Phản Diện Giả Mạo Không Muốn Chết
Chương 55: Thuở nhỏ #3
Hoa Lưu Anh
12/07/2024
Ăn xong, vì tò mò những thứ trong cung Đông Ly Á rất hiếu kỳ hoàng thượng thấy vậy liền ngỏ ý dẫn cô đi. Sau khi hai người đi Ngụy Đồ Thanh mới mang đồ ăn mà cậu đã gắp bỏ vào bát lúc trước đó mang đến phòng đọc sách cho Ngũ Sở. Cậu lịch sự lên tiếng “ Ta vào nhé…”
Ngũ Sở im lặng, Ngụy Đồ Thanh thấy cậu không lên tiếng thì đi vào vẻ mặt quan tâm “ Cậu không ăn sáng sao? Tôi đã để dành cho cậu một bát rồi nè “ cậu đặt bát lên bàn ngay trước mặt Ngũ Sở, Ngũ Sở ngoài mặt từ chối “ Ta không muốn ăn…Ta sẽ không bị bỏ đói mà ch* đâu “
Ngụy Đồ Thanh không nói gì thêm mà mỉm cười vui vẻ” Ta để đây nhé…” cậu quay người rời đi. Ngũ Sở ngoài mặt thì không đồng ý nhưng khi Ngụy Đồ Thanh đi khuất bụng cậu đã đói meo nên đành liếc mắt bát cơm mà Ngụy Đồ Thanh đặt trên bàn rồi cầm lên ăn tình cờ khoảnh khắc này đã bị Ngụy Đồ Thanh núp sau cửa sổ nhìn thấy mà tủm tỉm cười “ Đáng yêu thật…“.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho hai người đến ngày hôm sau hoàng đế dẫn hai người đến lớp học, Ngụy Đồ Thanh cứ nghĩ sẽ là một ông thầy già sẽ dạy học cho bọn họ nhưng ai ngờ khi bước vào trong lại là hình bóng của một người phụ nữ trung niên trông rất xinh đẹp nhưng vẻ mặt của bà ấy khá khó chịu khi nhìn hai người Ngụy Đồ Thanh thầm mắng “Sao cái nét mặt khó chịu này lại giống cái tên nhóc kia vậy?” Ngũ Sở đi qua cậu khiến cậu giật mình mà hỏi hoàng đế “Bệ hạ, bọn con phải học cùng nhau sao?”
Hoàng đế cúi người nói với cậu “ Đúng rồi, vì thế cả ba đứa hãy giúp đỡ lẫn nhau để cùng nhau học hành nhé “
cậu bé ngoài mặt vui vẻ đồng ý nhưng nội tâm cậu không muốn học cùng cái tên nhóc Ngũ Sở khó chịu kia.Lương quý phi lên tiếng đuổi khéo hoàng đế ra ngoài rồi bắt đầu dạy học cho ba đứa nhỏ, mới bắt đầu học Ngụy Đồ Thanh khá chăm chú nghe giảng nhưng càng nghe thì càng buồn ngủ khi nhìn Đông Ly Á và Ngũ Sở đang học hành đàng hoàng thoáng lên những vẻ đẹp của tri thức khiến Ngụy Đồ Thanh phải gắng gượng học hành nhưng trong đầu thì nghĩ vậy đấy nhưng lúc sau cậu đã ngủ gục trên bàn khiến Lương quý phi tức giận mà quát “Này, ngươi đang ngủ trong lúc ta giảng bài sao?” thấy Ngụy Đồ Thanh ngủ đến nỗi không thèm trả lời phải để Đông Ly Á đạp vào mông cậu một cái cậu mới choàng tỉnh, Ngũ Sở thấy vậy lên tiếng chế giễu “Ngươi không thích học sao? Nếu không có học thì ngươi chả có chỗ đứng trong hoàng cung cả “
Ngụy Đồ Thanh đáp “Ừm, ta chỉ muốn ở cùng mẫu hậu để chăm sóc cho người thôi chứ mấy cái học hành này chả giúp gì cho cuộc sống của ta cả. Có cũng được không có cũng chẳng sao “
Lương quý phi phạt cậu đứng ngoài cửa một canh giờ để tự rút ra lỗi lầm của mình, cậu đành phải nghe theo nhưng cậu vẫn thấy bản thân không làm gì sai cả cậu chỉ đang nói lên những gì mà cậu nghĩ thôi “Tính khí của bà này chả mấy dịu hiền như mẫu hậu của mình gì cả…Người trong hoàng cung đều khó tính như vậy sao?Mình không thể sống nổi trong đây qua một ngày mất “ khi cậu bước ra ngoài cửa thì thấy cây đào ngay trước mặt tính tinh nghịch của cậu lại nổi lên liền lén lút trèo lên cây để hái quả. Hái xong cậu nằm ngủ dưới gốc cây đào mát mẻ trông rất thư giãn “Mình ăn no rồi đánh một giấc rồi vào trong nghe giảng tiếp thôi “
Đã qua một canh giờ rồi mà không thấy Ngụy Đồ Thanh bước vào Lương quý phi sai Đông Ly Á đi gọi cậu vào, cô bé đứng lên ra ngoài tìm Ngụy Đồ Thanh thì thấy cậu đang say giấc nồng ở dưới gốc cây đào cô thở dài bất lực lại gần chỗ cậu à bẹo má cậu thật đau “ Huynh biết giờ là lúc nào không mà lại thư thản ngủ ở đây hả? “
Ngụy Đồ Thanh đau mà tỉnh giấc “Đông nhi là muội sao? Muội không thể cư xử nhẹ nhàng thục nữ hơn được hả?” nói rồi cậu dụ dỗ cô bằng những trái đào ngon ngọt “Muội muội, nhìn xem mấy trái đào này ngon không? Nó ngọt lắm “
Đông Ly Á rất thích ngọt mà liền ngồi xuống ăn đào cùng cậu. Lương quý phi thấy hai đứa không quay trở lại sợ có điều không may xảy ra bà mới sai Ngũ Sở đi tìm hai đứa nhóc đó. Ngũ Sở ngao ngán mà đứng lên đi ra ngoài tìm hai người “Phiền phức thật đấy…” nhưng khi ra ngoài nhìn thấy hai huynh muội bọn họ đang vui vẻ ăn đào thì Ngũ Sở sựng lại một lúc “Sao bọn họ trông vui như vậy? Bọn họ đang cười sao?” ở trốn hoàng cung chỉ toàn những quy củ, phép tắc coi trọng học thức mọi người rất ít khi nói chuyện vui vẻ với nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên Ngũ Sở mới nhìn thấy sự vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt họ. Ngụy Đồ Thanh thấy Ngũ Sở đang nhìn về phía hai người, cậu vẫy tay gọi Ngũ Sở qua chỗ cậu Ngũ Sở nhận ra phải gọi bọn họ vào học thì mới bước đến khi cậu định mở miệng cằn nhằn thì Ngụy Đồ Thanh đã nhét đào vào miệng cậu “Ăn đi, nó ngọt lắm “ Ngũ Sở đành cắn thử một miếng thì cảm thấy rất ngọt mà ăn tiếp, Đông Ly Á kéo cậu ngồi xuống cùng ăn đào. Cảnh tượng ba đứa trẻ ngồi cùng nhau vui vẻ ăn đào đã bị hoàng đế nhìn thấy … thì ra vì lo lắng hai đứa trẻ sẽ bị Lương quý phi khó tính mà phạt hai đứa trẻ nên y mới nán lại đứng một góc khuất quan sát buổi học khi nhìn thấy cảnh tượng vui đùa của những đứa trẻ trong lòng y vui mừng “Nhìn bọn nó vui chưa kìa…Diệp Mẫn con trai nàng tính cách rất giống nàng đấy luôn niềm nở vui vẻ khi trò chuyện với mọi người dù cho họ có không thích mình đi chăng nữa nàng vẫn cố gắng tìm cách để trở nên thân thiết với họ hơn “ thấy được cảnh tượng vui vẻ đó y liền quay người rời đi
Ngũ Sở đang ăn thì hoa đào rơi xuống tóc cậu Đông Ly Á liền giơ tay lấy nó ta giúp cậu buồn thiu nói “ Hoa đào tàn rồi…” cậu bé liền khích lệ “ Nó tàn rồi thì sẽ sớm ra hoa vào mùa đông nhanh thôi. Lúc đó chúng ta lại có đào ăn “
“ Ừm…”
Lương quý phi thấy trống vắng thì có chút lo lắng” Mấy cái đứa này đi đâu rồi…” bà đành phải tự đứng lên mà đi tìm bọn nhóc, ra đến trước cửa thì cảnh tượng bọn nhỏ ăn đào khiến bà tức giận “ Cây đào của ta!! Sao các ngươi chưa được sự đồng ý của ta mà dám bứt ăn rồi hả? Có biết là ta chăm sóc nó vất vả mong chờ được ăn lâu lắm không? Giờ đây thì trên cây không còn quả nào “ bà tức giận cầm roi chạy ra để dạy cho tụi nhỏ một bài học. Ngụy Đồ Thanh vội ôm đào rồi kéo cả bọn chạy khỏi Lương quý phi, Ngũ Sở nhìn hình bóng của Ngụy Đồ Thanh trước mắt cậu có vẻ đã mở lòng hơn mà hùa theo “ Chạy hướng này “
Đông Ly Á vội chạy thật nhanh để theo kịp hai ca ca của mình “ Đợi muội với…” cô bé thở không ra hơi muốn dừng lại thì bị Ngụy Đồ Thanh cản “ Muội muốn mông nở hoa hả? Cố chạy theo sau bọn ta “
Cô bé nghe đến roi vọt mà sợ hãi chạy theo “ Ta không muốn bị ăn đòn đâu…đau lắm…”
Đi được một đoạn cả ba dừng chân khi không nghe thấy tiếng chan chát tức giận của Lương quý phi nữa Ngụy Đồ Thanh quan tâm nhìn Ngũ Sở và Đông Ly Á
“ Hai người không bị sao chứ? “
Cả hai người đáp “ Không sao “ mới làm cho Ngụy Đồ Thanh yên tâm rồi hỏi về cảnh tượng trước mắt “ Mà…Đây là đâu?”
Hai người cạn lời trước sự mù đường của Ngụy Đồ Thanh cứ cắm đầu dẫn cả bọn chạy rồi không biết sẽ đi đâu rồi dừng trước phòng bếp
Ngũ Sở nói “ Đây là phòng bếp. Hôm nay phòng bếp không có người…thật may cho chúng ta nếu không họ sẽ đem chúng ta giao nộp cho Lương quý phi mất…”
Đông Ly Á hí hửng “ Vậy…chúng ta vào trong đi “
Ngụy Đồ Thanh bắt đầu suy nghĩ
“ Ừm…Chúng ta nấu món gì đi “
Ngũ Sở bất ngờ trước hai huynh muội nhà này “ Hai ngươi mới có tí tuổi mà đã biết nấu ăn rồi sao? “
Hai người nghe Ngũ Sở hỏi vậy thì biết rằng cậu không biết nấu nướng gì liền nhân cơ hội mà chê bai “ Thái tử điện hạ vậy mà không biết nấu ăn sao? Vậy mà bọn ta cứ nghĩ những người sống trong hoàng cung cái gì cũng biết làm chứ “
Nghe hai người chế giễu mình như vậy Ngũ Sở xấu hổ mà không biết phản biện lại như thế nào “ I…m…đi…”
Ngụy Đồ Thanh vui vẻ “ Bọn ta chỉ chọc ngươi thôi… Đừng để bụng nhé “
Đông Ly Á không khỏi khoe mẽ về tài năng của Ngụy Đồ Thanh “ Ngụy ca, huynh chắc đã được mẹ dạy cho nhiều phương thức nấu ăn lắm nhỉ. Huynh làm món gì ngon cho bọn ta ăn đi, ăn mấy quả đào không thể lấp đầy cái bụng không đáy của muội được”
Ngụy Đồ Thanh đắc ý cười lớn “ Ha ha ha…Ta không biết nấu ăn “ câu nói này khiến Đông Ly Á và Ngũ Sở cạn lời “ Trời ạ…”
Cậu liền bổ sung thêm “ Nhưng ta biết pha trà đấy…Công thức này là độc nhất vô nhị của mẫu hậu dạy cho ta “
Ngũ Sở và Đông Ly Á lại chê bai “ HẢ? Trà thì ai chả biết pha…”
“ Đây không phải là trà bình thường…hm… để xem nên pha trà gì nhỉ? “ Ngụy Đồ Thanh chống cằm suy nghĩ rồi mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy những trái đào đang giấu trong túi áo “ À ta biết rồi…Ta sẽ pha trà đào cho các ngươi thưởng thức nhem “
Đông Ly Á vui vẻ “ Nghe tên hay đó…Huynh mau làm đi “ trái ngược với vẻ mặt háo hức ngóng chờ của cô bé thì Ngũ Sở với bộ mặt không chút cảm xúc vui vẻ gì mà nghi ngờ cách pha trà của Ngụy Đồ Thanh “ Không biết có uống nổi không nữa? “
Sau một canh giờ Ngụy Đồ Thanh loay hoay pha trà thì cuối cùng cũng ra thành qủa và đặt trước mặt Đông Ly Á và Ngũ Sở
“Cái này uống được không vậy?” Ngũ Sở nghi ngờ nhìn tách trà được đặt trước mặt
“Không có vấn đề gì đâu…”Đông Ly Á xoa dịu những nghi ngờ của Ngũ Sở mà cầm tách trà lên uống để chứng minh, nhưng uống được một ngụm thì cô bé đã nhổ ra luôn “Ngụy ca, huynh có thật sự biết pha trà không vậy? Cái thứ nước này uống vào có bị sao không?”
Ngụy Đồ Thanh lập tức cầm tách trà lên mà thử nghiệm “ Ta nghĩ làm đúng trình tự rồi mà…Nó không tệ như muội nói đâu…” cậu vừa nhấp muột ngụm thì quả nhiên nó không thể uống được rồi cậu phun ngay vào mặt Ngũ Sở khiến Đông Ly Á ôm bụng cười đùa “ha ha ha, muội đã nói rồi mà…Ngũ huynh chắc tức điên với Ngụy ca lắm “
Ngụy Đồ Thanh vội lấy tay áo mà lau cho Ngũ Sở “Xin lỗi…huynh đệ nhiều nhé “
Ngũ Sở ngao ngán nuốt cục tức này xuống nhưng Đông Ly Á hụt hẫng nói “Thế là vẫn không được uống trà đào sao? “ Ngụy Đồ Thanh gãi đầu “ Xin lỗi…Hình như ta làm sai ở đoạn nào đó thì phải “. Ngũ Sở nhìn cô bé buồn bã như vậy có chút thương yêu mà đứng lên xắn tay áo hỏi Ngụy Đồ Thanh những công đoạn cần phải làm
“ Ngươi nói công thức và công đoạn pha trà cho ta, ta thử làm xem sao “. Đông Ly Á thấy Ngũ Sở vì lời nói của cô mà lăn vào để làm thì liền chạy tới nũng nịu “ Ngũ Ca đúng là tài năng mà, lớn lên muội nhất định sẽ không để ai có được huynh đâu…Huynh tốt bụng và quan tâm người khác ngoài mặt thì hơi cục súc nhưng bên trong rất ấm áp nè … “, Ngũ Sở lập tức búng chán cô bé “ Bớt ăn nói luyên thuyên lại…Ra bàn ngồi mà đợi ta pha trà cho “
Ngụy Đồ Thanh đọc những công đoạn để pha trà còn Ngũ Sở thì lắng nghe và làm theo một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Chưa đến một canh giờ Ngũ Sở đã pha xong trà rồi bưng đến mời Ngụy Đồ Thanh và Đông Ly Á thưởng thức nét mặt của cậu không dấu nổi sự mong chờ. Hai người uống xong thì tấm tắc khen “NGON “ khiến Ngũ Sở cười vui vẻ “ Thật sao? “ Đông Ly Á và Ngụy Đồ Thanh lần đầu tiên thấy Ngũ Sở mỉm cười vui như vậy hai người cũng vui theo mà mời cậu thưởng thức thành quả mà mình làm.
“ Trà đào phải có mùi đào như này chứ… Ngụy ca, sao cùng một công thức mà hai người làm thì lại khác nhau như vậy? Đông Ly Á đem Ngũ Sở ra để chê bai
“ Ngụy ca, huynh nên học hỏi kinh nghiệm từ Ngũ huynh đi nhé và lần sau đừng vào bếp nữa nhé “. Ngụy Đồ Thanh bị cô bé chê bai thì cau mày nói “ Muội không làm được thì im đi…Đừng suốt ngày chê bai nhạn xét về người khác “ Đông Ly Á chả nói thêm được gì tốt đẹp về bản thân thì im lặng chịu thua làm Ngũ Sở cười mà dỗ dành “ Lớn thêm chút nữa muội sẽ học được thôi “
“ Vâng…Muội nhất định sẽ không thua hai huynh đâu “ cô bé ánh mắt kiên đinh tỏ vẻ quyết tâm
Ngụy Đồ Thanh vẫn trêu chọc coi thường cô “ Được rồi để xem muội có thể làm được gì “
Cô bé tức giận “ Huynh đừng thách thức muội… cứ chờ à xem “. Ngụy Đồ Thanh bật cười trước sự giận dỗi đáng yêu này của cô bé làm không khí trở nên vui vẻ hơn. Từ đó mối quan hệ giữa ba người trở nên thân thiết, Ngụy Đồ Thanh thường xuyên phá đám Lương quý phi dạy học để dẫn Ngũ Sở và Đông Ly Á đi chơi, Ngũ Sở cũng từ đó mà thích chơi với Đông Ly Á và Ngụy Đồ Thanh hơn là việc ngồi một mình để học.
Ngũ Sở im lặng, Ngụy Đồ Thanh thấy cậu không lên tiếng thì đi vào vẻ mặt quan tâm “ Cậu không ăn sáng sao? Tôi đã để dành cho cậu một bát rồi nè “ cậu đặt bát lên bàn ngay trước mặt Ngũ Sở, Ngũ Sở ngoài mặt từ chối “ Ta không muốn ăn…Ta sẽ không bị bỏ đói mà ch* đâu “
Ngụy Đồ Thanh không nói gì thêm mà mỉm cười vui vẻ” Ta để đây nhé…” cậu quay người rời đi. Ngũ Sở ngoài mặt thì không đồng ý nhưng khi Ngụy Đồ Thanh đi khuất bụng cậu đã đói meo nên đành liếc mắt bát cơm mà Ngụy Đồ Thanh đặt trên bàn rồi cầm lên ăn tình cờ khoảnh khắc này đã bị Ngụy Đồ Thanh núp sau cửa sổ nhìn thấy mà tủm tỉm cười “ Đáng yêu thật…“.
Sau khi sắp xếp chỗ ở cho hai người đến ngày hôm sau hoàng đế dẫn hai người đến lớp học, Ngụy Đồ Thanh cứ nghĩ sẽ là một ông thầy già sẽ dạy học cho bọn họ nhưng ai ngờ khi bước vào trong lại là hình bóng của một người phụ nữ trung niên trông rất xinh đẹp nhưng vẻ mặt của bà ấy khá khó chịu khi nhìn hai người Ngụy Đồ Thanh thầm mắng “Sao cái nét mặt khó chịu này lại giống cái tên nhóc kia vậy?” Ngũ Sở đi qua cậu khiến cậu giật mình mà hỏi hoàng đế “Bệ hạ, bọn con phải học cùng nhau sao?”
Hoàng đế cúi người nói với cậu “ Đúng rồi, vì thế cả ba đứa hãy giúp đỡ lẫn nhau để cùng nhau học hành nhé “
cậu bé ngoài mặt vui vẻ đồng ý nhưng nội tâm cậu không muốn học cùng cái tên nhóc Ngũ Sở khó chịu kia.Lương quý phi lên tiếng đuổi khéo hoàng đế ra ngoài rồi bắt đầu dạy học cho ba đứa nhỏ, mới bắt đầu học Ngụy Đồ Thanh khá chăm chú nghe giảng nhưng càng nghe thì càng buồn ngủ khi nhìn Đông Ly Á và Ngũ Sở đang học hành đàng hoàng thoáng lên những vẻ đẹp của tri thức khiến Ngụy Đồ Thanh phải gắng gượng học hành nhưng trong đầu thì nghĩ vậy đấy nhưng lúc sau cậu đã ngủ gục trên bàn khiến Lương quý phi tức giận mà quát “Này, ngươi đang ngủ trong lúc ta giảng bài sao?” thấy Ngụy Đồ Thanh ngủ đến nỗi không thèm trả lời phải để Đông Ly Á đạp vào mông cậu một cái cậu mới choàng tỉnh, Ngũ Sở thấy vậy lên tiếng chế giễu “Ngươi không thích học sao? Nếu không có học thì ngươi chả có chỗ đứng trong hoàng cung cả “
Ngụy Đồ Thanh đáp “Ừm, ta chỉ muốn ở cùng mẫu hậu để chăm sóc cho người thôi chứ mấy cái học hành này chả giúp gì cho cuộc sống của ta cả. Có cũng được không có cũng chẳng sao “
Lương quý phi phạt cậu đứng ngoài cửa một canh giờ để tự rút ra lỗi lầm của mình, cậu đành phải nghe theo nhưng cậu vẫn thấy bản thân không làm gì sai cả cậu chỉ đang nói lên những gì mà cậu nghĩ thôi “Tính khí của bà này chả mấy dịu hiền như mẫu hậu của mình gì cả…Người trong hoàng cung đều khó tính như vậy sao?Mình không thể sống nổi trong đây qua một ngày mất “ khi cậu bước ra ngoài cửa thì thấy cây đào ngay trước mặt tính tinh nghịch của cậu lại nổi lên liền lén lút trèo lên cây để hái quả. Hái xong cậu nằm ngủ dưới gốc cây đào mát mẻ trông rất thư giãn “Mình ăn no rồi đánh một giấc rồi vào trong nghe giảng tiếp thôi “
Đã qua một canh giờ rồi mà không thấy Ngụy Đồ Thanh bước vào Lương quý phi sai Đông Ly Á đi gọi cậu vào, cô bé đứng lên ra ngoài tìm Ngụy Đồ Thanh thì thấy cậu đang say giấc nồng ở dưới gốc cây đào cô thở dài bất lực lại gần chỗ cậu à bẹo má cậu thật đau “ Huynh biết giờ là lúc nào không mà lại thư thản ngủ ở đây hả? “
Ngụy Đồ Thanh đau mà tỉnh giấc “Đông nhi là muội sao? Muội không thể cư xử nhẹ nhàng thục nữ hơn được hả?” nói rồi cậu dụ dỗ cô bằng những trái đào ngon ngọt “Muội muội, nhìn xem mấy trái đào này ngon không? Nó ngọt lắm “
Đông Ly Á rất thích ngọt mà liền ngồi xuống ăn đào cùng cậu. Lương quý phi thấy hai đứa không quay trở lại sợ có điều không may xảy ra bà mới sai Ngũ Sở đi tìm hai đứa nhóc đó. Ngũ Sở ngao ngán mà đứng lên đi ra ngoài tìm hai người “Phiền phức thật đấy…” nhưng khi ra ngoài nhìn thấy hai huynh muội bọn họ đang vui vẻ ăn đào thì Ngũ Sở sựng lại một lúc “Sao bọn họ trông vui như vậy? Bọn họ đang cười sao?” ở trốn hoàng cung chỉ toàn những quy củ, phép tắc coi trọng học thức mọi người rất ít khi nói chuyện vui vẻ với nhau, có lẽ đây là lần đầu tiên Ngũ Sở mới nhìn thấy sự vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt họ. Ngụy Đồ Thanh thấy Ngũ Sở đang nhìn về phía hai người, cậu vẫy tay gọi Ngũ Sở qua chỗ cậu Ngũ Sở nhận ra phải gọi bọn họ vào học thì mới bước đến khi cậu định mở miệng cằn nhằn thì Ngụy Đồ Thanh đã nhét đào vào miệng cậu “Ăn đi, nó ngọt lắm “ Ngũ Sở đành cắn thử một miếng thì cảm thấy rất ngọt mà ăn tiếp, Đông Ly Á kéo cậu ngồi xuống cùng ăn đào. Cảnh tượng ba đứa trẻ ngồi cùng nhau vui vẻ ăn đào đã bị hoàng đế nhìn thấy … thì ra vì lo lắng hai đứa trẻ sẽ bị Lương quý phi khó tính mà phạt hai đứa trẻ nên y mới nán lại đứng một góc khuất quan sát buổi học khi nhìn thấy cảnh tượng vui đùa của những đứa trẻ trong lòng y vui mừng “Nhìn bọn nó vui chưa kìa…Diệp Mẫn con trai nàng tính cách rất giống nàng đấy luôn niềm nở vui vẻ khi trò chuyện với mọi người dù cho họ có không thích mình đi chăng nữa nàng vẫn cố gắng tìm cách để trở nên thân thiết với họ hơn “ thấy được cảnh tượng vui vẻ đó y liền quay người rời đi
Ngũ Sở đang ăn thì hoa đào rơi xuống tóc cậu Đông Ly Á liền giơ tay lấy nó ta giúp cậu buồn thiu nói “ Hoa đào tàn rồi…” cậu bé liền khích lệ “ Nó tàn rồi thì sẽ sớm ra hoa vào mùa đông nhanh thôi. Lúc đó chúng ta lại có đào ăn “
“ Ừm…”
Lương quý phi thấy trống vắng thì có chút lo lắng” Mấy cái đứa này đi đâu rồi…” bà đành phải tự đứng lên mà đi tìm bọn nhóc, ra đến trước cửa thì cảnh tượng bọn nhỏ ăn đào khiến bà tức giận “ Cây đào của ta!! Sao các ngươi chưa được sự đồng ý của ta mà dám bứt ăn rồi hả? Có biết là ta chăm sóc nó vất vả mong chờ được ăn lâu lắm không? Giờ đây thì trên cây không còn quả nào “ bà tức giận cầm roi chạy ra để dạy cho tụi nhỏ một bài học. Ngụy Đồ Thanh vội ôm đào rồi kéo cả bọn chạy khỏi Lương quý phi, Ngũ Sở nhìn hình bóng của Ngụy Đồ Thanh trước mắt cậu có vẻ đã mở lòng hơn mà hùa theo “ Chạy hướng này “
Đông Ly Á vội chạy thật nhanh để theo kịp hai ca ca của mình “ Đợi muội với…” cô bé thở không ra hơi muốn dừng lại thì bị Ngụy Đồ Thanh cản “ Muội muốn mông nở hoa hả? Cố chạy theo sau bọn ta “
Cô bé nghe đến roi vọt mà sợ hãi chạy theo “ Ta không muốn bị ăn đòn đâu…đau lắm…”
Đi được một đoạn cả ba dừng chân khi không nghe thấy tiếng chan chát tức giận của Lương quý phi nữa Ngụy Đồ Thanh quan tâm nhìn Ngũ Sở và Đông Ly Á
“ Hai người không bị sao chứ? “
Cả hai người đáp “ Không sao “ mới làm cho Ngụy Đồ Thanh yên tâm rồi hỏi về cảnh tượng trước mắt “ Mà…Đây là đâu?”
Hai người cạn lời trước sự mù đường của Ngụy Đồ Thanh cứ cắm đầu dẫn cả bọn chạy rồi không biết sẽ đi đâu rồi dừng trước phòng bếp
Ngũ Sở nói “ Đây là phòng bếp. Hôm nay phòng bếp không có người…thật may cho chúng ta nếu không họ sẽ đem chúng ta giao nộp cho Lương quý phi mất…”
Đông Ly Á hí hửng “ Vậy…chúng ta vào trong đi “
Ngụy Đồ Thanh bắt đầu suy nghĩ
“ Ừm…Chúng ta nấu món gì đi “
Ngũ Sở bất ngờ trước hai huynh muội nhà này “ Hai ngươi mới có tí tuổi mà đã biết nấu ăn rồi sao? “
Hai người nghe Ngũ Sở hỏi vậy thì biết rằng cậu không biết nấu nướng gì liền nhân cơ hội mà chê bai “ Thái tử điện hạ vậy mà không biết nấu ăn sao? Vậy mà bọn ta cứ nghĩ những người sống trong hoàng cung cái gì cũng biết làm chứ “
Nghe hai người chế giễu mình như vậy Ngũ Sở xấu hổ mà không biết phản biện lại như thế nào “ I…m…đi…”
Ngụy Đồ Thanh vui vẻ “ Bọn ta chỉ chọc ngươi thôi… Đừng để bụng nhé “
Đông Ly Á không khỏi khoe mẽ về tài năng của Ngụy Đồ Thanh “ Ngụy ca, huynh chắc đã được mẹ dạy cho nhiều phương thức nấu ăn lắm nhỉ. Huynh làm món gì ngon cho bọn ta ăn đi, ăn mấy quả đào không thể lấp đầy cái bụng không đáy của muội được”
Ngụy Đồ Thanh đắc ý cười lớn “ Ha ha ha…Ta không biết nấu ăn “ câu nói này khiến Đông Ly Á và Ngũ Sở cạn lời “ Trời ạ…”
Cậu liền bổ sung thêm “ Nhưng ta biết pha trà đấy…Công thức này là độc nhất vô nhị của mẫu hậu dạy cho ta “
Ngũ Sở và Đông Ly Á lại chê bai “ HẢ? Trà thì ai chả biết pha…”
“ Đây không phải là trà bình thường…hm… để xem nên pha trà gì nhỉ? “ Ngụy Đồ Thanh chống cằm suy nghĩ rồi mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy những trái đào đang giấu trong túi áo “ À ta biết rồi…Ta sẽ pha trà đào cho các ngươi thưởng thức nhem “
Đông Ly Á vui vẻ “ Nghe tên hay đó…Huynh mau làm đi “ trái ngược với vẻ mặt háo hức ngóng chờ của cô bé thì Ngũ Sở với bộ mặt không chút cảm xúc vui vẻ gì mà nghi ngờ cách pha trà của Ngụy Đồ Thanh “ Không biết có uống nổi không nữa? “
Sau một canh giờ Ngụy Đồ Thanh loay hoay pha trà thì cuối cùng cũng ra thành qủa và đặt trước mặt Đông Ly Á và Ngũ Sở
“Cái này uống được không vậy?” Ngũ Sở nghi ngờ nhìn tách trà được đặt trước mặt
“Không có vấn đề gì đâu…”Đông Ly Á xoa dịu những nghi ngờ của Ngũ Sở mà cầm tách trà lên uống để chứng minh, nhưng uống được một ngụm thì cô bé đã nhổ ra luôn “Ngụy ca, huynh có thật sự biết pha trà không vậy? Cái thứ nước này uống vào có bị sao không?”
Ngụy Đồ Thanh lập tức cầm tách trà lên mà thử nghiệm “ Ta nghĩ làm đúng trình tự rồi mà…Nó không tệ như muội nói đâu…” cậu vừa nhấp muột ngụm thì quả nhiên nó không thể uống được rồi cậu phun ngay vào mặt Ngũ Sở khiến Đông Ly Á ôm bụng cười đùa “ha ha ha, muội đã nói rồi mà…Ngũ huynh chắc tức điên với Ngụy ca lắm “
Ngụy Đồ Thanh vội lấy tay áo mà lau cho Ngũ Sở “Xin lỗi…huynh đệ nhiều nhé “
Ngũ Sở ngao ngán nuốt cục tức này xuống nhưng Đông Ly Á hụt hẫng nói “Thế là vẫn không được uống trà đào sao? “ Ngụy Đồ Thanh gãi đầu “ Xin lỗi…Hình như ta làm sai ở đoạn nào đó thì phải “. Ngũ Sở nhìn cô bé buồn bã như vậy có chút thương yêu mà đứng lên xắn tay áo hỏi Ngụy Đồ Thanh những công đoạn cần phải làm
“ Ngươi nói công thức và công đoạn pha trà cho ta, ta thử làm xem sao “. Đông Ly Á thấy Ngũ Sở vì lời nói của cô mà lăn vào để làm thì liền chạy tới nũng nịu “ Ngũ Ca đúng là tài năng mà, lớn lên muội nhất định sẽ không để ai có được huynh đâu…Huynh tốt bụng và quan tâm người khác ngoài mặt thì hơi cục súc nhưng bên trong rất ấm áp nè … “, Ngũ Sở lập tức búng chán cô bé “ Bớt ăn nói luyên thuyên lại…Ra bàn ngồi mà đợi ta pha trà cho “
Ngụy Đồ Thanh đọc những công đoạn để pha trà còn Ngũ Sở thì lắng nghe và làm theo một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Chưa đến một canh giờ Ngũ Sở đã pha xong trà rồi bưng đến mời Ngụy Đồ Thanh và Đông Ly Á thưởng thức nét mặt của cậu không dấu nổi sự mong chờ. Hai người uống xong thì tấm tắc khen “NGON “ khiến Ngũ Sở cười vui vẻ “ Thật sao? “ Đông Ly Á và Ngụy Đồ Thanh lần đầu tiên thấy Ngũ Sở mỉm cười vui như vậy hai người cũng vui theo mà mời cậu thưởng thức thành quả mà mình làm.
“ Trà đào phải có mùi đào như này chứ… Ngụy ca, sao cùng một công thức mà hai người làm thì lại khác nhau như vậy? Đông Ly Á đem Ngũ Sở ra để chê bai
“ Ngụy ca, huynh nên học hỏi kinh nghiệm từ Ngũ huynh đi nhé và lần sau đừng vào bếp nữa nhé “. Ngụy Đồ Thanh bị cô bé chê bai thì cau mày nói “ Muội không làm được thì im đi…Đừng suốt ngày chê bai nhạn xét về người khác “ Đông Ly Á chả nói thêm được gì tốt đẹp về bản thân thì im lặng chịu thua làm Ngũ Sở cười mà dỗ dành “ Lớn thêm chút nữa muội sẽ học được thôi “
“ Vâng…Muội nhất định sẽ không thua hai huynh đâu “ cô bé ánh mắt kiên đinh tỏ vẻ quyết tâm
Ngụy Đồ Thanh vẫn trêu chọc coi thường cô “ Được rồi để xem muội có thể làm được gì “
Cô bé tức giận “ Huynh đừng thách thức muội… cứ chờ à xem “. Ngụy Đồ Thanh bật cười trước sự giận dỗi đáng yêu này của cô bé làm không khí trở nên vui vẻ hơn. Từ đó mối quan hệ giữa ba người trở nên thân thiết, Ngụy Đồ Thanh thường xuyên phá đám Lương quý phi dạy học để dẫn Ngũ Sở và Đông Ly Á đi chơi, Ngũ Sở cũng từ đó mà thích chơi với Đông Ly Á và Ngụy Đồ Thanh hơn là việc ngồi một mình để học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.