Chương 17
Sa Sa cô nương
27/11/2021
Giờ tự học ở trường Heizan diễn ra khá thường xuyên, còn ở lớp 11a2, lớp chuyên của trường, giờ tự học là giờ để quậy phá thư giãn nô đùa cùng bạn bè, chỉ là đừng tạo ra tiếng ồn quá lớn.
"Ca Ca!"
Yuku quay người xuống gọi, không ai trả lời.
"Yuu gọi ai vậy?". Hashi nhìn sang. Tanaka vừa cho miếng snack vào miệng vừa trả lời: "Gọi Juko đấy"
"Hả? Sao lại là Ca Ca?". Hashi nhíu mày, cô thấy có vẻ Juko cũng chẳng thèm nghe tới tên gọi này.
"Ai mà biết!". Tanaka lắc lắc đầu. "Yuku-chan vốn là người lạ lùng mà!"
"Này Tanaka, tôi lạ chỗ nào?". Yuku đương nhiên nghe được, cô phản bác. "Ca Ca soái chết đi được kìa! Gọi vậy mới đúng đó"
"Hồi nà...". Tanaka dài giọng.
"Bạn mới là đồ lạ lùng đó!". Cô chưa nói xong đã bị Juko cắt ngang, còn cầm cuốn tập đi lên đập đập vào đầu cô, rồi né ra thật nhanh.
"Juko, cậu còn lạ lùng hơn nữa!! Đồ điên, đứng yên đó!". Tanaka tiếp tục la lên, Juko vội bỏ chạy.
"Ngu gì mà đứng!"
"Thế là cặp đôi thừa năng lượng đã tiếp tục, ngày nào cũng vậy không thấy chán!". Tính cách của Tanako lại hoàn toàn trái ngược Tanaka, cô lắc lắc đầu, kéo Hashi đi luôn. "Hashi-chan, lẻn ra canteen mua đồ đi!"
À, riêng về ăn uống hai chị em nhà này vẫn là sinh đôi, rất giống. Yuku quay xuống bỏ lại lời nhận xét. "Ăn nữa hả? Ăn như hạm đội vậy!"
"Lát mua lên xem Yuku-chan có ăn không nhé!"
"Không thèm!"
Nhưng những thứ đó không làm Hashi bận tâm, đi đến cánh cửa, cô lặng lẽ ngoảnh đầu lại nhìn. Khuất dần trong tròng mắt của cô là hình ảnh Yuku tắt nụ cười, ngồi im lìm giải toán.
Hashi im lặng đi xuống, trong lớp lúc này cũng chỉ có Likawa là đang giải toán. Yuku làm, đơn giản để giúp đỡ Likawa, chứ không phải vì yêu thích học hành.
___________________________________________
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?". Hashi ngồi vắt vẻo trên mặt bàn xem Yuku viết từ vựng tiếng anh. Trong lòng nghĩ là không nên, nhưng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
"Hả?". Mặt Yuku ngây ngô quay lại.
"Yuu đang gặp chuyện mà". Hashi vẫn bình tĩnh, cô cũng không định ép Yuku nói.
"Không..."
"Ồ!". Hashi gật gù nhìn cô, chẳng biết đang nghĩ gì. Yuku thở ra. "Thực ra hôm trước Yuu có nhắn tin với Boss"
Nghe Yuku nhắc đến Likawa, dường như bị công tắc nào đó kích hoạt, thần sắc Hashi nghiêm túc hẳn lên.
"Ừ? "
"Nguyên văn là thế này..Đầu tiên Yuu hỏi 'Cả tuần nay thái độ Boss lạ lắm, Yuku làm gì sai hả? Boss cứ nói đi Yuku sẽ sửa mà'. Sau đó Boss nói với Yuu, bây giờ trở đi đừng gọi Boss là Boss nữa". Yuku thuật lại bằng giọng khá nhanh nhưng ngập ngừng, không dám nhìn thẳng Hashi.
Đúng là có chuyện thật rồi. Hashi thở ra, từ chối cho ý kiến. Likawa ấy hả.. từ góc độ là người ngoài nhìn vào, mối quan hệ giữa hai người họ là Yuku cho đi và quấn quýt với Likawa, còn Likawa đối với Yuku là một người bạn - đúng nghĩa, không hơn và không kém.
"Sau đó Boss nói, Boss không giận gì, nhưng Yuu cứ xem Boss như một người bạn bình thường là được rồi, đừng như hiện tại..."
"Và bạn không đáp ứng điều đó?''
Yuku gật đầu. Hashi thở dài, cô nghe tiếng đồng hồ điểm 2 giờ rưỡi.
"Shi phải đi, nhưng tối nay chúng ta có thể nói tiếp không?". Ánh mắt Hashi kiên quyết không thể chối từ, linh cảm cho cô biết chuyện này liên quan tới mình, Yuku lầm lũi gật đầu.
Thực ra, có lẽ mọi chuyện Yuku đều có thể dễ dàng kể ra, nhưng chuyện lần này là ngoại lệ. Yuku không muốn Hashi tổn thương, đây là việc riêng của cô.
Hashi đã tự xách ba lô, cũng không chờ cô mà đã đi trước. Yuku ngồi lại bên chiếc bàn. Câu lạc bộ của cô sinh hoạt hơi muộn. Đầu óc lan man và ám ảnh, câu chuyện hôm trước với Likawa còn nguyên vẹn từng câu chữ.
Yuku gục mặt xuống bàn. Tối hôm đó, một tối thật khuya, cô đã bị Likawa khước từ.
[ Hãy chỉ xưng hô và cư xử với Likawa như một ngươi bạn tốt thôi, thay vì là bạn thân ]
[ Tại mấy ngày nay thấy tâm trạng Boss không tốt nên Yuku mới không làm phiền Boss nhưng không có nghĩa là tình bạn hay cảm giác thay đổi, quan tâm cũng không giảm xuống. Mỗi lần Boss nói những câu như vậy Yuku rất sợ, sợ Boss không muốn làm bạn với Yuku nữa. ]
[ Ý Likawa là Yuku cứ cư xử như bình thường vậy đó. Cứ xem Likawa như một người bạn của Yuku như Tanaka, Juko thôi ]
[ Yuku phải nói bao nhiêu lần! Yuku không hề xem Likawa như một người bạn bình thường, như Tanaka hay Juko!! Yuku làm nhiều chuyện như vậy chỉ đơn giản là muốn quan tâm Likawa. Yuku nghĩ Likawa hiểu điều đó, mấy ngày nay không tiếp xúc không nghĩ tới Boss lại nói như vậy. ]
Cũng không biết nhắn qua lại bao nhiêu tin, mọi thứ cứ như nước tràn bờ đê mà tuôn ra cả. Cô muốn dừng chủ đề cũng không được. Bình thường Boss chỉ có vài khác lạ đã làm cô lo chết khiếp, nhưng lần này lại chẳng phải lo nữa, mọi thứ cứ từng bước một rõ rành rành ở trước mắt.
[ Không có gì đâu mình vẫn là bạn mà, Yuku cứ đối xử với Likawa bình thường là được rồi, không cần gọi Boss hay gì cả. Cũng đừng cư xử theo ý hay nghe lời Likawa. ]
[ Nếu Likawa không thích thì Yuku sẽ không gọi như vậy nữa. Chắc chắn. Yuku chưa bao giờ làm trái ý Likawa. Nhưng Yuku cũng không phải nghe lời mà chỉ là bản thân không thể làm trái ý, cảm giác không cho phép. Dù sao Yuku cũng xem Likawa là bạn thân duy nhất. Chỉ cần Likawa không từ chối là được rồi, Yuku cũng không cần Likawa xem mình như bạn thân ]
[ Ừ Likawa đâu có từ chối, Likawa chỉ muốn Yuku xem mình như người bạn bình thường để nhận ra người bạn thân thật sự của Yuku là ai. Tại Yuku cứ mang tư tưởng "Only Likawa" nên mới như vậy. Đừng chỉ nghĩ tới mình mình, Yuku nên nhìn xa hơn...có lẽ vì Likawa chơi với Yuku trước nên rất khó để Yuku coi người thứ hai là bạn thân. ]
Đúng là nó rồi!
Nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong cô, đến rồi.
Yuku bình tĩnh hơn cô nghĩ. Ngón tay thoăn thoắt trên màn hình điện thoại, ánh đèn le lói của buổi đêm càng làm cô thấy tịch mịch. Vấn đề này từ lâu cô đã nghĩ thấu đáo, quyết định bản thân đưa ra cô cũng chưa một lần lung lay.
[ Dù sao Likawa không chối bỏ tình bạn này là một điều đáng mừng rồi. Cảm xúc của Yuku là mặc định. Hiện tại Likawa là bạn thân của Yuku, sau này vẫn vậy. Yuku không phải muốn mang tư tưởng "Only Likawa", chỉ là chưa tìm được bạn để kết thân, Yuku hứa là nếu có thì Yuku cũng sẽ chấp nhận. Nhưng Likawa nên nhớ cho dù không phải là "Only" thì cũng là "First Likawa"! ]
Cho dù thế nào, chỉ cần không bị chối bỏ, cô đều sẽ vui vẻ.
Yuku nhìn màn hình điện thoại le lói trong màn đêm, mắt không rời dòng chữ "Đang nhập tin nhắn..". Trái tim cô như một trái bom nổ chậm chờ đợi phản hồi của Likawa, và rồi, nó chết lặng, sững sờ.
[ Likawa nghĩ Yuku chỉ là lòng hâm mộ hoặc kiểu xem trọng Likawa thôi. Chẳng qua là vì học lực của Likawa tốt hơn người khác một chút, nếu không chúng ta cũng chỉ là bạn bình thường trong lớp ]
Yuku sốc, thoạt tiên là phẫn nộ, rồi chẳng còn tinh thần, cô chỉ thấy sự tuyệt vọng xen lẫn đau nhói dâng dần ngập trái tim.
Cô đã làm gì để Likawa nghĩ mình như thế chứ?
[ Likawa nghĩ vậy thật sao?? Yuku muốn thân với Likawa là vì cảm giác chứ không phải nhờ cái học lực đỉnh của Likawa!! Yuku tin tưởng Likawa vì mọi thứ bạn làm cho Yuku! Likawa thực sự cho là như vậy sao?? ]
[ Ừ, vì Likawa không giúp gì cho Yuku hết, Yuku tốt với Likawa ai cũng biết. Likawa không cho Yuku cái gì, đó là tự Yuku cho là như vậy thôi ]
Không phải vậy! Yuku những muốn gào lên.
[ Không đâu
Likawa cho Yuku rất nhiều thứ, chỉ là Likawa không nhận ra thôi.
Những thứ Yuku không nhận được từ gia đình, những thứ Yuku không nhận được từ người khác, Yuku tìm được ở Likawa ]
Sao cô có thể không hiểu bản thân mình muốn gì, cần gì cơ chứ.
Sao cô có thể không hiểu, Likawa tốt đẹp đến nhường nào cơ chứ!
Bên kia im lặng trong chốc lát, Yuku tiếp:
[ Nói từ nãy đến giờ Yuku biết Likawa chỉ là vì muốn Yuku tìm được bạn thân cho mình, là muốn tốt cho Yuku. Yuku cũng biết người bạn Likawa muốn nói là ai. Nhưng Likawa à, cho dù có đứng trước mặt người đó hay cả thế giới, thì Yuku cũng sẽ nói rằng Likawa là bạn thân nhất của Yuku, là người Yuku coi trọng nhất. Thực ra Yuku tiếp xúc với Hashi trước Likawa, nhưng Hashi là một cảm giác Likawa lại là một cảm giác khác. Không thể so sánh hai người. Không phải Yuku nông cạn hay không muốn có bạn thân, mà là Yuku không thể! Cảm giác không cho phép, không thay đổi được gì. ]
Vài phút nữa lại trôi qua trong thinh lặng. Yuku nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của mình. Nén nó lại, đừng rơi nước mắt, thật tội nghiệp!
[ Likawa học bài đây ]
Yuku như vừa được ân xá.
[Được rồi. Xin Likawa xem Yuku như bạn bình thường như Tanaka hay Juko là được rồi. Có hỏi chuyện tán gẫu bình thường, có giúp đỡ xin Likawa hãy nhận! ]
[ KHÔNG! ]. Tin nhắn phản hồi rất nhanh đáp lại.
Yuku nhìn chằm chằm con chữ đơn độc lẻ loi, đáy lòng lặng đi.
[ Tối rồi, Yuku ngủ đây]. Chợt nỗi cay đắng dâng trào, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Đến tư cách làm một người bạn bình thường, bạn cũng không cho tôi.
Yuku tắt điện thoại, bờ vai run rẩy, cuối cùng cũng khóc, nước mắt không ngừng lại được, cô cắn môi không bật ra tiếng động.
Likawa với cô, như một vạt nắng.
Chỉ vô tình phát hiện có cùng thần tượng rồi nói chuyện với nhau, chẳng biết từ lúc nào đã trở thành người vô cùng quan trọng, Yuku tin tưởng Likawa hơn cả anh trai mình.
Likawa có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực tế vô cùng ôn nhu. Tuy lơ đãng khó nắm bắt, nhưng lại đầy quan tâm và ấm áp.
Vạt nắng ấy, không thuộc về cô.
Cả cuộc đời Yuku chưa từng tha thiết muốn làm bạn với ai như vậy, chưa từng thấy khổ tâm vì không thể với tới ai như vậy.
Xa vời như vạt nắng, nắng ban mai và ánh chiều tà xa xa nơi chân trời.
Cũng con người ấy khiến một kẻ xấu xa như cô muốn vươn lên, dốc công chạm tới. Chỉ một chỗ dựa tinh thần ấy thôi cũng đủ sức mạnh an ủi cô yên lòng.
Vạt nắng soi đường chỉ lối.
Cũng không biết qua bao lâu, Yuku mới lấy lại được tinh thần. Cũng không biết đã bao lâu rồi, mà giọt nước trên mặt cô lại lạnh băng. Yuku hít sâu vào mấy hơi, trong đêm tối tĩnh lặng tiếng sụt sịt nghe rõ đến chói tai.
Gần như cả đêm ấy, Yuku không ngủ được.
__________________________
"Không là only cũng là first à?". Hashi nhìn tin nhắn, thầm nhủ. Tài khoản của Yuku đã tắt, nhưng cô vẫn có cảm giác Yuku chưa ngủ.
"Gì cơ?". Nằm bên cạnh cô, Sazuki hỏi lại.
"Không có gì, một chút rắc rối hiếm hoi thôi. Em ngủ đi". Hashi trả lời, đẩy nhẹ màn hình.
[ Từ trước tới nay Yuu luôn hiểu với Likawa mình chỉ là người bạn bình thường, không hơn. Nhưng lòng tin đã tạo dựng không thể nào làm khác đi được. Với Yuku, Likawa không là "Only" thì cũng là "First". Dù Yuu hiểu rõ tình bạn này đến một lúc nào đó cũng sẽ kết thúc nhưng Yuu không nghĩ lại là nhanh thế này. Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng khi nó xảy ra vẫn không khỏi đau ]
Lúc đó cô chỉ trả lời một tiếng [ Ừ ], chẳng rõ mình đang cảm thấy như thế nào.
[ Yuu không biết tại sao mình lại tồn tại lòng tin như vậy với Likawa, nhưng likawa là đức tin. Likawa nói con vịt đi bằng 4 chân thì dù biết nó đi bằng 2 chân thì cũng sẽ là 4 chân. Hôm đó Yuu đã khóc. Yuu cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ khóc nữa nhưng đêm đó Yuu đã khóc. ]
[ Vậy Yuu định làm thế nào? ]. Hashi suy nghĩ, bình thản nhắn lại.
[ Bây giờ ổn hơn Boss không nhắc gì nữa. Nhưng bây giờ Yuu phải cẩn thận từng lời nói hành động. Yuu sẽ không để Boss nhắc lại nữa. Cứ như trước đây ở bên cạnh là được rồi ]
[ Làm như vậy..]. Hashi ngập ngừng lựa chọn từ ngữ, không hiểu sao không nói được điều cô muốn nói. [ Cũng đâu níu giữ được Likawa? ]
[ KHÔNG PHẢI LÀM NHƯ VẬY ĐỂ NÍU GIỮ! Kể cả Boss không cho Yuu cơ hội làm một người bạn bình thường thì Yuu cũng sẽ không làm khác đi! ]
Đúng là hậu quả của không chọn lọc từ ngữ.
Nhận thấy Yuku đã mất bình tĩnh, Hashi chỉ nhắn lại một tin. [ Vậy việc này Shi sẽ không can thiệp ]
[ Xin lỗi vì đã lôi Shi vào chuyện này ]
[ Không có gì, là tại Shi ]
Hashi nhắn xong tin cuối cùng đó thì ngưng lại. Có lẽ không chỉ vì cô hỏi, mà Yuku nói với cô chuyện này cũng vì muốn chia sẻ. Nhưng cô đã không đủ tỉnh táo để nói gì hơn.
Hashi vốn cho rằng, cô và Likawa là hai thái cực, hai góc riêng trong Yuku. Yuku có thể than thiết với cô hơn, nhưng cũng giữ nguyên tình bạn với Likawa là ổn rồi.
Yuku với cô như vì sao xa. Chẳng biết từ lúc nào đã là như vậy.
Yuku là người như thế nào nhỉ... từ bao giờ Yuku trong tâm thức cô đã tốt đẹp, thiện lương và đặc biệt nhất trong số những người Hashi từng gặp. Yuku tin tưởng và quan tâm tới cô, ngày ngày mang lòng chân thành nhiệt huyết bầu bạn với cô. Yuku giỏi, hiểu biết nhiều và dùng kiến thức ấy giúp đỡ cô. Và còn đưa cô về nhà, ôm cô, học cùng cô, ở lại trường cùng cô, nhường nhịn cô, lại còn thích nói chuyện pha trò cho cô cười nữa.
Yuku dạy cho cô biết trong cuộc đời này vẫn còn bốn chữ "trân trọng tình cảm", điều mà Hashi sớm đã quên. Yuku dạy cô sự dịu dàng, mang nó đến với cô.
Chưa có ai tạo cho Hashi cảm giác được chăm sóc và "không bao giờ bỏ rơi cậu" như thế.
Mà cô thì trừ việc mở lòng với Yuu, chưa làm được gì cho cô ấy cả. Cho nên, Yuu với cô như ánh sáng soi chiếu không thể chạm tới.
Xa!
Cũng không thích hợp. Cô không thích hợp làm bạn người tốt đẹp như Yuu. Yuu hay nói: "Boss là người từ trên trời đi xuống còn tôi là từ dưới đất chui lên đó", rồi cười đùa như không. Nhưng có lẽ cô chẳng biết, với Hashi, cô cũng như trên trời, vô tình rơi xuống, may mắn cho nên Hashi mới được ở cạnh. Chỉ khác là với cô Likawa là "Không muốn buông bỏ", thì cô với Hashi là "Không dám níu giữ" thôi.
Hashi nhắm mắt, kéo chăn lên che hết đầu mình rồi cố gắng đi vào giấc ngủ.
"Ca Ca!"
Yuku quay người xuống gọi, không ai trả lời.
"Yuu gọi ai vậy?". Hashi nhìn sang. Tanaka vừa cho miếng snack vào miệng vừa trả lời: "Gọi Juko đấy"
"Hả? Sao lại là Ca Ca?". Hashi nhíu mày, cô thấy có vẻ Juko cũng chẳng thèm nghe tới tên gọi này.
"Ai mà biết!". Tanaka lắc lắc đầu. "Yuku-chan vốn là người lạ lùng mà!"
"Này Tanaka, tôi lạ chỗ nào?". Yuku đương nhiên nghe được, cô phản bác. "Ca Ca soái chết đi được kìa! Gọi vậy mới đúng đó"
"Hồi nà...". Tanaka dài giọng.
"Bạn mới là đồ lạ lùng đó!". Cô chưa nói xong đã bị Juko cắt ngang, còn cầm cuốn tập đi lên đập đập vào đầu cô, rồi né ra thật nhanh.
"Juko, cậu còn lạ lùng hơn nữa!! Đồ điên, đứng yên đó!". Tanaka tiếp tục la lên, Juko vội bỏ chạy.
"Ngu gì mà đứng!"
"Thế là cặp đôi thừa năng lượng đã tiếp tục, ngày nào cũng vậy không thấy chán!". Tính cách của Tanako lại hoàn toàn trái ngược Tanaka, cô lắc lắc đầu, kéo Hashi đi luôn. "Hashi-chan, lẻn ra canteen mua đồ đi!"
À, riêng về ăn uống hai chị em nhà này vẫn là sinh đôi, rất giống. Yuku quay xuống bỏ lại lời nhận xét. "Ăn nữa hả? Ăn như hạm đội vậy!"
"Lát mua lên xem Yuku-chan có ăn không nhé!"
"Không thèm!"
Nhưng những thứ đó không làm Hashi bận tâm, đi đến cánh cửa, cô lặng lẽ ngoảnh đầu lại nhìn. Khuất dần trong tròng mắt của cô là hình ảnh Yuku tắt nụ cười, ngồi im lìm giải toán.
Hashi im lặng đi xuống, trong lớp lúc này cũng chỉ có Likawa là đang giải toán. Yuku làm, đơn giản để giúp đỡ Likawa, chứ không phải vì yêu thích học hành.
___________________________________________
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?". Hashi ngồi vắt vẻo trên mặt bàn xem Yuku viết từ vựng tiếng anh. Trong lòng nghĩ là không nên, nhưng cô vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
"Hả?". Mặt Yuku ngây ngô quay lại.
"Yuu đang gặp chuyện mà". Hashi vẫn bình tĩnh, cô cũng không định ép Yuku nói.
"Không..."
"Ồ!". Hashi gật gù nhìn cô, chẳng biết đang nghĩ gì. Yuku thở ra. "Thực ra hôm trước Yuu có nhắn tin với Boss"
Nghe Yuku nhắc đến Likawa, dường như bị công tắc nào đó kích hoạt, thần sắc Hashi nghiêm túc hẳn lên.
"Ừ? "
"Nguyên văn là thế này..Đầu tiên Yuu hỏi 'Cả tuần nay thái độ Boss lạ lắm, Yuku làm gì sai hả? Boss cứ nói đi Yuku sẽ sửa mà'. Sau đó Boss nói với Yuu, bây giờ trở đi đừng gọi Boss là Boss nữa". Yuku thuật lại bằng giọng khá nhanh nhưng ngập ngừng, không dám nhìn thẳng Hashi.
Đúng là có chuyện thật rồi. Hashi thở ra, từ chối cho ý kiến. Likawa ấy hả.. từ góc độ là người ngoài nhìn vào, mối quan hệ giữa hai người họ là Yuku cho đi và quấn quýt với Likawa, còn Likawa đối với Yuku là một người bạn - đúng nghĩa, không hơn và không kém.
"Sau đó Boss nói, Boss không giận gì, nhưng Yuu cứ xem Boss như một người bạn bình thường là được rồi, đừng như hiện tại..."
"Và bạn không đáp ứng điều đó?''
Yuku gật đầu. Hashi thở dài, cô nghe tiếng đồng hồ điểm 2 giờ rưỡi.
"Shi phải đi, nhưng tối nay chúng ta có thể nói tiếp không?". Ánh mắt Hashi kiên quyết không thể chối từ, linh cảm cho cô biết chuyện này liên quan tới mình, Yuku lầm lũi gật đầu.
Thực ra, có lẽ mọi chuyện Yuku đều có thể dễ dàng kể ra, nhưng chuyện lần này là ngoại lệ. Yuku không muốn Hashi tổn thương, đây là việc riêng của cô.
Hashi đã tự xách ba lô, cũng không chờ cô mà đã đi trước. Yuku ngồi lại bên chiếc bàn. Câu lạc bộ của cô sinh hoạt hơi muộn. Đầu óc lan man và ám ảnh, câu chuyện hôm trước với Likawa còn nguyên vẹn từng câu chữ.
Yuku gục mặt xuống bàn. Tối hôm đó, một tối thật khuya, cô đã bị Likawa khước từ.
[ Hãy chỉ xưng hô và cư xử với Likawa như một ngươi bạn tốt thôi, thay vì là bạn thân ]
[ Tại mấy ngày nay thấy tâm trạng Boss không tốt nên Yuku mới không làm phiền Boss nhưng không có nghĩa là tình bạn hay cảm giác thay đổi, quan tâm cũng không giảm xuống. Mỗi lần Boss nói những câu như vậy Yuku rất sợ, sợ Boss không muốn làm bạn với Yuku nữa. ]
[ Ý Likawa là Yuku cứ cư xử như bình thường vậy đó. Cứ xem Likawa như một người bạn của Yuku như Tanaka, Juko thôi ]
[ Yuku phải nói bao nhiêu lần! Yuku không hề xem Likawa như một người bạn bình thường, như Tanaka hay Juko!! Yuku làm nhiều chuyện như vậy chỉ đơn giản là muốn quan tâm Likawa. Yuku nghĩ Likawa hiểu điều đó, mấy ngày nay không tiếp xúc không nghĩ tới Boss lại nói như vậy. ]
Cũng không biết nhắn qua lại bao nhiêu tin, mọi thứ cứ như nước tràn bờ đê mà tuôn ra cả. Cô muốn dừng chủ đề cũng không được. Bình thường Boss chỉ có vài khác lạ đã làm cô lo chết khiếp, nhưng lần này lại chẳng phải lo nữa, mọi thứ cứ từng bước một rõ rành rành ở trước mắt.
[ Không có gì đâu mình vẫn là bạn mà, Yuku cứ đối xử với Likawa bình thường là được rồi, không cần gọi Boss hay gì cả. Cũng đừng cư xử theo ý hay nghe lời Likawa. ]
[ Nếu Likawa không thích thì Yuku sẽ không gọi như vậy nữa. Chắc chắn. Yuku chưa bao giờ làm trái ý Likawa. Nhưng Yuku cũng không phải nghe lời mà chỉ là bản thân không thể làm trái ý, cảm giác không cho phép. Dù sao Yuku cũng xem Likawa là bạn thân duy nhất. Chỉ cần Likawa không từ chối là được rồi, Yuku cũng không cần Likawa xem mình như bạn thân ]
[ Ừ Likawa đâu có từ chối, Likawa chỉ muốn Yuku xem mình như người bạn bình thường để nhận ra người bạn thân thật sự của Yuku là ai. Tại Yuku cứ mang tư tưởng "Only Likawa" nên mới như vậy. Đừng chỉ nghĩ tới mình mình, Yuku nên nhìn xa hơn...có lẽ vì Likawa chơi với Yuku trước nên rất khó để Yuku coi người thứ hai là bạn thân. ]
Đúng là nó rồi!
Nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong cô, đến rồi.
Yuku bình tĩnh hơn cô nghĩ. Ngón tay thoăn thoắt trên màn hình điện thoại, ánh đèn le lói của buổi đêm càng làm cô thấy tịch mịch. Vấn đề này từ lâu cô đã nghĩ thấu đáo, quyết định bản thân đưa ra cô cũng chưa một lần lung lay.
[ Dù sao Likawa không chối bỏ tình bạn này là một điều đáng mừng rồi. Cảm xúc của Yuku là mặc định. Hiện tại Likawa là bạn thân của Yuku, sau này vẫn vậy. Yuku không phải muốn mang tư tưởng "Only Likawa", chỉ là chưa tìm được bạn để kết thân, Yuku hứa là nếu có thì Yuku cũng sẽ chấp nhận. Nhưng Likawa nên nhớ cho dù không phải là "Only" thì cũng là "First Likawa"! ]
Cho dù thế nào, chỉ cần không bị chối bỏ, cô đều sẽ vui vẻ.
Yuku nhìn màn hình điện thoại le lói trong màn đêm, mắt không rời dòng chữ "Đang nhập tin nhắn..". Trái tim cô như một trái bom nổ chậm chờ đợi phản hồi của Likawa, và rồi, nó chết lặng, sững sờ.
[ Likawa nghĩ Yuku chỉ là lòng hâm mộ hoặc kiểu xem trọng Likawa thôi. Chẳng qua là vì học lực của Likawa tốt hơn người khác một chút, nếu không chúng ta cũng chỉ là bạn bình thường trong lớp ]
Yuku sốc, thoạt tiên là phẫn nộ, rồi chẳng còn tinh thần, cô chỉ thấy sự tuyệt vọng xen lẫn đau nhói dâng dần ngập trái tim.
Cô đã làm gì để Likawa nghĩ mình như thế chứ?
[ Likawa nghĩ vậy thật sao?? Yuku muốn thân với Likawa là vì cảm giác chứ không phải nhờ cái học lực đỉnh của Likawa!! Yuku tin tưởng Likawa vì mọi thứ bạn làm cho Yuku! Likawa thực sự cho là như vậy sao?? ]
[ Ừ, vì Likawa không giúp gì cho Yuku hết, Yuku tốt với Likawa ai cũng biết. Likawa không cho Yuku cái gì, đó là tự Yuku cho là như vậy thôi ]
Không phải vậy! Yuku những muốn gào lên.
[ Không đâu
Likawa cho Yuku rất nhiều thứ, chỉ là Likawa không nhận ra thôi.
Những thứ Yuku không nhận được từ gia đình, những thứ Yuku không nhận được từ người khác, Yuku tìm được ở Likawa ]
Sao cô có thể không hiểu bản thân mình muốn gì, cần gì cơ chứ.
Sao cô có thể không hiểu, Likawa tốt đẹp đến nhường nào cơ chứ!
Bên kia im lặng trong chốc lát, Yuku tiếp:
[ Nói từ nãy đến giờ Yuku biết Likawa chỉ là vì muốn Yuku tìm được bạn thân cho mình, là muốn tốt cho Yuku. Yuku cũng biết người bạn Likawa muốn nói là ai. Nhưng Likawa à, cho dù có đứng trước mặt người đó hay cả thế giới, thì Yuku cũng sẽ nói rằng Likawa là bạn thân nhất của Yuku, là người Yuku coi trọng nhất. Thực ra Yuku tiếp xúc với Hashi trước Likawa, nhưng Hashi là một cảm giác Likawa lại là một cảm giác khác. Không thể so sánh hai người. Không phải Yuku nông cạn hay không muốn có bạn thân, mà là Yuku không thể! Cảm giác không cho phép, không thay đổi được gì. ]
Vài phút nữa lại trôi qua trong thinh lặng. Yuku nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của mình. Nén nó lại, đừng rơi nước mắt, thật tội nghiệp!
[ Likawa học bài đây ]
Yuku như vừa được ân xá.
[Được rồi. Xin Likawa xem Yuku như bạn bình thường như Tanaka hay Juko là được rồi. Có hỏi chuyện tán gẫu bình thường, có giúp đỡ xin Likawa hãy nhận! ]
[ KHÔNG! ]. Tin nhắn phản hồi rất nhanh đáp lại.
Yuku nhìn chằm chằm con chữ đơn độc lẻ loi, đáy lòng lặng đi.
[ Tối rồi, Yuku ngủ đây]. Chợt nỗi cay đắng dâng trào, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Đến tư cách làm một người bạn bình thường, bạn cũng không cho tôi.
Yuku tắt điện thoại, bờ vai run rẩy, cuối cùng cũng khóc, nước mắt không ngừng lại được, cô cắn môi không bật ra tiếng động.
Likawa với cô, như một vạt nắng.
Chỉ vô tình phát hiện có cùng thần tượng rồi nói chuyện với nhau, chẳng biết từ lúc nào đã trở thành người vô cùng quan trọng, Yuku tin tưởng Likawa hơn cả anh trai mình.
Likawa có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực tế vô cùng ôn nhu. Tuy lơ đãng khó nắm bắt, nhưng lại đầy quan tâm và ấm áp.
Vạt nắng ấy, không thuộc về cô.
Cả cuộc đời Yuku chưa từng tha thiết muốn làm bạn với ai như vậy, chưa từng thấy khổ tâm vì không thể với tới ai như vậy.
Xa vời như vạt nắng, nắng ban mai và ánh chiều tà xa xa nơi chân trời.
Cũng con người ấy khiến một kẻ xấu xa như cô muốn vươn lên, dốc công chạm tới. Chỉ một chỗ dựa tinh thần ấy thôi cũng đủ sức mạnh an ủi cô yên lòng.
Vạt nắng soi đường chỉ lối.
Cũng không biết qua bao lâu, Yuku mới lấy lại được tinh thần. Cũng không biết đã bao lâu rồi, mà giọt nước trên mặt cô lại lạnh băng. Yuku hít sâu vào mấy hơi, trong đêm tối tĩnh lặng tiếng sụt sịt nghe rõ đến chói tai.
Gần như cả đêm ấy, Yuku không ngủ được.
__________________________
"Không là only cũng là first à?". Hashi nhìn tin nhắn, thầm nhủ. Tài khoản của Yuku đã tắt, nhưng cô vẫn có cảm giác Yuku chưa ngủ.
"Gì cơ?". Nằm bên cạnh cô, Sazuki hỏi lại.
"Không có gì, một chút rắc rối hiếm hoi thôi. Em ngủ đi". Hashi trả lời, đẩy nhẹ màn hình.
[ Từ trước tới nay Yuu luôn hiểu với Likawa mình chỉ là người bạn bình thường, không hơn. Nhưng lòng tin đã tạo dựng không thể nào làm khác đi được. Với Yuku, Likawa không là "Only" thì cũng là "First". Dù Yuu hiểu rõ tình bạn này đến một lúc nào đó cũng sẽ kết thúc nhưng Yuu không nghĩ lại là nhanh thế này. Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng khi nó xảy ra vẫn không khỏi đau ]
Lúc đó cô chỉ trả lời một tiếng [ Ừ ], chẳng rõ mình đang cảm thấy như thế nào.
[ Yuu không biết tại sao mình lại tồn tại lòng tin như vậy với Likawa, nhưng likawa là đức tin. Likawa nói con vịt đi bằng 4 chân thì dù biết nó đi bằng 2 chân thì cũng sẽ là 4 chân. Hôm đó Yuu đã khóc. Yuu cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ khóc nữa nhưng đêm đó Yuu đã khóc. ]
[ Vậy Yuu định làm thế nào? ]. Hashi suy nghĩ, bình thản nhắn lại.
[ Bây giờ ổn hơn Boss không nhắc gì nữa. Nhưng bây giờ Yuu phải cẩn thận từng lời nói hành động. Yuu sẽ không để Boss nhắc lại nữa. Cứ như trước đây ở bên cạnh là được rồi ]
[ Làm như vậy..]. Hashi ngập ngừng lựa chọn từ ngữ, không hiểu sao không nói được điều cô muốn nói. [ Cũng đâu níu giữ được Likawa? ]
[ KHÔNG PHẢI LÀM NHƯ VẬY ĐỂ NÍU GIỮ! Kể cả Boss không cho Yuu cơ hội làm một người bạn bình thường thì Yuu cũng sẽ không làm khác đi! ]
Đúng là hậu quả của không chọn lọc từ ngữ.
Nhận thấy Yuku đã mất bình tĩnh, Hashi chỉ nhắn lại một tin. [ Vậy việc này Shi sẽ không can thiệp ]
[ Xin lỗi vì đã lôi Shi vào chuyện này ]
[ Không có gì, là tại Shi ]
Hashi nhắn xong tin cuối cùng đó thì ngưng lại. Có lẽ không chỉ vì cô hỏi, mà Yuku nói với cô chuyện này cũng vì muốn chia sẻ. Nhưng cô đã không đủ tỉnh táo để nói gì hơn.
Hashi vốn cho rằng, cô và Likawa là hai thái cực, hai góc riêng trong Yuku. Yuku có thể than thiết với cô hơn, nhưng cũng giữ nguyên tình bạn với Likawa là ổn rồi.
Yuku với cô như vì sao xa. Chẳng biết từ lúc nào đã là như vậy.
Yuku là người như thế nào nhỉ... từ bao giờ Yuku trong tâm thức cô đã tốt đẹp, thiện lương và đặc biệt nhất trong số những người Hashi từng gặp. Yuku tin tưởng và quan tâm tới cô, ngày ngày mang lòng chân thành nhiệt huyết bầu bạn với cô. Yuku giỏi, hiểu biết nhiều và dùng kiến thức ấy giúp đỡ cô. Và còn đưa cô về nhà, ôm cô, học cùng cô, ở lại trường cùng cô, nhường nhịn cô, lại còn thích nói chuyện pha trò cho cô cười nữa.
Yuku dạy cho cô biết trong cuộc đời này vẫn còn bốn chữ "trân trọng tình cảm", điều mà Hashi sớm đã quên. Yuku dạy cô sự dịu dàng, mang nó đến với cô.
Chưa có ai tạo cho Hashi cảm giác được chăm sóc và "không bao giờ bỏ rơi cậu" như thế.
Mà cô thì trừ việc mở lòng với Yuu, chưa làm được gì cho cô ấy cả. Cho nên, Yuu với cô như ánh sáng soi chiếu không thể chạm tới.
Xa!
Cũng không thích hợp. Cô không thích hợp làm bạn người tốt đẹp như Yuu. Yuu hay nói: "Boss là người từ trên trời đi xuống còn tôi là từ dưới đất chui lên đó", rồi cười đùa như không. Nhưng có lẽ cô chẳng biết, với Hashi, cô cũng như trên trời, vô tình rơi xuống, may mắn cho nên Hashi mới được ở cạnh. Chỉ khác là với cô Likawa là "Không muốn buông bỏ", thì cô với Hashi là "Không dám níu giữ" thôi.
Hashi nhắm mắt, kéo chăn lên che hết đầu mình rồi cố gắng đi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.