Chương 62: TG3_(15)
Tây Qua Đăng
26/08/2021
Trần Nhữ Tâm chợt cảm giác sức nặng trên người hơi đè xuống, kế đến, hai bàn tay bị cố định sau gáy - -
"...Alfonso?" Trần Nhữ Tâm vô thức mở mắt ra nhìn anh.
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Đầu ngón tay lành lạnh của Alfonso nhẹ nhàng ấn môi cô. Chất giọng khàn khàn mang hàm ý nguy hiểm khó nói thành lời. Lúc đôi mắt tím sậm kia nhìn về phía cô còn kèm theo vẻ gian tà như có như không, cộng thêm sự ngông cuồng.
Trần Nhữ Tâm nghe lời ngậm miệng lại, chẳng nói gì nữa.
"Ngoan thật." Alfonso tán thưởng trước cử chỉ đó. Anh hơi cúi đầu xuống, áp lên cánh môi cô.
Khác với ánh mắt, động tác của Alfonso rất dịu dàng. Anh ngậm môi cô, liếm qua liếm lại rất lâu rồi mới đưa lưỡi thăm dò trong miệng cô. Nhiệt độ cơ thể anh hơi thấp chút. Đầu lưỡi ấm lạnh rất thoải mái. Trần Nhữ Tâm bắt đầu vô thức đáp lại.
Thế nhưng trong nháy mắt ấy, sự đáp lại của cô đã khiến Alfonso hành động mãnh liệt hơn. Anh mạnh mẽ xâm chiếm và công thành đoạt đất, sẽ không dư sức mà cướp lấy nhịp thở cùng nước bọt của cô. Rốt cục, Trần Nhữ Tâm chỉ có thể đáp lại anh theo kiểu bị động. Nước bọt chưa kịp nuốt đã chảy xuống thuận theo khoé miệng, lấp lánh ái muội, làm cho dục niệm trong lòng người đột nhiên nổi lên.
Alfonso nương theo khát vọng nơi đáy lòng cởϊ qυầи áo cô ra. Lòng bàn tay mềm mại hơi run rẩy, chẳng biết do quá mẫn cảm hay đang sợ cái gì...Nhưng động tác của anh vẫn không ngừng. Một bên anh ngậm mút lưỡi cô, lực có phần mạnh, hô hấp của Trần Nhữ Tâm cũng trở nên nặng nề, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở gấp yếu ớt.
"...Al...fonso..." Trần Nhữ Tâm khẽ gọi tên anh. Giọng nói yếu ớt hệt như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Alfonso vừa thò tay lần mò nơi mẫn cảm của cô, lại vừa quan sát vẻ mặt kia. Tay đặt ở chỗ cũ, xoa đều, giọng nói trầm thấp dù thừa biết nhưng vẫn cười: "Sao thế?"
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm mờ mịt. Cô chân thành cọ cọ bên cổ anh, "Đau..."
"Đừng sợ, giờ sẽ không đau nữa đâu." Alfonso nhìn nàng chằm chằm. Màu tím dưới đáy mắt đặc biệt đẹp đẽ và tà mị, "...Là chỗ này ư?"
"Ưʍ..." Thân thể Trần Nhữ Tâm nhịn không nổi mà co lại. Cả người toát một lớp mồ hôi mỏng. Rõ ràng cô muốn chống cự nhưng vẫn nhẫn nhịn. Cô yếu ớt thốt lên, "Alfonso...Đừng chạm vào chỗ kia, ư..."
Vẻ mặt quyến rũ của cô thật sự rất mê hoặc. Hô hấp Alfonso đậm sệt. Màu tím dưới đáy mắt cực kì xinh đẹp, phần viền lại hệt như nhuốm màu đen bẩn thỉu, thuần tuý mà tà ác. Dù ngoài mặt, anh lộ rõ du͙ƈ vọиɠ chưa thoả mãn nhưng vẫn ung dung thong thả khơi mào du͙ƈ vọиɠ trong cô, muốn cô càng quyến rũ và phát ra tiếng kêu êm tai hơn.
Môi Trần Nhữ Tâm khẽ nhếch. Đầu lưỡi phấn hồng mơ hồ thấy rõ. Nhịp thở rối loạn. Thân thể không kìm nổi hơi run rẩy dưới tay anh...Rõ ràng lí trí vẫn rất tỉnh táo, nhưng cơ thể lại đang đắm chìm. Cô híp nửa mắt, bên trong lộ một lớp long lanh. Cô không hề kháng cự cảm giác này.
Có lẽ bởi vì, người trước mắt là ngoại lệ. Vậy nên anh muốn thế nào cũng chẳng có vấn đề gì.
Cảm giác xa lạ truyền qua thân thể. Cơn trướng đau giảm bớt trong tay anh. Trần Nhữ Tâm hơi hé con mắt đã không còn xác định rõ tiêu cự.
Mơ hồ, cô chỉ thấy một người tươi đẹp diễm lệ, vừa tựa như một biển hoa tử la lan lớn, lại vừa tựa như cây thuốc phiện, thân thể sợ run vì khó kìm được.
Ngay lúc ấy, Alfonso đột nhiên nhíu mày rồi lộ vẻ bất lực không cam lòng...Cuối cùng sâu trong đáy mắt màu tím kia đã khôi phục sự lạnh lùng và trống rỗng.
Hắn nhíu mày, mắt lạnh nhìn cơ thể cô gái hơi run rẩy dưới thân, chợt nhận ra cả người mình cũng bất thường, ánh mắt hắn không khỏi lạnh hơn.
Chỉ thoáng chốc Trần Nhữ Tâm đã phát hiện được điều gì. Cô mở mắt. Hai tròng mắt vốn dĩ mờ mịt nhoáng cái đã lấy lại tỉnh táo, tựa hồ người vừa đắm chìm dưới đôi bàn tay kia không phải là cô.
Genesis hệt như đụng phải thứ gì bẩn lắm vậy. Hắn lập tức rời khỏi thân thể cô, chẳng quan tâm đầu ngón tay cái đang ướt át ái muội. Hắn nhìn cô từ trên cao, môi mỏng lạnh lùng bật ra mấy chữ - -
"Không biết xấu hổ."
Trần Nhữ Tâm: "..."
Cô tỉnh lại, vuốt vuốt vết đỏ ửng nơi cổ tay mà Alfonso đã tăng thêm lực trong lúc vô tình, sau đó mặc quần áo một lần nữa. Cả quá trình cô tỉnh táo không như người phụ nữ vừa mới rồi còn bị du͙ƈ vọиɠ khống chế, thân bất do kỉ.
"Ngươi chính là cái loại ti tiện dùng thủ đoạn để dẫn dụ "hắn" sao?" Genesis đứng cách cô xa một chút. Hắn cầm một chiếc khăn trắng lau chùi đầu ngón tay.
Trần Nhữ Tâm cài nốt cúc áo cuối cùng. Cô vừa ngẩng đầu đã trông thấy mặt Genesis đầy ghét bỏ đang lau ngón tay, đành chậm rãi lên tiếng: "Rửa tay sẽ tốt hơn đấy."
Genesis ngừng động tác lại. Vẻ mặt khó dò. Màu tím kia thâm trầm mà lãnh khốc: "Đừng xem ta như "hắn", ta không có hứng thú với giống cái nhân loại ti tiện."
Nói rồi, Genesis di chuyển tức thời đến bên cạnh cô. Tay hắn bóp lấy cái cổ yếu ớt của cô, nói giọng đùa cợt: "Đặc biệt là loại như ngươi, giống cái tự cho rằng mình đúng. Thủ đoạn đê hèn của ngươi có thể lừa được "hắn" đấy. Ngươi nghĩ ta cũng đần giống "hắn" ư?"
Lực bóp hơi mạnh. Vì hít thở không thông nên Trần Nhữ Tâm lộ vẻ khó chịu. Nhưng sức lực kia càng mạnh hơn. Rốt cục, đương lúc Trần Nhữ Tâm sắp bất tỉnh, Genesis buông tay ra - -
Bỗng dưng lấy lại được hô hấp, Trần Nhữ Tâm thấp giọng ho khan vài tiếng. Cô giương mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Vào thời khắc này, ngũ quan tuấn mỹ thâm thuý của Genesis hiện lên một nụ cười, đúng vậy, hắn đang cười - - là kiểu nham hiểm kèm theo sự khoái chí bất tận. Hắn nói: "Nếu cơ thể ngươi đã muốn như vậy, chi bằng..."
"Không cần." Hắn còn chưa dứt lời thì Trần Nhữ Tâm đã cắt ngang hắn, "Tôi nghĩ cơ thể ngài cần hơn so với tôi."
"..." Genesis nhìn cô với một tâm trạng khang khác, rất khó diễn tả. Sự bất thường từ thân thể kia vốn bị hắn bỏ lơ nay lại nhắc nhở hắn lần nữa. Đáy mắt hắn lộ vẻ mỉa mai. Nếu nhân cách chủ thể không vướng bận thì đáng lí đứa con gái này đã chết sớm rồi, còn cả đám kiến hôi liên bang kia nữa...Loài người, hệt như con đỉa, làm người ta ghê tởm.
Đè sát ý xuống đáy lòng, Genesis xoay người rời khỏi tẩm cung của mình.
Vốn dĩ hắn muốn đuổi cô ra ngoài, tiếp tục nhốt vào lao tù cho nhẹ việc, nhưng nhân cách chủ thể luôn luôn đoạt quyền khống chế thân thể của hắn ngay lúc cô đang gặp nguy hiểm, làm hắn đau cả đầu.
Nghĩ vậy, Genesis rời hoàng cung. Phút chốc, hắn ngừng bước, khẽ quay đầu lại, nhìn về hướng hoàng cung. Đáy lòng như có điều suy nghĩ.
Vậy cứ để "anh ta" thấy rõ bộ mặt thật của cô đi, hắn sẽ không ngại ra tay giúp "anh ta" nhìn thấu sự thật này đâu.
Loài người chính là kẻ phản bội, bất kể vài nghìn năm trước hay vài nghìn năm sau.
Vẫn như thế - - hèn hạ, tham lam và xảo trá.
Genesis đã biết hết chân tướng đằng sau việc quân đội liên bang ra tay với mình thông qua kí ức kế thừa. Thật sự chân tướng ấy khiến người ta quá ghê tởm, để rồi không lúc nào là hắn không muốn giết chết những sinh vật đê hèn y như con đỉa hút máu kia.
Thế nhưng, sự tồn tại của nhân cách chủ thể đã ràng buộc hắn. Cũng đúng thôi. Hẳn nhân cách chủ thể vẫn chưa biết mục đích chân chính khi bị giống cái mà "anh ta" yêu quý và tên Trùng Tộc giống đực trước kia hạ sát nhỉ? Thêm cả đám nhân loại liên bang ở tinh cầu Are đang trốn chui trốn nhủi dưới bóng râm du͙ƈ vọиɠ xấu xí nữa.
Thật bi ai làm sao.
Thực sự hắn rất mong chờ, một giây đó khi "anh ta" biết rõ chân tướng, thì liệu có còn muốn ở bên cạnh giống cái loài người ấy nữa hay không.
Giống cái nhân loại tên là Trần Nhữ Tâm kia, trên người mang hơi thở của hắn, đây chắc chắn là do "anh ta" làm.
Khế ước cộng sinh...
Cư nhiên lại dám làm cùng với một người phụ nữ. Thật đáng châm chọc.
Luồng hơi thở ấy khiến hắn bắt đầu chán ghét theo bản năng.
...
(Truyện được đăng duy nhất tại Watt @meiameii)
Genesis xuất hiện trong nhà một vị quan chấp chính. Vị bá tước già nua kia đặc biệt kinh ngạc trước chuyến ghé thăm đột ngột của Genesis. Ông ta quỳ dưới chân Genesis, cung kính nói: "Vương của ta, đêm khuya đến thăm, có gì phân phó?"
"Trong phủ ngươi có đứa con lai?" Genesis nhàn nhạt mở miệng.
Thân thể vị bá tước cứng đờ, chỉ nháy mắt mặt mày ông ta tái mét, nhưng vẫn thừa nhận: "Đúng vậy, đó là con trai của hạ thần."
"Hắn đang nhậm chức ở học viện đế quốc Augustus ư?"
"Đúng rồi ạ."
"Chọn ngày để hắn nhập cung nhậm chức quản gia đi."
"Còn phía Nguyên viện lão..."
"Bọn họ sẽ phát chính thư. Phía học viện đế quốc Augustus tự khắc thả người."
"Vâng, vương của ta." Bá tước già nua ngẩng đầu lên, trước mặt đã không một bóng người. Vương đi rồi sao?
Nghĩ tới đứa con trai ưu tú của mình lại được vương coi trọng, ông ta không khỏi cảm thán, mừng rỡ ra mặt.
Vì trước kia đứa con trai ấy mang một nửa dòng máu loài người nên đi đâu cũng bị kì thị. Bỗng một ngày về sau, đứa con trai vốn không có cảm giác tồn tại và không có tiếng tăm vậy mà lại dựa vào thực lực để thi đậu học viện đế quốc. Bấy giờ anh ta mới bắt đầu bộc lộ tài năng tiềm ẩn, làm cha anh ta coi trọng và đưa rất nhiều tài nguyên cho anh ta.
Hiện tại, đột nhiên được nhập cung trở thành quản gia của hoàng thất, đối với địa vị quý tộc đang trên đà rớt đài như bọn họ, chắc chắn điều này có thể tăng thêm tiếng tăm cho gia tộc, khiến ông ta cảm thấy vui sướng.
Rất nhanh, bên Nguyên viện lão đã phát công văn chính thức.
Còn đứa con trai Nigel cũng trở về nhà.
Bá tước Praha dặn dò tỉ mỉ cả lợi lẫn hại cho anh ta, để anh ta luôn nghĩ vì gia tộc, luôn trung thành với hoàng thất.
Nigel năm nay 27 tuổi, dáng vẻ giống hệt bà mẹ loài người, tuấn tú nhã nhặn, nhìn cực kì vô hại nhưng lại là thầy giáo trẻ tuổi và ưu tú nhất học viện đế quốc. Mấy năm trước trong một đợt khảo hạch, anh ta đã đoạt được danh hiệu đệ nhất dưới điều kiện cực đoan ác liệt. Sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp nhậm chức. Chứng tỏ anh ta cũng chẳng phải gã đàn ông vô hại như vẻ bề ngoài.
"Mong cha yên tâm, con nhớ hết rồi." Thái độ Nigel ôn hoà. Dù dôi mắt điềm tĩnh không có lấy một gợn sóng nhưng lại khiến người ta cảm giác đặc biệt tuân theo.
Từ biệt cha, Nigel gặp binh sĩ được hoàng cung phái qua đón.
Lên máy bay. Khoảng hai mươi phút sau, chiếc máy bay mang kí hiệu hoàng gia dừng lại trước cửa cung điện.
Sau đó Nigel được người hầu đưa vào trong điện.
Song, ở vườn hoa, anh ta trông thấy một cô gái, là con người.
Mà Trần Nhữ Tâm đương định quay về cũng nhìn thấy anh ta. Hai bên giáp mặt vài giây, gật đầu tỏ ý là đã thành cuộc gặp gỡ thoáng qua.
Trần Nhữ Tâm chẳng hề để ý tới sự tồn tại của người này. Chỉ là sau một thời gian, khi đột nhiên phát hiện đã thay quản gia thì bấy giờ cô mới chú ý đến người thanh niên tên Nigel kia.
Tướng mạo anh ta không giống với công dân Augustus mà giống loài người, ắt hẳn là con lai. Ngũ quan của anh ta tuấn tú cầu kì khó nói thành lời, dưới khoé mắt có vài mảng vảy màu lam tựa như nốt ruồi, vì thế khí chất càng đặc biệt quyến rũ.
Cũng may vẻ tâm huyết và không siểm nịnh trên người anh ta đã ép xuống khí chất quyến rũ đặc biệt kia.
Nigel hơi khom mình hành lễ, giọng nói trầm ấm: "Tôi là Nigel Praha, quản gia được vương bổ nhiệm, chào tiểu thư A Thấm."
"Chào anh." Trần Nhữ Tâm khẽ vuốt cằm rồi hỏi: "Anh là quân nhân hả?"
"Từng phục dịch binh lính ạ."
Trần Nhữ Tâm ngẫm nghĩ, nói: "Thì ra là vậy."
Hơi thở như có như không trên người anh ta đã chứng thực.
Nigel là một vị quản gia đặc biệt xứng chức với hoàng thất. Anh ta quán xuyến hết thảy, xử lí thoả đáng mọi việc trước khi người khác yêu cầu mà không cần lo lắng.
Có lẽ vì mối quan hệ nhân loại giữa Trần Nhữ Tâm nên Nigel quan tâm cô nhiều một chút. Sự quan tâm này cũng chẳng rõ ràng lắm, tựa như cử chỉ bâng quơ vậy, nhưng lại xém chút nữa gánh vài tội thay cho Trần Nhữ Tâm.
Dĩ nhiên Trần Nhữ Tâm cũng nhận ra được. Đối với người này, cô rất biết ơn.
Thời gian cứ thế duy trì hơn một tháng. Trong vòng một tháng ấy, ngoại trừ Nigel, cung nữ và thị vệ thì Trần Nhữ Tâm chưa từng gặp ai khác.
Dần dà, Trần Nhữ Tâm cùng Nigel dành nhiều thời gian nói chuyện với nhau hơn. Nigel hoà nhã ấm áp, có kiến thức uyên bác, nên họ nói chuyện cực kì hợp cạ.
Khiến cho thời gian đợi chờ chẳng còn dài đằng đẵng nữa.
Nhưng sự tình không vì vậy mà lắng xuống.
Một ngày nọ, Trần Nhữ Tâm vừa mới vào giấc đã phát hiện không khí có dị động.
Mở mắt ra, dưới ánh trăng, cô trông thấy Alfonso...không đúng, là Genesis đang đứng trước giường cô. Sâu trong con ngươi màu tím lộ vẻ phức tạp khó nói thành lời.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực. Màu tím đậm kia hình như ghét bỏ, hoặc xen lẫn sự miệt thị và bỡn cợt.
Trần Nhữ Tâm bình tĩnh, mở miệng dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Genesis không đáp lại câu hỏi của cô. Hắn đi đến trước giường rồi kéo tay cô, buộc cô phải đứng dậy.
Chăn mền trượt xuống. Cô chỉ mặc váy ngủ rất mỏng, mái tóc đen dài xoã tung và rũ trước ngực hơi phập phồng. Dưới ánh sáng rực rỡ, vẻ diễm lệ trên mặt cô còn mang theo một chút mờ mịt, nhưng hơi thở lại mê hoặc khó tả.
Cơ thể cô thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào mà chỉ khi giao phối mới có thể toả ra. Nó buộc giống đực xao xuyến liên tục, đặc biệt là đối với hắn bây giờ. Cả hai nắm tay. Ấn kí khế ước màu bạc trên cổ tay mỗi người tựa như vật sống dưới trăng vậy, lại một lần nữa hoà vào nhau.
Bàn tay lành lạnh của Genesis ôm eo cô. Đôi cánh trắng sau lưng hơi giương cao vì sự xao động trong cơ thể - -
"...Alfonso?" Trần Nhữ Tâm vô thức mở mắt ra nhìn anh.
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Đầu ngón tay lành lạnh của Alfonso nhẹ nhàng ấn môi cô. Chất giọng khàn khàn mang hàm ý nguy hiểm khó nói thành lời. Lúc đôi mắt tím sậm kia nhìn về phía cô còn kèm theo vẻ gian tà như có như không, cộng thêm sự ngông cuồng.
Trần Nhữ Tâm nghe lời ngậm miệng lại, chẳng nói gì nữa.
"Ngoan thật." Alfonso tán thưởng trước cử chỉ đó. Anh hơi cúi đầu xuống, áp lên cánh môi cô.
Khác với ánh mắt, động tác của Alfonso rất dịu dàng. Anh ngậm môi cô, liếm qua liếm lại rất lâu rồi mới đưa lưỡi thăm dò trong miệng cô. Nhiệt độ cơ thể anh hơi thấp chút. Đầu lưỡi ấm lạnh rất thoải mái. Trần Nhữ Tâm bắt đầu vô thức đáp lại.
Thế nhưng trong nháy mắt ấy, sự đáp lại của cô đã khiến Alfonso hành động mãnh liệt hơn. Anh mạnh mẽ xâm chiếm và công thành đoạt đất, sẽ không dư sức mà cướp lấy nhịp thở cùng nước bọt của cô. Rốt cục, Trần Nhữ Tâm chỉ có thể đáp lại anh theo kiểu bị động. Nước bọt chưa kịp nuốt đã chảy xuống thuận theo khoé miệng, lấp lánh ái muội, làm cho dục niệm trong lòng người đột nhiên nổi lên.
Alfonso nương theo khát vọng nơi đáy lòng cởϊ qυầи áo cô ra. Lòng bàn tay mềm mại hơi run rẩy, chẳng biết do quá mẫn cảm hay đang sợ cái gì...Nhưng động tác của anh vẫn không ngừng. Một bên anh ngậm mút lưỡi cô, lực có phần mạnh, hô hấp của Trần Nhữ Tâm cũng trở nên nặng nề, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở gấp yếu ớt.
"...Al...fonso..." Trần Nhữ Tâm khẽ gọi tên anh. Giọng nói yếu ớt hệt như đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Alfonso vừa thò tay lần mò nơi mẫn cảm của cô, lại vừa quan sát vẻ mặt kia. Tay đặt ở chỗ cũ, xoa đều, giọng nói trầm thấp dù thừa biết nhưng vẫn cười: "Sao thế?"
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm mờ mịt. Cô chân thành cọ cọ bên cổ anh, "Đau..."
"Đừng sợ, giờ sẽ không đau nữa đâu." Alfonso nhìn nàng chằm chằm. Màu tím dưới đáy mắt đặc biệt đẹp đẽ và tà mị, "...Là chỗ này ư?"
"Ưʍ..." Thân thể Trần Nhữ Tâm nhịn không nổi mà co lại. Cả người toát một lớp mồ hôi mỏng. Rõ ràng cô muốn chống cự nhưng vẫn nhẫn nhịn. Cô yếu ớt thốt lên, "Alfonso...Đừng chạm vào chỗ kia, ư..."
Vẻ mặt quyến rũ của cô thật sự rất mê hoặc. Hô hấp Alfonso đậm sệt. Màu tím dưới đáy mắt cực kì xinh đẹp, phần viền lại hệt như nhuốm màu đen bẩn thỉu, thuần tuý mà tà ác. Dù ngoài mặt, anh lộ rõ du͙ƈ vọиɠ chưa thoả mãn nhưng vẫn ung dung thong thả khơi mào du͙ƈ vọиɠ trong cô, muốn cô càng quyến rũ và phát ra tiếng kêu êm tai hơn.
Môi Trần Nhữ Tâm khẽ nhếch. Đầu lưỡi phấn hồng mơ hồ thấy rõ. Nhịp thở rối loạn. Thân thể không kìm nổi hơi run rẩy dưới tay anh...Rõ ràng lí trí vẫn rất tỉnh táo, nhưng cơ thể lại đang đắm chìm. Cô híp nửa mắt, bên trong lộ một lớp long lanh. Cô không hề kháng cự cảm giác này.
Có lẽ bởi vì, người trước mắt là ngoại lệ. Vậy nên anh muốn thế nào cũng chẳng có vấn đề gì.
Cảm giác xa lạ truyền qua thân thể. Cơn trướng đau giảm bớt trong tay anh. Trần Nhữ Tâm hơi hé con mắt đã không còn xác định rõ tiêu cự.
Mơ hồ, cô chỉ thấy một người tươi đẹp diễm lệ, vừa tựa như một biển hoa tử la lan lớn, lại vừa tựa như cây thuốc phiện, thân thể sợ run vì khó kìm được.
Ngay lúc ấy, Alfonso đột nhiên nhíu mày rồi lộ vẻ bất lực không cam lòng...Cuối cùng sâu trong đáy mắt màu tím kia đã khôi phục sự lạnh lùng và trống rỗng.
Hắn nhíu mày, mắt lạnh nhìn cơ thể cô gái hơi run rẩy dưới thân, chợt nhận ra cả người mình cũng bất thường, ánh mắt hắn không khỏi lạnh hơn.
Chỉ thoáng chốc Trần Nhữ Tâm đã phát hiện được điều gì. Cô mở mắt. Hai tròng mắt vốn dĩ mờ mịt nhoáng cái đã lấy lại tỉnh táo, tựa hồ người vừa đắm chìm dưới đôi bàn tay kia không phải là cô.
Genesis hệt như đụng phải thứ gì bẩn lắm vậy. Hắn lập tức rời khỏi thân thể cô, chẳng quan tâm đầu ngón tay cái đang ướt át ái muội. Hắn nhìn cô từ trên cao, môi mỏng lạnh lùng bật ra mấy chữ - -
"Không biết xấu hổ."
Trần Nhữ Tâm: "..."
Cô tỉnh lại, vuốt vuốt vết đỏ ửng nơi cổ tay mà Alfonso đã tăng thêm lực trong lúc vô tình, sau đó mặc quần áo một lần nữa. Cả quá trình cô tỉnh táo không như người phụ nữ vừa mới rồi còn bị du͙ƈ vọиɠ khống chế, thân bất do kỉ.
"Ngươi chính là cái loại ti tiện dùng thủ đoạn để dẫn dụ "hắn" sao?" Genesis đứng cách cô xa một chút. Hắn cầm một chiếc khăn trắng lau chùi đầu ngón tay.
Trần Nhữ Tâm cài nốt cúc áo cuối cùng. Cô vừa ngẩng đầu đã trông thấy mặt Genesis đầy ghét bỏ đang lau ngón tay, đành chậm rãi lên tiếng: "Rửa tay sẽ tốt hơn đấy."
Genesis ngừng động tác lại. Vẻ mặt khó dò. Màu tím kia thâm trầm mà lãnh khốc: "Đừng xem ta như "hắn", ta không có hứng thú với giống cái nhân loại ti tiện."
Nói rồi, Genesis di chuyển tức thời đến bên cạnh cô. Tay hắn bóp lấy cái cổ yếu ớt của cô, nói giọng đùa cợt: "Đặc biệt là loại như ngươi, giống cái tự cho rằng mình đúng. Thủ đoạn đê hèn của ngươi có thể lừa được "hắn" đấy. Ngươi nghĩ ta cũng đần giống "hắn" ư?"
Lực bóp hơi mạnh. Vì hít thở không thông nên Trần Nhữ Tâm lộ vẻ khó chịu. Nhưng sức lực kia càng mạnh hơn. Rốt cục, đương lúc Trần Nhữ Tâm sắp bất tỉnh, Genesis buông tay ra - -
Bỗng dưng lấy lại được hô hấp, Trần Nhữ Tâm thấp giọng ho khan vài tiếng. Cô giương mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Vào thời khắc này, ngũ quan tuấn mỹ thâm thuý của Genesis hiện lên một nụ cười, đúng vậy, hắn đang cười - - là kiểu nham hiểm kèm theo sự khoái chí bất tận. Hắn nói: "Nếu cơ thể ngươi đã muốn như vậy, chi bằng..."
"Không cần." Hắn còn chưa dứt lời thì Trần Nhữ Tâm đã cắt ngang hắn, "Tôi nghĩ cơ thể ngài cần hơn so với tôi."
"..." Genesis nhìn cô với một tâm trạng khang khác, rất khó diễn tả. Sự bất thường từ thân thể kia vốn bị hắn bỏ lơ nay lại nhắc nhở hắn lần nữa. Đáy mắt hắn lộ vẻ mỉa mai. Nếu nhân cách chủ thể không vướng bận thì đáng lí đứa con gái này đã chết sớm rồi, còn cả đám kiến hôi liên bang kia nữa...Loài người, hệt như con đỉa, làm người ta ghê tởm.
Đè sát ý xuống đáy lòng, Genesis xoay người rời khỏi tẩm cung của mình.
Vốn dĩ hắn muốn đuổi cô ra ngoài, tiếp tục nhốt vào lao tù cho nhẹ việc, nhưng nhân cách chủ thể luôn luôn đoạt quyền khống chế thân thể của hắn ngay lúc cô đang gặp nguy hiểm, làm hắn đau cả đầu.
Nghĩ vậy, Genesis rời hoàng cung. Phút chốc, hắn ngừng bước, khẽ quay đầu lại, nhìn về hướng hoàng cung. Đáy lòng như có điều suy nghĩ.
Vậy cứ để "anh ta" thấy rõ bộ mặt thật của cô đi, hắn sẽ không ngại ra tay giúp "anh ta" nhìn thấu sự thật này đâu.
Loài người chính là kẻ phản bội, bất kể vài nghìn năm trước hay vài nghìn năm sau.
Vẫn như thế - - hèn hạ, tham lam và xảo trá.
Genesis đã biết hết chân tướng đằng sau việc quân đội liên bang ra tay với mình thông qua kí ức kế thừa. Thật sự chân tướng ấy khiến người ta quá ghê tởm, để rồi không lúc nào là hắn không muốn giết chết những sinh vật đê hèn y như con đỉa hút máu kia.
Thế nhưng, sự tồn tại của nhân cách chủ thể đã ràng buộc hắn. Cũng đúng thôi. Hẳn nhân cách chủ thể vẫn chưa biết mục đích chân chính khi bị giống cái mà "anh ta" yêu quý và tên Trùng Tộc giống đực trước kia hạ sát nhỉ? Thêm cả đám nhân loại liên bang ở tinh cầu Are đang trốn chui trốn nhủi dưới bóng râm du͙ƈ vọиɠ xấu xí nữa.
Thật bi ai làm sao.
Thực sự hắn rất mong chờ, một giây đó khi "anh ta" biết rõ chân tướng, thì liệu có còn muốn ở bên cạnh giống cái loài người ấy nữa hay không.
Giống cái nhân loại tên là Trần Nhữ Tâm kia, trên người mang hơi thở của hắn, đây chắc chắn là do "anh ta" làm.
Khế ước cộng sinh...
Cư nhiên lại dám làm cùng với một người phụ nữ. Thật đáng châm chọc.
Luồng hơi thở ấy khiến hắn bắt đầu chán ghét theo bản năng.
...
(Truyện được đăng duy nhất tại Watt @meiameii)
Genesis xuất hiện trong nhà một vị quan chấp chính. Vị bá tước già nua kia đặc biệt kinh ngạc trước chuyến ghé thăm đột ngột của Genesis. Ông ta quỳ dưới chân Genesis, cung kính nói: "Vương của ta, đêm khuya đến thăm, có gì phân phó?"
"Trong phủ ngươi có đứa con lai?" Genesis nhàn nhạt mở miệng.
Thân thể vị bá tước cứng đờ, chỉ nháy mắt mặt mày ông ta tái mét, nhưng vẫn thừa nhận: "Đúng vậy, đó là con trai của hạ thần."
"Hắn đang nhậm chức ở học viện đế quốc Augustus ư?"
"Đúng rồi ạ."
"Chọn ngày để hắn nhập cung nhậm chức quản gia đi."
"Còn phía Nguyên viện lão..."
"Bọn họ sẽ phát chính thư. Phía học viện đế quốc Augustus tự khắc thả người."
"Vâng, vương của ta." Bá tước già nua ngẩng đầu lên, trước mặt đã không một bóng người. Vương đi rồi sao?
Nghĩ tới đứa con trai ưu tú của mình lại được vương coi trọng, ông ta không khỏi cảm thán, mừng rỡ ra mặt.
Vì trước kia đứa con trai ấy mang một nửa dòng máu loài người nên đi đâu cũng bị kì thị. Bỗng một ngày về sau, đứa con trai vốn không có cảm giác tồn tại và không có tiếng tăm vậy mà lại dựa vào thực lực để thi đậu học viện đế quốc. Bấy giờ anh ta mới bắt đầu bộc lộ tài năng tiềm ẩn, làm cha anh ta coi trọng và đưa rất nhiều tài nguyên cho anh ta.
Hiện tại, đột nhiên được nhập cung trở thành quản gia của hoàng thất, đối với địa vị quý tộc đang trên đà rớt đài như bọn họ, chắc chắn điều này có thể tăng thêm tiếng tăm cho gia tộc, khiến ông ta cảm thấy vui sướng.
Rất nhanh, bên Nguyên viện lão đã phát công văn chính thức.
Còn đứa con trai Nigel cũng trở về nhà.
Bá tước Praha dặn dò tỉ mỉ cả lợi lẫn hại cho anh ta, để anh ta luôn nghĩ vì gia tộc, luôn trung thành với hoàng thất.
Nigel năm nay 27 tuổi, dáng vẻ giống hệt bà mẹ loài người, tuấn tú nhã nhặn, nhìn cực kì vô hại nhưng lại là thầy giáo trẻ tuổi và ưu tú nhất học viện đế quốc. Mấy năm trước trong một đợt khảo hạch, anh ta đã đoạt được danh hiệu đệ nhất dưới điều kiện cực đoan ác liệt. Sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp nhậm chức. Chứng tỏ anh ta cũng chẳng phải gã đàn ông vô hại như vẻ bề ngoài.
"Mong cha yên tâm, con nhớ hết rồi." Thái độ Nigel ôn hoà. Dù dôi mắt điềm tĩnh không có lấy một gợn sóng nhưng lại khiến người ta cảm giác đặc biệt tuân theo.
Từ biệt cha, Nigel gặp binh sĩ được hoàng cung phái qua đón.
Lên máy bay. Khoảng hai mươi phút sau, chiếc máy bay mang kí hiệu hoàng gia dừng lại trước cửa cung điện.
Sau đó Nigel được người hầu đưa vào trong điện.
Song, ở vườn hoa, anh ta trông thấy một cô gái, là con người.
Mà Trần Nhữ Tâm đương định quay về cũng nhìn thấy anh ta. Hai bên giáp mặt vài giây, gật đầu tỏ ý là đã thành cuộc gặp gỡ thoáng qua.
Trần Nhữ Tâm chẳng hề để ý tới sự tồn tại của người này. Chỉ là sau một thời gian, khi đột nhiên phát hiện đã thay quản gia thì bấy giờ cô mới chú ý đến người thanh niên tên Nigel kia.
Tướng mạo anh ta không giống với công dân Augustus mà giống loài người, ắt hẳn là con lai. Ngũ quan của anh ta tuấn tú cầu kì khó nói thành lời, dưới khoé mắt có vài mảng vảy màu lam tựa như nốt ruồi, vì thế khí chất càng đặc biệt quyến rũ.
Cũng may vẻ tâm huyết và không siểm nịnh trên người anh ta đã ép xuống khí chất quyến rũ đặc biệt kia.
Nigel hơi khom mình hành lễ, giọng nói trầm ấm: "Tôi là Nigel Praha, quản gia được vương bổ nhiệm, chào tiểu thư A Thấm."
"Chào anh." Trần Nhữ Tâm khẽ vuốt cằm rồi hỏi: "Anh là quân nhân hả?"
"Từng phục dịch binh lính ạ."
Trần Nhữ Tâm ngẫm nghĩ, nói: "Thì ra là vậy."
Hơi thở như có như không trên người anh ta đã chứng thực.
Nigel là một vị quản gia đặc biệt xứng chức với hoàng thất. Anh ta quán xuyến hết thảy, xử lí thoả đáng mọi việc trước khi người khác yêu cầu mà không cần lo lắng.
Có lẽ vì mối quan hệ nhân loại giữa Trần Nhữ Tâm nên Nigel quan tâm cô nhiều một chút. Sự quan tâm này cũng chẳng rõ ràng lắm, tựa như cử chỉ bâng quơ vậy, nhưng lại xém chút nữa gánh vài tội thay cho Trần Nhữ Tâm.
Dĩ nhiên Trần Nhữ Tâm cũng nhận ra được. Đối với người này, cô rất biết ơn.
Thời gian cứ thế duy trì hơn một tháng. Trong vòng một tháng ấy, ngoại trừ Nigel, cung nữ và thị vệ thì Trần Nhữ Tâm chưa từng gặp ai khác.
Dần dà, Trần Nhữ Tâm cùng Nigel dành nhiều thời gian nói chuyện với nhau hơn. Nigel hoà nhã ấm áp, có kiến thức uyên bác, nên họ nói chuyện cực kì hợp cạ.
Khiến cho thời gian đợi chờ chẳng còn dài đằng đẵng nữa.
Nhưng sự tình không vì vậy mà lắng xuống.
Một ngày nọ, Trần Nhữ Tâm vừa mới vào giấc đã phát hiện không khí có dị động.
Mở mắt ra, dưới ánh trăng, cô trông thấy Alfonso...không đúng, là Genesis đang đứng trước giường cô. Sâu trong con ngươi màu tím lộ vẻ phức tạp khó nói thành lời.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực. Màu tím đậm kia hình như ghét bỏ, hoặc xen lẫn sự miệt thị và bỡn cợt.
Trần Nhữ Tâm bình tĩnh, mở miệng dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Genesis không đáp lại câu hỏi của cô. Hắn đi đến trước giường rồi kéo tay cô, buộc cô phải đứng dậy.
Chăn mền trượt xuống. Cô chỉ mặc váy ngủ rất mỏng, mái tóc đen dài xoã tung và rũ trước ngực hơi phập phồng. Dưới ánh sáng rực rỡ, vẻ diễm lệ trên mặt cô còn mang theo một chút mờ mịt, nhưng hơi thở lại mê hoặc khó tả.
Cơ thể cô thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào mà chỉ khi giao phối mới có thể toả ra. Nó buộc giống đực xao xuyến liên tục, đặc biệt là đối với hắn bây giờ. Cả hai nắm tay. Ấn kí khế ước màu bạc trên cổ tay mỗi người tựa như vật sống dưới trăng vậy, lại một lần nữa hoà vào nhau.
Bàn tay lành lạnh của Genesis ôm eo cô. Đôi cánh trắng sau lưng hơi giương cao vì sự xao động trong cơ thể - -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.