Chương 53: Vẫn Chỉ Là Kẻ Hâm Mộ
Faithfair
08/05/2013
“Tình yêu là gì nhỉ? Nó khiến con người ta đâm đầu vào những chuyện ngu xuẩn nhất.”
Như Nguyễn Ái giây phút này vậy.
Chuyện ngu xuẩn nhất trên đời cũng đã làm ra rồi.
Cô đợi.
Dù biết rằng kẻ bỏ đi sẽ chẳng quay lại.
Ông trời thật kỳ lạ, cứ luôn khiến cho mỗi người trong chúng ta khi rơi vào chuyện yêu thương, luôn cảm thấy bản thân là nhân vật trung tâm của cả vũ trụ. Nắng vào những lúc ấm nồng nhất, mưa vào những lúc tang thương nhất, thời tiết đổi dời ngẫu nhiên sao lại luôn khớp trùng với tâm trạng hay đổi thay của người con gái.
Có lẽ, trời cũng là nữ nhân chăng?
Nữ nhân đó, giờ đây có lẽ đang khóc cho cô?
Nguyễn Ái bật cười châm biếm bản thân. Đây là gì? Những đoạn độc thoại rẻ tiền trong tiểu thuyết? (Chính nó =w=) Trời khóc? Cho dù có khóc đi nữa, nhất định cũng không khóc cho Vương Nguyễn Ái này.
Cô biết mình đã đi quá đà, lại một lần nữa thương tổn anh trầm trọng. Ngày đó rời bỏ chẳng đã phũ phàng với anh rằng bản thân là quan trọng nhất? Đến giờ này, tệ hại hơn, lại đặt cả một người con gái lẽ ra là tình địch của mình trên anh.
Nước mưa trên cơ bản không thể ngấm vào da thịt, ấy vậy mà sự lạnh lẽo lại xuyên thấu cả dòng máu nóng. Nó khiến cô tỉnh lại, ý thức được lý do anh đưa cô đến gặp An Thi. Nguyễn Ái không phải đồ ngốc. Cô biết rõ dù thù hận, anh vẫn còn yêu cô, nếu không đã không dùng đến phương pháp trẻ con như vậy trả đũa lại cô. Nhưng buồn cười thay, cô vào lúc đó còn dại khờ hơn cả anh. Chỉ vài lời khiêu khích từ Đặng An Thi đã khiến cô mất cả lý trí, sự xấu xa ẩn tiềm trong xương cốt lại rỉ ra thao túng hành động.
Trả anh lại cho Đặng An Thi?
Cô đùa với ai đây? Ngày đó là bán đứng anh cho Hoàng Công. Đến giờ lại muốn dâng anh cho người đàn bà khác? Cho dù tất cả chỉ là dối trá thì đã sao? Cô cũng đâu hề muốn anh biết rõ chân tướng – ít ra là, cho đến khi cô có thể hoàn toàn rời khỏi anh cùng căn bệnh đáng nguyền rủa của mình.
Đúng vậy. Nguyễn Ái đúng là có ý định cho anh biết toàn bộ sự thật sau khi đã rời đi. Cô đã hoàn toàn chân thật với An Thi khi bảo rằng bản thân muốn anh khắc ghi hình bóng mình cả đời.
Chuyện khiến con người ta khắc cốt ghi tâm, ngoài thù hận ra. Còn có hối hận.
Vương Nguyễn Ái, đúng là khốn nạn không ai bằng nữa rồi…
Những tháng ngày lưu lạc tại xứ người; một đứa con gái nông nỗi chưa qua hai mươi như cô, tránh làm sao khỏi oán trời trách phận? Trái tim cô vốn không rộng lớn, thế nên không tài nào chấp nhận bất hạnh của bản thân như một phần của số mệnh. Đối với cái gọi là ý trời này, cô vật vã. Ngày Lorenzo Da Costa thành hôn cùng Simona Morretti, cô đã nghĩ mình có thể ngừng thở cho xong.
Con bị mất. Chồng thành hôn cùng người đàn bà khác. Người thân duy nhất cũng dần dần chìm vào điên dại. Tất cả đều vì nó.
Cô căm ghét nó, oán hận nó, khinh rẻ nó. Vậy mà cả đời này, xem ra sẽ không thể nào thoát khỏi nó.
Trách đời, hận trời, vậy nên – oán cả người mình yêu. Đã không biết bao lần tỉnh giấc giữa đêm khuya, cô tự đấm vào lồng ngực mà nguyền rủa bản thân, nguyền rủa ông trời, nguyền rủa kẻ đã sinh ra cô, và cả anh.
Cô oán anh vì sao không thể siết chặt cô vào lòng những lúc đau khổ tột cùng, oán anh vì sao lại nhẫn tâm ôm ấp người phụ nữ khác trong khi tâm vẫn còn yêu thương cô, oán anh vì sao không thể đột ngột xuất hiện trước mặt cô vào ngay giờ phút mất mát nhất cùng lời thề “Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn mãi yêu em…”
Chỉ toàn những oán trách vô lý. Lý trí gào rằng cô không có quyền, trái tim ích kỷ lại gồng lên phản đối.
Thật ra, cô biết anh có thể chứ. Chỉ là, lời nói là một chuyện, khả năng lại là một chuyện khác.
Tương lai của họ ít nhiều cũng có vài phần cơ hội tươi sáng. Song, Nguyễn Ái lại quá hèn nhát để đánh cược vào vài phần ít ỏi đó. Sinh mạng bé nhỏ bị mất đi vào năm nào đã khiến con người tự tin sôi sục của ngày xưa, bỗng dưng rơi vào tình trạng phủ nhận trường kỳ. Cô không nghĩ. Không muốn nghĩ. Không dám nghĩ. Sự tin tưởng vào mặt sáng của tương lai đối với cô tồn tại ở mức dường như không tưởng.
Quá khứ cứ như một cơn ác mộng. Con người không ai lại tự tìm về đau thương. Vậy mà có những chuyện không thể không nhớ. Cô căm ghét cái nhìn sợ sệt của Đan Thanh Hòa những khi bệnh tình cha mình trở nặng, căm ghét nụ cười buồn bã của cô ta ngày rời đi cùng gã đàn ông khảo cổ, ghét cả cái cách bàn tay mềm mại vuốt nhẹ từ biệt trên má cô cùng những giọt nước mắt mà cô nghi ngờ mang tính giải thoát nhiều hơn là luyến tiếc. Người đàn bà đó là thứ gần nhất với người mẹ mà cô từng sở hữu. Khoảng thời gian bà ta yêu thương Vương Đăng Khoa còn lớn hơn số tuổi của cô, ấy vậy mà đến cuối cùng vẫn không thể chấp nhận một con người khiếm khuyết về mặt tinh thần.
Vậy điều gì có thể đảm bảo sẽ có người có thể chấp nhận cô?
Anh, đối với cô không ràng buộc máu thịt. Cô mất đi bản thân rồi, sớm muộn cũng mất luôn anh. Mà con người ta thì, không hề muốn mất đi lý do tồn tại cuối cùng trên đời này chút nào.
Con người, rõ ràng có quyền ích kỷ, đúng không?
Đặc biệt khi con người đó lại là một kẻ phản diện.
Nguyễn Ái bật cười khổ não, đầu lắc nhẹ khi một chiếc xe khác dừng trước mặt cô. Người đàn ông trẻ tuổi cầm lái – cũng giống như bao kẻ đi trước – dùng đôi mắt thương xót dõi vào dáng vẻ mỏng manh của người thiếu nữ, miệng không ngừng hối thúc cô vào xe mình, ít nhất thì cũng để họ đưa cô đến một chỗ có thể trú mưa. Đối với tất cả, cô đều cười nhẹ rồi lắc đầu từ chối.
Tay vòng qua ôm chặt lấy bản thân, Nguyễn Ái bắt đầu cảm thấy cái lạnh xâm chiếm xương cốt, răng cũng từ từ đánh vào nhau lập cập. Rõ ràng biết người sẽ không quay về, cô vẫn ngoan cố đứng chờ. Cô không phải đang tự hành hạ bản thân, càng không phải làm dáng làm kiểu. Đến giờ phút này, cô đứng đây đội mưa đội nắng chỉ đơn giản vì một việc: Anh muốn thế.
Sự trả thù cô trông chờ rốt cục không phải đã đến rồi sao? Và cũng chính là một tay cô gây ra mà thôi.
Cho dù chỉ là mang tính bộc phát, việc anh thả cô đứng chờ ngay giữa xa lộ vắng vẻ, không có lấy một đồng bạc, điện thoại hay bất cứ vật tùy thân gì trên người; lại chẳng phải là trừng phạt hay sao?
Là anh muốn trừng phạt, cô sẽ bị trừng phạt.
Là anh muốn cô khổ, cô sẽ khổ.
Vậy đó, nhưng trong lòng cũng không khỏi dao động, mắt chốc chốc lại bất giác nhướn tìm, tim nhói lên khi bất cứ chiếc xe màu đen nào ngẫu nhiên lọt vào tầm mắt.
Con người là một sinh vật kỳ lạ. Miệng nói là biết rõ, tâm dù gì vẫn cứ bất chấp mà hy vọng…
Chợt, cảm thấy bản thân còn trên cả ngu xuẩn.
Cơn mưa bất chợt kéo dài suốt cả buổi chiều hôm ấy, lúc tạnh lúc đổ rào, thất thường như chính vị chủ nhân cao ngất ngưỡng của nó. Bầu trời lúc bấy giờ đã nhuốm màu u ám, báo hiệu sự kết thúc của một ngày dài đầy sóng gió.
Nguyễn Ái, một cách khó khăn, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời xa tít tắp.
Cả một góc trời hừng đỏ lên thế này, làm thế nào lại bảo là kết thúc? Những tháng ngày rong ruổi dưới vòm trời Tibet, Nguyễn Ái đủ hiểu biết để nhận ra đây chính là báo hiệu của cơn bão sắp đến.
Cả thân người nép vào thành cầu lúc bấy giờ cũng tê liệt hoàn toàn. Cô chậm rãi đưa bàn tay lên cảm nhận trán và cổ, hơi nóng tỏa ra khiến mắt cay xè, đầu óc say xẩm. Gượng gạo đứng dậy, cô tự nhủ với lòng, chiếc xe tiếp theo ngang qua có ý định giúp đỡ, cô nhất định sẽ chấp nhận. Nguyễn Ái không ngốc đến nỗi vì muốn “trả nợ” cho Võ Gia Chính Luận mà liều luôn cả cái mạng. Nếu còn đứng đây cả đêm trong bộ y phục hớ hênh và tình trạng phát nhiệt này, nếu không chết vì sốt thì cũng bị bão thổi bay đi.
Cái đêm ấy, không biết vì lý do kỳ diệu nào đó, cuối cùng Nguyễn Ái vẫn mò được về đến Quang Hưng. Loạng choạng bước đến bàn bảo vệ, cô chuyện trò nhờ vả ông Đạt vài câu khi chỉ tay về chiếc taxi vẫn còn đứng chờ trước cổng, sau đó bất chấp thái độ quả quyết cầu tương trợ của người bảo vệ già tốt bụng; cô nhân lúc ông ra ngoài trả tiền cước xe mà quay sang tóm lấy chìa khóa dự phòng và bước nhanh về phía thang máy.
Chỉ một lúc nữa, sẽ trông thấy anh. Mọi việc, rồi sẽ ổn – cô tự nhủ khi ngã người vào thành thang máy thở dốc, cảm giác như bản thân đang bước đi trên bùn nhão.
“Về nhà. Tôi muốn về nhà.”
Không biết bao nhiêu lần Nguyễn Ái đã lặp đi lặp lại khao khát đó – cả trong tâm thức lẫn những lời nguyện cầu thiết tha cùng sao trời. Cô thậm chí còn không rõ nhà của mình là nơi đâu. Có phải là ngôi nhà gỗ đơn sơ trên Toshima? Biệt thự hào nhoáng mình và Vương Đăng Khoa chung sống? Căn hộ nhỏ được trang trí giản đơn, một chiếc bàn coffee nhỏ và chiếc giường trắng toát, cửa sổ rộng cao hơn cả con người dõi ra cảnh thành phố náo nhiệt…?
Nhà, vốn không chỉ đơn giản là một địa điểm nữa rồi.
Nhà, là bất cứ nơi nào một cá nhân nhất định tồn tại.
Trong lòng bình yên lại đôi chút khi nhớ ra chính bản thân đang hướng về cá nhân đó – mặc dù trái tim ý thức được: những gì chờ đón mình hứa hẹn sẽ chẳng dễ chịu một chút nào.
Cô đẩy cửa, có phần ngạc nhiên vì nó không được khóa. Đứng lại trước cổng, cô lóng ngóng toan sửa lại y phục và chỉnh trang đầu tóc; song nghĩ sao đó rồi lại thôi, miệng hít một hơi dài để lấy lại sự tỉnh táo. Biết rõ anh chính là mong muốn trông thấy hình dáng thảm hại của mình, Nguyễn Ái dĩ nhiên sẽ diễn tròn vai trò con mồi bị đày đọa.
Ba bước thôi, cái gọi là diễn đó, cuối cùng đã chuyển mình biến thành đày đọa thực sự.
* * *
Võ Gia Chính Luận, vào đêm ấy, chính là nếm trải thiên đường trong tận cùng địa ngục.
Hay là ngược lại nhỉ?
À, cũng giống nhau cả thôi…
Đặng An Thi. Ả đàn bà này, với nụ cười khinh rẻ trên môi, đã đưa anh đến cái giáo đường khốn nạn ngày nào – nơi mà ả cho rằng là điểm thích hợp nhất để bắt đầu câu chuyện của mình.
Một câu chuyện hài. Rất, rất hài.
Đặng An Thi nói rất nhiều về một cuộc diễn trò ngoạn mục của nhân vật mang tên Nguyễn Ái, rằng cô đã gạt lừa anh ra sao, đến cuối cùng cốt chỉ mong anh thoát ra xứ người toàn tâm lập nghiệp, thế rồi một mình bỏ đi để cầu anh hạnh phúc vì bản thân mắc phải một căn bệnh bất trị không tiện nhắc tên.
Nếu không phải tận mắt tận tai đối diện với nụ cười tà mị và giọng điệu mang chất trào phúng đầy kịch nghệ của cô nàng, Lorenzo đã có phần tin vào sự hy hữu trong câu chuyện thối nát đó. Cho dù là bịa đặt đi nữa, cũng không nên vẽ nên một Nguyễn Ái cao cả thánh thiện như vậy. Nó khiến cho cái gọi là bi kịch đột nhiên buồn cười một cách đáng sợ.
“Anh hỏi em có nói thật hay không?” tại một lúc nào đó trên xe, cô nàng bỗng bật cười khanh khách, quay đầu sang nhìn anh đầy giễu cợt pha lẫn xót xa. “Tùy xem thái độ em lúc mở lời có vui vẻ hay không. Tiếc thật, anh không chú ý sao?”
Dồn xuống ý định muốn giết người, Lorenzo cười nhẹ khi đưa con người này về nhà mình. Rượu, sau đó, dĩ nhiên được dùng đến để đem đến cho ả đàn bà cái gọi là “tâm trạng vui vẻ.”
“Ân huệ lớn nhất mà cô ta nợ em chính là một cá nhân,” An Thi cười lớn khi dốc hết chất lỏng đỏ thẫm xuống cổ họng.
“Là ai?” (anh thật là ngu =w=)
“Hà…” đôi mắt cô lờ đờ, thân áp sát vào anh, mắt phất lên châm chọc. “Nếu em nói chính là anh, anh có tin không?”
“Dừng trò này lại, An Thi.” Giọng anh hằn học, càng lúc càng không thoải mái trò đùa quá đáng này.
“Sao? Không tin những gì em nói?” khẩy cười một cái, cô vỗ mạnh lên vai anh, ánh mắt khiêu khích. “Hay không dám tin? Hay sợ tin?”
Hất cả hai bàn tay đang tựa vào vai mình khiến cô mất đà ngã vào bức tường phía sau, vẻ mặt Lorenzo ngày càng u tối khi áp sát vào cô đầy đe dọa.
“Tôi cần sự thật.”
“Chẳng phải em vừa cho anh biết sự thật sao?”
“Hà,” quay sang một bên, Lorenzo bất đắc dĩ cười hắt ra một tiếng, khi quay lại ánh mắt lại bừng lên dữ dội. “Nếu con người cô nói đến là Nguyễn Ái, tôi bây giờ có thể leo lên cái thập tự giá kia vào vai Jesus. Cô có thấy Lorenzo Da Costa này, thậm chí chỉ là việc cầu nguyện đơn giản đã từng làm qua chưa?”
“Chậc chậc,” đối phương lắc đầu, nụ cười nở trên môi càng thêm giễu cợt, hơi thở thoát ra toát đầy men rượu. “Ngài chủ tịch của chúng ta và Chúa? Thật là không thể dồn vào một câu. Trừ khi câu đó chứa đựng từ ‘nguyền rủa’, ha?”
“Cô đùa xong chưa?”
“Em có sao?”
Lorenzo quay người, hung hăng bước về phía bàn ăn rót cho mình một ly đầy rượu rồi ngửa cổ nốc cạn, sự kiên nhẫn ngày càng cháy rụi. Anh hiểu rõ con người Đặng An Thi; thái độ bất cần đời, cách vờn đuổi nửa giả nửa thật đó cũng là ả học từ anh mà ra. Chuyện mà anh muốn biết từ ả, e rằng đến cả đời cũng không thể khai thác. An Thi có cách biến một việc vô cùng khó tin trở nên thiết thực muôn phần. Nếu ả muốn dối trá anh thì không có bất cứ đe dọa nào có thể lôi ra sự thật từ cái miệng gian xảo đó.
Chợt, có đôi bàn tay luồn qua lồng ngực anh khẽ siết chặt, con người phía sau đột nhiên run lên nhè nhẹ. Đến cuối cùng cũng không khóc mà chỉ đứng bất động như thế một lúc lâu.
“Một lần. Chỉ cần một lần thôi, một lần anh đừng xem em là cô ấy.”
Lời nói toát ra run rẩy, thiết tha.
Đây là loại đàn bà gì? – Lorenzo nhướn mày, bực bội dốc cạn một ly khác xuống cổ họng, trong đầu bất giác nhớ về hình dáng mỏng manh trong chiếc váy trắng hớ hênh đã dấy lên trong anh sự si cuồng suốt cả ngày nay. Anh có thể đáp ứng được yêu cầu trên ư? Không phải anh không muốn, mà là không thể!
Đột ngột quay lại, anh dang tay ôm xộc thân hình mềm mại vào lòng, đầu cúi xuống ngấu nghiến môi cô, trong óc đến một chữ “Thi” cũng không lưu lại nỗi.
Ái!
Gào lên cái tên trong tâm thức, con người đó khiến anh muốn nổi điên, tâm đột nhiên đau đớn, lòng dâng lên một khát khao khiến bản thân dường như trầm mình trong lửa. Chỉ việc nhớ đến ả cũng đủ khiến anh chán ghét các người đàn bà khác trên thế gian này. Gặp lại ả, đáng nguyền rủa thay, đã khiến cái chán ghét đó trở nên cực đoan vô hạn.
Hơi thở ấm áp mang mùi bơ sữa phả nhẹ lên hõm cổ, làn da nóng ẩm tỳ áp vào lồng ngực, đôi bàn tay nhỏ nhắn xoa nhẹ trên tấm lưng trần. Tất cả và thứ chất lỏng khiến người u mị đang dần dần ngấm vào huyết quản khiến toàn thân anh nóng ran. Cơ thể, theo phản ứng sinh lý thông thường, dĩ nhiên dậy lên ham muốn nguyên thủy.
Đáng ra không nên uống vào thứ chất lỏng đó.
Nhất là, vào lúc tâm trạng bị kích động như vầy.
Tâm rõ ràng cảm nhận được cô, tay rõ ràng chạm vào được cô, mũi rõ ràng hít vào hương thơm ngọt ngào ám ảnh ngày đêm.
Vậy mà, khi đôi mắt hé mở, Võ Gia Chính Luận biết rõ, đó không phải là cô.
Vì cô đang đứng trước mặt anh.
Không như những ảo ảnh tưởng tượng của anh, cô xuất hiện không hào nhoáng, không xa hoa, không thoát tục tao nhã. Mái tóc đen óng mượt của nhân vật trước mặt anh giờ đây xõa ra xơ xác, mặt mày trắng bệch, quần áo nhăn nhúm và dáng người xiêu vẹo khổ sở.
Trong lòng anh chợt nhói đau âm ĩ.
Là thật.
Bởi vì, ảo ảnh của anh, sẽ không bao giờ có biểu hiện đó trong mắt.
Nỗi đau cùng cực. Đau đến nỗi khiến bản thân dường như trong suốt.
Đột nhiên cảm thấy con người đương âu yếm cùng mình toàn thân bất động, giác quan nhạy cảm của người phụ nữ mách bảo An Thi quay đầu lại, đập vào mắt là sự trông đợi – buồn cười thay – không được trông đợi nhất.
Tay vẫn không rời cổ người đàn ông, cô chậm rãi quay về ngước mắt nhìn anh, nước mắt không biết tự bao giờ vỡ lăn trên gò má khi trông thấy sự yêu thương khổ lụy trên gương mặt quen thuộc còn hơn da thịt. Trong đầu tuy có rất nhiều không nỡ, nhưng bản thân cũng tự biết đây chính là kết thúc.
“Thật đáng tiếc,” thu hết mọi nỗ lực cuối cùng, An Thi nở một nụ cười châm biếm, môi lướt nhẹ qua môi anh toan thì thầm điều gì đó, song rồi lại thôi. Đổi lại, những từ ngữ thốt ra lại muôn phần cay nghiệt:
“Cá nhân mà cô ta xem trọng nhất, anh mãi mãi không bao giờ thắng được.”
Đoạn, người thiếu nữ bước nhanh qua một Nguyễn Ái vẫn còn sững ra như tượng, tay nhanh chóng cài lại khuy áo và vơ lấy túi xách rời khỏi, bỏ lại sau lưng hai con người vướng mắc với nhau bằng những mối liên kết phức tạp nhất trên đời: tình yêu và thù hận.
* * *
Cửa thang máy đóng lại, không gian bỗng ngập tràn sự chua xót.
“Tôi biết.”
Câu nói sáng nay từ miệng Nguyễn Ái đã đánh tan mọi quyết tâm trong người con gái trẻ. Thứ mà Đặng An Thi trông thấy trong Nguyễn Ái vào giờ phút đó, e rằng cả đời chính bản thân người đàn bà này sẽ không bao giờ nhìn ra.
Đối với người ngoài tại sao thật hiển nhiên. Vậy mà hai kẻ trong cuộc lại mù lòa vô hạn.
Cô dù đã quyết định buông tay ngay khoảnh khắc đó, cũng không cao cả như các nhân vật phản diện “ngộ đạo bất chợt” trong phim ảnh. Cho dù có từ bỏ, cô cũng không muốn tự tay giải quyết hiểu lầm để họ quay về với nhau. Vì thế đã cố tình gây ra tình cảnh này, đến cuối cùng lại để lại câu nói mang tính khiêu khích đó. Sự việc về sau có tiến triển theo chiều hướng tốt hơn hay xấu đi, Đặng An Thi không quan tâm, không muốn quan tâm.
Cũng không rõ là làm thế để họ càng hiểu lầm nhau sâu nặng, hay từ đả kích này mà giải phóng mọi bức xúc nữa…
Thở dài, Đặng An Thi gục đầu vào tấm gương lạnh trong thang máy. Kẻ nào đó đã nói thật đúng, thiện và ác trong bản thân mỗi người, thật khó mà phân biệt – ngay cả với chính con người đó.
Nhưng ít ra – cổ nhủ thầm khi ngẩng mặt lên nhìn vào gương, mắt giờ đây đã ngừng rơi lệ – con người mình trông thấy bây giờ, chính là Đặng An Thi.
Trong buồng thang máy lạnh lẽo đang lao nhanh xuống tòa nhà Quang Hưng giữa đêm bão táp, thoáng qua đâu đó là tiếng thở dài ảo não của một người thiếu nữ.
“Đến cuối cùng thì, thần tượng của em à, AIclubmaster vẫn chỉ là AIclubmaster…”
Cười nhẹ. Nụ cười đẹp đến không ngờ.
“…vẫn không thể nào trở thành một Nguyễn Ái được, hà…”
Cô rốt cục thì, vẫn cứ chỉ là một kẻ hâm mộ.
Như Nguyễn Ái giây phút này vậy.
Chuyện ngu xuẩn nhất trên đời cũng đã làm ra rồi.
Cô đợi.
Dù biết rằng kẻ bỏ đi sẽ chẳng quay lại.
Ông trời thật kỳ lạ, cứ luôn khiến cho mỗi người trong chúng ta khi rơi vào chuyện yêu thương, luôn cảm thấy bản thân là nhân vật trung tâm của cả vũ trụ. Nắng vào những lúc ấm nồng nhất, mưa vào những lúc tang thương nhất, thời tiết đổi dời ngẫu nhiên sao lại luôn khớp trùng với tâm trạng hay đổi thay của người con gái.
Có lẽ, trời cũng là nữ nhân chăng?
Nữ nhân đó, giờ đây có lẽ đang khóc cho cô?
Nguyễn Ái bật cười châm biếm bản thân. Đây là gì? Những đoạn độc thoại rẻ tiền trong tiểu thuyết? (Chính nó =w=) Trời khóc? Cho dù có khóc đi nữa, nhất định cũng không khóc cho Vương Nguyễn Ái này.
Cô biết mình đã đi quá đà, lại một lần nữa thương tổn anh trầm trọng. Ngày đó rời bỏ chẳng đã phũ phàng với anh rằng bản thân là quan trọng nhất? Đến giờ này, tệ hại hơn, lại đặt cả một người con gái lẽ ra là tình địch của mình trên anh.
Nước mưa trên cơ bản không thể ngấm vào da thịt, ấy vậy mà sự lạnh lẽo lại xuyên thấu cả dòng máu nóng. Nó khiến cô tỉnh lại, ý thức được lý do anh đưa cô đến gặp An Thi. Nguyễn Ái không phải đồ ngốc. Cô biết rõ dù thù hận, anh vẫn còn yêu cô, nếu không đã không dùng đến phương pháp trẻ con như vậy trả đũa lại cô. Nhưng buồn cười thay, cô vào lúc đó còn dại khờ hơn cả anh. Chỉ vài lời khiêu khích từ Đặng An Thi đã khiến cô mất cả lý trí, sự xấu xa ẩn tiềm trong xương cốt lại rỉ ra thao túng hành động.
Trả anh lại cho Đặng An Thi?
Cô đùa với ai đây? Ngày đó là bán đứng anh cho Hoàng Công. Đến giờ lại muốn dâng anh cho người đàn bà khác? Cho dù tất cả chỉ là dối trá thì đã sao? Cô cũng đâu hề muốn anh biết rõ chân tướng – ít ra là, cho đến khi cô có thể hoàn toàn rời khỏi anh cùng căn bệnh đáng nguyền rủa của mình.
Đúng vậy. Nguyễn Ái đúng là có ý định cho anh biết toàn bộ sự thật sau khi đã rời đi. Cô đã hoàn toàn chân thật với An Thi khi bảo rằng bản thân muốn anh khắc ghi hình bóng mình cả đời.
Chuyện khiến con người ta khắc cốt ghi tâm, ngoài thù hận ra. Còn có hối hận.
Vương Nguyễn Ái, đúng là khốn nạn không ai bằng nữa rồi…
Những tháng ngày lưu lạc tại xứ người; một đứa con gái nông nỗi chưa qua hai mươi như cô, tránh làm sao khỏi oán trời trách phận? Trái tim cô vốn không rộng lớn, thế nên không tài nào chấp nhận bất hạnh của bản thân như một phần của số mệnh. Đối với cái gọi là ý trời này, cô vật vã. Ngày Lorenzo Da Costa thành hôn cùng Simona Morretti, cô đã nghĩ mình có thể ngừng thở cho xong.
Con bị mất. Chồng thành hôn cùng người đàn bà khác. Người thân duy nhất cũng dần dần chìm vào điên dại. Tất cả đều vì nó.
Cô căm ghét nó, oán hận nó, khinh rẻ nó. Vậy mà cả đời này, xem ra sẽ không thể nào thoát khỏi nó.
Trách đời, hận trời, vậy nên – oán cả người mình yêu. Đã không biết bao lần tỉnh giấc giữa đêm khuya, cô tự đấm vào lồng ngực mà nguyền rủa bản thân, nguyền rủa ông trời, nguyền rủa kẻ đã sinh ra cô, và cả anh.
Cô oán anh vì sao không thể siết chặt cô vào lòng những lúc đau khổ tột cùng, oán anh vì sao lại nhẫn tâm ôm ấp người phụ nữ khác trong khi tâm vẫn còn yêu thương cô, oán anh vì sao không thể đột ngột xuất hiện trước mặt cô vào ngay giờ phút mất mát nhất cùng lời thề “Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn mãi yêu em…”
Chỉ toàn những oán trách vô lý. Lý trí gào rằng cô không có quyền, trái tim ích kỷ lại gồng lên phản đối.
Thật ra, cô biết anh có thể chứ. Chỉ là, lời nói là một chuyện, khả năng lại là một chuyện khác.
Tương lai của họ ít nhiều cũng có vài phần cơ hội tươi sáng. Song, Nguyễn Ái lại quá hèn nhát để đánh cược vào vài phần ít ỏi đó. Sinh mạng bé nhỏ bị mất đi vào năm nào đã khiến con người tự tin sôi sục của ngày xưa, bỗng dưng rơi vào tình trạng phủ nhận trường kỳ. Cô không nghĩ. Không muốn nghĩ. Không dám nghĩ. Sự tin tưởng vào mặt sáng của tương lai đối với cô tồn tại ở mức dường như không tưởng.
Quá khứ cứ như một cơn ác mộng. Con người không ai lại tự tìm về đau thương. Vậy mà có những chuyện không thể không nhớ. Cô căm ghét cái nhìn sợ sệt của Đan Thanh Hòa những khi bệnh tình cha mình trở nặng, căm ghét nụ cười buồn bã của cô ta ngày rời đi cùng gã đàn ông khảo cổ, ghét cả cái cách bàn tay mềm mại vuốt nhẹ từ biệt trên má cô cùng những giọt nước mắt mà cô nghi ngờ mang tính giải thoát nhiều hơn là luyến tiếc. Người đàn bà đó là thứ gần nhất với người mẹ mà cô từng sở hữu. Khoảng thời gian bà ta yêu thương Vương Đăng Khoa còn lớn hơn số tuổi của cô, ấy vậy mà đến cuối cùng vẫn không thể chấp nhận một con người khiếm khuyết về mặt tinh thần.
Vậy điều gì có thể đảm bảo sẽ có người có thể chấp nhận cô?
Anh, đối với cô không ràng buộc máu thịt. Cô mất đi bản thân rồi, sớm muộn cũng mất luôn anh. Mà con người ta thì, không hề muốn mất đi lý do tồn tại cuối cùng trên đời này chút nào.
Con người, rõ ràng có quyền ích kỷ, đúng không?
Đặc biệt khi con người đó lại là một kẻ phản diện.
Nguyễn Ái bật cười khổ não, đầu lắc nhẹ khi một chiếc xe khác dừng trước mặt cô. Người đàn ông trẻ tuổi cầm lái – cũng giống như bao kẻ đi trước – dùng đôi mắt thương xót dõi vào dáng vẻ mỏng manh của người thiếu nữ, miệng không ngừng hối thúc cô vào xe mình, ít nhất thì cũng để họ đưa cô đến một chỗ có thể trú mưa. Đối với tất cả, cô đều cười nhẹ rồi lắc đầu từ chối.
Tay vòng qua ôm chặt lấy bản thân, Nguyễn Ái bắt đầu cảm thấy cái lạnh xâm chiếm xương cốt, răng cũng từ từ đánh vào nhau lập cập. Rõ ràng biết người sẽ không quay về, cô vẫn ngoan cố đứng chờ. Cô không phải đang tự hành hạ bản thân, càng không phải làm dáng làm kiểu. Đến giờ phút này, cô đứng đây đội mưa đội nắng chỉ đơn giản vì một việc: Anh muốn thế.
Sự trả thù cô trông chờ rốt cục không phải đã đến rồi sao? Và cũng chính là một tay cô gây ra mà thôi.
Cho dù chỉ là mang tính bộc phát, việc anh thả cô đứng chờ ngay giữa xa lộ vắng vẻ, không có lấy một đồng bạc, điện thoại hay bất cứ vật tùy thân gì trên người; lại chẳng phải là trừng phạt hay sao?
Là anh muốn trừng phạt, cô sẽ bị trừng phạt.
Là anh muốn cô khổ, cô sẽ khổ.
Vậy đó, nhưng trong lòng cũng không khỏi dao động, mắt chốc chốc lại bất giác nhướn tìm, tim nhói lên khi bất cứ chiếc xe màu đen nào ngẫu nhiên lọt vào tầm mắt.
Con người là một sinh vật kỳ lạ. Miệng nói là biết rõ, tâm dù gì vẫn cứ bất chấp mà hy vọng…
Chợt, cảm thấy bản thân còn trên cả ngu xuẩn.
Cơn mưa bất chợt kéo dài suốt cả buổi chiều hôm ấy, lúc tạnh lúc đổ rào, thất thường như chính vị chủ nhân cao ngất ngưỡng của nó. Bầu trời lúc bấy giờ đã nhuốm màu u ám, báo hiệu sự kết thúc của một ngày dài đầy sóng gió.
Nguyễn Ái, một cách khó khăn, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời xa tít tắp.
Cả một góc trời hừng đỏ lên thế này, làm thế nào lại bảo là kết thúc? Những tháng ngày rong ruổi dưới vòm trời Tibet, Nguyễn Ái đủ hiểu biết để nhận ra đây chính là báo hiệu của cơn bão sắp đến.
Cả thân người nép vào thành cầu lúc bấy giờ cũng tê liệt hoàn toàn. Cô chậm rãi đưa bàn tay lên cảm nhận trán và cổ, hơi nóng tỏa ra khiến mắt cay xè, đầu óc say xẩm. Gượng gạo đứng dậy, cô tự nhủ với lòng, chiếc xe tiếp theo ngang qua có ý định giúp đỡ, cô nhất định sẽ chấp nhận. Nguyễn Ái không ngốc đến nỗi vì muốn “trả nợ” cho Võ Gia Chính Luận mà liều luôn cả cái mạng. Nếu còn đứng đây cả đêm trong bộ y phục hớ hênh và tình trạng phát nhiệt này, nếu không chết vì sốt thì cũng bị bão thổi bay đi.
Cái đêm ấy, không biết vì lý do kỳ diệu nào đó, cuối cùng Nguyễn Ái vẫn mò được về đến Quang Hưng. Loạng choạng bước đến bàn bảo vệ, cô chuyện trò nhờ vả ông Đạt vài câu khi chỉ tay về chiếc taxi vẫn còn đứng chờ trước cổng, sau đó bất chấp thái độ quả quyết cầu tương trợ của người bảo vệ già tốt bụng; cô nhân lúc ông ra ngoài trả tiền cước xe mà quay sang tóm lấy chìa khóa dự phòng và bước nhanh về phía thang máy.
Chỉ một lúc nữa, sẽ trông thấy anh. Mọi việc, rồi sẽ ổn – cô tự nhủ khi ngã người vào thành thang máy thở dốc, cảm giác như bản thân đang bước đi trên bùn nhão.
“Về nhà. Tôi muốn về nhà.”
Không biết bao nhiêu lần Nguyễn Ái đã lặp đi lặp lại khao khát đó – cả trong tâm thức lẫn những lời nguyện cầu thiết tha cùng sao trời. Cô thậm chí còn không rõ nhà của mình là nơi đâu. Có phải là ngôi nhà gỗ đơn sơ trên Toshima? Biệt thự hào nhoáng mình và Vương Đăng Khoa chung sống? Căn hộ nhỏ được trang trí giản đơn, một chiếc bàn coffee nhỏ và chiếc giường trắng toát, cửa sổ rộng cao hơn cả con người dõi ra cảnh thành phố náo nhiệt…?
Nhà, vốn không chỉ đơn giản là một địa điểm nữa rồi.
Nhà, là bất cứ nơi nào một cá nhân nhất định tồn tại.
Trong lòng bình yên lại đôi chút khi nhớ ra chính bản thân đang hướng về cá nhân đó – mặc dù trái tim ý thức được: những gì chờ đón mình hứa hẹn sẽ chẳng dễ chịu một chút nào.
Cô đẩy cửa, có phần ngạc nhiên vì nó không được khóa. Đứng lại trước cổng, cô lóng ngóng toan sửa lại y phục và chỉnh trang đầu tóc; song nghĩ sao đó rồi lại thôi, miệng hít một hơi dài để lấy lại sự tỉnh táo. Biết rõ anh chính là mong muốn trông thấy hình dáng thảm hại của mình, Nguyễn Ái dĩ nhiên sẽ diễn tròn vai trò con mồi bị đày đọa.
Ba bước thôi, cái gọi là diễn đó, cuối cùng đã chuyển mình biến thành đày đọa thực sự.
* * *
Võ Gia Chính Luận, vào đêm ấy, chính là nếm trải thiên đường trong tận cùng địa ngục.
Hay là ngược lại nhỉ?
À, cũng giống nhau cả thôi…
Đặng An Thi. Ả đàn bà này, với nụ cười khinh rẻ trên môi, đã đưa anh đến cái giáo đường khốn nạn ngày nào – nơi mà ả cho rằng là điểm thích hợp nhất để bắt đầu câu chuyện của mình.
Một câu chuyện hài. Rất, rất hài.
Đặng An Thi nói rất nhiều về một cuộc diễn trò ngoạn mục của nhân vật mang tên Nguyễn Ái, rằng cô đã gạt lừa anh ra sao, đến cuối cùng cốt chỉ mong anh thoát ra xứ người toàn tâm lập nghiệp, thế rồi một mình bỏ đi để cầu anh hạnh phúc vì bản thân mắc phải một căn bệnh bất trị không tiện nhắc tên.
Nếu không phải tận mắt tận tai đối diện với nụ cười tà mị và giọng điệu mang chất trào phúng đầy kịch nghệ của cô nàng, Lorenzo đã có phần tin vào sự hy hữu trong câu chuyện thối nát đó. Cho dù là bịa đặt đi nữa, cũng không nên vẽ nên một Nguyễn Ái cao cả thánh thiện như vậy. Nó khiến cho cái gọi là bi kịch đột nhiên buồn cười một cách đáng sợ.
“Anh hỏi em có nói thật hay không?” tại một lúc nào đó trên xe, cô nàng bỗng bật cười khanh khách, quay đầu sang nhìn anh đầy giễu cợt pha lẫn xót xa. “Tùy xem thái độ em lúc mở lời có vui vẻ hay không. Tiếc thật, anh không chú ý sao?”
Dồn xuống ý định muốn giết người, Lorenzo cười nhẹ khi đưa con người này về nhà mình. Rượu, sau đó, dĩ nhiên được dùng đến để đem đến cho ả đàn bà cái gọi là “tâm trạng vui vẻ.”
“Ân huệ lớn nhất mà cô ta nợ em chính là một cá nhân,” An Thi cười lớn khi dốc hết chất lỏng đỏ thẫm xuống cổ họng.
“Là ai?” (anh thật là ngu =w=)
“Hà…” đôi mắt cô lờ đờ, thân áp sát vào anh, mắt phất lên châm chọc. “Nếu em nói chính là anh, anh có tin không?”
“Dừng trò này lại, An Thi.” Giọng anh hằn học, càng lúc càng không thoải mái trò đùa quá đáng này.
“Sao? Không tin những gì em nói?” khẩy cười một cái, cô vỗ mạnh lên vai anh, ánh mắt khiêu khích. “Hay không dám tin? Hay sợ tin?”
Hất cả hai bàn tay đang tựa vào vai mình khiến cô mất đà ngã vào bức tường phía sau, vẻ mặt Lorenzo ngày càng u tối khi áp sát vào cô đầy đe dọa.
“Tôi cần sự thật.”
“Chẳng phải em vừa cho anh biết sự thật sao?”
“Hà,” quay sang một bên, Lorenzo bất đắc dĩ cười hắt ra một tiếng, khi quay lại ánh mắt lại bừng lên dữ dội. “Nếu con người cô nói đến là Nguyễn Ái, tôi bây giờ có thể leo lên cái thập tự giá kia vào vai Jesus. Cô có thấy Lorenzo Da Costa này, thậm chí chỉ là việc cầu nguyện đơn giản đã từng làm qua chưa?”
“Chậc chậc,” đối phương lắc đầu, nụ cười nở trên môi càng thêm giễu cợt, hơi thở thoát ra toát đầy men rượu. “Ngài chủ tịch của chúng ta và Chúa? Thật là không thể dồn vào một câu. Trừ khi câu đó chứa đựng từ ‘nguyền rủa’, ha?”
“Cô đùa xong chưa?”
“Em có sao?”
Lorenzo quay người, hung hăng bước về phía bàn ăn rót cho mình một ly đầy rượu rồi ngửa cổ nốc cạn, sự kiên nhẫn ngày càng cháy rụi. Anh hiểu rõ con người Đặng An Thi; thái độ bất cần đời, cách vờn đuổi nửa giả nửa thật đó cũng là ả học từ anh mà ra. Chuyện mà anh muốn biết từ ả, e rằng đến cả đời cũng không thể khai thác. An Thi có cách biến một việc vô cùng khó tin trở nên thiết thực muôn phần. Nếu ả muốn dối trá anh thì không có bất cứ đe dọa nào có thể lôi ra sự thật từ cái miệng gian xảo đó.
Chợt, có đôi bàn tay luồn qua lồng ngực anh khẽ siết chặt, con người phía sau đột nhiên run lên nhè nhẹ. Đến cuối cùng cũng không khóc mà chỉ đứng bất động như thế một lúc lâu.
“Một lần. Chỉ cần một lần thôi, một lần anh đừng xem em là cô ấy.”
Lời nói toát ra run rẩy, thiết tha.
Đây là loại đàn bà gì? – Lorenzo nhướn mày, bực bội dốc cạn một ly khác xuống cổ họng, trong đầu bất giác nhớ về hình dáng mỏng manh trong chiếc váy trắng hớ hênh đã dấy lên trong anh sự si cuồng suốt cả ngày nay. Anh có thể đáp ứng được yêu cầu trên ư? Không phải anh không muốn, mà là không thể!
Đột ngột quay lại, anh dang tay ôm xộc thân hình mềm mại vào lòng, đầu cúi xuống ngấu nghiến môi cô, trong óc đến một chữ “Thi” cũng không lưu lại nỗi.
Ái!
Gào lên cái tên trong tâm thức, con người đó khiến anh muốn nổi điên, tâm đột nhiên đau đớn, lòng dâng lên một khát khao khiến bản thân dường như trầm mình trong lửa. Chỉ việc nhớ đến ả cũng đủ khiến anh chán ghét các người đàn bà khác trên thế gian này. Gặp lại ả, đáng nguyền rủa thay, đã khiến cái chán ghét đó trở nên cực đoan vô hạn.
Hơi thở ấm áp mang mùi bơ sữa phả nhẹ lên hõm cổ, làn da nóng ẩm tỳ áp vào lồng ngực, đôi bàn tay nhỏ nhắn xoa nhẹ trên tấm lưng trần. Tất cả và thứ chất lỏng khiến người u mị đang dần dần ngấm vào huyết quản khiến toàn thân anh nóng ran. Cơ thể, theo phản ứng sinh lý thông thường, dĩ nhiên dậy lên ham muốn nguyên thủy.
Đáng ra không nên uống vào thứ chất lỏng đó.
Nhất là, vào lúc tâm trạng bị kích động như vầy.
Tâm rõ ràng cảm nhận được cô, tay rõ ràng chạm vào được cô, mũi rõ ràng hít vào hương thơm ngọt ngào ám ảnh ngày đêm.
Vậy mà, khi đôi mắt hé mở, Võ Gia Chính Luận biết rõ, đó không phải là cô.
Vì cô đang đứng trước mặt anh.
Không như những ảo ảnh tưởng tượng của anh, cô xuất hiện không hào nhoáng, không xa hoa, không thoát tục tao nhã. Mái tóc đen óng mượt của nhân vật trước mặt anh giờ đây xõa ra xơ xác, mặt mày trắng bệch, quần áo nhăn nhúm và dáng người xiêu vẹo khổ sở.
Trong lòng anh chợt nhói đau âm ĩ.
Là thật.
Bởi vì, ảo ảnh của anh, sẽ không bao giờ có biểu hiện đó trong mắt.
Nỗi đau cùng cực. Đau đến nỗi khiến bản thân dường như trong suốt.
Đột nhiên cảm thấy con người đương âu yếm cùng mình toàn thân bất động, giác quan nhạy cảm của người phụ nữ mách bảo An Thi quay đầu lại, đập vào mắt là sự trông đợi – buồn cười thay – không được trông đợi nhất.
Tay vẫn không rời cổ người đàn ông, cô chậm rãi quay về ngước mắt nhìn anh, nước mắt không biết tự bao giờ vỡ lăn trên gò má khi trông thấy sự yêu thương khổ lụy trên gương mặt quen thuộc còn hơn da thịt. Trong đầu tuy có rất nhiều không nỡ, nhưng bản thân cũng tự biết đây chính là kết thúc.
“Thật đáng tiếc,” thu hết mọi nỗ lực cuối cùng, An Thi nở một nụ cười châm biếm, môi lướt nhẹ qua môi anh toan thì thầm điều gì đó, song rồi lại thôi. Đổi lại, những từ ngữ thốt ra lại muôn phần cay nghiệt:
“Cá nhân mà cô ta xem trọng nhất, anh mãi mãi không bao giờ thắng được.”
Đoạn, người thiếu nữ bước nhanh qua một Nguyễn Ái vẫn còn sững ra như tượng, tay nhanh chóng cài lại khuy áo và vơ lấy túi xách rời khỏi, bỏ lại sau lưng hai con người vướng mắc với nhau bằng những mối liên kết phức tạp nhất trên đời: tình yêu và thù hận.
* * *
Cửa thang máy đóng lại, không gian bỗng ngập tràn sự chua xót.
“Tôi biết.”
Câu nói sáng nay từ miệng Nguyễn Ái đã đánh tan mọi quyết tâm trong người con gái trẻ. Thứ mà Đặng An Thi trông thấy trong Nguyễn Ái vào giờ phút đó, e rằng cả đời chính bản thân người đàn bà này sẽ không bao giờ nhìn ra.
Đối với người ngoài tại sao thật hiển nhiên. Vậy mà hai kẻ trong cuộc lại mù lòa vô hạn.
Cô dù đã quyết định buông tay ngay khoảnh khắc đó, cũng không cao cả như các nhân vật phản diện “ngộ đạo bất chợt” trong phim ảnh. Cho dù có từ bỏ, cô cũng không muốn tự tay giải quyết hiểu lầm để họ quay về với nhau. Vì thế đã cố tình gây ra tình cảnh này, đến cuối cùng lại để lại câu nói mang tính khiêu khích đó. Sự việc về sau có tiến triển theo chiều hướng tốt hơn hay xấu đi, Đặng An Thi không quan tâm, không muốn quan tâm.
Cũng không rõ là làm thế để họ càng hiểu lầm nhau sâu nặng, hay từ đả kích này mà giải phóng mọi bức xúc nữa…
Thở dài, Đặng An Thi gục đầu vào tấm gương lạnh trong thang máy. Kẻ nào đó đã nói thật đúng, thiện và ác trong bản thân mỗi người, thật khó mà phân biệt – ngay cả với chính con người đó.
Nhưng ít ra – cổ nhủ thầm khi ngẩng mặt lên nhìn vào gương, mắt giờ đây đã ngừng rơi lệ – con người mình trông thấy bây giờ, chính là Đặng An Thi.
Trong buồng thang máy lạnh lẽo đang lao nhanh xuống tòa nhà Quang Hưng giữa đêm bão táp, thoáng qua đâu đó là tiếng thở dài ảo não của một người thiếu nữ.
“Đến cuối cùng thì, thần tượng của em à, AIclubmaster vẫn chỉ là AIclubmaster…”
Cười nhẹ. Nụ cười đẹp đến không ngờ.
“…vẫn không thể nào trở thành một Nguyễn Ái được, hà…”
Cô rốt cục thì, vẫn cứ chỉ là một kẻ hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.