Chương 22: Những Sự Kiện Động Trời (II)
Faithfair
08/05/2013
Tính ra thì, Nguyễn Ái cũng phục bản thân lắm. Vì đã không chút ngạc nhiên khi trông thấy Chính Luận đứng tựa vào bảng vẽ quảng cáo trước cửa quán cà phê.
Chẳng là… cô đang bị choáng ngợp bởi một cảm xúc khác ấy mà.
Không biết sao, vào những phút giây như thế này, lúc mình không ngờ nhất, sự hiện diện của một cá nhân nào đó lại… mang sức công phá trái tim mãnh liệt đến vậy…! (>w<)
Cô nhào đến khoác tay anh, miệng cười ngây ngô. “Anh làm sao biết em ở đây?”
Chính Luận có vẻ hơi giật mình, đoạn quay lại nhìn cô chăm chú. Trông thấy vẻ mặt bừng sáng của cô, sự vô cảm đến rùng rợn trên biểu hiện mới tan đi đôi chút. Một nụ cười nhỏ lộ diện khi anh đưa tay chạm khẽ vào tai cô, mắt khóa chặt vào vật thể xanh thẳm đầy quen thuộc.
“À,” cô sực tỉnh, nụ cười càng tươi hơn. “Sẵn đường nên em nhờ người ta đưa đến tiệm nữ trang lấy luôn thứ này. Sao? Nhìn đẹp không? Em thấy đẹp thế làm móc khóa thì rất uổng phí, nên đã biến nó thành hoa tai. Anh không ngại chứ?”
“Không,” anh đáp nhẹ, mắt lúc này đã trở về khuôn mặt cô.
Tác dụng của nụ cười — dù nhỏ đến đâu — cũng thật kỳ diệu. Nó khiến những đường nét thường ngày căng thẳng trên gương mặt anh, trong một giây chợt dịu dàng đến bất ngờ.
Tim cô bắt đầu đổi nhịp.
“À, nhưng anh chưa trả lời em…” cô cười cười, cố khống chế cảm xúc đang dâng trào. “Anh làm sao biết em đang ở đây?”
Lại chạm vào chiếc hoa tai pha lê mang hình dáng hoa hồng, mắt anh sáng lên sự châm chọc ẩn ý khi thốt ra vỏn vẹn ba chữ.
“Nhờ thứ này.”
“…?”
Không hiểu. Nhưng thây kệ. Cái con người này có bao giờ nói chuyện đầy đủ đầu đuôi đâu. Nhạy bén như cô mà óc còn phải “hóa bùn” mỗi lần trò chuyện cùng anh cơ mà…
Ánh mắt đang nồng đượm bỗng chuyển sang lạnh buốt khi dõi về khoảng không phía sau. Nguyễn Ái theo hướng nhìn của anh quay lại, bắt gặp vẻ mặt đau xót của người đàn ông trong com-lê xám, dáng đứng cô độc tưởng chừng toan đổ vỡ. Còn chưa kịp phản ứng thì Chính Luận đã nắm chặt lấy tay cô lôi đi, bước chân dài và vội vã. Cô phải chật vật lắm mới theo kịp con người này.
Đến ngã tư, anh dừng lại. Bấy giờ cô mới có thời gian để thở dốc, mắt nhìn quanh, phát hiện ra họ đang đứng tại một góc đường hẻo lánh. Cô quay sang, bắt gặp khuôn mặt tối sầm của anh, trong lòng không hiểu bệnh hoạn thế nào mà lại… cảm thấy vui vui. Đúng là tình yêu quái lạ thật! Lúc người ta buồn thì “lây” sang mình, lúc bực bội lại khiến mình vui vẻ.
Gọi nó là biến thái quả không ngoa chút nào!
Cô làm ngơ cái nhìn chết người của anh khi gắng sức gỡ tay anh ra. Sau đó lại áp tay mình vào lòng tay để ngửa của người nào đó, sự tiếp xúc da thịt có phần khiến cô rùng mình.
Những ngón tay đan vào nhau, khít chặt.
“Đây mới gọi là nắm tay nè,” cô cười, mắt nhìn anh đầy châm chọc. “Cứ lôi em đi xềnh xệch như lúc nãy có khác nào cha dắt con?”
Chính Luận thẫn ra một lúc, mắt cứ chăm chú vào những ngón tay bé nhỏ bám chặt lấy mình, như thể đây là lần đầu tiên trông thấy việc lạ như thế.
Rồi, lặng lẽ khép những ngón tay thuôn dài lại.
Cô nhìn anh, không khỏi kinh ngạc trước chút sắc đỏ hiện lên trên khuôn mặt điển trai. Anh đang… ngượng sao? Một Võ Chính Luận khiến cô quên mất đường về vì những nụ hôn cuồng nhiệt, một Võ Chính Luận thản nhiên ngắm nhìn cô thay đồ mà không hề mảy may xấu hổ; nay lại vì cái nắm tay thông thường mà — Chúa ơi — đỏ mặt?!
“Anh lạ thật đấy,” cô bất giác nói lớn, mặt vẫn sững sờ. “Hôn người ta đến líu lưỡi thì không sao, nay việc thường tình như nắm tay mà cũng ngượng?”
“Thường tình lắm sao?” anh hỏi khẽ, không hề né tránh cái nhìn của cô.
“Dĩ nhiên rồi! Cặp bồ ai chẳng như thế? Đây là bước rất cơ bản đấy.”
“Vậy em đã làm thế này với tất cả những bạn trai trước kia?”
Cô mở miệng toan đồng tình, song bắt gặp nét mặt sa sầm của anh, đôi môi mọng ướt bất giác nở nụ cười nhỏ. “Anh ghen?”
“Ừ.”
Người ta trả lời không hề do dự…
Nên khiến cô lại cười. Thật tươi.
“Có gì vui sao?” anh hỏi.
“Không biết nữa,” cô thật thà đáp. “Tự nhiên thấy vui mà không hiểu tại sao.”
Trầm ngâm đôi lúc…
“Là vì em yêu tôi.”
Lời nói thoát ra mang tính khẳng định nhiều hơn nghi vấn, như thể đó là việc hiển nhiên nhất trên đời vậy.
Có người nào đó lại đỏ mặt, rồi khẽ gật đầu đồng tình.
Theo độ tiến triển tự nhiên của tình huống, cô lúc này nên âu yếm hỏi lại “Vậy anh có yêu em không?”. Nhưng Nguyễn Ái biết mình không nên, bởi anh sẽ chẳng trả lời thật thà đâu. Thay vào, cô nhây nhây môi mình vài giây, rồi quay sang nói anh nghe nghi vấn vẫn phiền hà bản thân nãy giờ.
“Vậy sao anh không ghen với Đoàn Văn Minh?”
“Có ghen.”
“Nhưng… dựa theo tính khí của anh thì… quay mặt bỏ đi không phải là quá dễ dãi sao?”
“Vậy em muốn tôi làm gì anh ta à?”
Nếu là một đứa con gái bình thường, có lẽ cô đã chối bay biến.
Song, Nguyễn Ái lại chưa bao giờ không phải là Nguyễn Ái cả.
Nên cô đã gật đầu, dù rất khẽ.
“Đúng là hơi thất vọng chút chút…”
Ai đó bỗng nhiên bật cười thành tiếng, tay chạm vào má cô và vuốt ve nhè nhẹ.
“Chỉ câu này thôi đã mang tính sát thương tuyệt đối với hắn rồi, còn điều gì tệ hơn sao?”
Cô tròn mắt nhìn anh, rồi vỡ lẽ, rồi lắc đầu và cười mỉm chi.
À… ác ma thì vẫn là ác ma nhỉ?
(Hồi 1: Ặc, anh Luận nhà mình quá đỉnh
Hồi 2: Ặc, anh chị nhà này quá ác!)
Cả hai cứ nắm tay bước đi trên con đường vắng vẻ. Tính ra thì, người thành phố này rất ít thả bộ, đường bộ tuy vắng nhưng xe cộ lại tấp nập. Lắm kẻ cưỡi xe ngang qua mà cứ ngoái đầu nhìn lại cặp nam thanh nữ tú với đôi mắt hâm mộ, thèm thuồng. Nhưng tình yêu có ma lực thật kỳ lạ, nó khiến con người ta quên cả mặt đất mình đang đứng, chứ đừng nói đến con người bước đi trên đó. Và đối với hai kẻ đang dắt tay nhau kia, cái gọi là ma lực dường như đã đạt đến đỉnh siêu cấp.
Nữ thì nghĩ: quan tâm làm gì bọn “khoai tây” xung quanh, trong khi bên cạnh là cả một chàng “lai Tây” lộng lẫy…?
Nam thì rằng: chỉ muốn dùng liềm dọn sạch bọn khoai tây nhốn nháo này. (Éc! =o=)
Siêu cấp, quá siêu cấp… (Vỗ tay)
Đến một nhà hàng Nhật nơi góc đường, kẻ siêu cấp A tỏ ý không muốn đi, thế là xông xáo kéo tay chàng siêu cấp B lao vào.
Thì ra… siêu cấp đến mấy cũng biết đói bụng nhỉ?
Nếu kẻ siêu cấp A kia biết trước rằng, một bước vào đó đã chính thức mở ra sự kiện thứ ba, cũng là khởi đầu cho những giông tố thật sự của đời cô sau này; thì có đói chết cô nhất định sẽ không tiến bước.
À, nhưng đó chỉ là “nếu” – một từ mang tính giả thuyết vô cùng.
“Vì em có phân nửa người Nhật mà,” Nguyễn Ái hoan hỉ ngồi xuống, tay phe phẩy menu trước mặt Chính Luận. Anh đón lấy rồi nhếch môi cười một cách ẩn ý.
“Tôi biết.”
Mắt cô hơi nheo lại. Anh biết thì không lạ, nhưng có cần cười như thế không? Nó làm cô liên tưởng đến bí mật được sẻ chia bởi một người minh mẫn và một kẻ mất trí. Không cần hỏi cũng biết cô rơi vào cột sau.
Nữ phục vụ đẩy cửa bước vào, cô quay sang anh hỏi ý. Anh khẽ lắc đầu rồi giao hết cho cô toàn quyền xử lý, chỉ bảo rằng không phải món cay là được. Cô lúc đó lom lom nhìn anh, miệng suýt nữa đã nói toạc ra câu “không ăn được cay mà sao ghen phát khiếp!” song chợt nhớ lại khả năng “hồi đáp động trời” của người nào đó, thế là thôi. Thật tình không muốn bị lộn ruột trước khi ăn chút nào.
Sau một hồi líu lo, huyên thuyên đủ điều với người phục vụ, cô quay về anh với khuôn mặt hết sức hồn nhiên, đan tay lại và chống cằm ngắm nhìn chăm chú.
Vì trong phòng đâu còn gì đáng dể ngắm nữa. >w<
“Chuyện gì?” không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, anh lên giọng trầm khàn.
“Anh hôm nay rất lạ,” cô thật thà đáp.
Đặt điện thoại xuống, anh ngước mặt lên nhìn cô, cái nhướn mày một bên thay lời nghi vấn.
“Anh không nóng nảy như trước nữa…” cô nghiêng nghiêng đầu như để quan sát kỹ hơn “…và lại cười rất nhiều.”
“Như thế không tốt sao?”
Cô lắc lắc đầu. “Tốt chứ. Chỉ có điều làm người ta hơi sợ chút.”
“…?”
“Thì như cái cách biển lặng thật lặng trước cơn bão ấy mà,” cô cười, “hay quả bom im lìm đang chờ bị kích nổ cũng nên.”
Phần thưởng cho câu nói vô cùng lãng… xẹt này của cô là một nụ cười cùng cái lắc đầu khuất phục. Cô nhìn anh say sưa, cái cách khóe môi phải luôn nhếch cao hơn bên trái, hay sắc nâu trong mắt anh chuyển màu hổ phách huy hoàng… Cô cá trên thế giới số người có diễm phúc nhìn ra những điều này đếm không quá năm đầu ngón tay. Và có lẽ, cô đứng đầu danh sách đó.
Chợt, nhận ra cảm giác nhoi nhói trong tim mỗi lần nhìn thấy anh cười cũng mang sức gây nghiện ghê gớm…
Biến thái quá đi… (>.<)
“Nếu em cứ nhìn tôi như thế này…” bàn tay vươn đến toan đặt lên đầu cô “…thì bom nào cũng không kích hoạt được.”
Thoáng ngỡ ngàng khi cô chặn tay anh lại, rồi nắm lấy áp lên má mình. “Em không thích anh xoa đầu em như người nào đó lúc trước đâu.”
Cô đã từng ước ao được anh xoa đầu và dịu dàng đối xử như Yến Nhi ngày trước, nhưng rồi đã thôi khi nhận ra những hành động đó thật ra xuất phát từ chính khát khao được bảo bọc của bản thân anh. Dù chưa bao giờ nhìn thấy, cô cũng dám cá cả mạng mình Võ Gia Hùng đã từng xoa đầu anh hệt như thế. Cô không muốn làm kẻ thế thân, dù là cho chính Võ Chính Luận.
Vì Nguyễn Ái thì chỉ muốn làm mỗi Nguyễn Ái mà thôi.
“Xem ra cậu ngày càng bạo dạn đấy, Chính Luận.”
Nguyễn Ái giật mình, trong lòng bức bối ghê gớm, quay sang toan mắng mỏ kẻ vô duyên nào đó lại dám chen ngang giờ phút “trở bệnh” của mình.
Song, lời lẽ chua ngoa đã vội bay biến khi trông thấy người đàn ông trung niên nơi ngưỡng cửa để mở.
Hoàng Công.
Tuổi chưa vượt quá ba mươi, đẹp trai, lịch lãm. Là cái vỏ “ngụy trang bạch diện” của tập đoàn Võ Gia.
Nguyễn Ái dĩ nhiên là biết chứ. Cô đã “làm bài tập” đầy đủ trước khi tiến hành kế hoạch theo đuổi thiếu gia Võ Gia nhà ta mà. Ngoại trừ những bí mật gia tộc được che giấu kỹ lưỡng; từ gia thế, nguồn gốc, thậm chí đến cả hệ thống cái tập đoàn quy mô khủng bố; cô dường như đã nắm trọn trong tay.
Con người này lại càng khó thoát tầm càn quét của cô, bởi anh ta luôn xuất hiện trên các bìa tạp chí doanh nhân thế giới, với đại danh cao quý: Tổng Giám Đốc Vonga — Công Ty Điện Tử mang tính hình thức của tài phiệt Võ Gia.
Một con người như thế… sao lại ở Việt Nam lúc này nhỉ? Không phải nên “lềnh bềnh” đâu đó trên Vịnh San Francisco, hay “chết mất xác” trong Thung Lũng Sillicon rồi chứ? (Đây là vùng công nghệ điện tử rất phát triển ở Mỹ)
Nghĩ ra thì tràn lan như thế, chứ thật chất mọi việc chỉ diễn ra không quá ba giây.
“Chào, đã lâu không gặp.” Không thấy ai có phản ứng gì, người này tiếp tục vui vẻ lên tiếng, “không định mời tôi vào sao?”
Đến lúc này, cô mới chú ý đến bàn tay dường như đông cứng trên má mình. Lo lắng quay sang anh, để rồi vô cùng kinh ngạc trước biểu hiện trên gương mặt tuấn tú quen thuộc. Cô không giỏi đọc sắc diện kẻ khác, nhưng đủ giỏi để nhận ra thứ cảm giác lẩn khuất, đan xen cùng cơn giận lạnh buốt thường ngày trong người mình yêu.
Là nỗi sợ.
“Như thế thì tôi tự làm khách vậy.”
Dứt lời, người đàn ông trung niên nhàn nhã bước vào, di chuyển đến kề bên Nguyễn Ái toan khụy chân quỳ xuống.
Nhanh như chớp.
Cô bị xốc lên một cách bất ngờ, thân đổ nhào về phía anh. Chưa kịp hoàn hồn thì Chính Luận đã vòng tay qua đẩy cô về phía sau mình. Đối mặt cô bấy giờ là tấm lưng vững vàng cùng cánh tay dang ra đầy bảo bọc.
Tiếng đổ vỡ của ly tách và chân bàn cạ vào sàn ken két. Lúc ló đầu ra nhìn thì chỉ thấy chân anh đã ở trên cạnh bàn, xem ra đã đạp một cú thật mạnh, khiến cả con người Hoàng Công bị đổ nhào về phía sau, bụng bị kẹp chặt giữa chiếc bàn nhỏ và bức tường gỗ mỏng manh.
“Đừng—!” Võ Chính Luận đay nghiến từng chữ, “—bao-giờ-đến-gần-cô-ấy!“
Người đàn ông nọ chật vật ngồi thẳng dậy — song không thể do sức lực quá kém so với kẻ hành hung mình. Không một chút xót thương cho tình trạng nạn nhân của mình, lực trên chân Chính Luận giờ đây lại càng mạnh. Giọng anh rất trầm, nhưng cảm xúc luồn lách bên dưới lại muôn phần nguy hiểm.
“Cả nghĩ đến cũng không được!“
Rồi, anh nắm tay cô lao khỏi gian phòng đó, khỏi nhà hàng đó, khỏi con người đó, bước đi như chạy suốt gần mấy phút, hoàn toàn không để tâm đến những người đi bộ bị họ va vào đến xiểng niểng dọc đường.
“Anh—anh Luận…?” giọng cô gấp gáp, có phần run rẩy khi gọi với theo anh.
Khựng lại.
Chưa kịp điều hòa hô hấp thì đã bị vòng tay rắn chắc siết gần nghẹt thở. Nụ hôn mãnh liệt ập xuống không mang chút dục vọng, mà là khao khát tự do, ước ao được cứu rỗi. Anh cứ hôn lấy hôn để, rồi dồn cô vào sát tường, tiếp tục uống cạn mọi sinh lực từ cô…
Ban đầu, cô có phần kháng cự do quá bất ngờ và không thở nỗi. Lúc sau, không hiểu là cảm nhận được tâm trạng không ổn định của anh, hay đơn thuần đã quá u mị vì nụ hôn nồng nhiệt; cô luồn tay qua bám víu vào lưng anh và bắt đầu hôn lại. Dần dà rồi phản hồi dịu dàng của cô đã được đáp trả. Tiết tấu anh chậm lại, vòng tay cũng nới lỏng.
Đến lúc này, nụ hôn thật sự mới bắt đầu…
Rúc mặt vào cổ cô thở dốc, thân hình anh dường như đổ sụp lên cô và bức tường sau lưng. Đôi tay cô vẫn ôm choàng qua lưng anh, lực siết ngày càng tăng theo từng nhịp thở gấp rút. Không hiểu sao, sau nụ hôn cuồng nhiệt, mắt cô lại ngấn nước.
Có lẽ là do con người đang tựa đầu vào cổ cô lúc này, đúng vậy.
Sự yếu đuối được bộc lộ một cách kỳ lạ qua hành động chiếm hữu. Khi môi giao môi, bao nhiêu xót xa từ anh bỗng đâu dâng tràn, làm choáng ngợp cả tâm hồn lẫn thể xác cô.
Và cả nỗi sợ. Cùng cơn giận âm ĩ.
Tỳ sát hơn má mình vào vai anh, mặc kệ cho sức nặng đổ dồn lên mình, cô dùng hết sức ôm chặt lấy anh, đôi mắt bừng lên thứ cảm xúc dữ dội.
Đột nhiên lại muốn vươn cánh ra che chở cho một ai đó…
“Người đó là ai?” Cô hỏi, sự yếu mềm vài giây trước đã bị lấn áp một cách triệt để.
Ngừng một nhịp thở, anh không nói gì, vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cô.
“Đừng giấu em, Chính Luận.”
Lặng đi hồi lâu, xung quanh chỉ có tiếng động cơ và kèn xe inh ỏi, giọng nói của anh cuối cùng vang lên, sự trống rỗng thấm nhuần trong từng chữ thoát ra vô cảm.
“Hoàng Công. Người tình của Võ Gia Hùng.”
Chẳng là… cô đang bị choáng ngợp bởi một cảm xúc khác ấy mà.
Không biết sao, vào những phút giây như thế này, lúc mình không ngờ nhất, sự hiện diện của một cá nhân nào đó lại… mang sức công phá trái tim mãnh liệt đến vậy…! (>w<)
Cô nhào đến khoác tay anh, miệng cười ngây ngô. “Anh làm sao biết em ở đây?”
Chính Luận có vẻ hơi giật mình, đoạn quay lại nhìn cô chăm chú. Trông thấy vẻ mặt bừng sáng của cô, sự vô cảm đến rùng rợn trên biểu hiện mới tan đi đôi chút. Một nụ cười nhỏ lộ diện khi anh đưa tay chạm khẽ vào tai cô, mắt khóa chặt vào vật thể xanh thẳm đầy quen thuộc.
“À,” cô sực tỉnh, nụ cười càng tươi hơn. “Sẵn đường nên em nhờ người ta đưa đến tiệm nữ trang lấy luôn thứ này. Sao? Nhìn đẹp không? Em thấy đẹp thế làm móc khóa thì rất uổng phí, nên đã biến nó thành hoa tai. Anh không ngại chứ?”
“Không,” anh đáp nhẹ, mắt lúc này đã trở về khuôn mặt cô.
Tác dụng của nụ cười — dù nhỏ đến đâu — cũng thật kỳ diệu. Nó khiến những đường nét thường ngày căng thẳng trên gương mặt anh, trong một giây chợt dịu dàng đến bất ngờ.
Tim cô bắt đầu đổi nhịp.
“À, nhưng anh chưa trả lời em…” cô cười cười, cố khống chế cảm xúc đang dâng trào. “Anh làm sao biết em đang ở đây?”
Lại chạm vào chiếc hoa tai pha lê mang hình dáng hoa hồng, mắt anh sáng lên sự châm chọc ẩn ý khi thốt ra vỏn vẹn ba chữ.
“Nhờ thứ này.”
“…?”
Không hiểu. Nhưng thây kệ. Cái con người này có bao giờ nói chuyện đầy đủ đầu đuôi đâu. Nhạy bén như cô mà óc còn phải “hóa bùn” mỗi lần trò chuyện cùng anh cơ mà…
Ánh mắt đang nồng đượm bỗng chuyển sang lạnh buốt khi dõi về khoảng không phía sau. Nguyễn Ái theo hướng nhìn của anh quay lại, bắt gặp vẻ mặt đau xót của người đàn ông trong com-lê xám, dáng đứng cô độc tưởng chừng toan đổ vỡ. Còn chưa kịp phản ứng thì Chính Luận đã nắm chặt lấy tay cô lôi đi, bước chân dài và vội vã. Cô phải chật vật lắm mới theo kịp con người này.
Đến ngã tư, anh dừng lại. Bấy giờ cô mới có thời gian để thở dốc, mắt nhìn quanh, phát hiện ra họ đang đứng tại một góc đường hẻo lánh. Cô quay sang, bắt gặp khuôn mặt tối sầm của anh, trong lòng không hiểu bệnh hoạn thế nào mà lại… cảm thấy vui vui. Đúng là tình yêu quái lạ thật! Lúc người ta buồn thì “lây” sang mình, lúc bực bội lại khiến mình vui vẻ.
Gọi nó là biến thái quả không ngoa chút nào!
Cô làm ngơ cái nhìn chết người của anh khi gắng sức gỡ tay anh ra. Sau đó lại áp tay mình vào lòng tay để ngửa của người nào đó, sự tiếp xúc da thịt có phần khiến cô rùng mình.
Những ngón tay đan vào nhau, khít chặt.
“Đây mới gọi là nắm tay nè,” cô cười, mắt nhìn anh đầy châm chọc. “Cứ lôi em đi xềnh xệch như lúc nãy có khác nào cha dắt con?”
Chính Luận thẫn ra một lúc, mắt cứ chăm chú vào những ngón tay bé nhỏ bám chặt lấy mình, như thể đây là lần đầu tiên trông thấy việc lạ như thế.
Rồi, lặng lẽ khép những ngón tay thuôn dài lại.
Cô nhìn anh, không khỏi kinh ngạc trước chút sắc đỏ hiện lên trên khuôn mặt điển trai. Anh đang… ngượng sao? Một Võ Chính Luận khiến cô quên mất đường về vì những nụ hôn cuồng nhiệt, một Võ Chính Luận thản nhiên ngắm nhìn cô thay đồ mà không hề mảy may xấu hổ; nay lại vì cái nắm tay thông thường mà — Chúa ơi — đỏ mặt?!
“Anh lạ thật đấy,” cô bất giác nói lớn, mặt vẫn sững sờ. “Hôn người ta đến líu lưỡi thì không sao, nay việc thường tình như nắm tay mà cũng ngượng?”
“Thường tình lắm sao?” anh hỏi khẽ, không hề né tránh cái nhìn của cô.
“Dĩ nhiên rồi! Cặp bồ ai chẳng như thế? Đây là bước rất cơ bản đấy.”
“Vậy em đã làm thế này với tất cả những bạn trai trước kia?”
Cô mở miệng toan đồng tình, song bắt gặp nét mặt sa sầm của anh, đôi môi mọng ướt bất giác nở nụ cười nhỏ. “Anh ghen?”
“Ừ.”
Người ta trả lời không hề do dự…
Nên khiến cô lại cười. Thật tươi.
“Có gì vui sao?” anh hỏi.
“Không biết nữa,” cô thật thà đáp. “Tự nhiên thấy vui mà không hiểu tại sao.”
Trầm ngâm đôi lúc…
“Là vì em yêu tôi.”
Lời nói thoát ra mang tính khẳng định nhiều hơn nghi vấn, như thể đó là việc hiển nhiên nhất trên đời vậy.
Có người nào đó lại đỏ mặt, rồi khẽ gật đầu đồng tình.
Theo độ tiến triển tự nhiên của tình huống, cô lúc này nên âu yếm hỏi lại “Vậy anh có yêu em không?”. Nhưng Nguyễn Ái biết mình không nên, bởi anh sẽ chẳng trả lời thật thà đâu. Thay vào, cô nhây nhây môi mình vài giây, rồi quay sang nói anh nghe nghi vấn vẫn phiền hà bản thân nãy giờ.
“Vậy sao anh không ghen với Đoàn Văn Minh?”
“Có ghen.”
“Nhưng… dựa theo tính khí của anh thì… quay mặt bỏ đi không phải là quá dễ dãi sao?”
“Vậy em muốn tôi làm gì anh ta à?”
Nếu là một đứa con gái bình thường, có lẽ cô đã chối bay biến.
Song, Nguyễn Ái lại chưa bao giờ không phải là Nguyễn Ái cả.
Nên cô đã gật đầu, dù rất khẽ.
“Đúng là hơi thất vọng chút chút…”
Ai đó bỗng nhiên bật cười thành tiếng, tay chạm vào má cô và vuốt ve nhè nhẹ.
“Chỉ câu này thôi đã mang tính sát thương tuyệt đối với hắn rồi, còn điều gì tệ hơn sao?”
Cô tròn mắt nhìn anh, rồi vỡ lẽ, rồi lắc đầu và cười mỉm chi.
À… ác ma thì vẫn là ác ma nhỉ?
(Hồi 1: Ặc, anh Luận nhà mình quá đỉnh
Hồi 2: Ặc, anh chị nhà này quá ác!)
Cả hai cứ nắm tay bước đi trên con đường vắng vẻ. Tính ra thì, người thành phố này rất ít thả bộ, đường bộ tuy vắng nhưng xe cộ lại tấp nập. Lắm kẻ cưỡi xe ngang qua mà cứ ngoái đầu nhìn lại cặp nam thanh nữ tú với đôi mắt hâm mộ, thèm thuồng. Nhưng tình yêu có ma lực thật kỳ lạ, nó khiến con người ta quên cả mặt đất mình đang đứng, chứ đừng nói đến con người bước đi trên đó. Và đối với hai kẻ đang dắt tay nhau kia, cái gọi là ma lực dường như đã đạt đến đỉnh siêu cấp.
Nữ thì nghĩ: quan tâm làm gì bọn “khoai tây” xung quanh, trong khi bên cạnh là cả một chàng “lai Tây” lộng lẫy…?
Nam thì rằng: chỉ muốn dùng liềm dọn sạch bọn khoai tây nhốn nháo này. (Éc! =o=)
Siêu cấp, quá siêu cấp… (Vỗ tay)
Đến một nhà hàng Nhật nơi góc đường, kẻ siêu cấp A tỏ ý không muốn đi, thế là xông xáo kéo tay chàng siêu cấp B lao vào.
Thì ra… siêu cấp đến mấy cũng biết đói bụng nhỉ?
Nếu kẻ siêu cấp A kia biết trước rằng, một bước vào đó đã chính thức mở ra sự kiện thứ ba, cũng là khởi đầu cho những giông tố thật sự của đời cô sau này; thì có đói chết cô nhất định sẽ không tiến bước.
À, nhưng đó chỉ là “nếu” – một từ mang tính giả thuyết vô cùng.
“Vì em có phân nửa người Nhật mà,” Nguyễn Ái hoan hỉ ngồi xuống, tay phe phẩy menu trước mặt Chính Luận. Anh đón lấy rồi nhếch môi cười một cách ẩn ý.
“Tôi biết.”
Mắt cô hơi nheo lại. Anh biết thì không lạ, nhưng có cần cười như thế không? Nó làm cô liên tưởng đến bí mật được sẻ chia bởi một người minh mẫn và một kẻ mất trí. Không cần hỏi cũng biết cô rơi vào cột sau.
Nữ phục vụ đẩy cửa bước vào, cô quay sang anh hỏi ý. Anh khẽ lắc đầu rồi giao hết cho cô toàn quyền xử lý, chỉ bảo rằng không phải món cay là được. Cô lúc đó lom lom nhìn anh, miệng suýt nữa đã nói toạc ra câu “không ăn được cay mà sao ghen phát khiếp!” song chợt nhớ lại khả năng “hồi đáp động trời” của người nào đó, thế là thôi. Thật tình không muốn bị lộn ruột trước khi ăn chút nào.
Sau một hồi líu lo, huyên thuyên đủ điều với người phục vụ, cô quay về anh với khuôn mặt hết sức hồn nhiên, đan tay lại và chống cằm ngắm nhìn chăm chú.
Vì trong phòng đâu còn gì đáng dể ngắm nữa. >w<
“Chuyện gì?” không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, anh lên giọng trầm khàn.
“Anh hôm nay rất lạ,” cô thật thà đáp.
Đặt điện thoại xuống, anh ngước mặt lên nhìn cô, cái nhướn mày một bên thay lời nghi vấn.
“Anh không nóng nảy như trước nữa…” cô nghiêng nghiêng đầu như để quan sát kỹ hơn “…và lại cười rất nhiều.”
“Như thế không tốt sao?”
Cô lắc lắc đầu. “Tốt chứ. Chỉ có điều làm người ta hơi sợ chút.”
“…?”
“Thì như cái cách biển lặng thật lặng trước cơn bão ấy mà,” cô cười, “hay quả bom im lìm đang chờ bị kích nổ cũng nên.”
Phần thưởng cho câu nói vô cùng lãng… xẹt này của cô là một nụ cười cùng cái lắc đầu khuất phục. Cô nhìn anh say sưa, cái cách khóe môi phải luôn nhếch cao hơn bên trái, hay sắc nâu trong mắt anh chuyển màu hổ phách huy hoàng… Cô cá trên thế giới số người có diễm phúc nhìn ra những điều này đếm không quá năm đầu ngón tay. Và có lẽ, cô đứng đầu danh sách đó.
Chợt, nhận ra cảm giác nhoi nhói trong tim mỗi lần nhìn thấy anh cười cũng mang sức gây nghiện ghê gớm…
Biến thái quá đi… (>.<)
“Nếu em cứ nhìn tôi như thế này…” bàn tay vươn đến toan đặt lên đầu cô “…thì bom nào cũng không kích hoạt được.”
Thoáng ngỡ ngàng khi cô chặn tay anh lại, rồi nắm lấy áp lên má mình. “Em không thích anh xoa đầu em như người nào đó lúc trước đâu.”
Cô đã từng ước ao được anh xoa đầu và dịu dàng đối xử như Yến Nhi ngày trước, nhưng rồi đã thôi khi nhận ra những hành động đó thật ra xuất phát từ chính khát khao được bảo bọc của bản thân anh. Dù chưa bao giờ nhìn thấy, cô cũng dám cá cả mạng mình Võ Gia Hùng đã từng xoa đầu anh hệt như thế. Cô không muốn làm kẻ thế thân, dù là cho chính Võ Chính Luận.
Vì Nguyễn Ái thì chỉ muốn làm mỗi Nguyễn Ái mà thôi.
“Xem ra cậu ngày càng bạo dạn đấy, Chính Luận.”
Nguyễn Ái giật mình, trong lòng bức bối ghê gớm, quay sang toan mắng mỏ kẻ vô duyên nào đó lại dám chen ngang giờ phút “trở bệnh” của mình.
Song, lời lẽ chua ngoa đã vội bay biến khi trông thấy người đàn ông trung niên nơi ngưỡng cửa để mở.
Hoàng Công.
Tuổi chưa vượt quá ba mươi, đẹp trai, lịch lãm. Là cái vỏ “ngụy trang bạch diện” của tập đoàn Võ Gia.
Nguyễn Ái dĩ nhiên là biết chứ. Cô đã “làm bài tập” đầy đủ trước khi tiến hành kế hoạch theo đuổi thiếu gia Võ Gia nhà ta mà. Ngoại trừ những bí mật gia tộc được che giấu kỹ lưỡng; từ gia thế, nguồn gốc, thậm chí đến cả hệ thống cái tập đoàn quy mô khủng bố; cô dường như đã nắm trọn trong tay.
Con người này lại càng khó thoát tầm càn quét của cô, bởi anh ta luôn xuất hiện trên các bìa tạp chí doanh nhân thế giới, với đại danh cao quý: Tổng Giám Đốc Vonga — Công Ty Điện Tử mang tính hình thức của tài phiệt Võ Gia.
Một con người như thế… sao lại ở Việt Nam lúc này nhỉ? Không phải nên “lềnh bềnh” đâu đó trên Vịnh San Francisco, hay “chết mất xác” trong Thung Lũng Sillicon rồi chứ? (Đây là vùng công nghệ điện tử rất phát triển ở Mỹ)
Nghĩ ra thì tràn lan như thế, chứ thật chất mọi việc chỉ diễn ra không quá ba giây.
“Chào, đã lâu không gặp.” Không thấy ai có phản ứng gì, người này tiếp tục vui vẻ lên tiếng, “không định mời tôi vào sao?”
Đến lúc này, cô mới chú ý đến bàn tay dường như đông cứng trên má mình. Lo lắng quay sang anh, để rồi vô cùng kinh ngạc trước biểu hiện trên gương mặt tuấn tú quen thuộc. Cô không giỏi đọc sắc diện kẻ khác, nhưng đủ giỏi để nhận ra thứ cảm giác lẩn khuất, đan xen cùng cơn giận lạnh buốt thường ngày trong người mình yêu.
Là nỗi sợ.
“Như thế thì tôi tự làm khách vậy.”
Dứt lời, người đàn ông trung niên nhàn nhã bước vào, di chuyển đến kề bên Nguyễn Ái toan khụy chân quỳ xuống.
Nhanh như chớp.
Cô bị xốc lên một cách bất ngờ, thân đổ nhào về phía anh. Chưa kịp hoàn hồn thì Chính Luận đã vòng tay qua đẩy cô về phía sau mình. Đối mặt cô bấy giờ là tấm lưng vững vàng cùng cánh tay dang ra đầy bảo bọc.
Tiếng đổ vỡ của ly tách và chân bàn cạ vào sàn ken két. Lúc ló đầu ra nhìn thì chỉ thấy chân anh đã ở trên cạnh bàn, xem ra đã đạp một cú thật mạnh, khiến cả con người Hoàng Công bị đổ nhào về phía sau, bụng bị kẹp chặt giữa chiếc bàn nhỏ và bức tường gỗ mỏng manh.
“Đừng—!” Võ Chính Luận đay nghiến từng chữ, “—bao-giờ-đến-gần-cô-ấy!“
Người đàn ông nọ chật vật ngồi thẳng dậy — song không thể do sức lực quá kém so với kẻ hành hung mình. Không một chút xót thương cho tình trạng nạn nhân của mình, lực trên chân Chính Luận giờ đây lại càng mạnh. Giọng anh rất trầm, nhưng cảm xúc luồn lách bên dưới lại muôn phần nguy hiểm.
“Cả nghĩ đến cũng không được!“
Rồi, anh nắm tay cô lao khỏi gian phòng đó, khỏi nhà hàng đó, khỏi con người đó, bước đi như chạy suốt gần mấy phút, hoàn toàn không để tâm đến những người đi bộ bị họ va vào đến xiểng niểng dọc đường.
“Anh—anh Luận…?” giọng cô gấp gáp, có phần run rẩy khi gọi với theo anh.
Khựng lại.
Chưa kịp điều hòa hô hấp thì đã bị vòng tay rắn chắc siết gần nghẹt thở. Nụ hôn mãnh liệt ập xuống không mang chút dục vọng, mà là khao khát tự do, ước ao được cứu rỗi. Anh cứ hôn lấy hôn để, rồi dồn cô vào sát tường, tiếp tục uống cạn mọi sinh lực từ cô…
Ban đầu, cô có phần kháng cự do quá bất ngờ và không thở nỗi. Lúc sau, không hiểu là cảm nhận được tâm trạng không ổn định của anh, hay đơn thuần đã quá u mị vì nụ hôn nồng nhiệt; cô luồn tay qua bám víu vào lưng anh và bắt đầu hôn lại. Dần dà rồi phản hồi dịu dàng của cô đã được đáp trả. Tiết tấu anh chậm lại, vòng tay cũng nới lỏng.
Đến lúc này, nụ hôn thật sự mới bắt đầu…
Rúc mặt vào cổ cô thở dốc, thân hình anh dường như đổ sụp lên cô và bức tường sau lưng. Đôi tay cô vẫn ôm choàng qua lưng anh, lực siết ngày càng tăng theo từng nhịp thở gấp rút. Không hiểu sao, sau nụ hôn cuồng nhiệt, mắt cô lại ngấn nước.
Có lẽ là do con người đang tựa đầu vào cổ cô lúc này, đúng vậy.
Sự yếu đuối được bộc lộ một cách kỳ lạ qua hành động chiếm hữu. Khi môi giao môi, bao nhiêu xót xa từ anh bỗng đâu dâng tràn, làm choáng ngợp cả tâm hồn lẫn thể xác cô.
Và cả nỗi sợ. Cùng cơn giận âm ĩ.
Tỳ sát hơn má mình vào vai anh, mặc kệ cho sức nặng đổ dồn lên mình, cô dùng hết sức ôm chặt lấy anh, đôi mắt bừng lên thứ cảm xúc dữ dội.
Đột nhiên lại muốn vươn cánh ra che chở cho một ai đó…
“Người đó là ai?” Cô hỏi, sự yếu mềm vài giây trước đã bị lấn áp một cách triệt để.
Ngừng một nhịp thở, anh không nói gì, vẫn tiếp tục ôm chặt lấy cô.
“Đừng giấu em, Chính Luận.”
Lặng đi hồi lâu, xung quanh chỉ có tiếng động cơ và kèn xe inh ỏi, giọng nói của anh cuối cùng vang lên, sự trống rỗng thấm nhuần trong từng chữ thoát ra vô cảm.
“Hoàng Công. Người tình của Võ Gia Hùng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.