Chương 14: Chương 14
Phong Quá Vô Ngân
07/11/2016
Tết âm lịch, Lôi Nhất Minh ở công ty cơ hồ chân không chạm đất.
Sau khi rời khỏi Thẩm Quần, hắn bệnh nặng một hồi, dạ dày xuất huyết đến phải nằm viện, cả người gầy mất một vòng. Lôi Vạn Niên đã mấy lần gọi hắn về biệt thự ở, tuy hắn vẫn không chịu, nhưng số lần về nhà đã nhiều hơn trước rất nhiều.
Việc gì cũng có hai mặt, đau đớn khi rời khỏi Thẩm Quần tuy không thể ở chung với người nhà như lúc bình thường nhưng lại khiến Lôi Nhất Minh hiểu được tầm quan trọng của tình thân. Giờ cha mẹ đã già, chính hắn cũng không còn lông bông như lúc trẻ, đương nhiên cũng không còn cảnh đêm đêm mượn rượu giải sầu.
Có lẽ tình cảnh của hắn ứng với câu châm ngôn: tình trường thất ý, thương trường đắc ý. Thượng đế đã đóng cánh cửa tình yêu nhưng lại thay Lôi Nhất Minh hắn mở cửa sổ sự nghiệp. Gửi gắm tình cảm vào công việc, kết quả là chuyện ở công ty thuận lợi như có bàn tay thần kì nào đó hỗ trợ. Mấy đại cổ đông thấy Lôi Nhất Minh thì cười đến không khép miệng lại được, còn khuyên hắn nên hảo hảo bảo trọng thân thể. Ngụ ý thế nào, Lôi Nhất Minh cũng hiểu được. Hảo hảo bảo trọng thân thể, hảo hảo thay bọn họ kiếm nhiều tiền hơn.
Bạn bè trên thương trường đều là một đám động vật chỉ sống trên lợi ích, luôn mang bộ mặt tươi cười giả dối! Nhưng chết trên lưỡi dao còn hơn sống trong độc dược bọc ngoài bằng sự vui sướng. Thế cũng tốt, rõ ràng rành mạch, nên làm gì thì làm cái đó, có thể hảo hảo đề phòng.
Xem xong văn kiện trong tay, Lôi Nhất Minh có chút đau đầu. Ấn điện thoại trên bàn, “A Cơ, mang cho tôi cốc nước.” Nói xong liền mở ngăn kéo, muốn tìm thuốc giảm đau.
Lật qua lật lại cả nửa này, thuốc thì không tìm được mà lại thấy tấm ảnh chụp của Thẩm Quần và tiểu Mông. Lúc trước thám tử tư điều tra đến đây, hắn tùy tay đặt trong ngăn kéo, không ngờ đến bây giờ lại thấy.
Cửa trợ lý gõ gõ cửa, đưa nước vào, đặt lên bàn làm việc của hắn, “Nước của ngài.”
Lôi Nhất Minh gật gật đầu, uống nước miếng, lại gọi trợ lý đang chuẩn bị rời đi, “Đi mua cho tôi khung hình.” Hắn giơ ảnh chụp trên tay, “Lớn thế này, màu lam.”
Cửa lại đóng lại lần nữa, ngón tay Lôi Nhất Minh buông lỏng, ảnh chụp một lần nữa trở lại ngăn kéo. Con người đúng là động vật kì quái! Sợ bị thương, nhưng càng bị thương lại càng thèm khát cảm giác mạo hiểm. Tỷ như chính hắn, cứ nhìn tấm ảnh này là lại thấy đau lòng, xen lẫn trong đó là cảm giác ấm áp, vừa bài xích lại vừa quấn hút say mê…
******************************
Bởi vì công ty làm ăn thấm khá nên càng đến cuối năm, các loại xã giao cũng ngày càng nhiều.
Buổi tối, Chiêm tiên sinh – một trong những cổ đông cực lực mời hắn đi tham gia tiệc rượu. Lão Chiêm là bằng hữu từ khi Lôi Vạn Niên còn trẻ, hiện tại quan hệ giữa hai người cũng vẫn như trước, có thể xem ông gần như chú của Lôi Nhất Minh. Nếu nói những cổ đông khác là trăm phần trăm vì lợi tức thì lão Chiên còn có chút nhân tình bên trong; Lôi Nhất Minh đương nhiên không thể không nể mặt ông.
Đến Chiêm gia, lão Chiêm vừa thấy hắn đã vươn tay từ xa, vừa bắt chạt tay hắn vừa giới thiệu cho người quen, “Ai nha, Nhất Minh đến đây! Hắn là cháu ta – Lôi Nhất Minh, con lão Lôi! Tuổi trẻ tài cao, thanh niên tài tuấn a!”
Những lời ca ngợi của lão Chiêm được Lôi Nhất Minh khiêm tốn lắc đầu, “Làm sao thế được. Cháu còn rất nhiều thứ phải học tập các vị đây!”
Mọi người ngươi một lời ta nhất ngữ, đơn giản chỉ là trên nói nói. Tuy Lôi Nhất Minh đều quen biết đại đa số những người ở đây, nhưng nói trắng ra, tiệc rượu này chính là cái cớ để giao lưu mà thôi. Nam nhân với nam nhân thì có cơ hội làm ăn, nam nhân với nữ nhân thì là cơ hội ‘săn’ người đẹp; nữ nhân với nữ nhân chính là cơ hội đọ sắc, nữ nhân với nam nhân là cơ hội câu kim quy.
(kim quy: chỉ những chàng đẹp trai, tài giỏi, thu nhập cao. Câu kim quy aka câu rùa vàng aka câu mấy anh đẹp giai, giàu có ^^)
Cùng một vài vị tiền bối hàn huyên nửa ngày, những gì cần nói đều đã nói, những gì cần thổi(thổi phồng aka chém gió aka khen ngợi nhau…) đều đã thổi. Lôi Nhất Minh vừa định tìm một chỗ nghỉ ngơi liền thấy lão Chiêm đưa hai người trẻ tuổi có vẻ xuất sắc đi ra, gọi hắn, “Đến đây đến đây, Nhất Minh, ta giới thiệ với cháu, người này là đứa con lớn nhất của lão Phương – Phương Thiên, còn đây là Diệp Chu – con nuôi của lão. Phương Thiên đang làm việc ở viện kiểm sát, tiểu Diệp cũng chuẩn bị làm nhân viên công vụ rồi.”
Cổ nhân nói: một người làm quan, cả họ được nhờ*. Cái này cũng có thể coi như đạo lý kiếm tiền.
(*nguyên văn: 朝中有人好做官 = Trong triều có người hảo chức vị: chỉ người có quyền thế làm chỗ dựa vững chắc là có thể được trọng dụng. Câu này tương tự như câu ‘một người làm quan, cả họ được nhờ’ của Việt Nam nên ta lấy luôn câu này.)
Lôi Nhất Minh vươn tay tự giới thiệu, “Lôi Nhất Minh!”
“Phương Thiên!”
“Diệp Chu, anh gọi tôi là tiểu Diệp được rồi.”
Lôi Nhất Minh thu tay lại, âm thầm đánh giá hai người trước mặt.
Người tên tiểu Diệp này là một đứa bé trai không lớn, bộ dạng nhu thuận, thực thanh tú, đặc biệt ánh mắt thực đen thực sâu, lúc nhìn người khác giống như có thể thấy được thủy quang trong suốt lưu động (ý chỉ mắt như nước, là kiểu mắt đẹp, nhưng có phần yếu đuối).
Phương Thiên lớn tuổi hơn, vóc dáng cũng tương đương Lôi Nhất Minh, vẻ mặt nghiêm túc, anh khí bức người, mi vũ (vùng giữa hai đầu lông mày) còn có phần nghiêm cẩn hơn.
“Anh chính là Lôi Nhất Minh sao?” Người con trai trẻ tuổi gật đầu chào hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười. Thanh âm nói chuyện của người này rất nhẹ, nhưng đóc nhấn rõ ràng từng chữ. Cảm giác ôn nhu này Lôi Nhất Minh không tự chủ được mà nhớ tới Thẩm Quần.
“Cậu quen tôi?”
“Ân!” Tiểu Diệp gật gật đầu, nhìn nhìn nam nhân bên người, mỉm cười, “Anh đối xử với Thẩm Quần tốt một chút a!”
“Cậu có quen Thẩm Quần?” Tin tức này làm cho Lôi Nhất Minh lắp bắp kinh hãi. Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nghe Thẩm Quần nhắc đến cái tên của hai người này.
“Thẩm Quần không nói với anh về chúng tôi sao?” Phương Thiên và tiểu Diệp liếc nhau một cái, “Tôi nghe Thượng Dung nói các anh đã lại hòa hảo rồi mà? Chẳng lẽ Thẩm Quần vẫn không nói gì với anh sao?”
Sau khi rời khỏi Thẩm Quần, hắn bệnh nặng một hồi, dạ dày xuất huyết đến phải nằm viện, cả người gầy mất một vòng. Lôi Vạn Niên đã mấy lần gọi hắn về biệt thự ở, tuy hắn vẫn không chịu, nhưng số lần về nhà đã nhiều hơn trước rất nhiều.
Việc gì cũng có hai mặt, đau đớn khi rời khỏi Thẩm Quần tuy không thể ở chung với người nhà như lúc bình thường nhưng lại khiến Lôi Nhất Minh hiểu được tầm quan trọng của tình thân. Giờ cha mẹ đã già, chính hắn cũng không còn lông bông như lúc trẻ, đương nhiên cũng không còn cảnh đêm đêm mượn rượu giải sầu.
Có lẽ tình cảnh của hắn ứng với câu châm ngôn: tình trường thất ý, thương trường đắc ý. Thượng đế đã đóng cánh cửa tình yêu nhưng lại thay Lôi Nhất Minh hắn mở cửa sổ sự nghiệp. Gửi gắm tình cảm vào công việc, kết quả là chuyện ở công ty thuận lợi như có bàn tay thần kì nào đó hỗ trợ. Mấy đại cổ đông thấy Lôi Nhất Minh thì cười đến không khép miệng lại được, còn khuyên hắn nên hảo hảo bảo trọng thân thể. Ngụ ý thế nào, Lôi Nhất Minh cũng hiểu được. Hảo hảo bảo trọng thân thể, hảo hảo thay bọn họ kiếm nhiều tiền hơn.
Bạn bè trên thương trường đều là một đám động vật chỉ sống trên lợi ích, luôn mang bộ mặt tươi cười giả dối! Nhưng chết trên lưỡi dao còn hơn sống trong độc dược bọc ngoài bằng sự vui sướng. Thế cũng tốt, rõ ràng rành mạch, nên làm gì thì làm cái đó, có thể hảo hảo đề phòng.
Xem xong văn kiện trong tay, Lôi Nhất Minh có chút đau đầu. Ấn điện thoại trên bàn, “A Cơ, mang cho tôi cốc nước.” Nói xong liền mở ngăn kéo, muốn tìm thuốc giảm đau.
Lật qua lật lại cả nửa này, thuốc thì không tìm được mà lại thấy tấm ảnh chụp của Thẩm Quần và tiểu Mông. Lúc trước thám tử tư điều tra đến đây, hắn tùy tay đặt trong ngăn kéo, không ngờ đến bây giờ lại thấy.
Cửa trợ lý gõ gõ cửa, đưa nước vào, đặt lên bàn làm việc của hắn, “Nước của ngài.”
Lôi Nhất Minh gật gật đầu, uống nước miếng, lại gọi trợ lý đang chuẩn bị rời đi, “Đi mua cho tôi khung hình.” Hắn giơ ảnh chụp trên tay, “Lớn thế này, màu lam.”
Cửa lại đóng lại lần nữa, ngón tay Lôi Nhất Minh buông lỏng, ảnh chụp một lần nữa trở lại ngăn kéo. Con người đúng là động vật kì quái! Sợ bị thương, nhưng càng bị thương lại càng thèm khát cảm giác mạo hiểm. Tỷ như chính hắn, cứ nhìn tấm ảnh này là lại thấy đau lòng, xen lẫn trong đó là cảm giác ấm áp, vừa bài xích lại vừa quấn hút say mê…
******************************
Bởi vì công ty làm ăn thấm khá nên càng đến cuối năm, các loại xã giao cũng ngày càng nhiều.
Buổi tối, Chiêm tiên sinh – một trong những cổ đông cực lực mời hắn đi tham gia tiệc rượu. Lão Chiêm là bằng hữu từ khi Lôi Vạn Niên còn trẻ, hiện tại quan hệ giữa hai người cũng vẫn như trước, có thể xem ông gần như chú của Lôi Nhất Minh. Nếu nói những cổ đông khác là trăm phần trăm vì lợi tức thì lão Chiên còn có chút nhân tình bên trong; Lôi Nhất Minh đương nhiên không thể không nể mặt ông.
Đến Chiêm gia, lão Chiêm vừa thấy hắn đã vươn tay từ xa, vừa bắt chạt tay hắn vừa giới thiệu cho người quen, “Ai nha, Nhất Minh đến đây! Hắn là cháu ta – Lôi Nhất Minh, con lão Lôi! Tuổi trẻ tài cao, thanh niên tài tuấn a!”
Những lời ca ngợi của lão Chiêm được Lôi Nhất Minh khiêm tốn lắc đầu, “Làm sao thế được. Cháu còn rất nhiều thứ phải học tập các vị đây!”
Mọi người ngươi một lời ta nhất ngữ, đơn giản chỉ là trên nói nói. Tuy Lôi Nhất Minh đều quen biết đại đa số những người ở đây, nhưng nói trắng ra, tiệc rượu này chính là cái cớ để giao lưu mà thôi. Nam nhân với nam nhân thì có cơ hội làm ăn, nam nhân với nữ nhân thì là cơ hội ‘săn’ người đẹp; nữ nhân với nữ nhân chính là cơ hội đọ sắc, nữ nhân với nam nhân là cơ hội câu kim quy.
(kim quy: chỉ những chàng đẹp trai, tài giỏi, thu nhập cao. Câu kim quy aka câu rùa vàng aka câu mấy anh đẹp giai, giàu có ^^)
Cùng một vài vị tiền bối hàn huyên nửa ngày, những gì cần nói đều đã nói, những gì cần thổi(thổi phồng aka chém gió aka khen ngợi nhau…) đều đã thổi. Lôi Nhất Minh vừa định tìm một chỗ nghỉ ngơi liền thấy lão Chiêm đưa hai người trẻ tuổi có vẻ xuất sắc đi ra, gọi hắn, “Đến đây đến đây, Nhất Minh, ta giới thiệ với cháu, người này là đứa con lớn nhất của lão Phương – Phương Thiên, còn đây là Diệp Chu – con nuôi của lão. Phương Thiên đang làm việc ở viện kiểm sát, tiểu Diệp cũng chuẩn bị làm nhân viên công vụ rồi.”
Cổ nhân nói: một người làm quan, cả họ được nhờ*. Cái này cũng có thể coi như đạo lý kiếm tiền.
(*nguyên văn: 朝中有人好做官 = Trong triều có người hảo chức vị: chỉ người có quyền thế làm chỗ dựa vững chắc là có thể được trọng dụng. Câu này tương tự như câu ‘một người làm quan, cả họ được nhờ’ của Việt Nam nên ta lấy luôn câu này.)
Lôi Nhất Minh vươn tay tự giới thiệu, “Lôi Nhất Minh!”
“Phương Thiên!”
“Diệp Chu, anh gọi tôi là tiểu Diệp được rồi.”
Lôi Nhất Minh thu tay lại, âm thầm đánh giá hai người trước mặt.
Người tên tiểu Diệp này là một đứa bé trai không lớn, bộ dạng nhu thuận, thực thanh tú, đặc biệt ánh mắt thực đen thực sâu, lúc nhìn người khác giống như có thể thấy được thủy quang trong suốt lưu động (ý chỉ mắt như nước, là kiểu mắt đẹp, nhưng có phần yếu đuối).
Phương Thiên lớn tuổi hơn, vóc dáng cũng tương đương Lôi Nhất Minh, vẻ mặt nghiêm túc, anh khí bức người, mi vũ (vùng giữa hai đầu lông mày) còn có phần nghiêm cẩn hơn.
“Anh chính là Lôi Nhất Minh sao?” Người con trai trẻ tuổi gật đầu chào hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười. Thanh âm nói chuyện của người này rất nhẹ, nhưng đóc nhấn rõ ràng từng chữ. Cảm giác ôn nhu này Lôi Nhất Minh không tự chủ được mà nhớ tới Thẩm Quần.
“Cậu quen tôi?”
“Ân!” Tiểu Diệp gật gật đầu, nhìn nhìn nam nhân bên người, mỉm cười, “Anh đối xử với Thẩm Quần tốt một chút a!”
“Cậu có quen Thẩm Quần?” Tin tức này làm cho Lôi Nhất Minh lắp bắp kinh hãi. Cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nghe Thẩm Quần nhắc đến cái tên của hai người này.
“Thẩm Quần không nói với anh về chúng tôi sao?” Phương Thiên và tiểu Diệp liếc nhau một cái, “Tôi nghe Thượng Dung nói các anh đã lại hòa hảo rồi mà? Chẳng lẽ Thẩm Quần vẫn không nói gì với anh sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.