Phản Diện

Chương 51: Lại Là Oan Gia

Faithfair

08/05/2013

Văn Thành rời đi, đột nhiên mất đi kẻ chuyên gỡ nút, ba con người còn lại dĩ nhiên chỉ khiến tình huống tệ đi, làm cho câu chuyện ngày càng rối lại một nùi không cách nào tháo gỡ.

Đặc biệt là nam hiệp họ Trình. (Em của hiệp nữ dĩ nhiên là nam hiệp ^^)

Ngồi cạnh một Lorenzo mặt mày u ám, thần kinh căng thẳng cơ hồ lúc nào cũng có thể nổ tung, ánh mắt điềm đạm không giấu che nỗi sự giận dữ thầm kín; Nguyễn Ái không biết nên biết ơn hay nguyền rủa vị bếp trưởng đáng kính của mình đây…

Trình Đức Ân này… không biết có phải vì sinh sống quá lâu tại vùng đất giương cao lá cờ chủ nghĩa lãng mạn kia, ngay cả cách nghĩ cũng bị lãng mạn hóa quá cỡ.

Hay nên gọi là hoang tưởng mới đúng nhỉ? (=__=)

* * *

Một giờ trước, ngay sau khi phó tướng mất dạng, ông chủ nhỏ của Le Bon Ton đã ngay lập tức lao vào bình phẩm thêm vài câu “rùng rợn” nữa về những nhân vật trong Phản Diện. Trong số đó đặc biệt lại chú tâm đến nam chính vô cùng, cứ luôn miệng châm chích không nương tha.

Nhưng như thế thôi thì vẫn còn chưa đủ để lột lớp mặt nạ dửng dưng của ngài Da Costa mặt – trắng.

“Bình loạn” chán chê, Trình Đức Ân sau đó được chính miệng Lorenzo “mời” quay trở về nhà hàng. Anh còn hứa sẽ cử đến một đầu bếp khác thay thế Nguyễn Ái cho đến hết ngày hôm nay, phong cách xử sự hoàn toàn hợp tình hợp lý, lịch thiệp không ai bằng. Trình Đức Ân dĩ nhiên không có lý do từ chối, bất đắc dĩ đã thuận ý rời khỏi – nếu không phải trông thấy biểu hiện của Vương Nguyễn Ái vào lúc đó.

Nét mặt cô sa sầm, rõ ràng không hài lòng về việc gì đó.

Khổ thay, anh chàng đầu bếp của chúng ta lại cứ ngỡ việc gì đó chính là bản thân, đâu hay rằng cô thật ra bực bội thái độ ôn hòa của bạn trai mình…

Vì vậy, không hiểu trong đầu ngộ ra được chân lý quái thai gì, chân bước chưa đến bảy thì đã hùng hổ quay lại nắm lấy tay cô.

“Không cần giả vờ nữa đâu,” con người trẻ tuổi cất giọng một cách quyết đoán, ánh mắt dấy lửa quyết tâm hừng hực.

“Hả?” đôi mắt kẻ đối diện choàng mở, hoàn toàn chẳng biết phản ứng thế nào.

“Tôi hiểu hết rồi. Cô vốn là cố tình dụ tôi đến đây.”

“???”

“Cô rõ ràng biết rõ hôm nay là ngày bận rộn, lại chọn đúng nó để xin nghỉ, nói rõ ra lý do là hẹn hò, cuối cùng lại còn dày mặt hỏi tôi nơi chốn tình tứ. Như thế chẳng khác nào gián tiếp bảo tôi phải chạy theo cô ngay?”

Mặt Nguyễn Ái đực ra. Vẫn chưa hiểu đối phương nói cái quái gì.

“Con người này,” chỉ tay về gã người Ý mày cũng đang nhíu lại, Đức Ân tiếp lời, “rõ ràng có phải bạn trai cô đâu. Hai người cả tuần nay cư xử với nhau có khác gì người lạ?”

Thở dài, anh nhắm mắt. Khi phất mở lại lộ vẻ khuất phục.

“Cô chắc chắc dùng hắn để khiến tôi ghen.”

(O___o)

Nguyễn Ái bất động toàn thân. Không ngờ có một ngày lại bị một người làm cho cứng họng.

“Lúc nào cũng châm chích tôi, lại còn ra sức lấy lòng ông tôi đến vậy, cô chắc chắn đang muốn tôi chú ý đến mình. Nếu không lần đó cũng không nói lớn trước toàn dân thiên hạ rằng tôi thích cô… Làm như thế cũng vì muốn ép tôi thừa nhận đúng không? Khổ thay, tôi lại quá nể trọng mặt mũi, vì thế mà bỏ lỡ cơ hội, làm cho cô giờ đây phải lao vào vở kịch tẻ nhạt này, kiếm một người đàn ông về để dấy lên sự ghen tuông của tôi…”

(O_____o)

Đóng băng tập hai rồi…

“…Thật ra cái hôm đó… tôi không phải là không muốn thừa nhận đâu, chẳng qua là vì… cách nói của cô trực tiếp quá, nhất thời khiến tôi xấu hổ nên phản ứng không thỏa đáng. Mấy ngày sau khi xét lại thì quả thực… tôi có cảm giác với cô… Chúng ta… cũng không cần đóng tiếp vở kịch này, cô cũng không cần phải cưỡng ép mình vào vai bạn gái kẻ khác nữa…”

Đôi bàn tay ấm nóng gắt gao chộp lấy tay cô.

“Rốt cục thì tôi cũng đã biết cô yêu tôi rồi.”

Bang!

*o*

Có cái gì đó bùng nổ trong đầu nữ ma vương.

Nhiều dấu suy ra như vậy… cũng đến được kết luận đó? Cái tên này óc não chắc phải thừa hưởng từ Shakespeare, viết kịch tâm lý hẳn sẽ làm dân chúng điên hết.

Nhưng mà… trước mắt dân chúng chưa kịp điên, cái kẻ “bị cô sử dụng để chọc ghen” đã điên mất rồi…!

(=o=)

Chưa đầy ba giây, ông chủ nhỏ họ Trình đã – chẳng nhìn rõ là bị đạp hay xô – ngã lăn ra sàn, trong khi toàn thân Nguyễn Ái bị thô bạo lôi về hướng ngược lại. Đổ sập vào bề mặt rắn chắc, ngực va vào vật lạ cộm lên nơi thắt lưng anh, cô nghiến răng để không la lên đau điếng. Sau đó liền theo phản ứng luồn tay vào sờ thử…

Ý, lạnh lạnh nha… còn dài dài nữa…



A!

(=o=)

Cái người này… đi hẹn hò còn đem thứ này theo? >.<

Thôi rồi thôi rồi, đang muốn vùng người đứng dậy, nhưng sờ phải cái vật này thì khiến sống lưng tê rần. Bây giờ rời đi có khi nào con người bộc phát này sẽ rút nó ra đối phó Trình Đức Ân không nhỉ?

Ý nghĩ vừa vụt qua đầu thì quả nhiên, bàn tay ấm nóng đã luồn vào, may mắn sao lại chộp trúng tay cô.

Ánh mắt giao nhau.

Đôi tay giằng co bên trong áo khoác.

Xung đột xảy ra thì dĩ nhiên kéo đến kẻ nhiều chuyện. Song nhìn tới nhìn lui, họ cũng chẳng thể hiểu nỗi bọn người này đang chơi cái trò gì. Nữ thì ôm chặt lấy nam, tay luồn vào ngực lôi lôi kéo kéo cùng người ta, tư thế cực kỳ… mờ ám. Nam mặt mày đanh lại, ánh mắt quyết liệt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trong vòng tay, vậy mà vẫn nhất nhất ôm chặt không buông.

Nhìn không ra là đang khiêu vũ hay tranh chấp nha…!

Tưởng như thế đã vô cùng kỳ quái, ai ngờ không biết từ đâu lại túa ra sáu người đàn ông thân hình cao lớn, ăn mặc tuy không bắt mắt nhưng kẻ nào kẻ nấy đều mặt mũi khác người, rõ ràng không phải là dân bản xứ.

Hai trong số đó kẹp chặt lấy Trình Đức Ân, bốn người còn lại tay cầm súng ngắn chỉa thẳng vào mục tiêu đang vẫn còn rên rỉ vì đau.

Nguyễn Ái hết bị một phen chết khiếp vì tràng diễn giải của Trình Đức Ân, bây giờ lại bị đám vệ sĩ của bạn trai mình hù cho mất vía. Có ai có thể cho cô biết là tại sao tên đàn ông này lại đem cả vệ sĩ và vũ khí theo hẹn hò không hả trời? Lệnh truy nã Võ Gia Chính Luận vẫn chưa được gỡ bỏ, rình rang thế này chẳng khác nào tự đưa đầu vào thòng lọng…?

Đó là chưa kể người của Võ Gia vẫn còn truy lùng anh. Cái chết của Hoàng Công không nhất thiết sẽ khiến những thành viên khác bỏ dở mối thù tổ chức…

“Cắt!” Cô bất giác la lớn, khiến cả đám người chộn rộn nơi đấy ai cũng sững ra.

“Anh, anh, anh và anh!” lướt đôi mắt đầy thị uy ra xung quanh, tay cô chỉ vào bốn kẻ đang cầm súng mà đanh giọng lớn tiếng. “Đạo diễn đã bảo chưa gọi thì chưa được ra. Tuy chỉ là diễn tập nhưng dù gì cũng là chương trình mang tính bất ngờ với công chúng, sao có thể tự tiện lao ra như vậy? Còn không chịu quay về nơi cũ?”

“Còn hai người,” quay đầu sang hai kẻ còn lại vẫn còn đang giữ lấy Trình Đức Ân, cô cố tình nói lớn. “Anh ta đột nhiên bị đau bụng, đưa anh ta đi bệnh viện giúp tôi nhé.”

Thật ra Nguyễn Ái cũng chẳng biết bọn người này có hiểu tiếng Việt hay không, lớn tiếng thế này chủ yếu là cho những kẻ xung quanh nghe mà thôi. Quay phim mà cả camera và dàn nhân viên lẫn đạo cụ cũng không có thì thật sự có hơi – không, phải nói là - rất miễn cưỡng, song vẫn còn dễ tin hơn một loạt bốn kẻ mafia từ đâu nhào ra chỉa súng vào một người.

Hỉnh sự và Việt Nam , hai thứ này hình như không đứng chung một câu được à nha…

(Em thề với Đảng là câu này không hề có ý chê bai nước mình. Chẳng là… nhắc về quê hương nhà em thì trong đầu chỉ toàn dám… mọc hoa sen thoy, súng thì không đến ^w^)

“Còn anh, đạo diễn,” cô ngước đầu lên đối mặt con người đang ôm chặt lấy mình, răng nghiến lại, ánh mắt dọa dẫm. “Còn không biết ra lệnh cho người của mình làm theo lời em nói?”

Da Costa, dĩ nhiên, há có dễ dàng bị một người con gái nhỏ bé bức dọa?

Song, đứa con gái nhỏ này lại là Nguyễn Ái.

Ma nữ tuy đã tu luyện lên hàng vương, cốt cách hồ ly vẫn cứ là không đổi mà…

“Em thề, anh còn không chịu làm theo những gì em vừa đưa ra, em sẽ thoát y ngay tại đây,” cô rít khẽ qua hàm răng khít chặt, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười giả tạo. “Sẵn bộ cánh này cũng rất dễ rũ bỏ…”

Luồng ánh mắt của Lorenzo trong phút chốc đột nhiên chuyển lạnh buốt, Nguyễn Ái trong lòng có phần lo sợ, không biết anh có tin mình dám làm điều đó hay không. Nhưng đến giờ phút này ngoài chuyện này ra, cô chẳng còn thứ gì đáng giá hơn để đem ra lập điều kiện cả. (*gật gù gật gù* =_=)

“Thả hắn ta ra và rời khỏi.”

Anh chậm rãi dùng tiếng Ý với lũ vệ sĩ sau nhiều giây suy nghĩ, đôi mắt nheo lại vẫn không rời gương mặt cương quyết đối diện mình. Dù không hiểu trọn vẹn, cũng không chắc mình nghe đúng mệnh lệnh Lorenzo vừa phát ra với đám thủ hạ, Nguyễn Ái dĩ nhiên có cách của mình để chắc chắn con người trước mặt không giở trò.

Cô quay sang đám người chuẩn bị kéo theo một Trình Đức Ân vẫn đang ôm bụng rên rỉ lôi đi và cất giọng nhỏ nhẹ.

“Và đừng làm hại anh ta.”

Bọn này nhướn mày nhìn cô đầy nghi vấn. Nguyễn Ái nuốt ực, cũng chẳng biết những gì mình vừa nói có đúng hay không. Tình thế gấp rút như thế này, vốn tiếng Ý sơ sài cô vô cùng không tự tin đến cuối cùng cũng phải đem ra xài tạm. Quay đầu lại nhìn vẻ ngạc nhiên trên gương mặt điển trai bên trên mình, trong lòng đột nhiên có chút an dạ. Ngạc nhiên thế nghĩa là cô đã đánh trúng trọng điểm.

Lorenzo ngẩng mặt nhìn đám thuộc hạ rồi khẽ gật đầu thuận ý, sau đó vẫn giữ lấy người đẹp trong tay, anh quay người lôi cô ra khỏi thương xá, mặc kệ đám dân chúng tò mò vẫn đang cười nói, xì xào bàn tán phía sau…

* * *

Dọc đường lái xe về, tâm trạng người bạn trai thất thường của cô hiển nhiên không được tốt, có khi còn u ám hơn cả bầu trời lúc bấy giờ – rõ ràng đang giữa trưa mà kéo mây đen kịt. Cũng may đang lao đi trên con đường cao tốc vắng vẻ, nếu không với tốc độ điên cuồng này, ngài Da Costa đây hẳn sẽ đối mặt với vài vụ sát nhân xa lộ chứ chẳng chơi.

Đột ngột thắng gấp khiến Nguyễn Ái thiếu chút nữa là lao đầu vào kính chắn gió, Lorenzo chồm người sang cô, mắt đối mắt, miệng rít lên đầy đe dọa.

“Thật sự quan tâm hắn đến vậy? Lại dám vì hắn mà làm ra hành vi đó?”

“Hành… vi gì?” cô co rút người về hướng cửa xe, thật sự không biết nên mừng hay sợ trước cơn giận của con người trước mặt.



“Thoát y!”

“A!”

Vỡ lẽ. Ra là anh thật sự tin…! O_o Lúc đó vì gấp quá nên tìm đại một chuyện để dọa, chứ thật sự cô đâu có điên đến nỗi vì một người chẳng thân thiết mà làm ra hành động quái đản như thế.

Chưa kịp mở miệng thoái thác thì anh lại càng áp mặt gần hơn, tay siết chặt bả vai cô đau buốt, giọng nói toát ra muôn phần đáng sợ. “Thật sự như hắn nói? Em muốn hắn ghen?!”

Cô tròn mắt nhìn anh, miệng há hốc không nói thành lời.

Cái tên đàn ông này…! Lời lẽ từ tên hoang tưởng đó cũng có thể tin?! Đại doanh nhân Da Costa rốt cục là đã bại não hay mắc chứng si khờ người già?

Haizz… Nguyễn Ái à, lẽ nào cô không biết, con người ta dù có thông minh đến như Einstein, trong tình ái cũng có thể xoay mình trở thành… đậu hũ?

Vậy nên bả vai ai đó giờ đây phải chịu hành hạ đau đến thốn xương, lá phổi cũng dường như muốn nổ tung ra vì áp lực tinh thần đè nặng lên hơi thở.

Có tiếng chuông điện thoại. Nguyễn Ái thở phào nhẹ nhõm khi con người đáng sợ kia quay đi nghe máy sau vài giây chần chừ. Không hiểu đầu dây kia là ai, ban đầu anh có vẻ khó chịu vô cùng, sau đó lại nhìn cô với đôi mắt như xuyên suốt tâm can, cuối cùng khiến xương sống cô lạnh buốt khi khóe môi cong lên một nụ cười ưng ý.

“Được, tôi sẽ đến đó ngay.”

Chưa kịp mở miệng hỏi han thì nụ cười đã tắt ngấm, kẻ thất thường nhanh chóng đạp ga quay ngoắt xe lại, hoàn toàn không để tâm mình đang đi ngược chiều, cũng chẳng thèm chú ý xem hành khách của mình mặt mày lại trắng bệch hệt người sắp chết, tay nắm ghì thành ghế, răng cắn chặt vào nhau để không bị choáng ngộp bởi tốc độ kinh hoàng và lối chạy xe địa ngục.

Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng trên đường X, Nguyễn Ái đến lúc này mới dám thở ra nhẹ nhõm, tay run run khi được người nào đó tử tế dắt xuống. Gã đàn ông bên cạnh cô bấy giờ còn hơn là sao đổi ngôi, nụ cười mỉm nhẹ nhàng và phong thái lịch thiệp khiến người kính nể, nhìn chẳng đâu ra tên ác ma kinh hoàng đường phố vừa rồi.

Cô cuối cùng cũng lấy lại sự bình tĩnh, bước đi thanh thoát, thái độ ung dung không kém kẻ kề cạnh. Không biết con người anh dắt cô đến gặp là ai, nhưng nếu là kẻ có thể khiến Võ Gia Chính Luận cay cú đột ngột xoay mình trở thành một Da Costa hào nhoáng thì quả thực rất đáng gờm, cô tự nhủ bản thân không thể khiến anh mất mặt.

Tuy nhiên, trong lòng có chút lo lắng rồi… Nhỡ người anh muốn cô gặp thuộc hàng chú bác, cái bộ cánh đang khoác trên người đây… chẳng khác nào la to lên rằng tôi thuộc dạng con gái dễ dãi?

Song, Nguyễn Ái chẳng có nhiều thời gian để lo lắng vụn vặt, bước vào cửa chưa được vài giây thì bỗng có người gọi với. Gã đàn ông trung niên tiếp cận họ mặt mày râu ria xồm xoàm, chào hỏi xởi lởi vài câu tiếng Ý rồi chuyển sang ngôn ngữ tiếng Anh thuần Mỹ. Nguyễn Ái lúc trung học đã được Vương Đăng Khoa đưa vào trường quốc tế, do đó đối với loại ngôn ngữ này có thể cho là rành rọt đôi chút. Ít nhất thì đủ để hiểu được đoạn hội thoại xã giao giữa Lorenzo và vị bác sĩ tự xưng Charlie Ford này.

Đối mặt với những con người liên quan đến bệnh tật, cô không ít thì nhiều cũng cảm thấy chột dạ, cư xử vì thế rất không tự nhiên, suốt hai phút cứ im thít không nói, vờ như mình chẳng hiểu nỗi họ đang nói gì. Có vẻ như vị bác sĩ này đã tìm kiếm anh bấy lâu, chất giọng ông khi chào hỏi anh chứa sự trách cứ – dù rất nhạt. Ánh mắt chốc chốc lại dừng lại trên cô với sự dò xét phân tích của những bậc khoa học gia, dường như đang cố tìm kiếm câu trả lời cho một vấn đề nan giải vô cùng.

“Đây chính là lý do khiến anh trở về, tôi đoán?” Ford nhướn một bên mày khi nhìn thẳng vào cô, mép râu ông giật giật.

Lorenzo lướt mắt sang sắc mặt không biến của bạn gái mình rồi gật đầu.

“Vậy tại sao không đưa cô ta về nước? Nơi đây thiếu thốn nhiều thứ, nếu không phải vì Luigi thuận miệng tiết lộ, e rằng đến cả một năm anh còn–”

“Đừng–!” Lorenzo đột nhiên ngắt lời, mắt liếc nhanh qua Nguyễn Ái đầy lo lắng.

Ford sửa lại mắt kiếng, giọng nâng lên một nốt. “Anh vẫn chưa nói cho cô ta?”

“Không cần thiết.”

“Chúng ta cần nói chuyện, Lorenzo.”

“Xin lỗi, nhưng để hôm khác. Chúng tôi bây giờ có hẹn.”

“Cho tôi mười phút,” Ford nhíu mày, không để ý gì đến vẻ bất nhẫn của ngài Chủ Tịch Costa, tay chỉ vào ghế đối diện, ra dấu cho cặp nam nữ ngồi xuống; đoạn chuyển hướng nhìn sang Nguyễn Ái. “Vả lại, cô ta dù gì cũng không hiểu tôi nói gì.”

Lorenzo lắc đầu cười trừ, mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Ái đầy ám dụ. “Chuyện đó thì tôi không chắc đâu, Charlie à. Cô bạn gái bé nhỏ của tôi đây là một bất ngờ thú vị. Cho đến thời khắc nửa tiếng vừa rồi, tôi còn chưa biết cô nàng nói được tiếng Ý, đừng nói gì đến thứ ngôn ngữ quốc tế này.”

“Thật?” Ford nhíu mày quay sang Nguyễn Ái. “Cô hiểu bọn tôi nói gì?”

Đối phương chỉ chớp mắt, sau đó lại níu lấy tay áo của bạn trai mình, vẻ mặt bối rối. “Ông ta muốn gì? Hình như là bảo chúng ta ngồi xuống. Sao mình còn đứng đây? Ông ấy không phải là người có hẹn với anh?”

“Không gì, ông ta bảo bạn gái của anh rất xinh đẹp.”

Nói rồi anh cúi đầu rỉ vào tai gã phục vụ nãy giờ vẫn lẽo đẽo theo sau, đoạn quay sang vỗ nhẹ vào tay cô. “Em theo người này đến gặp người có hẹn với chúng ta trước, mười phút sau anh sẽ đến.”

Trong lòng không cam tâm, song anh đã tỏ ý không muốn cô có mặt, chuyện của họ nói rõ ràng không muốn cô nghe, nếu cứ khăng khăng ở lại chẳng khác nào tuyên bố với anh cô vừa nói dối? Lorenzo của ngày nay cuối cùng là có bí ẩn gì lại không thể để cô biết? Đoạn hội thoại vừa rồi không ít thì nhiều cũng liên quan đến mình, cô dám chắc. Chuyện đã dính líu đến bác sĩ thì lại càng khiến cô không an tâm chút nào. Charlie Ford. Cái tên này cô sẽ nhớ rõ. Chỉ mong không phải là một bác sĩ khoa thần kinh khác.

Cái ý nghĩ anh đã phát hiện ra bệnh trạng của mình khiến cô lạnh người.

Lẳng lặng đi theo người phục vụ về phía góc phòng, trong đầu Nguyễn Ái ngổn ngang lo lắng. Anh hiện tại nắm trong tay quyền thế hùng mạnh như thế, lẽ nào đã truy ra căn bệnh của cô? Bác sĩ Đan có lẽ bây giờ vẫn còn rong ruổi đâu đó trên cao nguyên Tibet cùng con gái và người rể khảo cổ gia của mình; muốn tìm ra họ có khác nào mò kim đáy bể? Và ngoài họ ra, kẻ biết được sự thể chỉ có Văn Thành, con người đó lại không có khả năng tiết lộ bí mật của cô, bởi bản thân hắn cũng có một bí mật bị cô nắm giữ. Bọn họ vốn là không thể nào phản bội nhau.

Khả năng còn lại chỉ có thể là…

Nghi ngờ chưa chạm đích thì nhân vật đã hiện rõ trước mặt.

Lại là một oan gia khác.

Chỉ khác là lần này, kẻ phải tiếp nhận chính là bản thân Vương Nguyễn Ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook