Chương 49: Thánh Địa
Tiểu gia bất thị thụ
23/03/2017
Hai bên đường vào Thánh Địa gắn chi chít tinh thạch phát ra lam quang, khác với Nguyệt trường thạch, nhìn qua có cảm giác yêu dã lạnh lẽo. Khuê hà vào đây dần dần không còn tiếng động, tiến vào Thánh Địa chỉ mấy trăm thước, liền phát hiện ra phân nhánh thủy lộ trước mắt. Trên vách động ngẫu nhiên sẽ xuất hiện nhiều đám tinh thạch tụ lại, mạnh mẽ chiếu sáng lên thủy lộ. Kim Hi dùng Ngả Lộ Ni lực quét qua lòng sông, có đôi khi gặp sinh vật có vẻ nguy hiểm, hắn không chút do dự đóng băng chúng lại.
“Hôm nay, đáy nước thực yên phận.” Long Tước có chút hồ nghi.
“Ta đã đóng băng đáy sinh vật dưới nước lại, nơi này thật đáng sợ, ta còn thấy được cá sấu dài tới mười thước.” Kim Hi sắc mặt có chút tái nhợt, hắn cũng chỉ đông cứng sinh vật có thể tạo thành uy hiếp, còn mệt thành như vậy, thật không biết Giống đực cùng Thú nhân không cường đại như hắn phải làm thế nào bây giờ.
“Chỉ cần tốc độ thuyền ổn định, kỳ thật chúng nó sẽ không lao lên, hơn nữa tựa hồ chúng nó đặc biệt e ngại tinh thạch quang, có điều loại tinh thạch này rất chắc chắn, không thể gỡ ra được.” Long Tước chỉ vào tinh thạch trên vách động nói.
“Ta thử xem.” Hoa Lê đẩy bè gỗ đến chỗ đám tinh thạch gần nhất, tay dùng sức bài, tinh thạch không chút sứt mẻ, y dùng Lang Nha bổng hung hăng đánh lên, thế nhưng lại rớt mấy cái gai. Kim Hi đi lên, tay nắm chặt khối tinh thạch lục lăng dài nhất ở giữa, hít sâu một hơi, chấn động ong ong vang lên khắp sơn động, nhóm Tát nhĩ lập tức cảnh giác nhìn xung quanh. Kim Hi ong ong chấn động năm phút đồng hồ, tinh thạch ‘tách’ một tiếng rời ra, hơn nữa trên thân còn có rất nhiều vết rách. Long Tước trừng lớn mắt: “Điều này sao có thể?”
Trán Kim Hi một mảng mồ hôi lạnh, đây là năng lực độc đáo của khiêu đản quả, hao phí thật lớn, dùng chấn động cao tần để bẻ gãy vật, không ngờ lại thật sự thành công. Nhưng hắn còn có một tầng băn khoăn, loại tinh thạch này tự nhiên sáng lên, không biết kết cấu thế nào, liệu có ảnh hưởng đến Tạp Tắc Nhĩ hay không, cho nên hắn chỉ lấy một khối, còn đặt đầu bè gỗ, cách Tạp Tắc Nhĩ rất xa.
Có tinh thạch chiếu rọi, không có bất cứ sinh vật nào có gan tới gần, cho nên Kim Hi không tiếp tục tra xét dưới nước, có điều đúng lúc này, đáy nước có một bóng dáng hẹp dài lặng yên bơi qua.
Thủy lộ ở Thánh Địa có rất nhiều chỗ rẽ, chỗ phân nhánh còn có thể xuất hiện điểm nghỉ ngơi, trên vách động còn có đủ loại bích hoạ, còn có người lưu lại đồ dùng hàng ngày, xương cá và dấu vết lửa trại, có thể thấy Thánh Địa quả thật có rất nhiều người từng tới thăm dò.
Mà Long Tước chỉ dẫn, là đường đi hẻo lánh nhất.
“Lần trước chúng ta dọc theo hướng này, ở chỗ sâu phía trong tìm được viên phỉ thúy kia, kỳ thật phỉ thúy như vậy có trên trăm viên, nhưng đều chứa trong một cái rương chật hẹp, không biết vì sao lại có một viên lọt ra ngoài.” Tin tức của Hoa Lê làm Kim Hi lắp bắp kinh hãi, hơn trăm viên, thuyết minh nó không chỉ có giá trị, mà còn có tác dụng khác.
“Con đường này tuy rằng hẻo lánh, nhưng là đường an toàn nhất ta phát hiện ra.” Long Tước giọng điệu bình thản, nhưng hiển nhiên có chút bất mãn với sự hoài nghi của Hoa Lê.
“Ngươi xác định nơi đó an toàn cho chúng ta?” Hi Tư Lạc do dự một chút vẫn hỏi ra. Tiến vào Thánh Địa, không chỉ thù hận giữa bọn hắn và Sóc Mông được rửa sạch, ngay cả ân oán giữa Long Tước và bọn họ cũng có thể xóa bỏ. Nhưng cái gọi là rửa sạch, dù sao cũng chỉ là tín ngưỡng, Hi Tư Lạc có thể nói là giống như Kim Hi, đều không tin thần, nếu Long Tước chợt gây khó dễ, y tuyệt sẽ không ngoài ý muốn.
Long Tước không nói, chỉ là chỉ phương hướng. Kim Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạp Tắc Nhĩ, vì an toàn, Tạp Tắc Nhĩ cơ bản vẫn duy trì thú hình, đại cẩu nằm trên bè gỗ, ánh mắt ướt sũng nhìn Kim Hi, Kim Hi không chút do dự nói: “Nghe Long Tước.”
Thủy lộ ngày càng sâu, độ dốc cũng ngày càng kinh người, Kim Hi cũng ngày càng kinh sợ, tinh thạch không còn tụ thành khóm, mà sắp hàng theo quy luật nào đó, như là lưới hay củ trận linh tinh, nhìn qua vô cùng thần bí. “Tinh thạch này chính là nguyên nhân sinh vật đều không dám tới gần nơi này đi?” Kim Hi nhẹ nhàng vuốt tinh thạch, lạnh băng băng, cảm giác vô cùng huyền bí.
“Ân.” Long Tước nhìn chằm chằm phía trước, “Phía dưới là ngã rẽ cuối cùng, nhất định phải nắm lấy thời cơ, nếu không một khi bỏ qua, sẽ rất khó quay đầu lại.” Hoa Lê cùng Nạp Lan đồng thời nắm chặt sào.
“Rẽ!” Long Tước rống to một tiếng, Hoa Lê cùng Nạp Lan đồng thời chống sào lên vách tường, cả người phát lực, dòng nước mạnh làm cho cả bè gỗ lật nghiêng, đâm vào một thủy lộ nhỏ hẹp, bè gỗ chỉ đi khoảng mười thước, liền kẹt trên vách động. Nhưng đã muốn có thể thấy bình thai trước mắt, nơi đó không ngờ là một mặt tinh thạch thật lớn, mài còn bóng hơn mặt kính.
“Đợi lát nữa nhảy qua sẽ có cảnh tượng kỳ diệu, các ngươi đừng để bị dọa đến.” Long Tước nói, xoay người nhảy lên bờ.
Đầu ngón chân y đạp lên tinh thạch trong nháy mắt, mặt đất sáng lên ngọc quang, mặt đất loang loáng dâng lên một đám quang cầu thật lớn, xoay tròn quanh quang cầu lớn nhất. Bọn hắn theo thứ tự nhảy lên trên bình đài, Tạp Tắc Nhĩ nhảy lên làm Kim Hi hết hồn, thấy y không có việc gì mới yên tâm.
“Thật xinh đẹp, đây là thần tích sao?” Nạp Lan đưa tay vuốt ve quang cầu, quang cầu đột nhiên phồng lớn lên nửa thước, Nạp Lan sợ tới mức lập tức rụt tay lại, quang cầu lại rụt lại.
“Này, đây là!” Kim Hi ánh mắt co rút, hắn thấy được một quang cầu ở trung tâm, có những quang cầu nhỏ hơn bao quanh, một cái ánh vàng, một cái khác bao hồng ban, còn có một cái mặc dù nhỏ nhưng là quang cầu màu cam. Xa hơn, ánh mắt hắn hơi hơi ươn ướt, một quang cầu xanh thẳm nổi lên đường phủ màu trắng hình đám mây, mà quanh quang cầu là ba tinh cầu nhỏ hơn, một cái màu trắng bạc, một cái phấn hồng, một cái xanh nhạt. Tay hắn chạm đến quang cầu, quang cầu nhanh chóng biến lớn, mặt ngoài xanh thẳm còn có rất nhiều mảng màu vàng, mặt trên có màu xanh biếc đại biểu rừng rậm, màu vàng của sa mạc. Quang cầu chậm rãi xoay tròn, một đại lục vô cùng quen thuộc lục ra hiện trước mắt, tay Kim Hi vươn tới khối thổ địa kia, đột nhiên trên đó nổi lên mấy đồ án hình dạng khác nhau, từng đồ án đều lòe lòe sáng, còn có ký hiệu khác biệt.
Tuy rằng mấy quang cầu cùng ký hiệu nhìn qua cũng rất quen thuộc, nhưng ánh mắt Kim Hi, ngóng nhìn lên mảnh đất hình con gà trống ngẩng đầu kia, phía trên là văn tự quen thuộc.
“Vì sao trong mắt ta rưng rưng lệ, bởi vì ta yêu sâu đậm mảnh đất này.” Kim Hi dùng Hán ngữ gằn từng tiếng đọc lên câu thơ này, quang cầu đột nhiên mở rộng, bao lấy hắn đi vào.
“Kim Hi!” Nạp Lan vốn đứng bên cạnh hắn, liền vươn tay tới, liền bị hút vào theo.
Kim Hi dưới ánh sáng chói lòa chậm rãi khôi phục thị giác, chợt nghe thấy Nạp Lan thấp giọng nói: “Đây là đâu?”
Hắn híp mắt, chứng kiến trước mắt là mặt kính tinh thạch thật lớn, mà trên bốn vách tường thì nhấp nháy ngàn vạn tinh thạch hình lăng trụ, bên trong chớp động ánh sáng như tia chớp.
“Hoan nghênh ngươi, đến làm khách tại Trung Quốc.” Nghe được câu này, Kim Hi ngây ngẩn cả người, bởi vì đó lại là Hán ngữ! Mặt kính tinh thạch dần dần hiện lên ba bóng người, một bóng dáng tóc dài cuộn sóng, dáng người thướt tha, một người mặc váy dài, đeo kính mắt, cầm ống nghiệm, còn một người cầm kính lúp.
“Là nữ thần!” Nạp Lan hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất.
“Bọn họ tuyệt đối không phải nữ thần.” Kim Hi vuốt mặt kính, tựa như màn hình lớn, lạnh băng.
“Đúng vậy, chúng ta là trí năng thủ vệ phòng thí nghiệm tam nguyệt Địa Cầu, ngươi vừa mới kích hoạt quyền hạn viếng thăm khu Trung Quốc tại Địa Cầu.” Ba nữ thần trăm miệng một lời, nhưng thanh âm rõ ràng mang theo loại cảm giác máy móc, có chút cứng ngắc.
“Phòng thí nghiệm tam nguyệt Địa Cầu, đó là nơi nào? Ta đến từ năm 2012, Địa Cầu xảy ra chuyện gì?” Kim Hi lo lắng hỏi.
“Thỏa mãn quyền hạn, hiện tại mở bản ghi chép bằng hình ảnh.” Ba vị nữ thần ‘bay xa’, mặc dù là ở trong màn hình, cũng giống như nháy mắt biến mất ở chân trời, trên màn ảnh hiện lên các loại quang ảnh, phối hợp tinh thạch chung quanh, thành hình ảnh 3D.
“Năm 2573 sau công nguyên, một tiểu hành tinh va chạm mặt trăng, quỹ đạo mặt trăng chếch đi, tiểu hành tinh vỡ làm hai, hình thành hệ thống vệ tinh tam nguyệt hiện tại, sự kiện này được gọi là “Thiên tai”. Ánh sáng tam nguyệt ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể con người, theo phân tích sẽ khiến nữ tính mất đi năng lực sinh đẻ, vì bảo vệ sự sinh tồn, một bộ phận người địa cầu lên bảy chiếc phi thuyền theo hai hướng bay vào vũ trụ thăm dò, tìm kiếm quê hương cho nhân loại mới. Mà nhân loại còn lại ở Địa Cầu, cố gắng tìm ra phương pháp giải quyết phóng xạ từ tam nguyệt. Lúc ấy nhà sinh vật học vĩ đại nhất Áo Lạp Hách đã thay đổi gen nhân loại, kết hợp với một số động vật đã sớm thích ứng với phóng xạ tam nguyệt, tạo ra nhân loại hoàn toàn mới, Thú nhân. Mà người địa cầu lưu lại cũng vì tia dị biến, sinh ra sinh lý đặc thù khác với cổ nhân. Nhân loại ở Địa Cầu trước khi qua đời, đã xây dựng phòng thí nghiệm tam nguyệt Địa Cầu, chúng ta chính là trí năng điều khiển nơi này.”
Hình ảnh cũng không rõ ràng tình huống năm đó, nhưng có thể thấy được quỹ đạo mặt trăng cùng lực hấp dẫn vệ tinh thay đổi, tạo thành sóng thần phạm vi lớn, số lượng nhân loại giảm mạnh, sau khi phân ra bảy phi thuyền, nhân loại ở lại đã vô cùng thưa thớt.
“Sau khi toàn bộ nhân viên nghiên cứu tử vong, chúng ta từng lợi dụng phòng thí nghiệm tạo ra thân thể ra ngoài chỉ dạy nhân loại thời đại mới, nhưng bởi vì nguồn năng lượng tiêu hao quá lớn, hiện tại chúng ta đã mất đi năng lực ra ngoài hành tẩu.” Ba vị nữ thần lại xuất hiện, giải thích nguyên nhân vì sao thế giới này lại có nữ thần.
Kim Hi trầm mặc thật lâu, không nghĩ tới chỉ bị sét đánh mà thôi, lại qua nhiều thời đại như vậy. “Nếu tính theo năm công nguyên, năm nay là năm nào?” Kim Hi nhẹ giọng hỏi.
“Năm 3641 sau công nguyên.” Ba vị nữ thần đồng thanh trả lời hắn.
Một giấc mộng một ngàn năm a, Kim Hi bỗng nhiên cảm thấy thân thể có điểm vô lực.
“Tuy rằng không biết ngươi làm sao có thể thức tỉnh ký ức văn minh nhân loại cổ, nhưng vì chúc mừng văn minh nhân loại cổ còn tồn tại, ngươi có quyền yêu cầu đi tới nơi nhân loại trước đang sinh sống, hành tinh mới thích hợp cho nhân loại, ‘Già Nam’, theo tin tức mới nhất phòng thí nghiệm tam nguyệt Địa Cầu thu được, nhân loại trên Già Nam tinh đã bắt đầu nắm giữ kỹ thuật bước nhảy không gian, đi lại giữa Địa Cầu cùng Già Nam tinh chỉ cần nửa tháng.” Ba vị nữ thần đồng thời nói.
“Hôm nay, đáy nước thực yên phận.” Long Tước có chút hồ nghi.
“Ta đã đóng băng đáy sinh vật dưới nước lại, nơi này thật đáng sợ, ta còn thấy được cá sấu dài tới mười thước.” Kim Hi sắc mặt có chút tái nhợt, hắn cũng chỉ đông cứng sinh vật có thể tạo thành uy hiếp, còn mệt thành như vậy, thật không biết Giống đực cùng Thú nhân không cường đại như hắn phải làm thế nào bây giờ.
“Chỉ cần tốc độ thuyền ổn định, kỳ thật chúng nó sẽ không lao lên, hơn nữa tựa hồ chúng nó đặc biệt e ngại tinh thạch quang, có điều loại tinh thạch này rất chắc chắn, không thể gỡ ra được.” Long Tước chỉ vào tinh thạch trên vách động nói.
“Ta thử xem.” Hoa Lê đẩy bè gỗ đến chỗ đám tinh thạch gần nhất, tay dùng sức bài, tinh thạch không chút sứt mẻ, y dùng Lang Nha bổng hung hăng đánh lên, thế nhưng lại rớt mấy cái gai. Kim Hi đi lên, tay nắm chặt khối tinh thạch lục lăng dài nhất ở giữa, hít sâu một hơi, chấn động ong ong vang lên khắp sơn động, nhóm Tát nhĩ lập tức cảnh giác nhìn xung quanh. Kim Hi ong ong chấn động năm phút đồng hồ, tinh thạch ‘tách’ một tiếng rời ra, hơn nữa trên thân còn có rất nhiều vết rách. Long Tước trừng lớn mắt: “Điều này sao có thể?”
Trán Kim Hi một mảng mồ hôi lạnh, đây là năng lực độc đáo của khiêu đản quả, hao phí thật lớn, dùng chấn động cao tần để bẻ gãy vật, không ngờ lại thật sự thành công. Nhưng hắn còn có một tầng băn khoăn, loại tinh thạch này tự nhiên sáng lên, không biết kết cấu thế nào, liệu có ảnh hưởng đến Tạp Tắc Nhĩ hay không, cho nên hắn chỉ lấy một khối, còn đặt đầu bè gỗ, cách Tạp Tắc Nhĩ rất xa.
Có tinh thạch chiếu rọi, không có bất cứ sinh vật nào có gan tới gần, cho nên Kim Hi không tiếp tục tra xét dưới nước, có điều đúng lúc này, đáy nước có một bóng dáng hẹp dài lặng yên bơi qua.
Thủy lộ ở Thánh Địa có rất nhiều chỗ rẽ, chỗ phân nhánh còn có thể xuất hiện điểm nghỉ ngơi, trên vách động còn có đủ loại bích hoạ, còn có người lưu lại đồ dùng hàng ngày, xương cá và dấu vết lửa trại, có thể thấy Thánh Địa quả thật có rất nhiều người từng tới thăm dò.
Mà Long Tước chỉ dẫn, là đường đi hẻo lánh nhất.
“Lần trước chúng ta dọc theo hướng này, ở chỗ sâu phía trong tìm được viên phỉ thúy kia, kỳ thật phỉ thúy như vậy có trên trăm viên, nhưng đều chứa trong một cái rương chật hẹp, không biết vì sao lại có một viên lọt ra ngoài.” Tin tức của Hoa Lê làm Kim Hi lắp bắp kinh hãi, hơn trăm viên, thuyết minh nó không chỉ có giá trị, mà còn có tác dụng khác.
“Con đường này tuy rằng hẻo lánh, nhưng là đường an toàn nhất ta phát hiện ra.” Long Tước giọng điệu bình thản, nhưng hiển nhiên có chút bất mãn với sự hoài nghi của Hoa Lê.
“Ngươi xác định nơi đó an toàn cho chúng ta?” Hi Tư Lạc do dự một chút vẫn hỏi ra. Tiến vào Thánh Địa, không chỉ thù hận giữa bọn hắn và Sóc Mông được rửa sạch, ngay cả ân oán giữa Long Tước và bọn họ cũng có thể xóa bỏ. Nhưng cái gọi là rửa sạch, dù sao cũng chỉ là tín ngưỡng, Hi Tư Lạc có thể nói là giống như Kim Hi, đều không tin thần, nếu Long Tước chợt gây khó dễ, y tuyệt sẽ không ngoài ý muốn.
Long Tước không nói, chỉ là chỉ phương hướng. Kim Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tạp Tắc Nhĩ, vì an toàn, Tạp Tắc Nhĩ cơ bản vẫn duy trì thú hình, đại cẩu nằm trên bè gỗ, ánh mắt ướt sũng nhìn Kim Hi, Kim Hi không chút do dự nói: “Nghe Long Tước.”
Thủy lộ ngày càng sâu, độ dốc cũng ngày càng kinh người, Kim Hi cũng ngày càng kinh sợ, tinh thạch không còn tụ thành khóm, mà sắp hàng theo quy luật nào đó, như là lưới hay củ trận linh tinh, nhìn qua vô cùng thần bí. “Tinh thạch này chính là nguyên nhân sinh vật đều không dám tới gần nơi này đi?” Kim Hi nhẹ nhàng vuốt tinh thạch, lạnh băng băng, cảm giác vô cùng huyền bí.
“Ân.” Long Tước nhìn chằm chằm phía trước, “Phía dưới là ngã rẽ cuối cùng, nhất định phải nắm lấy thời cơ, nếu không một khi bỏ qua, sẽ rất khó quay đầu lại.” Hoa Lê cùng Nạp Lan đồng thời nắm chặt sào.
“Rẽ!” Long Tước rống to một tiếng, Hoa Lê cùng Nạp Lan đồng thời chống sào lên vách tường, cả người phát lực, dòng nước mạnh làm cho cả bè gỗ lật nghiêng, đâm vào một thủy lộ nhỏ hẹp, bè gỗ chỉ đi khoảng mười thước, liền kẹt trên vách động. Nhưng đã muốn có thể thấy bình thai trước mắt, nơi đó không ngờ là một mặt tinh thạch thật lớn, mài còn bóng hơn mặt kính.
“Đợi lát nữa nhảy qua sẽ có cảnh tượng kỳ diệu, các ngươi đừng để bị dọa đến.” Long Tước nói, xoay người nhảy lên bờ.
Đầu ngón chân y đạp lên tinh thạch trong nháy mắt, mặt đất sáng lên ngọc quang, mặt đất loang loáng dâng lên một đám quang cầu thật lớn, xoay tròn quanh quang cầu lớn nhất. Bọn hắn theo thứ tự nhảy lên trên bình đài, Tạp Tắc Nhĩ nhảy lên làm Kim Hi hết hồn, thấy y không có việc gì mới yên tâm.
“Thật xinh đẹp, đây là thần tích sao?” Nạp Lan đưa tay vuốt ve quang cầu, quang cầu đột nhiên phồng lớn lên nửa thước, Nạp Lan sợ tới mức lập tức rụt tay lại, quang cầu lại rụt lại.
“Này, đây là!” Kim Hi ánh mắt co rút, hắn thấy được một quang cầu ở trung tâm, có những quang cầu nhỏ hơn bao quanh, một cái ánh vàng, một cái khác bao hồng ban, còn có một cái mặc dù nhỏ nhưng là quang cầu màu cam. Xa hơn, ánh mắt hắn hơi hơi ươn ướt, một quang cầu xanh thẳm nổi lên đường phủ màu trắng hình đám mây, mà quanh quang cầu là ba tinh cầu nhỏ hơn, một cái màu trắng bạc, một cái phấn hồng, một cái xanh nhạt. Tay hắn chạm đến quang cầu, quang cầu nhanh chóng biến lớn, mặt ngoài xanh thẳm còn có rất nhiều mảng màu vàng, mặt trên có màu xanh biếc đại biểu rừng rậm, màu vàng của sa mạc. Quang cầu chậm rãi xoay tròn, một đại lục vô cùng quen thuộc lục ra hiện trước mắt, tay Kim Hi vươn tới khối thổ địa kia, đột nhiên trên đó nổi lên mấy đồ án hình dạng khác nhau, từng đồ án đều lòe lòe sáng, còn có ký hiệu khác biệt.
Tuy rằng mấy quang cầu cùng ký hiệu nhìn qua cũng rất quen thuộc, nhưng ánh mắt Kim Hi, ngóng nhìn lên mảnh đất hình con gà trống ngẩng đầu kia, phía trên là văn tự quen thuộc.
“Vì sao trong mắt ta rưng rưng lệ, bởi vì ta yêu sâu đậm mảnh đất này.” Kim Hi dùng Hán ngữ gằn từng tiếng đọc lên câu thơ này, quang cầu đột nhiên mở rộng, bao lấy hắn đi vào.
“Kim Hi!” Nạp Lan vốn đứng bên cạnh hắn, liền vươn tay tới, liền bị hút vào theo.
Kim Hi dưới ánh sáng chói lòa chậm rãi khôi phục thị giác, chợt nghe thấy Nạp Lan thấp giọng nói: “Đây là đâu?”
Hắn híp mắt, chứng kiến trước mắt là mặt kính tinh thạch thật lớn, mà trên bốn vách tường thì nhấp nháy ngàn vạn tinh thạch hình lăng trụ, bên trong chớp động ánh sáng như tia chớp.
“Hoan nghênh ngươi, đến làm khách tại Trung Quốc.” Nghe được câu này, Kim Hi ngây ngẩn cả người, bởi vì đó lại là Hán ngữ! Mặt kính tinh thạch dần dần hiện lên ba bóng người, một bóng dáng tóc dài cuộn sóng, dáng người thướt tha, một người mặc váy dài, đeo kính mắt, cầm ống nghiệm, còn một người cầm kính lúp.
“Là nữ thần!” Nạp Lan hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất.
“Bọn họ tuyệt đối không phải nữ thần.” Kim Hi vuốt mặt kính, tựa như màn hình lớn, lạnh băng.
“Đúng vậy, chúng ta là trí năng thủ vệ phòng thí nghiệm tam nguyệt Địa Cầu, ngươi vừa mới kích hoạt quyền hạn viếng thăm khu Trung Quốc tại Địa Cầu.” Ba nữ thần trăm miệng một lời, nhưng thanh âm rõ ràng mang theo loại cảm giác máy móc, có chút cứng ngắc.
“Phòng thí nghiệm tam nguyệt Địa Cầu, đó là nơi nào? Ta đến từ năm 2012, Địa Cầu xảy ra chuyện gì?” Kim Hi lo lắng hỏi.
“Thỏa mãn quyền hạn, hiện tại mở bản ghi chép bằng hình ảnh.” Ba vị nữ thần ‘bay xa’, mặc dù là ở trong màn hình, cũng giống như nháy mắt biến mất ở chân trời, trên màn ảnh hiện lên các loại quang ảnh, phối hợp tinh thạch chung quanh, thành hình ảnh 3D.
“Năm 2573 sau công nguyên, một tiểu hành tinh va chạm mặt trăng, quỹ đạo mặt trăng chếch đi, tiểu hành tinh vỡ làm hai, hình thành hệ thống vệ tinh tam nguyệt hiện tại, sự kiện này được gọi là “Thiên tai”. Ánh sáng tam nguyệt ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể con người, theo phân tích sẽ khiến nữ tính mất đi năng lực sinh đẻ, vì bảo vệ sự sinh tồn, một bộ phận người địa cầu lên bảy chiếc phi thuyền theo hai hướng bay vào vũ trụ thăm dò, tìm kiếm quê hương cho nhân loại mới. Mà nhân loại còn lại ở Địa Cầu, cố gắng tìm ra phương pháp giải quyết phóng xạ từ tam nguyệt. Lúc ấy nhà sinh vật học vĩ đại nhất Áo Lạp Hách đã thay đổi gen nhân loại, kết hợp với một số động vật đã sớm thích ứng với phóng xạ tam nguyệt, tạo ra nhân loại hoàn toàn mới, Thú nhân. Mà người địa cầu lưu lại cũng vì tia dị biến, sinh ra sinh lý đặc thù khác với cổ nhân. Nhân loại ở Địa Cầu trước khi qua đời, đã xây dựng phòng thí nghiệm tam nguyệt Địa Cầu, chúng ta chính là trí năng điều khiển nơi này.”
Hình ảnh cũng không rõ ràng tình huống năm đó, nhưng có thể thấy được quỹ đạo mặt trăng cùng lực hấp dẫn vệ tinh thay đổi, tạo thành sóng thần phạm vi lớn, số lượng nhân loại giảm mạnh, sau khi phân ra bảy phi thuyền, nhân loại ở lại đã vô cùng thưa thớt.
“Sau khi toàn bộ nhân viên nghiên cứu tử vong, chúng ta từng lợi dụng phòng thí nghiệm tạo ra thân thể ra ngoài chỉ dạy nhân loại thời đại mới, nhưng bởi vì nguồn năng lượng tiêu hao quá lớn, hiện tại chúng ta đã mất đi năng lực ra ngoài hành tẩu.” Ba vị nữ thần lại xuất hiện, giải thích nguyên nhân vì sao thế giới này lại có nữ thần.
Kim Hi trầm mặc thật lâu, không nghĩ tới chỉ bị sét đánh mà thôi, lại qua nhiều thời đại như vậy. “Nếu tính theo năm công nguyên, năm nay là năm nào?” Kim Hi nhẹ giọng hỏi.
“Năm 3641 sau công nguyên.” Ba vị nữ thần đồng thanh trả lời hắn.
Một giấc mộng một ngàn năm a, Kim Hi bỗng nhiên cảm thấy thân thể có điểm vô lực.
“Tuy rằng không biết ngươi làm sao có thể thức tỉnh ký ức văn minh nhân loại cổ, nhưng vì chúc mừng văn minh nhân loại cổ còn tồn tại, ngươi có quyền yêu cầu đi tới nơi nhân loại trước đang sinh sống, hành tinh mới thích hợp cho nhân loại, ‘Già Nam’, theo tin tức mới nhất phòng thí nghiệm tam nguyệt Địa Cầu thu được, nhân loại trên Già Nam tinh đã bắt đầu nắm giữ kỹ thuật bước nhảy không gian, đi lại giữa Địa Cầu cùng Già Nam tinh chỉ cần nửa tháng.” Ba vị nữ thần đồng thời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.