Phản Diện Không Đội Trời Chung
Chương 74: CƯ XỬ KHÁC THƯỜNG
Hoa Sen Trắng
01/11/2023
Trường bắn...
Đùng...Đùng...Đùng...
Nhìn người bên cạnh không ngừng nổ súng bắn vào tấm bia liên hồi đến mức chẳng còn một chỗ trống khiến Ngụy Hắc Viễn vốn nhận ra tâm trạng đang bất ổn của Gia Khiêm mà cất giọng quan tâm hỏi:
- "Con đang trút giận lên tấm bia sao?"
Liền lập tức, Gia Khiêm thả lỏng cơ mặt, sau đó chậm rãi đặt khẩu súng xuống bàn mà quay sang người bên cạnh, trầm giọng phủ nhận:
- "Không có ạ. Con chỉ là tập trung quá mức thôi."
Ngay khi anh vừa dứt lời liền cảm nhận cái vỗ vai ấm áp từ phía Ngụy Hắc Viễn, bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn quen thuộc:
- "Đừng dối lòng nữa. Những lúc con không nói, cha phần nào hiểu được rằng con đang có chuyện không vui. Có phải một mình xử lí nhiều việc ở Terra Blues và Devil Group cho nên con cảm thấy áp lực không?"
Nghe đến đây, Gia Khiêm lập tức xoay người lại, đứng đối diện nhìn thẳng vào mắt Ngụy Hắc Viễn, dõng dạc trả lời:
- "Đó là trách nhiệm mà con phải làm cho nên con không hề áp lực về điều đó."
Ngừng một lúc, anh khẽ nắm lấy tay người cha đã cưu mang mình suốt thời gian qua mà nghẹn ngào tiếp:
- "Con thực sự rất biết ơn cha mẹ đã xem con như người thân ruột thịt."
Ánh mắt Ngụy Hắc Viễn có chút cảm động trước những lời nói xuất phát từ tận trái tim này mà lập tức dang tay, ôm lấy cậu con trai đã chững chạc mà mỉm cười đáp:
- "Phải nói là, cha mẹ thực sự rất may mắn khi có đứa con trai tài giỏi là con. Cảm ơn con suốt thời gian qua đã thay cha mẹ chăm sóc cho các em. Đối với cha, con sớm đã là người một nhà. Chỉ cần nhìn thấy con hạnh phúc, cho dù là việc gì khó đi chăng nữa, cha cũng ủng hộ và luôn sát cánh hỗ trợ con."
- "Cha à, thật ra thì còn đã phải lòng..."
Ngụy Hắc Viễn tập trung lắng nghe những lời tâm sự từ phía Gia Khiêm. Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu thì anh lại ngập ngừng, thi thoảng ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt đang mong chờ đáp án của Ngụy Hắc Viễn mà trở nên trầm lặng, sau đó cười gượng nói:
- "Dạ...không có gì đâu ạ."
Nghe đến đây, Ngụy Hắc Viễn khẽ mỉm cười mà vỗ nhẹ lên vai của Gia Khiêm, trầm giọng nói:
- "Mùa đông sắp tới này, cha muốn nhờ con sang Nhật Bản ba tháng để thay cha hoàn thành một số việc còn dở dang bên đó, có được không?"
- "Ba...ba tháng sao?"
Vẻ mặt Gia Khiêm có chút do dự mà trầm giọng hỏi lại. Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn dõng dạc đáp:
- "Chỉ ba tháng thôi. Hơn nữa, đây cũng chính là cơ hội để con giải tỏa tâm trạng. Thời gian qua, suốt ngày quanh quẩn trong nhà chắc hẳn cũng khiến con cảm thấy tù túng, có đúng không?"
Vẻ mặt Gia Khiêm trầm ngâm nghĩ ngợi. Chợt nhớ đến mối quan hệ gần đây giữa anh với Ngân Tuệ ngày càng trở nên bất ổn mà lập tức gật đầu đồng ý khiến Ngụy Hắc Viễn vô cùng hài lòng mà cười tươi không ngớt.
- "Ngân Tuệ cũng đã có người bạn trai ở cạnh, lo lắng cho em ấy rồi thì mình còn lý do gì để chen vào cuộc sống vốn đang hạnh phúc của em ấy chứ. Đã đến lúc, mình phải tập quen dần với một cuộc sống đơn độc mà không có em ấy."
Vài ngày sau...
Sau khi trở lại trường, Ngân Tuệ có chút suy tư mà chậm rãi bước đi từng bước. Một lúc sau, vì không để ý mọi thứ xung quanh khiến cô vô tình va phải người trước mặt. Không ai khác chính là Mã Thiên Kỳ. Nhìn dáng vẻ thất thần của đối phương khiến anh vô cùng lo lắng mà cất giọng quan tâm hỏi:
- "Ngân Tuệ, suốt mấy ngày qua em không đến trường. Kể cả anh có gọi điện, nhắn tin cũng không phản hồi, có chuyện gì không vui à? Tâm sự cùng anh không được sao?"
Nghe những lời này khiến Ngân Tuệ chợt nhớ lại cách cư xử lạ thường mà Gia Khiêm đối với mình dạo gần đây. Cứ đến bữa ăn, anh thường bảo người mang thức ăn lên tận trên phòng, sau đó khóa chặt cửa lại khiến cô cảm thấy có chút bất thường so với mọi khi mà gõ cửa quan tâm hỏi. Tuy nhiên, người bên trong phòng chỉ gỏn gọn nói rằng anh không sao.
Còn nhớ có lần, cô vô tình chạm mặt Gia Khiêm ngay khi bước lên trên lầu. Trái ngược với trước đây, anh lại tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà lạnh lùng hướng mặt sang chỗ khác. Kể cả những bữa tối, cô cũng chẳng còn được sang phòng nghe anh kể chuyện.
Đùng...Đùng...Đùng...
Nhìn người bên cạnh không ngừng nổ súng bắn vào tấm bia liên hồi đến mức chẳng còn một chỗ trống khiến Ngụy Hắc Viễn vốn nhận ra tâm trạng đang bất ổn của Gia Khiêm mà cất giọng quan tâm hỏi:
- "Con đang trút giận lên tấm bia sao?"
Liền lập tức, Gia Khiêm thả lỏng cơ mặt, sau đó chậm rãi đặt khẩu súng xuống bàn mà quay sang người bên cạnh, trầm giọng phủ nhận:
- "Không có ạ. Con chỉ là tập trung quá mức thôi."
Ngay khi anh vừa dứt lời liền cảm nhận cái vỗ vai ấm áp từ phía Ngụy Hắc Viễn, bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn quen thuộc:
- "Đừng dối lòng nữa. Những lúc con không nói, cha phần nào hiểu được rằng con đang có chuyện không vui. Có phải một mình xử lí nhiều việc ở Terra Blues và Devil Group cho nên con cảm thấy áp lực không?"
Nghe đến đây, Gia Khiêm lập tức xoay người lại, đứng đối diện nhìn thẳng vào mắt Ngụy Hắc Viễn, dõng dạc trả lời:
- "Đó là trách nhiệm mà con phải làm cho nên con không hề áp lực về điều đó."
Ngừng một lúc, anh khẽ nắm lấy tay người cha đã cưu mang mình suốt thời gian qua mà nghẹn ngào tiếp:
- "Con thực sự rất biết ơn cha mẹ đã xem con như người thân ruột thịt."
Ánh mắt Ngụy Hắc Viễn có chút cảm động trước những lời nói xuất phát từ tận trái tim này mà lập tức dang tay, ôm lấy cậu con trai đã chững chạc mà mỉm cười đáp:
- "Phải nói là, cha mẹ thực sự rất may mắn khi có đứa con trai tài giỏi là con. Cảm ơn con suốt thời gian qua đã thay cha mẹ chăm sóc cho các em. Đối với cha, con sớm đã là người một nhà. Chỉ cần nhìn thấy con hạnh phúc, cho dù là việc gì khó đi chăng nữa, cha cũng ủng hộ và luôn sát cánh hỗ trợ con."
- "Cha à, thật ra thì còn đã phải lòng..."
Ngụy Hắc Viễn tập trung lắng nghe những lời tâm sự từ phía Gia Khiêm. Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu thì anh lại ngập ngừng, thi thoảng ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt đang mong chờ đáp án của Ngụy Hắc Viễn mà trở nên trầm lặng, sau đó cười gượng nói:
- "Dạ...không có gì đâu ạ."
Nghe đến đây, Ngụy Hắc Viễn khẽ mỉm cười mà vỗ nhẹ lên vai của Gia Khiêm, trầm giọng nói:
- "Mùa đông sắp tới này, cha muốn nhờ con sang Nhật Bản ba tháng để thay cha hoàn thành một số việc còn dở dang bên đó, có được không?"
- "Ba...ba tháng sao?"
Vẻ mặt Gia Khiêm có chút do dự mà trầm giọng hỏi lại. Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn dõng dạc đáp:
- "Chỉ ba tháng thôi. Hơn nữa, đây cũng chính là cơ hội để con giải tỏa tâm trạng. Thời gian qua, suốt ngày quanh quẩn trong nhà chắc hẳn cũng khiến con cảm thấy tù túng, có đúng không?"
Vẻ mặt Gia Khiêm trầm ngâm nghĩ ngợi. Chợt nhớ đến mối quan hệ gần đây giữa anh với Ngân Tuệ ngày càng trở nên bất ổn mà lập tức gật đầu đồng ý khiến Ngụy Hắc Viễn vô cùng hài lòng mà cười tươi không ngớt.
- "Ngân Tuệ cũng đã có người bạn trai ở cạnh, lo lắng cho em ấy rồi thì mình còn lý do gì để chen vào cuộc sống vốn đang hạnh phúc của em ấy chứ. Đã đến lúc, mình phải tập quen dần với một cuộc sống đơn độc mà không có em ấy."
Vài ngày sau...
Sau khi trở lại trường, Ngân Tuệ có chút suy tư mà chậm rãi bước đi từng bước. Một lúc sau, vì không để ý mọi thứ xung quanh khiến cô vô tình va phải người trước mặt. Không ai khác chính là Mã Thiên Kỳ. Nhìn dáng vẻ thất thần của đối phương khiến anh vô cùng lo lắng mà cất giọng quan tâm hỏi:
- "Ngân Tuệ, suốt mấy ngày qua em không đến trường. Kể cả anh có gọi điện, nhắn tin cũng không phản hồi, có chuyện gì không vui à? Tâm sự cùng anh không được sao?"
Nghe những lời này khiến Ngân Tuệ chợt nhớ lại cách cư xử lạ thường mà Gia Khiêm đối với mình dạo gần đây. Cứ đến bữa ăn, anh thường bảo người mang thức ăn lên tận trên phòng, sau đó khóa chặt cửa lại khiến cô cảm thấy có chút bất thường so với mọi khi mà gõ cửa quan tâm hỏi. Tuy nhiên, người bên trong phòng chỉ gỏn gọn nói rằng anh không sao.
Còn nhớ có lần, cô vô tình chạm mặt Gia Khiêm ngay khi bước lên trên lầu. Trái ngược với trước đây, anh lại tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà lạnh lùng hướng mặt sang chỗ khác. Kể cả những bữa tối, cô cũng chẳng còn được sang phòng nghe anh kể chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.