Chương 131: TG6_(10)
Tây Qua Đăng
10/01/2022
Người kia chậm rãi bước tới, nét mặt bất biến lại lạnh lẽo chẳng khác gì ánh trăng.
Đạo bào trắng không gió mà động. Ánh mắt Ôn Đạm Dụng găm thẳng vào Trần Nhữ Tâm như lưỡi kiếm sắc bén, cuối cùng rơi trên người Mạnh Thiên Hạo. Y lạnh giọng: "Sư huynh, đây là yêu nữ Ma môn. Huynh muốn phản bội sư môn sao?"
"Thì ra là sư đệ." Mạnh Thiên Hạo nhếch môi cười, ánh mắt lại chẳng thèm quan tâm, "Đợt tỷ thí tới dĩ nhiên sẽ luận bàn cùng Dục Ma Sứ một ván. Sao sư đệ cũng ở đây vậy?" Giờ tu vi của hắn cao hơn một cảnh giới so với Ôn Đạm Dung. Tu chân lấy tu vi để luận bối phận nên tất nhiên Ôn Đạm Dung từ sư huynh biến thành sư đệ.
"Ta ở đây nãy giờ ấy chứ." Ôn Đạm Dung gọi phi kiếm của mình ra, nói: "Sư huynh muốn luận bàn, ta bồi sư huynh là được."
Mạnh Thiên Hạo vốn cho rằng y chỉ nói bừa chút thôi, nhưng khoảnh khắc y ngưng tụ kiếm ý lại khiến Mạnh Thiên Hạo vô thức gọi pháp bảo bổn mạng ra.
Tu vi kì nguyên anh của hắn...lại run sợ trước kiếm ý kia. Nói kiếm tu có thể đấu vượt cấp quả không khoa trương.
Mạnh Thiên Hạo gọi Thái Cực Đồ, đánh được thủ được, lại có thể bảo vệ Trần Nhữ Tâm sau lưng.
Thế nhưng, thấy hai người giương cung bạt kiếm, Trần Nhữ Tâm rũ mi: "Sư đệ ngươi nói rồi đấy, ngươi nên phản bội sư môn để đến Thiên Ma Tông vì ta sao?" Tiếng chuông du dương vang lên trong đêm. Tà âm mê hoặc lòng người, rung động tâm thần, lại nghe giọng cô từ xa vọng về, "Ta sẽ không chọn người đạo môn làm đạo lữ song tu, đạo bất đồng bất tương vi mưu*..."
*: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
Sực tỉnh, bóng dáng cô đã biến mất nơi tận cùng rừng trúc. Mạnh Thiên Hạo và Ôn Đạm Dung đều ngẩn ngơ.
...Đi rồi?!
Mạnh Thiên Hạo tức nghẹn. Ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn. Cái tên Ôn Đạm Dung này đúng là đến chết không đổi, lúc nào cũng phá bĩnh chuyện tốt của mình.
Trong bí cảnh thí luyện sư môn đã đành, giờ cũng thế nữa!
Nếu lúc trước không nể mặt nữ thuần âm thì hắn đã sớm đập tan thần hồn của gã này, nào còn để y quay trở về Huyền Quang Tông được chứ.
Ngay từ ban đầu, Mạnh Thiên Hạo đã biết, muốn thành công độ kiếp phi thăng thượng giới thì cần nữ thuần âm giúp mình độ kiếp thay, bằng không khẽ khó thoát khỏi kết cục mất mạng đạo tiêu.
Vì thế, hắn chẳng tiếc đám nữ nhân đơn côi trong hậu viện của mình, nhanh chóng tăng tu vi lên kỳ nguyên anh bằng kỹ thuật thái bổ, thậm chí còn lấy danh nghĩa song tu để nhận được sự đồng ý từ Dục Ma Sứ.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt nhất vẫn bị tên sát thần Ôn Đạm Dung này hủy diệt!
Mạnh Thiên Hạo sao không thầm hận cho được. Hắn nhìn kiếm ý của Ôn Đạm Dung, cười lạnh nói: "Nếu sư đệ đã yêu cầu luận bàn, sư huynh làm sao có thể từ chối đây?"
Dứt lời, Thái Cực Đồ dưới chân Mạnh Thiên Hạo dâng lên. Vô số kiếm trận cử động theo ý nghĩ hắn. Rất nhiều tu sĩ đã bỏ mạng dưới kiếm trận của hắn rồi. Mặc dù lúc này hắn sẽ không chém chết Ôn Đạm Dung, nhưng hắn nhất định phải hủy diệt kiếm tâm của đối phương!
Để y suốt đời không thể bước vào đại lộ trường sinh được nữa, rõ là tu sĩ mà sống như một tên vô tích sự.
Mạnh Thiên Hạo đứng giữa trận đồ. Uy áp của tu sĩ nguyên anh dìm ngập Ôn Đạm Dung như nước biển.
Thế nhưng, đối diện với uy áp tu sĩ nguyên anh, Ôn Đạm Dung không hề nhúc nhích. Y vung kiếm chém Mạnh Thiên Hạo đang đứng giữa trận đồ kia!
"...Ngươi, sao có thể?!" Mạnh Thiên Hạo trợn trừng mắt, "Kỳ nguyên anh, tu vi của ngươi lại là kỳ nguyên anh?!" Tức thì, Mạnh Thiên Hạo dâng kiếm đồ lên chặn đòn kiếm ý đáng sợ từ đối phương.
Nếu nói kiếm ý mà vừa nãy Ôn Đạm Dung ngưng tụ như sông băng thì hiện tại giống hệt nghiệp hỏa hồng liên. Nghiệp hỏa đỏ hòa cùng hơi thở chân hỏa phượng hoàng, có thể thiêu rụi mọi thứ...
"Sư huynh nói đùa." Kiếm thế của Ôn Đạm Dung không thay đổi, vung về phía trận đồ phòng ngự trên vách đá. Phòng ngự vách đá màu vàng kim, khó phá vỡ, nhưng dưới kiếm Ôn Đạm Dung lại dần dần nứt toác như thủy tinh, rất nhanh vỡ thành mảnh vụn.
"...Là chân hỏa phượng hoàng!" Mạnh Thiên Hạo cũng nhìn ra ngọn lửa nấp dưới kiếm ý kia, nhưng không phải lửa thường, mà là chân hỏa phượng hoàng ở thượng giới. Tu vi của y cùng lắm chỉ đỉnh kim đan, kiếm ý lại đáng sợ như kỳ nguyên anh, đánh lui cả mình...
Người này lắm duyên như vậy, ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt và cắt đứt cơ duyên của mình.
Vốn dĩ hắn cảm thấy đối phương cũng chẳng uy hiếp gì tới mình, giờ thì, chắc chắn không thể tha!
Mạnh Thiên Hạo giấu sát ý dưới đáy mắt, cắn đầu ngón tay nặn ra một giọt máu. Giọt máu rơi xuống trận đồ. Ngay lập tức kiếm trận tỏa ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Thái Cực Đồ trong tay hắn vốn là thần khí, chỉ vì ngoài ý muốn mà mất đi uy lực vốn có. Giờ hiến máu mình cho đệ nhất thần khí, dĩ nhiên uy lực sẽ khác xưa.
Thấy bộ dạng thấy chết không ngừng kia, Ôn Đạm Dung cầm kiếm, chưa hề lùi lấy nửa bước.
Mất máu khiến mặt Mạnh Thiên Hạo hơi tái đi. Hắn cười lạnh: "Ngươi còn không biết sợ."
Nhìn trận đồ, câu nói "không cùng chí hướng" bỗng siết chặt lòng Ôn Đạm Dung.
...Không cùng chí hướng. Từ đầu tới cuối người kia chỉ xem mình như lô đỉnh, vô cảm với mình nhưng lại mềm giọng nhẹ lời cùng Mạnh Thiên Hạo.
Lẩn tránh mình, nhưng lại gặp Mạnh Thiên Hạo dưới ánh trăng...Đáy lòng Ôn Đạm Dung có cảm giác khó tả. Đó là một tâm trạng ghen tị, cộng thêm cảm giác im lặng bất lực.
Nàng ấy không thèm liếc mình lấy một cái, rõ ràng đã làm chuyện quá đáng với mình như vậy mà lại máu lạnh đến cùng cực!
Khoảnh khắc ấy, mắt Ôn Đạm Dung đỏ ngầu. Chỉ một bước nữa thì y sẽ bước chân vào cảnh giới nguyên anh. Không phải y không thể, mà y đang tìm đạo tâm của mình.
Vì sao tu đạo, vì sao kiếm tâm?
Và vì sao lại cố chấp với hình bóng đó như thế?
Chấp niệm quá sâu sẽ thành ma. Một bước sai, cả bước sai.
Đối mặt với uy áp đáng sợ kia, lần đầu tiên Ôn Đạm Dung cảm thấy cận kề cái chết đến vậy. Nhưng giây phút ấy, mối nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng có đáp án.
Thứ y muốn từ đầu tới cuối, chỉ là yêu nữ ma môn máu lạnh vô tình kia!
Vì để đuổi kịp bước chân của nàng nên đã bế quan khổ tu, dù cách muôn sông nghìn núi cũng muốn được thấy mặt nàng, dù chỉ là một cái bóng lưng.
Lòng Ôn Đạm Dung khai thông, kèm theo đó là đòn công kích từ Thái Cực Đồ, Ôn Đạm Dung kiên cường vung kiếm.
Mùi máu ngai ngái làm Ôn Đạm Dung ho nhẹ một tiếng, lập tức nuốt đan dược. Lúc vung kiếm, kiếm ý đáng sợ khiến đầu quả tim người ta phát run.
Mạnh Thiên Hạo lạnh lùng nói: "Muốn chết rồi!"
Dường như Ôn Đạm Dung nghe thấy cái gì đó nứt ra. Một cơn đau nhói truyền đến từ đan điền. Bốn phía kim đan tròn vo bất ngờ xuất hiện vết nứt, sắp vỡ đan bất cứ lúc nào...hủy toàn bộ tu vi!
Thế nhưng, cũng chính vào khoảnh khắc ấy, một chiếc đèn sáng lên trong rừng trúc.
Ngọn đèn to bằng quả dưa hấu, lờ mờ xanh lè giữa rừng trúc. Nơi ánh sáng chiếu là kết giới không thể vượt qua, ngăn đòn đánh của Thái Cực Đồ ở bên ngoài.
Thấy ngọn đèn gần ngay trước mắt, Ôn Đạm Dung hơi thất thần.
...Hơi thở này, là nàng sao?
Ôn Đạm Dung không ngừng ho ra máu. Tình hình Mạnh Thiên Hạo cũng chẳng tốt là bao. Rốt cục một kích toàn lực lại bị một nguồn nhu lực dễ dàng hóa giải.
Nhìn ngọn đèn kia, mặt Mạnh Thiên Hạo dữ tợn. Hắn dựng lại trận đồ một lần nữa, nhất quyết tru sát Ôn Đạm Dung!
Trận đồ vừa khởi động thì ngọn đèn kia cũng động.
Ký hiệu xung quanh ngọn đèn khẽ nhúc nhích. Những kí hiệu màu vàng chập chờn xung quanh Ôn Đạm Dung, rất nhanh hình thành một truyền tống trận. Nháy mắt, Ôn Đạm Dung biến mất ngay tại chỗ.
Mạnh Thiên Hạo nghiến răng: "Đứng lại - -!!!"
Giữa rừng trúc chỉ còn một mình hắn mà thôi.
Trận pháp bao phủ rừng trúc cũng biến mất chỉ trong một giây. Nhưng đấu vết đấu pháp vẫn còn, không biết bao nhiêu tu sĩ cấp cao đã theo dõi động tĩnh ở rừng trúc, kết quả lại chỉ thấy một mình Mạnh Thiên Hạo bị thương.
Cả ngọn núi gần như bị đánh sụp, ngoài hơi thở pháp bảo do Mạnh Thiên Hạo để lại thì còn có kiếm ý của Ôn Đạm Dung mà tất cả mọi người đều nhận ra được...
Huyền Quang Tông cũng chẳng cấm đệ tử tông môn đấu pháp luận bàn, nhưng đêm khuya phá hủy cả ngọn núi đã không chỉ đơn thuần dừng lại ở đấu pháp, mà là đánh nhau tới chết.
Đệ tử tông môn gϊếŧ hại lẫn nhau là đại kỵ trong đạo môn.
Lúc đến mang Mạnh Thiên Hạo đi, chấp pháp Huyền Quang Tông cùng vài vị trưởng lão nguyên anh chưa hề phát hiện bóng dáng Ôn Đạm Dung, lòng hơi bất an.
Rốt cục, khi đệ tử hạ môn bẩm báo ngọc bài bổn mạng của Ôn Đạm Dung vẫn còn, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Thiên Hạo bị mang ra Tư Quá Nhai, khiển trách trên danh nghĩa nhưng cũng để người khác xem.
Dẫu sao thì, dựa vào tu vi hiện giờ của Mạnh Thiên Hạo, lại thêm thiên phú tốt, tu sĩ nguyên anh ở Huyền Quang Tông cũng chẳng nhiều, là lực lượng mà các tông môn khác kinh sợ.
Vì Ôn Đạm Dung biến mất nên chưởng môn Huyền Quang Tông đã ban bố lệnh thưởng.
Nhìn vết nứt trên ngọc bài bổn mạng của tôn nhi mình, Huyền Thanh đạo quân thầm lo lắng không thôi.
Tỷ thí giữa ma môn và đạo môn sắp tới. Giờ tông môn lại xảy ra chuyện này. Y không thể rời đi dễ dàng...chỉ hy vọng y vượt qua được kiếp này.
...
Trần Nhữ Tâm đang đứng trên đỉnh tuyết sơn xa ngàn dặm.
Không gian trước mặt cô xuất hiện vòng xoáy rất nhỏ. Cô duỗi tay nắm Ôn Đạm Dung bị trọng thương. Nghe theo ý nghĩ của Trần Nhữ Tâm, ngọn đèn kia ngự trên đỉnh tuyết sơn, bày ra kết giới chắc chắn.
Cô khẽ áp tay lên vùng đan điền đối phương, lạnh mặt, sau đó ôm y vào sơn động.
Trần Nhữ Tâm lấy đan dược từ nhẫn trữ vật cho y nuốt, nhưng tốc độ kim đan vỡ vụn không giảm bớt một chút nào.
Kim đan vỡ, nhẹ thì hủy hết tu vi, năng thì rơi xuống đạo tiêu.
Sao người này liều mạng mà chẳng ngó ngàng gì vậy?
"...Mạnh Thiên Hạo!" Trần Nhữ Tâm hơi lạnh giọng. Đáy mắt đen kịt hiện rõ sự tức giận.
Có lẽ, ngay từ ban đầu cô không nên kiêng dè cái gã Mạnh Thiên Hạo này. Đứa con số mệnh thì đã sao. Vì mình cố kỵ nên mới khiến y thành ra như vậy...
Trần Nhữ Tâm cúi đầu nhìn ấn đường nam nhân trong lòng nhăn nhúm vì đau.
Hơi thở của y càng ngày càng suy yếu. Trần Nhữ Tâm quỳ trước người y, đưa linh khí và tu vi của mình cho y từng chút một để kéo dài sự sống trong cơ thể kia. Tốc độ kim đan vỡ vụn trở nên chậm dần.
Vô tình đã qua ba ngày ba đêm.
Cô vẫn chưa chịu dừng tay.
"Kí chủ, cứ thế cô sẽ chết mất!"
Lần đầu tiên giọng nói nhanh nhẹn đó giờ của hệ thống hơi nghiêm túc, "Trước mắt phải đi hết luân hồi này. Lẽ nào cô muốn thất bại tại đây rồi hoàn toàn tan biến trong tam thiên giới sao?"
"...Vậy, chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn chàng chết ngay trước mặt tôi sao?" Giọng cô hơi bất lực, cộng thêm nỗi bi ai khó tả.
Hệ thống trầm mặc một lát, nói: "Mạnh Thiên Hạo ngấp nghé cô bởi cô là người duy nhất không trở thành lô đỉnh như những tu sĩ khác, còn tu được cơ thể nguyên anh thuần âm nữa. Công pháp Mạnh Thiên Hạo tu luyện không nằm trong giới này, lên cấp cực nhanh. Muốn làm trái quy tắc thì chỉ có cách mượn cơ thể nữ tu thuần âm..."
"Làm thế nào để kim đan của Ôn Đạm Dung không vỡ?" Trần Nhữ Tâm lên tiếng ngắt lời hệ thống, chẳng hứng thú gì với phương pháp Mạnh Thiên Hạo tu luyện.
"Kim đan vỡ, hết cách xoay chuyển."
Ngừng một chút, hệ thống nói tiếp: "Cô là cơ thể thuần âm, mà hắn là cơ thể thuần dương. Song tu khá hữu ích đấy. Cô có thể dùng phương pháp song tu giúp hắn toái đan thành anh..."
Đạo bào trắng không gió mà động. Ánh mắt Ôn Đạm Dụng găm thẳng vào Trần Nhữ Tâm như lưỡi kiếm sắc bén, cuối cùng rơi trên người Mạnh Thiên Hạo. Y lạnh giọng: "Sư huynh, đây là yêu nữ Ma môn. Huynh muốn phản bội sư môn sao?"
"Thì ra là sư đệ." Mạnh Thiên Hạo nhếch môi cười, ánh mắt lại chẳng thèm quan tâm, "Đợt tỷ thí tới dĩ nhiên sẽ luận bàn cùng Dục Ma Sứ một ván. Sao sư đệ cũng ở đây vậy?" Giờ tu vi của hắn cao hơn một cảnh giới so với Ôn Đạm Dung. Tu chân lấy tu vi để luận bối phận nên tất nhiên Ôn Đạm Dung từ sư huynh biến thành sư đệ.
"Ta ở đây nãy giờ ấy chứ." Ôn Đạm Dung gọi phi kiếm của mình ra, nói: "Sư huynh muốn luận bàn, ta bồi sư huynh là được."
Mạnh Thiên Hạo vốn cho rằng y chỉ nói bừa chút thôi, nhưng khoảnh khắc y ngưng tụ kiếm ý lại khiến Mạnh Thiên Hạo vô thức gọi pháp bảo bổn mạng ra.
Tu vi kì nguyên anh của hắn...lại run sợ trước kiếm ý kia. Nói kiếm tu có thể đấu vượt cấp quả không khoa trương.
Mạnh Thiên Hạo gọi Thái Cực Đồ, đánh được thủ được, lại có thể bảo vệ Trần Nhữ Tâm sau lưng.
Thế nhưng, thấy hai người giương cung bạt kiếm, Trần Nhữ Tâm rũ mi: "Sư đệ ngươi nói rồi đấy, ngươi nên phản bội sư môn để đến Thiên Ma Tông vì ta sao?" Tiếng chuông du dương vang lên trong đêm. Tà âm mê hoặc lòng người, rung động tâm thần, lại nghe giọng cô từ xa vọng về, "Ta sẽ không chọn người đạo môn làm đạo lữ song tu, đạo bất đồng bất tương vi mưu*..."
*: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.
Sực tỉnh, bóng dáng cô đã biến mất nơi tận cùng rừng trúc. Mạnh Thiên Hạo và Ôn Đạm Dung đều ngẩn ngơ.
...Đi rồi?!
Mạnh Thiên Hạo tức nghẹn. Ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn. Cái tên Ôn Đạm Dung này đúng là đến chết không đổi, lúc nào cũng phá bĩnh chuyện tốt của mình.
Trong bí cảnh thí luyện sư môn đã đành, giờ cũng thế nữa!
Nếu lúc trước không nể mặt nữ thuần âm thì hắn đã sớm đập tan thần hồn của gã này, nào còn để y quay trở về Huyền Quang Tông được chứ.
Ngay từ ban đầu, Mạnh Thiên Hạo đã biết, muốn thành công độ kiếp phi thăng thượng giới thì cần nữ thuần âm giúp mình độ kiếp thay, bằng không khẽ khó thoát khỏi kết cục mất mạng đạo tiêu.
Vì thế, hắn chẳng tiếc đám nữ nhân đơn côi trong hậu viện của mình, nhanh chóng tăng tu vi lên kỳ nguyên anh bằng kỹ thuật thái bổ, thậm chí còn lấy danh nghĩa song tu để nhận được sự đồng ý từ Dục Ma Sứ.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt nhất vẫn bị tên sát thần Ôn Đạm Dung này hủy diệt!
Mạnh Thiên Hạo sao không thầm hận cho được. Hắn nhìn kiếm ý của Ôn Đạm Dung, cười lạnh nói: "Nếu sư đệ đã yêu cầu luận bàn, sư huynh làm sao có thể từ chối đây?"
Dứt lời, Thái Cực Đồ dưới chân Mạnh Thiên Hạo dâng lên. Vô số kiếm trận cử động theo ý nghĩ hắn. Rất nhiều tu sĩ đã bỏ mạng dưới kiếm trận của hắn rồi. Mặc dù lúc này hắn sẽ không chém chết Ôn Đạm Dung, nhưng hắn nhất định phải hủy diệt kiếm tâm của đối phương!
Để y suốt đời không thể bước vào đại lộ trường sinh được nữa, rõ là tu sĩ mà sống như một tên vô tích sự.
Mạnh Thiên Hạo đứng giữa trận đồ. Uy áp của tu sĩ nguyên anh dìm ngập Ôn Đạm Dung như nước biển.
Thế nhưng, đối diện với uy áp tu sĩ nguyên anh, Ôn Đạm Dung không hề nhúc nhích. Y vung kiếm chém Mạnh Thiên Hạo đang đứng giữa trận đồ kia!
"...Ngươi, sao có thể?!" Mạnh Thiên Hạo trợn trừng mắt, "Kỳ nguyên anh, tu vi của ngươi lại là kỳ nguyên anh?!" Tức thì, Mạnh Thiên Hạo dâng kiếm đồ lên chặn đòn kiếm ý đáng sợ từ đối phương.
Nếu nói kiếm ý mà vừa nãy Ôn Đạm Dung ngưng tụ như sông băng thì hiện tại giống hệt nghiệp hỏa hồng liên. Nghiệp hỏa đỏ hòa cùng hơi thở chân hỏa phượng hoàng, có thể thiêu rụi mọi thứ...
"Sư huynh nói đùa." Kiếm thế của Ôn Đạm Dung không thay đổi, vung về phía trận đồ phòng ngự trên vách đá. Phòng ngự vách đá màu vàng kim, khó phá vỡ, nhưng dưới kiếm Ôn Đạm Dung lại dần dần nứt toác như thủy tinh, rất nhanh vỡ thành mảnh vụn.
"...Là chân hỏa phượng hoàng!" Mạnh Thiên Hạo cũng nhìn ra ngọn lửa nấp dưới kiếm ý kia, nhưng không phải lửa thường, mà là chân hỏa phượng hoàng ở thượng giới. Tu vi của y cùng lắm chỉ đỉnh kim đan, kiếm ý lại đáng sợ như kỳ nguyên anh, đánh lui cả mình...
Người này lắm duyên như vậy, ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt và cắt đứt cơ duyên của mình.
Vốn dĩ hắn cảm thấy đối phương cũng chẳng uy hiếp gì tới mình, giờ thì, chắc chắn không thể tha!
Mạnh Thiên Hạo giấu sát ý dưới đáy mắt, cắn đầu ngón tay nặn ra một giọt máu. Giọt máu rơi xuống trận đồ. Ngay lập tức kiếm trận tỏa ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.
Thái Cực Đồ trong tay hắn vốn là thần khí, chỉ vì ngoài ý muốn mà mất đi uy lực vốn có. Giờ hiến máu mình cho đệ nhất thần khí, dĩ nhiên uy lực sẽ khác xưa.
Thấy bộ dạng thấy chết không ngừng kia, Ôn Đạm Dung cầm kiếm, chưa hề lùi lấy nửa bước.
Mất máu khiến mặt Mạnh Thiên Hạo hơi tái đi. Hắn cười lạnh: "Ngươi còn không biết sợ."
Nhìn trận đồ, câu nói "không cùng chí hướng" bỗng siết chặt lòng Ôn Đạm Dung.
...Không cùng chí hướng. Từ đầu tới cuối người kia chỉ xem mình như lô đỉnh, vô cảm với mình nhưng lại mềm giọng nhẹ lời cùng Mạnh Thiên Hạo.
Lẩn tránh mình, nhưng lại gặp Mạnh Thiên Hạo dưới ánh trăng...Đáy lòng Ôn Đạm Dung có cảm giác khó tả. Đó là một tâm trạng ghen tị, cộng thêm cảm giác im lặng bất lực.
Nàng ấy không thèm liếc mình lấy một cái, rõ ràng đã làm chuyện quá đáng với mình như vậy mà lại máu lạnh đến cùng cực!
Khoảnh khắc ấy, mắt Ôn Đạm Dung đỏ ngầu. Chỉ một bước nữa thì y sẽ bước chân vào cảnh giới nguyên anh. Không phải y không thể, mà y đang tìm đạo tâm của mình.
Vì sao tu đạo, vì sao kiếm tâm?
Và vì sao lại cố chấp với hình bóng đó như thế?
Chấp niệm quá sâu sẽ thành ma. Một bước sai, cả bước sai.
Đối mặt với uy áp đáng sợ kia, lần đầu tiên Ôn Đạm Dung cảm thấy cận kề cái chết đến vậy. Nhưng giây phút ấy, mối nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng có đáp án.
Thứ y muốn từ đầu tới cuối, chỉ là yêu nữ ma môn máu lạnh vô tình kia!
Vì để đuổi kịp bước chân của nàng nên đã bế quan khổ tu, dù cách muôn sông nghìn núi cũng muốn được thấy mặt nàng, dù chỉ là một cái bóng lưng.
Lòng Ôn Đạm Dung khai thông, kèm theo đó là đòn công kích từ Thái Cực Đồ, Ôn Đạm Dung kiên cường vung kiếm.
Mùi máu ngai ngái làm Ôn Đạm Dung ho nhẹ một tiếng, lập tức nuốt đan dược. Lúc vung kiếm, kiếm ý đáng sợ khiến đầu quả tim người ta phát run.
Mạnh Thiên Hạo lạnh lùng nói: "Muốn chết rồi!"
Dường như Ôn Đạm Dung nghe thấy cái gì đó nứt ra. Một cơn đau nhói truyền đến từ đan điền. Bốn phía kim đan tròn vo bất ngờ xuất hiện vết nứt, sắp vỡ đan bất cứ lúc nào...hủy toàn bộ tu vi!
Thế nhưng, cũng chính vào khoảnh khắc ấy, một chiếc đèn sáng lên trong rừng trúc.
Ngọn đèn to bằng quả dưa hấu, lờ mờ xanh lè giữa rừng trúc. Nơi ánh sáng chiếu là kết giới không thể vượt qua, ngăn đòn đánh của Thái Cực Đồ ở bên ngoài.
Thấy ngọn đèn gần ngay trước mắt, Ôn Đạm Dung hơi thất thần.
...Hơi thở này, là nàng sao?
Ôn Đạm Dung không ngừng ho ra máu. Tình hình Mạnh Thiên Hạo cũng chẳng tốt là bao. Rốt cục một kích toàn lực lại bị một nguồn nhu lực dễ dàng hóa giải.
Nhìn ngọn đèn kia, mặt Mạnh Thiên Hạo dữ tợn. Hắn dựng lại trận đồ một lần nữa, nhất quyết tru sát Ôn Đạm Dung!
Trận đồ vừa khởi động thì ngọn đèn kia cũng động.
Ký hiệu xung quanh ngọn đèn khẽ nhúc nhích. Những kí hiệu màu vàng chập chờn xung quanh Ôn Đạm Dung, rất nhanh hình thành một truyền tống trận. Nháy mắt, Ôn Đạm Dung biến mất ngay tại chỗ.
Mạnh Thiên Hạo nghiến răng: "Đứng lại - -!!!"
Giữa rừng trúc chỉ còn một mình hắn mà thôi.
Trận pháp bao phủ rừng trúc cũng biến mất chỉ trong một giây. Nhưng đấu vết đấu pháp vẫn còn, không biết bao nhiêu tu sĩ cấp cao đã theo dõi động tĩnh ở rừng trúc, kết quả lại chỉ thấy một mình Mạnh Thiên Hạo bị thương.
Cả ngọn núi gần như bị đánh sụp, ngoài hơi thở pháp bảo do Mạnh Thiên Hạo để lại thì còn có kiếm ý của Ôn Đạm Dung mà tất cả mọi người đều nhận ra được...
Huyền Quang Tông cũng chẳng cấm đệ tử tông môn đấu pháp luận bàn, nhưng đêm khuya phá hủy cả ngọn núi đã không chỉ đơn thuần dừng lại ở đấu pháp, mà là đánh nhau tới chết.
Đệ tử tông môn gϊếŧ hại lẫn nhau là đại kỵ trong đạo môn.
Lúc đến mang Mạnh Thiên Hạo đi, chấp pháp Huyền Quang Tông cùng vài vị trưởng lão nguyên anh chưa hề phát hiện bóng dáng Ôn Đạm Dung, lòng hơi bất an.
Rốt cục, khi đệ tử hạ môn bẩm báo ngọc bài bổn mạng của Ôn Đạm Dung vẫn còn, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Thiên Hạo bị mang ra Tư Quá Nhai, khiển trách trên danh nghĩa nhưng cũng để người khác xem.
Dẫu sao thì, dựa vào tu vi hiện giờ của Mạnh Thiên Hạo, lại thêm thiên phú tốt, tu sĩ nguyên anh ở Huyền Quang Tông cũng chẳng nhiều, là lực lượng mà các tông môn khác kinh sợ.
Vì Ôn Đạm Dung biến mất nên chưởng môn Huyền Quang Tông đã ban bố lệnh thưởng.
Nhìn vết nứt trên ngọc bài bổn mạng của tôn nhi mình, Huyền Thanh đạo quân thầm lo lắng không thôi.
Tỷ thí giữa ma môn và đạo môn sắp tới. Giờ tông môn lại xảy ra chuyện này. Y không thể rời đi dễ dàng...chỉ hy vọng y vượt qua được kiếp này.
...
Trần Nhữ Tâm đang đứng trên đỉnh tuyết sơn xa ngàn dặm.
Không gian trước mặt cô xuất hiện vòng xoáy rất nhỏ. Cô duỗi tay nắm Ôn Đạm Dung bị trọng thương. Nghe theo ý nghĩ của Trần Nhữ Tâm, ngọn đèn kia ngự trên đỉnh tuyết sơn, bày ra kết giới chắc chắn.
Cô khẽ áp tay lên vùng đan điền đối phương, lạnh mặt, sau đó ôm y vào sơn động.
Trần Nhữ Tâm lấy đan dược từ nhẫn trữ vật cho y nuốt, nhưng tốc độ kim đan vỡ vụn không giảm bớt một chút nào.
Kim đan vỡ, nhẹ thì hủy hết tu vi, năng thì rơi xuống đạo tiêu.
Sao người này liều mạng mà chẳng ngó ngàng gì vậy?
"...Mạnh Thiên Hạo!" Trần Nhữ Tâm hơi lạnh giọng. Đáy mắt đen kịt hiện rõ sự tức giận.
Có lẽ, ngay từ ban đầu cô không nên kiêng dè cái gã Mạnh Thiên Hạo này. Đứa con số mệnh thì đã sao. Vì mình cố kỵ nên mới khiến y thành ra như vậy...
Trần Nhữ Tâm cúi đầu nhìn ấn đường nam nhân trong lòng nhăn nhúm vì đau.
Hơi thở của y càng ngày càng suy yếu. Trần Nhữ Tâm quỳ trước người y, đưa linh khí và tu vi của mình cho y từng chút một để kéo dài sự sống trong cơ thể kia. Tốc độ kim đan vỡ vụn trở nên chậm dần.
Vô tình đã qua ba ngày ba đêm.
Cô vẫn chưa chịu dừng tay.
"Kí chủ, cứ thế cô sẽ chết mất!"
Lần đầu tiên giọng nói nhanh nhẹn đó giờ của hệ thống hơi nghiêm túc, "Trước mắt phải đi hết luân hồi này. Lẽ nào cô muốn thất bại tại đây rồi hoàn toàn tan biến trong tam thiên giới sao?"
"...Vậy, chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn chàng chết ngay trước mặt tôi sao?" Giọng cô hơi bất lực, cộng thêm nỗi bi ai khó tả.
Hệ thống trầm mặc một lát, nói: "Mạnh Thiên Hạo ngấp nghé cô bởi cô là người duy nhất không trở thành lô đỉnh như những tu sĩ khác, còn tu được cơ thể nguyên anh thuần âm nữa. Công pháp Mạnh Thiên Hạo tu luyện không nằm trong giới này, lên cấp cực nhanh. Muốn làm trái quy tắc thì chỉ có cách mượn cơ thể nữ tu thuần âm..."
"Làm thế nào để kim đan của Ôn Đạm Dung không vỡ?" Trần Nhữ Tâm lên tiếng ngắt lời hệ thống, chẳng hứng thú gì với phương pháp Mạnh Thiên Hạo tu luyện.
"Kim đan vỡ, hết cách xoay chuyển."
Ngừng một chút, hệ thống nói tiếp: "Cô là cơ thể thuần âm, mà hắn là cơ thể thuần dương. Song tu khá hữu ích đấy. Cô có thể dùng phương pháp song tu giúp hắn toái đan thành anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.