Chương 30: Mệnh Lệnh Ác Ma
Faithfair
08/05/2013
Cái người nào đó… rõ là đang cố tình lơ cô mà! (>”<)
“Luận! Em đã về!”
Khi bàn tay Nguyễn Ái ôm chặt lấy anh, má tựa vào lưng, rõ ràng đã cảm thấy thân thể anh căng thẳng, hơi thở anh đổi nhịp.
Ấy vậy mà, không mạnh bạo cũng chẳng nhẹ nhàng, lại bình thản gỡ tay cô ra và bước đi tiếp, cứ như phủi đi một chiếc lá vàng vô tình rớt xuống vai vậy.
Lúc bấy giờ đang là sáng sớm, ngay trên chính dãy hành lang lộ thiên ngày nào anh bỏ rơi Dương Hoàng Yến Nhi; Nguyễn Ái đứng đấy, cảm thấy trơ trọi hơn bao giờ hết, mặc cho những cái nhìn ngỡ ngàng, những lời hỏi thăm dồn dập, những tiếng rì rầm rộn rã đua nhau đổ về mình từ những kẻ chẳng liên quan.
Nhưng cô không phải là con người yếu đuối Dương Hoàng Yến Nhi đó.
Rõ ràng đã nhận ra sự tồn tại của cô, tại sao lại không thèm nhìn lấy dù chỉ một lần? Cho là giận thấu xương đi nữa, lẽ nào anh không nhớ nhung cô chút nào sao?
Gạt tay Văn Thành lẫn những lời miên man gì đó lúc bấy giờ không tài nào lọt vào tai nỗi, cô chạy theo bóng lưng anh, đến trước mặt và ngã vào người anh, nhất quyết để anh có thể trông thấy mình.
“Em nhớ anh lắm!” bàn tay cô siết chặt, đầu ngẩng lên nhìn anh đầy mòn mỏi.
Vậy mà đôi mắt nâu ấm kia, một chút biến sắc cũng không có.
Chúng tuy đang nhìn thẳng vào cô; nhưng lại trống rỗng, vô hồn, không cảm xúc. Một lần nữa, phong thái như một kẻ mộng du, anh chậm rãi gỡ đôi tay giờ đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng đẩy người cô ra và tiếp tục tiến bước.
Phẫn uất.
Thà là anh quát tháo, thậm chí siết cổ cô như ngày đó!
“Anh!” răng cô cắn chặt, cốt để lời nói thoát ra không run rẩy. “Sao lại như vậy chứ?! Ít nhất cũng phải cho em giải thích! Em và Hoàng Thạc Hy vốn—”
Khuôn mặt vô cảm, anh lại đi lướt qua cô.
Hậm hực không chịu thua, cô dậm chân xuống sàn rồi lại phóng đến trước mặt anh. Đã thế, cô cũng không còn cách nào ngoài…
Nhiều tiếng hít mạnh trỗi lên, cả đám người vây quanh sững sờ.
…khi Nguyễn Ái lại — một lần nữa — tát mạnh vào mặt Võ Chính Luận!
Lần này, bạt tay đã khiến đầu anh chệch hẳn. Cô nắm chặt những ngón tay nóng rát, móng lún vào da thịt để gồng lại cái đau chì chiết, sức lực dường như bị rút cạn. Rõ ràng là, cô đang muốn chọc điên anh lên, ước ao chứng kiến vẻ cáu gắt mà cô bấy lâu luôn e sợ — bây giờ bỗng nhiên trở thành một khát khao mong được nhìn thấy biết bao…
Từ lúc nào mà… tính cách của anh trở nên quan trọng với cô như thế — ngay cả trạng thái thất thưởng và thói xấu chiếm hữu, lại hay bắt nạt cô thảm thương… cô cũng không cách nào không cảm thấy nhớ thương da diết?
Cô nhớ cơn phẫn nộ của anh. Nhớ tính khí cường bạo. Nhớ cả thái độ chuyên chính đầy cưỡng ép…!
Vậy ra yêu… không chỉ là vẻ bề ngoài thôi sao…?
Thật là dư thừa! Nếu như thế thì giờ đây… cô đã quay đầu rượt theo tên Hoàng Thạc Hy đáng chết kia rồi! Có cần đứng đây nhớ nhung những điều biến thái như trên không…?
Tại sao chứ? Cô đã yêu anh đến mức này, điên khùng đến nỗi ngang tay ném bỏ lập trường của bản thân, còn anh thì…
Chợt, cảm thấy có giải thích hay không, việc hiểu nhầm có sáng tỏ hay không… bỗng không còn quan trọng.
“Sao anh không đi tìm tôi?!” cô hét lớn, chân kiễng lên để ghì chặt cổ áo anh xuống, giọng thoát ra nửa vỡ òa, nửa phẫn uất. “Cho là tôi có bị quyến rũ bời tên điên kia thì sao? Không lẽ anh không có chút khí khái đàn ông, đuổi theo để giành lại tôi hay sao?! Hoặc đánh cho hắn một trận, hoặc trói tôi lại đem về, đằng này, anh chỉ biết thu mình lại sau cái lời nguyền khốn nạn đó! Chọn lừa gạt bản thân là tôi không tồn tại?!”
Mi mắt cong dài kia khẽ nhắm lại, rồi nhẹ nhàng mở lên, màu nâu nhạt pha sắc hổ phách vẫn không hề sậm đi hay sáng lên, chứng tỏ anh không hề bị dao động — thậm chí không hề nghe thấy. Hoặc giả, đã quá chán chường mệt mỏi để mà phản ứng rồi.
“Anh phản ứng đi chứ?!” nỗi tức giận đã khiến cô trở nên quá khích, giờ đây đang ra sức lay mạnh anh. “Tôi yêu anh đến thế! Vì anh mà bất chấp thủ đoạn! Vậy mà giờ đây đến cả cái chau mày anh cũng không thèm để lộ?!!”
Con người đó vẫn không cảm xúc, tay đưa lên toan kéo cô ra. Nguyễn Ái gồng người, càng nắm chặt hơn, từ chối bị gạt bỏ như một vật dư thừa. Vậy mà… một cách kiên nhẫn, anh vẫn từ từ tháo gỡ, từng ngón tay thuôn dài chạm vào cô một cách dịu dàng, hệt như một người thợ công xưởng cần mẫn — chỉ biết làm theo quy trình một cách máy móc, không hề có chút sáng ý hay biểu cảm nào cả…
Anh… nhất định phải dồn cô đến mức này sao?
Kẻ mục kích xung quanh đều nín thở, một số nữ sinh đứng gần đó ngấn lệ (nhiều chiện + mít ướt ^w^V), mắt nhắm nghiền quay đi không dám nhìn — khi một bên tay của Nguyễn Ái lại giơ cao, chực chờ giáng xuống bạt tay nảy lửa khác.
Nhưng, nó lại không hề đến.
Bàn tay chưng hửng trên không trung toan đánh ai kia nay đã mất đi toàn bộ sức lực. Như một thước phim quay chậm, Văn Thành cùng những người khác mắt mở to hoảng hốt khi thân hình nhỏ bé đổ sụp xuống sàn. Khuôn mặt cô trắng bệch, mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động dưới chân thiếu gia nhà họ Võ, trông đến là thảm hại.
Nguyễn Ái… đã ngất xỉu!
(Não trái: Aaaa…! Phim Hàn tiếp diễn! o^o^O
Não phải: mày vô duyên ớn…! >”>)
Thời khắc vỡ òa. Văn Thành lao đến đỡ đầu cô dậy, những người khác kẻ thì quạt, người lại nhanh chóng tháo mũ, cởi gúc áo cô ra để dễ thở; có tên còn quỳ xuống kiểm tra hơi thở, toan thực hiện CPR với nạn nhân… (Biết ‘dê’ đúng thời cơ ghê, nút áo với chả CPR… haizzz >.>) Bọn người này vốn đã nhốn nháo, nay lại càng có dịp thể hiện “tinh thần kịch tính” khi trông thấy một bên trán nạn nhân có dấu tích băng bó — vốn đã bị che lại bởi chiếc mũ vừa được lôi ra.
“Cô ấy bị thương!” một kẻ la lên.
“Hèn chi trông mặt mũi xanh xao thế…” một nữ sinh đứng khép nép, tay che miệng nói nhỏ.
“Đau lòng đến nỗi ngất đi… không biết cô ta có bệnh tim không nhỉ…?”
“Không biết là có phải vừa từ bệnh viện ra không…”
“Tội nghiệp quá…”
…
(Não trái: Bà nó, kêu cứu thương thì không đứa nào kêu, cứ đứng nói nhảm =”=
Não phải: Kệ đi, quần chúng mà, chế độ ngu ‘mặc định’ roy =w=)
Lúc này đây, mọi quan tâm đều dồn cả vào nạn nhân Nguyễn Ái, còn có ai để ý đến bóng hình Võ Chính Luận, vốn vẫn chôn chân bên cạnh thân hình sõng soài trên mặt đất kia đâu…
Ấy vậy mà, chỉ một tiếng thoát ra run rẩy, khẽ khàng đến không ngờ của Ác Ma đã – một cách thần kỳ – lôi lại sự chú ý của mọi người.
“Ái…?”
Ngạc nhiên. Thức tỉnh. Có chút sợ sệt.
Mọi hoạt động dần dần ngưng bặt, âm thanh nhốn nháo cũng giảm sút, một số kẻ còn bất giác lùi dần ra sau khi Ác Ma chậm rãi khụy một chân xuống, đôi tay vươn ra đỡ lấy thân hình mềm nhũn của Nguyễn Ái, biểu hiện trên gương mặt kinh ngạc nhiều hơn là hốt hoảng.
“Thật… là em sao?” Võ Chính Luận bàng hoàng hỏi khẽ, bàn tay chạm nhẹ gò má xanh xao.
Sự nhận thức trong một giây chợt đổ ùa về. Có kẻ nào đó đã nhận ra mình hiện không hề chìm trong ảo tưởng… Bởi ảo tưởng thì… làm gì có tình tiết này, có hơi ấm này?
Nên bất giác gọi lớn. “Ái!?”
Quần chúng mục kích kẻ thì bịt miệng, người lại ngỡ ngàng. Cũng đúng thôi, đời nào mà họ lại trông thấy vẻ mặt hốt hoảng pha lẫn khổ sở này của Ác Ma đâu. Có cái gì đó nơi cách con người này nhìn Nguyễn Ái khiến trái tim họ xúc động; không ngờ một kẻ vô tình lạnh lẽo, đến khi lớp mặt nạ rạn vỡ, vẻ chân thành lộ ra lại đập vào lòng họ nỗi xót xa bất ngờ đến vậy…
Kẻ đứng xem tim bỗng nhói đau khi Võ Chính Luận tay chân lúng túng nửa lay, nửa vuốt tóc Nguyễn Ái. Anh không ôm chầm cô vào lòng, cũng chẳng phải khóc la kịch liệt, chỉ đơn thuần là kêu khẽ tên cô một cách dịu dàng — có phần run rẩy. Nhưng đối với một Ác Ma thì, chút cử chỉ sốt sắng đó thôi, cũng đủ chứng minh kẻ nằm trong vòng tay hắn là vô cùng quan trọng.
Cảnh tượng khiến người người rơi lệ… (Sao mắc ói quá…)
Xúc động nghẹn ngào… (Ói thiệt gùi. =.=)
Vậy mà…
Sao lại…
… làm họ đột nhiên hãi kinh, chỉ trong vòng ba giây tiếp theo như thế này? *o* (OK, hết ói. ^^V)
Vốn là… giữa lúc chúng dân đang sụt sùi, Hoàng Tử đang đứng bên bờ vực lo lắng phát cuồng; thì nàng Bạch Tuyết cắn phải táo đỏ của chúng ta đột nhiên…
…nhoẻn cười! (Á, tưởng phun táo ra chứ ^o^)
Vươn đôi tay thon của mình lên, nàng choàng tay qua cổ Hoàng Tử, thân nhào lên ôm chầm lấy người ta, giọng nửa cười đùa, nửa yêu thương.
“À, à… thì ra Ác Ma của em chỉ chịu ‘nhu’, không chịu ‘cương’ nhỉ?♥“
(=o=)
!!!
“Kinh hãi,” là từ duy nhất có thể diễn đạt cảm xúc chung của kẻ xung quanh lúc này.
Hồ Ly… lại dám biến cả Ác Ma ra trò cười!
Dân chúng lùi một bước, dự cảm cực kỳ không hay. (Khôn đó ^w^)
Ôm chặt hơn, ai kia tựa cằm lên vai người ta, tiếp tục huyên thuyên. “Không ngờ diễn thuyết xúc động lòng người lại không bằng trò vờ ngất rẻ tiền ngớ ngẩn. Anh đúng là kén cạnh kiểu gì biến thái quá đi…”
Lại lùi thêm bước nữa. (Càng khôn hơn ^w^)
“…Anh cũng lạ nữa, gặp người ngất phải gọi cấp cứu chứ. Ai lại cứ sững ra, ngờ nghệch ôm lấy người ta kêu tên hoài như vậy…?”
Ờ… lùi nữa thì sẽ không biết được chuyện gì sắp xày ra. Nên thôi. (Cái này là khôn vô đối ^ww^)
Khuôn mặt Võ Chính Luận ban đầu có chút bất ngờ, song dần dần bình đạm lại. Cái vỏ vô cảm trong phút chốc đã phục hồi nguyên vẹn. Anh không đẩy Nguyễn Ái ra, để mặc cô ôm chầm lấy mình nói năng bừa bãi, chốc chốc lại mài má vào vai anh một cách nũng nịu.
Rồi, đôi tay để hờ trên lưng cô bỗng siết chặt. Mắt anh nhắm lại. Hơn mười giây sau đó, Nguyễn Ái dường như đã nín thở hoàn toàn trong vòng tay cưỡng ép. Khi choàng mở, sự quyết tâm rực lên trong đôi mắt ánh màu hổ phách kia có phần khiến người xung quanh rùng mình, e sợ thay cho cô gái trong vòng tay Ác Ma.
Đẩy nhẹ cô ra, giọng anh cất lên đầy uy quyền khi nhìn thẳng vào người đối diện.
Như thể… một ông hoàng đang ban ra mệnh lệnh bất-khả-kháng:
“Chúng ta kết hôn.”
Thật ra thì… còn “như thể” gì nữa? Đó rõ ràng là một mệnh lệnh.
Là mệnh lệnh tuyệt đối!
(Yay!!! Đốt pháo… đốt pháo…)
* * *
Lát sau, xe cứu thương đến. Xem ra, có kẻ vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã tự ý hành động.
(Não trái: Ý, cũng có đứa còn khôn nhỉ? Sao bảo “ngu mặc định” mà?
Não phải: Lỗi chương trình, xem ra đã quên đánh dấu ô “mặc định” ^^)
Nguyễn Ái vốn không muốn đi, số là… vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng trước “mệnh lệnh” của Ác Ma mà! Song khi người ta cúi xuống quan sát vết thương trên đầu cô, phát hiện ra nó không hề giả. Mặc dù chỉ còn sưng tý, cô băng bó chẳng qua… muốn người nào đó tội nghiệp mà thôi><.
Nhưng… kẻ độc tài kia có lẽ cho rằng họa này do cô gây ra nên phải tự gánh chịu, thế là bế bồng cô lên chiếc xe trắng, bảo người ta chở thẳng đến bệnh viện.
Lần này, chắc là… “não hại lây thân” rồi…
Haizz…
Bóng xe cùng tiếng còi hụ đã khuất xa, nhưng vẫn còn hai người đứng đấy nhìn theo. Họ là hai kẻ duy nhất trong những người đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, cho đến cuối cùng vẫn giữ được cằm mình không chạm đất.
Văn Thành nheo mắt nghĩ ngợi một hồi lâu, đoạn quay qua người bạn cùa mình, thắc mắc bâng quơ. ”Mày nghĩ thịt hồ ly có ngon không?”
Gia Đạt nhún vai. “Cái đó đợi mai vào mà hỏi ác ma đương sự.”
“Mai là thứ bảy mà.” (;__;)
“Thế thì chết.” (~”~)
“Tại sao?” (o_O)
Gia Đặt quay người, lắc đầu.
“Đến thứ hai thì, chắc đến xương cũng không còn rồi.”
(Não trái: …”Mần thịt” thoy đủ gòi, đến xương cũng nhai á…? ~”~
Não phải: Không nghe nói ác ma “ăn không nhả xương” à? =w=
Đại não: =”= …Bọn bây kẻ tung người hứng, riết đen thui thùi lùi…
Trái phải đồng thanh: Nhờ đứa nào dzậy ta?! =”=)
“Luận! Em đã về!”
Khi bàn tay Nguyễn Ái ôm chặt lấy anh, má tựa vào lưng, rõ ràng đã cảm thấy thân thể anh căng thẳng, hơi thở anh đổi nhịp.
Ấy vậy mà, không mạnh bạo cũng chẳng nhẹ nhàng, lại bình thản gỡ tay cô ra và bước đi tiếp, cứ như phủi đi một chiếc lá vàng vô tình rớt xuống vai vậy.
Lúc bấy giờ đang là sáng sớm, ngay trên chính dãy hành lang lộ thiên ngày nào anh bỏ rơi Dương Hoàng Yến Nhi; Nguyễn Ái đứng đấy, cảm thấy trơ trọi hơn bao giờ hết, mặc cho những cái nhìn ngỡ ngàng, những lời hỏi thăm dồn dập, những tiếng rì rầm rộn rã đua nhau đổ về mình từ những kẻ chẳng liên quan.
Nhưng cô không phải là con người yếu đuối Dương Hoàng Yến Nhi đó.
Rõ ràng đã nhận ra sự tồn tại của cô, tại sao lại không thèm nhìn lấy dù chỉ một lần? Cho là giận thấu xương đi nữa, lẽ nào anh không nhớ nhung cô chút nào sao?
Gạt tay Văn Thành lẫn những lời miên man gì đó lúc bấy giờ không tài nào lọt vào tai nỗi, cô chạy theo bóng lưng anh, đến trước mặt và ngã vào người anh, nhất quyết để anh có thể trông thấy mình.
“Em nhớ anh lắm!” bàn tay cô siết chặt, đầu ngẩng lên nhìn anh đầy mòn mỏi.
Vậy mà đôi mắt nâu ấm kia, một chút biến sắc cũng không có.
Chúng tuy đang nhìn thẳng vào cô; nhưng lại trống rỗng, vô hồn, không cảm xúc. Một lần nữa, phong thái như một kẻ mộng du, anh chậm rãi gỡ đôi tay giờ đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng đẩy người cô ra và tiếp tục tiến bước.
Phẫn uất.
Thà là anh quát tháo, thậm chí siết cổ cô như ngày đó!
“Anh!” răng cô cắn chặt, cốt để lời nói thoát ra không run rẩy. “Sao lại như vậy chứ?! Ít nhất cũng phải cho em giải thích! Em và Hoàng Thạc Hy vốn—”
Khuôn mặt vô cảm, anh lại đi lướt qua cô.
Hậm hực không chịu thua, cô dậm chân xuống sàn rồi lại phóng đến trước mặt anh. Đã thế, cô cũng không còn cách nào ngoài…
Nhiều tiếng hít mạnh trỗi lên, cả đám người vây quanh sững sờ.
…khi Nguyễn Ái lại — một lần nữa — tát mạnh vào mặt Võ Chính Luận!
Lần này, bạt tay đã khiến đầu anh chệch hẳn. Cô nắm chặt những ngón tay nóng rát, móng lún vào da thịt để gồng lại cái đau chì chiết, sức lực dường như bị rút cạn. Rõ ràng là, cô đang muốn chọc điên anh lên, ước ao chứng kiến vẻ cáu gắt mà cô bấy lâu luôn e sợ — bây giờ bỗng nhiên trở thành một khát khao mong được nhìn thấy biết bao…
Từ lúc nào mà… tính cách của anh trở nên quan trọng với cô như thế — ngay cả trạng thái thất thưởng và thói xấu chiếm hữu, lại hay bắt nạt cô thảm thương… cô cũng không cách nào không cảm thấy nhớ thương da diết?
Cô nhớ cơn phẫn nộ của anh. Nhớ tính khí cường bạo. Nhớ cả thái độ chuyên chính đầy cưỡng ép…!
Vậy ra yêu… không chỉ là vẻ bề ngoài thôi sao…?
Thật là dư thừa! Nếu như thế thì giờ đây… cô đã quay đầu rượt theo tên Hoàng Thạc Hy đáng chết kia rồi! Có cần đứng đây nhớ nhung những điều biến thái như trên không…?
Tại sao chứ? Cô đã yêu anh đến mức này, điên khùng đến nỗi ngang tay ném bỏ lập trường của bản thân, còn anh thì…
Chợt, cảm thấy có giải thích hay không, việc hiểu nhầm có sáng tỏ hay không… bỗng không còn quan trọng.
“Sao anh không đi tìm tôi?!” cô hét lớn, chân kiễng lên để ghì chặt cổ áo anh xuống, giọng thoát ra nửa vỡ òa, nửa phẫn uất. “Cho là tôi có bị quyến rũ bời tên điên kia thì sao? Không lẽ anh không có chút khí khái đàn ông, đuổi theo để giành lại tôi hay sao?! Hoặc đánh cho hắn một trận, hoặc trói tôi lại đem về, đằng này, anh chỉ biết thu mình lại sau cái lời nguyền khốn nạn đó! Chọn lừa gạt bản thân là tôi không tồn tại?!”
Mi mắt cong dài kia khẽ nhắm lại, rồi nhẹ nhàng mở lên, màu nâu nhạt pha sắc hổ phách vẫn không hề sậm đi hay sáng lên, chứng tỏ anh không hề bị dao động — thậm chí không hề nghe thấy. Hoặc giả, đã quá chán chường mệt mỏi để mà phản ứng rồi.
“Anh phản ứng đi chứ?!” nỗi tức giận đã khiến cô trở nên quá khích, giờ đây đang ra sức lay mạnh anh. “Tôi yêu anh đến thế! Vì anh mà bất chấp thủ đoạn! Vậy mà giờ đây đến cả cái chau mày anh cũng không thèm để lộ?!!”
Con người đó vẫn không cảm xúc, tay đưa lên toan kéo cô ra. Nguyễn Ái gồng người, càng nắm chặt hơn, từ chối bị gạt bỏ như một vật dư thừa. Vậy mà… một cách kiên nhẫn, anh vẫn từ từ tháo gỡ, từng ngón tay thuôn dài chạm vào cô một cách dịu dàng, hệt như một người thợ công xưởng cần mẫn — chỉ biết làm theo quy trình một cách máy móc, không hề có chút sáng ý hay biểu cảm nào cả…
Anh… nhất định phải dồn cô đến mức này sao?
Kẻ mục kích xung quanh đều nín thở, một số nữ sinh đứng gần đó ngấn lệ (nhiều chiện + mít ướt ^w^V), mắt nhắm nghiền quay đi không dám nhìn — khi một bên tay của Nguyễn Ái lại giơ cao, chực chờ giáng xuống bạt tay nảy lửa khác.
Nhưng, nó lại không hề đến.
Bàn tay chưng hửng trên không trung toan đánh ai kia nay đã mất đi toàn bộ sức lực. Như một thước phim quay chậm, Văn Thành cùng những người khác mắt mở to hoảng hốt khi thân hình nhỏ bé đổ sụp xuống sàn. Khuôn mặt cô trắng bệch, mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động dưới chân thiếu gia nhà họ Võ, trông đến là thảm hại.
Nguyễn Ái… đã ngất xỉu!
(Não trái: Aaaa…! Phim Hàn tiếp diễn! o^o^O
Não phải: mày vô duyên ớn…! >”>)
Thời khắc vỡ òa. Văn Thành lao đến đỡ đầu cô dậy, những người khác kẻ thì quạt, người lại nhanh chóng tháo mũ, cởi gúc áo cô ra để dễ thở; có tên còn quỳ xuống kiểm tra hơi thở, toan thực hiện CPR với nạn nhân… (Biết ‘dê’ đúng thời cơ ghê, nút áo với chả CPR… haizzz >.>) Bọn người này vốn đã nhốn nháo, nay lại càng có dịp thể hiện “tinh thần kịch tính” khi trông thấy một bên trán nạn nhân có dấu tích băng bó — vốn đã bị che lại bởi chiếc mũ vừa được lôi ra.
“Cô ấy bị thương!” một kẻ la lên.
“Hèn chi trông mặt mũi xanh xao thế…” một nữ sinh đứng khép nép, tay che miệng nói nhỏ.
“Đau lòng đến nỗi ngất đi… không biết cô ta có bệnh tim không nhỉ…?”
“Không biết là có phải vừa từ bệnh viện ra không…”
“Tội nghiệp quá…”
…
(Não trái: Bà nó, kêu cứu thương thì không đứa nào kêu, cứ đứng nói nhảm =”=
Não phải: Kệ đi, quần chúng mà, chế độ ngu ‘mặc định’ roy =w=)
Lúc này đây, mọi quan tâm đều dồn cả vào nạn nhân Nguyễn Ái, còn có ai để ý đến bóng hình Võ Chính Luận, vốn vẫn chôn chân bên cạnh thân hình sõng soài trên mặt đất kia đâu…
Ấy vậy mà, chỉ một tiếng thoát ra run rẩy, khẽ khàng đến không ngờ của Ác Ma đã – một cách thần kỳ – lôi lại sự chú ý của mọi người.
“Ái…?”
Ngạc nhiên. Thức tỉnh. Có chút sợ sệt.
Mọi hoạt động dần dần ngưng bặt, âm thanh nhốn nháo cũng giảm sút, một số kẻ còn bất giác lùi dần ra sau khi Ác Ma chậm rãi khụy một chân xuống, đôi tay vươn ra đỡ lấy thân hình mềm nhũn của Nguyễn Ái, biểu hiện trên gương mặt kinh ngạc nhiều hơn là hốt hoảng.
“Thật… là em sao?” Võ Chính Luận bàng hoàng hỏi khẽ, bàn tay chạm nhẹ gò má xanh xao.
Sự nhận thức trong một giây chợt đổ ùa về. Có kẻ nào đó đã nhận ra mình hiện không hề chìm trong ảo tưởng… Bởi ảo tưởng thì… làm gì có tình tiết này, có hơi ấm này?
Nên bất giác gọi lớn. “Ái!?”
Quần chúng mục kích kẻ thì bịt miệng, người lại ngỡ ngàng. Cũng đúng thôi, đời nào mà họ lại trông thấy vẻ mặt hốt hoảng pha lẫn khổ sở này của Ác Ma đâu. Có cái gì đó nơi cách con người này nhìn Nguyễn Ái khiến trái tim họ xúc động; không ngờ một kẻ vô tình lạnh lẽo, đến khi lớp mặt nạ rạn vỡ, vẻ chân thành lộ ra lại đập vào lòng họ nỗi xót xa bất ngờ đến vậy…
Kẻ đứng xem tim bỗng nhói đau khi Võ Chính Luận tay chân lúng túng nửa lay, nửa vuốt tóc Nguyễn Ái. Anh không ôm chầm cô vào lòng, cũng chẳng phải khóc la kịch liệt, chỉ đơn thuần là kêu khẽ tên cô một cách dịu dàng — có phần run rẩy. Nhưng đối với một Ác Ma thì, chút cử chỉ sốt sắng đó thôi, cũng đủ chứng minh kẻ nằm trong vòng tay hắn là vô cùng quan trọng.
Cảnh tượng khiến người người rơi lệ… (Sao mắc ói quá…)
Xúc động nghẹn ngào… (Ói thiệt gùi. =.=)
Vậy mà…
Sao lại…
… làm họ đột nhiên hãi kinh, chỉ trong vòng ba giây tiếp theo như thế này? *o* (OK, hết ói. ^^V)
Vốn là… giữa lúc chúng dân đang sụt sùi, Hoàng Tử đang đứng bên bờ vực lo lắng phát cuồng; thì nàng Bạch Tuyết cắn phải táo đỏ của chúng ta đột nhiên…
…nhoẻn cười! (Á, tưởng phun táo ra chứ ^o^)
Vươn đôi tay thon của mình lên, nàng choàng tay qua cổ Hoàng Tử, thân nhào lên ôm chầm lấy người ta, giọng nửa cười đùa, nửa yêu thương.
“À, à… thì ra Ác Ma của em chỉ chịu ‘nhu’, không chịu ‘cương’ nhỉ?♥“
(=o=)
!!!
“Kinh hãi,” là từ duy nhất có thể diễn đạt cảm xúc chung của kẻ xung quanh lúc này.
Hồ Ly… lại dám biến cả Ác Ma ra trò cười!
Dân chúng lùi một bước, dự cảm cực kỳ không hay. (Khôn đó ^w^)
Ôm chặt hơn, ai kia tựa cằm lên vai người ta, tiếp tục huyên thuyên. “Không ngờ diễn thuyết xúc động lòng người lại không bằng trò vờ ngất rẻ tiền ngớ ngẩn. Anh đúng là kén cạnh kiểu gì biến thái quá đi…”
Lại lùi thêm bước nữa. (Càng khôn hơn ^w^)
“…Anh cũng lạ nữa, gặp người ngất phải gọi cấp cứu chứ. Ai lại cứ sững ra, ngờ nghệch ôm lấy người ta kêu tên hoài như vậy…?”
Ờ… lùi nữa thì sẽ không biết được chuyện gì sắp xày ra. Nên thôi. (Cái này là khôn vô đối ^ww^)
Khuôn mặt Võ Chính Luận ban đầu có chút bất ngờ, song dần dần bình đạm lại. Cái vỏ vô cảm trong phút chốc đã phục hồi nguyên vẹn. Anh không đẩy Nguyễn Ái ra, để mặc cô ôm chầm lấy mình nói năng bừa bãi, chốc chốc lại mài má vào vai anh một cách nũng nịu.
Rồi, đôi tay để hờ trên lưng cô bỗng siết chặt. Mắt anh nhắm lại. Hơn mười giây sau đó, Nguyễn Ái dường như đã nín thở hoàn toàn trong vòng tay cưỡng ép. Khi choàng mở, sự quyết tâm rực lên trong đôi mắt ánh màu hổ phách kia có phần khiến người xung quanh rùng mình, e sợ thay cho cô gái trong vòng tay Ác Ma.
Đẩy nhẹ cô ra, giọng anh cất lên đầy uy quyền khi nhìn thẳng vào người đối diện.
Như thể… một ông hoàng đang ban ra mệnh lệnh bất-khả-kháng:
“Chúng ta kết hôn.”
Thật ra thì… còn “như thể” gì nữa? Đó rõ ràng là một mệnh lệnh.
Là mệnh lệnh tuyệt đối!
(Yay!!! Đốt pháo… đốt pháo…)
* * *
Lát sau, xe cứu thương đến. Xem ra, có kẻ vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã tự ý hành động.
(Não trái: Ý, cũng có đứa còn khôn nhỉ? Sao bảo “ngu mặc định” mà?
Não phải: Lỗi chương trình, xem ra đã quên đánh dấu ô “mặc định” ^^)
Nguyễn Ái vốn không muốn đi, số là… vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng trước “mệnh lệnh” của Ác Ma mà! Song khi người ta cúi xuống quan sát vết thương trên đầu cô, phát hiện ra nó không hề giả. Mặc dù chỉ còn sưng tý, cô băng bó chẳng qua… muốn người nào đó tội nghiệp mà thôi><.
Nhưng… kẻ độc tài kia có lẽ cho rằng họa này do cô gây ra nên phải tự gánh chịu, thế là bế bồng cô lên chiếc xe trắng, bảo người ta chở thẳng đến bệnh viện.
Lần này, chắc là… “não hại lây thân” rồi…
Haizz…
Bóng xe cùng tiếng còi hụ đã khuất xa, nhưng vẫn còn hai người đứng đấy nhìn theo. Họ là hai kẻ duy nhất trong những người đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, cho đến cuối cùng vẫn giữ được cằm mình không chạm đất.
Văn Thành nheo mắt nghĩ ngợi một hồi lâu, đoạn quay qua người bạn cùa mình, thắc mắc bâng quơ. ”Mày nghĩ thịt hồ ly có ngon không?”
Gia Đạt nhún vai. “Cái đó đợi mai vào mà hỏi ác ma đương sự.”
“Mai là thứ bảy mà.” (;__;)
“Thế thì chết.” (~”~)
“Tại sao?” (o_O)
Gia Đặt quay người, lắc đầu.
“Đến thứ hai thì, chắc đến xương cũng không còn rồi.”
(Não trái: …”Mần thịt” thoy đủ gòi, đến xương cũng nhai á…? ~”~
Não phải: Không nghe nói ác ma “ăn không nhả xương” à? =w=
Đại não: =”= …Bọn bây kẻ tung người hứng, riết đen thui thùi lùi…
Trái phải đồng thanh: Nhờ đứa nào dzậy ta?! =”=)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.