Phản Diện

Chương 61: Sự Hiểu Lầm Tai Hại

Faithfair

08/05/2013

Từ trước đến giờ, tiếng lành nào có đồn xa, chỉ có tin dữ may ra mới có khả năng làm dao động thiên hạ.

Ví thế mà năm đó, lễ cưới giữa ông vua đế quốc Costa và nàng thợ làm bánh của một quốc gia Á Đông bé nhỏ, đã phút chốc trở thành sự kiện đáng chú ý nhất Châu Âu trong hơn ba năm trở lại.

(Nghe xong đoạn này là bạn biết VV sắp sửa chém )

Luigi Marino vẫn còn nhớ như in, buổi sáng tháng ba trời ngập đầy nắng, cả hơi lạnh cuối xuân cũng bắt đầu phảng phất hương vị thanh ngọt của ngày hè rực rỡ. Nhà thờ hợp xướng trong Đại thánh đường St.Peter tràn ngập một màu xanh nhung mịn của loài lam hồng hiếm có. Nơi nơi đều nhác thấy bóng người tất bật, tiếng nói cười hoan hỉ và âm thanh chuông nhỏ reo vang đập vào lòng người những nỗi chộn rộn khó tả nên lời. Lorenzo da Costa đối với lễ cưới lần này còn khoa trương hơn cả lần trước, việc này thì bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra, đừng nói chi là kẻ thân cận nhất của anh – “cái bóng” Luigi.

Luigi hiểu rõ vì sao ông chủ mình làm vậy. Trái hẳn với ý nghĩ của đa số quần chúng – rằng Chủ tịch Costa chẳng qua muốn khoe khoang sự giàu có của mình; Lorenzo đúng thật muốn khoe, nhưng là khoe-vợ.

Vì sao ư? Đó cũng được xem là một hình thức trói buộc, thể như tuyên bố cùng cả thế giới: Nguyễn Ái là của Lorenzo da Costa, bất cứ một ai cho dù là có ý định chạm vào – hay thậm chí mơ tưởng đến điều đó – xem như đã tự đào sẵn huyệt cho mình để Costa một chân đạp vào.

Luigi thật có phần lo sợ cho nữ chủ nhân tương lai. Cách yêu của người đàn ông này quá ư cực đoan, sớm muộn gì cũng khiến kẻ tiếp nhận mệt mỏi. Bản thân từng trộm nghĩ: Một nhân vật như Chủ tịch Costa, tài năng như thế, bản lãnh như thế, tham vọng như thế; nếu đem tất cả tâm trí đặt vào khát vọng thống trị, vào thời xa xưa đã có thể sánh ngang với một Julius Caesar* vẻ vang hào hùng.

(*Julius Caesar: lãnh tụ vĩ đại nhất của đế chế La Mã cổ đại, nổi tiếng với cuộc viễn chinh xứ Gaule. Tham vọng cao vút, khả năng chính trị vượt trội, tài năng quân sự có thể đem so với Alexander Đại Đế. )

Nhưng không. Với Lorenzo da Costa, bao nhiêu đam mê, bao nhiêu khát vọng, bao nhiêu cảm xúc cực hạn – hết thảy đều đặt trên một người đàn bà nhỏ bé.

Là gì đi nữa, nhiệm vụ duy nhất của Luigi Marino là bảo toàn Lorenzo da Costa về mọi mặt – trong đó, dĩ nhiên, bao gồm cả tinh thần lẫn thể chất. Bản thân từ nhỏ đã được đào tạo trong một môi trường nghiêm khắc, Luigi hoàn toàn tin tưởng vào khả năng có thể giữ cho chủ nhân một sợi tóc cũng không tổn hại. Duy chỉ có tinh thần là anh vô phương điều khiển. Huống hồ, tinh thần của vị chủ tịch nhà Costa vốn từ lâu đã phụ thuộc vào nhất cử nhất động của người đàn bà mang tên Nguyễn Ái.

Vì vậy mà ngay giờ phút này, khi đang chậm rãi theo sau một tấm lưng căng thẳng cực hạn, anh dần dần cảm thấy rơi vào bế tắc. Và, đối với một con người sở hữu tinh thần thép như Luigi Marino, bế tắc là một dị tượng tâm lý vô cùng nghiêm trọng.

Anh đáng ra không nên đồng ý để kẻ đó hội thoại cùng chủ nhân, nếu không cũng sẽ không dẫn đến cơ sự như vầy.

Lorenzo da Costa tuy ban đầu mang lòng hận thù Nguyễn Ái. Song thời gian tiếp xúc lâu ngày, Luigi có thể nhận ra ngài đã bắt đầu mềm lòng, trong lòng cũng ngạc nhiên vô cùng, không ngờ một kẻ như chủ nhân cũng có một ngày gục ngã dưới chân đàn bà. Từ một người hai mặt tráo trở, nụ cười chẳng bao giờ ẩn ý chân thành, trong phút chốc Costa đã hóa ra một gã đàn ông tắm mình trong hạnh phúc thật sự. Thậm chí khi thay lễ phục vào sáng nay, Luigi đã suýt nữa đuối chân khi thoáng thấy nụ cười nhỏ của vị chủ tịch lạnh lùng khi nhìn vào phản chiếu của mình trong gương – hệt những gã trai trẻ ngốc nghếch lần đầu kết hôn cùng người tình lý tưởng.

Kẻ phá vỡ cảnh tượng hy hữu này, không ai khác ngoài Matthew Lee – gã thám tử người Mỹ mà chủ tịch Costa đã trao cho nhiệm vụ điều tra Nguyễn Ái vào cách đây khá lâu, đến giờ có lẽ cũng chẳng thể nhớ ra mình đã từng khiển người đi làm chuyện đó.

Luigi đáng ra nên cản hắn lại, xong giết quách rồi đem đi quăng xác xuống một địa phương bất kỳ; chứ không nên để con người cơ hội này hùng hổ xông vào phòng nghỉ của Đại thánh đường và bắt đầu châm ngòi thuốc nổ.

Nửa giờ trôi qua trong sự căng thẳng cực hạn, ngay cà một kẻ bàng quang vô tình như Luigi, cũng phải khiếp đảm trước những dòng thông tin về cô dâu thoát ra từ Lee.

Huống chi là bản thân chú rể.

* * *

“Nguyễn Ái sau khi ly hôn cùng Đoàn Văn Minh, được biết không hề rời khỏi nước Việt. Chỉ là, nhà họ Đoàn đã phao tin đồn đại, cốt muốn đem con dâu của họ giấu vào một địa phương ít người. Ngài xem, cô Nguyễn vào lúc đó vốn đã mang thai.”

“Mang… thai?”

Mắt mở to, hơi thở gấp gáp, Lorenzo lùi chân lại một bước, trên gương mặt là sự ngạc nhiên tột độ, dường như đã mất hẳn phong thái bình tĩnh thường ngày.

Một lúc sau, từng chữ từng từ khàn khàn run rẩy mới được bật ra. “Của ai?”

Matthew lặng thinh một hồi, đoạn thở dài đầy kịch tính. “Căn cứ vào thời gian mang thai, e rằng khả năng duy nhất chỉ có thể là Đoàn Văn Minh. Huống chi, dự đoán khoảng thời gian thụ thai là vào giữa tháng 4 – tức nhằm ngay trước sau hôn lễ của họ.”

Không gian lập tức bao trùm một màu đỏ máu. Luigi lúc đó thật sự chỉ muốn ghim một viên đạn vào não óc gã người Mỹ khi hắn – không hiểu là cố tình hay vô ý – lại lờ đi cơn giận âm ĩ của chủ nhân, cư nhiên mở miệng bồi thêm dầu vào lửa:

“Theo phán đoán, rất có thể họ vẫn còn lo ngại đến sự quay về phá đám của… của… ngài, thưa chủ tịch. Vì thế đã nhất quyết bày ra vụ ly hôn, sau đó đem Nguyễn Ái giấu nhẹm. Nhưng rất không may, thai nhi bị mất.”

Con người đối diện Matthew đột nhiên khựng lại, ánh mắt trong vài giây tràn ngập đủ loại cảm xúc. Oán có, hận có, giận dữ có, nhẹ nhõm có – tất cả đều rõ ràng như ban ngày, thể như chủ nhân của chúng đã không còn khả năng che giấu. Song đến lúc hướng thẳng vào hắn, lại mang chút hy vọng nhỏ nhoi.

“Mất? Cố ý hay tự nhiên?”

“Là tai nạn ngoài ý muốn. Theo lời người y tá tôi mua chuộc, cô Nguyễn rất mực yêu thương bào thai đó, sau khi mất đi vì quá đau lòng mà quyết định ly khai, bỏ đi không quay về Việt Nam nữa.”

Nói đoạn, tay luồn vào túi móc ra một bức ành nhỏ đưa cho Lorenzo. Ảnh vừa vào tay, nét mặt đương sự đã sa sầm thấy rõ.

Luigi thở dài, khẽ lắc đầu. Đây tuyệt đối không phải là câu trả lời ngài chủ tịch muốn nghe. Anh hiểu Lorenzo, biết rõ cái thai không phải là của mình, hẳn nhiên sẽ hy vọng người đàn bà kia chủ tâm phá bỏ. Đừng nói đến Lorenzo da Costa không tài nào hiểu nỗi lòng thương con của một bà mẹ; cho dù có hiểu, cũng sẽ không chấp nhận cho cô ta giữ lại thai nhi.

“Thôi được rồi, chủ tịch đã mệt, anh lui đi được rồi,” Luigi vội vàng nói, tư thế đứng chắn ngang giữa hai người, một tay ra dấu cho Matthew Lee rời bước, không muốn để hắn gây ra thêm tổn hại nào nữa.

“Nhưng… tôi vẫn chưa nói hết. Ngài Costa à, vừa nghe tin lễ cưới của ngài, tôi đã không quản nhọc nhằn bay vội đến đây, chính vì không muốn để ngài phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Người đàn bà này rõ ràng có ý lợi dụng ngài để giúp nhân tình…”

“Im ngay!” Luigi quát lớn, một tay xốc bổng con người nhỏ thó trước mặt, đoạn toan ném ra ngoài.

“Để hắn nói tiếp.” Từ phía sau, chất giọng lạnh lẽo đến không ngờ toát lên.

Luigi nghiến răng, chậm chạp hạ tay xuống. Anh biết mình đã quá trễ.

Được thả xuống, Matthew liền ném ngay cho Luigi một cái nhìn khinh bỉ, khi quay sang Lorenzo lập tức đeo lên mặt nạ nhún nhường.

“Theo điều tra của tôi, người làm trong nhà họ Đoàn cho biết đã từng trông thấy Nguyễn Ái đến tìm Đoàn Văn Minh vào bốn tháng trước, giữa bọn họ dường như có chút tranh chấp, cô Nguyễn sau đó rời khỏi trong tình trạng tâm lý cực kỳ thảm não. Kẻ đầu tiên sau khi cô ta về nước tìm gặp là hắn, vì thế, tôi có lý do nghi ngờ quan hệ giữa họ vẫn còn dây dưa không dứt. Tôi dựa trên cơ sở đó mà điều tra dấn sâu vào Đoàn Văn Minh, chú tâm vào tình hình tài chính của hắn, phát hiện ra nếu không nhờ một nguồn vốn lớn không rõ nguồn gốc được châm vào, tập đoàn Đoàn Hoa vốn đã không thể cự lại cùng Hồ Nam trong suốt bốn năm qua. Và… à, cái này tôi hiểu… Hồ Nam chính là được ngài chỉ đạo để gây khó khăn cho Đoàn Hoa…?”

Gương mặt lãnh khốc kia vẫn không hề mảy may biến sắc, cũng chẳng buồn trả lời. Matthew khẽ rùng mình khi bắt gặp ánh mắt đầy cảnh cáo. Hắn thở hắt, đáng ra không nên tò mò nhiều vào chuyện riêng tư của ngài chủ tịch, cứ tiếp tục thuật lại những gì điều tra ra là được.

“Sau đó, tôi đã phát hiện ra một điều vô cùng thú vị: Thì ra số vốn khổng lồ đó thuộc về Vương Đăng Khoa, nhưng lúc sau đã sang nhượng về tay con gái kế là Nguyễn Ái. Chuyện là, cô Nguyễn và ông Đoàn trước khi lấy nhau đã ký qua một hợp đồng tiền hôn nhân, chứng tỏ cô Nguyễn có ý muốn bảo toàn gia sản của mình. Song sau khi rời khỏi nước Việt lại san nhượng hết cho người chồng cũ. Ngoài tình cảm sâu đậm, tôi không nghĩ ra lý do nào khác để khiến một cô gái trẻ đem tất cả tài sản giao vào tay một gã đàn ông, huống chi kẻ đó từng là chồng của cô ta.”

Không phát hiện ra biểu cảm rõ rệt nào nơi đối phương, Matthew nuốt ực, một tay đưa lên lau đi mồ hôi chảy dài hai bên thái dương, trong bụng không khỏi nhen nhóm một chút lo sợ.

“Dạo gần đây, tôi được biết cô ta đã… phục hợp cùng ngài, song tôi nghi ngờ người đàn bà này có ý định không tốt. Ngài nhất định phải chú ý, chủ tịch ạ. Đoàn Văn Minh chắc chắn biết kẻ đang đối phó hắn là ngài, rất có thể đã lợi dụng người phụ nữ này để khiến ngài chao đảo. Xin mạn phép hỏi ngài một chuyện: cô Nguyễn đã bao giờ yêu cầu ngài bỏ qua cho Đoàn Hoa?”

Luigi lo ngại nhìn vào biểu hiện của vị chủ nhân. Không chút biến chuyển. Anh thở ra nhẹ nhõm, xem ra lời cáo buộc của tên thám tử đã đánh không trúng đích.

“Nếu không, ngài đã bao giờ tạo ra điều kiện khiến cô Nguyễn tin rằng: bản thân cô ta sẽ đảm nhận một mức độ quyền hạn nhất định trong Costa sau khi kết hôn cùng ngài?”

Đôi mắt nâu khẽ nheo lại.

Luigi lập tức cảm nhận ra có chuyện không ổn.

Anh biết Lorenzo đã gạt lừa Nguyễn Ái bản thân mắc bệnh nan y. Như vậy, chẳng khác nào bảo rằng: vì tin tưởng tất cả tài sản và quyền hạn của Costa cuối cùng sẽ rơi vào tay mình sau khi chồng mất, người đàn bà họ Nguyễn này mới chấp nhận kết hôn?

Chính bản thân Luigi cũng cảm thấy chấn động vô cùng. Quả thật vào hôm ấy, khi trò chuyện cùng Charlie Ford, Nguyễn Ái không hề tỏ ra đau khổ tột cùng như một người phụ nữ bình thường trong hoàn cảnh mất mát người thân. Lẽ nào lúc đó đã nhen nhóm ý nghĩ lợi dụng ngài chủ tịch, vì vậy sau đó liền đề nghị thành hôn?

“Lôi hắn ra ngoài,” Lorenzo lạnh lẽo ra lệnh, đôi mắt trong phút chốc hiện lên sát niệm.

Luigi đã đoán đúng. Lorenzo da Costa quả nhiên cùng chung ý nghĩ với anh.

“Nhưng chủ tịch à… tôi còn chuyện–!”

Nói chưa hết câu thì đã bị Luigi tóm cổ ném ra ngoài. Bản thân Luigi không cần biết ai đúng ai sai, bảo toàn cho chủ nhân vẫn là quan trọng nhất. Và cái gã thám tử khốn nạn này, trong vòng vỏn vẹn nửa giờ, đã khiến cho nhiệm vụ của anh đột nhiên trở nên bất–khả–thi một cách tuyệt đối.



Quay lại đối diện Lorenzo, anh nghiêm nghị mở lời, thái độ vô cùng dứt khoát.

“Tôi sẽ lập tức đi hủy bỏ lễ cưới.”

“Không cần.”

Đôi mắt Luigi mở to. “Không cần? Nhưng rõ ràng sự việc lần này đáng phải xem xét–”

“Không cần.”

“Nhưng chỉ còn mười phút nữa là lễ bắt đầu…”

“Được. Chúng ta đi.”

“Đi? Đi đâu? Ngài còn định tiếp tục lễ cưới này?”

Đáp lại câu hỏi của Luigi chỉ là gương mặt với biểu hiện đông cứng, cảm xúc dường như đã chết lặng trong con người mang họ Costa. Trong sâu thẳm tiềm thức, anh chàng cận vệ đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Thà Lorenzo nổi cơn thịnh nộ, đập phá đồ đạc, thậm chí giết người; còn tốt hơn ánh mắt thẫm màu vô xúc cảm kia. Chúng khiến anh cảm thấy vị chù nhân tàn bạo của mình đang giết chết chính bản thân.

“Dĩ nhiên phải tiếp tục. Cô dâu đang chờ,”

Nói rồi, lặng lẽ mở cửa tiến ra thánh đường.

Bàn tay người cận vệ nắm lại khi dợm bước theo sau vị chủ nhân, trong lòng ngổn ngang trăm ngã.

Chúa à, Người thật sự biết cách đùa giỡn con người.

* * *

Ave Maria.

Âm thanh dìu dặt đưa con người vào thế giới thiêng liêng của tình yêu. Cánh cửa cuối thánh đường mở ra để nắng tràn vào, mang theo bóng hình xinh đẹp còn hơn điều tuyệt mỹ nhất thế gian.

Võ Gia Chính Luận không biết đã bao lần mơ thấy cảnh tượng này. Giấc mơ về những khát vọng sâu thẳm trong tim và ám ảnh quá khứ. Trong cả hai, cô gái đó đều khoác lên người bộ cánh trắng toát, vẻ đẹp tinh khiết như thiên sứ, ánh sáng hắt vào từ phía sau ôm lấy toàn thân trắng muốt – tạo nên một hư ảo mong manh mà thần thánh, duy nhất chờ đợi được kẻ khác tôn thờ.

Chỉ là, ở một trong hai, thiên sứ đã quay ngược đầu – phản bội lại anh.

Cô khoan thai, e ấp, chậm rãi, tay khoác tay Rodrigo bước đi trên con đường trắng tinh, miệng nở một nụ cười dịu ngọt động lòng người. Thởi gian dưởng như bị siết chặt, cái nhìn mong mỏi của người đàn bà đó trong một giây đã đẩy lùi mọi nghi hoặc trong anh, khiến anh không còn nhớ gì ngoài vòng tay diết da và lời lẽ chân thành còn hơn bản thân sự thật:

“Là vì, em rất yêu anh.”

Trong đầu như bị xâu xé bởi trăm ngàn nỗi niềm mâu thuẫn. Tin cô? Không tin cô? Muốn hạnh phúc? Muốn trả thù? Muốn cô phải đau khổ tuyệt vọng? Muốn bản thân tiếp tục mù quáng đắm chìm?

Lại đau. Đau đớn hơn cả bị dao găm liên hồi vào vết thương còn rướm máu.

Thanh âm trầm ấm của cha xứ vọng lên trong khoảng không mông lung, bao nhiêu nội dung anh đều bỏ ngoài tai, mọi tiếng động đều bị lấn át hoàn toàn – đơn giản chỉ bởi sự hiện diện của con người bên cạnh. Ánh mắt người đó lấp lánh niềm hạnh phúc mãnh liệt, đầu ngẩng cao cùng nụ cười mị hoặc động lòng người khi nhìn thẳng vào anh.

Cô dâu gật đầu. Miệng hé mở. Mắt rực lên niềm tin chân chất.

“Con đồng ý.”

“Còn con, Lorenzo da Costa, con có đồng ý lấy Nguyễn Ái làm vợ hợp pháp, vĩnh viễn thật lòng, dù tốt hay xấu, dù trong khỏe mạnh hay bệnh tật, dù trong giàu sang hay nghèo khổ – mãi mãi yêu và tôn trọng cô ấy, thậm chí đến chết cũng chẳng thể chia lìa?”

Đến chết cũng chẳng thể chia lìa? Có thật sẽ như thế không? – Chính Luận đột nhiên sực tỉnh, kéo mình ra khỏi nụ cười rực rỡ kia - Hay em mong chỉ mỗi tôi ra đi, bản thân có thể ở lại vui vầy cùng người khác?

Nhiều giây trôi qua trong yên lặng.

Cha xứ lúng túng, ngước mặt lên trộm nhìn gã đàn ông quyền quý, trong lòng pha lẫn ngạc nhiên và lo sợ. Hơn hai trăm khách khứa bên dưới bắt đầu nín thở, dâu phụ và rể phụ đứng phía sau hai nhân vật chính cũng trở nên căng thẳng. Và nhất là, nụ cười trên môi cô dâu cũng dần dần nhạt đi.

“Luận à, Cha đang hỏi…?” đôi tay nhỏ nhắn siết chặt lấy tay anh, mắt đen láy đương chứa chan hỉ niệm trong một giây bỗng thoáng tia lo sợ.

Gã đàn ông trước mặt cô cúi người, ánh mắt không hiểu sao lại ngập tràn đau đớn khi dõi thẳng vào cô, giọng toát ra khàn khàn, run rẩy.

“Tôi hỏi em lần cuối cùng, Nguyễn Ái, em nói trước giờ chỉ yêu mỗi mình tôi, là không hề dối trá?”

Cô vừa mở miệng toan đáp lời thì đã bị bàn tay thô ráp đưa lên chặn lại, cả thân người anh gần như bao phủ lên cô, hơi thở gấp gáp, chất giọng đột nhiên trở quyết liệt.

“Đây là cơ hội cuối cùng của em, Nguyễn Ái, chỉ cần giờ phút này em nói thật, bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể bỏ qua. Quá khứ của em, sai lầm của em, sự phản bội của em – bất cứ chuyện gì!”

Rồi, đột ngột dịu xuống. Thể như lời van nài thống thiết:

“Em chỉ cần nói thật, Nguyễn Ái… Chỉ cần nói thật…”

Đó thậm chí chẳng phải là một lời cầu xin. Ấy vậy mà không hiểu sao, đập vào trước mắt Nguyễn Ái lại là hình dáng của một đứa trẻ đáng thương nhất thiên hạ. Cô không hiểu anh đau là do đâu, bất an là do đâu, hoảng loạn là do đâu. Chỉ biết, cảm xúc của anh quá mãnh liệt, chúng đâm xuyên qua cả cái vỏ bọc kiên cố xung quanh Lorenzo da Costa để ào ra, không còn chút gì là e dè kiêng cử thường ngày – thậm chí trong sự có mặt của hơn hai trăm kẻ lạ mặt.

Đôi tay cô run rẩy khi áp lên má anh, hơi ấm dù qua găng tay vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Nguyễn Ái cắn môi, cố nặn ra một nụ cười trấn an, ngây thơ nghĩ rằng đây chẳng qua là “hội chứng lo lắng trước khi cưới” người thường hay mắc phải.

“Khờ quá, anh lo lắng gì thế? Em là yêu anh thật lòng, trước sau đều chỉ có mình anh…” kéo mặt anh sát xuống, cô nhấn mạnh từng chữ. “Nghe không Luận? Chỉ-có-mỗi-mình-anh.”

Cứ ngỡ rằng lời tỏ tâm chân thật sẽ khiến anh yên dạ, có ngờ đâu chưa đầy mười giây, sự thiết tha trong đôi mắt kia đã hoàn toàn biến mất, để lại một màu nâu trống rỗng đến bải hoải. Trước sự kinh hoàng của mọi người, khóe miệng chú rể khẽ nhếch một cách mỉa mai, trong thoáng chốc hiện lên trước mặt Nguyễn Ái là dáng dấp một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.

Nụ cười sao thật là cay nghiệt.

“Anh… sao thế, Luận?” cô lo lắng hỏi, tay càng bám chặt lấy anh.

Đổi lại, chỉ là vẻ mặt hờ hững, nửa cười nửa không.

“Thật đáng tiếc. Đã là cơ hội cuối cùng, Nguyễn Ái.”

“Em không hiểu…?” Nguyễn Ái lắp bắp, tâm hoảng loạn khi anh thô bạo giật tay về, sự thù nghịch tràn ra từ người đàn ông đối diện thiếu điều khiến cô ngộp thở. Cô đã nói sai điều gì? Làm sai điều gì? Nghĩ sai điều gì hay sao?

“Cô không hiểu?!” Chính Luận khẽ rít qua kẽ răng, đáy mắt ngập tràn oán hận. “Cô Nguyễn à, cô nghĩ giấy có thể gói mãi được lửa? Ngày đó cô đã nói với tôi những gì? Rằng giữa cô và gã họ Đoàn kia không hề có chuyện gì. Trước kia không, bây giờ cũng không! Thế mà sự thật là sao? Kẻ mà cô tìm đến mong che chở khi hoạn nạn xảy xa là hắn! Kẻ mà cô chấp nhận bỏ hết tài sản ra để giúp đỡ là hắn! Thậm chí, kẻ đầu tiên cô tìm gặp khi quay về đây – cũng là hắn!!!”

Thế rồi, con người đang lên cơn cuồng loạn bỗng bật cười. Là cười thật sự. Nụ cười vương chút khổ não và đau đớn tột cùng.

“Vậy mà, tôi còn tội nghiệp đến nỗi, bao nhiêu năm nay đều nghĩ rằng cô ngày đó phản bội lại tôi chỉ vì lòng ích kỷ cá nhân; năm năm qua trốn đi do có điều khó nói; hôm nay quay về cốt chỉ mong tôi tìm thấy…” cổ họng anh nghẹn lại, giọng bật ra có phần vỡ òa, thoạt nghe qua có vẻ như toan bật khóc.

“Nhưng tất cả đều là vì hắn.”

Nguyễn Ái đầu lắc nguầy nguậy, trên gương mặt xinh đẹp là sự sửng sốt tột cùng. Cô chồm người đến nắm lấy tay anh, tâm thần hoảng hốt cực độ. “Không có! Anh nghĩ sai rồi! Hiểu lầm rồi! Em–”



“Hiểu sai sao? Cô dám nói chưa từng thành hôn cùng hắn? Cô dám nói không đem hết tất cà tài sản chống cự cho hắn trong mấy năm qua? Cô dám nói không có tìm đến hắn ngay khi bước chân về đến Việt Nam ?!”

“Em…”

“Thế nào? Không trả lời được? Không muốn nói? Không dám nói?!”

Nguyễn Ái hít một hơi dài, tay đưa lên gạt đi nước mắt, mạnh mẽ ngước đầu lên mặt đối mặt cùng anh. Đến giờ phút này, giấu giếm liệu còn có ích gì?

“Em có. Nhưng em làm tất cả những điều đó – đều là vì anh, Võ Gia Chính Luận.”

“Ồ? Vì tôi?” Chính Luận quay đầu, bật ra một âm thanh gần như cười nhạo, bàn tay nắm chặt lại. “Nguyên tắc của cô đâu rồi, Nguyễn Ái? Cô có thể trợn mắt nói dối như thế sao?”

“Em không nói dối.”

“Không nói dối? Cô tưởng tôi là thằng ngu? Với tính tình của cô, lại có chuyện âm thầm chịu khổ? Chẳng qua là vì sao? Vì không muốn gặp mặt tôi! Vì lo sợ tôi sẽ bất chợt quay về trả thù hai người! Đúng rồi, tôi quả thật là thằng đàn ông ngu xuẩn nhất thiên hạ, bấy lâu nay đều một mình hoang tưởng bản thân là vai chính của câu chuyện! Chẳng qua, đối với cô, tôi không khác gì một vai phản diện cần được loại bỏ. Kẻ cô thật sự quan tâm trong suốt bao năm qua, là hắn! Là hắn! LÀ HẮN!”

Có bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai anh kéo lại, giọng nam trầm từ phía sau xen ngang bất chợt, lại có thanh âm nhốn nháo từ bên dưới can dự vào. Chính Luận bất chấp tất cả, vùng người đến tóm lấy cánh tay Nguyễn Ái xốc bổng lên. “Sự thật là cô yêu hắn!”

“Không có!” mắt to choàng mở, sự phủ nhận tràn ngập biểu cảm, Nguyễn Ái quên cả nỗi đau xác thịt anh đang gây ra trên mình, móng tay lún sâu vào da thịt anh lôi kéo. “Em từ trước đến giờ chưa hề yêu qua Đoàn Văn–”

“Đừng nhắc đên tên hắn trước mặt tôi!”

“Người em yêu là anh! Võ Gia Chính Luận! Em thật sự làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh!”

“Thứ đàn bà khốn nạn! Vẫn kiên quyết lừa tôi cho đến giờ phút cuối cùng?!”

Mọi cá nhân có mặt gần như bất động, không ai dám thốt ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ. Rodrigo bần thần, buông người xuống hàng ghế gần nhất, mắt nhìn trân trân vào cảnh tượng trước mặt, bao nhiêu bản lãnh thao túng tình huống đều tan vào sự sửng sốt cực độ. Thằng cháu này làm sao có thể như vầy? Có chuyện to tát gì, không lẽ không thể giải quyết riêng tư? Một đấng Chủ tịch cao cao tại thượng, danh tiếng khiến cả Châu Âu khiếp sợ, làm sao có thể phát cuồng như thế này trước mặt hàng trăm con mắt soi mói – hơn nửa trong số đó là kẻ thù cạnh tranh đáng để đề phòng?

Vậy mà, đương sự xem ra vẫn còn chưa thỏa nguyện. Xô mạnh cô dâu ra, Lorenzo da Costa đột nhiên bật cười ngạo nghễ. Giễu cợt pha lẫn xót xa vô hạn, ánh mắt nhẫn tâm dõi thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn vẫn nghệch ra vì bàng hoàng.

“Để tôi nói cho cô biết, Nguyễn Ái. Tất cả mọi chuyện cô làm, đều là vô ích. Ăn nằm với tôi? Vờ vịt quan tâm chăm sóc tôi? Giả dối yêu thương tôi? Đáng tiếc, cô đã bỏ ra nhiều công sức như thế, nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ không thu được gì. Tôi không hề bệnh. Vì thế sẽ không chết. Ông trời để tôi sống sót qua lần tra tấn năm năm trước, có lẽ nào lại giết tôi đi chỉ vì một căn bệnh nhỏ nhoi?” dừng lại vài giây, anh chỉ một tay lên trời, miệng rít lớn. “Hắn để tôi sống! Sống là để chờ đến hôm nay! Sau giờ phút này, cả Đoàn Văn Minh và cô đừng hòng tránh khỏi hậu quả. Tôi nhất định sẽ không tha cho các người!”

Nguyễn Ái gạt đi những đôi tay giúp đỡ của đám dâu phụ, run rẩy tự mình đứng dậy. Bao nhiêu lời hăm dọa của anh cô đều bỏ ngoài tai, duy nhất chỉ nghe thấy một điểm.

“Anh… không bị bệnh?”

“Thế nào? Thất vọng lắm sao?”

Cô thật sự thất vọng! Anh có thể đọc được điều đó trong đôi mắt ngấn lệ kia. Cô quả thật mong anh chết đi! Chút hy vọng mong manh cuối cùng của anh về tình yêu giữa họ đều chợt vụt biến vào hư vô. Lòng đau thắt!

“Anh… lừa em? Để làm gì? Để làm gì chứ?!”

Xót xa cực hạn – là tất cả những gì anh đọc được trong những dòng lệ không ngừng tuôn xuống. Cô xót cái gì? Đau cái gì? Vì anh không chết?

“Nếu không làm thế, cô có thể tự nguyện quay về với tôi sao?” anh đau khổ đáp lời, hốc mắt đột nhiên nóng lên. “Đáng tiếc, bộ óc thối rữa của tôi lại không hề với đến được lòng thâm hiểm của đàn bà. Cô quay về không do thương hại, mà chỉ vì tài sản của dòng họ Costa.”

“Em không có. Em thật sự quay về là vì anh. Là vì em yêu anh!”

“Nếu thế, vì sao ban đầu khi tôi cầu hôn, cô lại từ chối? Đến khi biết tôi chẳng còn bao lâu thời gian, lại tự động đề ra kết hôn?”

Nguyễn Ái nhắm mắt, răng cắn vào môi để chặn lại nỗi hoảng loạn dâng trào. Anh nhất quyết ép cô phải nói ra lý do?

“Em có lý do riêng của em, Luận. Nhưng anh cáo buộc em vì yêu Đoàn Văn Minh mới chịu lấy anh, quả thật vô lý vô cùng. Lúc trước em có lấy hắn, cũng là vì muốn lôi kéo sự chú ý của Hoàng Công, để anh có thể an toàn rời khỏi nước Việt. Đem hết tài sản trao cho hắn, cũng vì muốn hắn đóng trọn vở kịch phản bội này,” nói đoạn, cô mở mắt nhìn thẳng vào anh, sự thất vọng nặng nề vỡ òa trên gương mặt xanh xao. “Nhưng mà, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, em không ngờ anh vẫn có thể nghĩ lệch đi nơi khác. Ba tháng qua khi chúng ta ở bên nhau, bất luận là trước đó em có gây ra chuyện gì đi nữa, không lẽ những tình cảm của em anh chẳng thể cảm nhận ra? Bảo em vờ vịt ăn nằm cùng anh? Có thể. Bảo em vờ vịt quan tâm anh? Có thể. Nhưng còn tình yêu của em thì sao, hả Luận? Con người có thể vì một người mình không yêu mà sáng nào cũng phải đứng cả giờ trong phòng tắm, chờ cho đến khi mắt hết sưng đỏ mới dám lộ mặt? Có thể vì một người mình không yêu mà chôn chân cả buổi chiều trong trời mưa dầm dề, cốt chỉ để hắn hả dạ? Có thể vì người mình không yêu mà để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nhất; như hắn chỉ xài mỗi loại dao cạo nào, chân phải dài hơn chân trái bao nhiêu milimet, lưng có bao nhiêu vết sẹo?”

Nguyễn Ái nhíu mày, nước mắt vỡ lăn trên gò má, toàn thân bất lực. “Không thể đâu. Trừ khi, hắn là kẻ người đó yêu, Luận à.”

Toàn thân Võ Gia Chính Luận bất động, mắt nhắm nghiền lại, đầu khẽ ngẩng lên, dường như chẳng còn muốn nghe thêm lời nào nữa.

“Em thật sự không có chút tình cảm với người đàn ông kia.Thật sự!” cô quả quyết, nước mắt giàn giụa khi nắm lấy bàn tay buông lỏng của anh, lôi kéo không muốn buông…

Anh phải tin cô! Nhất định phải tin!

“Vậy cô có thể cùng người không chút tình cảm đó có con?”

Câu hỏi rất trầm, rất thản nhiên, rất nhẹ nhàng. Nhưng lại như khối chì đè nặng cả hai kẻ liên can.

Mắt Nguyễn Ái mở to, ngạc nhiên thật sự. “Anh nói gì?”

“Tôi nói,” Chính Luận mở mắt, giọng đột nhiên điềm đạm, song lại mang sự đe dọa khiến người run rẩy. “Một người đàn bà từng oang oang tuyên bố bản thân ghét trẻ con, lại có thể thuận tình thuận ý mang thai cùng một kẻ mình không–hề–có–chút–tình–cảm?”

“Em không hiểu anh nói gì. Em chưa hề có con cùng Đoàn Văn Minh,” ánh mắt cô bất định. Anh bị mất trí rồi sao?

“Ồ? Vậy sao? Đóng kịch rất hay.”

Nói đoạn, rút từ trong áo ra một tấm hình. Đập vào mắt cô là mặt sau ố vàng, phía trên góc trái nguệch ngoạc những chữ đỏ vô cùng lạ lẫm, song lại quen thuộc theo một cách khác.

“Tháng thứ tư. Mẹ thật sự không thể chờ được ngày một nhà ba người chúng ta đoàn tụ. Thiên thần nhỏ à, con chính là món quà Thượng Đế ban cho cha mẹ. Thiên Ân, cái tên mẹ lập tức nghĩ đến khi biết được sự tồn tại của con, rất đẹp phải không?”

“Cô đừng nói với tôi, cả chữ viết của mình cũng không nhận ra!”

Rồi, buông tay để tấm hình rơi là là xuống đất. Đối diện với anh bây giờ, chì là một gương mặt kinh hoàng cùng cực. Ánh nhìn cô vô định, cứ như treo giữa không trung, không hướng về anh, cũng chẳng phải một đối tượng hữu hình.

Nguyễn Ái lúc này đây, mang trên người là dáng vẻ của một kẻ vừa trông thấy ma quỷ.

Thời khắc Võ Gia Chính Luận dứt khoát quay đi; cũng là lúc cả thân hình cô dâu đổ sụp, bàn tay đeo găng quờ quạng trên mặt sàn trắng muốt, mắt hoảng loạn tìm kiếm bức ảnh cũ kỹ, miệng lẩm bẩm những từ ngữ không còn mang ý nghĩa rõ ràng…

Xung quanh vỡ òa. Có tiếng người bàn tán rầm rộ, có đèn flash chói lòa cả giáo đường, có thanh âm nức nở của một số nữ nhân…

Anh bỏ mặc tất cả. Dửng dưng bước từng bước dài, chì muốn chạy khỏi nơi đây ngay lập tức.

Tung cửa. Ánh nắng lập tức tràn vào tầm nhìn, rạng ngời đến nỗi lóa cả tâm can.

Ấy vậy mà, anh lại cảm thấy âm u vô hạn.

Thiên Ân?

Là ơn trời sao?

Là kết tinh tình yêu sao?

Tại sao lại chẳng phải là của anh và người đàn bà đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook