Phản Diện Không Đội Trời Chung
Chương 38: ƯỚC LƯỢNG BÁN KÍNH (H+)
Hoa Sen Trắng
17/10/2023
** Lưu ý trước khi đọc: "Chương này có vài cảnh miêu tả nhạy cảm cho nên không khuyến khích đọc giả dưới 18 tuổi."
Toàn bộ biểu cảm này của cô vô tình lọt vào tầm mắt của Ngụy Hắc Viễn. Liền lập tức, anh nhẹ nhàng tách rộng hai chân của thiếu nữ đang không ngừng đan chặt vào nhau ra. Khẽ nhìn những dòng nước ái tình từ cửa hang cô lúc này đã chảy lan ra lên tấm ga trải giường mà mỉm cười hài lòng. Anh dùng ngón tay trỏ của mình chạm lên một bên đùi trắng nõn đã bị ẩm ướt của Cẩm Mộng Ninh mà lấy đi một ít nước chảy ra từ khe động, sau đó cho vào miệng nếm thử khiến cô xấu hổ mà lên tiếng ngăn cản:
- "Ưm...đừng nếm, bẩn lắm....ha..."
Cẩm Mộng Ninh cong người, thốt lên âm thanh tràn đầy khoái lạc ngay khi Ngụy Hắc Viễn đưa đầu ngón tay của mình vào trong rãnh hang của cô mà cắn chặt răng chịu đựng. Những ngón tay thon dài của thiếu nữ không ngừng bấu chặt lên tấm ga trải giường, thoáng chốc, khiến chúng bị nhàu nát hẳn. Khóe môi mấp máy cố gắng kiềm chế không để thốt ra âm thanh càng khiến cô thêm khó chịu.
- "Bé cưng, em đừng xấu hổ. Cứ thoải mái rên la hết mức có thể. Anh thật sự muốn nghe âm thanh ngọt ngào ấy của em."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi của mình liế.m sạch chất dịch có phần nhớp nháp đang không ngừng chảy ra ở vùng hạ thân của thiếu nữ khiến cô càng thêm tê dại mà thở dốc nói:
- "Ưm...hư...Ngụy Hắc Viễn, anh đừng làm như thế nữa, nó...nó sẽ chảy ra nữa mất...ưm...ha."
Ngay khi cô vừa dứt câu liền cảm nhận đôi bàn tay của Ngụy Hắc Viễn lúc này đã úp trọn lên cặp gò bồng ửng hồng của mình khiến hơi thở cô càng thêm gấp gáp làm chúng cũng phập phồng lên xuống càng thêm kích thích ánh nhìn của người đàn ông. Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn há miệng ngậm lấy mà mút mạnh, phát ra âm thanh "chọp chẹp" khiến ai nấy cũng phải ngượng ngùng thay. Đầu lưỡi tinh nghịch của anh đảo quanh viên ngọc nhỏ trên đỉnh đồi khiến chúng xoay vòng liên tục. Liền sau đó, dùng răng cắn lấy khiến Cẩm Mộng Ninh vì đau khẽ cong người, nức nở trách móc:
- "A....ha...Ngụy Hắc Viễn, đồ xấu xa."
Bị cô vợ nhỏ dưới thân lớn tiếng mắng chửi, Ngụy Hắc Viễn liền tỏ ra ủy khuất. Ánh mắt long lanh, ngây thơ giống như một đứa trẻ bị mẹ bắt gặp khi làm hư một món đồ. Anh khẽ đưa tay vuốt ve tấm lưng trần đã nhiễu nhại mồ hôi của Cẩm Mộng Ninh, tiếp đó là nơi bầu ngực căng mọng sớm đã in hằn dấu răng cuồng nhiệt của anh mà cất giọng dỗ dành:
- "Mộng Ninh, gọi anh bằng Viễn, được không?"
Nghe lời đề nghị này, người dưới thân khẽ chu môi tỏ vẻ giận dỗi. Cô lắc đầu liên tục bởi vì anh không giữ lời hứa, rằng sẽ làm một cách từ tốn và nhẹ nhàng. Tuy nhiên, nhìn xem, cả người cô hiện tại đều ngập tràn vết hôn cùng vết cắn cuồng bạo của anh. Thử hỏi, cô làm sao dễ dàng ngoan ngoãn nghe theo lời yêu cầu này chứ.
- "Sẽ không. Ngụy Hắc Viễn, anh đừng hòng nghe được tiếng gọi ấy...ưm...ha...khó chịu quá."
Trước sự cứng đầu của người dưới thân, Ngụy Hắc Viễn lập tức rút tay ra khỏi miệng hang của thiếu nữ mà chỉ vuốt ve trêu chọc cặp đùi bên cạnh khiến cô vô cùng khó chịu, khẽ rên nhẹ vài tiếng. Bên tai lúc này vang lên giọng nói trầm khàn của người đàn ông:
- "Vậy thì...để anh xem em bướng bỉnh được bao lâu."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cẩm Mộng Ninh mà đặt lên trên cậu nhỏ bên dưới sớm đã dựng đứng của mình. Cảm nhận rõ cô.n thị.t thô ráp, nóng ấm của đối phương khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng xấu hổ mà đỏ bừng mặt. Cô toan buông tay ra khỏi dị vật đó, thế nhưng đã bị Ngụy Hắc Viễn kịp thời phát hiện mà tóm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, một lần nữa đặt ngược trở lại, giọng khàn đục nói:
- "Em cảm nhận được sự c.ương cứ.ng của nó đúng chứ? Mộng Ninh, hãy dùng tay xoa dịu, vỗ về nó đi."
Cẩm Mộng Ninh vẻ mặt mơ màng mà bất giác vòng tay, vuốt dọc cô.n thị.t nóng ấm của người đàn ông khiến cả người anh như sắp nổ tung mà nghiến răng nhẫn nhịn cơn thèm khát bên trong mà để cô tiếp tục trêu đùa. Bất giác, Cẩm Mộng Ninh thốt lên một câu khiến anh trở nên xấu hổ mà tê cứng người:
- "Dài và to thật. Chẳng biết nó dài bao nhiêu cm vậy nhỉ? Hưm...ưm...á..."
Ngay khi cô vừa dứt câu thì Ngụy Hắc Viễn đã dùng cơ thể cường tráng của mình áp chặt lên dáng ngọc mỏng manh, sau đó táo bạo há miệng mút lấy hai bầu ngực phập phồng lên xuống của cô, giọng tà mị đáp:
- "Trước khi em muốn đo chiều dài ấy thì anh phải ước lượng bán kính cặp bánh bao mềm này của em đã."
Toàn bộ biểu cảm này của cô vô tình lọt vào tầm mắt của Ngụy Hắc Viễn. Liền lập tức, anh nhẹ nhàng tách rộng hai chân của thiếu nữ đang không ngừng đan chặt vào nhau ra. Khẽ nhìn những dòng nước ái tình từ cửa hang cô lúc này đã chảy lan ra lên tấm ga trải giường mà mỉm cười hài lòng. Anh dùng ngón tay trỏ của mình chạm lên một bên đùi trắng nõn đã bị ẩm ướt của Cẩm Mộng Ninh mà lấy đi một ít nước chảy ra từ khe động, sau đó cho vào miệng nếm thử khiến cô xấu hổ mà lên tiếng ngăn cản:
- "Ưm...đừng nếm, bẩn lắm....ha..."
Cẩm Mộng Ninh cong người, thốt lên âm thanh tràn đầy khoái lạc ngay khi Ngụy Hắc Viễn đưa đầu ngón tay của mình vào trong rãnh hang của cô mà cắn chặt răng chịu đựng. Những ngón tay thon dài của thiếu nữ không ngừng bấu chặt lên tấm ga trải giường, thoáng chốc, khiến chúng bị nhàu nát hẳn. Khóe môi mấp máy cố gắng kiềm chế không để thốt ra âm thanh càng khiến cô thêm khó chịu.
- "Bé cưng, em đừng xấu hổ. Cứ thoải mái rên la hết mức có thể. Anh thật sự muốn nghe âm thanh ngọt ngào ấy của em."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi của mình liế.m sạch chất dịch có phần nhớp nháp đang không ngừng chảy ra ở vùng hạ thân của thiếu nữ khiến cô càng thêm tê dại mà thở dốc nói:
- "Ưm...hư...Ngụy Hắc Viễn, anh đừng làm như thế nữa, nó...nó sẽ chảy ra nữa mất...ưm...ha."
Ngay khi cô vừa dứt câu liền cảm nhận đôi bàn tay của Ngụy Hắc Viễn lúc này đã úp trọn lên cặp gò bồng ửng hồng của mình khiến hơi thở cô càng thêm gấp gáp làm chúng cũng phập phồng lên xuống càng thêm kích thích ánh nhìn của người đàn ông. Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn há miệng ngậm lấy mà mút mạnh, phát ra âm thanh "chọp chẹp" khiến ai nấy cũng phải ngượng ngùng thay. Đầu lưỡi tinh nghịch của anh đảo quanh viên ngọc nhỏ trên đỉnh đồi khiến chúng xoay vòng liên tục. Liền sau đó, dùng răng cắn lấy khiến Cẩm Mộng Ninh vì đau khẽ cong người, nức nở trách móc:
- "A....ha...Ngụy Hắc Viễn, đồ xấu xa."
Bị cô vợ nhỏ dưới thân lớn tiếng mắng chửi, Ngụy Hắc Viễn liền tỏ ra ủy khuất. Ánh mắt long lanh, ngây thơ giống như một đứa trẻ bị mẹ bắt gặp khi làm hư một món đồ. Anh khẽ đưa tay vuốt ve tấm lưng trần đã nhiễu nhại mồ hôi của Cẩm Mộng Ninh, tiếp đó là nơi bầu ngực căng mọng sớm đã in hằn dấu răng cuồng nhiệt của anh mà cất giọng dỗ dành:
- "Mộng Ninh, gọi anh bằng Viễn, được không?"
Nghe lời đề nghị này, người dưới thân khẽ chu môi tỏ vẻ giận dỗi. Cô lắc đầu liên tục bởi vì anh không giữ lời hứa, rằng sẽ làm một cách từ tốn và nhẹ nhàng. Tuy nhiên, nhìn xem, cả người cô hiện tại đều ngập tràn vết hôn cùng vết cắn cuồng bạo của anh. Thử hỏi, cô làm sao dễ dàng ngoan ngoãn nghe theo lời yêu cầu này chứ.
- "Sẽ không. Ngụy Hắc Viễn, anh đừng hòng nghe được tiếng gọi ấy...ưm...ha...khó chịu quá."
Trước sự cứng đầu của người dưới thân, Ngụy Hắc Viễn lập tức rút tay ra khỏi miệng hang của thiếu nữ mà chỉ vuốt ve trêu chọc cặp đùi bên cạnh khiến cô vô cùng khó chịu, khẽ rên nhẹ vài tiếng. Bên tai lúc này vang lên giọng nói trầm khàn của người đàn ông:
- "Vậy thì...để anh xem em bướng bỉnh được bao lâu."
Dứt lời, Ngụy Hắc Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cẩm Mộng Ninh mà đặt lên trên cậu nhỏ bên dưới sớm đã dựng đứng của mình. Cảm nhận rõ cô.n thị.t thô ráp, nóng ấm của đối phương khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng xấu hổ mà đỏ bừng mặt. Cô toan buông tay ra khỏi dị vật đó, thế nhưng đã bị Ngụy Hắc Viễn kịp thời phát hiện mà tóm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, một lần nữa đặt ngược trở lại, giọng khàn đục nói:
- "Em cảm nhận được sự c.ương cứ.ng của nó đúng chứ? Mộng Ninh, hãy dùng tay xoa dịu, vỗ về nó đi."
Cẩm Mộng Ninh vẻ mặt mơ màng mà bất giác vòng tay, vuốt dọc cô.n thị.t nóng ấm của người đàn ông khiến cả người anh như sắp nổ tung mà nghiến răng nhẫn nhịn cơn thèm khát bên trong mà để cô tiếp tục trêu đùa. Bất giác, Cẩm Mộng Ninh thốt lên một câu khiến anh trở nên xấu hổ mà tê cứng người:
- "Dài và to thật. Chẳng biết nó dài bao nhiêu cm vậy nhỉ? Hưm...ưm...á..."
Ngay khi cô vừa dứt câu thì Ngụy Hắc Viễn đã dùng cơ thể cường tráng của mình áp chặt lên dáng ngọc mỏng manh, sau đó táo bạo há miệng mút lấy hai bầu ngực phập phồng lên xuống của cô, giọng tà mị đáp:
- "Trước khi em muốn đo chiều dài ấy thì anh phải ước lượng bán kính cặp bánh bao mềm này của em đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.