Chương 9: Sáng tạo văn tự…
Tiểu gia bất thị thụ
23/03/2017
Trở lại thần miếu, Bạch Linh cùng Kim Hi cùng tới trước tượng thần của Bộ lạc, dưới vách tường có một ít ký hiệu và hoa văn, đại biểu cho việc hiến tế quan trọng dâng lên thần, mà phía sau thạch bích đặt một tảng đá bày các loại tảng đá cùng lông chim răng nanh tạo thành bản ghi chép, mỗi thứ đại biểu cho một sự kiện quan trọng trong Bộ lạc.
Việc phát minh văn tự, ở rất nhiều tiểu thuyết xuyên qua đến thế giới Thú nhân đều chưa từng miêu tả, nhưng văn tự đối với Bộ lạc ý nghĩa trọng đại là không thể nghi ngờ. Trao đổi, giáo dục, truyền thừa nền văn minh, có lịch sử, Bộ lạc mới có tương lai. Mà sự kiện đối với Kim Hi mà nói, bắt đầu đã có ưu thế rất lớn. Hắn là xuyên qua, hơn nữa hắn và Bạch Thiền trao đổi, thật ra đều là dùng tinh thần lực trao đổi, khiến cho rất nhiều từ ngữ trừu tượng cũng dễ dàng được lý giải. Mà chỉ cần từng bước thay những từ ngữ thường dùng đổi thành Hán ngữ, sau đó xây dựng một quyển từ điển riêng cho Bộ lạc, có thể cho hài tử trong Bộ lạc nắm vững loại ngôn ngữ này, dần học tập nó. Lúc này Kim Hi chỉ là muốn Bộ lạc có thể có cách văn minh rõ ràng hơn để ghi lại sự kiện, còn chưa ý thức được việc sáng tạo văn tự rốt cuộc có ảnh hưởng sâu tới mức nào.
Lúc này Kim Hi mới nhìn thấy tượng thần của Bộ lạc, đôi mắt của lão giả cao lớn nhất, kỳ thật là hai khối tinh thạch âm u.
“Đó là phụ thần Áo Lạp Hách, mắt của ngài dùng hắc thủy tinh làm, Tế Ti có thể kích hoạt năng lượng hắc thủy tinh, mang đến lực lượng cho cả Bộ lạc.” Bạch Linh theo ánh mắt Kim Hi nhìn lại, dùng giọng điệu kính sợ giải thích, “Ngân nguyệt Y Tư Mai chưởng quản quang minh cùng sức mạnh, Đường nguyệt Ngả Lộ Ni chưởng quản chiến tranh cùng trí tuệ, Vũ nguyệt Bảo Phù Thụy chưởng quản sinh sản cùng trưởng thành, mà Phụ thần nắm trong tay tạo hoá cùng hủy diệt.”
Đồ án phía dưới Phụ thần chỉ có Tế Ti mới biết được, mà bàn ghi chép phía sau, là thời điểm tộc trưởng hiến tế thần minh mà chuẩn bị, cho nên Bạch Linh cũng biết nó đại biểu cho cái gì.
Kỳ thật ngày hội của Bộ lạc cũng không nhiều, cứ mười chín ngày làm một tháng, cứ mười hai tháng làm một năm. Năm là dùng chu kỳ mặt trời xác định, giống như phương pháp niên khuê của Trung Quốc cổ đại. Ngày đầu tiên của tháng một, Ngân nguyệt bắt đầu dâng lên, là ngày hội của nữ thần Y Tư Mai, cũng là ngày bắt đầu của một năm. Ngày thứ ba của tháng ba, Vũ nguyệt dâng lên, là ngày hội của nữ thần Bảo Phù Thụy, cũng là ngày mặt đất hồi xuân vạn vật nảy mầm. Ngày thứ hai của tháng tám, Đường nguyệt dâng lên, là ngày hội của nữ thần Ngả Lộ Ni, mùa thu hoạch nông sản của Bộ lạc. Mà ngày cuối cùng ba ánh trăng cùng chiếu sáng, chính là ngày hội của Phụ thần Áo Lạp Hách. Mấy ngày hội này đều nghi thức hiến tế khác nhau, cống phẩm dâng lên cũng khác nhau.
Đi tới phía sau, Kim Hi mới ý thức tới không có gì có thể dùng để ghi chép, nhưng hắn nhớ tới dưới nhà kho có vài thứ có thể dùng được, chỗ đó có chút da lông phế liệu chồng chất trong góc, phần lớn đều là hình chữ nhật hoặc tam giác. Hắn ở trong nhà kho tuyển một khúc than giữ ấm mùa đông, dùng một mảnh da thú bọc lại, tuy rằng như vậy chữ viết xuống rất khó coi, nhưng không ai đi trách hắn không phải sao?
Hắn suy nghĩ thật lâu, căn cứ theo ý nghĩa khác nhau của từng ngày hội, cuối cùng trên giấy viết: “Mùng một tháng một, năm mới, mùng ba tháng ba, tết âm, mùng hai tháng tám, ngày mùa, mười chín tháng mười hai, cuối năm.”
Khi hắn viết mấy thứ này, hoàn toàn không phát hiện Bạch Linh đã muốn ngừng thở rồi. Hắn trải mảnh da thú ra, cho Bạch Linh xem. Bạch Linh run rẩy nói: “Ngươi không phải nói cần sáng tạo văn tự sao, vì cái gì ngươi lại có thể trực tiếp viết ra? Làm thế nào ngươi học được?”
Kim Hi lúc này mới ý thức được, dùng chữ Hán đầy tính mỹ học, cho dù hoàn toàn không hiểu, cũng có thể nhìn ra đây là một hệ thống văn tự uyên thâm, hắn chỉ đành nói bừa: “Lúc ta hôn mê, có người dạy cho ta.”
“Nhất định là Thần ban cho chúng ta ngôn ngữ.” Bạch Linh cầm cuốn da thú, hắn có thể nhìn ra vài ký tự trên đó là lặp lại, cũng có ký tự không giống vậy.
Kim Hi giật mình: “Lúc ta hôn mê, tựa hồ có một thứ ánh sáng chói lòa bao phủ lấy ta, dạy ta mấy thứ đó, nhưng mà ta cũng không nhớ rõ bộ dáng người đó.”
“Nhất định là Đường nguyệt nữ thần Ngả Lộ Ni! Kim Hi, ngươi nhất định là được thần chiếu cố.” Bạch Linh hưng phấn mà nói, sau đó hắn thật cẩn thận hỏi, “Kim Hi miện hạ, ngươi có thể dạy văn tự đó cho ta không?”
Hai ngày này tình hữu nghị giữa hai người tăng mạnh, đã sớm bỏ đi mấy cái tôn xưng, nhưng lúc này lại gọi miện hạ, liền tỏ rõ Bạch Linh đang lấy thân phận Thiếu tộc trường đưa ra thỉnh cầu. Kim Hi cũng sắc mặt nghiêm túc nói: “Văn tự này là để tạo phúc cho Bộ lạc, ta đương nhiên sẽ dạy cho ngươi, trước tiên ta sẽ dạy ngươi con số đi.”
Đối với một Bộ lạc mà nói, ý nghĩa của con số đương nhiên là tối trọng yếu, Kim Hi dạy Bạch Linh con số Ả rập và con số Hán ngữ, nhưng con số ngân hàng (mệnh giá tiền tệ) thì không có dạy cho hắn. Bạch Linh thực thông tuệ học vô cùng nhanh, hắn phấn khởi nói: “Cái này đêm nay là có thể dùng đến, ta có thể dùng để đánh giá lượng thú săn tối nay.”
Này lập tức làm Kim Hi nghĩ tới đo lường: “Trong Bộ lạc dùng cái gì làm tiêu chuẩn đánh giá?”
“Dùng thân thể.” Bạch Linh không biết Kim Hi vì sao lại hỏi như vậy, vì thế nói tất cả về tiêu chuẩn đo lường của Bộ lạc.
Kim Hi không khỏi lắc đầu, đo lường đối với văn minh phát triển cũng cực kỳ trọng yếu, thống nhất đơn vị đo lường, có thể thông nhất tiêu chuẩn sản xuất, vừa để việc phân phối càng thêm công bằng, vừa là công cụ tính giá trị trao đổi. Hắn ở trong nhà kho chọn thật lâu, chiếu theo tiêu chuẩn Địa Cầu, cuối cùng quyết định dùng đoạn xương sống của lôi lang, làm một cái thước dài, trong đó mỗi một đốt thì kêu là một tấc. Hắn lại chọn vài trái cây tròn xoe, làm một gam tiêu chuẩn, sau đó hắn vét sạch ruột của một trái dưa, lấy một bầu dưa đó làm một lít. Hắn liền gọi trái cây này là thăng qua (dưa một lít), cũng viết luôn lên bản ghi chép. Bạch Linh làm chủ lấy một tấm da mỏng dài chất liệu tốt làm giấy, loại da này bóng loáng giống như tấm da dê, viết đứng cảm giác tốt lắm, bên trên ghi lại ngày hội đầu tiên, con số đầu tiên, đơn vị đo lường đầu tiên của Bộ lạc.
Hai người vội một ngày, dùng các loại đồ vật phụ trợ cho nội dung Kim Hi nghĩ đến, mà Kim Hi rốt cục cũng ý thức được công việc này so với hắn tưởng tượng lại càng phức tạp, hắn vừa là người kế thừa ngôn ngữ lại là người sáng tạo ra, hắn lại lo lắng đến tính logic của Hán ngữ, hơn nữa phải kết hợp với tình huống hiện tại của Bộ lạc, tỷ như khái niệm về thước đo này, bởi vì độ dài của con mồi cũng rất quan trọng, văn tự mà một chữ nhiều nghĩa đối với sự phát triển ban đầu là rất bất lợi, theo Bạch Linh đề nghị, dùng một loại hạt giống như hạt thóc làm thước đo, còn bọc trong trấu hoặc gạo đã giã còn vẽ thêm đường kẻ chia phần, tận lực làm một chữ chỉ đại biểu một loại ý tứ. (đoạn cuối này không hiểu lắm T^T)
Đột nhiên Bạch Linh kêu lên: “Kim Hi, tên, tên của ta!”
Kim Hi lúc này mới nghĩ đến còn vấn đề tên, tên dùng hảo tự, có thể đại biểu địa vị càng tôn quý. Bạch Linh giải thích, tên của hắn là vì bạch giác trời sinh, hơn nữa hoa văn như là lông trên đầu con hạc, cho nên kêu là Linh. Mà chữ Linh này, kỳ thật là một loại phát âm, bởi vì loại lông chim này ở giữa có ánh sáng trân châu, sẽ phát ra tiếng linh linh. Giữa Giống đực đều dùng tinh thần lực trao đổi, bọn hắn thật ra cũng đều không có tên, cũng chỉ là trực tiếp dùng tinh thần lực chào hỏi, mà Giống đực cùng Thú nhân, Thú nhân cùng Thú nhân trao đổi, mới cần dùng đến ngôn ngữ, mà ngôn ngữ Bộ lạc vốn không phong phú bằng tinh thần lực, cho nên Thú nhân trong Bộ lạc tri thức kém xa so với Giống đực, bọn họ đại bộ phận đều trầm mặc ít lời, ý nghĩ quan trọng đều giao cho Giống đực diễn tả.
Kim Hi vào giờ khắc này, tìm tòi khái niệm từ trong lịch sử tới hiện đại, nghĩ tới một loài chim tương tự như hoa văn của Bạch Linh, mệnh danh là chu hạc (cò quăm mào của Nhật), viết thành một chữ phức tạp để thể hiện sự thiêng liên, hơn nữa chỉ có lông chu hạc mới giữ lại chữ ‘Linh’ (翎), nhắc đến loài chim khác đều bỏ đi một chữ ‘Vũ’ (羽). Mà Kim Hi đặt tên mình là Hi (熙), đại biểu cho nữ thần Y Tư Mai chói lọi. Mà nhằm vào bạch cùng kim, màu sắc trong Bộ lạc cũng được xác định, trắng là màu ngà của voi sáu ngà, kim là màu vàng ròng sang quý.
Bạch Linh mặc dù lớn lên ở xã hội nguyên thuỷ, nhưng hiện đại nghiên cứu học hỏi, ngoại trừ hoàn cảnh bất đồng, có được trí tuệ nhân loại một vạn năm, cùng với cấu tạo đại não không khác gì người hiện đại, nếu bọn hắn sinh ra ở hiện đại, lớn lên, học tập, lại có gì khác biệt với người hiện đại đây. Mà Bạch Linh lại biểu hiện ra trí tuệ ngang ngửa Kim Hi, hắn nhận thức đầy đủ tính thần thánh cùng đại biểu địa vị thể hiện trong tên mình. Giờ khắc này hai người bắt đầu đem mình thần thánh hóa, một loại liên kết quan trọng hình thành trong quan hệ của hai người, đó là bọn hắn nắm trong tay quyền lực thiêng liêng.
Buổi tối đội ngũ săn bắn trở lại. Đối với con mồi mà nói, trước mắt chỉ cần biết chiều dài cùng sức nặng. Chiều dài xương sống lôi lang đủ để xử lý, khó khăn chính là sức nặng của con mồi. Đại bộ phận con mồi đều nặng trăm mấy ký, sức nặng của thăng qua quá nhỏ, không thể dùng để cân con mồi lớn như vậy. Bạch Linh cùng Kim Hi tìm Hi Tư Lạc, Nạp Lan cùng Nhĩ Nhã, Bác Nhã đến, để bọn họ hỗ trợ.
“Có vật nào thể tích nhỏ, nhưng sức nặng lớn không?” Kim Hi không quen thế giới này, cho nên hỏi.
Mọi người suy nghĩ thật lâu, cuối cùng là Nạp Lan luôn luôn trầm mặc mở miệng: “Có thể dùng áp thạch.”
Áp thạch là loại đá làm móng khi dựng nhà, bọn họ đã biết đầm nền, loại áp thạch này thể tích nhỏ mà sức nặng lớn, chỉ dùng để làm búa. Ở trong nhà Tộc trưởng đặt rất nhiều áp thạch vô dụng, bốn Thú nhân cường tráng phụ trách đi khuân vác áp thạch.
Mà Kim Hi thì cùng Bạch Linh mang một khối đá phẳng vốn dùng làm bàn cơm đến, ở trên đặt tấm ván gỗ dài và hẹp. Không lâu bốn Thú nhân thân mạnh thể tráng quay về, Kim Hi lấy tay thử thử, khối lớn nhất hắn căn bản là ôm không nổi! Chí ít phải trên hai trăm ký! May mắn Bạch Linh nghĩ chu đáo, dựa theo hắn đánh giá để bốn Thú nhân tự đánh giá sức nặng rồi xếp theo thứ tự. Bốn Thú nhân ngày hôm nay nhận nhiệm vụ chính là thu Nguyệt trường thạch, xem như Tộc trưởng cùng Tế Ti đặc biệt chiếu cố bọn họ, bọn họ không nghĩ tới hôm nay lại có thể chứng kiến chuyện thú vị như vậy, cho nên đều ở một bên nhìn.
Kim Hi ở một bên đá phiến đặt thăng qua, một bên khác thì đặt áp thạch, tính toán ra sức nặng của hòn đá nhỏ, giữ lại những hòn đá có thể dùng một lượng số nguyên thăng qua, không hợp cách liền quăng, như vậy con số nguyên thủy xuất hiện, theo thứ tự là một kilogam thăng qua, thập kilogam áp thạch, hai mươi kilogam, năm mươi kilogam, sáu mươi kilogam, bảy mươi kilogam, một trăm hai mươi kilogam. Đây là bởi vì tảng đá lớn nhỏ không giống nhau, cho nên không thể tăng lượng theo thứ tự, chờ sau này có thời gian, có thể dùng cách riêng để đo lường áp thạch. Chứng kiến Bạch Linh chủ động viết lên hòn đá mười thăng qua, hai mươi thăng qua, năm mươi thăng qua, Kim Hi thấy thực muốn cười, mà bọn Hi Tư Lạc cũng rất tò mò.
“Đây là cái gì?” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, Kim Hi ngẩng đầu nhìn, không ngờ là Nạp Lan rất ít nói chuyện, nhìn gần càng cảm thấy tiểu tử này soái đến đáng giận, y mắt sáng môi mỏng, tổng mang theo một tia lạnh lùng, tựa hồ khinh thường hết thảy, làm cho người ta cảm giác bị khinh thường.
“Là nữ thần Ngả Lộ Ni trong lúc ta hôn mê, dạy văn tự cho ta, cái đó đại biểu cho sức nặng.” Kim Hi khinh miêu đạm đạm lời nói, lại làm cho các Thú nhân đều thực khiếp sợ, đồng thời vẻ mặt là không tin.
“Ngươi nói thật sự?” Lúc này ca ca của Kim Hi ngược lại không tới gần phía trước, đều đến bên cạnh Bạch Linh, mà Hi Tư Lạc thì đi tới bên Kim Hi, Kim Hi cũng không chú ý tới điều đó.
“Đây là văn tự nữ thần Ngả Lộ Ni dạy cho ta, có lẽ ngươi hiện tại còn không thể hiểu ý nghĩa của nó, nhưng tương lai liền biết sự vĩ đại của Ngả Lộ Ni nữ thần.” Kim Hi nhếch khóe miệng, giờ khắc này cười đến thập phần tự tin, làm Hi Tư Lạc không khỏi ngưng thần nhìn vẻ mặt của hắn, yên lặng xuất thần.
Đội ngũ săn bắn sắp trở lại, Bạch Linh cùng Kim Hi bảo bốn Thú nhân ôm những công cụ đó, đi đến bãi phân chia con mồi.
Việc phát minh văn tự, ở rất nhiều tiểu thuyết xuyên qua đến thế giới Thú nhân đều chưa từng miêu tả, nhưng văn tự đối với Bộ lạc ý nghĩa trọng đại là không thể nghi ngờ. Trao đổi, giáo dục, truyền thừa nền văn minh, có lịch sử, Bộ lạc mới có tương lai. Mà sự kiện đối với Kim Hi mà nói, bắt đầu đã có ưu thế rất lớn. Hắn là xuyên qua, hơn nữa hắn và Bạch Thiền trao đổi, thật ra đều là dùng tinh thần lực trao đổi, khiến cho rất nhiều từ ngữ trừu tượng cũng dễ dàng được lý giải. Mà chỉ cần từng bước thay những từ ngữ thường dùng đổi thành Hán ngữ, sau đó xây dựng một quyển từ điển riêng cho Bộ lạc, có thể cho hài tử trong Bộ lạc nắm vững loại ngôn ngữ này, dần học tập nó. Lúc này Kim Hi chỉ là muốn Bộ lạc có thể có cách văn minh rõ ràng hơn để ghi lại sự kiện, còn chưa ý thức được việc sáng tạo văn tự rốt cuộc có ảnh hưởng sâu tới mức nào.
Lúc này Kim Hi mới nhìn thấy tượng thần của Bộ lạc, đôi mắt của lão giả cao lớn nhất, kỳ thật là hai khối tinh thạch âm u.
“Đó là phụ thần Áo Lạp Hách, mắt của ngài dùng hắc thủy tinh làm, Tế Ti có thể kích hoạt năng lượng hắc thủy tinh, mang đến lực lượng cho cả Bộ lạc.” Bạch Linh theo ánh mắt Kim Hi nhìn lại, dùng giọng điệu kính sợ giải thích, “Ngân nguyệt Y Tư Mai chưởng quản quang minh cùng sức mạnh, Đường nguyệt Ngả Lộ Ni chưởng quản chiến tranh cùng trí tuệ, Vũ nguyệt Bảo Phù Thụy chưởng quản sinh sản cùng trưởng thành, mà Phụ thần nắm trong tay tạo hoá cùng hủy diệt.”
Đồ án phía dưới Phụ thần chỉ có Tế Ti mới biết được, mà bàn ghi chép phía sau, là thời điểm tộc trưởng hiến tế thần minh mà chuẩn bị, cho nên Bạch Linh cũng biết nó đại biểu cho cái gì.
Kỳ thật ngày hội của Bộ lạc cũng không nhiều, cứ mười chín ngày làm một tháng, cứ mười hai tháng làm một năm. Năm là dùng chu kỳ mặt trời xác định, giống như phương pháp niên khuê của Trung Quốc cổ đại. Ngày đầu tiên của tháng một, Ngân nguyệt bắt đầu dâng lên, là ngày hội của nữ thần Y Tư Mai, cũng là ngày bắt đầu của một năm. Ngày thứ ba của tháng ba, Vũ nguyệt dâng lên, là ngày hội của nữ thần Bảo Phù Thụy, cũng là ngày mặt đất hồi xuân vạn vật nảy mầm. Ngày thứ hai của tháng tám, Đường nguyệt dâng lên, là ngày hội của nữ thần Ngả Lộ Ni, mùa thu hoạch nông sản của Bộ lạc. Mà ngày cuối cùng ba ánh trăng cùng chiếu sáng, chính là ngày hội của Phụ thần Áo Lạp Hách. Mấy ngày hội này đều nghi thức hiến tế khác nhau, cống phẩm dâng lên cũng khác nhau.
Đi tới phía sau, Kim Hi mới ý thức tới không có gì có thể dùng để ghi chép, nhưng hắn nhớ tới dưới nhà kho có vài thứ có thể dùng được, chỗ đó có chút da lông phế liệu chồng chất trong góc, phần lớn đều là hình chữ nhật hoặc tam giác. Hắn ở trong nhà kho tuyển một khúc than giữ ấm mùa đông, dùng một mảnh da thú bọc lại, tuy rằng như vậy chữ viết xuống rất khó coi, nhưng không ai đi trách hắn không phải sao?
Hắn suy nghĩ thật lâu, căn cứ theo ý nghĩa khác nhau của từng ngày hội, cuối cùng trên giấy viết: “Mùng một tháng một, năm mới, mùng ba tháng ba, tết âm, mùng hai tháng tám, ngày mùa, mười chín tháng mười hai, cuối năm.”
Khi hắn viết mấy thứ này, hoàn toàn không phát hiện Bạch Linh đã muốn ngừng thở rồi. Hắn trải mảnh da thú ra, cho Bạch Linh xem. Bạch Linh run rẩy nói: “Ngươi không phải nói cần sáng tạo văn tự sao, vì cái gì ngươi lại có thể trực tiếp viết ra? Làm thế nào ngươi học được?”
Kim Hi lúc này mới ý thức được, dùng chữ Hán đầy tính mỹ học, cho dù hoàn toàn không hiểu, cũng có thể nhìn ra đây là một hệ thống văn tự uyên thâm, hắn chỉ đành nói bừa: “Lúc ta hôn mê, có người dạy cho ta.”
“Nhất định là Thần ban cho chúng ta ngôn ngữ.” Bạch Linh cầm cuốn da thú, hắn có thể nhìn ra vài ký tự trên đó là lặp lại, cũng có ký tự không giống vậy.
Kim Hi giật mình: “Lúc ta hôn mê, tựa hồ có một thứ ánh sáng chói lòa bao phủ lấy ta, dạy ta mấy thứ đó, nhưng mà ta cũng không nhớ rõ bộ dáng người đó.”
“Nhất định là Đường nguyệt nữ thần Ngả Lộ Ni! Kim Hi, ngươi nhất định là được thần chiếu cố.” Bạch Linh hưng phấn mà nói, sau đó hắn thật cẩn thận hỏi, “Kim Hi miện hạ, ngươi có thể dạy văn tự đó cho ta không?”
Hai ngày này tình hữu nghị giữa hai người tăng mạnh, đã sớm bỏ đi mấy cái tôn xưng, nhưng lúc này lại gọi miện hạ, liền tỏ rõ Bạch Linh đang lấy thân phận Thiếu tộc trường đưa ra thỉnh cầu. Kim Hi cũng sắc mặt nghiêm túc nói: “Văn tự này là để tạo phúc cho Bộ lạc, ta đương nhiên sẽ dạy cho ngươi, trước tiên ta sẽ dạy ngươi con số đi.”
Đối với một Bộ lạc mà nói, ý nghĩa của con số đương nhiên là tối trọng yếu, Kim Hi dạy Bạch Linh con số Ả rập và con số Hán ngữ, nhưng con số ngân hàng (mệnh giá tiền tệ) thì không có dạy cho hắn. Bạch Linh thực thông tuệ học vô cùng nhanh, hắn phấn khởi nói: “Cái này đêm nay là có thể dùng đến, ta có thể dùng để đánh giá lượng thú săn tối nay.”
Này lập tức làm Kim Hi nghĩ tới đo lường: “Trong Bộ lạc dùng cái gì làm tiêu chuẩn đánh giá?”
“Dùng thân thể.” Bạch Linh không biết Kim Hi vì sao lại hỏi như vậy, vì thế nói tất cả về tiêu chuẩn đo lường của Bộ lạc.
Kim Hi không khỏi lắc đầu, đo lường đối với văn minh phát triển cũng cực kỳ trọng yếu, thống nhất đơn vị đo lường, có thể thông nhất tiêu chuẩn sản xuất, vừa để việc phân phối càng thêm công bằng, vừa là công cụ tính giá trị trao đổi. Hắn ở trong nhà kho chọn thật lâu, chiếu theo tiêu chuẩn Địa Cầu, cuối cùng quyết định dùng đoạn xương sống của lôi lang, làm một cái thước dài, trong đó mỗi một đốt thì kêu là một tấc. Hắn lại chọn vài trái cây tròn xoe, làm một gam tiêu chuẩn, sau đó hắn vét sạch ruột của một trái dưa, lấy một bầu dưa đó làm một lít. Hắn liền gọi trái cây này là thăng qua (dưa một lít), cũng viết luôn lên bản ghi chép. Bạch Linh làm chủ lấy một tấm da mỏng dài chất liệu tốt làm giấy, loại da này bóng loáng giống như tấm da dê, viết đứng cảm giác tốt lắm, bên trên ghi lại ngày hội đầu tiên, con số đầu tiên, đơn vị đo lường đầu tiên của Bộ lạc.
Hai người vội một ngày, dùng các loại đồ vật phụ trợ cho nội dung Kim Hi nghĩ đến, mà Kim Hi rốt cục cũng ý thức được công việc này so với hắn tưởng tượng lại càng phức tạp, hắn vừa là người kế thừa ngôn ngữ lại là người sáng tạo ra, hắn lại lo lắng đến tính logic của Hán ngữ, hơn nữa phải kết hợp với tình huống hiện tại của Bộ lạc, tỷ như khái niệm về thước đo này, bởi vì độ dài của con mồi cũng rất quan trọng, văn tự mà một chữ nhiều nghĩa đối với sự phát triển ban đầu là rất bất lợi, theo Bạch Linh đề nghị, dùng một loại hạt giống như hạt thóc làm thước đo, còn bọc trong trấu hoặc gạo đã giã còn vẽ thêm đường kẻ chia phần, tận lực làm một chữ chỉ đại biểu một loại ý tứ. (đoạn cuối này không hiểu lắm T^T)
Đột nhiên Bạch Linh kêu lên: “Kim Hi, tên, tên của ta!”
Kim Hi lúc này mới nghĩ đến còn vấn đề tên, tên dùng hảo tự, có thể đại biểu địa vị càng tôn quý. Bạch Linh giải thích, tên của hắn là vì bạch giác trời sinh, hơn nữa hoa văn như là lông trên đầu con hạc, cho nên kêu là Linh. Mà chữ Linh này, kỳ thật là một loại phát âm, bởi vì loại lông chim này ở giữa có ánh sáng trân châu, sẽ phát ra tiếng linh linh. Giữa Giống đực đều dùng tinh thần lực trao đổi, bọn hắn thật ra cũng đều không có tên, cũng chỉ là trực tiếp dùng tinh thần lực chào hỏi, mà Giống đực cùng Thú nhân, Thú nhân cùng Thú nhân trao đổi, mới cần dùng đến ngôn ngữ, mà ngôn ngữ Bộ lạc vốn không phong phú bằng tinh thần lực, cho nên Thú nhân trong Bộ lạc tri thức kém xa so với Giống đực, bọn họ đại bộ phận đều trầm mặc ít lời, ý nghĩ quan trọng đều giao cho Giống đực diễn tả.
Kim Hi vào giờ khắc này, tìm tòi khái niệm từ trong lịch sử tới hiện đại, nghĩ tới một loài chim tương tự như hoa văn của Bạch Linh, mệnh danh là chu hạc (cò quăm mào của Nhật), viết thành một chữ phức tạp để thể hiện sự thiêng liên, hơn nữa chỉ có lông chu hạc mới giữ lại chữ ‘Linh’ (翎), nhắc đến loài chim khác đều bỏ đi một chữ ‘Vũ’ (羽). Mà Kim Hi đặt tên mình là Hi (熙), đại biểu cho nữ thần Y Tư Mai chói lọi. Mà nhằm vào bạch cùng kim, màu sắc trong Bộ lạc cũng được xác định, trắng là màu ngà của voi sáu ngà, kim là màu vàng ròng sang quý.
Bạch Linh mặc dù lớn lên ở xã hội nguyên thuỷ, nhưng hiện đại nghiên cứu học hỏi, ngoại trừ hoàn cảnh bất đồng, có được trí tuệ nhân loại một vạn năm, cùng với cấu tạo đại não không khác gì người hiện đại, nếu bọn hắn sinh ra ở hiện đại, lớn lên, học tập, lại có gì khác biệt với người hiện đại đây. Mà Bạch Linh lại biểu hiện ra trí tuệ ngang ngửa Kim Hi, hắn nhận thức đầy đủ tính thần thánh cùng đại biểu địa vị thể hiện trong tên mình. Giờ khắc này hai người bắt đầu đem mình thần thánh hóa, một loại liên kết quan trọng hình thành trong quan hệ của hai người, đó là bọn hắn nắm trong tay quyền lực thiêng liêng.
Buổi tối đội ngũ săn bắn trở lại. Đối với con mồi mà nói, trước mắt chỉ cần biết chiều dài cùng sức nặng. Chiều dài xương sống lôi lang đủ để xử lý, khó khăn chính là sức nặng của con mồi. Đại bộ phận con mồi đều nặng trăm mấy ký, sức nặng của thăng qua quá nhỏ, không thể dùng để cân con mồi lớn như vậy. Bạch Linh cùng Kim Hi tìm Hi Tư Lạc, Nạp Lan cùng Nhĩ Nhã, Bác Nhã đến, để bọn họ hỗ trợ.
“Có vật nào thể tích nhỏ, nhưng sức nặng lớn không?” Kim Hi không quen thế giới này, cho nên hỏi.
Mọi người suy nghĩ thật lâu, cuối cùng là Nạp Lan luôn luôn trầm mặc mở miệng: “Có thể dùng áp thạch.”
Áp thạch là loại đá làm móng khi dựng nhà, bọn họ đã biết đầm nền, loại áp thạch này thể tích nhỏ mà sức nặng lớn, chỉ dùng để làm búa. Ở trong nhà Tộc trưởng đặt rất nhiều áp thạch vô dụng, bốn Thú nhân cường tráng phụ trách đi khuân vác áp thạch.
Mà Kim Hi thì cùng Bạch Linh mang một khối đá phẳng vốn dùng làm bàn cơm đến, ở trên đặt tấm ván gỗ dài và hẹp. Không lâu bốn Thú nhân thân mạnh thể tráng quay về, Kim Hi lấy tay thử thử, khối lớn nhất hắn căn bản là ôm không nổi! Chí ít phải trên hai trăm ký! May mắn Bạch Linh nghĩ chu đáo, dựa theo hắn đánh giá để bốn Thú nhân tự đánh giá sức nặng rồi xếp theo thứ tự. Bốn Thú nhân ngày hôm nay nhận nhiệm vụ chính là thu Nguyệt trường thạch, xem như Tộc trưởng cùng Tế Ti đặc biệt chiếu cố bọn họ, bọn họ không nghĩ tới hôm nay lại có thể chứng kiến chuyện thú vị như vậy, cho nên đều ở một bên nhìn.
Kim Hi ở một bên đá phiến đặt thăng qua, một bên khác thì đặt áp thạch, tính toán ra sức nặng của hòn đá nhỏ, giữ lại những hòn đá có thể dùng một lượng số nguyên thăng qua, không hợp cách liền quăng, như vậy con số nguyên thủy xuất hiện, theo thứ tự là một kilogam thăng qua, thập kilogam áp thạch, hai mươi kilogam, năm mươi kilogam, sáu mươi kilogam, bảy mươi kilogam, một trăm hai mươi kilogam. Đây là bởi vì tảng đá lớn nhỏ không giống nhau, cho nên không thể tăng lượng theo thứ tự, chờ sau này có thời gian, có thể dùng cách riêng để đo lường áp thạch. Chứng kiến Bạch Linh chủ động viết lên hòn đá mười thăng qua, hai mươi thăng qua, năm mươi thăng qua, Kim Hi thấy thực muốn cười, mà bọn Hi Tư Lạc cũng rất tò mò.
“Đây là cái gì?” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, Kim Hi ngẩng đầu nhìn, không ngờ là Nạp Lan rất ít nói chuyện, nhìn gần càng cảm thấy tiểu tử này soái đến đáng giận, y mắt sáng môi mỏng, tổng mang theo một tia lạnh lùng, tựa hồ khinh thường hết thảy, làm cho người ta cảm giác bị khinh thường.
“Là nữ thần Ngả Lộ Ni trong lúc ta hôn mê, dạy văn tự cho ta, cái đó đại biểu cho sức nặng.” Kim Hi khinh miêu đạm đạm lời nói, lại làm cho các Thú nhân đều thực khiếp sợ, đồng thời vẻ mặt là không tin.
“Ngươi nói thật sự?” Lúc này ca ca của Kim Hi ngược lại không tới gần phía trước, đều đến bên cạnh Bạch Linh, mà Hi Tư Lạc thì đi tới bên Kim Hi, Kim Hi cũng không chú ý tới điều đó.
“Đây là văn tự nữ thần Ngả Lộ Ni dạy cho ta, có lẽ ngươi hiện tại còn không thể hiểu ý nghĩa của nó, nhưng tương lai liền biết sự vĩ đại của Ngả Lộ Ni nữ thần.” Kim Hi nhếch khóe miệng, giờ khắc này cười đến thập phần tự tin, làm Hi Tư Lạc không khỏi ngưng thần nhìn vẻ mặt của hắn, yên lặng xuất thần.
Đội ngũ săn bắn sắp trở lại, Bạch Linh cùng Kim Hi bảo bốn Thú nhân ôm những công cụ đó, đi đến bãi phân chia con mồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.