Phản Diện Không Đội Trời Chung
Chương 87: VƯỢT QUA KHU HẺM
Hoa Sen Trắng
09/11/2023
Càng đi vào sâu khu hẻm, lúc này Chu Nhược Lan cảm thấy có chút sợ hãi. Dọc
theo con hẻm là những gã đàn ông nghiện ngập với thân hình gầy gò đến
nổi giống như cái xác chết. Ánh mắt bọn họ trao tráo nhìn chằm chằm vào
Chu Nhược Lan tựa hồ như những linh hồn vất vưởng ở dưới mười tám tầng
địa ngục.
Gương mặt Chu Nhược Lan hoảng sợ đến mức nhiễu nhại mồ hôi. Cô cố gắng hít thở mà cúi đầu nhìn xuống đất nhằm tránh né những gương mặt hốc hác đến đáng sợ dọc theo con hẻm.
Phịch...
Đôi bàn tay ấm áp của người đàn ông từ sau bất ngờ khoác lên vai Chu Nhược Lan khiến cô giật mình hoảng sơ suýt chút nữa hét lớn. Ngay khi nhìn ra chàng trai mái tóc nhuộm màu bạch kim cùng dáng vẻ có chút ăn chơi, phong trần mà thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cô rưng rưng như sắp muốn khóc thì bên tai đã truyền đến giọng nói trầm ấm, rất đỗi ôn nhu của người đi cạnh:
- "Em yêu à, đừng giận anh mà tự ý bỏ đi một mình như thế chứ?"
Nói rồi, Ngụy Gia Bảo ghé sát vào tai Chu Nhược Lan mà nói khẽ:
- "Bọn họ chỉ là những tên nghiện ngập mà thôi. Chỉ cần cô tỏ ra bình thường, họ chắc chắn sẽ không động đến cô đâu."
Dứt lời, anh nở nụ cười nhìn người bên cạnh mà bình thản cùng cô bước ra khỏi khu hẻm đáng sợ ấy. Ngay sau khi ra khỏi nơi tối tăm với những gương mặt đáng sợ ấy, Chu Nhược Lan lúc này không kiềm lòng được nữa mà bật khóc nức nở. Cô lập tức ôm chầm lấy dáng người cao ráo bên cạnh, bật khóc như một đứa trẻ:
- "Ngụy Gia Bảo, tôi...tôi sợ lắm. Đám người nghiện ngập lúc nãy thực sự rất đáng sợ."
Vừa nói, cô không ngừng bấu chặt lấy vạt áo người đàn ông khiến anh không nhịn được mà bật cười bất lực, cất giọng vỗ về nói:
- "Sau này, nếu có ra ngoài một mình cũng đừng tự ý đi vào những khu hẻm tối mịt như thế, nguy hiểm lắm có hiểu không?"
Bàn tay thon dài của Gia Bảo khẽ chạm nhẹ lên lưng của người con gái mà vỗ về. Chu Nhược Lan đến giờ vẫn chưa hết sợ, đôi tay không ngừng ôm chặt lấy eo anh, lắp bắp nói:
- Tôi...tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã đi cùng tôi qua khu hẻm đó."
Không ngờ cô gái thường ngày hay lớn tiếng mắng chửi anh lúc này lại ngoan ngoãn như một chú thỏ con khiến Ngụy Gia Bảo cảm thấy có chút hài hước mà nhoẻn miệng cười thầm. Một lúc lâu sau, anh cất giọng châm chọc:
- "Cô quên tôi là con của ai rồi à? Ngoài kia còn biết bao nhiêu kẻ đáng sợ hơn thế nữa."
Ngừng một lát, anh cúi xuống nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình, mỉm cười bất lực nói:
- "Cô định ôm tôi về nhà luôn sao?"
Nghe đến đây khiến Chu Nhược Lan bừng tỉnh mà nhanh chóng buông tay ra khỏi người anh, vẻ mặt ngượng ngùng, lên tiếng đáp:
- "Hôm nay cậu đã giúp tôi cho nên tôi không chấp nhất chuyện này. Tạm biệt."
Ngay khi cô định bước đi về phía trước đã bị người phía sau níu tay áo lại, Ngụy Gia Bảo trầm giọng nói:
- "Chắc cô vẫn còn hoảng sợ, đi về một mình không tốt đâu. Chi bằng, tôi lái xe đưa cô về."
- "Không cần phiền cậu đâu. Tôi tự về được."
Ngay lập tức, Chu Nhược Lan lên tiếng từ chối liền bên tai truyền đến giọng nói dứt khoát từ phía Ngụy Gia Bảo, anh gỏn gọn nói:
- "Cô không có sự lựa chọn đâu.'
Dứt lời, anh nhấc bổng người cô lên mà vác gọn lên vai một cách nhẹ nhàng và dứt khoát, khiến Chu Nhược Lan không kịp phản ứng mà trở nên gượng gạo, vùng vẫy nói:
- "Ngụy Gia Bảo, tôi có chân tự đi được."
Mặc cho cô nói gì thì nói, anh vẫn dõng dạc bước đi về phía trước, trầm giọng đáp:
- "Người cứng đầu như cô tốt nhất nên dùng hành động."
- "Ngụy Gia Bảo, mau thả tôi xuống."
Tiếng người trên vai không ngừng vang lên nhưng không thể nào làm dao động quyết tâm của chàng trai trẻ. Khóe môi Ngụy Gia Bảo khẽ cong mà nở nụ cười thầm, thi thoảng, anh hướng mắt nhìn lên người bị vác gọn lên vai mình.
- "Đợi khi tôi tròn 23 tuổi, tôi còn đáng sợ hơn bây giờ đấy."
Gương mặt Chu Nhược Lan hoảng sợ đến mức nhiễu nhại mồ hôi. Cô cố gắng hít thở mà cúi đầu nhìn xuống đất nhằm tránh né những gương mặt hốc hác đến đáng sợ dọc theo con hẻm.
Phịch...
Đôi bàn tay ấm áp của người đàn ông từ sau bất ngờ khoác lên vai Chu Nhược Lan khiến cô giật mình hoảng sơ suýt chút nữa hét lớn. Ngay khi nhìn ra chàng trai mái tóc nhuộm màu bạch kim cùng dáng vẻ có chút ăn chơi, phong trần mà thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cô rưng rưng như sắp muốn khóc thì bên tai đã truyền đến giọng nói trầm ấm, rất đỗi ôn nhu của người đi cạnh:
- "Em yêu à, đừng giận anh mà tự ý bỏ đi một mình như thế chứ?"
Nói rồi, Ngụy Gia Bảo ghé sát vào tai Chu Nhược Lan mà nói khẽ:
- "Bọn họ chỉ là những tên nghiện ngập mà thôi. Chỉ cần cô tỏ ra bình thường, họ chắc chắn sẽ không động đến cô đâu."
Dứt lời, anh nở nụ cười nhìn người bên cạnh mà bình thản cùng cô bước ra khỏi khu hẻm đáng sợ ấy. Ngay sau khi ra khỏi nơi tối tăm với những gương mặt đáng sợ ấy, Chu Nhược Lan lúc này không kiềm lòng được nữa mà bật khóc nức nở. Cô lập tức ôm chầm lấy dáng người cao ráo bên cạnh, bật khóc như một đứa trẻ:
- "Ngụy Gia Bảo, tôi...tôi sợ lắm. Đám người nghiện ngập lúc nãy thực sự rất đáng sợ."
Vừa nói, cô không ngừng bấu chặt lấy vạt áo người đàn ông khiến anh không nhịn được mà bật cười bất lực, cất giọng vỗ về nói:
- "Sau này, nếu có ra ngoài một mình cũng đừng tự ý đi vào những khu hẻm tối mịt như thế, nguy hiểm lắm có hiểu không?"
Bàn tay thon dài của Gia Bảo khẽ chạm nhẹ lên lưng của người con gái mà vỗ về. Chu Nhược Lan đến giờ vẫn chưa hết sợ, đôi tay không ngừng ôm chặt lấy eo anh, lắp bắp nói:
- Tôi...tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã đi cùng tôi qua khu hẻm đó."
Không ngờ cô gái thường ngày hay lớn tiếng mắng chửi anh lúc này lại ngoan ngoãn như một chú thỏ con khiến Ngụy Gia Bảo cảm thấy có chút hài hước mà nhoẻn miệng cười thầm. Một lúc lâu sau, anh cất giọng châm chọc:
- "Cô quên tôi là con của ai rồi à? Ngoài kia còn biết bao nhiêu kẻ đáng sợ hơn thế nữa."
Ngừng một lát, anh cúi xuống nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình, mỉm cười bất lực nói:
- "Cô định ôm tôi về nhà luôn sao?"
Nghe đến đây khiến Chu Nhược Lan bừng tỉnh mà nhanh chóng buông tay ra khỏi người anh, vẻ mặt ngượng ngùng, lên tiếng đáp:
- "Hôm nay cậu đã giúp tôi cho nên tôi không chấp nhất chuyện này. Tạm biệt."
Ngay khi cô định bước đi về phía trước đã bị người phía sau níu tay áo lại, Ngụy Gia Bảo trầm giọng nói:
- "Chắc cô vẫn còn hoảng sợ, đi về một mình không tốt đâu. Chi bằng, tôi lái xe đưa cô về."
- "Không cần phiền cậu đâu. Tôi tự về được."
Ngay lập tức, Chu Nhược Lan lên tiếng từ chối liền bên tai truyền đến giọng nói dứt khoát từ phía Ngụy Gia Bảo, anh gỏn gọn nói:
- "Cô không có sự lựa chọn đâu.'
Dứt lời, anh nhấc bổng người cô lên mà vác gọn lên vai một cách nhẹ nhàng và dứt khoát, khiến Chu Nhược Lan không kịp phản ứng mà trở nên gượng gạo, vùng vẫy nói:
- "Ngụy Gia Bảo, tôi có chân tự đi được."
Mặc cho cô nói gì thì nói, anh vẫn dõng dạc bước đi về phía trước, trầm giọng đáp:
- "Người cứng đầu như cô tốt nhất nên dùng hành động."
- "Ngụy Gia Bảo, mau thả tôi xuống."
Tiếng người trên vai không ngừng vang lên nhưng không thể nào làm dao động quyết tâm của chàng trai trẻ. Khóe môi Ngụy Gia Bảo khẽ cong mà nở nụ cười thầm, thi thoảng, anh hướng mắt nhìn lên người bị vác gọn lên vai mình.
- "Đợi khi tôi tròn 23 tuổi, tôi còn đáng sợ hơn bây giờ đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.