Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 54: Nhân viên lễ tân

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

13/08/2023

Cậu chậm rãi cúi đầu, khi nhìn thấy tay mình vẫn đang nắm chặt tay Đạo Niên, thì lập tức hiểu được ý nghĩ của lời mà chị gái đã nói lúc nãy.

"Anh cũng không nhắc tôi." Thẩm Trường An buông tay Đạo Niên ra, khẽ nói, "Giờ bị người ta hiểu lầm luôn rồi."

"Hiểu lầm cái gì?" Đạo Niên cúi đầu nhìn tay mình với khuôn mặt không có cảm xúc, như thể vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của lời mà chị gái đã nói là gì.

Thẩm Trường An vội vàng lắc đầu: "Không có gì."

Sau khi hiểu thì ngược lại sẽ xấu hổ hơn thôi, "Tôi đi ngủ đây."

Khi vừa leo lên giường trên, cậu liền nghe thấy Đạo Niên nói: "Từ trước tới nay, tôi không quan đến người ngoài nói gì."

Chân Thẩm Trường An hơi mềm ra, suýt nữa đã ngã từ trên cao xuống, cậu yếu ớt ló đầu ra, nhỏ giọng hỏi: "Thế hóa ra là anh biết hả?"

Đạo Niên híp mắt, dáng vẻ tôi không nghe thấy gì hết.

Thẩm Trường An không có cách nào với y, đành phải rụt đầu nằm trở lại, tuy nhiên lần này cậu không có kéo rèm, vì cậu cứ cảm thấy nhân viên tàu hỏa lúc nãy có gì đó không ổn.

Hay là chờ đến lúc Đạo Niên ngủ say rồi tìm nhân viên tàu hỏa kia hỏi cho rõ đi?

Kế hoạch rất rõ ràng, nhưng cơ thể thì lại không đủ kiên cường, cậu loáng thoáng nghe thấy Đạo Niên thở dài một tiếng, rồi chìm vào giấc ngủ luôn.

Cả khoang xe cực kỳ im ắng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ say, Đạo Niên mở ra đôi mắt đang nhắm nghiền, sau đó vươn tay nắm lấy không trung, nhân viên tàu hỏa vội vàng rời đi ban nãy, lập tức xuất hiện quỳ xuống trước mặt y.

"Ngài, ngài là ai?" Cả cơ thể nhân viên tàu hỏa run lẩy bẩy, điều đáng sợ hơn là gã phát hiện mình gây ra tiếng động lớn như vậy mà tất cả mọi người trong khoang tàu này lại hoàn toàn im lặng.

"Ăn cắp, tham lam, lừa gạt......" Đạo Niên không để ý đến lời nói của nhân viên tàu hỏa, vẫn bình tĩnh đếm ra từng tội của gã, "Còn có giết người, hình phạt là hồn phi phách tán ngay tại chỗ."

"Cầu xin đại nhân tha mạng." Nhân viên tàu hỏa ở dưới ánh mắt của Đạo Niên, thế mà lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Giờ này khắc này, gã bắt đầu hối hận, tại sao sau khi nhìn thấy dương khí mạnh mẽ trên con người này, lại nổi lên lòng tham lam làm gì. Gã cũng chỉ giết một nhân viên tàu hỏa, rồi cải trang thành bộ dáng của hắn để tới chiếc xe này hút chút dương khí mà thôi, tại sao lại có thể xui xẻo đến như vậy chứ?

Thực lực mạnh mẽ như vậy, tiền bạc cũng chẳng thiếu, tại sao còn phải đi tàu hỏa làm gì, mà chỗ ngồi cũng không phải là hạng thương gia nữa chứ?

"Bản thân là quỷ hoạ bì, lại làm hại một linh hồn chính trực." Đạo Niên duỗi tay lột đi lớp da trên người nhân viên tàu hỏa, quỷ hoạ bì mất đi lớp da người, để lộ ra vẻ ngoài và cơ thể vô cùng gớm ghiếc.

Bỏ qua những lời van nài và sự sợ hãi của gã, Đạo Niên rút ra linh hồn tàn khuyết của nhân viên tàu hỏa từ trong cơ thể gã. Ba hồn bảy phách của nhân viên tàu hỏa đã không còn đầy đủ, nên sau khi được Đạo Niên cứu thì cũng chỉ ngây ngốc đứng đó, chẳng có chút cảm xúc buồn vui gì.

"Đi đi." Đạo Niên chạm vào người hắn một chút, trong nháy mắt nhân viên tàu hỏa đã có thần thái, hắn còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì đã nhìn thấy người đàn ông tuấn tú này tùy ý mở một cánh cổng đi đến địa phủ, rồi ngay sau đó ném hắn vào bên trong.

Có lẽ hắn cũng sẽ không biết được rằng thời khắc may mắn nhất trong cuộc đời này của hắn, chính là được Đạo Niên tự tay đưa xuống địa phủ.

Sau khi cứu linh hồn còn sót lại vì chưa bị tiêu hóa hết ra khỏi cơ thể quỷ hoạ bì, Đạo Niên lạnh nhạt nói: "Thật sự là quá xấu."

Câu này vừa rơi xuống, y liền vươn tay làm quỷ hoạ bì biến mất giữa trời đất này, rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường ngủ, tấm rèm ở nơi đó run lên như sóng biển.

"Cầu xin đại tiên tha cho cái mạng quỷ này của tôi." Không chờ Đạo Niên nói chuyện, con ma nam trung niên đã tự động lăn xuống giường, "Tôi không dám làm hại ai cả, nhiều nhất cũng chỉ...... Cũng chỉ mượn đồ không trả mà thôi."

Sau khi chết đi, ông ta không thể đi đầu thai và cũng chẳng thể rời khỏi đoàn tàu này, vì vậy cũng chỉ có thể làm một con ma cô đơn. Sau đó, ông ta tình cơ phát phát hiện ra rằng chỉ cần có con người tự nguyện gửi hoặc là cho ông ta mượn thứ gì đó, thì ông ta có thể rời khỏi chiếc xe này một ngày.

Kể từ đó, ông ta liền lao vào con đường không tốt là đi mượn đồ của người ta nhưng không trả lại này.

"Không phải ai cũng có thể nhìn thấy tôi, người nhìn thấy tôi cũng không chắc sẽ sẵn sàng cho tôi mượn đồ." Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hung hữ độc ác, nên dù cho có làm ra vẻ mặt đang khóc, cũng thật sự không thể khiến người ta sinh ra lòng thương hại được, "Tôi không dám mượn thứ có giá trị của người ta, nhiều nhất cũng là mượn khăn giấy, hoặc là một tờ báo gì đó mà thôi."

Càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, ma nam trung niên nhịn không được mà khóc lóc kể lể: "Đại tiên ơi, ngày ngày phải nhìn người ta nghiến răng đánh rắm trên chiếc xe này thật sự là quá khổ, tôi thật sự không dám làm hại ai hết đó."

Nói xong, ông ta móc từ trong người ra một tờ mười nhân dân tệ nhắn nhíu, "Đây là thứ quý giá nhất mà tôi mượn được."

Đạo Niên cũng lười không muốn để ý tới ông ta, nên liền dùng chân đá ông ta ra khỏi chiếc xe này: "Sau này đừng trở lại đây nữa."

Ma nam trung niên nằm dựa vào đường ray, nhìn đoàn tàu đang chạy xa: "Vị đại tiên kia không phải là người què hả?"

Vậy y giả bộ bị tàn tật làm gì, còn muốn ngồi xe lăn nữa chứ, sở thích của cao nhân bây giờ đều đặc biệt như thế à?

Thẩm Trường An bị Thần Đồ đánh thức, cậu thăm dò nhìn ra xung quanh, thấy những hành khách khác trong xe đã thu dọn hành lý xong rồi và đang chuẩn bị xuống xe.

"Thẩm tiên sinh, sắp đến đế đô rồi." Thần Đồ đưa một cái khăn lông đã được vắt khô cho cậu, "Lau mặt đi, sau khi rời nhà ga sẽ có người tới đón chúng ta."



"Ừm." Đưa khăn lông lên lau mặt mình, Thẩm Trường An cực kỳ ghét bỏ bản thân, cậu là heo à, tại sao lại có thể ngủ ngon lành trong tình hình như đêm hôm qua vậy chứ?

Sau khi ra khỏi nhà ga, Thẩm Trường An chưa kịp hỏi xe đón bọn họ đang ở đâu thì đã nhìn thấy có một vài nam nữ mặc vest mang giày da xúm lại chào và giúp bọn họ xách hết hành lý, một câu một ngữ đều là tiên sinh, thái độ cung kính đến mức gần như là đang lấy lòng.

"Đây là......" Thẩm Trường An thấp giọng hỏi Thần Đồ, "Sao thái độ của bọn họ lại nhiệt tình quá vậy?"

"Đây đều là nhân viên của ông chủ."

"Tiên sinh, ngài vất vả rồi, chúng tôi đã sắp xếp ba chiếc xe đến đây, xin ngài hãy chọn một chiếc xe mà ngài thích."

"Các món ăn nhẹ đã được sắp xếp hết trên xe, xin hỏi ngài thích món nào ạ?"

"Nơi ở đã được sắp xếp xong rồi ạ, nó là một khu nghỉ dưỡng theo phong cách truyền thống, nếu như ngài không thích, chúng tôi cũng đã chuẩn bị những khu vườn theo phong cách khác......"

Thẩm Trường An đã từng nghe câu chuyện về liếm cẩu(*), nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy một phiên bản trực tiếp.

"Trường An." Đạo Niên không để ý đến mấy người đàn ông và phụ nữ nhiệt tình này, giơ ngón trỏ ra hiệu cho Thẩm Trường An tới gần một chút: "Cậu thích cái nào?"

"Tôi à?" Thẩm Trường An nhìn ba chiếc xe sang trọng đậu trước mặt, "Cái nào cũng ổn."

"Vậy cậu chọn đại cái nào cũng được."

Mấy anh chàng tuấn tú và mấy cô gái xinh đẹp đang lấy lòng Đạo Niên kia, đồng thời quay đầu lại nhìn Thẩm Trường An, rồi nở một nụ cười xán lạn đầy mong đợi với cậu.

"Vậy thì chiếc này đi." Thẩm Trường An nhắm mắt chỉ vào một chiếc, sau đó liền có hai nam nữ vui vẻ mở cửa xe, chào đón Thẩm Trường An và Đạo Niên lên xe.

Lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe sang trọng kiểu dáng dài này, Thẩm Trường An có một loại xúc động muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng, nhưng mà cậu nhịn xuống. Bây giờ tốt xấu gì thì cậu cũng là người bên cạnh Đạo Niên, tuyệt đối không thể làm điều gì khiến y mất mặt được.

Tới nơi ở rồi, Thẩm Trường An mới phát hiện vườn cây cảnh mà nhân viên tiếp tân nói đã chuẩn bị đó, nó đúng thật là một vườn cây cảnh, cái loại vườn mà không giảm giá dù chỉ một chút luôn ấy.

Cậu lấy điện thoại di động ra lén tìm giá phòng trọ ở đây, phát hiện giá một ngày một đêm đã gần sáu con số, cậu sợ tới mức suýt nữa làm rớt điện thoại luôn.

Đứng trên tầng hai và đẩy cửa sổ ra, cảnh vật ở khắp mọi nơi, những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, từng bông hoa xinh đẹp đua nhau nở rộ. Thẩm Trường An bưng đồ ăn nhẹ được nhân viên lễ tân đưa tới, nằm trên ghế bập bênh thở dài, nói: "Hạnh phúc của nhà giàu, thật sự là quá hạnh phúc rồi."

"Cậu thích vườn cây cảnh này sao?" Theo quan điểm của Đạo Niên, khu vườn này thật sự rất bình thường, cỏ cây ở đây đều là những loài bình thường trên thế giới này, nó không thể tự động hít vào thở ra linh khí, chẳng những không có Tụ Linh Trận, mà sân cũng nhỏ hẹp không chịu nổi, "Tặng cho cậu."

"Hả?" Thẩm Trường An bưng đĩa đồ ăn nhẹ, hít sâu hai lần.

"Thôi quên đi, thỉnh thoảng tới đây ở ké là được rồi." Nói xong, cậu nhỏ giọng hỏi, "Khu vườn này là của anh sao?"

"Không phải." Đạo Niên nói một cách vô cùng hợp tình hợp lý, "Nhưng nếu cậu thích, thì nó là của tôi."

"Dừng lại, dừng lại......" Thẩm Trường An đặt đĩa đồ ăn nhẹ xuống, ôm chặt trái tim nhỏ bé của mình, nói, "May mà tôi là đàn ông, chứ nếu không thì đã quỳ xuống dưới quần tây của anh rồi đó?"

"Nam nữ rất quan trọng sao?" Đạo Niên hỏi.

"Câu này của anh có nghĩa là gì......" Trong lòng Thẩm Trường An nhảy lên, cậu lén lút nhìn Đạo Niên bằng dư quang ở khóe mắt, rồi nhận thấy vẻ mặt của y vẫn như bình thường, như thể những lời này cũng không có ý gì khác.

Phát hiện Thẩm Trường An đang lén lút nhìn mình, Đạo Niên dứt khoát ngẩng đầu lên để cậu từ từ xem.

Đạo Niên quang minh lỗi lạc(*) như vậy, nên chắc là do cậu không biết xấu hổ suy nghĩ nhiều rồi.

Thẩm Trường An ơi là Thẩm Trường An, Đạo Niên người ta coi cậu như anh em, vậy mà cậu lại cho rằng người ta muốn chơi gay với cậu, cái tâm tư này phải dơ bẩn đến cỡ nào vậy chứ?

"Cái kia, ừm, lúc nãy bọn họ có nói có một suối nước nóng ở tầng dưới, tôi đi ngâm mình một lát đây." Thẩm Trường An đứng lên, có chút chột dạ chạy xuống tầng dưới.

"Tiên sinh." Lưu Mao nghe được tiếng bước chân có chút vội vàng ở tầng dưới, không nhịn được mà nói, "Ngài có từng nghĩ đến việc, Thẩm tiên sinh sẽ phát hiện ra thân phận của ngài không?"

"Chuyện này sẽ không xảy ra."

"Lỡ như......"

"Không có lỡ như, tôi là Thiên Đạo."



Được rồi, ngài là ông trời nên ngài quyết định.

Lưu Mao rót trà cho Đạo Niên, thầm nghĩ ở trong lòng, nhưng chẳng phải còn có câu nói gọi là "nhân định thắng thiên" sao.

Sau khi yêu quái phụ trách đón tiếp Đạo Niên rời khỏi vườn cây cảnh, họ liền phấn khích đến nỗi sắp điên luôn rồi.

"Có vẻ như tin mà các yêu quái tu hành ở phía nam gửi về là không sai, vì đúng thật là có một loài người rất được coi trọng ở bên cạnh đại nhân."

"Em trai loài người kia cười rộ lên dễ thương quá à, tôi thích lắm luôn á."

"Tỉnh táo lại dùm đi, ai cho cô gan chó mà cũng dám cướp đàn ông với đại nhân vậy."

"Tôi vốn là chó mà, nên đương nhiên là tự cho mình lá gan rồi."

"Đừng nói nhảm nữa, đại nhân tới đế đô lần này, không biết sẽ ở lại bao lâu, mấy người có biết nên làm như thế nào để đại nhân vừa lòng không?"

"Cung cấp dịch vụ có chất lượng tốt nhất."

"Cung cấp nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất."

"Đưa, tặng...... Người đẹp?"

"Một đám mở linh trí rồi nhưng đầu óc không thông minh gì hết." Yêu quái cầm đầu đám người này tức giận đến nỗi gõ đầu tất cả bọn họ một lần, "Muốn lấy lòng một người đàn ông, cách hữu dụng nhất chính là lấy lòng người phụ nữ của anh ta."

"Nhưng mà đại nhân đâu có phụ nữ đâu." Cẩu yêu vặn lại.

"Óc chó!" Yêu quái cầm đầu lại gõ mạnh vào đầu hắn một cái, "Tuy y không có phụ nữ, nhưng y có coi trọng một người đàn ông. Dù ở thời đại nào hay chủng tộc nào, thổi gió bên gối cũng đều có ích. Cho nên, từ hôm nay trở đi, khẩu hiệu của chúng ta sẽ là?"

Các yêu quái mờ mịt, bọn họ đặt khẩu hiệu từ lúc nào vậy?

"Lấy lòng Thẩm tiên sinh! Đã nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ rồi!"

-- -- --

Sáng hôm sau, Thẩm Trường An chuẩn bị đi báo cáo công việc ở Bộ An ninh, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy nhân viên lễ tân có khuôn mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt tròn xoe đã gặp vào hôm qua, vô cùng nhiệt tình đi tới: "Thẩm tiên sinh, xin hỏi ngài muốn đi đâu, chúng tôi sẽ đưa ngài đi."

Nói xong, cậu ta chỉ vào dãy xe sang trọng đang đậu ở sau lưng: "Ngài thích chiếc nào?"

Thẩm Trường An nhìn dãy xe sang trọng ở bên ngoài, lặng im.

"Chiếc xe này là phiên bản giới hạn toàn cầu, lái ra ngoài thì chắc chắn là ngầu lắm luôn đó, tỉ lệ quay đầu là 100%."

"Không thích sao? Vậy nhìn chiếc này đi, đơn giản sang trọng có nội hàm, là tượng trưng cho địa vị, là biểu hiện của gu thẩm mỹ......"

Cậu chỉ muốn ra ngoài để báo cáo công việc, chứ không phải đi dự tiệc tất niên. Chàng trai trẻ à, thái độ lấy lòng người ta của cậu tiêu chuẩn và chân thành như vậy, sẽ khiến lòng tôi sợ hãi đó, biết không?

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Thẩm Trường An: Cậu là liếm cẩu à?

Cẩu yêu: Đúng vậy đó, sao cậu biết được hay vậy?

____ ____ ____

Chú thích:

*Liếm cẩu (舔狗): Đây là từ lóng hay được dùng trên mạng xã hội Trung Quốc, chỉ đến những người ở trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn không có lòng tự trọng mà cố theo đuổi, chăm sóc, chiều chuộng người ta.

*Quang minh lỗi lạc (光明磊落): Nghĩa là ngay thẳng chính trực, làm chuyện gì cũng rõ ràng không mờ ám.

*Nhân định thắng thiên (人定胜天): Có nghĩa là khi con người định tâm lại thì có thể thắng được cả ông trời, hoặc hiểu theo ý ẩn dụ thì là con người có ý chí thì sẽ chiến thắng được số phận, thay đổi vận mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phấn Đấu Cho Khoa Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook