộ.
Trì Nguyệt cụp mặt xuống: "Tôi nhặt được."
"Ồ? Cái này để làm gì?"
"Các cô mang mấy cây xương rồng lại đây." Trì Nguyệt không giải thích, đốt đống củi khô ở cửa hàng rồi lấy ra một phiến đá khá bằng phẳng từ trong balo của cô, đặt ở giữa đống lửa.
Hành động này khiến mọi người khó hiểu, cho đến khi thấy cô đặt cây xương rồng lên trên phiến đá, dùng dao cắt ra từng cái khe rồi nướng, lúc này Mạnh Giai Nghi mới vui mừng nở nụ cười.
"Ha ha ha, đúng là có thể nướng cây xương rồng sao?"
Trì Nguyệt chỉ "Ừ"
Mạnh Giai Nghi hăng hái cứ như đang nấu cơm dã ngoại, đi đến bên cạnh Trì Nguyệt.
"Tổ trưởng, đây là bữa tối của chúng ta sao?"
Trì Nguyệt: "Ừm."
"Không biết cây xương rồng nướng lên có dễ ăn hơn không?"
"Sẽ không chát nữa." Trì Nguyệt nói.
"Sao cô biết?"
"... Tôi đoán."
Ba cô gái đều đến gần cô, trong mắt hiện ra ánh lửa.
Cây xương rồng trên phiến đá đã tỏa ra hương thơm, đây là mùi thơm khác hẳn với các loại đồ ăn khác, ở trong sa mạc thiếu thốn đồ ăn này, nó không khác gì món ăn ngon.
Mạnh Giai Nghi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
"Thơm quá! Nếu rắc thêm muối thì chắc chắn sẽ rất ngon."
Trì Nguyệt chỉ im lặng dùng con dao nhỏ cắt lớp vỏ của cây xương rồng đi.
Sau khi cây xương rồng được nướng chín một nửa, cô đột nhiên xoay lưng lại như đang làm ảo thuật, lấy một cái bình thủy tinh to bằng ngón tay ở trong túi ra, nhẹ nhàng vặn một cái, rắc một lớp muối mỏng lên phần thịt của cây xương rồng.
"Oa! Đây là cái gì thế?" Mạnh Giai Nghi kêu lên: "Trì Nguyệt, cô là tiên nữ sao? Lấy từ đầu ra..."
"Cô kêu cái gì?" Trì Nguyệt bình tĩnh lườm cô ta: "Tôi nhặt được."
Mạnh Giai Nghi kịp phản ứng lại, chắc chắn cái này là do cô mang đi từ trước.
"Ha ha ha!" Mạnh Giai Nghi che miệng, giơ ngón tay cái lên, lại không nhịn được nuốt nước bọt: "Tôi rất chờ mong bữa ăn tối nay."
Tổ đạo diễn.
Mọi người đang ăn đùi gà nhìn thấy phân cảnh này cũng rất chờ mong bữa tối của bọn họ.
"Trì Nguyệt làm gì trên cây xương rồng thế?"
"Nhìn không rõ lắm, khuất ống kính."
"... Không phải là muối chứ?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Việc này có được coi là vi phạm quy định không?"
"Chúng ta thống nhất phát balo và vật tư, cô ta lấy muối ở đâu ra?"
"Chỉ cần không phải mang đến thì không coi là vi phạm quy định chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.