Chương 74: Ngoại Truyện 4 : Yêu Bằng Giác Quan (Part II: Vị Giác)
Faithfair
08/05/2013
Câu chuyện thứ hai xảy ra vào một ngày đẹp trời nào đó, trong một bulding nào đó, trong cái building đó có một cái shop nào đó; đồng thời bên ngoài cũng có mây, có gió, có người nọ, người kia; bên trong có kẻ tía lia, có người lẳng lặng, có kẻ săn đồ thượng thặng, cũng có người vào ngó cho vui…
Nói chung, một ngày rất bình thường trong một thế giới bình thường.
Chỉ là… có một số phần tử tồn tại trong nó, lại bất thường vô hạn.
=w=
“Mua thứ này nhé.”
Người thiếu nữ Á Đông với mái tóc đen dày dài chấm lưng quay sang gã đàn ông bên cạnh, miệng nhoẻn cười khi ve vẫy thỏi son vừa được nhân viên bán hàng giới thiệu với mình ra trước mặt anh.
“Son môi?” gã đàn ông nhíu mày, rõ ràng chẳng hiểu vợ hỏi ý mình làm gì. Những thứ mỹ phẩm này trước nay đều do đàn bà chủ động sắm sửa.
“Đúng,” cô gái mở nắp, vặn son lên rồi sẵn tay tô lên môi. “Là mùi dâu. DQ chính hiệu. Màu sắc cũng không tồi, anh thấy sao?”
Gã đàn ông điển trai nhìn chằm chằm vào đôi môi phớt hồng của vợ mình, một lát sau khóe miệng khẽ nhếch. Cử chỉ tuy nhỏ song lại khiến các quý bà, quý cô hiện đang mua sắm trong shop… gần như nín thở.
Hành động tiếp theo, đã ném luôn cụm từ “gần như” ra ngoài cửa sổ.
>w<
Nước Ý tuy chẳng tự do như Mỹ, nhưng cũng phóng khoáng theo cách riêng của nó. Vì thế… hôn nhau giữa công cộng không có gì to tát, lớn lao. Song do ảnh hưởng bởi yếu tố bất ngờ, hành động tuy không lớn lao… cũng đủ làm chao đảo thiên hạ.
“Cũng ngọt lắm,” lại cười, gã đàn ông nhấc đầu lên, mắt dõi xuống vẻ ngờ nghệch của gương mặt vợ mình, sự hài lòng trải ra trên những đường nét như tạc, làm mềm hẳn đi vẻ nghiêm nghị ban đầu. “Vị dâu, huh?”
Nói rồi, khẽ liếm mép.
“…”
Cô gái, cũng giống như biết bao đôi mắt đang đổ dồn vào chồng mình, thẫn ra một lúc, đoạn đỏ mặt quay sang kệ bày hàng chỉ trỏ này nọ, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ nước ngoài lạ lẫm mà người bán hàng mãi không theo kịp.
Rõ ràng, người ta đang xấu hổ vô cùng. =w=
Hít vào một hơi dài, người ta khẽ mỉm cười lấy lại bình tĩnh, quay lại đối diện với người đàn ông theo sát phía sau mình, rồi – bằng một nụ cười đầy ẩn ý – cố tình phát ngôn rành mạch – bằng tiếng Ý.
“Đây chính là lý do em dẫn anh đến đây đấy.”
“Huh?”
“Vì anh cứ hay bừa bãi thể hiện-” mắt thoáng lướt qua đám khán giả mục kích nãy giờ, cô gái cố tình nói lớn “-‘thú tính’ của mình ở nơi công cộng, loại son này quả thật rất hữu dụng.”
“’Thú tính’?” anh nhướn mày, tay đút vào túi quần, đầu hơi ngẩng lên nhìn xuống cô qua sóng mũi.
“Ừm,” nhón lấy lại thỏi son từ tay nhân viên bán hàng vẫn còn lom mắt nhìn vào hai vị khách quái đản, người thiếu nữ tóc đen thản nhiên tiếp lời, vẻ mặt lý trí như thể đang phát biểu luận án.
“Một người đàn ông trong cuộc đời ăn vào khoảng 3kg son môi khi hôn phụ nữ. Nhưng cỡ anh thì chắc gấp ba số đó. Son môi có chì rất nhiều, thật hại cho sức khòe. thế nên em chọn loại này, vì nó chứa thành phần tự nhiên hữu cơ. Ít ra, em không muốn anh vì thú tính của mình mà vô tình làm hại đến sức khỏe. Anh biết đó, em còn cần anh nuôi.”
Xung quanh lập tức rộ lên tiếng cười khúc khích. Ngay cả nhân viên bán hàng đứng cạnh hai con người kia cũng không nhịn nỗi đưa tay lên che miệng. Nhân vật nhỏ nhắn vừa phát ngôn lại chỉ dịu dàng mỉm cười, tự hào ghê gớm với vốn tiếng Ý ít ỏi của mà đã có thể đùa bỡn người ta lưu loát như thế.
Đặc biệt khi, kẻ-bị-đùa-bỡn lại chính là kẻ rất hay đùa bỡn cô không thương tiếc.
Nhưng mà…
Ôi chao…
Tự hào chưa lên cao mà đã sớm bị ngã nhào xuống đất, khi gã đàn ông điềm nhiên với tay cầm lấy thỏi son từ tay thân chủ lên ngắm nghía, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái, hệt như tràng cười vừa rồi – cũng như cái danh ‘thú tính’ kia – chẳng có ảnh hưởng gì đến anh vậy.
“Thần kỳ vậy sao?”
Đoạn, quay sang người bán hàng, đều đều ra lệnh.
“Hiệu này có kem dưỡng thể không? Lấy luôn cho vợ tôi.”
…
Nhiều mắt nhìn nhau, dòng suy nghĩ chẳng thèm hẹn mà tuôn trào cùng một hướng:
…ăn vào gần 3kg son môi…
Son môi là để tô lên môi…
Còn kem dưỡng thể thì…
=0=
Bạn Nguyễn Ái đứng hình.
Kẻ nhiều chuyện xung quanh đứng luôn dòng suy nghĩ.
Haiz…
Bạn Nguyễn Ái à bạn Nguyễn Ái, sau này phải nhớ kỹ rằng: Đàn ông như chồng cô không mang thú tính, mà họ chính là thú thành tinh! >w<
(Đặc biệt tặng ss DennisQ, vì dấu son môi mà Dâu đã âu yếm “tặng” em và muôn vàn bạn khác =]]]] )
*DQ là Dairy Queen, nhưng ai muốn hiểu thành Dennis Quyên cũng được, hem sao =]]]]]]]]]]]]]]
(to be cont…)
Nói chung, một ngày rất bình thường trong một thế giới bình thường.
Chỉ là… có một số phần tử tồn tại trong nó, lại bất thường vô hạn.
=w=
“Mua thứ này nhé.”
Người thiếu nữ Á Đông với mái tóc đen dày dài chấm lưng quay sang gã đàn ông bên cạnh, miệng nhoẻn cười khi ve vẫy thỏi son vừa được nhân viên bán hàng giới thiệu với mình ra trước mặt anh.
“Son môi?” gã đàn ông nhíu mày, rõ ràng chẳng hiểu vợ hỏi ý mình làm gì. Những thứ mỹ phẩm này trước nay đều do đàn bà chủ động sắm sửa.
“Đúng,” cô gái mở nắp, vặn son lên rồi sẵn tay tô lên môi. “Là mùi dâu. DQ chính hiệu. Màu sắc cũng không tồi, anh thấy sao?”
Gã đàn ông điển trai nhìn chằm chằm vào đôi môi phớt hồng của vợ mình, một lát sau khóe miệng khẽ nhếch. Cử chỉ tuy nhỏ song lại khiến các quý bà, quý cô hiện đang mua sắm trong shop… gần như nín thở.
Hành động tiếp theo, đã ném luôn cụm từ “gần như” ra ngoài cửa sổ.
>w<
Nước Ý tuy chẳng tự do như Mỹ, nhưng cũng phóng khoáng theo cách riêng của nó. Vì thế… hôn nhau giữa công cộng không có gì to tát, lớn lao. Song do ảnh hưởng bởi yếu tố bất ngờ, hành động tuy không lớn lao… cũng đủ làm chao đảo thiên hạ.
“Cũng ngọt lắm,” lại cười, gã đàn ông nhấc đầu lên, mắt dõi xuống vẻ ngờ nghệch của gương mặt vợ mình, sự hài lòng trải ra trên những đường nét như tạc, làm mềm hẳn đi vẻ nghiêm nghị ban đầu. “Vị dâu, huh?”
Nói rồi, khẽ liếm mép.
“…”
Cô gái, cũng giống như biết bao đôi mắt đang đổ dồn vào chồng mình, thẫn ra một lúc, đoạn đỏ mặt quay sang kệ bày hàng chỉ trỏ này nọ, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ nước ngoài lạ lẫm mà người bán hàng mãi không theo kịp.
Rõ ràng, người ta đang xấu hổ vô cùng. =w=
Hít vào một hơi dài, người ta khẽ mỉm cười lấy lại bình tĩnh, quay lại đối diện với người đàn ông theo sát phía sau mình, rồi – bằng một nụ cười đầy ẩn ý – cố tình phát ngôn rành mạch – bằng tiếng Ý.
“Đây chính là lý do em dẫn anh đến đây đấy.”
“Huh?”
“Vì anh cứ hay bừa bãi thể hiện-” mắt thoáng lướt qua đám khán giả mục kích nãy giờ, cô gái cố tình nói lớn “-‘thú tính’ của mình ở nơi công cộng, loại son này quả thật rất hữu dụng.”
“’Thú tính’?” anh nhướn mày, tay đút vào túi quần, đầu hơi ngẩng lên nhìn xuống cô qua sóng mũi.
“Ừm,” nhón lấy lại thỏi son từ tay nhân viên bán hàng vẫn còn lom mắt nhìn vào hai vị khách quái đản, người thiếu nữ tóc đen thản nhiên tiếp lời, vẻ mặt lý trí như thể đang phát biểu luận án.
“Một người đàn ông trong cuộc đời ăn vào khoảng 3kg son môi khi hôn phụ nữ. Nhưng cỡ anh thì chắc gấp ba số đó. Son môi có chì rất nhiều, thật hại cho sức khòe. thế nên em chọn loại này, vì nó chứa thành phần tự nhiên hữu cơ. Ít ra, em không muốn anh vì thú tính của mình mà vô tình làm hại đến sức khỏe. Anh biết đó, em còn cần anh nuôi.”
Xung quanh lập tức rộ lên tiếng cười khúc khích. Ngay cả nhân viên bán hàng đứng cạnh hai con người kia cũng không nhịn nỗi đưa tay lên che miệng. Nhân vật nhỏ nhắn vừa phát ngôn lại chỉ dịu dàng mỉm cười, tự hào ghê gớm với vốn tiếng Ý ít ỏi của mà đã có thể đùa bỡn người ta lưu loát như thế.
Đặc biệt khi, kẻ-bị-đùa-bỡn lại chính là kẻ rất hay đùa bỡn cô không thương tiếc.
Nhưng mà…
Ôi chao…
Tự hào chưa lên cao mà đã sớm bị ngã nhào xuống đất, khi gã đàn ông điềm nhiên với tay cầm lấy thỏi son từ tay thân chủ lên ngắm nghía, vẻ mặt hoàn toàn thoải mái, hệt như tràng cười vừa rồi – cũng như cái danh ‘thú tính’ kia – chẳng có ảnh hưởng gì đến anh vậy.
“Thần kỳ vậy sao?”
Đoạn, quay sang người bán hàng, đều đều ra lệnh.
“Hiệu này có kem dưỡng thể không? Lấy luôn cho vợ tôi.”
…
Nhiều mắt nhìn nhau, dòng suy nghĩ chẳng thèm hẹn mà tuôn trào cùng một hướng:
…ăn vào gần 3kg son môi…
Son môi là để tô lên môi…
Còn kem dưỡng thể thì…
=0=
Bạn Nguyễn Ái đứng hình.
Kẻ nhiều chuyện xung quanh đứng luôn dòng suy nghĩ.
Haiz…
Bạn Nguyễn Ái à bạn Nguyễn Ái, sau này phải nhớ kỹ rằng: Đàn ông như chồng cô không mang thú tính, mà họ chính là thú thành tinh! >w<
(Đặc biệt tặng ss DennisQ, vì dấu son môi mà Dâu đã âu yếm “tặng” em và muôn vàn bạn khác =]]]] )
*DQ là Dairy Queen, nhưng ai muốn hiểu thành Dennis Quyên cũng được, hem sao =]]]]]]]]]]]]]]
(to be cont…)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.