Phản Diện? Bụng Sao Lại To Rồi
Chương 40: Ngoại truyện: Khăn đỏ
Akira_1805
16/01/2023
Waring ⚠️: No H, bé khăn đỏ x chú sói lớn, không theo cổ tích.
Mama Hoa đưa bé Tiểu Vũ giỏ bánh vừng thơm phức, mùi hương ngọt ngào trêu nghẹo mũi nhỏ của bé. Tiểu Bạch Vũ lắc đầu, tay nhỏ vuốt ngực tự trấn an bản thân. Mama Hoa xoa đầu con trai nhỏ, nhẹ nhàng dặn dò.
"Con hãy đem bánh đến thăm em Tiểu Niên. Em đang bị ốm phải ở lại bệnh viện nên ngóng con lắm đó."
"Dạ!"
"Khoan đã, trời nắng nên con mặc áo vào nào."
Bà khoác chiếc áo khoác đỏ lên người Tiểu Vũ, màu áo sáng làm bé rất nổi bật giống quả dâu tây chín siêu cấp đáng yêu. Bé vẫy tay chào mama, chân nhỏ bước nhanh nhanh rời khỏi nhà. Mama Hoa gọi với theo.
"Tiểu Vũ, đừng đi vào rừng nhé, cẩn thận sói!"
*Bạch Bạch*
Nắng ấm xuyên qua khu rừng, hạ lên vai cậu nhóc tung tăng từng bước. Tiểu Vũ cứ chốc chốc lại bị mê hoặc bởi mùi hương từ những chiếc bánh trong giỏ, bé thật sự rất muốn ăn. Bé thèm đến chảy cả nước miếng rồi.
*Khịt*
"Không được! Của Tiểu Niên!"
Vũ khăn đỏ bẹo má mình đến đỏ ửng, bé không muốn làm bé hư ăn mất phần của em trai. Tiểu Vũ đang lớn nên chưa kiềm chế chưa tốt mọi người đừng ghét bỏ bé nhé.????
"Ơ...
Đây là đâu....?"
Có một vấn đề đã xảy ra là vì đấu tranh với bánh ngọt mà khăn đỏ Tiểu Vũ đã đi lạc vào sâu trong rừng. Bé không biết rằng mình đang ở đâu cả, xung quanh chỉ toàn cây to hơn bé rất nhiều, bằng nhiều bé Tiểu Vũ xếp chồng lên nhau.
Càng đi càng lạc, loay hoay một lúc vẫn không tìm được hướng ra. Mama bảo nếu bị lạc thì hãy đi theo hướng mặt trời, nhưng với chiều cao của Tiểu Vũ và chiều cao của cây thì hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt trời.
"Thôi tiêu rồi... lạc mất rồi..."
*Loạt xoạt*
"Khà, khà... quả nhiên, là con người!"
Âm thanh ồm ồm bước ra từ bụi cây, gã đàn ông với đôi bàn tay móng vuốt sắc nhọn đang tiến gần đến Tiểu Vũ. Một con người hơn nữa là một đứa trẻ đảm bảo sẽ rất ngon miệng. Gã ta đích thực là một con sói hung ác.
Khăn đỏ lùi về sau, tay ôm chặt giỏ bánh. Bầu má bé hồng lên, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn. Đến khi vấp phải đá dưới chân Tiểu Vũ mới mất thăng bằng ngã phịch ra đất. Tên sói man rợ không có ý định buông tha, đã rất lâu hắn ta chưa được bữa nào no bụng.
"Đến đây... khà khà..."
"K--không!"
*Vù* *Vụt*
Bóng đen lao ra từ sau khăn đỏ, bước chân nhanh nhẹn nhảy lên ấn đầu gã sói xuống mặt đất. Sau đó thuần thục đè gã ta khống chế hai tay ra sau. Hắn nhìn về phía Tiểu Vũ gằn giọng.
"Ra đây! Mau lên!"
"Từ từ ba, ai chốt sổ đầu thai mày mà mày dí vậy."
Một bóng khác từ từ cũng bước đến. Trên tay cầm một vật sắt nhỏ hình một cái rổ, rõ ràng đây là một cái rọ mõm. Sau một vài động tác thì tên sói gian ác đã bị rọ mõm rồi bị trói vào gốc cây. Hai người vừa xuất hiện cứu bé đều là hai người to lớn, hơn nữa đều có tai và đuôi, một màu xám và một màu nâu. Bé là bé chấm chú màu xám á, đẹp trai quá trời luôn.
Sói xám nhận thấy hình như có cái gì đang kéo áo mình, nhìn xuống liền nhận được ánh mắt có vẻ là đầy ngưỡng mộ của cục lùn lùn màu đỏ.
"Chú ơi, chú là sói ạ?"
Mặt sói xám thoáng kinh ngạc, tai lại lén lút hồng lên. Sói nâu ở bên cạnh không nhịn được thì thầm.
"Trả lời đi, không phải mày luôn tự hào à?"
Sói xám điên tiết nắm cổ áo sói nâu đẩy ra.
"Thằng này không phải sói mà là cẩu."
"Ê ê, tao là giống thuần chủng của s--"
"Là đại cẩu cẩu? Wuh wah, vậy kêu như thế nào ạ?"
Con ngươi Tiểu Vũ sáng long lanh, tay càng nắm chặt sói xám hơn. Có bao nhiêu kỳ vọng đều đặt lên người hắn. Cả hai tên to xác đều không thể cưỡng lại được ánh mắt của bé, bọn hắn nghĩ nếu bây giờ khai thật là sói chắc chắn bé sẽ sợ mà khóc to.
Sói xám: "Oẳng?"
Sói nâu: "Áu?"
Vịnh dự loài sói thua một cái bánh bao màu đỏ.
"Tuyệt quá đi mất, các chú thật ngầu! Cháu tên là Từ Bạch Vũ, cảm ơn là giúp cháu ạ."
".Ừm... không có gì nhưng đừng gọi chú được không? Nghe tổn thương quá à~" Sói nâu ca thán.
"Đừng có làm khó trẻ con Triệu Phong."
Sói xám ngồi xuống cho vừa tầm, giấu móng vuốt sau ổng tay áo rồi mới nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Vũ.
"Chú là Cố Dục Thiên, có thể gọi là chú Thiên."
"Chú Thiên!"
Giọng nói trong trẻo đánh trúng vào trái tim cô đơn, hắn nhũn tim mất. Bé khăn đỏ nhớ ra lục trong giỏ lấy ra hai cái bánh đưa cho sói xám và sói nâu.
"Quà cảm ơn ạ!"
"Úi, vậy không chê nha. Xin phép nhóc."
Triệu Phong vội vàng nhận lấy đánh chén một cách ngon lành. Cố Dục Thiên cũng cầm bánh nhưng chỉ vẹo một phần nhỏ còn lại đưa cho Tiểu Vũ.
"Chú không thích đồ ngọt. Nhóc ăn đi."
"Thật ạ?"
"Ủa? Gì vậy không phải mày thích..."
Hắn bịt miệng sói nâu, gằn giọng đe dọa.
"Mày có tin tao sẽ nhấn chìm mày xuống biển không?"
"Xin lõi..."
Thật ra thì Cố Dục Thiên 15 phút trước đi dạo đã vô tình nhìn thấy một cục màu đỏ đi chuyển chậm chạp trên đường. Ban đầu hắn còn tưởng là nấm thành tinh nhưng hóa ra lại là một cái bánh bao trông mềm ơi là mềm.
Chỉ là bánh bao nhỏ này có chút ham ăn không để ý đã lạc sâu vào rừng, hắn phải bí mật theo sau bảo vệ. Vừa tính đưa ra gợi ý để bánh bao thoát ra thì nhìn thấy một tên sói khốn nạn khác đang tăm tia bé con.
Hắn biết rõ Tiểu Vũ cũng muốn ăn nên mới đưa lại phần to hơn. Chứ thật ra dù là giống sói thuần sỡ hữu dòng máu cao quý nhưng Cố Dục Thiên là một tên cực kỳ hảo ngọt.
Bé vui mừng chùi tay vào áo sau đó dơ lên nhận bánh. Hắn vừa nhìn đã tinh mắt phát hiện liền chụp lấy tay, chân mày nhăn lại.
"Nhóc bị thương?"
"Ư... lúc nãy ngã. Tiểu Vũ không sao, bánh..."
Trầy đến chảy máu mà cái miệng nhỏ này vẫn bảo không sao, ở đây chỉ có một trẻ con là Tiểu Vũ thôi, lừa ai thế?
"Wuh, wahhh."
Cố Dục Thiên nhấc bổng bé con đặt bé ngồi lên vai mình, mạnh mẽ đi ra cạnh bờ suối.
"Nhóc phải rửa vết thương đã."
Tiểu Vũ ngồi trên vai hắn tròn mắt tò mò về đôi tai trước mặt, lông xám xám mượt mà còn có vẻ rất mềm nhìn xuống chiếc đuôi ve vẩy lại càng muốn sờ hơn nữa. Không nghĩ nhiều bé một phát nắm lấy tai sói xám. Cố Dục Thiên giật bắn người, khó chịu nhe răng đe dọa.
"Không chạm vào tai!"
Khăn đỏ trông không có tí nào bị dọa nên ngây ra hỏi nữa.
"Đuôi được không ạ?"
"Không!"
Tôn nghiêm của loài sói còn quan trọng hơn cả mạng của hắn.
Triệu Phong đi bên cạnh cười khẩy, từ lúc Cố Dục Thiên cho bé bánh bao ngồi trên vai thì hắn đã quên tôn nghiêm đánh vần thế nào rồi.
Ra đến suối, sói xám giúp khăn đỏ rửa vết thương còn giúp bé đắp quả cầm máu. Xong xuôi tất cả mới trả lại giỏ bánh cho Tiểu Vũ, hắn đưa tay chỉ về phía cây sồi lộ ra lối nhỏ.
"Nhóc cứ đi theo con đường này sẽ ra khỏi rừng."
Bánh bao khệ nệ ôm giỏ chạy đến ôm chân Cố Dục Thiên, cọ bầu má mềm vào mu bàn tay hắn.
"Cảm ơn chú Thiên, chú Phong. Cảm ơn đại cẩu cẩu!"
"Nhóc đi cẩn ---"
"Gràooo!!!"
Chưa nói hết câu bỗng nhiên gã sói gian ác xuất hiện vồ lấy đánh lén hắn. Cố Dục Thiên chỉ kịp phản xạ đứng chắn bảo vệ khăn đỏ nếu trúng đòn này rất có thể đánh vào điểm chí mạng.
*Bụp*
Bóng dáng nhỏ xuất hiện len qua người hắn, dùng nắm đấm đấm trực diện vào bụng gã ta. Sát thương không nhẹ chỉ một cú đã khiến gã ngã vật ra đất sủi bọt mép.
Khăn đỏ đứng uy nghiêm trước mặt gã sói, ánh mắt sắc lẹm như thể mang dòng màu sói thuần chủng. Sói xám và sói nâu kinh ngạc nhìn bé, đối với bọn họ cảnh tượng vừa nãy quá sức vi diệu nhìn mà ngu cả người.
Tiểu Vũ ngồi thụp xuống đưa nắm đấm nhỏ cốc vào đầu gã gian ác một cái, bánh bao bĩu môi.
"Cái tên xấu xa."
"Tiểu... tiểu Vũ?!"
"Ahehe. Cháu có học võ phòng thân với em trai, lâu rồi không dùng lại có chút ngượng tay." Bé gãi gãi đầu.
Thôi xong mẹ rồi, gặp phải thứ dữ.
"Wuh?... Oaa Oaaa!!!"
Đột nhiên hai mắt bé ầng ậc nước, gào khóc đến là thương.
"Sao nhóc lại khóc?!"
"Bánh, bánh của Tiểu Niên... Oaaaa!! Tiểu Vũ...bé hư."
Vì không để ý nên lúc nãy Tiểu Vũ vô tình để giỏ bánh trượt khỏi tay đổ hết ra đất. Làm sao đây, bánh của em trai do bé nên hỏng cả.
"Ngoan, Vũ ngoan. Hay về nhà tôi làm lại được không?" Cố Dục Thiên nâng bầu má bé con, xoa xoa an ủi.
"Ư...ưm."
Gã sói bị lãng quên nằm vật dưới đất sau khi phục hồi một chút sức lực liền gắng ngượng bò chậm rãi chuồn đi. Khăn đỏ mắt tinh 10/10 đó, bé chạy đến đứng cản không cho đi.
"Chú này cũng phải giúp!"
"Không, tao sao tao lại phải giúp đứa loài người thấp kém như mày?!!"
Luồn sát ý phía sau khiến gã sợ run cả người, đây là uy hiếp đến từ sói đầu đàn. Gã là một con sói lang thang lại chọc vào đúng thiếu soái, sợ rén cả người đầu như lên dây cót gật gật liên tục.
____ Bệnh viện ____
"Đám người khổng lồ đây là ai??"
Tiểu Niên ngồi trên giường bệnh hoảng hốt giữ chặt lấy tay anh trai. Cậu nhóc chắn cho Tiểu Vũ ra phía sau lưng mình.
"Sao anh lại đi cùng sói? Lại tận ba con?"
"Không không Tiểu Niên. Họ không phải sói là đại cẩu cẩu. Họ đã giúp anh rất nhiều trên đường đến đây."
Khăn đỏ lon ton chạy đi lấy ghế bày bàn xếp bánh. Tiểu Niên thở dài chỉ có anh trai dễ tin người mới tin mấy lời vô lý này.
"Vết thương của nhóc không sao rồi chứ? Có cần đi kiểm tra không?"
Bé đưa hai tay ra trước mặt hắn, cười hề hề.
"Tiểu Vũ hết đau rồi. Nhờ chú Thiên hết."
Vẻ mặt Tiểu Niên tối hẳn cậu nhóc trong một khắc đổi biểu cảm níu lấy áo Tiểu Vũ.
"Vũ ca, em ở đây rất cô đơn. Em muốn ôm ôm."
Ngay lập tức một cái ôm đến từ khăn đỏ dành cho em trai. Tiểu Niên cọ cọ vào hõm cổ bánh bao thì thầm.
"Hình như anh rất gần gũi tên xám xịt đó?"
Mãi không thấy anh trai trả lời, buông người ra đã thấy bầu má đỏ thành một mảng. Tiểu Vũ đưa tay che mặt ngượng ngùng ấp úng.
"Bởi vì... rất ngầu."
______
Đêm đó mama Hoa đã nhận được một cuộc gọi từ con trai nhỏ.
"Mẹ, con muốn trở thành một thợ săn."
"Hả? Sao con lại muốn thế?"
Kết.
Mama Hoa đưa bé Tiểu Vũ giỏ bánh vừng thơm phức, mùi hương ngọt ngào trêu nghẹo mũi nhỏ của bé. Tiểu Bạch Vũ lắc đầu, tay nhỏ vuốt ngực tự trấn an bản thân. Mama Hoa xoa đầu con trai nhỏ, nhẹ nhàng dặn dò.
"Con hãy đem bánh đến thăm em Tiểu Niên. Em đang bị ốm phải ở lại bệnh viện nên ngóng con lắm đó."
"Dạ!"
"Khoan đã, trời nắng nên con mặc áo vào nào."
Bà khoác chiếc áo khoác đỏ lên người Tiểu Vũ, màu áo sáng làm bé rất nổi bật giống quả dâu tây chín siêu cấp đáng yêu. Bé vẫy tay chào mama, chân nhỏ bước nhanh nhanh rời khỏi nhà. Mama Hoa gọi với theo.
"Tiểu Vũ, đừng đi vào rừng nhé, cẩn thận sói!"
*Bạch Bạch*
Nắng ấm xuyên qua khu rừng, hạ lên vai cậu nhóc tung tăng từng bước. Tiểu Vũ cứ chốc chốc lại bị mê hoặc bởi mùi hương từ những chiếc bánh trong giỏ, bé thật sự rất muốn ăn. Bé thèm đến chảy cả nước miếng rồi.
*Khịt*
"Không được! Của Tiểu Niên!"
Vũ khăn đỏ bẹo má mình đến đỏ ửng, bé không muốn làm bé hư ăn mất phần của em trai. Tiểu Vũ đang lớn nên chưa kiềm chế chưa tốt mọi người đừng ghét bỏ bé nhé.????
"Ơ...
Đây là đâu....?"
Có một vấn đề đã xảy ra là vì đấu tranh với bánh ngọt mà khăn đỏ Tiểu Vũ đã đi lạc vào sâu trong rừng. Bé không biết rằng mình đang ở đâu cả, xung quanh chỉ toàn cây to hơn bé rất nhiều, bằng nhiều bé Tiểu Vũ xếp chồng lên nhau.
Càng đi càng lạc, loay hoay một lúc vẫn không tìm được hướng ra. Mama bảo nếu bị lạc thì hãy đi theo hướng mặt trời, nhưng với chiều cao của Tiểu Vũ và chiều cao của cây thì hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt trời.
"Thôi tiêu rồi... lạc mất rồi..."
*Loạt xoạt*
"Khà, khà... quả nhiên, là con người!"
Âm thanh ồm ồm bước ra từ bụi cây, gã đàn ông với đôi bàn tay móng vuốt sắc nhọn đang tiến gần đến Tiểu Vũ. Một con người hơn nữa là một đứa trẻ đảm bảo sẽ rất ngon miệng. Gã ta đích thực là một con sói hung ác.
Khăn đỏ lùi về sau, tay ôm chặt giỏ bánh. Bầu má bé hồng lên, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn. Đến khi vấp phải đá dưới chân Tiểu Vũ mới mất thăng bằng ngã phịch ra đất. Tên sói man rợ không có ý định buông tha, đã rất lâu hắn ta chưa được bữa nào no bụng.
"Đến đây... khà khà..."
"K--không!"
*Vù* *Vụt*
Bóng đen lao ra từ sau khăn đỏ, bước chân nhanh nhẹn nhảy lên ấn đầu gã sói xuống mặt đất. Sau đó thuần thục đè gã ta khống chế hai tay ra sau. Hắn nhìn về phía Tiểu Vũ gằn giọng.
"Ra đây! Mau lên!"
"Từ từ ba, ai chốt sổ đầu thai mày mà mày dí vậy."
Một bóng khác từ từ cũng bước đến. Trên tay cầm một vật sắt nhỏ hình một cái rổ, rõ ràng đây là một cái rọ mõm. Sau một vài động tác thì tên sói gian ác đã bị rọ mõm rồi bị trói vào gốc cây. Hai người vừa xuất hiện cứu bé đều là hai người to lớn, hơn nữa đều có tai và đuôi, một màu xám và một màu nâu. Bé là bé chấm chú màu xám á, đẹp trai quá trời luôn.
Sói xám nhận thấy hình như có cái gì đang kéo áo mình, nhìn xuống liền nhận được ánh mắt có vẻ là đầy ngưỡng mộ của cục lùn lùn màu đỏ.
"Chú ơi, chú là sói ạ?"
Mặt sói xám thoáng kinh ngạc, tai lại lén lút hồng lên. Sói nâu ở bên cạnh không nhịn được thì thầm.
"Trả lời đi, không phải mày luôn tự hào à?"
Sói xám điên tiết nắm cổ áo sói nâu đẩy ra.
"Thằng này không phải sói mà là cẩu."
"Ê ê, tao là giống thuần chủng của s--"
"Là đại cẩu cẩu? Wuh wah, vậy kêu như thế nào ạ?"
Con ngươi Tiểu Vũ sáng long lanh, tay càng nắm chặt sói xám hơn. Có bao nhiêu kỳ vọng đều đặt lên người hắn. Cả hai tên to xác đều không thể cưỡng lại được ánh mắt của bé, bọn hắn nghĩ nếu bây giờ khai thật là sói chắc chắn bé sẽ sợ mà khóc to.
Sói xám: "Oẳng?"
Sói nâu: "Áu?"
Vịnh dự loài sói thua một cái bánh bao màu đỏ.
"Tuyệt quá đi mất, các chú thật ngầu! Cháu tên là Từ Bạch Vũ, cảm ơn là giúp cháu ạ."
".Ừm... không có gì nhưng đừng gọi chú được không? Nghe tổn thương quá à~" Sói nâu ca thán.
"Đừng có làm khó trẻ con Triệu Phong."
Sói xám ngồi xuống cho vừa tầm, giấu móng vuốt sau ổng tay áo rồi mới nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Vũ.
"Chú là Cố Dục Thiên, có thể gọi là chú Thiên."
"Chú Thiên!"
Giọng nói trong trẻo đánh trúng vào trái tim cô đơn, hắn nhũn tim mất. Bé khăn đỏ nhớ ra lục trong giỏ lấy ra hai cái bánh đưa cho sói xám và sói nâu.
"Quà cảm ơn ạ!"
"Úi, vậy không chê nha. Xin phép nhóc."
Triệu Phong vội vàng nhận lấy đánh chén một cách ngon lành. Cố Dục Thiên cũng cầm bánh nhưng chỉ vẹo một phần nhỏ còn lại đưa cho Tiểu Vũ.
"Chú không thích đồ ngọt. Nhóc ăn đi."
"Thật ạ?"
"Ủa? Gì vậy không phải mày thích..."
Hắn bịt miệng sói nâu, gằn giọng đe dọa.
"Mày có tin tao sẽ nhấn chìm mày xuống biển không?"
"Xin lõi..."
Thật ra thì Cố Dục Thiên 15 phút trước đi dạo đã vô tình nhìn thấy một cục màu đỏ đi chuyển chậm chạp trên đường. Ban đầu hắn còn tưởng là nấm thành tinh nhưng hóa ra lại là một cái bánh bao trông mềm ơi là mềm.
Chỉ là bánh bao nhỏ này có chút ham ăn không để ý đã lạc sâu vào rừng, hắn phải bí mật theo sau bảo vệ. Vừa tính đưa ra gợi ý để bánh bao thoát ra thì nhìn thấy một tên sói khốn nạn khác đang tăm tia bé con.
Hắn biết rõ Tiểu Vũ cũng muốn ăn nên mới đưa lại phần to hơn. Chứ thật ra dù là giống sói thuần sỡ hữu dòng máu cao quý nhưng Cố Dục Thiên là một tên cực kỳ hảo ngọt.
Bé vui mừng chùi tay vào áo sau đó dơ lên nhận bánh. Hắn vừa nhìn đã tinh mắt phát hiện liền chụp lấy tay, chân mày nhăn lại.
"Nhóc bị thương?"
"Ư... lúc nãy ngã. Tiểu Vũ không sao, bánh..."
Trầy đến chảy máu mà cái miệng nhỏ này vẫn bảo không sao, ở đây chỉ có một trẻ con là Tiểu Vũ thôi, lừa ai thế?
"Wuh, wahhh."
Cố Dục Thiên nhấc bổng bé con đặt bé ngồi lên vai mình, mạnh mẽ đi ra cạnh bờ suối.
"Nhóc phải rửa vết thương đã."
Tiểu Vũ ngồi trên vai hắn tròn mắt tò mò về đôi tai trước mặt, lông xám xám mượt mà còn có vẻ rất mềm nhìn xuống chiếc đuôi ve vẩy lại càng muốn sờ hơn nữa. Không nghĩ nhiều bé một phát nắm lấy tai sói xám. Cố Dục Thiên giật bắn người, khó chịu nhe răng đe dọa.
"Không chạm vào tai!"
Khăn đỏ trông không có tí nào bị dọa nên ngây ra hỏi nữa.
"Đuôi được không ạ?"
"Không!"
Tôn nghiêm của loài sói còn quan trọng hơn cả mạng của hắn.
Triệu Phong đi bên cạnh cười khẩy, từ lúc Cố Dục Thiên cho bé bánh bao ngồi trên vai thì hắn đã quên tôn nghiêm đánh vần thế nào rồi.
Ra đến suối, sói xám giúp khăn đỏ rửa vết thương còn giúp bé đắp quả cầm máu. Xong xuôi tất cả mới trả lại giỏ bánh cho Tiểu Vũ, hắn đưa tay chỉ về phía cây sồi lộ ra lối nhỏ.
"Nhóc cứ đi theo con đường này sẽ ra khỏi rừng."
Bánh bao khệ nệ ôm giỏ chạy đến ôm chân Cố Dục Thiên, cọ bầu má mềm vào mu bàn tay hắn.
"Cảm ơn chú Thiên, chú Phong. Cảm ơn đại cẩu cẩu!"
"Nhóc đi cẩn ---"
"Gràooo!!!"
Chưa nói hết câu bỗng nhiên gã sói gian ác xuất hiện vồ lấy đánh lén hắn. Cố Dục Thiên chỉ kịp phản xạ đứng chắn bảo vệ khăn đỏ nếu trúng đòn này rất có thể đánh vào điểm chí mạng.
*Bụp*
Bóng dáng nhỏ xuất hiện len qua người hắn, dùng nắm đấm đấm trực diện vào bụng gã ta. Sát thương không nhẹ chỉ một cú đã khiến gã ngã vật ra đất sủi bọt mép.
Khăn đỏ đứng uy nghiêm trước mặt gã sói, ánh mắt sắc lẹm như thể mang dòng màu sói thuần chủng. Sói xám và sói nâu kinh ngạc nhìn bé, đối với bọn họ cảnh tượng vừa nãy quá sức vi diệu nhìn mà ngu cả người.
Tiểu Vũ ngồi thụp xuống đưa nắm đấm nhỏ cốc vào đầu gã gian ác một cái, bánh bao bĩu môi.
"Cái tên xấu xa."
"Tiểu... tiểu Vũ?!"
"Ahehe. Cháu có học võ phòng thân với em trai, lâu rồi không dùng lại có chút ngượng tay." Bé gãi gãi đầu.
Thôi xong mẹ rồi, gặp phải thứ dữ.
"Wuh?... Oaa Oaaa!!!"
Đột nhiên hai mắt bé ầng ậc nước, gào khóc đến là thương.
"Sao nhóc lại khóc?!"
"Bánh, bánh của Tiểu Niên... Oaaaa!! Tiểu Vũ...bé hư."
Vì không để ý nên lúc nãy Tiểu Vũ vô tình để giỏ bánh trượt khỏi tay đổ hết ra đất. Làm sao đây, bánh của em trai do bé nên hỏng cả.
"Ngoan, Vũ ngoan. Hay về nhà tôi làm lại được không?" Cố Dục Thiên nâng bầu má bé con, xoa xoa an ủi.
"Ư...ưm."
Gã sói bị lãng quên nằm vật dưới đất sau khi phục hồi một chút sức lực liền gắng ngượng bò chậm rãi chuồn đi. Khăn đỏ mắt tinh 10/10 đó, bé chạy đến đứng cản không cho đi.
"Chú này cũng phải giúp!"
"Không, tao sao tao lại phải giúp đứa loài người thấp kém như mày?!!"
Luồn sát ý phía sau khiến gã sợ run cả người, đây là uy hiếp đến từ sói đầu đàn. Gã là một con sói lang thang lại chọc vào đúng thiếu soái, sợ rén cả người đầu như lên dây cót gật gật liên tục.
____ Bệnh viện ____
"Đám người khổng lồ đây là ai??"
Tiểu Niên ngồi trên giường bệnh hoảng hốt giữ chặt lấy tay anh trai. Cậu nhóc chắn cho Tiểu Vũ ra phía sau lưng mình.
"Sao anh lại đi cùng sói? Lại tận ba con?"
"Không không Tiểu Niên. Họ không phải sói là đại cẩu cẩu. Họ đã giúp anh rất nhiều trên đường đến đây."
Khăn đỏ lon ton chạy đi lấy ghế bày bàn xếp bánh. Tiểu Niên thở dài chỉ có anh trai dễ tin người mới tin mấy lời vô lý này.
"Vết thương của nhóc không sao rồi chứ? Có cần đi kiểm tra không?"
Bé đưa hai tay ra trước mặt hắn, cười hề hề.
"Tiểu Vũ hết đau rồi. Nhờ chú Thiên hết."
Vẻ mặt Tiểu Niên tối hẳn cậu nhóc trong một khắc đổi biểu cảm níu lấy áo Tiểu Vũ.
"Vũ ca, em ở đây rất cô đơn. Em muốn ôm ôm."
Ngay lập tức một cái ôm đến từ khăn đỏ dành cho em trai. Tiểu Niên cọ cọ vào hõm cổ bánh bao thì thầm.
"Hình như anh rất gần gũi tên xám xịt đó?"
Mãi không thấy anh trai trả lời, buông người ra đã thấy bầu má đỏ thành một mảng. Tiểu Vũ đưa tay che mặt ngượng ngùng ấp úng.
"Bởi vì... rất ngầu."
______
Đêm đó mama Hoa đã nhận được một cuộc gọi từ con trai nhỏ.
"Mẹ, con muốn trở thành một thợ săn."
"Hả? Sao con lại muốn thế?"
Kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.