Chương 4: Thà Giết Đi
Faithfair
08/05/2013
Từ một thiếu nữ mười tám nông nỗi, thoáng chốc cô đã mang khí thế một nữ cường nhân chính chắn, lẩn khuất trong đáy mắt là sự quyết tâm tăm tối.
“Khi em bắt đầu cảm thấy nếu chiếm không được thì thà giết đi.”
Giờ học Tài Chính Tiền Tệ của bọn Văn Thành.
Chán đến ngáp lên ngáp xuống. Phó tướng quay sang hướng đại ca, thấy hắn ta đã ngã người ra ngủ như thường lệ. Thầy Hoài khi lướt ngang đôi lúc còn cố tình nhẹ bước, chứ đừng nói đến xách tai đánh thức học sinh lười biếng. Thật không hiểu Chính Luận làm sao lên lớp, vì mỗi lần thi cử hắn đều bỏ giấy trắng, khoác nón bảo hiểm đường hoàng bước ra khỏi lớp. Nghe đâu Võ thiếu gia là một thiên tài, vốn đã được huần luyện kỹ càng bởi các chuyên gia trong ngành từ thuở nương nhờ Hoàng Thạc Dã. Việc gia nhập cái trò cắp sách đến trường, có chăng đều vì sự chán chường của hắn đã lên đến đỉnh diểm, sinh ra ý muốn thưởng thức đời sống ‘thường dân.’
Chỉ khổ cho cái thân Văn Thành, vì phải giữ vững lớp vỏ bao bọc là một sinh viên gương mẫu, nên phải è đầu ra học, vừa học mà vừa quản lý băng nhóm cho Chính Luận nữa chứ! Bọn công tử lẫn đầu gấu trong trường này, phần lớn đều quy tụ dưới trướng Chính Luận vì gia thế đáng sợ của anh chàng, cứ mong sẽ được người thừa kế tương lai của tập đoàn hắc diện Võ Gia chú ý đến. Văn Thành là người xử lý mọi chuyện, trong khi Chính Luận không thèm làm gì. Con người đó, Văn Thành cảm thấy hắn dường như đã mất hẳn hứng thú với cuộc sống, hoàn toàn không quan tâm khi được người ta ái mộ, tôn sùng, sợ hãi, thậm chí nhạo báng… cứ như mạch cảm xúc đã đứt bặt từ lâu. Đối với hắn, mọi diễn biến kịch tính xung quanh, chẳng khác nào một bộ phim không–một–chút–thú–vị được trình chiếu trước mặt hằng ngày. Trong bộ phim này, hắn là đại ca, là hoàng tử, sở hữu thế lực đáng gờm, một người bạn gái mẫu mực, một đám đàn em trung thành cẩn cẩn – và cả Văn Thành, phó tướng kiêm đạo diễn bộ phim.
Văn Thành còn nhớ, lần đầu tiên anh hỏi hắn vì sao lại không hề từ chối khi được tôn làm đại ca của một bọn nhóc sinh viên hỉ mũi chưa sạch, không lẽ hắn – đường đường xuất thân từ bộ máy đanh thép của nhà họ Hoàng – lại màng đến mấy trò đánh trận giả nhí nhố này? Câu trả lời của hắn đã khiến anh có phần chột dạ, song lại không ngạc nhiên mấy trước thái độ bất cần thường thấy này: “Tự dưng có một đám trẻ ngu xuẩn đến nhận tôi làm đại ca, có bại não mới từ chối. Vở kịch này có vài phần thú vị.”
Thở dài, Văn Thành hiểu chứ. Tất cả mọi việc: vào vai sinh viên, băng nhóm học đường, cuồng quay trong lứa tuổi của mình, chẳng qua chỉ là những tình tiết trong vở kịch giúp giải khuây của ngài Võ Gia. Huống chi, việc quay về với lứa tuổi của mình, đã khiến sinh hoạt của Võ Chính Luận trở nên dễ dàng hơn rất nhiều: không ai phiền hà, không người khiêu khích, không những va chạm tanh mùi thuốc súng, máu tươi.
Hắn đã từng đắm chìm vào thế giới tội lỗi đó. Và vô cùng chán ngán nó.
Vì vậy, Văn Thành không mấy ngạc nhiên khi Võ Chính Luận ghét sự ồn ào náo nhiệt đến vậy. Tuy đăng ký vào khoa Kinh Tế và lên lớp đều đều, song phần lớn thời gian hắn đều nghỉ học, lái xe vòng quanh các ngõ ngách của cái đất nước nhỏ bé này. Khi hiếm hoi chường mặt đến trường, lại chẳng bao giờ ở quá vài tiếng, do không thích ứng với không khí chộn rộn của bọn sinh viên. Ngay cả khi ở với bạn gái, Yến Nhi cũng phải biết điều mà kiệm lời.
Duy nhất, có một điều đáng ngạc nhiên: một năm trở lại đây, hắn đột nhiên đi học rất đều đặn. Ai ai cũng nghĩ đó là do sự xuất hiện của Yến Nhi. Song, chuyện này luôn gợi lên một cái gì đó khó hiểu trong đầu Văn Thành. Anh không nghĩ Yến Nhi chính là nguyên nhân.
Anh có cảm giác, hắn đang chờ. Chờ một điều gì đó chấn động xảy ra…
* * *
“Em nói cái gì? Nói lại xem nào?”
Văn Thành giật mình ngó xuống phía thầy Hoài, chợt nhận ra sự thinh lặng trong lớp hôm nay không đơn giản chỉ vì uy danh của vị thầy giáo khó tính.
Mái tóc nâu lọn bồng bềnh cùng khuôn mặt thuần khiết. Quần áo Gucci chính hiệu cùng chiếc túi LV đủng đỉnh. Và đặc biệt là đôi gày cao gót đỏ chói.
Văn Thành mỉm cười. Bên cạnh anh, Chính Luận vẫn bất động, đôi mắt nhắm nghiền.
“Thưa thầy, em đến đây để được ở bên cạnh người em thích. Xin thầy cho em ở lại trong lớp.”
“Em—” ‘Tôn Hoài là một người nổi tiếng khó tính, giận đến đỏ mặt tía tai. ”Em nghĩ mình là ai? Ra khỏi lớp tôi ngay!”
Nguyễn Ái nở nụ cười trong sáng trước bao con mắt kinh ngạc của lũ sinh viên lớp trên. Cô đưa tay lên, ra dấu cho vị thầy giáo lại gần, đoạn nhón chân và rỉ thầm vào tai ông vài điều.
Ban đầu chân mày thầy Hoài nhíu lại dữ dội. Sau lại dần dần giãn ra đến yên bình, thậm chí có phần vui vẻ.
“Tha—thật sao?” Tôn Hoài đột nhiên mở to mắt, sửng sốt.
Nguyễn Ái ngoác miệng cười tươi tắn, mắt híp lại. “Em thề!”
“Tôi…tôi không…” khuôn mặt vốn thường ngày cáu kỉnh của thầy Hoài bỗng nhiên mềm nhũn đến tội nghiệp, sự cảm kích pha lẫn bối rối toát ra trong đáy mắt.
“No problemo!” Nguyễn Ái nhí nhảnh nói. Rồi trước bao đôi mắt kinh hoàng của mọi người, cô nhón chân lên hôn một cái rõ to vào má ông thầy khó tính.
“Vậy nhé! Em đi tìm chỗ ngồi của mình đây!”
Rồi cô hấp tấp bước lên những bậc thang của dãy bàn trên, tiếng giày lốp cốp vang vọng cả gian phòng, bỏ lại phía sau một Tôn Hoài sững sờ như pho tượng.
“Chào anh Luận! Chào anh Văn Thành!” Nguyễn Ái vui vẻ nói, đoạn ngồi xuống bên cạnh Chính Luận. “Em đến để khuếch trương chiến–lược phản–diện của mình đây!”
“Cái con bé này… đúng là lắm chiêu thật,” Văn Thành ngoác miệng cười, nhoài người sang Nguyễn Ái. “Em làm cách nào hay thế, phản diện?”
“Hì hì…” Nguyễn Ái cười híp mắt, quay qua nhìn quanh rồi nhoài người đến sát Văn Thành nói nhỏ. Chỗ họ đối mặt nhau bây giờ, chính là ngay trước mặt kẻ ngồi giữa vẫn đang ngã người say ngủ: Chính Luận.
“Em tìm được nguồn tim thích hợp để thay cho con ông ấy.”
“Thay tim? Làm sao em biết được chuyện đó?”
“Có tiền có quyền muốn biết gì chẳng được,” cô cười một cách đơn thuần.
“Em làm vậy không cảm thấy mình sai sao?”
“Sai sao được khi điều đó cứu được người? Em theo chủ nghĩa hiện thực, việc gì đem lại kết quả thì làm. Khái niệm sai đúng không quan trọng.”
“Vậy… không sợ người khác nói là dựa vào cha mẹ sao?”
“Không hề. Vì quả thật em dựa vào gia thế mà. Và người đó không phải ba em.”
Văn Thành cúi đầu, mắt nheo lại ra chiều nghi ngờ, “Đừng nói với anh là… em làm thế này với tất cả thầy cô của Chính Luận nhé.”
Nguyễn Ái đập tay xuống bàn, miệng cười đắc chí. “Chính xác! Bởi em mới nói anh có radar rất nhạy đó, đồng minh!”
“Này, anh chỉ giỡn thôi,” mắt Văn Thành mở to, giọng đột nhiên nghiêm túc. “Em thật sự làm thế?”
“Đúng.”
“Mất công lớn vậy chỉ để đến lớp cùng Chính Luận?”
“Đúng.”
“Nhưng… làm cách nào… bọn anh có trên mười giáo viên bộ môn…” Văn Thành ngập ngừng với sự sửng sốt giờ đã bị thay bằng tính tò mò thuần túy.
“Là người thì đều có điểm yếu cả thôi. Ban ơn lộc không được thì hăm dọa, có nhiều cách lắm…” Nguyễn Ái đưa tay lên mân mê tai, mắt ngó lên trần nhà ra chiều suy nghĩ.
Sững sờ một lúc trước dáng vẻ chân thành của con người trước mặt, Văn Thành thật không ngờ cô bé suýt soát mười–tám này lại có thể nói ra những điều thủ đoạn như thế mà không hề chớp mắt, hay một chút mảy may tội lỗi.
“Này, hỏi thật,” anh nhanh chóng lấy lại vẻ tinh nghịch thường ngày. “Em đạo gì thế?”
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cô lắc đầu. “Em không có đạo.”
“Vậy em thích nhất đạo gì?”
“Hừm… có lẽ là đạo Chúa.”
“Thế thì chết em rồi. Chết sẽ xuống địa ngục đấy, phải đi xưng tội thôi…”
“Sao phải xưng tội?” Nguyễn Ái vô cùng ngạc nhiên.
“Vì làm điều trái lương tâm chứ sao?”
“Nhưng em đâu có thấy lương tâm bị trái đâu…” cô bĩu môi.
“Còn không nữa?” anh giả vờ nghiêm nghị. “Ép buộc người khác làm điều mình không thích là trái lương tâm chứ gì?”
“Ép buộc người khác chỉ là không đúng thôi. Chứ từ đâu ra chuyện trái với lương tâm?”
“Hả? Là sao? Em biết nó là sai, nhưng lại không cắn rứt lương tâm?”
“‘Sai’ là chuẩn mực của xã hội. Trong chuẩn mực của em thì việc gì thích là không sai.”
“Em ích kỷ quá đấy, cô nhóc,” Văn Thành cười hề hề.
“Em là ‘phản diện’ mà,” Nguyễn Ái cười lại.
“Xem ra, em yêu Chính Luận mất rồi.”
“…”
“Sao thế, Nguyễn Ái cường hùng của chúng ta cũng có lúc cứng họng sao?”
Nguyễn Ái quay sang nhìn khuôn mặt Chính Luận đang say ngủ. Thiếu gia Võ Gia mang nét đẹp pha lẫn giữa Đông Phương huyền bí và Tây Phương sắc sảo. Mi dài, chiếc mũi thẳng và hốc mắt sâu nói rõ nguồn gốc Châu Âu gợi cảm, đôi môi mỏng và khóe môi cong hứa hẹn một nụ cười hớp hồn — mặc dù chưa một ai thấy được điều đó. Khuôn mặt góc cạnh rất nam tính, như thể được tạc ra từ những pho tượng chiến binh La Mã…
“Anh ấy đúng là đẹp trai thật…” Nguyễn Ái thở dài đầy mơ mộng.
“Vậy em yêu anh ta thật sự chỉ vì đẹp sao?”
Nguyễn Ái dường như không nghe thấy Văn Thành hỏi gì, cô tiếp tục phát biểu một cách say mê. “Bạn trai của em trước đây đêu rất điển trai, nhưng không ai đẹp được một góc bằng anh ấy… Có lẽ đó là lý do em thích anh Chính Luận nhất từ trước đến giờ.”
Văn Thành xụ mặt, trợn mắt khi nhìn vẻ mơ màng trên mặt Nguyễn Ái. “Này cô nương, em có cần phải đi rêu rao sự nông cạn của mình thế không?”
Nguyễn Ái quay lại Văn Thành, nhíu mày thắc mắc. “Nông cạn?”
“Yêu người ta vì vẻ bề ngoài.”
“Không phải ai cũng thế à?”
“Dĩ nhiên không rồi. Em đang sống trong thế giới nào thế?”
“Không vì thế thì xã hội có thẩm mỹ viện làm gì? Còn sản phẩm làm đẹp, vâng vâng và vâng vâng…?”
“Đó là cách nghĩ của riêng em thôi. Tình yêu bao hàm nhiều thứ lắm…”
Nguyễn Ái nhăn mũi. “Không hiểu. Nói chung em đã tìm được người đàn ông đẹp trai nhất thế gian này rồi, người có thể sẽ khiến em yêu cuồng nhiệt.”
“…” Văn Thành thở dài. “Thôi mốt em lớn sẽ hiểu. Nhưng mà ‘sẽ’ là thế nào? Em vẫn chưa ‘bắt đầu’ yêu sao?”
“Chưa.”
“Hay thật. Em là người máy hay sao mà biết lập trình của mình thế?” Văn Thành quay lại vẻ tò mò tinh nghịch thường ngày.
“Biết chứ sao không,” Nguyễn Ái nhún vai.
“Thế như thế nào mới biết được đã bắt đầu?”
Vẻ mặt Nguyễn Ái thay đổi. Từ một thiếu nữ mười tám nông nỗi, thoáng chốc cô đã mang khí thế một nữ cường nhân chính chắn, lẩn khuất trong đáy mắt là sự quyết tâm tăm tối.
“Khi em bắt đầu cảm thấy nếu chiếm không được thì thà giết đi.”
Khóe miệng Ác Ma lại một lần nữa nhếch lên. Nhưng không một ai trông thấy.
“Khi em bắt đầu cảm thấy nếu chiếm không được thì thà giết đi.”
Giờ học Tài Chính Tiền Tệ của bọn Văn Thành.
Chán đến ngáp lên ngáp xuống. Phó tướng quay sang hướng đại ca, thấy hắn ta đã ngã người ra ngủ như thường lệ. Thầy Hoài khi lướt ngang đôi lúc còn cố tình nhẹ bước, chứ đừng nói đến xách tai đánh thức học sinh lười biếng. Thật không hiểu Chính Luận làm sao lên lớp, vì mỗi lần thi cử hắn đều bỏ giấy trắng, khoác nón bảo hiểm đường hoàng bước ra khỏi lớp. Nghe đâu Võ thiếu gia là một thiên tài, vốn đã được huần luyện kỹ càng bởi các chuyên gia trong ngành từ thuở nương nhờ Hoàng Thạc Dã. Việc gia nhập cái trò cắp sách đến trường, có chăng đều vì sự chán chường của hắn đã lên đến đỉnh diểm, sinh ra ý muốn thưởng thức đời sống ‘thường dân.’
Chỉ khổ cho cái thân Văn Thành, vì phải giữ vững lớp vỏ bao bọc là một sinh viên gương mẫu, nên phải è đầu ra học, vừa học mà vừa quản lý băng nhóm cho Chính Luận nữa chứ! Bọn công tử lẫn đầu gấu trong trường này, phần lớn đều quy tụ dưới trướng Chính Luận vì gia thế đáng sợ của anh chàng, cứ mong sẽ được người thừa kế tương lai của tập đoàn hắc diện Võ Gia chú ý đến. Văn Thành là người xử lý mọi chuyện, trong khi Chính Luận không thèm làm gì. Con người đó, Văn Thành cảm thấy hắn dường như đã mất hẳn hứng thú với cuộc sống, hoàn toàn không quan tâm khi được người ta ái mộ, tôn sùng, sợ hãi, thậm chí nhạo báng… cứ như mạch cảm xúc đã đứt bặt từ lâu. Đối với hắn, mọi diễn biến kịch tính xung quanh, chẳng khác nào một bộ phim không–một–chút–thú–vị được trình chiếu trước mặt hằng ngày. Trong bộ phim này, hắn là đại ca, là hoàng tử, sở hữu thế lực đáng gờm, một người bạn gái mẫu mực, một đám đàn em trung thành cẩn cẩn – và cả Văn Thành, phó tướng kiêm đạo diễn bộ phim.
Văn Thành còn nhớ, lần đầu tiên anh hỏi hắn vì sao lại không hề từ chối khi được tôn làm đại ca của một bọn nhóc sinh viên hỉ mũi chưa sạch, không lẽ hắn – đường đường xuất thân từ bộ máy đanh thép của nhà họ Hoàng – lại màng đến mấy trò đánh trận giả nhí nhố này? Câu trả lời của hắn đã khiến anh có phần chột dạ, song lại không ngạc nhiên mấy trước thái độ bất cần thường thấy này: “Tự dưng có một đám trẻ ngu xuẩn đến nhận tôi làm đại ca, có bại não mới từ chối. Vở kịch này có vài phần thú vị.”
Thở dài, Văn Thành hiểu chứ. Tất cả mọi việc: vào vai sinh viên, băng nhóm học đường, cuồng quay trong lứa tuổi của mình, chẳng qua chỉ là những tình tiết trong vở kịch giúp giải khuây của ngài Võ Gia. Huống chi, việc quay về với lứa tuổi của mình, đã khiến sinh hoạt của Võ Chính Luận trở nên dễ dàng hơn rất nhiều: không ai phiền hà, không người khiêu khích, không những va chạm tanh mùi thuốc súng, máu tươi.
Hắn đã từng đắm chìm vào thế giới tội lỗi đó. Và vô cùng chán ngán nó.
Vì vậy, Văn Thành không mấy ngạc nhiên khi Võ Chính Luận ghét sự ồn ào náo nhiệt đến vậy. Tuy đăng ký vào khoa Kinh Tế và lên lớp đều đều, song phần lớn thời gian hắn đều nghỉ học, lái xe vòng quanh các ngõ ngách của cái đất nước nhỏ bé này. Khi hiếm hoi chường mặt đến trường, lại chẳng bao giờ ở quá vài tiếng, do không thích ứng với không khí chộn rộn của bọn sinh viên. Ngay cả khi ở với bạn gái, Yến Nhi cũng phải biết điều mà kiệm lời.
Duy nhất, có một điều đáng ngạc nhiên: một năm trở lại đây, hắn đột nhiên đi học rất đều đặn. Ai ai cũng nghĩ đó là do sự xuất hiện của Yến Nhi. Song, chuyện này luôn gợi lên một cái gì đó khó hiểu trong đầu Văn Thành. Anh không nghĩ Yến Nhi chính là nguyên nhân.
Anh có cảm giác, hắn đang chờ. Chờ một điều gì đó chấn động xảy ra…
* * *
“Em nói cái gì? Nói lại xem nào?”
Văn Thành giật mình ngó xuống phía thầy Hoài, chợt nhận ra sự thinh lặng trong lớp hôm nay không đơn giản chỉ vì uy danh của vị thầy giáo khó tính.
Mái tóc nâu lọn bồng bềnh cùng khuôn mặt thuần khiết. Quần áo Gucci chính hiệu cùng chiếc túi LV đủng đỉnh. Và đặc biệt là đôi gày cao gót đỏ chói.
Văn Thành mỉm cười. Bên cạnh anh, Chính Luận vẫn bất động, đôi mắt nhắm nghiền.
“Thưa thầy, em đến đây để được ở bên cạnh người em thích. Xin thầy cho em ở lại trong lớp.”
“Em—” ‘Tôn Hoài là một người nổi tiếng khó tính, giận đến đỏ mặt tía tai. ”Em nghĩ mình là ai? Ra khỏi lớp tôi ngay!”
Nguyễn Ái nở nụ cười trong sáng trước bao con mắt kinh ngạc của lũ sinh viên lớp trên. Cô đưa tay lên, ra dấu cho vị thầy giáo lại gần, đoạn nhón chân và rỉ thầm vào tai ông vài điều.
Ban đầu chân mày thầy Hoài nhíu lại dữ dội. Sau lại dần dần giãn ra đến yên bình, thậm chí có phần vui vẻ.
“Tha—thật sao?” Tôn Hoài đột nhiên mở to mắt, sửng sốt.
Nguyễn Ái ngoác miệng cười tươi tắn, mắt híp lại. “Em thề!”
“Tôi…tôi không…” khuôn mặt vốn thường ngày cáu kỉnh của thầy Hoài bỗng nhiên mềm nhũn đến tội nghiệp, sự cảm kích pha lẫn bối rối toát ra trong đáy mắt.
“No problemo!” Nguyễn Ái nhí nhảnh nói. Rồi trước bao đôi mắt kinh hoàng của mọi người, cô nhón chân lên hôn một cái rõ to vào má ông thầy khó tính.
“Vậy nhé! Em đi tìm chỗ ngồi của mình đây!”
Rồi cô hấp tấp bước lên những bậc thang của dãy bàn trên, tiếng giày lốp cốp vang vọng cả gian phòng, bỏ lại phía sau một Tôn Hoài sững sờ như pho tượng.
“Chào anh Luận! Chào anh Văn Thành!” Nguyễn Ái vui vẻ nói, đoạn ngồi xuống bên cạnh Chính Luận. “Em đến để khuếch trương chiến–lược phản–diện của mình đây!”
“Cái con bé này… đúng là lắm chiêu thật,” Văn Thành ngoác miệng cười, nhoài người sang Nguyễn Ái. “Em làm cách nào hay thế, phản diện?”
“Hì hì…” Nguyễn Ái cười híp mắt, quay qua nhìn quanh rồi nhoài người đến sát Văn Thành nói nhỏ. Chỗ họ đối mặt nhau bây giờ, chính là ngay trước mặt kẻ ngồi giữa vẫn đang ngã người say ngủ: Chính Luận.
“Em tìm được nguồn tim thích hợp để thay cho con ông ấy.”
“Thay tim? Làm sao em biết được chuyện đó?”
“Có tiền có quyền muốn biết gì chẳng được,” cô cười một cách đơn thuần.
“Em làm vậy không cảm thấy mình sai sao?”
“Sai sao được khi điều đó cứu được người? Em theo chủ nghĩa hiện thực, việc gì đem lại kết quả thì làm. Khái niệm sai đúng không quan trọng.”
“Vậy… không sợ người khác nói là dựa vào cha mẹ sao?”
“Không hề. Vì quả thật em dựa vào gia thế mà. Và người đó không phải ba em.”
Văn Thành cúi đầu, mắt nheo lại ra chiều nghi ngờ, “Đừng nói với anh là… em làm thế này với tất cả thầy cô của Chính Luận nhé.”
Nguyễn Ái đập tay xuống bàn, miệng cười đắc chí. “Chính xác! Bởi em mới nói anh có radar rất nhạy đó, đồng minh!”
“Này, anh chỉ giỡn thôi,” mắt Văn Thành mở to, giọng đột nhiên nghiêm túc. “Em thật sự làm thế?”
“Đúng.”
“Mất công lớn vậy chỉ để đến lớp cùng Chính Luận?”
“Đúng.”
“Nhưng… làm cách nào… bọn anh có trên mười giáo viên bộ môn…” Văn Thành ngập ngừng với sự sửng sốt giờ đã bị thay bằng tính tò mò thuần túy.
“Là người thì đều có điểm yếu cả thôi. Ban ơn lộc không được thì hăm dọa, có nhiều cách lắm…” Nguyễn Ái đưa tay lên mân mê tai, mắt ngó lên trần nhà ra chiều suy nghĩ.
Sững sờ một lúc trước dáng vẻ chân thành của con người trước mặt, Văn Thành thật không ngờ cô bé suýt soát mười–tám này lại có thể nói ra những điều thủ đoạn như thế mà không hề chớp mắt, hay một chút mảy may tội lỗi.
“Này, hỏi thật,” anh nhanh chóng lấy lại vẻ tinh nghịch thường ngày. “Em đạo gì thế?”
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cô lắc đầu. “Em không có đạo.”
“Vậy em thích nhất đạo gì?”
“Hừm… có lẽ là đạo Chúa.”
“Thế thì chết em rồi. Chết sẽ xuống địa ngục đấy, phải đi xưng tội thôi…”
“Sao phải xưng tội?” Nguyễn Ái vô cùng ngạc nhiên.
“Vì làm điều trái lương tâm chứ sao?”
“Nhưng em đâu có thấy lương tâm bị trái đâu…” cô bĩu môi.
“Còn không nữa?” anh giả vờ nghiêm nghị. “Ép buộc người khác làm điều mình không thích là trái lương tâm chứ gì?”
“Ép buộc người khác chỉ là không đúng thôi. Chứ từ đâu ra chuyện trái với lương tâm?”
“Hả? Là sao? Em biết nó là sai, nhưng lại không cắn rứt lương tâm?”
“‘Sai’ là chuẩn mực của xã hội. Trong chuẩn mực của em thì việc gì thích là không sai.”
“Em ích kỷ quá đấy, cô nhóc,” Văn Thành cười hề hề.
“Em là ‘phản diện’ mà,” Nguyễn Ái cười lại.
“Xem ra, em yêu Chính Luận mất rồi.”
“…”
“Sao thế, Nguyễn Ái cường hùng của chúng ta cũng có lúc cứng họng sao?”
Nguyễn Ái quay sang nhìn khuôn mặt Chính Luận đang say ngủ. Thiếu gia Võ Gia mang nét đẹp pha lẫn giữa Đông Phương huyền bí và Tây Phương sắc sảo. Mi dài, chiếc mũi thẳng và hốc mắt sâu nói rõ nguồn gốc Châu Âu gợi cảm, đôi môi mỏng và khóe môi cong hứa hẹn một nụ cười hớp hồn — mặc dù chưa một ai thấy được điều đó. Khuôn mặt góc cạnh rất nam tính, như thể được tạc ra từ những pho tượng chiến binh La Mã…
“Anh ấy đúng là đẹp trai thật…” Nguyễn Ái thở dài đầy mơ mộng.
“Vậy em yêu anh ta thật sự chỉ vì đẹp sao?”
Nguyễn Ái dường như không nghe thấy Văn Thành hỏi gì, cô tiếp tục phát biểu một cách say mê. “Bạn trai của em trước đây đêu rất điển trai, nhưng không ai đẹp được một góc bằng anh ấy… Có lẽ đó là lý do em thích anh Chính Luận nhất từ trước đến giờ.”
Văn Thành xụ mặt, trợn mắt khi nhìn vẻ mơ màng trên mặt Nguyễn Ái. “Này cô nương, em có cần phải đi rêu rao sự nông cạn của mình thế không?”
Nguyễn Ái quay lại Văn Thành, nhíu mày thắc mắc. “Nông cạn?”
“Yêu người ta vì vẻ bề ngoài.”
“Không phải ai cũng thế à?”
“Dĩ nhiên không rồi. Em đang sống trong thế giới nào thế?”
“Không vì thế thì xã hội có thẩm mỹ viện làm gì? Còn sản phẩm làm đẹp, vâng vâng và vâng vâng…?”
“Đó là cách nghĩ của riêng em thôi. Tình yêu bao hàm nhiều thứ lắm…”
Nguyễn Ái nhăn mũi. “Không hiểu. Nói chung em đã tìm được người đàn ông đẹp trai nhất thế gian này rồi, người có thể sẽ khiến em yêu cuồng nhiệt.”
“…” Văn Thành thở dài. “Thôi mốt em lớn sẽ hiểu. Nhưng mà ‘sẽ’ là thế nào? Em vẫn chưa ‘bắt đầu’ yêu sao?”
“Chưa.”
“Hay thật. Em là người máy hay sao mà biết lập trình của mình thế?” Văn Thành quay lại vẻ tò mò tinh nghịch thường ngày.
“Biết chứ sao không,” Nguyễn Ái nhún vai.
“Thế như thế nào mới biết được đã bắt đầu?”
Vẻ mặt Nguyễn Ái thay đổi. Từ một thiếu nữ mười tám nông nỗi, thoáng chốc cô đã mang khí thế một nữ cường nhân chính chắn, lẩn khuất trong đáy mắt là sự quyết tâm tăm tối.
“Khi em bắt đầu cảm thấy nếu chiếm không được thì thà giết đi.”
Khóe miệng Ác Ma lại một lần nữa nhếch lên. Nhưng không một ai trông thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.