Phản Diện Hắn Bị Bắt Làm Đoàn Sủng
Chương 10: Trả tiền cho tao
Lạc Lạc Anh
20/04/2022
Đêm khuya, đốm sao nho nhỏ thưa thớt, trong không trung phảng phất bao phủ một tầng sương đen thật dày, ánh trăng cơ hồ cũng bị giam cầm ở bên trong.
Đột nhiên, tiếng cảnh báo đòi mạng nổ tung bầu trời đêm yên tĩnh!
Bạch Tử An từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, vừa định ngồi dậy, tùy ý liếc mắt nhìn, thấy bóng đen đứng bên cạnh từ đầu giường, nhất thời lông tơ nổi lên, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
"Đừng nhúc nhích, nằm xuống."
Là giọng nam, trầm thấp nghẹn ngào, nương theo ánh trăng, Bạch Tử An thấy trong tay hắn cầm khẩu sung, lông mày thoáng nhảy dựng, ngoan ngoãn nằm xuống.
Tuy rằng cơ thể không nhúc nhích, đầu óc cậu nhanh chóng vận chuyển, hệ thống 66 nói với cậu tối hôm nay hệ thống sẽ đổi mới nên không thể đáp lại cậu, cho nên, hết thảy phải dựa vào bản thân, cậu chưa từng nghe qua giọng nói này, không lẽ là kẻ thù của nguyên chủ tới trả thù đấy chứ...
Bước chân gấp gáp đi trên hành lang: "Nhanh, phải tìm được hắn, đừng để hắn chạy thoát."
Từ từ, cốt truyện này có chút quen quen, Bạch Tử An tinh thần chấn động, tình huống này chẳng phải phân đoạn nam chủ Lâm Trường Trạch nửa đêm đột nhập vào tầng 25 của bệnh viện đế quốc sao!
Bạn tốt tên Ron của Lâm Trường Trạch ở thư viện đế quốc tìm giúp hắn tìm ra hồ sơ thực nghiệp về sự dung hợp huyết thống nhân loại cùng Trùng tộc vào hai năm trước, đáng tiếc hồ sơ bị tàn phá không rõ hình dáng, rất nhiều số liệu cùng dược vật không nhìn rõ, cũng may một hàng chữ hoàn chỉnh chỉ hướng về bệnh viện đế quốc, vì thế Lâm Trường Trạch lẻn vào tầng 25 ăn cắp tư liệu, lúc rút lui hắn vô tình kích hoạt báo động.
Thời khắc nguy cấp, Lâm Trường Trạch nhảy ra cửa sổ, dùng dây thừng nhảy xuống tầng 10 — văn phòng bác sĩ Guy, dưới sự yểm hộ của bác sĩ Guy, thành công tránh thoát quân đội truy rùng.
!!!!!
?????
Trên đầu Bạch Tử An đầy dấu chấm than cùng dấu chấm hỏi, Lâm Trường Trạch tại sao lại rơi xuống tầng cậu vậy? Đây chẳng phải là suất hiện của Lâm Trường Trạch cùng bạn tốt Guy sao?
Cho nên giờ biến thành cậu yểm hộ cho Lâm Trường Trạch?
Trong bầu không khí truyền đến mùi máu nhàn nhạt, Lâm Trường Trạch bị thương, hắn dựa lên tường, lau máu bên khóe môi, điều chỉnh tim đập và hô hấp, hơi nâng nòng súng trong tay lên, hắn cẩn thận nghe động tĩnh, dung hợp với huyết thống Trùng tộc khiến hắn có thị lực và thính giác siêu phàm, đêm tối tựa như ban ngày.
Tỷ như hắn biết Bạch Tử An đang trộm nhìn hắn.
Không biết vì sao hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Bạch Tử An: Cười cái gì tên hỗn đản cậu nhảy sai tầng rồi, bao nhiêu tuổi rồi đến đếm cũng không biết.
Cậu hồi tưởng, bác sĩ Guy làm thế nào giúp hắn tránh thoát.
Sau đó muốn mắng mẹ nó.
Văn phòng bác sĩ Guy có mật thất, mật thất được trang bị dụng cụ chặn máy dò tin, Lâm Trường Trạch trốn ở bên trong có thể chạy thoát, mấu chốt là phòng bệnh cậu không có mật thất, một khi bảo vệ bệnh viện lấy máy dò kiểm tra thấy có hai người trong phòng này, Lâm Trường Trạch chẳng lẽ phải mở đường máu lao ra?
Bạch Tử An không nghi ngờ không giết được hắn, rốt cuộc còn có hào quang nam chính, thật sự không cần thiết.
Trong đầu Bạch Tử An như có một trận cuồng phong, vừa ngẩng đầu đột nhiên giật nảy, thiếu chút nữa bật ra một tiếng đ*t con mẹ.
Tên gia hỏa Lâm Trường Trạch này từ khi nào đứng trước giường cậu vậy, thân ảnh cao lớn thon dài chặn ánh trăng chiếu vào, đổ xuống bóng người tối đen, che khuất nửa khuôn mặt mang mặt nạ bảo hộ của hắn, tóc đen rơi xuống cùng con ngươi nặng nề nhìn cậu.
Hắn chậm rãi cúi xuống, giọng nói thông qua mặt nạ bảo hộ có vẻ phá lệ nghẹn ngào, con ngươi hẹp dài híp lại, giống như con báo nhìn con mồi trước mặt: "Cậu đang nghĩ gì?"
Bạch Tử An: Tôi đang nghĩ gì? Tôi đang nghĩ làm cách nào giúp cậu chạy thoát, thằng nghịch tử nhà mi!
Xét theo tính cách thiết lập của mình, Bạch Tử An trả lời một cách mỉa mai: "Tôi đang nghĩ nên xử lý cậu thế nào."
"Xử lý tôi?" Hắn cười nhạo một tiếng, đầu ngón tay nâng cằm thiếu niên thôi: "Bạch thiếu gia dựa vào cái gì xử lý tôi đây."
Bạch Tử An cảm thấy vì bảo vệ tôn nghiêm nhân vật phản diện của mình, vẫn nên phản kháng một chút.
Sau đó cậu bị ấn ở trong chăn, giãy giụa không đánh thoát được, cậu lại nghe được tiếng người trầm thấp của Lâm Trường Trạch.
Bạch Tử An tức giận rồi, lại cười lại cười nữa, nếu không phải tại hắn, hiện tại mình hẳn là đang ở trong mộng đẹp đi chơi rồi, bây giờ còn phải thức đêm với hắn!
Phanh!
Cửa phòng khách bên ngoài bị mở ra, rất nhanh tiếp theo đến cửa phòng bệnh cũng bị hung bạo mở ra, một nhóm người tác chiến mặc đồ đen vọt vào, họng súng đen nhánh nhắm vào Lâm Trường Trạch, phảng phất giây tiếp theo liền rút súng ngắm bắn, bắn tên trộm lẻn vào bệnh viện này thành cái xác luôn.
Người đứng đầu hô: "Không được nhúc nhích, thả Bạch thiếu gia ra!"
Bạch Tử An bị mắc kẹt trong chăn, vui mừng ra mặt, bọn họ rốt cuộc cũng tới rồi. Cậu nghĩa, làm nhân vật phản diện cậu đương nhiên không thể trực tiếp giúp Lâm Trường Trạch thoát thân, nhưng cậu làm con tin chắc qua được.
Cậu hoảng sợ mặt vô biểu tình kêu lên: "Thả tôi ra, cậu cái tên hỗn đản này, tôi phải giết cậu! Thả tôi ra!"
Lại tượng trưng mà giãy giụa một chút, tô đậm bầu không khí khẩn trương, tên nghịch tử Lâm Trường Trạch này nếu hiểu rồi thì mau làm đi.
Quả nhiên cậu nghe thấy Lâm Trường Trạch giả giọng vang lên trên đỉnh đầu: "Xem tôi phát hiện gì này, một con tin... Tất cả đều lui ra ngoài, hủy bỏ hỏa lực liên không, các anh chắc không muốn cậu ta chôn cùng tôi đi."
Người trẻ tuổi tóc vàng trong số đó cười lạnh: "Si tâm vọng tưởng, cậu..."
Người cầm đầu ngăn lời, trầm giọng nói: "Tôi yêu cầu mệnh lệnh của cấp trên."
Anh ta ra ngoài một lúc quay lại nói: "Buông Bạch thiếu gia ra, cho cậu nhiều nhất năm phút."
Lâm Trường Trạch cười nhạo một tiếng, nhìn người trên giường, con ngươi đen tối không rõ: "Được."
Nói xong, hắn đột nhiên bế Bạch Tử An lên, Bạch Tử An không kịp phản ứng lại, kêu lên một tiếng theo bản năng ôm cổ hắn.
Hắn dùng tốc độ mà mọi người không kịp ngăn cản nhảy ra cửa sổ.
"Người, lát nữa sẽ thả."
Cơ thể cấp tốc sa xuống, Lâm Trường Trạch gắt gao ôm eo Bạch Tử An, gió lạnh ban đêm gào thét ngang tai, bỗng chốc, sau lưng may móc mở ra hai cánh, vững vàng giảm tốc độ xẹt qua bầu trời đêm.
Dưới chân là đế quốc với ánh đèn sáng trưng, sương mù dày đặc trên không trung không biết từ khi nào đã tan biến, bầu trời đầy sao như biển.
Bạch Tử An bị bắt giống như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, liếc mắt nhìn xuống trái tim liền run rẩy, tay chân mềm nhũn, cậu chưa bao giờ nghĩ tới có thể ngồi máy bay thể xác một lần, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Khốn kiếp, thả tôi xuống."
Cậu có thể nghe thấy tiếng tim Lâm Trường Trạch đập nhanh.
Rất ổn định, không giống con chó hoang nhỏ run sợ như mình.
Lâm Trường Trạch khống chế phương hướng, nhàn nhạt nói: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng cánh bay lên trời, Bạch thiếu gia đừng lộn xộn."
Bạch Tử An: Cậu vừa nói tôi càng luống cuống làm sao bây giờ, dừng xe! Tôi muốn xuống xe.
Lâm Trường Trạch tựa như nghe được tiếng lòng của cậu, đột nhiên lao xuống, Bạch Tử An cầm lòng không đậu mà kêu ra tiếng, hai chân quấn eo hắn càng thêm dùng sức.
Cũng may nam chính có giá trị thiên phú ở mục này, hai mươi phút sau hai người thành công đáp xuống.
Nơi này là công viên nhỏ, đèn đường tối tăm, cỏ dại lộn xộn, đài phun nước cạn khô đều chứng minh đây là một công viên hoang tàn.
Bạch Tử An dẫm trên mặt đất như đạp phải kẹo bông gòn, mềm mại không có sức lực, đầu cũng choáng váng, cậu chưa từng chơi qua tàu lượn siêu tốc, cậu trực tiếp đi chơi xe bay phiên bản Plus.
Kích thích, quá kích thích.
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
Cánh sau lưng Lâm Trường Trạch tự động thu vào, thấy sắc mặt Bạch Tử An tái nhợt, nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
"Không thoải mái sao."
"Đừng chạm vào tôi." Bạch Tử An ghét bỏ gạt tay hắn, cả giận nói: "Vừa lòng chưa, cậu tốt nhất cầu nguyện đừng để tôi bắt được, nếu không tôi nhất định sẽ để cậu sống không bằng chết."
Lâm Trường Trạch không chút để ý ừm một tiếng, thuận tay vuốt mái tóc bị gió thổi loạn xạ của thiếu niên.
Bạch Tử An: Tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi rồi, tôn nghiêm của phản diện đâu, a không đúng, tôn nghiêm của phản diện là để nam chính chà đạp, ngẫm lại như vậy cũng hợp lý.
Lâm Trường Trạch nhìn thiếu niên tức giận, đáy mắt hiện lên ý cười.
Bỗng nhiên, hắn cúi xuống cong khóe môi lên, nhẹ giọng nói bên tai Bạch Tử An: "Sao tôi cảm thấy, hôm nay Bạch thiếu gia cố ý làm con tin của tôi vậy."
Đồng tử Bạch Tử An hơi chấn động, lập tức dùng ánh mắt như nhìn tên tên thiểu năng trí tuệ nhìn hắn, ý đồ làm hắn xua tan ý niệm kia đi.
"Người của cậu sẽ đến tìm cậu sớm thôi." Lâm Trường Trạch một lần nữa mở cánh bay lên không trung, sau lưng là vầng trăng sáng, chiếc mặt nạ kim loại màu đen như phản chiếu ánh trăng, hình ảnh của Bạch Tử An được phản chiếu trong con mắt hắn.
Lâm Trường Trạch rốt cuộc rời đi rồi, Bạch Tử An thở phào một hơi, ấn huyệt thái dương, ngồi trên ghế dài trong công viên, cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đột nhiên sáng như ban ngày.
Vài chiếc máy bay quân dụng bay lơ lửng xung quanh trên đầu cậu, quả nhiên như lời Lâm Trường Trạch đã nói, rất nhanh đã có người tới đón cậu.
Ha, mệt chết rồi.
Ting Ting Ting......
Sau một trận sóng điện, âm thanh hệ thống 66 vui sướng một lần nữa xuất hiện trong đầu cậu: 【 A ha, tiểu đáng yêu tri kỷ 66 của ngài đã online rồi đây, ký chủ ngài ai ai ai sao cậu lại ở nơi này vậy. 】
Bạch Tử An dựa lưng trên ghế dựa, thở dài một hơi: 【 Nói ra thì rất dài, hệ thống bọn mày thêm tiền cho tao đi. 】
Đột nhiên, tiếng cảnh báo đòi mạng nổ tung bầu trời đêm yên tĩnh!
Bạch Tử An từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, vừa định ngồi dậy, tùy ý liếc mắt nhìn, thấy bóng đen đứng bên cạnh từ đầu giường, nhất thời lông tơ nổi lên, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
"Đừng nhúc nhích, nằm xuống."
Là giọng nam, trầm thấp nghẹn ngào, nương theo ánh trăng, Bạch Tử An thấy trong tay hắn cầm khẩu sung, lông mày thoáng nhảy dựng, ngoan ngoãn nằm xuống.
Tuy rằng cơ thể không nhúc nhích, đầu óc cậu nhanh chóng vận chuyển, hệ thống 66 nói với cậu tối hôm nay hệ thống sẽ đổi mới nên không thể đáp lại cậu, cho nên, hết thảy phải dựa vào bản thân, cậu chưa từng nghe qua giọng nói này, không lẽ là kẻ thù của nguyên chủ tới trả thù đấy chứ...
Bước chân gấp gáp đi trên hành lang: "Nhanh, phải tìm được hắn, đừng để hắn chạy thoát."
Từ từ, cốt truyện này có chút quen quen, Bạch Tử An tinh thần chấn động, tình huống này chẳng phải phân đoạn nam chủ Lâm Trường Trạch nửa đêm đột nhập vào tầng 25 của bệnh viện đế quốc sao!
Bạn tốt tên Ron của Lâm Trường Trạch ở thư viện đế quốc tìm giúp hắn tìm ra hồ sơ thực nghiệp về sự dung hợp huyết thống nhân loại cùng Trùng tộc vào hai năm trước, đáng tiếc hồ sơ bị tàn phá không rõ hình dáng, rất nhiều số liệu cùng dược vật không nhìn rõ, cũng may một hàng chữ hoàn chỉnh chỉ hướng về bệnh viện đế quốc, vì thế Lâm Trường Trạch lẻn vào tầng 25 ăn cắp tư liệu, lúc rút lui hắn vô tình kích hoạt báo động.
Thời khắc nguy cấp, Lâm Trường Trạch nhảy ra cửa sổ, dùng dây thừng nhảy xuống tầng 10 — văn phòng bác sĩ Guy, dưới sự yểm hộ của bác sĩ Guy, thành công tránh thoát quân đội truy rùng.
!!!!!
?????
Trên đầu Bạch Tử An đầy dấu chấm than cùng dấu chấm hỏi, Lâm Trường Trạch tại sao lại rơi xuống tầng cậu vậy? Đây chẳng phải là suất hiện của Lâm Trường Trạch cùng bạn tốt Guy sao?
Cho nên giờ biến thành cậu yểm hộ cho Lâm Trường Trạch?
Trong bầu không khí truyền đến mùi máu nhàn nhạt, Lâm Trường Trạch bị thương, hắn dựa lên tường, lau máu bên khóe môi, điều chỉnh tim đập và hô hấp, hơi nâng nòng súng trong tay lên, hắn cẩn thận nghe động tĩnh, dung hợp với huyết thống Trùng tộc khiến hắn có thị lực và thính giác siêu phàm, đêm tối tựa như ban ngày.
Tỷ như hắn biết Bạch Tử An đang trộm nhìn hắn.
Không biết vì sao hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Bạch Tử An: Cười cái gì tên hỗn đản cậu nhảy sai tầng rồi, bao nhiêu tuổi rồi đến đếm cũng không biết.
Cậu hồi tưởng, bác sĩ Guy làm thế nào giúp hắn tránh thoát.
Sau đó muốn mắng mẹ nó.
Văn phòng bác sĩ Guy có mật thất, mật thất được trang bị dụng cụ chặn máy dò tin, Lâm Trường Trạch trốn ở bên trong có thể chạy thoát, mấu chốt là phòng bệnh cậu không có mật thất, một khi bảo vệ bệnh viện lấy máy dò kiểm tra thấy có hai người trong phòng này, Lâm Trường Trạch chẳng lẽ phải mở đường máu lao ra?
Bạch Tử An không nghi ngờ không giết được hắn, rốt cuộc còn có hào quang nam chính, thật sự không cần thiết.
Trong đầu Bạch Tử An như có một trận cuồng phong, vừa ngẩng đầu đột nhiên giật nảy, thiếu chút nữa bật ra một tiếng đ*t con mẹ.
Tên gia hỏa Lâm Trường Trạch này từ khi nào đứng trước giường cậu vậy, thân ảnh cao lớn thon dài chặn ánh trăng chiếu vào, đổ xuống bóng người tối đen, che khuất nửa khuôn mặt mang mặt nạ bảo hộ của hắn, tóc đen rơi xuống cùng con ngươi nặng nề nhìn cậu.
Hắn chậm rãi cúi xuống, giọng nói thông qua mặt nạ bảo hộ có vẻ phá lệ nghẹn ngào, con ngươi hẹp dài híp lại, giống như con báo nhìn con mồi trước mặt: "Cậu đang nghĩ gì?"
Bạch Tử An: Tôi đang nghĩ gì? Tôi đang nghĩ làm cách nào giúp cậu chạy thoát, thằng nghịch tử nhà mi!
Xét theo tính cách thiết lập của mình, Bạch Tử An trả lời một cách mỉa mai: "Tôi đang nghĩ nên xử lý cậu thế nào."
"Xử lý tôi?" Hắn cười nhạo một tiếng, đầu ngón tay nâng cằm thiếu niên thôi: "Bạch thiếu gia dựa vào cái gì xử lý tôi đây."
Bạch Tử An cảm thấy vì bảo vệ tôn nghiêm nhân vật phản diện của mình, vẫn nên phản kháng một chút.
Sau đó cậu bị ấn ở trong chăn, giãy giụa không đánh thoát được, cậu lại nghe được tiếng người trầm thấp của Lâm Trường Trạch.
Bạch Tử An tức giận rồi, lại cười lại cười nữa, nếu không phải tại hắn, hiện tại mình hẳn là đang ở trong mộng đẹp đi chơi rồi, bây giờ còn phải thức đêm với hắn!
Phanh!
Cửa phòng khách bên ngoài bị mở ra, rất nhanh tiếp theo đến cửa phòng bệnh cũng bị hung bạo mở ra, một nhóm người tác chiến mặc đồ đen vọt vào, họng súng đen nhánh nhắm vào Lâm Trường Trạch, phảng phất giây tiếp theo liền rút súng ngắm bắn, bắn tên trộm lẻn vào bệnh viện này thành cái xác luôn.
Người đứng đầu hô: "Không được nhúc nhích, thả Bạch thiếu gia ra!"
Bạch Tử An bị mắc kẹt trong chăn, vui mừng ra mặt, bọn họ rốt cuộc cũng tới rồi. Cậu nghĩa, làm nhân vật phản diện cậu đương nhiên không thể trực tiếp giúp Lâm Trường Trạch thoát thân, nhưng cậu làm con tin chắc qua được.
Cậu hoảng sợ mặt vô biểu tình kêu lên: "Thả tôi ra, cậu cái tên hỗn đản này, tôi phải giết cậu! Thả tôi ra!"
Lại tượng trưng mà giãy giụa một chút, tô đậm bầu không khí khẩn trương, tên nghịch tử Lâm Trường Trạch này nếu hiểu rồi thì mau làm đi.
Quả nhiên cậu nghe thấy Lâm Trường Trạch giả giọng vang lên trên đỉnh đầu: "Xem tôi phát hiện gì này, một con tin... Tất cả đều lui ra ngoài, hủy bỏ hỏa lực liên không, các anh chắc không muốn cậu ta chôn cùng tôi đi."
Người trẻ tuổi tóc vàng trong số đó cười lạnh: "Si tâm vọng tưởng, cậu..."
Người cầm đầu ngăn lời, trầm giọng nói: "Tôi yêu cầu mệnh lệnh của cấp trên."
Anh ta ra ngoài một lúc quay lại nói: "Buông Bạch thiếu gia ra, cho cậu nhiều nhất năm phút."
Lâm Trường Trạch cười nhạo một tiếng, nhìn người trên giường, con ngươi đen tối không rõ: "Được."
Nói xong, hắn đột nhiên bế Bạch Tử An lên, Bạch Tử An không kịp phản ứng lại, kêu lên một tiếng theo bản năng ôm cổ hắn.
Hắn dùng tốc độ mà mọi người không kịp ngăn cản nhảy ra cửa sổ.
"Người, lát nữa sẽ thả."
Cơ thể cấp tốc sa xuống, Lâm Trường Trạch gắt gao ôm eo Bạch Tử An, gió lạnh ban đêm gào thét ngang tai, bỗng chốc, sau lưng may móc mở ra hai cánh, vững vàng giảm tốc độ xẹt qua bầu trời đêm.
Dưới chân là đế quốc với ánh đèn sáng trưng, sương mù dày đặc trên không trung không biết từ khi nào đã tan biến, bầu trời đầy sao như biển.
Bạch Tử An bị bắt giống như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, liếc mắt nhìn xuống trái tim liền run rẩy, tay chân mềm nhũn, cậu chưa bao giờ nghĩ tới có thể ngồi máy bay thể xác một lần, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Khốn kiếp, thả tôi xuống."
Cậu có thể nghe thấy tiếng tim Lâm Trường Trạch đập nhanh.
Rất ổn định, không giống con chó hoang nhỏ run sợ như mình.
Lâm Trường Trạch khống chế phương hướng, nhàn nhạt nói: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng cánh bay lên trời, Bạch thiếu gia đừng lộn xộn."
Bạch Tử An: Cậu vừa nói tôi càng luống cuống làm sao bây giờ, dừng xe! Tôi muốn xuống xe.
Lâm Trường Trạch tựa như nghe được tiếng lòng của cậu, đột nhiên lao xuống, Bạch Tử An cầm lòng không đậu mà kêu ra tiếng, hai chân quấn eo hắn càng thêm dùng sức.
Cũng may nam chính có giá trị thiên phú ở mục này, hai mươi phút sau hai người thành công đáp xuống.
Nơi này là công viên nhỏ, đèn đường tối tăm, cỏ dại lộn xộn, đài phun nước cạn khô đều chứng minh đây là một công viên hoang tàn.
Bạch Tử An dẫm trên mặt đất như đạp phải kẹo bông gòn, mềm mại không có sức lực, đầu cũng choáng váng, cậu chưa từng chơi qua tàu lượn siêu tốc, cậu trực tiếp đi chơi xe bay phiên bản Plus.
Kích thích, quá kích thích.
Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.
Cánh sau lưng Lâm Trường Trạch tự động thu vào, thấy sắc mặt Bạch Tử An tái nhợt, nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
"Không thoải mái sao."
"Đừng chạm vào tôi." Bạch Tử An ghét bỏ gạt tay hắn, cả giận nói: "Vừa lòng chưa, cậu tốt nhất cầu nguyện đừng để tôi bắt được, nếu không tôi nhất định sẽ để cậu sống không bằng chết."
Lâm Trường Trạch không chút để ý ừm một tiếng, thuận tay vuốt mái tóc bị gió thổi loạn xạ của thiếu niên.
Bạch Tử An: Tức chết tôi tức chết tôi tức chết tôi rồi, tôn nghiêm của phản diện đâu, a không đúng, tôn nghiêm của phản diện là để nam chính chà đạp, ngẫm lại như vậy cũng hợp lý.
Lâm Trường Trạch nhìn thiếu niên tức giận, đáy mắt hiện lên ý cười.
Bỗng nhiên, hắn cúi xuống cong khóe môi lên, nhẹ giọng nói bên tai Bạch Tử An: "Sao tôi cảm thấy, hôm nay Bạch thiếu gia cố ý làm con tin của tôi vậy."
Đồng tử Bạch Tử An hơi chấn động, lập tức dùng ánh mắt như nhìn tên tên thiểu năng trí tuệ nhìn hắn, ý đồ làm hắn xua tan ý niệm kia đi.
"Người của cậu sẽ đến tìm cậu sớm thôi." Lâm Trường Trạch một lần nữa mở cánh bay lên không trung, sau lưng là vầng trăng sáng, chiếc mặt nạ kim loại màu đen như phản chiếu ánh trăng, hình ảnh của Bạch Tử An được phản chiếu trong con mắt hắn.
Lâm Trường Trạch rốt cuộc rời đi rồi, Bạch Tử An thở phào một hơi, ấn huyệt thái dương, ngồi trên ghế dài trong công viên, cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đột nhiên sáng như ban ngày.
Vài chiếc máy bay quân dụng bay lơ lửng xung quanh trên đầu cậu, quả nhiên như lời Lâm Trường Trạch đã nói, rất nhanh đã có người tới đón cậu.
Ha, mệt chết rồi.
Ting Ting Ting......
Sau một trận sóng điện, âm thanh hệ thống 66 vui sướng một lần nữa xuất hiện trong đầu cậu: 【 A ha, tiểu đáng yêu tri kỷ 66 của ngài đã online rồi đây, ký chủ ngài ai ai ai sao cậu lại ở nơi này vậy. 】
Bạch Tử An dựa lưng trên ghế dựa, thở dài một hơi: 【 Nói ra thì rất dài, hệ thống bọn mày thêm tiền cho tao đi. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.