Chương 36: Nói chuyện
Ngư Sương
15/05/2021
Năm giờ sáng, sau gáy đau nhức từng đợt, Giang Tĩnh Bạch không nhịn được trở mình, tỉnh lại.
Mở mắt ra, toàn bộ phía trước đều là màu trắng, dưới mũi là mùi thuốc sát trùng, bên cạnh còn có thiết bị đang phát ra tiếng tít tít, ánh mắt mê man dần trở nên rõ ràng.
Đây là bệnh viện, Giang Tĩnh Bạch nhận ra, lập tức nghĩ đến Ngư Hi.
Nghĩ đến biểu cảm kinh ngạc của Ngư Hi trước khi mình ngất xỉu.
Chia cách lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người ấy lộ ra vẻ mặt như thế.
Giang Tĩnh Bạch chưa kịp nghĩ tiếp, liền nhìn thấy trên sô pha có người đang nằm, khoảng cách không quá xa, vừa vặn có thể nhìn được một phần góc nghiêng của người kia, không cần ánh đèn quá sáng, cô vẫn nhận ra đây là Ngư Hi.
Một lát sau, cô chậm rãi ngồi dậy, mất máu quá nhiều khiến trước mắt tối sầm, có chút choáng váng, cơn đau sau gáy khiến cô cắn chặt khớp hàm, lại không hề hé răng kêu lên một tiếng. Giang Tĩnh Bạch giơ tay sờ đến sau đầu, bị băng gạc bọc kỹ mấy lớp, không biết dưới lớp vải là cái gì.
Lẳng lặng ngồi im vài phút, cô mới bắt đầu xuống giường, sợ quấy rầy Ngư Hi đang ngủ, cô không đi dép, chân trần bước lên gạch men trắng tinh, không hề phát ra tiếng động nào.
Ngư Hi chưa tỉnh.
Giang Tĩnh Bạch dịch tới bàn trà bên cạnh, thấy Ngư Hi hít thở đều đều, cô thở phào từ từ ngồi xuống, Ngư Hi nằm nghiêng ngủ, tóc dài che khuất nửa bên mặt, Giang Tĩnh Bạch thấy cô ấy ngủ còn nhíu chặt lông mày, muốn giúp cô ấy vén tóc ra sau tai, bàn tay đưa ra lại từ từ buông xuống, cuối cùng không nhúc nhích, ngồi yên nhìn Ngư Hi.
Khi đẩy cửa ra, cô không nghĩ cảnh tượng bên trong sẽ là như vậy, hoàn toàn khác so với tưởng tượng của mình.
Trong trí nhớ, Ngư Hi từng nói cô ấy có học võ phòng thân, khi đi học còn nhao nhao muốn dạy cho cô, còn nói, cậu xinh đẹp như vậy, rất dễ đụng phải kẻ xấu, nhất định phải học mới được.
Sau đó quấn lấy cô cùng nhau luyện tập, thường thì chưa kịp làm mấy động tác, Ngư Hi đã bắt đầu lấy cớ kèm cặp mà sờ mó cô.
Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn cho rằng Ngư Hi chỉ biết chút động tác ra oai, không nghĩ cô ấy thật sự có thể dùng.
Thật tốt.
Tốt đến mức trong lòng lại nhói lên.
Trong phòng bệnh mở điều hòa, Giang Tĩnh Bạch ngồi nửa tiếng mới cảm thấy hơi lạnh, cô nhịn hắt hơi, đứng dậy, đắp kín chăn cho Ngư Hi rồi mới quay về giường bệnh.
Trằn trọc trở mình, khó đi vào giấc ngủ lần nữa, cô lẳng lặng nhìn ánh trăng bên ngoài đang rơi vào cành cây, khi sáng khi tối, chiếu thành cái bóng loang lổ.
Trong phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh, cũng đặc biệt khiến lòng người yên tâm.
Ngư Hi bị báo thức gọi tỉnh, điện thoại vang lên lần thứ hai cô đã ngồi dậy, tắt chuông, tiện tay ném lên sô pha, ngẩng đầu nhìn qua giường bệnh của Giang Tĩnh Bạch, vừa lúc đối diện với ánh mắt cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt trong trẻo, không giống như vừa mới tỉnh ngủ, Ngư Hi vẫn hỏi: "Làm cậu tỉnh à?"
Giang Tĩnh Bạch khó lắc đầu, mở miệng trả lời: "Không phải."
Giọng nói trầm khàn: "Mình tỉnh từ lâu rồi."
Ngư Hi cúi đầu: "Sao không gọi tôi?"
Giang Tĩnh Bạch mím môi: "Không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi."
Ngư Hi trầm mặc vài giây, đứng dậy gấp gọn tấm chăn cất vào tủ, cô đặt báo thức lúc năm giờ, ngoài hành lang vẫn tối mờ, thỉnh thoảng có bóng người vội vã đi qua cửa phòng bệnh.
Bận rộn xong, cô đi đến bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, nói: "Tôi đi lấy nước cho cậu rửa mặt."
Giang Tĩnh Bạch chưa kịp mở miệng, Ngư Hi đã vào phòng vệ sinh, một lúc sau, cô bê chậu nước ra ngoài, vẻ mặt không dao động, đưa một chiếc khăn ướt đến.
"Cảm ơn cậu." Giang Tĩnh Bạch chuẩn bị đưa hai tay nhận lấy, Ngư Hi liền trực tiếp bỏ qua, cầm khăn xoa lên mặt cô, để lại những vết ẩm ướt.
Ngư Hi giúp cô lau mặt cùng hai tay, lại bê chậu về phòng vệ sinh.
Giang Tĩnh Bạch chỉ nghe được tiếng nước ào ào, không đến một lúc, Ngư Hi liền đi ra.
Cô đã thay một chiếc váy ôm người, tóc dài buộc lên, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn không gợn sóng, Giang Tĩnh Bạch nhìn vào hai mắt cô, nhỏ giọng: "Ngư Hi."
"Cậu giận sao?"
Ngư Hi dịch ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, rót một cốc nước ấm cho cô, dường như muốn nói chuyện tử tế.
Giang Tĩnh Bạch nhận cốc, không uống, chỉ cúi đầu nhìn nước ấm nhộn nhạo nổi lên từng gợn sóng.
Ngư Hi lên tiếng: "Không giận."
"Nhưng cũng không cảm kích."
"Giang tổng, cậu thật sự không cần làm như vậy."
Giang Tĩnh Bạch ôm cốc trong tay, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở: "Mình không cần cậu cảm kích mình."
Ngư Hi gật đầu: "Được, không cần tôi cảm kích, cậu lại đẩy lùi hợp tác quan trọng."
"Không cần tôi cảm kích, cậu còn vì tôi mà chịu thương nghiêm trọng thế này."
"Giang Tĩnh Bạch, cậu nói cho tôi, cậu không muốn tôi cảm kích, vậy thì muốn tôi thế nào?"
"Quay lại với cậu sao?"
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu nhìn Ngư Hi.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong trẻo của Ngư Hi xen lẫn phiền muộn chưa tiêu tan, Giang Tĩnh Bạch im lặng vài giây, nhấp một ngụm nước ấm trong cốc.
Ngư Hi nhìn thái độ im lặng không nói gì, nhếch môi: "Giang Tĩnh Bạch, chúng ta không còn là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, không cần làm ra vẻ như vậy, có chuyện gì thì nói ---"
"Nếu mình muốn thì sao." Giang Tĩnh Bạch ngắt lời cô, hai tay ôm cốc bắt đầu dùng sức, thân mình căng thẳng, cô nhìn Ngư Hi, nói từng chữ: "Nếu mình không cần cậu cảm kích, mình muốn ở bên cậu."
"Rất muốn, rất muốn, thì sao?"
Giọng nói kiên định trầm ổn, lại như nổi trống đập bên tai Ngư Hi, Ngư Hi cười, không biết có phải bị chọc tức hay không, cô ngước mắt: "Cậu muốn quay lại với tôi?"
"Dựa vào cái gì?"
Giang Tĩnh Bạch mím môi.
Ngư Hi nghiêm túc: "Để tôi nói thẳng, không có khả năng, cả đời này tôi sẽ không ở bên cậu thêm lần nữa."
"Cậu bỏ ý nghĩ này đi."
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu rũ mắt, im lặng không lên tiếng.
Ngư Hi nhìn mạng lưới trên đầu cô, nhìn hàng mi dài run nhẹ đang thấp xuống, nói tiếp: "Còn phía La Khải Hào, không làm phiền Giang tổng, tôi đã xử lý."
"Tôi cũng không liên lạc với người nhà của cậu, nhưng đã gọi cho Đào Ỷ Đồng, lát nữa cậu ta sẽ đến."
Ngư Hi ngồi trước giường bệnh, nói toàn bộ: "Chuyện tối hôm qua, cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu, người nằm trên giường bệnh bây giờ chính là tôi, vậy nên tôi nợ cậu, tôi sẽ nhớ rõ."
"Nhưng sẽ không dùng phương thức cảm tình để trả lại."
Giang Tĩnh Bạch nghe một tràng nói dài, vẻ mặt căng thẳng dần trở lại vững vàng, ánh mắt cũng từ từ dịu xuống, cô đồng ý: "Ừ."
Ngư Hi thở dài: "Giang Tĩnh Bạch, cậu buông tha chính mình đi."
Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, nghiêm túc gật đầu: "Ừ."
Hai tiếng ừ liên tiếp làm Ngư Hi rốt cuộc nói không nên lời, gương mặt mất huyết sắc kia càng hiện ra tái nhợt, thân hình gầy gò càng thêm yếu ớt, Ngư Hi đang nghĩ liệu có phải mình vừa quá khắc nghiệt hay không, cửa phòng bị gõ vang, theo sau là giọng nói của Đào Ỷ Đồng.
"Tĩnh Bạch!"
Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi: "Vào đi."
Đào Ỷ Đồng đẩy cửa vào, nhìn thấy Ngư Hi cũng không kinh ngạc, nhưng thấy Giang Tĩnh Bạch bị băng bó trên đầu, mày đẹp nhăn lại: "Rốt cuộc là chuyện gì đây?"
"Đầu cậu làm sao vậy? Có đau không?"
Ngư Hi nhìn dáng vẻ quan tâm săn sóc của Đào Ỷ Đồng, bỗng chốc cảm thấy mình vừa nãy thật sự khắc nghiệt.
Giang Tĩnh Bạch tỉnh lại, cô cũng không hỏi được một câu quan tâm đến thân thể người ta, lại còn cho người ta một chưởng thật mạnh, nhìn gương mặt tái nhợt kia, Ngư Hi rũ mắt: "Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước."
Đào Ỷ Đồng đưa lưng về phía cô, vừa chuẩn bị nói gì liền nghe được Giang Tĩnh Bạch lên tiếng: "Đi đường cẩn thận."
Ngư Hi dừng bước chân, trầm mặc vài giây, nói: "Nếu quay xong sớm, tôi sẽ qua."
Giang Tĩnh Bạch nói tiếng ừ thứ ba trong hôm nay.
Ngư Hi cầm túi, bước giày cao gót ra khỏi phòng bệnh.
Đào Ỷ Đồng thấy cô đã đi, hỏi: "Hai người làm sao vậy?"
Giang Tĩnh Bạch đặt cốc nước trong tay lên bàn: "Không sao cả."
Biết cô đang nói dối, Đào Ỷ Đồng chỉ có thể tiếp lời: "Tối qua xảy ra chuyện gì?"
Hôm qua tan tiệc Ngư Hi vẫn chưa trở về, mọi người đều lên phòng, sau đó có mấy người nói chuyện gì về đạo diễn Triệu trong nhóm chat, nhưng cô uống nhiều, quá mệt mỏi, sau khi rửa mặt liền ngã đầu ngủ say, hôm nay dậy sớm nhận được điện thoại của Ngư Hi mới biết có chuyện.
Lại còn là chuyện lớn như vậy.
Giang Tĩnh Bạch nhăn mày: "Không xảy ra chuyện gì hết."
Đào Ỷ Đồng nhìn thái độ kháng cự của cô, nghiêm mặt: "Không xảy ra chuyện gì thì đầu cậu bị sao đây? Không xảy ra chuyện gì thì sao hai người lại ở cùng nhau? Cậu cho rằng tôi là đứa bé ba tuổi sao?"
Giang Tĩnh Bạch cảm thấy kỳ lạ, lúc Ngư Hi còn ở phòng bệnh thì không thấy đau chút nào, giờ cô ấy vừa đi, đầu cô liền đau không chịu nổi, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Đào Ỷ Đồng muốn hỏi rõ ràng: "Cậu không nói? Không nói thì bây giờ tôi gọi cho mẹ, để mẹ đến đây."
"Ỷ Đồng." Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi: "Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi."
"Giang Tĩnh Bạch!"
Mặc kệ bị gọi thế nào, người nằm trên giường từ đầu đến cuối đều không đáp lại, không lâu sau, cửa phòng bệnh bị gõ vang, y tá đi vào làm kiểm tra, Đào Ỷ Đồng đi theo: "Cậu ấy sao rồi? Không có vấn đề gì chứ ạ?"
Y tá kiểm tra xong, gật đầu: "Không có gì nghiêm trọng."
Giang Tĩnh Bạch hỏi trước: "Khi nào có thể xuất viện?"
Y tá nhìn bệnh án: "Ít nhất cũng phải theo dõi hai ngày, hơn nữa sau khi xuất viện cũng cần nghỉ ngơi, không thể quá mệt nhọc."
Đào Ỷ Đồng nghe được liền thở phào nhẹ nhõm, tiễn y tá ra ngoài rồi nói với Giang Tĩnh Bạch: "Cậu còn không nói là tôi gọi mẹ đến thật đấy."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Tối qua tôi đã làm một việc."
Đào Ỷ Đồng nghe câu trả lời không có ý giải thích này, cắn môi: "Vậy đầu cậu là bị làm sao?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Bị đập."
Đào Ỷ Đồng hít sâu một hơi, lần nào nói chuyện với Giang Tĩnh Bạch cũng bị làm cho tức muốn chết, nội tâm phải tự niệm chú không được tức giận, niệm xong mới nói: "Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện bị thương, vậy cậu với Ngư Hi là thế nào?"
Nghe được tên Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch nâng mắt lên, thấy Đào Ỷ Đồng đang đợi câu trả lời, cô bình thản mở miệng: "Tôi nói với Ngư Hi, tôi muốn quay lại bên cậu ấy."
Đào Ỷ Đồng ngây người, rồi hoàn hồn nhìn Giang Tĩnh Bạch như không thể tin nổi, thanh âm bén nhọn: "Cậu điên rồi!"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu nhẹ đến không thể thấy.
Cô điên thật rồi.
Nhưng nếu không điên, không nói ra lời kia, Ngư Hi vẫn sẽ luôn áy náy.
Cô không muốn người ấy phải áy náy.
Mở mắt ra, toàn bộ phía trước đều là màu trắng, dưới mũi là mùi thuốc sát trùng, bên cạnh còn có thiết bị đang phát ra tiếng tít tít, ánh mắt mê man dần trở nên rõ ràng.
Đây là bệnh viện, Giang Tĩnh Bạch nhận ra, lập tức nghĩ đến Ngư Hi.
Nghĩ đến biểu cảm kinh ngạc của Ngư Hi trước khi mình ngất xỉu.
Chia cách lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người ấy lộ ra vẻ mặt như thế.
Giang Tĩnh Bạch chưa kịp nghĩ tiếp, liền nhìn thấy trên sô pha có người đang nằm, khoảng cách không quá xa, vừa vặn có thể nhìn được một phần góc nghiêng của người kia, không cần ánh đèn quá sáng, cô vẫn nhận ra đây là Ngư Hi.
Một lát sau, cô chậm rãi ngồi dậy, mất máu quá nhiều khiến trước mắt tối sầm, có chút choáng váng, cơn đau sau gáy khiến cô cắn chặt khớp hàm, lại không hề hé răng kêu lên một tiếng. Giang Tĩnh Bạch giơ tay sờ đến sau đầu, bị băng gạc bọc kỹ mấy lớp, không biết dưới lớp vải là cái gì.
Lẳng lặng ngồi im vài phút, cô mới bắt đầu xuống giường, sợ quấy rầy Ngư Hi đang ngủ, cô không đi dép, chân trần bước lên gạch men trắng tinh, không hề phát ra tiếng động nào.
Ngư Hi chưa tỉnh.
Giang Tĩnh Bạch dịch tới bàn trà bên cạnh, thấy Ngư Hi hít thở đều đều, cô thở phào từ từ ngồi xuống, Ngư Hi nằm nghiêng ngủ, tóc dài che khuất nửa bên mặt, Giang Tĩnh Bạch thấy cô ấy ngủ còn nhíu chặt lông mày, muốn giúp cô ấy vén tóc ra sau tai, bàn tay đưa ra lại từ từ buông xuống, cuối cùng không nhúc nhích, ngồi yên nhìn Ngư Hi.
Khi đẩy cửa ra, cô không nghĩ cảnh tượng bên trong sẽ là như vậy, hoàn toàn khác so với tưởng tượng của mình.
Trong trí nhớ, Ngư Hi từng nói cô ấy có học võ phòng thân, khi đi học còn nhao nhao muốn dạy cho cô, còn nói, cậu xinh đẹp như vậy, rất dễ đụng phải kẻ xấu, nhất định phải học mới được.
Sau đó quấn lấy cô cùng nhau luyện tập, thường thì chưa kịp làm mấy động tác, Ngư Hi đã bắt đầu lấy cớ kèm cặp mà sờ mó cô.
Giang Tĩnh Bạch vẫn luôn cho rằng Ngư Hi chỉ biết chút động tác ra oai, không nghĩ cô ấy thật sự có thể dùng.
Thật tốt.
Tốt đến mức trong lòng lại nhói lên.
Trong phòng bệnh mở điều hòa, Giang Tĩnh Bạch ngồi nửa tiếng mới cảm thấy hơi lạnh, cô nhịn hắt hơi, đứng dậy, đắp kín chăn cho Ngư Hi rồi mới quay về giường bệnh.
Trằn trọc trở mình, khó đi vào giấc ngủ lần nữa, cô lẳng lặng nhìn ánh trăng bên ngoài đang rơi vào cành cây, khi sáng khi tối, chiếu thành cái bóng loang lổ.
Trong phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh, cũng đặc biệt khiến lòng người yên tâm.
Ngư Hi bị báo thức gọi tỉnh, điện thoại vang lên lần thứ hai cô đã ngồi dậy, tắt chuông, tiện tay ném lên sô pha, ngẩng đầu nhìn qua giường bệnh của Giang Tĩnh Bạch, vừa lúc đối diện với ánh mắt cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt trong trẻo, không giống như vừa mới tỉnh ngủ, Ngư Hi vẫn hỏi: "Làm cậu tỉnh à?"
Giang Tĩnh Bạch khó lắc đầu, mở miệng trả lời: "Không phải."
Giọng nói trầm khàn: "Mình tỉnh từ lâu rồi."
Ngư Hi cúi đầu: "Sao không gọi tôi?"
Giang Tĩnh Bạch mím môi: "Không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi."
Ngư Hi trầm mặc vài giây, đứng dậy gấp gọn tấm chăn cất vào tủ, cô đặt báo thức lúc năm giờ, ngoài hành lang vẫn tối mờ, thỉnh thoảng có bóng người vội vã đi qua cửa phòng bệnh.
Bận rộn xong, cô đi đến bên cạnh Giang Tĩnh Bạch, nói: "Tôi đi lấy nước cho cậu rửa mặt."
Giang Tĩnh Bạch chưa kịp mở miệng, Ngư Hi đã vào phòng vệ sinh, một lúc sau, cô bê chậu nước ra ngoài, vẻ mặt không dao động, đưa một chiếc khăn ướt đến.
"Cảm ơn cậu." Giang Tĩnh Bạch chuẩn bị đưa hai tay nhận lấy, Ngư Hi liền trực tiếp bỏ qua, cầm khăn xoa lên mặt cô, để lại những vết ẩm ướt.
Ngư Hi giúp cô lau mặt cùng hai tay, lại bê chậu về phòng vệ sinh.
Giang Tĩnh Bạch chỉ nghe được tiếng nước ào ào, không đến một lúc, Ngư Hi liền đi ra.
Cô đã thay một chiếc váy ôm người, tóc dài buộc lên, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt vẫn không gợn sóng, Giang Tĩnh Bạch nhìn vào hai mắt cô, nhỏ giọng: "Ngư Hi."
"Cậu giận sao?"
Ngư Hi dịch ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, rót một cốc nước ấm cho cô, dường như muốn nói chuyện tử tế.
Giang Tĩnh Bạch nhận cốc, không uống, chỉ cúi đầu nhìn nước ấm nhộn nhạo nổi lên từng gợn sóng.
Ngư Hi lên tiếng: "Không giận."
"Nhưng cũng không cảm kích."
"Giang tổng, cậu thật sự không cần làm như vậy."
Giang Tĩnh Bạch ôm cốc trong tay, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở: "Mình không cần cậu cảm kích mình."
Ngư Hi gật đầu: "Được, không cần tôi cảm kích, cậu lại đẩy lùi hợp tác quan trọng."
"Không cần tôi cảm kích, cậu còn vì tôi mà chịu thương nghiêm trọng thế này."
"Giang Tĩnh Bạch, cậu nói cho tôi, cậu không muốn tôi cảm kích, vậy thì muốn tôi thế nào?"
"Quay lại với cậu sao?"
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu nhìn Ngư Hi.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trong trẻo của Ngư Hi xen lẫn phiền muộn chưa tiêu tan, Giang Tĩnh Bạch im lặng vài giây, nhấp một ngụm nước ấm trong cốc.
Ngư Hi nhìn thái độ im lặng không nói gì, nhếch môi: "Giang Tĩnh Bạch, chúng ta không còn là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, không cần làm ra vẻ như vậy, có chuyện gì thì nói ---"
"Nếu mình muốn thì sao." Giang Tĩnh Bạch ngắt lời cô, hai tay ôm cốc bắt đầu dùng sức, thân mình căng thẳng, cô nhìn Ngư Hi, nói từng chữ: "Nếu mình không cần cậu cảm kích, mình muốn ở bên cậu."
"Rất muốn, rất muốn, thì sao?"
Giọng nói kiên định trầm ổn, lại như nổi trống đập bên tai Ngư Hi, Ngư Hi cười, không biết có phải bị chọc tức hay không, cô ngước mắt: "Cậu muốn quay lại với tôi?"
"Dựa vào cái gì?"
Giang Tĩnh Bạch mím môi.
Ngư Hi nghiêm túc: "Để tôi nói thẳng, không có khả năng, cả đời này tôi sẽ không ở bên cậu thêm lần nữa."
"Cậu bỏ ý nghĩ này đi."
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu rũ mắt, im lặng không lên tiếng.
Ngư Hi nhìn mạng lưới trên đầu cô, nhìn hàng mi dài run nhẹ đang thấp xuống, nói tiếp: "Còn phía La Khải Hào, không làm phiền Giang tổng, tôi đã xử lý."
"Tôi cũng không liên lạc với người nhà của cậu, nhưng đã gọi cho Đào Ỷ Đồng, lát nữa cậu ta sẽ đến."
Ngư Hi ngồi trước giường bệnh, nói toàn bộ: "Chuyện tối hôm qua, cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu, người nằm trên giường bệnh bây giờ chính là tôi, vậy nên tôi nợ cậu, tôi sẽ nhớ rõ."
"Nhưng sẽ không dùng phương thức cảm tình để trả lại."
Giang Tĩnh Bạch nghe một tràng nói dài, vẻ mặt căng thẳng dần trở lại vững vàng, ánh mắt cũng từ từ dịu xuống, cô đồng ý: "Ừ."
Ngư Hi thở dài: "Giang Tĩnh Bạch, cậu buông tha chính mình đi."
Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, nghiêm túc gật đầu: "Ừ."
Hai tiếng ừ liên tiếp làm Ngư Hi rốt cuộc nói không nên lời, gương mặt mất huyết sắc kia càng hiện ra tái nhợt, thân hình gầy gò càng thêm yếu ớt, Ngư Hi đang nghĩ liệu có phải mình vừa quá khắc nghiệt hay không, cửa phòng bị gõ vang, theo sau là giọng nói của Đào Ỷ Đồng.
"Tĩnh Bạch!"
Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư Hi: "Vào đi."
Đào Ỷ Đồng đẩy cửa vào, nhìn thấy Ngư Hi cũng không kinh ngạc, nhưng thấy Giang Tĩnh Bạch bị băng bó trên đầu, mày đẹp nhăn lại: "Rốt cuộc là chuyện gì đây?"
"Đầu cậu làm sao vậy? Có đau không?"
Ngư Hi nhìn dáng vẻ quan tâm săn sóc của Đào Ỷ Đồng, bỗng chốc cảm thấy mình vừa nãy thật sự khắc nghiệt.
Giang Tĩnh Bạch tỉnh lại, cô cũng không hỏi được một câu quan tâm đến thân thể người ta, lại còn cho người ta một chưởng thật mạnh, nhìn gương mặt tái nhợt kia, Ngư Hi rũ mắt: "Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước."
Đào Ỷ Đồng đưa lưng về phía cô, vừa chuẩn bị nói gì liền nghe được Giang Tĩnh Bạch lên tiếng: "Đi đường cẩn thận."
Ngư Hi dừng bước chân, trầm mặc vài giây, nói: "Nếu quay xong sớm, tôi sẽ qua."
Giang Tĩnh Bạch nói tiếng ừ thứ ba trong hôm nay.
Ngư Hi cầm túi, bước giày cao gót ra khỏi phòng bệnh.
Đào Ỷ Đồng thấy cô đã đi, hỏi: "Hai người làm sao vậy?"
Giang Tĩnh Bạch đặt cốc nước trong tay lên bàn: "Không sao cả."
Biết cô đang nói dối, Đào Ỷ Đồng chỉ có thể tiếp lời: "Tối qua xảy ra chuyện gì?"
Hôm qua tan tiệc Ngư Hi vẫn chưa trở về, mọi người đều lên phòng, sau đó có mấy người nói chuyện gì về đạo diễn Triệu trong nhóm chat, nhưng cô uống nhiều, quá mệt mỏi, sau khi rửa mặt liền ngã đầu ngủ say, hôm nay dậy sớm nhận được điện thoại của Ngư Hi mới biết có chuyện.
Lại còn là chuyện lớn như vậy.
Giang Tĩnh Bạch nhăn mày: "Không xảy ra chuyện gì hết."
Đào Ỷ Đồng nhìn thái độ kháng cự của cô, nghiêm mặt: "Không xảy ra chuyện gì thì đầu cậu bị sao đây? Không xảy ra chuyện gì thì sao hai người lại ở cùng nhau? Cậu cho rằng tôi là đứa bé ba tuổi sao?"
Giang Tĩnh Bạch cảm thấy kỳ lạ, lúc Ngư Hi còn ở phòng bệnh thì không thấy đau chút nào, giờ cô ấy vừa đi, đầu cô liền đau không chịu nổi, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Đào Ỷ Đồng muốn hỏi rõ ràng: "Cậu không nói? Không nói thì bây giờ tôi gọi cho mẹ, để mẹ đến đây."
"Ỷ Đồng." Giang Tĩnh Bạch nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi: "Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi."
"Giang Tĩnh Bạch!"
Mặc kệ bị gọi thế nào, người nằm trên giường từ đầu đến cuối đều không đáp lại, không lâu sau, cửa phòng bệnh bị gõ vang, y tá đi vào làm kiểm tra, Đào Ỷ Đồng đi theo: "Cậu ấy sao rồi? Không có vấn đề gì chứ ạ?"
Y tá kiểm tra xong, gật đầu: "Không có gì nghiêm trọng."
Giang Tĩnh Bạch hỏi trước: "Khi nào có thể xuất viện?"
Y tá nhìn bệnh án: "Ít nhất cũng phải theo dõi hai ngày, hơn nữa sau khi xuất viện cũng cần nghỉ ngơi, không thể quá mệt nhọc."
Đào Ỷ Đồng nghe được liền thở phào nhẹ nhõm, tiễn y tá ra ngoài rồi nói với Giang Tĩnh Bạch: "Cậu còn không nói là tôi gọi mẹ đến thật đấy."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Tối qua tôi đã làm một việc."
Đào Ỷ Đồng nghe câu trả lời không có ý giải thích này, cắn môi: "Vậy đầu cậu là bị làm sao?"
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Bị đập."
Đào Ỷ Đồng hít sâu một hơi, lần nào nói chuyện với Giang Tĩnh Bạch cũng bị làm cho tức muốn chết, nội tâm phải tự niệm chú không được tức giận, niệm xong mới nói: "Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện bị thương, vậy cậu với Ngư Hi là thế nào?"
Nghe được tên Ngư Hi, Giang Tĩnh Bạch nâng mắt lên, thấy Đào Ỷ Đồng đang đợi câu trả lời, cô bình thản mở miệng: "Tôi nói với Ngư Hi, tôi muốn quay lại bên cậu ấy."
Đào Ỷ Đồng ngây người, rồi hoàn hồn nhìn Giang Tĩnh Bạch như không thể tin nổi, thanh âm bén nhọn: "Cậu điên rồi!"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu nhẹ đến không thể thấy.
Cô điên thật rồi.
Nhưng nếu không điên, không nói ra lời kia, Ngư Hi vẫn sẽ luôn áy náy.
Cô không muốn người ấy phải áy náy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.