Chương 13: CHỌC GIẬN
TG: Tự Cẩm
08/03/2022
Cô bị Thiên Cẩu nhập xác à?
Kiều Đông Dương nhìn người phụ nữ say khướt, cảm thấy vừa đáng yêu vừa đáng giận, thế là đưa tay ra véo mũi cô.
"Hừ!" Trì Nguyệt không hít thở được: "Anh làm gì thế!"
"Hả? Tôi có thể làm gì?" Giọng Kiều Đông Dương hơi khàn.
"Anh muốn làm gì?" Trì Nguyệt hỏi lại, đôi mắt như vì sao lấp lánh khiến trái tim Kiều Đông Dương hơi run rẩy.
Uống say cũng không chịu thiệt thòi.
Kiều Đông Dương bật cười, đột nhiên nghiêng đầu thơm lên môi cô: "Muốn hôn em."
Trì Nguyệt không kháng cự, có lẽ cũng không còn sức lực, cô mở to đôi mắt long lanh: "Chỉ vậy thôi sao?"
Kiều Đông Dương: "Ừm, có lẽ còn muốn làm một vài việc khác..."
"Đừng hòng!" Trì Nguyệt bá đạo nói xong, đột nhiên duỗi tay ra giữ chặt cổ anh, kéo mạnh về phía mình, gặm cắn trán anh: "Anh hôn tôi, tôi cũng phải hôn lại, không thể chịu thiệt thòi được."
Đôi mắt Kiều Đông Dương sâu thẳm.
Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Mặc dù diễn ra trong trạng thái không tỉnh táo nhưng vẫn khiến thần kinh anh rạo rực.
Anh siết chặt tay, kéo cô qua: "Trì Nguyệt..."
"Hả?"
"Vừa nãy tôi chưa cảm nhận được..."
"Cái gì?"
"Em hôn tôi cái nữa đi."
"Anh là Trư Bát Giới à? Đâu phải đang ăn quả Nhân Sâm."
Trì Nguyệt nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Kiều Đông Dương nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa say của cô, trong lòng có một con dã thú đang gầm thét, thật sự không nhịn được nữa, anh lại gần hôn cô, lần này nụ hôn sâu hơn, hôn đến mức cô thở hổn hẳn... Sau đó anh nhìn cô cười: "Tôi lại hôn em rồi. Em lại chịu thiệt."
"Ô."
Trì Nguyệt nhìn vào ánh mắt mong chờ kia: "Mẹ tôi nói chịu thiệt là phúc."
Sao người phụ nữ này lại không hành động theo lẽ thường chứ?
Kiều Đông Dương hơi híp mắt lại: "Chịu thiệt là phúc đúng không? Là em tự nói đấy, vậy em đừng kêu..."
Hơi thở và cơ thể ấm áp đè nặng lên người cô, chiếc giường hơi lún xuống.
Đầu óc Trì Nguyệt hơi mơ hồ, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực phả lên mặt, cả người sởn da gà, nụ hôn của anh rất hung hăng...
Cô không phải là cô mà như một người chết đuối, lúc sắp bị nhấn chìm trong biển khơi lại bị anh kéo lên, đầu óc choáng váng, cả người như một năm củi khô bị ép bùng cháy trong sự tấn công của anh...
Người anh nóng bỏng như giấu một ngọn lửa khiến cả người cô khó chịu.
Trì Nguyệt đột nhiên khát nước, như một buổi chiều nào đó lang thang trong sa mạc lại không tìm thấy nguồn nước, chỉ có thể ôm chặt lấy anh nhận lấy chút ẩm ướt. Anh ngọt ngào như suối nước, cô vừa thỏa mãn lại vừa như không hài lòng...
"Kiều Đông Dương."
Cô thở hổn hển, đôi mắt sáng ngời như sao trời.
"Anh đừng hôn tôi nữa, tôi khó thở chết mất..."
Trì Nguyệt đỏ mặt nói rất trung thực. Khuôn mặt cô ửng hồng khiến đôi mắt Kiều Đông Dương nóng bừng. Anh cười khẽ, mái tóc bị cô kéo đến lộn xộn lại trở nên đẹp hoang dã, ánh đèn mờ ảo phác họa những đường nét trên khuôn mặt lại thể hiện ra sức quyến rũ khiến người ta run sợ.
"Đã nói sẽ gϊếŧ người diệt khẩu, không thể bỏ qua thế được..."
Giọng nói Kiều Đông Dương hơi khàn đi: "Trì Nguyệt, em nhất định phải chết."
Anh vội vàng hôn cô.
Trì Nguyệt nhắm mắt, đặt ngón tay lên môi anh: "Đừng..."
Kiều Đông Dương cắn ngón tay cô, đầu lưỡi đảo quanh đầu ngón tay.
Cơ thể Trì Nguyệt khẽ run rẩy, đột nhiên vùi mình vào vòng tay anh.
"Hừ..." Trái tim Kiều Đông Dương nóng bừng, anh ôm lấy cô, kéo chăn đắp cho hai người.
Cảm xúc của anh gần như mất khống chế...
Thế nhưng Trì Nguyệt hôn hít với anh một lúc lại không có hành động gì, hơi thở cô yếu dần khiến Kiều Đông Dương sợ hãi.
Anh vén chăn ra, nhổm người lên kiểm tra hơi thở của cô, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt đen sì cau mày chống tay ở hai bên người cô.
"Trì Nguyệt, em ngủ à?"
"..." Không ai trả lời anh.
Hơi thở của Trì Nguyệt dần đều đặn hơn.
"Trì Nguyệt, Trì Nguyệt?" Kiều Đông Dương cúi đầu gặm cổ cô.
Cô khó chịu nhíu mày, đưa tay ra đập một cái như đang đập muỗi, ghét bỏ khẽ hừ.
"Anh đã hôn nhiều lắm rồi! Đừng làm phiền tôi nữa!"
Cô ngáp rồi lại ngủ thiếp đi.
"..."
Kiều Đông Dương ngắm cô mãi một lúc lâu.
Cô cứ ngủ thiếp đi thế à?
Thế này có tức không? Có tức không hả?
"Ôi!"
Anh thở dài, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô, ngồi dậy vò tóc mấy cái rồi sải bước đi vào trong phòng vệ sinh, bên trong vang lên tiếng nước chảy ào ào, anh dần bình tĩnh lại...
Trạng thái say rượu khiến cô ngủ say như chết.
Trì Nguyệt lại còn có một kỹ năng đặc biệt – sau khi tỉnh lại không nhớ gì hết.
Thậm chí lúc bị Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu nhìn chằm chằm, cô còn hoang mang hỏi lại: "Trên mặt tôi dính cái gì à? Sao hai anh cứ nhìn tôi thế?"
"..."
Khuôn mặt Kiều Đông Dương vô cảm.
Trợ lý Hầu khẽ ho khan, chỉ coi như không biết gì.
Bữa sáng nay do trợ lý Hầu chuẩn bị, không biết có phải Kiều Đông Dương đã từ bỏ hay không mà hôm nay lại không đi vào nhà bếp. Ăn sáng xong, ba người đến công ty với trạng thái vô cùng quái lạ.
Cả một ngày gió êm sóng lặng.
Thế nhưng lúc tan làm, Kiều Đông Dương lại lên cơn đề nghị đi mua đồ ăn.
Đối với trợ lý Hầu, đây thật sự là chuyện mới mẻ vạn năm không gặp.
Thế là ba người cùng nhau đi vào siêu thị.
Trì Nguyệt cảm thấy hình như gần đây Kiều Đông Dương uống nhầm thuốc, luôn làm một vài việc khiến người ta thấy khó hiểu, ví dụ như anh lại có hứng thú với mấy chuyện nhàm chán buồn tẻ như đi mua đồ ăn, thấy cái gì cũng hỏi cô có thích cái này không, có muốn ăn cái kia không...
Trì Nguyệt thấy rất hối hận vì lúc trước lại lừa anh xuống bếp.
"Anh Kiều..."
Trợ lý Hầu đang đẩy xe ở phía sau đột nhiên gọi anh.
Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt nghe thấy tiếng gọi của anh ta, cùng ngoảnh lại nhìn: "Sao thế?"
Trợ lý Hầu bước tới, khẽ nói: "Hình như có mấy tay săn ảnh đang đi theo chụp trộm."
Tay săn ảnh? Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông Dương.
Anh đâu phải ngôi sao, sao lại có chuyện này?
Kiều Đông Dương cao ngạo mỉm cười: "Anh đây quá nổi tiếng."
Anh hừ khẽ, ra hiệu cho Hầu Tử: "Đi bắt người kia lại cho tôi."
Vốn dĩ Kiều Đông Dương có vệ sĩ, nhưng anh ngại phiền nên không cho đi theo. Những người này đều nhận tiền lương từ anh, ăn cơm của anh, lúc cần dùng thì cứ gọi là đến.
Trợ lý Hầu gửi một tin nhắn.
Chỉ chốc lát sau, khi bọn họ xách đồ ăn quay lại bãi đỗ xe, mấy người kia báo cáo đã bắt được mấy người chụp trộm.
Ở bãi đỗ xe, một cặp nam nữ trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi bị vệ sĩ bao vây, bọn họ cúi đầu sợ đến mức cả người run lẩy bẩy...
Kiều Đông Dương đưa túi đồ ăn cho trợ lý Hầu, chậm rãi đi qua đó, lạnh lùng hỏi: "Lén lút đi theo chụp trộm, hai người muốn làm gì hả?"
Đôi mắt hai người này đỏ hoe vì sợ, liên tục xin lỗi anh.
"Xin lỗi, chúng tôi muốn chụp ảnh cô Trì, xin lỗi..."
Ha!
Trợ lý Hầu cố gắng kìm nén không cười, nhưng vừa thấy khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì sì lại không nhịn được.
Đã nói mình nổi tiếng lắm mà?
Kết quả chỉ là một sự hiểu lầm, người ta không hề theo dõi anh.
"Khụ!" Trợ lý Hầu sợ ông chủ mất mặt, nghiêm túc nói: "Hai người đi theo chụp cô Trì làm gì?"
"Chúng tôi không, không có ý xấu!" Cô gái kia hơi căng thẳng, lắp bắp nói: "Cô Trì rất nổi tiếng, tôi và bạn trai muốn chụp ảnh cô ấy, đăng lên Tiktok để thu hút fan."
Thu hút fan?
Kiều Đông Dương nghiêng đầu.
"Điện thoại!"
Hai người đều ngoan ngoãn nộp điện thoại.
Kiều Đông Dương cầm điện thoại xem xét, đúng là đang quay Tiktok, hơn nữa đây không phải là video đầu tiên.
Từ mấy hôm trước, bọn họ đã đăng hai đoạn video ngắn có liên quan đến Trì Nguyệt, số lượt like và bình luận rất lớn.
Kiều Đông Dương thấy khung cảnh trong video hơi quen thuộc.
Anh nhìn lại nội dung, đây không phải trong bữa tiệc mừng thọ của bà nội sao?
Trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi, hai video Tiktok trong bữa tiệc mừng thọ này đã nổi tiếng, thu hút hàng trăm nghìn lượt chú ý cho cặp đôi này...
Chắc hai người này thấy có lợi ích nên lại đến nữa.
"Rất tốt."
Kiều Đông Dương vuốt điện thoại của bọn họ, ánh mắt lạnh băng.
"Hai người là họ hàng nhà họ Kiều?"
"Không... Không không phải..."
"Nếu không phải, sao cậu lại quay được?"
"Tôi, là tôi..." Cô gái cúi đầu thật thấp: "Hôm đó tôi đến làm nhân viên phục vụ."
Vì hôm đó có khá nhiều khách nên đầu bếp và nhân viên phục vụ đều thuê ở bên ngoài.
"Ồ. To gan quá nhỉ?"
Kiều Đông Dương xóa bỏ nội dung Tiktok rồi ném trả điện thoại.
"Cút!"
Hai người này được thả ra thì đều thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo chạy đi. Sau khi chạy một quãng khá xa, chàng trai kia còn không sợ chết ngoảnh lại lớn tiếng nói một câu: "Chị gái nhỏ nổi tiếng như thế, vì sao không cân nhắc việc debut? Bọn em nhất định sẽ làm fan của chị!"
Trì Nguyệt: "..."
Cô tưởng đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Vào thời đại bùng nổ thông tin thế này, hôm nay đoạn Tiktok này còn nổi tiếng, ngày mai sẽ bị người ta quên lãng.
Chỉ cần xóa bỏ, đâu còn ai chú ý nữa chứ?
Nhưng cô không ngờ việc của cô lại gây ra rắc rối cho Kiều Đông Dương.
Người nhà họ Kiều chạy tới hỏi tội...
Kiều Đông Dương nhìn người phụ nữ say khướt, cảm thấy vừa đáng yêu vừa đáng giận, thế là đưa tay ra véo mũi cô.
"Hừ!" Trì Nguyệt không hít thở được: "Anh làm gì thế!"
"Hả? Tôi có thể làm gì?" Giọng Kiều Đông Dương hơi khàn.
"Anh muốn làm gì?" Trì Nguyệt hỏi lại, đôi mắt như vì sao lấp lánh khiến trái tim Kiều Đông Dương hơi run rẩy.
Uống say cũng không chịu thiệt thòi.
Kiều Đông Dương bật cười, đột nhiên nghiêng đầu thơm lên môi cô: "Muốn hôn em."
Trì Nguyệt không kháng cự, có lẽ cũng không còn sức lực, cô mở to đôi mắt long lanh: "Chỉ vậy thôi sao?"
Kiều Đông Dương: "Ừm, có lẽ còn muốn làm một vài việc khác..."
"Đừng hòng!" Trì Nguyệt bá đạo nói xong, đột nhiên duỗi tay ra giữ chặt cổ anh, kéo mạnh về phía mình, gặm cắn trán anh: "Anh hôn tôi, tôi cũng phải hôn lại, không thể chịu thiệt thòi được."
Đôi mắt Kiều Đông Dương sâu thẳm.
Trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.
Mặc dù diễn ra trong trạng thái không tỉnh táo nhưng vẫn khiến thần kinh anh rạo rực.
Anh siết chặt tay, kéo cô qua: "Trì Nguyệt..."
"Hả?"
"Vừa nãy tôi chưa cảm nhận được..."
"Cái gì?"
"Em hôn tôi cái nữa đi."
"Anh là Trư Bát Giới à? Đâu phải đang ăn quả Nhân Sâm."
Trì Nguyệt nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Kiều Đông Dương nhìn dáng vẻ nửa tỉnh nửa say của cô, trong lòng có một con dã thú đang gầm thét, thật sự không nhịn được nữa, anh lại gần hôn cô, lần này nụ hôn sâu hơn, hôn đến mức cô thở hổn hẳn... Sau đó anh nhìn cô cười: "Tôi lại hôn em rồi. Em lại chịu thiệt."
"Ô."
Trì Nguyệt nhìn vào ánh mắt mong chờ kia: "Mẹ tôi nói chịu thiệt là phúc."
Sao người phụ nữ này lại không hành động theo lẽ thường chứ?
Kiều Đông Dương hơi híp mắt lại: "Chịu thiệt là phúc đúng không? Là em tự nói đấy, vậy em đừng kêu..."
Hơi thở và cơ thể ấm áp đè nặng lên người cô, chiếc giường hơi lún xuống.
Đầu óc Trì Nguyệt hơi mơ hồ, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực phả lên mặt, cả người sởn da gà, nụ hôn của anh rất hung hăng...
Cô không phải là cô mà như một người chết đuối, lúc sắp bị nhấn chìm trong biển khơi lại bị anh kéo lên, đầu óc choáng váng, cả người như một năm củi khô bị ép bùng cháy trong sự tấn công của anh...
Người anh nóng bỏng như giấu một ngọn lửa khiến cả người cô khó chịu.
Trì Nguyệt đột nhiên khát nước, như một buổi chiều nào đó lang thang trong sa mạc lại không tìm thấy nguồn nước, chỉ có thể ôm chặt lấy anh nhận lấy chút ẩm ướt. Anh ngọt ngào như suối nước, cô vừa thỏa mãn lại vừa như không hài lòng...
"Kiều Đông Dương."
Cô thở hổn hển, đôi mắt sáng ngời như sao trời.
"Anh đừng hôn tôi nữa, tôi khó thở chết mất..."
Trì Nguyệt đỏ mặt nói rất trung thực. Khuôn mặt cô ửng hồng khiến đôi mắt Kiều Đông Dương nóng bừng. Anh cười khẽ, mái tóc bị cô kéo đến lộn xộn lại trở nên đẹp hoang dã, ánh đèn mờ ảo phác họa những đường nét trên khuôn mặt lại thể hiện ra sức quyến rũ khiến người ta run sợ.
"Đã nói sẽ gϊếŧ người diệt khẩu, không thể bỏ qua thế được..."
Giọng nói Kiều Đông Dương hơi khàn đi: "Trì Nguyệt, em nhất định phải chết."
Anh vội vàng hôn cô.
Trì Nguyệt nhắm mắt, đặt ngón tay lên môi anh: "Đừng..."
Kiều Đông Dương cắn ngón tay cô, đầu lưỡi đảo quanh đầu ngón tay.
Cơ thể Trì Nguyệt khẽ run rẩy, đột nhiên vùi mình vào vòng tay anh.
"Hừ..." Trái tim Kiều Đông Dương nóng bừng, anh ôm lấy cô, kéo chăn đắp cho hai người.
Cảm xúc của anh gần như mất khống chế...
Thế nhưng Trì Nguyệt hôn hít với anh một lúc lại không có hành động gì, hơi thở cô yếu dần khiến Kiều Đông Dương sợ hãi.
Anh vén chăn ra, nhổm người lên kiểm tra hơi thở của cô, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt đen sì cau mày chống tay ở hai bên người cô.
"Trì Nguyệt, em ngủ à?"
"..." Không ai trả lời anh.
Hơi thở của Trì Nguyệt dần đều đặn hơn.
"Trì Nguyệt, Trì Nguyệt?" Kiều Đông Dương cúi đầu gặm cổ cô.
Cô khó chịu nhíu mày, đưa tay ra đập một cái như đang đập muỗi, ghét bỏ khẽ hừ.
"Anh đã hôn nhiều lắm rồi! Đừng làm phiền tôi nữa!"
Cô ngáp rồi lại ngủ thiếp đi.
"..."
Kiều Đông Dương ngắm cô mãi một lúc lâu.
Cô cứ ngủ thiếp đi thế à?
Thế này có tức không? Có tức không hả?
"Ôi!"
Anh thở dài, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô, ngồi dậy vò tóc mấy cái rồi sải bước đi vào trong phòng vệ sinh, bên trong vang lên tiếng nước chảy ào ào, anh dần bình tĩnh lại...
Trạng thái say rượu khiến cô ngủ say như chết.
Trì Nguyệt lại còn có một kỹ năng đặc biệt – sau khi tỉnh lại không nhớ gì hết.
Thậm chí lúc bị Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu nhìn chằm chằm, cô còn hoang mang hỏi lại: "Trên mặt tôi dính cái gì à? Sao hai anh cứ nhìn tôi thế?"
"..."
Khuôn mặt Kiều Đông Dương vô cảm.
Trợ lý Hầu khẽ ho khan, chỉ coi như không biết gì.
Bữa sáng nay do trợ lý Hầu chuẩn bị, không biết có phải Kiều Đông Dương đã từ bỏ hay không mà hôm nay lại không đi vào nhà bếp. Ăn sáng xong, ba người đến công ty với trạng thái vô cùng quái lạ.
Cả một ngày gió êm sóng lặng.
Thế nhưng lúc tan làm, Kiều Đông Dương lại lên cơn đề nghị đi mua đồ ăn.
Đối với trợ lý Hầu, đây thật sự là chuyện mới mẻ vạn năm không gặp.
Thế là ba người cùng nhau đi vào siêu thị.
Trì Nguyệt cảm thấy hình như gần đây Kiều Đông Dương uống nhầm thuốc, luôn làm một vài việc khiến người ta thấy khó hiểu, ví dụ như anh lại có hứng thú với mấy chuyện nhàm chán buồn tẻ như đi mua đồ ăn, thấy cái gì cũng hỏi cô có thích cái này không, có muốn ăn cái kia không...
Trì Nguyệt thấy rất hối hận vì lúc trước lại lừa anh xuống bếp.
"Anh Kiều..."
Trợ lý Hầu đang đẩy xe ở phía sau đột nhiên gọi anh.
Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt nghe thấy tiếng gọi của anh ta, cùng ngoảnh lại nhìn: "Sao thế?"
Trợ lý Hầu bước tới, khẽ nói: "Hình như có mấy tay săn ảnh đang đi theo chụp trộm."
Tay săn ảnh? Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông Dương.
Anh đâu phải ngôi sao, sao lại có chuyện này?
Kiều Đông Dương cao ngạo mỉm cười: "Anh đây quá nổi tiếng."
Anh hừ khẽ, ra hiệu cho Hầu Tử: "Đi bắt người kia lại cho tôi."
Vốn dĩ Kiều Đông Dương có vệ sĩ, nhưng anh ngại phiền nên không cho đi theo. Những người này đều nhận tiền lương từ anh, ăn cơm của anh, lúc cần dùng thì cứ gọi là đến.
Trợ lý Hầu gửi một tin nhắn.
Chỉ chốc lát sau, khi bọn họ xách đồ ăn quay lại bãi đỗ xe, mấy người kia báo cáo đã bắt được mấy người chụp trộm.
Ở bãi đỗ xe, một cặp nam nữ trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi bị vệ sĩ bao vây, bọn họ cúi đầu sợ đến mức cả người run lẩy bẩy...
Kiều Đông Dương đưa túi đồ ăn cho trợ lý Hầu, chậm rãi đi qua đó, lạnh lùng hỏi: "Lén lút đi theo chụp trộm, hai người muốn làm gì hả?"
Đôi mắt hai người này đỏ hoe vì sợ, liên tục xin lỗi anh.
"Xin lỗi, chúng tôi muốn chụp ảnh cô Trì, xin lỗi..."
Ha!
Trợ lý Hầu cố gắng kìm nén không cười, nhưng vừa thấy khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì sì lại không nhịn được.
Đã nói mình nổi tiếng lắm mà?
Kết quả chỉ là một sự hiểu lầm, người ta không hề theo dõi anh.
"Khụ!" Trợ lý Hầu sợ ông chủ mất mặt, nghiêm túc nói: "Hai người đi theo chụp cô Trì làm gì?"
"Chúng tôi không, không có ý xấu!" Cô gái kia hơi căng thẳng, lắp bắp nói: "Cô Trì rất nổi tiếng, tôi và bạn trai muốn chụp ảnh cô ấy, đăng lên Tiktok để thu hút fan."
Thu hút fan?
Kiều Đông Dương nghiêng đầu.
"Điện thoại!"
Hai người đều ngoan ngoãn nộp điện thoại.
Kiều Đông Dương cầm điện thoại xem xét, đúng là đang quay Tiktok, hơn nữa đây không phải là video đầu tiên.
Từ mấy hôm trước, bọn họ đã đăng hai đoạn video ngắn có liên quan đến Trì Nguyệt, số lượt like và bình luận rất lớn.
Kiều Đông Dương thấy khung cảnh trong video hơi quen thuộc.
Anh nhìn lại nội dung, đây không phải trong bữa tiệc mừng thọ của bà nội sao?
Trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi, hai video Tiktok trong bữa tiệc mừng thọ này đã nổi tiếng, thu hút hàng trăm nghìn lượt chú ý cho cặp đôi này...
Chắc hai người này thấy có lợi ích nên lại đến nữa.
"Rất tốt."
Kiều Đông Dương vuốt điện thoại của bọn họ, ánh mắt lạnh băng.
"Hai người là họ hàng nhà họ Kiều?"
"Không... Không không phải..."
"Nếu không phải, sao cậu lại quay được?"
"Tôi, là tôi..." Cô gái cúi đầu thật thấp: "Hôm đó tôi đến làm nhân viên phục vụ."
Vì hôm đó có khá nhiều khách nên đầu bếp và nhân viên phục vụ đều thuê ở bên ngoài.
"Ồ. To gan quá nhỉ?"
Kiều Đông Dương xóa bỏ nội dung Tiktok rồi ném trả điện thoại.
"Cút!"
Hai người này được thả ra thì đều thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo chạy đi. Sau khi chạy một quãng khá xa, chàng trai kia còn không sợ chết ngoảnh lại lớn tiếng nói một câu: "Chị gái nhỏ nổi tiếng như thế, vì sao không cân nhắc việc debut? Bọn em nhất định sẽ làm fan của chị!"
Trì Nguyệt: "..."
Cô tưởng đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Vào thời đại bùng nổ thông tin thế này, hôm nay đoạn Tiktok này còn nổi tiếng, ngày mai sẽ bị người ta quên lãng.
Chỉ cần xóa bỏ, đâu còn ai chú ý nữa chứ?
Nhưng cô không ngờ việc của cô lại gây ra rắc rối cho Kiều Đông Dương.
Người nhà họ Kiều chạy tới hỏi tội...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.