Phản Diện

Chương 63: Ngày Kinh Hoàng

Faithfair

08/05/2013

Khi đuổi theo bóng hình bất kham của gã chủ tịch nhà Costa, Văn Thành đã từng nghĩ, ngày kinh hoàng chính là đây.

Cho đến khi, phải một lần nữa leo lên xe đuổi theo cô dâu của hắn, anh mới chợt nhận ra: Ngày kinh hoàng vẫn chưa hề chấm dứt.

Và có xu hướng trở nên vô cùng tệ hại.

* * *

“Là chiếc Ferrari màu đỏ đó!”

Văn Thành nhíu mày, nhận ra bóng dáng chiếc xe quen thuộc đích thân anh đã chọn cho người vợ bé nhỏ khi họ vừa đến Ý được năm ngày. Milan có không ít loại xe xa sỉ này dọc ngang đại lộ, song Rome lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Đó chắc chắn là Nguyễn Ái.

“Cazzo*! Người đàn bà đó có tỉnh táo không? Tại sao lại đưa chìa khóa cho cô ta?!”

(*Ngôn ngữ nguyền rủa của dân Ý. Nghĩa là gì thì xin miễn cho bạn giải thích. = =)

“Cẩn thận lời lẽ. Cậu đang nói về vợ tôi đấy.”

Chính Luận đến bất bình cũng không buồn biểu hiện trước lời cảnh cáo của kẻ ngồi bên ghế hành khách, trong đầu đến một từ “cẩn thận” cũng không hề ghi nhận. Tất cả mọi tâm trí, sự tập trung, nỗi lo lắng đều dồn vào cái bóng đỏ đang lao vun vút trước mặt, cách mũi xe một khoảng xa.

Giữa đại lộ ngập nắng, có hai bóng xe đang lao hết tốc lực. May mắn thay, con đường vào thời khắc này không đông đúc như thường ngày. Nếu không, với tốc độ điên cuồng của họ, đã sớm gây ra tai nạn đáng tiếc.

“Khốn kiếp! Tốc độ của đống phế thải này quá chậm!” Chính Luận nghiến răng, khuôn mặt căng thẳng pha lẫn phẫn nộ, có thể nhìn ra nếu không vì muốn mất dấu cô dâu của mình, ngài chủ tịch đã sớm đem chiếc xe tội nghiệp này phân thành ngàn mảnh.

Văn Thành thở dài. Cũng bởi khi nhận được tin Nguyễn Ái đã bất ngờ rời khỏi Đại thánh đường, leo vội vào xe của Ngọc Nghi rồi phóng đi trong trạng thái vô cùng bất ổn; Võ Gia Chính Luận nào có còn sở hữu thứ gì gọi là lý trí. Lúc ấy chỉ có nước chạy thật nhanh quay lại quãng trường, vớ đại một chiếc xe bất kỳ nơi bãi đỗ và gắt gao đuổi theo bóng dáng vừa khuất dạng.

“Đừng nóng. Cậu có biết chúng ta đang lao đi với tốc độ trên 160kph** không? Tôi thề mình có thể nghe được tiếng còi hụ cảnh sát rồi đấy,” tuy là nói thế. Đối với một kẻ yêu tốc độ như Văn Thành, đây vẫn chưa hề hấn gì. Anh chẳng qua chỉ muốn kẻ kề cạnh mình bình tĩnh lại đôi chút.

(**160 km/h, đã nhanh hơn giới hạn tốc độ nội thành của Rome gần một nửa ^^”)

Vốn định sẽ cầm lái, ai ngờ tên đàn ông vì quá lo lắng cho Nguyễn Ái mà vội vã vô cùng, trong tíc tắc đã nhào người vào ghế tài xế. Văn thành nhất thời nào có phản ứng kịp, ngay cả việc đuổi theo Chính Luận để nhét mình vào ghế hành khách vừa lúc xe nổ máy phóng đi đã là một kỳ công.

“Cảnh sát!” Chính Luận chợt gầm lên, mắt thoáng sự bất nhẫn. “Đến lúc cần thì chẳng thấy đâu! Phải làm gì đó với người đàn bà và chiếc xe điên cuồng kia chứ?!”

Tuy nóng giận là thế, song cuối cùng họ cũng đã đuổi kịp chiếc Ferrari đỏ chói trước mặt.

Ánh nắng chan hòa khiến cho mái tóc đen vần vũ trong gió, làn da ngà ngọc và sắc trắng tinh khôi của chiếc váy cưới – đột nhiên bừng sáng. Trông Nguyễn Ái giây phút này đây không khác xa thiên sứ là bao.

Nhưng, là thiên sứ thù hận.

“ÁI! EM DỪNG LẠI CHO TÔI!” Kính xe vừa chạy xuống, giọng la thất thanh của Võ Gia Chính Luận đã bật ra, xé toạc cả gió liên tiếp hùa về phía Nguyễn Ái.

Vậy mà, người con gái kia không hề biến sắc, thậm chí cũng chẳng quay sang nhìn, cả cái nhíu mày cũng không buồn thể hiện. Mọi biểu cảm dường như đã đóng băng hoàn toàn.

“NGUYỄN–ÁI! EM CÓ NGHE TÔI NÓI HAY KHÔNG? NẾU EM KHÔNG LẬP TỨC DỪNG XE, ĐỪNG TRÁCH TÔI SAO KHÔNG NƯƠNG TAY!”

Nói rồi, dịch chuyển xe lại gần, chỉ còn vài phân nữa là hai chiếc xe song song đã có điểm chạm.

Khoảng cách vừa đủ, Chính Luận lập tức buông lời đe dọa, cốt chỉ muốn bẻ gẫy sự hờ hững bất bình thường nơi con người đang lao đi điên cuồng kia.

“Nếu không dừng, tôi sẽ lao sang đó!”

Nhiều giây trôi qua trong thế xe giằng co, anh đã chịu hết nỗi, nhanh chóng cầm tay Văn Thành nhấn vào vô lăng, bản thân dự định lao mình qua chiếc xe kia cản lại.

Thoáng nụ cười nhạt trên đôi môi đỏ lừ. Chính Luận suýt nữa tưởng mình đã hoa mắt.

Một giây sau mới hiểu ra nó có ý gì.

RẦM!

Chiếc xe đỏ đột nhiên lao vào kẻ đồng hành song song bên cạnh, khiến nó bị dội ra một khoảng xa. Tay lái Văn Thành lệch đi đôi chút, nhưng may mắn thay vẫn có thể giữ cho xe ổn định. Tuy nhiên, họ lại bị rớt lại phía sau. Cú va chạm tuy chỉ diễn ra không quá hai giây, không gây ra tổn hại gì lớn lao ngoài sự ngạc nhiên lên đến cực điểm của hai gã đàn ông, song vấn đề nằm ở kẻ gây ra hành động này: nếu không bị điên thì cũng đã quẫn trí.

Võ Gia Chính Luận ngập tràn lo sợ khi ném cái nhìn theo bóng xe dần khuất. Và dĩ nhiên, nỗi sợ không phải dành cho bản thân.

“Vô ích thôi. Cô ấy đã tăng tốc. Đó là SA Aperta đấy! Cậu nghĩ làm sao chúng ta có thể theo kịp?!”

“Điều gì khiến anh nghĩ tôi còn quan tâm đến nó là loại xe ch* m* gì ngay giờ phút này?!” (Ai dà, chửi bậy nha anh Luận )

“Chắc chắn là còn cách khác. Cứ cái đà này, cậu sẽ ép cô ta gây ra nhiều trò dại dột hơn cả vừa rồi! Phải tìm cách nói chuyện với cô ta!”

“Tin tôi đi, nếu tôi có khả năng làm được điều đó, chúng ta đã không có cuộc hội thoại vô bổ này! Người đàn bà đó đến nhìn cũng không muốn nhìn tôi! Nếu anh có thời gian thì về nhà dạy lại vợ mình! Nếu Nguyễn Ái của tôi mất đi một sợi tóc, ả đến cả mặt trời cũng đừng hòng nhìn thấy!”

Bàn tay Văn Thành siết chặt. Nếu không vì họ đang lao đi với tốc độ đòi hỏi sự tập trung cao độ nơi người lái, anh đã sớm tặng cho gã đàn ông này một quả đấm vào mặt. Chính là hắn đã chọc điên cô dâu của mình, đến bây giờ lại giở giọng dọa nạt vợ anh? Nếu hắn nghĩ anh vẫn còn là một Văn Thành một vâng hai dạ của ngày đó, hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng!



“Nguyễn Ái của cậu chính là tự động nhảy vào xe của Ngọc Nghi! Chìa khóa vốn đã bị cô ấy quên bẵng trong xe từ trước. Nếu muốn trách, là trách chính bản thân–” đột ngột dừng lại, Văn Thành sự nhớ ra điều gì, nhanh chóng thay đổi sắc mặt “–khoan đã! Ngọc Nghi để quên chìa khóa trong xe, có nghĩa là điện thoại cô ấy cũng ở cùng chỗ. Chỉ cần chúng ta nói chuyện được với Nguyễn Ái, có khả năng sẽ khuyên can được cô ấy quay lại!”

“Còn chờ gì nữa?!” mắt vẫn hướng thẳng, Chính Luận sốt sắng tiếp lời, tâm tư muốn phát cuồng. “Mau gọi cho cô ta!”

Không cần đợi nhắc đến lần thứ hai, Văn Thành đã nhanh chóng nhấn vào số máy của Ngọc Nghi. Chuông đổ gần một phút nhưng không ai trả lời. Đến lúc anh tưởng chừng Nguyễn Ái đã không đếm xỉa, giọng nữ từ bên kia lại vang lên. Dịu dàng và bình thản, tương phản hoàn toàn với âm thanh ù ù của gió, hoàn toàn không mang dấu hiệu gì của một kẻ đang lên cơn kích động.

“Luận à, anh không bị thương chứ?”

Văn Thành chớp mắt, ngạc nhiên trước lời mở đầu đầy lo lắng từ Nguyễn Ái – kẻ vừa thô bạo đâm xe vào họ chỉ vài phút trước. “Anh không phải–”

Nói chưa hết câu thì điện thoại đã bị ai kia giật mất.

“Em đang chơi trò điên khùng gì thế hả, Ái?! Còn không mau dừng lại?!”

“Đừng quát mắng cô ấy!” Văn Thành rít nhẹ, mặt ra vẻ bất bình,tay ra dấu cho đối phương bình tĩnh. “Nhớ, Nguyễn Ái đang bị kích động.”

Mặc kệ hai kẻ nơi này đang giằng co cùng điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng từ bên kia đầu dây vẫn đi theo nhịp điệu đều đặn.

“Em xin lỗi, em không cố ý đâm vào anh đâu… Anh không bị thương nơi đâu chứ?”

Trong xe đột nhiên thinh lặng, có thể thấy vẻ mặt Chính Luận phức tạp vô cùng. Có vẻ là ngạc nhiên, lại cũng như lo sợ.

“Anh biết không, hôm đó… trời cũng nắng hanh hệt như vậy. Em sắp đến ngày sinh rồi, nên không muốn ai phiền hà… Bác sĩ lại bảo nắng rất tốt cho sản phụ, nên ngày nào bác Tân cũng chở em dọc theo bờ biển cả…”

Cứ như bị ma thuật bịt miệng, Võ Gia Chính Luận đột nhiên không thốt ra được lời nào. Cô đang nói về cái thai đã mất? Tại sao có thể thản nhiên như vậy…? Thậm chí… còn rất hạnh phúc nữa?

Vì sao rõ ràng là chất giọng ấm áp, nhưng lại khiến kẻ lắng nghe lạnh run thế này?

“Càng gần đến ngày, em lại càng cảm thấy khó ở, tâm tình buồn vui thất thường lắm… Có đôi khi phải dùng cả thuốc an thần để giữ bản thân ngủ yên, tránh không động đến thai nhi… Em nhớ anh lắm, Luận à. Tại sao lại không đến thăm em lần nào? Thiên Ân cũng rất nhớ ba, phải không con?”

Nói rồi cô khẽ bật cười, thể như thật sự có sự hiện diện của đứa trẻ mang tên Thiên Ân kề bên.

Hơi thở Chính Luận đứt đoạn. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?

“…Thiên Ân rất ngoan đó Luận à. Lại rất thích xe… lúc nào ở trên xe, nó đều rất yên lặng, không làm phiền em nghỉ ngơi chút nào.”

“Ái à, hãy nghe anh nói. Em dừng xe lại, chúng ta sau đó sẽ–”

“Nó thật sự rất ngoan đó, em thề!” cô đột nhiên lên giọng, ngắt ngang lời anh. “Chắc chắn sẽ là một đứa trẻ ngoan ngoãn vô cùng! Em đã cố, đã cố nói với họ như vậy, em thề đó Luận!”

Đôi tay trên vô lăng siết chặt khi tiếng nấc từ bên kia đầu dây dần dần lớn lên. Nguyễn Ái mới cười đây đột nhiên bật khóc, giọng nói ngày càng vỡ òa.

“… Em đã cố nói với họ, Thiên Ân là một đứa trẻ ngoan! Thậm chí còn thề với họ sẽ trở thành một bà mẹ rất tốt! Vậy mà… vậy mà… họ vẫn không tha cho nó, Luận à…”

“Họ đòi lấy nó ra khỏi cơ thể em! Anh có thể tưởng tượng được không? Sao có thể làm ra chuyện man rợ như vậy?! Họ còn phỉnh lừa em, bảo rằng nó đã chết!” bật ra một âm thanh giữa khóc và cười, giọng cô ngày càng nhuộm chất hoảng loạn. “Em là mẹ của nó! Em mang nặng con gần mười tháng, lẽ nào con còn sống hay chết cũng không biết? Họ rõ ràng vì ganh tỵ với Thiên Ân của chúng ta, vì thế muốn nó chết! Tại sao chứ? Sao anh không cản họ hả Luận? Những con người đó, họ chính là muốn giết con anh! Sao anh không làm gì cả? Sao bảo làm tất cả vì em, vậy mà đến cả xuất hiện trước mặt – một việc cỏn con như vậy cũng không làm nỗi?!”

Hít một dài, Chính Luận trầm giọng, cố giữ cho mình không run rẩy.

“Ái, bình tĩnh, bình tĩnh. Nghe anh nói, có chuyện gì về nhà hãy nói, được không? Đầu tiên, phải dừng xe lại. Tắt máy, ngồi yên tại chỗ, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em. Được chứ?”

“Dừng xe…?”

“Đúng vậy, dừng xe. Có dừng xe anh mới đến được với em, có đúng không?”

“Nhưng…” Nguyễn Ái do dự, giọng mông lung. “Nhưng Thiên Ân rất thích xe…”

“Con nít không thể chiều. Hãy nghe anh, dừng xe, đợi anh đến. Anh sẽ đưa hai mẹ con về, có được không?”

“Vậy… thật phải dừng?”

“Ừ, dừng lại đi. Anh sắp đến rồi. Một chút nữa thôi.”

Bên kia vọng lại chỉ còn tiếng gió rít.

Bàn tay Võ Gia Chính Luận rịn ra mồ hôi lạnh toát, thấp thỏm đợi chờ quyết định bên kia đầu dây. Lòng dạ anh nóng ran như lửa đốt, bất nhẫn nhấn liên hồi vào chân ga khi nhác thấy bóng dáng chiếc xe đỏ phía trước.

Cô không bình thường. Quả thật không bình thường!

Lúc này đây, anh bất chấp câu chuyện của cô hoang đường đến cỡ nào: Rằng Thiên Ân còn sống, rằng đó là con của họ, rằng có kẻ muốn giết chết bào thai. Chỉ cần cô dừng xe, chỉ cần cô thoát khỏi hiểm nguy do bản thân gây ra, muốn anh vào vai diễn này cả đời cũng không hề hấn.

Cô tuyệt đối phải an toàn.

Hơi thở anh dồn dập khi khoảng cách giữa xe của họ ngày càng rút ngắn. Xem ra lời khuyên dụ của anh đã có hiệu lực. Nếu không, bằng với tốc độ của mình, anh sẽ không tài nào đuổi kịp chiếc xe đó. Gánh nặng dù vẫn trĩu lòng, nhưng đã phần nào nhẹ đi đôi chút. Cái cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt trái tim cũng vơi đi phân nửa. Chưa bao giờ Võ Gia Chính Luận cảm thấy mình may mắn như giờ phút này…

Niềm vui chưa được dợm lên đã bị đánh bật ngửa.

Hòa lẫn với tiếng gió kêu gào, giọng nữ từ trong điện thoại lại khẽ khàng cất lên. Ấm và kiên định. Thể như kẻ sở hữu chưa hề trải qua bất cứ thứ gì gọi là kích động vậy.



“Anh chắc đã thỏa mãn?”

“Em nói gì?”

“Nhìn thấy em như vậy anh hẳn rất vui.”

“Nguyễn Ái, em lại nói gì thế?!”

Dừng lại vài giây.

“Ái? Có nghe anh nói hay không? Dừng xe lại đi!”

“Em cho anh biết một bí mật,” không hề để tâm đến kẻ đang lên cơn hôt hoảng phía bên kia hội thoại, Nguyễn Ái lại cười, đoạn hẫng giọng. “Thiên Ân chết đi, cũng là do anh.”

“…Em nói gì?” Chính Luận nhíu mày, mồ hôi chảy dài hai bên thái dương, mắt vẫn cố định trên chiếc xe phía trước.

“Nếu không phải vì anh lấy cô gái đó, em cũng không cần quẫn trí như vậy… Bất cẩn… Dại dột… Mất đi lý trí…”

“Ái à…” lòng anh quặn lại, cổ họng dường như bị siết chặt đến không thốt nên lời. Không lẽ chuyện cô sẩy thai có liên can đến anh…?

“Anh lấy người đàn đó làm gì? Nếu không vì anh, em cũng không cần phải như vầy, nửa điên nửa tỉnh, sống vất vưởng như một hồn ma suốt mấy năm qua! Không vì anh lấy nó, tinh thần em cũng không sa sút thảm hại! Không vì anh lấy nó, em cũng không cần điên loạn rời khỏi nhà vào hôm ấy, ôm theo cả cái thai chín tháng mà bị người ta đụng trúng!” thanh âm vỡ nát, cô òa lên khóc thật sự. “Thiên Ân… Thiên Ân sau lúc đó… sau lúc đó không còn động đậy nữa, anh biết không? Nó ngất đi. Nhưng họ lại bảo nó chết! Sao có thể chứ?! Ngày sinh vốn không còn xa, sao có thể va chạm một cái liền bảo rằng nó đã chết? Khốn nạn! Cả anh và bọn người đó, đều là khốn nạn!”

“Ái–”

“Câm miệng! Anh không được nói! Anh muốn nói gì? Muốn cười trên sự đau khổ của tôi?! Đâu rồi? Sao không thét vào mặt tôi như khi nãy nữa?!”

Một lúc trải qua trong hơi thở gấp gáp, khi lên tiếng trở lại, giọng Nguyễn Ái bỗng dịu dàng đến bất ngờ. “Anh đừng lo, em còn phải cám ơn anh. Không nhờ anh, cả đời này em cũng không nhớ ra Thiên Ân…”

“Không nhờ anh, em cũng không mất đi con mình.”

“Anh xin em, hãy dừng lại!” Chính Luận khổ sở van nài, bao nhiêu giận dữ trước sự điên rồ của cô đều bị vùi vào nỗi sợ hãi canh cánh. “Em muốn la mắng gì anh cũng sẽ không–”

“Mắng? Em không nỡ! Ngay cả hận anh em cũng không có đủ can đảm!” cô đáp lại đầy lý trí.

“Trước giờ đã thế… Em luôn tự hỏi… vì sao Nguyễn Tiến tàn nhẫn đến thế, Maiko hững hờ đến vậy, em lại chưa bao giờ có khả năng hận họ… Người ta nhìn vào liền nghĩ Nguyễn Ái thập phần mạnh mẽ. Hóa ra đến cuối cùng, chỉ là một kẻ dám yêu, nhưng lại không dám hận!”

Trầm giọng, cô cười mà cũng như không.

“Nhưng anh đã giải thoát cho em, Luận à.”

“Đột nhiên, em cảm thấy rất hận anh.”

Theo sau là một tiếng “crộp” rõ to, ngước nhìn lên thì trông thấy cánh tay trắng ngần vươn cao khỏi đầu, vật trên tay cô rơi xuống mặt đường. vỡ nát. Chiếc xe sau đó phanh gấp, mũi quay 90 độ đâm xuống thảo nguyên xanh rì bên phải, tốc độ dường như đã tăng lên đến mức cực điểm.

“Không được! Cậu điên à?” Văn Thành chồm người sang giằng co với đôi tay trên vô lăng. “Phía trước là bờ đá, còn chạy tiếp sẽ lao thẳng xuống–”

“BUÔNG RA!”

“Không!”

“Tôi không-!”

“Không được!”

Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt. Biết bao kinh hoàng dồn vào duy nhất vài giây ngắn ngủi.

Nguyễn Ái trong váy cưới trắng muốt, tông ngã rào cản lao vùn vụt ra khỏi bờ đá, thẳng vào dòng nước xanh thẫm.

Tiếng thét thất thanh của Võ Gia Chính Luận, hệt muốn xé nát cả không gian.

Bản thân Văn Thành theo bản năng sống còn, dùng hết sức bình sinh nhào sang bẻ lệch tay lái.

Ập đến tiếp theo là một màu đen mù mịt, rồi xám, rồi trắng. Đến khi lấy lại ý thức thì đầu óc đã quay cuồng, chất lỏng âm ấm tràn vào mắt, có thể ngửi ra hương vị tanh lợ của máu.

“Chính Luận, cậu không sao chứ?” Văn Thành một tay ôm đầu, một tay với sang tìm kiếm thằng em trai. Anh còn đau thế này, kẻ ngồi ngoài như hắn, theo lý còn chịu thương nặng hơn.

Thế nhưng, bàn tay chỉ vờn vào hư không.

Trong đầu ập đến một cơn báo động, Văn Thành chồm người đến trước, phóng tầm nhìn méo mó của mình qua lớp kiếng rạn nứt, chỉ kịp trông thấy một thân ảnh đàn ông trong lễ phục đen thẫm xiêu vẹo dưới nắng, dáng đi chập chờn, nửa chạy nửa vấp.

Chưa kịp mở miệng ngăn cản, bóng dáng đó đã lao thẳng xuống sống, ngay vị trí cô dâu của hắn vừa lao xuống nhiều giây trước.

Văn Thành sững sờ.

“Chính Luận!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook