Chương 30: Lạc Mông sứ đoàn
Tiểu gia bất thị thụ
23/03/2017
Trống đất cuối cùng cũng lấy khỏi lò nung. Hình dạng và cấu tạo lớn lớn nhỏ bất đồng hơn chục cái, so sánh âm sắc kích cỡ chọn ra được mười hai cái thích hợp. Trước khi chế tạo Kiệt từng hỏi Kim Hi trống đất này dùng để làm gì, Kim Hi nói mười hai chữ “Thượng đạt thiên thính, hạ đảo quỷ thần, trung hưng nhân khí”. Kiệt yêu cầu Kim Hi viết lại mấy chữ đó, Kim Hi cũng không nghĩ viết ra có tác dụng gì, kết quả sau khi trống đồng làm xong, Kim Hi mới phát hiện Kiệt đã dùng đồng đúc thành mười hai chữ này đính lên trống, trên nền đất đỏ của trống, là tự thể lam sắc trong suốt nhìn qua tràn ngập năng lực thần bí.
Kim Hi tìm Thú nhân trong Bộ lạc, hát một câu ca tiết tấu thanh thoát, để bọn họ dùng dùi trống đánh tiết tấu tương tự lên mặt trống, cuối cùng chọn ra mười hai người có thể phụ trách. Không thể không nói người cổ đại cũng có tế bào âm nhạc tương đối phong phú, Kim Hi lại đặc biệt chọn ca khúc tiết tấu vừa phải thanh thoát, mà tiếng trống mạnh mẽ hoàn toán thể hiện đầy đủ. Mà Thú nhân được lựa chọn khiêu vũ nhận được toàn bộ trang bị, chiêng trống rùm beng bắt đầu huấn luyện. Mọi người trong Bộ lạc biết hiến tế xuân tiết năm nay khác với những năm trước, nên tràn ngập tò mò cùng chờ mong.
Vì huấn luyện, Bộ lạc đặc biệt dựng một doanh địa bên kia bờ sông, phòng ngừa người trong Bộ lạc rình coi, cũng là vì phòng ngừa Bộ lạc Lạc Mông đến thám thính.
Cách ngày xuân tiết còn năm ngày, sứ giả Bộ lạc Lạc Mông đi tới Bộ lạc Bỉ Mông, dẫn đầu chính là Đại Tế Ti Bộ lạc Lạc Mông Ô Giang cùng Tộc trưởng Khiếu, mà Bộ lạc Lạc Mông mang theo ngoài rương cống phẩm lớn được canh phòng nghiêm ngặt, còn mang ba mươi Thú nhân cường đại và mười Giống đực bạch giác của Lạc Mông. Chiến lực cường đại như vậy cơ hồ có thể tập kích Bộ lạc Bỉ Mông, cho nên bầu không khí trong Bộ lạc nháy mắt khẩn trương lên. Cho dù là một trong những Thú nhân tinh nhuệ nhất của Lạc Mông, Hoa Lê cũng có vẻ riêng một ngọn cờ, có lẽ bởi vì phụ thân y, Khiếu, ở ngay phía trước, cho nên y cũng không như trước vui cười lên chào hỏi, đội vũ quan trên đầu biểu thị động vật cường đại y từng săn được, áo da thú điểm xuyết chỉ màu khéo léo, nhìn qua cực kỳ ổn trọng, có điều cặp mắt đáng khinh quét tới quét lui trên người Kim Hi, cho dù không có động tác gì cũng tà khí vạn phần.
Kim Hi vốn định ngoài việc tiếp kiến ban đầu thì không tham dự tiếp đãi, nhưng hiển nhiên Ô Giang cùng Khiếu không có ý định buông tha hắn.
“Nghe nói Kim Hi miện hạ trong lúc hôn mê nghe lời Ngả Lộ Ni nữ thần dạy bảo, học được văn tự của thần, còn mang xuống thế gian?” Ô Giang đang cầm công văn Kim Hi viết trong tay, hắn trông trẻ tuổi hơn Bạch Thiền, xấp xỉ tuổi Khang Địch, cho nên có vẻ vênh váo, càng thêm dã tâm bừng bừng.
Kim Hi quỳ ngồi, hai tay giơ cao, sau đó tạo thành chữ thập đặt trước ngực, động tác đột ngột này khiến khí thể của Ô Giang suy giảm một chút, hắn mới thản nhiên mở miệng: “Có thể được thần minh chiếu cố, là vinh quang và may mắn của Tế Ti chúng ta.”
“Có điều ta lại nhìn không ra cái gọi là văn tự này có lợi chỗ nào.” Ô Giang cười lạnh bới móc. Đúng là hoàn cảnh trước mắt, tác dụng của văn tự không rõ ràng mười phần, Tế Ti ban đầu nắm giữ ký hiệu, đã đủ để ứng phó công tác của bọn hắn, mà trong Bộ lạc cuồng tín, không cần tri thức sâu cao như vậy.
“Ta chuẩn bị tặng Đại Tế Ti Ô Giang mười đầu voi trắng sáu ngà.” Kim Hi nghiêm túc mở miệng.
“Thật sự?” Đại Tế Ti Ô Giang hoài nghi hỏi lại.
“Giả.” Kim Hi không chút do dự một ngụm bác bỏ, Ô Giang tuy rằng sớm đoán được đây chỉ là nói đùa, nhưng Kim Hi không biết xấu hổ lập tức đáp lại, thật sự quá nhảm nhí.
“Ngươi đang bỡn cợt ta?” Ô Giang trừng mắt nhìn Kim Hi.
“Khi nào vậy? Sao ta không nhớ rõ?” Kim Hi kinh ngạc.
“Ngươi vừa mới nói muốn tặng ta mười đầu voi trắng sáu ngà.” Ô Giang cười lạnh.
“Có chứng cớ sao?” Kim Hi bất vi sở động.
“Tất cả người trong Bộ lạc ta đều nghe thấy.” Ô Giang phất tay, tất cả mọi người đều nhìn Kim Hi, xem hắn dàn xếp như thế nào.
“Các ngươi nghe thấy không?” Kim Hi tự nhiên quay đầu lại, vô luận là Hi Tư Lạc Tạp Tắc Nhĩ và Nạp Lan, hay là Bạch Thiền cùng Khang Địch, hoặc Giống đực cùng Thú nhân khác, đều ăn ý lắc đầu.
“Các ngươi muốn khơi mào chiến tranh sao?” Ô Giang hí mắt uy hiếp, hắn không nghĩ tới vừa tới Bộ lạc Bỉ Mông, đã bị đối đãi như vậy.
Kim Hi lúc này mới lại một lần nữa ngồi thẳng, giơ hai tay lên cao, sau đó chậm rãi đặt trước ngực, lại quỳ ngồi, cho dù nhìn qua một lần, bất luận kẻ nào bắt gặp trước mặt đột nhiên có một người làm động tác cổ quái như vậy, cũng sẽ nhất thời kinh ngạc đến quên mất muốn nói gì: “Lời nói một khi thốt ra, sẽ theo gió tán đi, không thể làm chứng cớ. Chỉ có văn tự viết xuống, mới có thể trở thành chứng cớ, đây là hứa hẹn dùng văn tự của thần viết xuống, một khi đổi ý tất chịu trời phạt. Đại Tế Ti Ô Giang chỉ phái một người mang tin tức vào Bộ lạc Bỉ Mông truyền lời, nếu tới ngày hiến tế Bảo Phù Thụy nữ thần Lạc Mông không đến, chúng ta cũng không có biện pháp, nếu các ngươi đến Bộ lạc, Bỉ Mông không thừa nhận chúng ta đã đáp ứng cùng tổ chức hiến tế, các ngươi cũng chẳng làm gì được. Chúng ta sẽ chỉ phá hỏng thanh danh Bộ lạc trong lòng đối phương, thế nhưng chúng ta cũng đã sớm là Bộ lạc đối địch, ấn tượng tiếp tục bị phá cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng mà hiện tại.” Kim Hi nói bút viết xuống hai chữ “Kim Hi”, “Văn tự là do Ngả Lộ Ni nữ thần sáng tạo, nhưng văn tự mỗi người viết ra ít nhiều sẽ có khác biệt, là độc nhất vô nhị.” Kim Hi ngoắc tay ý bảo phía sau, sau đó lại khôi phục hai tay tạo thành chữ thập. Hi Tư Lạc thông minh đứng dậy, trình tấm da dê đến trước mặt Ô Giang, Ô Giang mở văn thư Kim Hi từng viết, phát hiện kí tên cuối cùng quả nhiên giống nhau như đúc.
Kim Hi viết như ngọn cờ có đuôi(熙), người khác quả thật rất khó bắt chước.
“Nếu ta bắt chước văn tự của Kim Hi miện hạ, viết lên văn thư của chúng ta, Kim Hi miện hạ sẽ làm thế nào.” Khiếu vẫn luôn trầm mặc không nói, nhìn qua có vài phần âm tàn đột nhiên mở miệng.
“Lúc này nói lên tín ngưỡng mỗi người, khi ta viết phần văn thư này, Bỉ Mông có Nạp Lan, Lạc Mông có Hoa Lê, bọn hắn chính là người chứng kiến văn thư thành lập, nếu có một bên làm giả, thất hứa, bọn hắn chính là chứng nhân, nếu bọn hắn nói láo, sẽ bị Ngả Lộ Ni nữ thần trừng phạt.” Kim Hi tiếp nhận tấm da dê Hi Tư Lạc cầm lại mở ra cho Ô Giang xem, “Cho đến một ngày, trên Hô Luân thảo nguyên không phân biệt Bỉ Mông Lạc Mông, thậm chí cũng sẽ không có Sóc Mông, chúng ta sẽ dung hợp thành một cái quốc gia thống nhất, văn tự sẽ viết ra bộ luật quốc gia, lịch sử, tri thức, trở thành ràng buộc truyền thừa văn minh.”
“Quốc gia.” Ô Giang lặp lại cái từ này, “Kim Hi miện hạ tựa hồ đối với việc hai Bộ lạc dung hợp, đã tràn ngập tin tưởng.”
Kim Hi lắc đầu: “Không chỉ là Bỉ Mông và Lạc Mông, Sóc Mông, toàn bộ con dân sống dưới bầu trời này, cuối cùng sẽ cùng nhau sống chung. Hiện tại trên Hô Luân thảo nguyên chỉ có Bộ lạc Bỉ Mông có thể thu hoạch nuôi sống con dân mình, mỗi năm hạn hán lũ lụt, Lạc Mông và Sóc Mông đều phải gây chiến tranh vì thức ăn, Bỉ Mông bị thiệt hại, Lạc Mông và Sóc Mông cũng không phát triển. Chỉ có dung hợp lại, mới có thể chống cự tai hoạ thiên nhiên, mới có thể để ưu thế của từng Bộ lạc triển lộ, khiến tất cả có thể an cư lạc nghiệp.”
“Nếu thần minh thật sự phù hộ chúng ta, còn ban thưởng văn tự, vì sao còn muốn giáng tai hoạ xuống đây?” Ô Giang đôi mắt thâm ám, Bỉ Mông vì ở giữa thảo nguyên, cho nên nền nông nghiệp ra đời sớm nhất, Lạc Mông ở trên đồi, Sóc Mông thì ở nơi xa xôi khác của Hô Luân thảo nguyên, hoàn cảnh sinh tồn của hai Bộ lạc cũng không tốt, mỗi năm gặp mất mùa, Lạc Mông cướp của Bỉ Mông, Sóc Mông đoạt của Lạc Mông, đây mới là nguyên nhân ba Bộ lạc chinh chiến. Nhưng theo văn minh phát triển càng lúc càng nhanh của Bộ lạc Bỉ Mông, Lạc Mông cùng Sóc Mông dựa vào sức chiến đấu cường thế của Thú nhân, đã khó lòng uy hiếp Bộ lạc Bỉ Mông dân cư đang ngày càng phát triển vượt xa hai Bộ lạc kia.
“Phụ thần Áo Lạp Hách nắm giữ tạo hoá cùng hủy diệt, ngài sáng tạo, dưỡng dục vạn vật, cũng tạo ra tai nạn hủy diệt vạn vật, tạo hoá cùng hủy diệt hình thành cân bằng ổn định. Tựa như nước sông một phía từ thượng du chảy xuống, một mặt từ hạ du dâng lên, mưa từ trên trời rơi xuống, khí từ mặt đất bốc lên, đây mới là căn nguyên vận chuyển của thế giới. Mà nhân loại muốn chống lại năng lực hủy diệt chúng ta, phải không ngừng sinh sản, sáng tạo, phát triển, mới có thể để giữa xuất sinh và tử vong, đạt tới cân bằng.” Kim Hi giọng điệu thâm trầm mà nghiêm túc, những lời này làm tất cả khiếp sợ nhìn hắn. Ô Giang có thể đưa ra nghi ngờ với thần, đã là tư tưởng tiến bộ lớn, mà Kim Hi giải thích, thì khiến tín ngưỡng về tôn giáo lại càng sâu hơn một tầng. Giải thích thế giới sinh ra, giải thích nguyên do cực khổ, cho mọi người hi vọng tương lai, dùng tôn giáo để khống chế lòng người luôn là thủ đoạn quan trọng nhất.
“Thụ giáo.” Đại Tế Ti Ô Giang học bộ dạng Kim Hi hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu.
“Đây là lễ nghi lễ kính Ngả Lộ Ni nữ thần, giờ này khắc này, chúng ta phải làm lễ nghi lễ kính phụ thần.” Kim Hi vẻ mặt nghiêm túc mà đặt cánh tay trái ngang trước ngực, tay phải đưa về phía trước chếch chếch lên cao, miệng hô lớn, “Áo Lạp Hách vạn tuế!”
Mọi người cùng đặt cánh tay trái để ngang ngực, cánh tay phải giơ lên cao: “Áo Lạp Hách vạn tuế!” Tình cảnh thiêng liêng mà tráng lệ, Kim Hi rất muốn nghiêm túc đáp lại một câu: “Các đồng chí vất vả.” Nhưng mà hắn chung quy vẫn không dám.
“Nếu Bộ lạc Lạc Mông cùng Bỉ Mông hợp lại, Bỉ Mông thật sự sẽ dạy lại tất cả tri thức cho Lạc Mông sao?” Tộc trưởng Khiếu trầm mặc luôn lộ ra sắc bén, vấn đề này ý tại ngôn ngoại, chính là Bỉ Mông có thể công bằng, không sợ Lạc Mông học hết tri thức sẽ phá bỏ xác nhập, lại độc lập tách ra.
Kim Hi nhìn ngoài lều cực tin tưởng nói: “Thiên hạ đại thế, hợp cửu tất phân, phân cửu tất hợp, nhưng ít nhất trong năm trăm năm, đại Bộ lạc dung hợp mới là con đường duy nhất khiến các đại Bộ lạc đều có thể phồn vinh.”
“Vậy năm trăm năm sau thì sao?” Khiếu không buông tha.
“Năm trăm năm sau, nói vậy Bỉ Mông, Lạc Mông, Sóc Mông, đều không còn phân biệt nữa.” Kim Hi rủ mi mỉm cười, đáy mắt có một lóe tia huyết quang rồi biến mất.
.
Kim Hi tìm Thú nhân trong Bộ lạc, hát một câu ca tiết tấu thanh thoát, để bọn họ dùng dùi trống đánh tiết tấu tương tự lên mặt trống, cuối cùng chọn ra mười hai người có thể phụ trách. Không thể không nói người cổ đại cũng có tế bào âm nhạc tương đối phong phú, Kim Hi lại đặc biệt chọn ca khúc tiết tấu vừa phải thanh thoát, mà tiếng trống mạnh mẽ hoàn toán thể hiện đầy đủ. Mà Thú nhân được lựa chọn khiêu vũ nhận được toàn bộ trang bị, chiêng trống rùm beng bắt đầu huấn luyện. Mọi người trong Bộ lạc biết hiến tế xuân tiết năm nay khác với những năm trước, nên tràn ngập tò mò cùng chờ mong.
Vì huấn luyện, Bộ lạc đặc biệt dựng một doanh địa bên kia bờ sông, phòng ngừa người trong Bộ lạc rình coi, cũng là vì phòng ngừa Bộ lạc Lạc Mông đến thám thính.
Cách ngày xuân tiết còn năm ngày, sứ giả Bộ lạc Lạc Mông đi tới Bộ lạc Bỉ Mông, dẫn đầu chính là Đại Tế Ti Bộ lạc Lạc Mông Ô Giang cùng Tộc trưởng Khiếu, mà Bộ lạc Lạc Mông mang theo ngoài rương cống phẩm lớn được canh phòng nghiêm ngặt, còn mang ba mươi Thú nhân cường đại và mười Giống đực bạch giác của Lạc Mông. Chiến lực cường đại như vậy cơ hồ có thể tập kích Bộ lạc Bỉ Mông, cho nên bầu không khí trong Bộ lạc nháy mắt khẩn trương lên. Cho dù là một trong những Thú nhân tinh nhuệ nhất của Lạc Mông, Hoa Lê cũng có vẻ riêng một ngọn cờ, có lẽ bởi vì phụ thân y, Khiếu, ở ngay phía trước, cho nên y cũng không như trước vui cười lên chào hỏi, đội vũ quan trên đầu biểu thị động vật cường đại y từng săn được, áo da thú điểm xuyết chỉ màu khéo léo, nhìn qua cực kỳ ổn trọng, có điều cặp mắt đáng khinh quét tới quét lui trên người Kim Hi, cho dù không có động tác gì cũng tà khí vạn phần.
Kim Hi vốn định ngoài việc tiếp kiến ban đầu thì không tham dự tiếp đãi, nhưng hiển nhiên Ô Giang cùng Khiếu không có ý định buông tha hắn.
“Nghe nói Kim Hi miện hạ trong lúc hôn mê nghe lời Ngả Lộ Ni nữ thần dạy bảo, học được văn tự của thần, còn mang xuống thế gian?” Ô Giang đang cầm công văn Kim Hi viết trong tay, hắn trông trẻ tuổi hơn Bạch Thiền, xấp xỉ tuổi Khang Địch, cho nên có vẻ vênh váo, càng thêm dã tâm bừng bừng.
Kim Hi quỳ ngồi, hai tay giơ cao, sau đó tạo thành chữ thập đặt trước ngực, động tác đột ngột này khiến khí thể của Ô Giang suy giảm một chút, hắn mới thản nhiên mở miệng: “Có thể được thần minh chiếu cố, là vinh quang và may mắn của Tế Ti chúng ta.”
“Có điều ta lại nhìn không ra cái gọi là văn tự này có lợi chỗ nào.” Ô Giang cười lạnh bới móc. Đúng là hoàn cảnh trước mắt, tác dụng của văn tự không rõ ràng mười phần, Tế Ti ban đầu nắm giữ ký hiệu, đã đủ để ứng phó công tác của bọn hắn, mà trong Bộ lạc cuồng tín, không cần tri thức sâu cao như vậy.
“Ta chuẩn bị tặng Đại Tế Ti Ô Giang mười đầu voi trắng sáu ngà.” Kim Hi nghiêm túc mở miệng.
“Thật sự?” Đại Tế Ti Ô Giang hoài nghi hỏi lại.
“Giả.” Kim Hi không chút do dự một ngụm bác bỏ, Ô Giang tuy rằng sớm đoán được đây chỉ là nói đùa, nhưng Kim Hi không biết xấu hổ lập tức đáp lại, thật sự quá nhảm nhí.
“Ngươi đang bỡn cợt ta?” Ô Giang trừng mắt nhìn Kim Hi.
“Khi nào vậy? Sao ta không nhớ rõ?” Kim Hi kinh ngạc.
“Ngươi vừa mới nói muốn tặng ta mười đầu voi trắng sáu ngà.” Ô Giang cười lạnh.
“Có chứng cớ sao?” Kim Hi bất vi sở động.
“Tất cả người trong Bộ lạc ta đều nghe thấy.” Ô Giang phất tay, tất cả mọi người đều nhìn Kim Hi, xem hắn dàn xếp như thế nào.
“Các ngươi nghe thấy không?” Kim Hi tự nhiên quay đầu lại, vô luận là Hi Tư Lạc Tạp Tắc Nhĩ và Nạp Lan, hay là Bạch Thiền cùng Khang Địch, hoặc Giống đực cùng Thú nhân khác, đều ăn ý lắc đầu.
“Các ngươi muốn khơi mào chiến tranh sao?” Ô Giang hí mắt uy hiếp, hắn không nghĩ tới vừa tới Bộ lạc Bỉ Mông, đã bị đối đãi như vậy.
Kim Hi lúc này mới lại một lần nữa ngồi thẳng, giơ hai tay lên cao, sau đó chậm rãi đặt trước ngực, lại quỳ ngồi, cho dù nhìn qua một lần, bất luận kẻ nào bắt gặp trước mặt đột nhiên có một người làm động tác cổ quái như vậy, cũng sẽ nhất thời kinh ngạc đến quên mất muốn nói gì: “Lời nói một khi thốt ra, sẽ theo gió tán đi, không thể làm chứng cớ. Chỉ có văn tự viết xuống, mới có thể trở thành chứng cớ, đây là hứa hẹn dùng văn tự của thần viết xuống, một khi đổi ý tất chịu trời phạt. Đại Tế Ti Ô Giang chỉ phái một người mang tin tức vào Bộ lạc Bỉ Mông truyền lời, nếu tới ngày hiến tế Bảo Phù Thụy nữ thần Lạc Mông không đến, chúng ta cũng không có biện pháp, nếu các ngươi đến Bộ lạc, Bỉ Mông không thừa nhận chúng ta đã đáp ứng cùng tổ chức hiến tế, các ngươi cũng chẳng làm gì được. Chúng ta sẽ chỉ phá hỏng thanh danh Bộ lạc trong lòng đối phương, thế nhưng chúng ta cũng đã sớm là Bộ lạc đối địch, ấn tượng tiếp tục bị phá cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng mà hiện tại.” Kim Hi nói bút viết xuống hai chữ “Kim Hi”, “Văn tự là do Ngả Lộ Ni nữ thần sáng tạo, nhưng văn tự mỗi người viết ra ít nhiều sẽ có khác biệt, là độc nhất vô nhị.” Kim Hi ngoắc tay ý bảo phía sau, sau đó lại khôi phục hai tay tạo thành chữ thập. Hi Tư Lạc thông minh đứng dậy, trình tấm da dê đến trước mặt Ô Giang, Ô Giang mở văn thư Kim Hi từng viết, phát hiện kí tên cuối cùng quả nhiên giống nhau như đúc.
Kim Hi viết như ngọn cờ có đuôi(熙), người khác quả thật rất khó bắt chước.
“Nếu ta bắt chước văn tự của Kim Hi miện hạ, viết lên văn thư của chúng ta, Kim Hi miện hạ sẽ làm thế nào.” Khiếu vẫn luôn trầm mặc không nói, nhìn qua có vài phần âm tàn đột nhiên mở miệng.
“Lúc này nói lên tín ngưỡng mỗi người, khi ta viết phần văn thư này, Bỉ Mông có Nạp Lan, Lạc Mông có Hoa Lê, bọn hắn chính là người chứng kiến văn thư thành lập, nếu có một bên làm giả, thất hứa, bọn hắn chính là chứng nhân, nếu bọn hắn nói láo, sẽ bị Ngả Lộ Ni nữ thần trừng phạt.” Kim Hi tiếp nhận tấm da dê Hi Tư Lạc cầm lại mở ra cho Ô Giang xem, “Cho đến một ngày, trên Hô Luân thảo nguyên không phân biệt Bỉ Mông Lạc Mông, thậm chí cũng sẽ không có Sóc Mông, chúng ta sẽ dung hợp thành một cái quốc gia thống nhất, văn tự sẽ viết ra bộ luật quốc gia, lịch sử, tri thức, trở thành ràng buộc truyền thừa văn minh.”
“Quốc gia.” Ô Giang lặp lại cái từ này, “Kim Hi miện hạ tựa hồ đối với việc hai Bộ lạc dung hợp, đã tràn ngập tin tưởng.”
Kim Hi lắc đầu: “Không chỉ là Bỉ Mông và Lạc Mông, Sóc Mông, toàn bộ con dân sống dưới bầu trời này, cuối cùng sẽ cùng nhau sống chung. Hiện tại trên Hô Luân thảo nguyên chỉ có Bộ lạc Bỉ Mông có thể thu hoạch nuôi sống con dân mình, mỗi năm hạn hán lũ lụt, Lạc Mông và Sóc Mông đều phải gây chiến tranh vì thức ăn, Bỉ Mông bị thiệt hại, Lạc Mông và Sóc Mông cũng không phát triển. Chỉ có dung hợp lại, mới có thể chống cự tai hoạ thiên nhiên, mới có thể để ưu thế của từng Bộ lạc triển lộ, khiến tất cả có thể an cư lạc nghiệp.”
“Nếu thần minh thật sự phù hộ chúng ta, còn ban thưởng văn tự, vì sao còn muốn giáng tai hoạ xuống đây?” Ô Giang đôi mắt thâm ám, Bỉ Mông vì ở giữa thảo nguyên, cho nên nền nông nghiệp ra đời sớm nhất, Lạc Mông ở trên đồi, Sóc Mông thì ở nơi xa xôi khác của Hô Luân thảo nguyên, hoàn cảnh sinh tồn của hai Bộ lạc cũng không tốt, mỗi năm gặp mất mùa, Lạc Mông cướp của Bỉ Mông, Sóc Mông đoạt của Lạc Mông, đây mới là nguyên nhân ba Bộ lạc chinh chiến. Nhưng theo văn minh phát triển càng lúc càng nhanh của Bộ lạc Bỉ Mông, Lạc Mông cùng Sóc Mông dựa vào sức chiến đấu cường thế của Thú nhân, đã khó lòng uy hiếp Bộ lạc Bỉ Mông dân cư đang ngày càng phát triển vượt xa hai Bộ lạc kia.
“Phụ thần Áo Lạp Hách nắm giữ tạo hoá cùng hủy diệt, ngài sáng tạo, dưỡng dục vạn vật, cũng tạo ra tai nạn hủy diệt vạn vật, tạo hoá cùng hủy diệt hình thành cân bằng ổn định. Tựa như nước sông một phía từ thượng du chảy xuống, một mặt từ hạ du dâng lên, mưa từ trên trời rơi xuống, khí từ mặt đất bốc lên, đây mới là căn nguyên vận chuyển của thế giới. Mà nhân loại muốn chống lại năng lực hủy diệt chúng ta, phải không ngừng sinh sản, sáng tạo, phát triển, mới có thể để giữa xuất sinh và tử vong, đạt tới cân bằng.” Kim Hi giọng điệu thâm trầm mà nghiêm túc, những lời này làm tất cả khiếp sợ nhìn hắn. Ô Giang có thể đưa ra nghi ngờ với thần, đã là tư tưởng tiến bộ lớn, mà Kim Hi giải thích, thì khiến tín ngưỡng về tôn giáo lại càng sâu hơn một tầng. Giải thích thế giới sinh ra, giải thích nguyên do cực khổ, cho mọi người hi vọng tương lai, dùng tôn giáo để khống chế lòng người luôn là thủ đoạn quan trọng nhất.
“Thụ giáo.” Đại Tế Ti Ô Giang học bộ dạng Kim Hi hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu.
“Đây là lễ nghi lễ kính Ngả Lộ Ni nữ thần, giờ này khắc này, chúng ta phải làm lễ nghi lễ kính phụ thần.” Kim Hi vẻ mặt nghiêm túc mà đặt cánh tay trái ngang trước ngực, tay phải đưa về phía trước chếch chếch lên cao, miệng hô lớn, “Áo Lạp Hách vạn tuế!”
Mọi người cùng đặt cánh tay trái để ngang ngực, cánh tay phải giơ lên cao: “Áo Lạp Hách vạn tuế!” Tình cảnh thiêng liêng mà tráng lệ, Kim Hi rất muốn nghiêm túc đáp lại một câu: “Các đồng chí vất vả.” Nhưng mà hắn chung quy vẫn không dám.
“Nếu Bộ lạc Lạc Mông cùng Bỉ Mông hợp lại, Bỉ Mông thật sự sẽ dạy lại tất cả tri thức cho Lạc Mông sao?” Tộc trưởng Khiếu trầm mặc luôn lộ ra sắc bén, vấn đề này ý tại ngôn ngoại, chính là Bỉ Mông có thể công bằng, không sợ Lạc Mông học hết tri thức sẽ phá bỏ xác nhập, lại độc lập tách ra.
Kim Hi nhìn ngoài lều cực tin tưởng nói: “Thiên hạ đại thế, hợp cửu tất phân, phân cửu tất hợp, nhưng ít nhất trong năm trăm năm, đại Bộ lạc dung hợp mới là con đường duy nhất khiến các đại Bộ lạc đều có thể phồn vinh.”
“Vậy năm trăm năm sau thì sao?” Khiếu không buông tha.
“Năm trăm năm sau, nói vậy Bỉ Mông, Lạc Mông, Sóc Mông, đều không còn phân biệt nữa.” Kim Hi rủ mi mỉm cười, đáy mắt có một lóe tia huyết quang rồi biến mất.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.