Chương 45: Thỏa Thuận
Faithfair
08/05/2013
Kéo sát hơn cổ áo măng-tô, Nguyễn Đỗ Văn Thành bước đi như chạy giữa khoảng sân đầy gió. Cái lạnh – dù vừa phải – của mùa xuân vùng đất mệnh danh “Thủ Phủ Toàn Thế Giới”, đối với một kẻ đã quá quen với thời tiết hanh khô tại California, hay oi bức ẩm ướt của Sài Gòn thì quả thật chẳng khác nào cực hình. Bằng chứng là, những con người đi quanh anh ai nấy đều com–lê mỏng manh thanh lịch, Văn Thành cảm thấy có phần mất mặt khi chỉ mỗi mình là áo quần ôm đồm, trong lòng không khỏi rủa thầm con người tính tình dị hợm lại chọn gặp nhau tại địa điểm quái gỡ vô cùng này.
À, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng đã trở nên quái gỡ đấy sao?
Giữa cái thời tiết rét mướt xuống gần 10 độ C, thế mà dáng hình lực lưỡng kia chỉ vỏn vẹn được bao bọc bởi áo thun đen mỏng manh, tai nghe cách âm choàng qua đầu, mắt kiếng chống bức xạ kéo xuống ngang tầm mắt. Và trên tay là khẩu súng dài đen bóng.
Âm thanh khô rát trỗi lên vang vọng cả góc trời, bước chân của Văn Thành có hơi khựng lại.
Là shotgun. Tuyệt đối không phải súng tập sự thông thường.
Có ngu ngốc quá không khi đến đây tay không như vậy nhỉ? – Văn Thành băn khoăn trong lòng, trong phút chốc đã trở nên thất kinh khi kẻ cầm súng chậm rãi quay về hướng mình, động tác vẫn là nhắm bắn.
Nửa phút trôi qua trong sự căng thẳng cực kỳ quỷ dị. Đến cuối cùng kẻ kia hạ súng, chân sải những bước dài về phía anh, khóe miệng nở một nụ cười hòa hảo.
Đẹp đến khiến người ta bất ngờ!
Nếu không phải đã được báo trước, Văn Thành thề rằng con người đang bắt tay anh với nụ cười rạng ngời còn hơn mặt trời xứ Việt kia, chắc chắn là một kẻ xa lạ mà cả đời này anh chưa từng giáp mặt.
Vẻ ngoài không đổi khác bao nhiêu, có chăng thì già giặn hơn, phong trần hơn, vạm vỡ hơn… nhưng anh vẫn cứ khư khư với lòng rằng, đứng trước mặt mình là một người hoàn toàn khác.
Cũng phải thôi, cậu ta nào có phải Võ Gia Chính Luận của ngày nào.
Kẻ này tên Lorenzo, mang họ Da Costa. Ông vua của đế quốc điện máy Costa lẫy lừng oanh liệt.
Quá bất ngờ vì thái độ niềm nở và cách hành xử rất ư thiện chí từ đối phương, Văn Thành chỉ biết sững ra tại chỗ, quên cả rút tay về sau cử chỉ giao tiếp.
Lorenzo nụ cười không tắt, tay đưa khẩu shotgun lên ước lượng vài giây rồi bình thản ném cho Văn Thành. “SPAS–15, loại hàng ‘bản hiệu’ bấy lâu của Võ Gia, nếu tôi không lầm thì đang rất được ưa chuộng tại Trung Đông,” đoạn quay xuống sửa lại găng tay và tháo kính ra.
Văn Thành cười trừ, ánh mắt đề phòng xoáy vào biểu hiện thoải mái của kẻ đối diện. Rốt cục chuyện này là sao? Gã đàn ông này thực sự là “tảng băng sống” của Việt Duệ ngày xưa? Năm năm thôi có thể khiến con người ta thay đổi dường này? Trước mặt kẻ nhẫn tâm phản bội mình hôm xưa lại có thể cười nói giả lả?
“Xem ra cậu lầm rồi. Chính–“ bần thần, anh nhanh chóng sửa lời “–Lorenzo, tôi không rành súng, lại càng không hề biết Võ Gia mua bán thứ này.”
“Thôi nào, Giám đốc Nguyễn,” Lorenzo bất ngờ vỗ vai anh đôm đốp, miệng cười hào sảng. “Tôi không hề có ý bẫy dụ anh điều gì. Không cần phải giữ kẽ với tôi như vậy. Anh có rành súng ống hay không, Võ Gia buôn bán thứ gì thì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ.”
Văn Thành không tin Lorenzo đã bỏ qua chuyện cũ, nhưng cũng không nghĩ cậu ta có thể làm gì được mình lúc này. Dù gì, trong tay anh cũng đang nắm giữ lá thẻ thông hành duy nhất có thể mở đường cho cậu trở về Châu Á. Nếu không tự tin về khoảng này, anh cũng đâu dại khờ đến nỗi một thân một mình bí mật chui vào hang ổ kẻ địch?
Lấy lại vẻ hài hước thường ngày, anh nhìn xuống khẩu shotgun trong tay vài giây, đoạn giương lên ngang tầm mắt và bắn liền ba phát xuyên qua hình nhân cách đó khá xa.
“Rất khá, SPAS–15 vẫn sản xuất ở Ý là tốt nhất.” Văn Thành mỉm cười tinh ý, đoạn quay sang trao khẩu súng lại cho một trong những tên hầu cận gần đó. “Nhưng tôi tin cuộc hẹn hôm nay không phải về vấn đề này. Cậu thừa biết tôi không hề nhúng tay vào các cuộc làm ăn chính thức của bang hội.”
“Nhưng anh có chuẩn bị rất tốt, tin rằng hứng thú cũng không nhỏ?”
Nhướn một bên mày, Văn Thành nhìn chằm chằm vào vẻ hứng thú thuần túy trên mặt Lorenzo, mắt hơi nheo lại đầy nghi vấn. “Chúng ta không phải xa lạ, không cần câu nệ nói vòng nói quanh.”
“Nào, nào,” trước sự ngạc nhiên thầm kín của anh, Lorenzo không những bật cười sảng khoái, mà còn choàng tay sang bá lấy vai anh như những người bạn thân lâu ngày gặp lại. Văn Thành là kẻ ứng biến nhanh lẹ, khả năng thích nghi không kém loài tắc kè bông là bao, vì thế nhanh chóng hòa nhập vào tình huống. Họ sóng vai rảo bước chầm chậm về phía một tòa nhà nhỏ, không khí nhẹ nhàng không hề mang chút thù địch.
“Năm năm rồi, anh phấn đấu năm năm trong cái Võ Gia đó, đến rốt cục chỉ là một tổng giám đốc bề mặt một công ty mang tính chất ngụy trang. Tôi tin đấu chí của anh không nhỏ như vậy.”
Quay sang Văn Thành, giọng Lorenzo trầm lại đôi chút, chứa chan nốt dẫn dụ của những doanh nhân mặt trắng. “Như thế này, anh làm cho tôi một việc. Đế quốc của tôi sẽ chia cho anh một nửa.”
Bước chân Văn Thành khựng lại.
“Một nửa?” mắt anh choàng mở.
“Đúng, một nửa.” Lorenzo bình thản xác định.
“Cậu làm tôi sợ đấy, Lorenzo. Việc tương ứng với món thù lao đó sợ rằng khả năng tôi không thễ thực hiện.”
“Đừng khiêm tốn, người anh em,” Lorenzo lại cười, mắt phất lên sự tán thưởng không thèm che giấu. “Mười lăm tuổi đã được đào tạo trong bộ máy Võ Gia, còn có gì anh không làm nỗi?”
Dừng lại một lúc, Văn Thành ôn nhu đáp trả, ánh mắt tịch mịch không rõ cảm xúc. “Xem ra, cậu đã ‘làm bài tập’ rất kỹ trước khi tiếp cận tôi.”
Cửa phòng nghỉ mở ra, Lorenzo thong thả đến cạnh ghế, vớ lấy chiếc áo khoác lên một cách qua loa, cử chỉ không có vẻ gì bị ảnh hường bởi giọng điệu gượng gạo của kẻ đồng hành.
“Dĩ nhiên, vì vậy, giúp tôi thì anh cũng giúp lấy bản thân.”
“Ý cậu là gì?”
“Anh không để ý một việc ư?” tiến đến trước mặt Văn Thành, Lorenzo cười nhẹ, mắt xoáy thẳng vào đối phương. “Càng già, anh càng giống một người.”
Quai hàm Văn Thành cứng lại.
“Anh là cháu của hắn,” Lorenzo bình hòa kết luận.
Vẻ mặt Văn Thành cực kỳ khó coi, song lại không hề phản bác. Có ích sao? Với tầm ảnh hưởng của mình, Lorenzo Da Costa rõ ràng có đủ khả năng để bới móc quá khứ của anh một cách triệt để. Tuy nhiên, duy nhất có một việc, dù có đào sâu đến cỡ nào, cậu ta cũng không thể chạm đến…
Và bây giờ tuyệt nhiên chưa phải lúc để nói ra. Văn Thành có dự cảm rất xấu về con người “mới” này… Đây dường như không còn đơn thuần là sự thay đổi nữa. Võ Gia Chính Luận đã biến chất.
Chậm rãi mở nắp bình nước, Lorenzo ra dấu cho một lão già đứng gần đó lên tiếng, mắt vẹn nguyên vẻ thư thái, không hề rời đối phương khi ngửa cổ giải khát.
“Nguyễn Đỗ Văn Thành, tên thật là Hoàng Chấn Lưu, tuổi thật là hai–mươi–chín, con trai của Hoàng Ngọc Kim, cháu ruột của Hoàng Công. Sinh ra bởi một người mẹ làm nghề bán dâm vốn sinh sống tại khu ổ chuột của Nam Sài Gòn. Năm lên mười lăm từ trường về thì phát hiện nhà cửa trống trải, sau đó được một phụ nữ ngoại lai tên Gianna cho biết: Hoàng Ngọc Kim cùng một đứa trẻ giác hơi đồng tuổi với cậu vô tình có măt trong nhà đều bị giết hại, thằng bé đó rõ ràng đã thế mạng cho Hoàng Chấn Lưu. Trong hai năm tiếp theo để tránh cảnh truy sát tận cùng, Hoàng Chấn Lưu đã được thay tên đổi họ và cài vào một quá khứ hoàn toàn mới mẻ. Chẳng bao lâu sau đã được chính Gianna đề cử vào tổ chức, ngẫu nhiên sao lại rơi vào đúng bộ phận của người chú ruột.”
Đoạn thông tin vừa dứt, Lorenzo đã cười nhẹ, giọng nói – ngạc nhiên thay – chứa đầy sự bàng quang khi nhắc đến mẹ ruột của mình, chẳng khác nào đang đề cập đến một nhân vật ngẫu hứng trong bộ phim rẻ tiền nào đó.
“Gianna Da Costa quả thật gan góc hơn tôi tưởng, làm việc cũng không hề sơ hở, nếu không phải cận vệ của bà ta năm xưa vốn là người của ông ngoại tôi phái theo bên người bảo vệ bà, tôi chưa chắc đã nắm rõ bí mật lớn lao này.”
“…”
“Nghe ông ta kể lại, Gianna đã cho biết, kẻ thuê người ra tay đêm đó không ai khác chính là Hoàng Công. Tất cả chỉ vì muốn ém nhẹm xuất thân hèn kém của mình, tiện bề hội nhập vào guồng máy Võ Gia quyền quý.”
Nắm tay Văn Thành siết chặt, mặc dù gương mặt vẫn tràn đầy ý cười.
Che đậy xuất thân hèn kém? Phải chi nó đơn giản như thế, Hoàng Chấn Lưu đã không căm thù Hoàng Công đến vậy, hờn ghét Võ Gia đến thế.
“Vậy việc cậu muốn tôi làm là…?” tuy đã đoán ra, nhưng Văn Thành vẫn muốn xác thực từ chính miệng Lorenzo.
“Giết Hoàng Công.”
“Được. Nhưng tôi không lấy nửa đế quốc của anh,” Văn Thành nhếch miệng, ánh mắt toát vẻ cương quyết. “Đồng thời sẽ trao trả cho anh sự trong sạch trong vụ việc tai tiếng 5 năm về trước.”
Rồi, anh cười thật tươi.
“Cái giá là Võ Gia.”
“Võ Gia? Tôi và Võ Gia vốn đã không quan hệ. Làm cách nào chi trả cho anh?”
“Hoàng Công mất đi, Hoàng Thạc Dã và đám trưởng lão kia nhất định sẽ đến rước anh về. Tôi muốn anh chấp nhận, sau đó chuyển nhượng lại cho tôi.”
“Như thế có lỗ lã quá không?” Lorenzo nhướn mày. “Ai ai cũng biết một nửa Võ Gia bây giờ chẳng khác nào đã thuộc về Hoàng Thạc Dã và Hoàng Thạc Hy. Cho dù tôi có muốn nhượng lại cho anh, Hoàng Thạc Dã vì chuyện anh phản bội năm xưa, nhất định sẽ không trao ra nửa phần còn lại.”
“Không sao.”
Đúng vậy. Không sao. Chỉ cần việc này khiến Võ Gia Chính Luận mãi mãi rửa tay khỏi Võ Gia, không đường nào quay về – dù là ngẫu nhiên hay cố ý; thì xem như lời hứa năm xưa Văn Thành đã trọn vẹn.
“Anh có chắc?” khóe môi Lorenzo cong lên đầy khiêu khích. “Nắm trong tay một nửa đế quốc Costa hào nhoáng không phải oanh liệt hơn một nửa Võ Gia âm u, nguy hiểm trùng trùng sao?”
Văn Thành gật đầu quả quyết. “Tôi thà đối mặt với những nguy hiểm trông thấy được, còn hơn những gúc thắt âm ngầm mục rữa nơi thương trường.”
Và, mục rữa đến nỗi khiến một con người biến chất đến không ngờ– Văn Thành thêm vào trong tâm trí khi quét mắt qua nụ cười sẵn sàng của kẻ đối diện. Con người này quả thật không còn là Chính Luận ngày nào nữa.
Lorenzo nhún vai, phong thái dễ dãi như đang bàn chuyện dùng bữa. “Tùy anh thôi.”
“Như vậy, chúng ta có một cuộc thỏa thuận?”
Chủ tịch Costa gật đầu khẳng định, tay vươn ra bắt lấy tay đối phương một cách thân thiện, môi nở rộ một nụ cười hài lòng.
“Chúng ta có một cuộc thỏa thuận.”
“Và đừng xem thường lá thẻ thông hành về Châu Á của tôi.”
“Tôi biết. Nó có thể giúp Costa hội nhập vào Châu Á dễ dàng hơn, không phải sao?”
“Không, tôi không nói đến điều đó.”
Lorenzo hơi nhíu mày…
“Anh không biết sao?” ánh mắt Văn Thành lóe lên tia gian xảo, bàn tay càng nắm chặt khi thốt ra những từ tiếp theo.
“Người của tôi đã tìm ra Nguyễn Ái.”
Mọi việc diễn ra chỉ trong tíc tắc. Lực siết trên tay Văn Thành đột nhiên buông lỏng. Biểu cảm trên gương mặt điển trai trong ba giây chuyển biến theo nhiều chiều hướng khác nhau, vẻ ôn hòa thư thái của giới doanh nhân hay lắm điều giả dối hoàn toàn trôi rửa.
Đầu tiên là sững ra.
Rồi đau. Rồi khắc khoải.
Đến cuối cùng là sự vô cảm đến rợn người, song lại khiến Văn Thành – lần đầu tiên từ lúc gặp lại – cảm thấy có chút an dạ. Ít nhất thì, sự biến chất này vẫn chưa đến hồi thoái hóa.
Cho dù là sau đó, vị vương đế công nghiệp Costa kia đã thu hồi vẻ đỉnh đạc khoan thai.
Cho dù là sau đó, nụ cười xuề xòa và phong thái dễ dãi lại xuất hiện.
Cho dù là người nào đó, đã quá quen với cách sử xự giả tạo chốn thương trường.
Cũng không tránh khỏi lúc đêm về, lại bị hỗn hợp của nỗi niềm bất nhẫn, oán hận và nhớ nhung vô vàn dày vò đến không tài nào chợp mắt.
Đêm đó, là một trong những số lần hiếm hoi Chủ tịch Costa đụng đến rượu.
Không biết… là đêm thứ bao nhiêu không ngủ rồi, ảo ảnh ạ.
À, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng đã trở nên quái gỡ đấy sao?
Giữa cái thời tiết rét mướt xuống gần 10 độ C, thế mà dáng hình lực lưỡng kia chỉ vỏn vẹn được bao bọc bởi áo thun đen mỏng manh, tai nghe cách âm choàng qua đầu, mắt kiếng chống bức xạ kéo xuống ngang tầm mắt. Và trên tay là khẩu súng dài đen bóng.
Âm thanh khô rát trỗi lên vang vọng cả góc trời, bước chân của Văn Thành có hơi khựng lại.
Là shotgun. Tuyệt đối không phải súng tập sự thông thường.
Có ngu ngốc quá không khi đến đây tay không như vậy nhỉ? – Văn Thành băn khoăn trong lòng, trong phút chốc đã trở nên thất kinh khi kẻ cầm súng chậm rãi quay về hướng mình, động tác vẫn là nhắm bắn.
Nửa phút trôi qua trong sự căng thẳng cực kỳ quỷ dị. Đến cuối cùng kẻ kia hạ súng, chân sải những bước dài về phía anh, khóe miệng nở một nụ cười hòa hảo.
Đẹp đến khiến người ta bất ngờ!
Nếu không phải đã được báo trước, Văn Thành thề rằng con người đang bắt tay anh với nụ cười rạng ngời còn hơn mặt trời xứ Việt kia, chắc chắn là một kẻ xa lạ mà cả đời này anh chưa từng giáp mặt.
Vẻ ngoài không đổi khác bao nhiêu, có chăng thì già giặn hơn, phong trần hơn, vạm vỡ hơn… nhưng anh vẫn cứ khư khư với lòng rằng, đứng trước mặt mình là một người hoàn toàn khác.
Cũng phải thôi, cậu ta nào có phải Võ Gia Chính Luận của ngày nào.
Kẻ này tên Lorenzo, mang họ Da Costa. Ông vua của đế quốc điện máy Costa lẫy lừng oanh liệt.
Quá bất ngờ vì thái độ niềm nở và cách hành xử rất ư thiện chí từ đối phương, Văn Thành chỉ biết sững ra tại chỗ, quên cả rút tay về sau cử chỉ giao tiếp.
Lorenzo nụ cười không tắt, tay đưa khẩu shotgun lên ước lượng vài giây rồi bình thản ném cho Văn Thành. “SPAS–15, loại hàng ‘bản hiệu’ bấy lâu của Võ Gia, nếu tôi không lầm thì đang rất được ưa chuộng tại Trung Đông,” đoạn quay xuống sửa lại găng tay và tháo kính ra.
Văn Thành cười trừ, ánh mắt đề phòng xoáy vào biểu hiện thoải mái của kẻ đối diện. Rốt cục chuyện này là sao? Gã đàn ông này thực sự là “tảng băng sống” của Việt Duệ ngày xưa? Năm năm thôi có thể khiến con người ta thay đổi dường này? Trước mặt kẻ nhẫn tâm phản bội mình hôm xưa lại có thể cười nói giả lả?
“Xem ra cậu lầm rồi. Chính–“ bần thần, anh nhanh chóng sửa lời “–Lorenzo, tôi không rành súng, lại càng không hề biết Võ Gia mua bán thứ này.”
“Thôi nào, Giám đốc Nguyễn,” Lorenzo bất ngờ vỗ vai anh đôm đốp, miệng cười hào sảng. “Tôi không hề có ý bẫy dụ anh điều gì. Không cần phải giữ kẽ với tôi như vậy. Anh có rành súng ống hay không, Võ Gia buôn bán thứ gì thì trong lòng chúng ta đều hiểu rõ.”
Văn Thành không tin Lorenzo đã bỏ qua chuyện cũ, nhưng cũng không nghĩ cậu ta có thể làm gì được mình lúc này. Dù gì, trong tay anh cũng đang nắm giữ lá thẻ thông hành duy nhất có thể mở đường cho cậu trở về Châu Á. Nếu không tự tin về khoảng này, anh cũng đâu dại khờ đến nỗi một thân một mình bí mật chui vào hang ổ kẻ địch?
Lấy lại vẻ hài hước thường ngày, anh nhìn xuống khẩu shotgun trong tay vài giây, đoạn giương lên ngang tầm mắt và bắn liền ba phát xuyên qua hình nhân cách đó khá xa.
“Rất khá, SPAS–15 vẫn sản xuất ở Ý là tốt nhất.” Văn Thành mỉm cười tinh ý, đoạn quay sang trao khẩu súng lại cho một trong những tên hầu cận gần đó. “Nhưng tôi tin cuộc hẹn hôm nay không phải về vấn đề này. Cậu thừa biết tôi không hề nhúng tay vào các cuộc làm ăn chính thức của bang hội.”
“Nhưng anh có chuẩn bị rất tốt, tin rằng hứng thú cũng không nhỏ?”
Nhướn một bên mày, Văn Thành nhìn chằm chằm vào vẻ hứng thú thuần túy trên mặt Lorenzo, mắt hơi nheo lại đầy nghi vấn. “Chúng ta không phải xa lạ, không cần câu nệ nói vòng nói quanh.”
“Nào, nào,” trước sự ngạc nhiên thầm kín của anh, Lorenzo không những bật cười sảng khoái, mà còn choàng tay sang bá lấy vai anh như những người bạn thân lâu ngày gặp lại. Văn Thành là kẻ ứng biến nhanh lẹ, khả năng thích nghi không kém loài tắc kè bông là bao, vì thế nhanh chóng hòa nhập vào tình huống. Họ sóng vai rảo bước chầm chậm về phía một tòa nhà nhỏ, không khí nhẹ nhàng không hề mang chút thù địch.
“Năm năm rồi, anh phấn đấu năm năm trong cái Võ Gia đó, đến rốt cục chỉ là một tổng giám đốc bề mặt một công ty mang tính chất ngụy trang. Tôi tin đấu chí của anh không nhỏ như vậy.”
Quay sang Văn Thành, giọng Lorenzo trầm lại đôi chút, chứa chan nốt dẫn dụ của những doanh nhân mặt trắng. “Như thế này, anh làm cho tôi một việc. Đế quốc của tôi sẽ chia cho anh một nửa.”
Bước chân Văn Thành khựng lại.
“Một nửa?” mắt anh choàng mở.
“Đúng, một nửa.” Lorenzo bình thản xác định.
“Cậu làm tôi sợ đấy, Lorenzo. Việc tương ứng với món thù lao đó sợ rằng khả năng tôi không thễ thực hiện.”
“Đừng khiêm tốn, người anh em,” Lorenzo lại cười, mắt phất lên sự tán thưởng không thèm che giấu. “Mười lăm tuổi đã được đào tạo trong bộ máy Võ Gia, còn có gì anh không làm nỗi?”
Dừng lại một lúc, Văn Thành ôn nhu đáp trả, ánh mắt tịch mịch không rõ cảm xúc. “Xem ra, cậu đã ‘làm bài tập’ rất kỹ trước khi tiếp cận tôi.”
Cửa phòng nghỉ mở ra, Lorenzo thong thả đến cạnh ghế, vớ lấy chiếc áo khoác lên một cách qua loa, cử chỉ không có vẻ gì bị ảnh hường bởi giọng điệu gượng gạo của kẻ đồng hành.
“Dĩ nhiên, vì vậy, giúp tôi thì anh cũng giúp lấy bản thân.”
“Ý cậu là gì?”
“Anh không để ý một việc ư?” tiến đến trước mặt Văn Thành, Lorenzo cười nhẹ, mắt xoáy thẳng vào đối phương. “Càng già, anh càng giống một người.”
Quai hàm Văn Thành cứng lại.
“Anh là cháu của hắn,” Lorenzo bình hòa kết luận.
Vẻ mặt Văn Thành cực kỳ khó coi, song lại không hề phản bác. Có ích sao? Với tầm ảnh hưởng của mình, Lorenzo Da Costa rõ ràng có đủ khả năng để bới móc quá khứ của anh một cách triệt để. Tuy nhiên, duy nhất có một việc, dù có đào sâu đến cỡ nào, cậu ta cũng không thể chạm đến…
Và bây giờ tuyệt nhiên chưa phải lúc để nói ra. Văn Thành có dự cảm rất xấu về con người “mới” này… Đây dường như không còn đơn thuần là sự thay đổi nữa. Võ Gia Chính Luận đã biến chất.
Chậm rãi mở nắp bình nước, Lorenzo ra dấu cho một lão già đứng gần đó lên tiếng, mắt vẹn nguyên vẻ thư thái, không hề rời đối phương khi ngửa cổ giải khát.
“Nguyễn Đỗ Văn Thành, tên thật là Hoàng Chấn Lưu, tuổi thật là hai–mươi–chín, con trai của Hoàng Ngọc Kim, cháu ruột của Hoàng Công. Sinh ra bởi một người mẹ làm nghề bán dâm vốn sinh sống tại khu ổ chuột của Nam Sài Gòn. Năm lên mười lăm từ trường về thì phát hiện nhà cửa trống trải, sau đó được một phụ nữ ngoại lai tên Gianna cho biết: Hoàng Ngọc Kim cùng một đứa trẻ giác hơi đồng tuổi với cậu vô tình có măt trong nhà đều bị giết hại, thằng bé đó rõ ràng đã thế mạng cho Hoàng Chấn Lưu. Trong hai năm tiếp theo để tránh cảnh truy sát tận cùng, Hoàng Chấn Lưu đã được thay tên đổi họ và cài vào một quá khứ hoàn toàn mới mẻ. Chẳng bao lâu sau đã được chính Gianna đề cử vào tổ chức, ngẫu nhiên sao lại rơi vào đúng bộ phận của người chú ruột.”
Đoạn thông tin vừa dứt, Lorenzo đã cười nhẹ, giọng nói – ngạc nhiên thay – chứa đầy sự bàng quang khi nhắc đến mẹ ruột của mình, chẳng khác nào đang đề cập đến một nhân vật ngẫu hứng trong bộ phim rẻ tiền nào đó.
“Gianna Da Costa quả thật gan góc hơn tôi tưởng, làm việc cũng không hề sơ hở, nếu không phải cận vệ của bà ta năm xưa vốn là người của ông ngoại tôi phái theo bên người bảo vệ bà, tôi chưa chắc đã nắm rõ bí mật lớn lao này.”
“…”
“Nghe ông ta kể lại, Gianna đã cho biết, kẻ thuê người ra tay đêm đó không ai khác chính là Hoàng Công. Tất cả chỉ vì muốn ém nhẹm xuất thân hèn kém của mình, tiện bề hội nhập vào guồng máy Võ Gia quyền quý.”
Nắm tay Văn Thành siết chặt, mặc dù gương mặt vẫn tràn đầy ý cười.
Che đậy xuất thân hèn kém? Phải chi nó đơn giản như thế, Hoàng Chấn Lưu đã không căm thù Hoàng Công đến vậy, hờn ghét Võ Gia đến thế.
“Vậy việc cậu muốn tôi làm là…?” tuy đã đoán ra, nhưng Văn Thành vẫn muốn xác thực từ chính miệng Lorenzo.
“Giết Hoàng Công.”
“Được. Nhưng tôi không lấy nửa đế quốc của anh,” Văn Thành nhếch miệng, ánh mắt toát vẻ cương quyết. “Đồng thời sẽ trao trả cho anh sự trong sạch trong vụ việc tai tiếng 5 năm về trước.”
Rồi, anh cười thật tươi.
“Cái giá là Võ Gia.”
“Võ Gia? Tôi và Võ Gia vốn đã không quan hệ. Làm cách nào chi trả cho anh?”
“Hoàng Công mất đi, Hoàng Thạc Dã và đám trưởng lão kia nhất định sẽ đến rước anh về. Tôi muốn anh chấp nhận, sau đó chuyển nhượng lại cho tôi.”
“Như thế có lỗ lã quá không?” Lorenzo nhướn mày. “Ai ai cũng biết một nửa Võ Gia bây giờ chẳng khác nào đã thuộc về Hoàng Thạc Dã và Hoàng Thạc Hy. Cho dù tôi có muốn nhượng lại cho anh, Hoàng Thạc Dã vì chuyện anh phản bội năm xưa, nhất định sẽ không trao ra nửa phần còn lại.”
“Không sao.”
Đúng vậy. Không sao. Chỉ cần việc này khiến Võ Gia Chính Luận mãi mãi rửa tay khỏi Võ Gia, không đường nào quay về – dù là ngẫu nhiên hay cố ý; thì xem như lời hứa năm xưa Văn Thành đã trọn vẹn.
“Anh có chắc?” khóe môi Lorenzo cong lên đầy khiêu khích. “Nắm trong tay một nửa đế quốc Costa hào nhoáng không phải oanh liệt hơn một nửa Võ Gia âm u, nguy hiểm trùng trùng sao?”
Văn Thành gật đầu quả quyết. “Tôi thà đối mặt với những nguy hiểm trông thấy được, còn hơn những gúc thắt âm ngầm mục rữa nơi thương trường.”
Và, mục rữa đến nỗi khiến một con người biến chất đến không ngờ– Văn Thành thêm vào trong tâm trí khi quét mắt qua nụ cười sẵn sàng của kẻ đối diện. Con người này quả thật không còn là Chính Luận ngày nào nữa.
Lorenzo nhún vai, phong thái dễ dãi như đang bàn chuyện dùng bữa. “Tùy anh thôi.”
“Như vậy, chúng ta có một cuộc thỏa thuận?”
Chủ tịch Costa gật đầu khẳng định, tay vươn ra bắt lấy tay đối phương một cách thân thiện, môi nở rộ một nụ cười hài lòng.
“Chúng ta có một cuộc thỏa thuận.”
“Và đừng xem thường lá thẻ thông hành về Châu Á của tôi.”
“Tôi biết. Nó có thể giúp Costa hội nhập vào Châu Á dễ dàng hơn, không phải sao?”
“Không, tôi không nói đến điều đó.”
Lorenzo hơi nhíu mày…
“Anh không biết sao?” ánh mắt Văn Thành lóe lên tia gian xảo, bàn tay càng nắm chặt khi thốt ra những từ tiếp theo.
“Người của tôi đã tìm ra Nguyễn Ái.”
Mọi việc diễn ra chỉ trong tíc tắc. Lực siết trên tay Văn Thành đột nhiên buông lỏng. Biểu cảm trên gương mặt điển trai trong ba giây chuyển biến theo nhiều chiều hướng khác nhau, vẻ ôn hòa thư thái của giới doanh nhân hay lắm điều giả dối hoàn toàn trôi rửa.
Đầu tiên là sững ra.
Rồi đau. Rồi khắc khoải.
Đến cuối cùng là sự vô cảm đến rợn người, song lại khiến Văn Thành – lần đầu tiên từ lúc gặp lại – cảm thấy có chút an dạ. Ít nhất thì, sự biến chất này vẫn chưa đến hồi thoái hóa.
Cho dù là sau đó, vị vương đế công nghiệp Costa kia đã thu hồi vẻ đỉnh đạc khoan thai.
Cho dù là sau đó, nụ cười xuề xòa và phong thái dễ dãi lại xuất hiện.
Cho dù là người nào đó, đã quá quen với cách sử xự giả tạo chốn thương trường.
Cũng không tránh khỏi lúc đêm về, lại bị hỗn hợp của nỗi niềm bất nhẫn, oán hận và nhớ nhung vô vàn dày vò đến không tài nào chợp mắt.
Đêm đó, là một trong những số lần hiếm hoi Chủ tịch Costa đụng đến rượu.
Không biết… là đêm thứ bao nhiêu không ngủ rồi, ảo ảnh ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.