Chương 55
Dao Ninh
16/07/2020
... Khi cả mấy con mắt kia mở to hết cỡ nhìn chị Đài. Thì chính chị cũng không hiểu chúng nó làm cái quái gì ở đây.
Mụ Tú đẩy vai chị, nghênh ngang bảo:
- Nhà tao với mày có duyên phết nhỉ. Mày còn làm giúp việc ở đây nữa cơ.
Chị Đài cứ đứng ngây người ra chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết là chị chẳng muốn gặp lại con người phụ bạc ấy một tí nào. Cuộc sống của chị và các con đang rất bình yên.,chị không muốn bất kì sống gió nào tiếp diễn nữa cả
- Chà!Chắc lão Dũng mướn mày về làm giúp việc đúng không?mày tin tao chỉ cần bảo chồng tao đuổi cổ mày là mày lại chui về xó bếp ngay không hả?
Chị ngước lên nhìn mụ Tú,giờ chị có thể mập mờ đoán được ra chuyện. Đúng là trái đất khéo xoay tròn thật. Chị lúc bấy biết mình nắm đằng chuôi liền vênh mặt lại,chị nói chậm rãi:
.. - Tao xin thông báo với chúng mày,tao là vợ mới cưới của Dũng. Chúng mày nghe rõ chưa hay để tao nhắc lại lần nữa?.
Chị nói xong thì cũng có khối người lo sợ. Tin Dũng lấy vợ khác cũbg đến tai mẹ con mụ mấy ngày hôm nay rồi. Nhưng chúng nó chẳng ngờ Dũng lại lấy chị. Đúng là oan gia ngỡ hẹp.
Mụ Tú gạt phắt đi, ra lệnh cho Thy:
- Không phải đâu!Con đĩ này nói điêu đấy. Làm sao chồng tao lại có thể cưới một con vừa bẩn thỉu lại quê mùa như mày. Thy đâu Chức đâu!túm cổ đánh tuốt xác nó cho bu.
Thy nghe lời bu, túm lấy tóc chị Đài tát tới tấp. Chức nghe thấy lệnh, nhưng có vẻ hắn áy náy với vợ cũ nên không dám động tay động chân,nhưng lại chẳng dám làm gì.
Hai bu con nhà Thy đánh chị, mồm không ngớt chửi chị:
- Mày được lắm con đĩ này! Hóa ra chồng tao dùng rồi mày cũbg ăn lại. có thấy ngon không hả?
- Này! Bu con nhà mày nói tao chứ không nhìn lại bản thân xem à? Chính bu con mày cũbg lại ăn đồ thừa của tao đấy. Như nhau cả thôi mà.
Chị chày cối chửi lại. Chức đứng thấy chị Đài bị đánh thì sốt ruột, hắn chạy đến can thì cũng bị Thy chửi lây:
- Không đánh nó, còn định vào can cơ à? Còn xót nó chứ gì?
Thy nói vậy, Chức không dám mon men đến gần nữa. Thực, cái cảnh này chịu chưa bao giờ nghĩ lại có trong đời. Khi chị là tình địch của bu con nhà Thy. Chị vẫn tiếp tục đánh trả chứ chẳng chịu thua tí nào. Cái sức hai con mu thành phố lèo khèo, làm sao địch nổi người đàn bà nông thôn bốc vác từ bé
Dũbg mới tắm xong, đi qua phòng cái Hĩn thấy nó dậy liền bế nó ra ngoài. Nhìn qua cửa kính anh thấy bà Tú cùng cái Thy đang đánh chị Đài. Dũng là người tâm lí, anh bảo Hĩn nó ở trong phòng chơi với Cò, không muốn con cái nhìn thấy cảnh bạo lực. Anh nhanh chân phóng xuống, can mấy mụ đàn bà không được. Bực mình, anh vả cho hai bu con bà Tú mỗi người ba phát,rồi anh ông lấy chị Đài đưa vào trong nhà. Ba người kia phủi quần áo chân tay cũng lẽo đẽo vào theo.:
- Sao thầy cái Thy lại rước con đĩ hôi hám này về đây thế hở?mình trả lời em đi, nó chỉ là con ở thôi phải không?
Chửa đặt đít ngồi xuống nghế bà Tú đã vào túm lấy áo Dũbg, mụ cọ cọ bộ ngực chảy xệ đến tận rốn vào người anh, chị Đài nhìn phát mửa. Giữ thể diện, chị ngồi lui vào trong,để cho Dũng và bà Tú ngồi cùng phía.
Chị ngồi buộc lại tóc cho gọn gàng. Giờ chị mới để ý có vẻ mụ Tú hơn Dũng đến vài tuổi. Dù mụ ta đã chát cả tạ lớp sơn phấn vào mặt cũbg không thể che giấu nổi những vết nhăn theo năm tháng.
Sợ chị Đài ghen, Dũng đẩy mụ Tú ngồi ra xa rồi nhẹ nhàng bảo:
- Chuyện cũng qua lâu lắm rồi, Bu con các người đừng tới phá tôi nữa. Tôi chưa đủ khổ hay sao?li dị đã lâu quá rồi, cô cũng nên tìm một người tử tế mà lấy đi. Phè phỡn mãi à? Cái thói dâm dê có chữa được không thế?
Mụ Tú cứ bám chặt lấy Dũbg, mụ lại sụt sịt kể khổ:
- Sao mình lại đuổi em đi? Vì con đĩ này à? Em biết ngày xưa là lỗi do em,vì em ngu dốt nên mới bị anh bỏ. Nhưng anh nhìn xem này, còn con gái mình đây, chẳng lẽ anh lại dứt tình nghĩa như thế.
- Này! Tôi nói cho cô biết. Chuyện li dị là do cô chọn. Cô có nhớ lúc cô bỏ đi tôi đã phải khổ sở thế nào không?con thì bé tí, không ai trông nom. Tôi phải tha nó đi hết các chỗ này đế chỗ khác. Còn cô làm mẹ thì sao? Sao cô khốn nạn thế?chỉ vì cái máu đê tiện của cô mà tôi không ở được đấy. Được đứa con gái hồi bé ở với tôi nó ngoan như thế. Ấy thế mà ở với bu nó vài hôm cũng bỏ chồng nốt....
Nói đến đây, Dũng lỡ lời, vội nhìn sang chị Đài sợ chị lại chạnh lòng. Nhưng chị hiểu, chị là đàn bà chăm con đã cực, Dũng là đàn ông mà tâm lí thế thì con gì bằng. Chỉ tiếc là mụ Tú không biết hưởng thôi. À mà không hưởng thì mới tới mặt chị hưởng ấy chứ.
Dũng không đôi co nhiều, rút trong tủ ra một sấp tiền rồi vứt ra bàn cho Thy. Anh thở dài bảo:
- Đây!tiền đây?các người hết tiền nên mới về tìm tôi, tôi biết tỏng. Nhưng tôi nói cho các người biết, tôi không phải cái kho bạc, muốn rút bao nhiêu thì rút. Của cải từ năm đó tôi đã chia làm ba hết rồi. Giờ tôi không có nghĩa vụ gì mà chu cấp nữa cả. Tôi còn có gia đình riêng của tôi. Tôi cấm các người đụng đến Đài hoặc hai đứa con tôi dù chỉ là một sợi tóc.
Thy vồ lấy sấp tiền hí hửng đếm ngay trước mặt. Hóa ra bao lâu nay hai bu con nhà này chỉ đi xin tiền dũng để ăn. Bao sao có thể ăn chơi không tiết kiệm như thế.
Thy đếm xong quay ra bĩu môi trách Dũng:
- Ôi dào,sao thầy nhiều chuyện thế, con mình dứt ruột đẻ ra thì không lo, đi nuôi con người vừa tốn cơm tốn gạo
- mày hỏi bu mày xem mày là con ai?
Nhắc đến mụ Tú tối sầm mặt lại. Câu hỏi lấp lửng của Dũng làm Thy hoang mang. Mụ Tú đứng dậy lấp liếm cười hờ hờ cho qua chuyện:
- Thôi, cũng muộn rồi. Bu con mình về thôi, để cho thầy con còn nghỉ ngơi. Lần sau em lại dẫn con đến thăm mình nhé.
Nói xong, cả đám kéo nhau đi. Chị Đài cũng thở phào. Cũng may là bu con nhà kia không nói thẳng chuyện Chức là chồng chị, và Dũng ngày xưa cũng chưa gặp mặt Chức lần nào nên đỡ khó xử biết bao. Bu con nhà Thy khôn lắm, nếu ả mà kể ra thì chắc chắn Dũng sẽ tức lên mà không cho tiền nữa thì chết dở.
Dũng phủi quần áo cho chị, xoay chị vài vòng xem có làm sao không, anh bảo chị:
- Lần sau có chuyện gì là phải gọi anh xuống ngay biết chưa. Bu con nhà này nó không có liêm sỉ đâu.
. Chị cười, ngả đầu vào vai anh. Lấy được người chồng thương chị như Dũng, có muộn một chút cũng xứng đáng.
Mụ Tú đẩy vai chị, nghênh ngang bảo:
- Nhà tao với mày có duyên phết nhỉ. Mày còn làm giúp việc ở đây nữa cơ.
Chị Đài cứ đứng ngây người ra chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết là chị chẳng muốn gặp lại con người phụ bạc ấy một tí nào. Cuộc sống của chị và các con đang rất bình yên.,chị không muốn bất kì sống gió nào tiếp diễn nữa cả
- Chà!Chắc lão Dũng mướn mày về làm giúp việc đúng không?mày tin tao chỉ cần bảo chồng tao đuổi cổ mày là mày lại chui về xó bếp ngay không hả?
Chị ngước lên nhìn mụ Tú,giờ chị có thể mập mờ đoán được ra chuyện. Đúng là trái đất khéo xoay tròn thật. Chị lúc bấy biết mình nắm đằng chuôi liền vênh mặt lại,chị nói chậm rãi:
.. - Tao xin thông báo với chúng mày,tao là vợ mới cưới của Dũng. Chúng mày nghe rõ chưa hay để tao nhắc lại lần nữa?.
Chị nói xong thì cũng có khối người lo sợ. Tin Dũng lấy vợ khác cũbg đến tai mẹ con mụ mấy ngày hôm nay rồi. Nhưng chúng nó chẳng ngờ Dũng lại lấy chị. Đúng là oan gia ngỡ hẹp.
Mụ Tú gạt phắt đi, ra lệnh cho Thy:
- Không phải đâu!Con đĩ này nói điêu đấy. Làm sao chồng tao lại có thể cưới một con vừa bẩn thỉu lại quê mùa như mày. Thy đâu Chức đâu!túm cổ đánh tuốt xác nó cho bu.
Thy nghe lời bu, túm lấy tóc chị Đài tát tới tấp. Chức nghe thấy lệnh, nhưng có vẻ hắn áy náy với vợ cũ nên không dám động tay động chân,nhưng lại chẳng dám làm gì.
Hai bu con nhà Thy đánh chị, mồm không ngớt chửi chị:
- Mày được lắm con đĩ này! Hóa ra chồng tao dùng rồi mày cũbg ăn lại. có thấy ngon không hả?
- Này! Bu con nhà mày nói tao chứ không nhìn lại bản thân xem à? Chính bu con mày cũbg lại ăn đồ thừa của tao đấy. Như nhau cả thôi mà.
Chị chày cối chửi lại. Chức đứng thấy chị Đài bị đánh thì sốt ruột, hắn chạy đến can thì cũng bị Thy chửi lây:
- Không đánh nó, còn định vào can cơ à? Còn xót nó chứ gì?
Thy nói vậy, Chức không dám mon men đến gần nữa. Thực, cái cảnh này chịu chưa bao giờ nghĩ lại có trong đời. Khi chị là tình địch của bu con nhà Thy. Chị vẫn tiếp tục đánh trả chứ chẳng chịu thua tí nào. Cái sức hai con mu thành phố lèo khèo, làm sao địch nổi người đàn bà nông thôn bốc vác từ bé
Dũbg mới tắm xong, đi qua phòng cái Hĩn thấy nó dậy liền bế nó ra ngoài. Nhìn qua cửa kính anh thấy bà Tú cùng cái Thy đang đánh chị Đài. Dũng là người tâm lí, anh bảo Hĩn nó ở trong phòng chơi với Cò, không muốn con cái nhìn thấy cảnh bạo lực. Anh nhanh chân phóng xuống, can mấy mụ đàn bà không được. Bực mình, anh vả cho hai bu con bà Tú mỗi người ba phát,rồi anh ông lấy chị Đài đưa vào trong nhà. Ba người kia phủi quần áo chân tay cũng lẽo đẽo vào theo.:
- Sao thầy cái Thy lại rước con đĩ hôi hám này về đây thế hở?mình trả lời em đi, nó chỉ là con ở thôi phải không?
Chửa đặt đít ngồi xuống nghế bà Tú đã vào túm lấy áo Dũbg, mụ cọ cọ bộ ngực chảy xệ đến tận rốn vào người anh, chị Đài nhìn phát mửa. Giữ thể diện, chị ngồi lui vào trong,để cho Dũng và bà Tú ngồi cùng phía.
Chị ngồi buộc lại tóc cho gọn gàng. Giờ chị mới để ý có vẻ mụ Tú hơn Dũng đến vài tuổi. Dù mụ ta đã chát cả tạ lớp sơn phấn vào mặt cũbg không thể che giấu nổi những vết nhăn theo năm tháng.
Sợ chị Đài ghen, Dũng đẩy mụ Tú ngồi ra xa rồi nhẹ nhàng bảo:
- Chuyện cũng qua lâu lắm rồi, Bu con các người đừng tới phá tôi nữa. Tôi chưa đủ khổ hay sao?li dị đã lâu quá rồi, cô cũng nên tìm một người tử tế mà lấy đi. Phè phỡn mãi à? Cái thói dâm dê có chữa được không thế?
Mụ Tú cứ bám chặt lấy Dũbg, mụ lại sụt sịt kể khổ:
- Sao mình lại đuổi em đi? Vì con đĩ này à? Em biết ngày xưa là lỗi do em,vì em ngu dốt nên mới bị anh bỏ. Nhưng anh nhìn xem này, còn con gái mình đây, chẳng lẽ anh lại dứt tình nghĩa như thế.
- Này! Tôi nói cho cô biết. Chuyện li dị là do cô chọn. Cô có nhớ lúc cô bỏ đi tôi đã phải khổ sở thế nào không?con thì bé tí, không ai trông nom. Tôi phải tha nó đi hết các chỗ này đế chỗ khác. Còn cô làm mẹ thì sao? Sao cô khốn nạn thế?chỉ vì cái máu đê tiện của cô mà tôi không ở được đấy. Được đứa con gái hồi bé ở với tôi nó ngoan như thế. Ấy thế mà ở với bu nó vài hôm cũng bỏ chồng nốt....
Nói đến đây, Dũng lỡ lời, vội nhìn sang chị Đài sợ chị lại chạnh lòng. Nhưng chị hiểu, chị là đàn bà chăm con đã cực, Dũng là đàn ông mà tâm lí thế thì con gì bằng. Chỉ tiếc là mụ Tú không biết hưởng thôi. À mà không hưởng thì mới tới mặt chị hưởng ấy chứ.
Dũng không đôi co nhiều, rút trong tủ ra một sấp tiền rồi vứt ra bàn cho Thy. Anh thở dài bảo:
- Đây!tiền đây?các người hết tiền nên mới về tìm tôi, tôi biết tỏng. Nhưng tôi nói cho các người biết, tôi không phải cái kho bạc, muốn rút bao nhiêu thì rút. Của cải từ năm đó tôi đã chia làm ba hết rồi. Giờ tôi không có nghĩa vụ gì mà chu cấp nữa cả. Tôi còn có gia đình riêng của tôi. Tôi cấm các người đụng đến Đài hoặc hai đứa con tôi dù chỉ là một sợi tóc.
Thy vồ lấy sấp tiền hí hửng đếm ngay trước mặt. Hóa ra bao lâu nay hai bu con nhà này chỉ đi xin tiền dũng để ăn. Bao sao có thể ăn chơi không tiết kiệm như thế.
Thy đếm xong quay ra bĩu môi trách Dũng:
- Ôi dào,sao thầy nhiều chuyện thế, con mình dứt ruột đẻ ra thì không lo, đi nuôi con người vừa tốn cơm tốn gạo
- mày hỏi bu mày xem mày là con ai?
Nhắc đến mụ Tú tối sầm mặt lại. Câu hỏi lấp lửng của Dũng làm Thy hoang mang. Mụ Tú đứng dậy lấp liếm cười hờ hờ cho qua chuyện:
- Thôi, cũng muộn rồi. Bu con mình về thôi, để cho thầy con còn nghỉ ngơi. Lần sau em lại dẫn con đến thăm mình nhé.
Nói xong, cả đám kéo nhau đi. Chị Đài cũng thở phào. Cũng may là bu con nhà kia không nói thẳng chuyện Chức là chồng chị, và Dũng ngày xưa cũng chưa gặp mặt Chức lần nào nên đỡ khó xử biết bao. Bu con nhà Thy khôn lắm, nếu ả mà kể ra thì chắc chắn Dũng sẽ tức lên mà không cho tiền nữa thì chết dở.
Dũng phủi quần áo cho chị, xoay chị vài vòng xem có làm sao không, anh bảo chị:
- Lần sau có chuyện gì là phải gọi anh xuống ngay biết chưa. Bu con nhà này nó không có liêm sỉ đâu.
. Chị cười, ngả đầu vào vai anh. Lấy được người chồng thương chị như Dũng, có muộn một chút cũng xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.