Chương 13: [Quyển Tây Vực] Chương 13: Ngăn Cản
Lạc Thần
20/06/2024
Giết xong đám cường đạo bắn tên này, Hoa Thiên Ngộ mới có tâm tư đi xem chiến cuộc của thương đội, bởi vì có ba hòa thượng hộ vệ, thương đội không có người chết nữa.
Nhưng bọn họ chỉ đánh ngất cường đạo chứ không giết chết, đám hòa thượng này thật đúng là nhân từ nương tay.
Khóe miệng Hoa Thiên Ngộ nổi lên ý cười, nhìn thế nào cũng thấy lạnh như băng.
Nàng bước chậm đi qua, lúc này chiến cuộc đã gần kết thúc, cường đạo không bị thương thì cũng đã chết, đều không có sức đánh trả.
Người của thương đội đi lấy dây thừng, trói mấy tên cường đạo đang nằm trên mặt đất kêu rên thống khổ lại, ném vào một đống.
Pháp Hiển nhìn về phía cồn cát xa xa, nơi đó có mười mấy tên thổ phỉ nằm ngang, tất cả đều chết, dáng vẻ thê thảm, máu nhuộm đỏ cả một vùng cát vàng.
Hắn không ngờ Hoa Thiên Ngộ lại ra tay nhanh như vậy, trước khi hắn kịp ngăn cản đã hạ sát thủ.
Không đành lòng nhìn, hắn cụp mắt chắp tay trước ngực, niệm phật một câu: "A Di Đà Phật."
Thường Tuệ và Thường Ngộ cũng lắc đầu thở dài, mắt chứa thương cảm, chắp tay trước ngực, bắt đầu niệm kinh siêu độ.
Thấy phản ứng của bọn họ, Hoa Thiên Ngộ cười nhạo một tiếng.
Nàng mang theo dù đi tới, máu tươi trên Thiên La Tán theo khung dù còn đang nhỏ xuống, một giọt, hai giọt, rơi trên mặt cát, thấm vào trong cát vàng.
Trên mặt nàng là nụ cười xinh đẹp, nhưng đáy mắt lại tràn đầy sát khí, mọi người thấy vậy nhao nhao lui bước cách xa nàng.
Hoa Thiên Ngộ đi đến bên cạnh mấy tên thổ phỉ bị trói, lạnh giọng nói: "Là ai phái các ngươi tới."
Một tên cường đạo trong đó bị sát khí trên người nàng uy hiếp, run giọng trả lời: "Không có ai phái chúng tôi tới, chỉ thấy có đội buôn đi qua, trong lòng nảy sinh tham niệm, đến đây cướp bóc."
Hoa Thiên Ngộ chế nhạo nói: "Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ."
Nàng không tin lời gã ta nói, cảm thấy cần phải giết gà dọa khỉ, để bọn họ biết thủ đoạn của nàng, sinh lòng e ngại, như thế cũng có lợi cho việc hỏi cung.
Nàng rũ mắt xuống, đáy mắt lạnh lẽo vô tình coi thường nhân sinh, giơ tay cầm Thiên La Tán lên, thẳng tắp chặt xuống.
Hai mắt cường đạo lập tức muốn nứt ra, trơ mắt nhìn lưỡi đao sắc bén tới gần, máu huyết toàn thân gã ta trong nháy mắt đông lại, lạnh đến phát run.
Thiên La Tán đang cấp tốc rơi xuống chợt dừng lại trên không trung, lưỡi dao sắc bén cách đỉnh đầu cường đạo chỉ có vài tấc.
Một bàn tay rõ ràng nắm chặt Thiên La Tán, ánh mắt di chuyển lên trên, là một đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng.
Hoa Thiên Ngộ nguy hiểm nheo mắt lại, giọng nói lạnh lẽo thấu xương nói: "Ngươi dám ngăn ta."
Thấy sát khí ngưng hiện trên mặt nàng, Pháp Hiển khẽ nhíu mày: "Bọn họ không có sức phản kháng, thí chủ hà tất phải đuổi tận giết tuyệt."
Hoa Thiên Ngộ lạnh lùng nói: "Pháp sư không đành lòng nhìn sát Sinh, ngươi có thể không nhìn."
Pháp Hiển không hề nhượng bộ nhìn thẳng nàng, trên mặt bình thản, nhưng lại có một loại cảm giác uy áp, hắn nói: "Bọn họ sẽ được giao cho luật pháp của Vương Đình trừng phạt, thí chủ vì sao lại tạo sát nghiệt."
Hoa Thiên Ngộ trả lời mỉa mai: "Làm cường đạo mỗi người trên tay đều có mấy món nợ giết người, theo tội của bọn họ, đưa đến phủ nha cũng là tội chết, ta trực tiếp chấm dứt bọn họ không phải cũng giống vậy sao?"
Pháp Hiển không tán đồng: "Nếu ai cũng như thí chủ, tự giải quyết luật pháp là đang phá hư quy tắc của thế gian này, mà người có ý đồ phá vỡ quy tắc, kết quả chỉ có một..."
Ngọc nát đá tan.
Nàng nhìn thấy đáp án trong mắt Pháp Hiển.
Nàng thật sự sai rồi sao?
Trong lòng Hoa Thiên Ngộ không khỏi hiện ra ý nghĩ này, nhưng nghĩ lại, ý nghĩ của nàng lại kiên định lên.
Nàng lạnh giọng nghiêm nghị nói: "Ta giết đều là kẻ ác, những người này giết hại mạng người, chết không có gì đáng tiếc."
"Nhưng hành động lúc này của thí chủ cũng giống như bọn họ, không truy cứu căn nguyên, uổng mạng người."
"Thiện lương của con người không phải để lại cho đám súc sinh bọn chúng." Hoa Thiên Ngộ lạnh lùng liếc hắn một cái, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh như băng, nàng nói: "Kẻ giết người, vĩnh viễn phải giết."
Nhưng phàm là người đả thương tính mạng người, đều phải có giác ngộ bị giết, cũng chẳng trách người khác.
Pháp Hiển nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của nàng, bình tĩnh nói: "Tha thứ cho người, cũng là tha thứ cho mình."
Sau khi Hoa Thiên Ngộ nghĩ thông suốt ẩn ý trong đó, liền nhất thời kinh ngạc, ý của lời này chính là, nàng giết người, một ngày nào đó cũng sẽ bị người giết, khoan dung cho người khác, chính là khoan dung cho mình.
Trách không được hòa thượng này nguyện ý giảng kinh Phật cho nàng, kỳ thật đây cũng là một loại hình thức thay đổi một cách vô tri vô giác, hắn hi vọng có thể thay đổi nàng.
Con lừa trọc chết tiệt quả nhiên không đơn giản, nàng ở trong lòng oán hận mắng một tiếng.
Nàng không tin độ người độ mình, nàng chỉ hiểu được nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Nhưng bọn họ chỉ đánh ngất cường đạo chứ không giết chết, đám hòa thượng này thật đúng là nhân từ nương tay.
Khóe miệng Hoa Thiên Ngộ nổi lên ý cười, nhìn thế nào cũng thấy lạnh như băng.
Nàng bước chậm đi qua, lúc này chiến cuộc đã gần kết thúc, cường đạo không bị thương thì cũng đã chết, đều không có sức đánh trả.
Người của thương đội đi lấy dây thừng, trói mấy tên cường đạo đang nằm trên mặt đất kêu rên thống khổ lại, ném vào một đống.
Pháp Hiển nhìn về phía cồn cát xa xa, nơi đó có mười mấy tên thổ phỉ nằm ngang, tất cả đều chết, dáng vẻ thê thảm, máu nhuộm đỏ cả một vùng cát vàng.
Hắn không ngờ Hoa Thiên Ngộ lại ra tay nhanh như vậy, trước khi hắn kịp ngăn cản đã hạ sát thủ.
Không đành lòng nhìn, hắn cụp mắt chắp tay trước ngực, niệm phật một câu: "A Di Đà Phật."
Thường Tuệ và Thường Ngộ cũng lắc đầu thở dài, mắt chứa thương cảm, chắp tay trước ngực, bắt đầu niệm kinh siêu độ.
Thấy phản ứng của bọn họ, Hoa Thiên Ngộ cười nhạo một tiếng.
Nàng mang theo dù đi tới, máu tươi trên Thiên La Tán theo khung dù còn đang nhỏ xuống, một giọt, hai giọt, rơi trên mặt cát, thấm vào trong cát vàng.
Trên mặt nàng là nụ cười xinh đẹp, nhưng đáy mắt lại tràn đầy sát khí, mọi người thấy vậy nhao nhao lui bước cách xa nàng.
Hoa Thiên Ngộ đi đến bên cạnh mấy tên thổ phỉ bị trói, lạnh giọng nói: "Là ai phái các ngươi tới."
Một tên cường đạo trong đó bị sát khí trên người nàng uy hiếp, run giọng trả lời: "Không có ai phái chúng tôi tới, chỉ thấy có đội buôn đi qua, trong lòng nảy sinh tham niệm, đến đây cướp bóc."
Hoa Thiên Ngộ chế nhạo nói: "Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ."
Nàng không tin lời gã ta nói, cảm thấy cần phải giết gà dọa khỉ, để bọn họ biết thủ đoạn của nàng, sinh lòng e ngại, như thế cũng có lợi cho việc hỏi cung.
Nàng rũ mắt xuống, đáy mắt lạnh lẽo vô tình coi thường nhân sinh, giơ tay cầm Thiên La Tán lên, thẳng tắp chặt xuống.
Hai mắt cường đạo lập tức muốn nứt ra, trơ mắt nhìn lưỡi đao sắc bén tới gần, máu huyết toàn thân gã ta trong nháy mắt đông lại, lạnh đến phát run.
Thiên La Tán đang cấp tốc rơi xuống chợt dừng lại trên không trung, lưỡi dao sắc bén cách đỉnh đầu cường đạo chỉ có vài tấc.
Một bàn tay rõ ràng nắm chặt Thiên La Tán, ánh mắt di chuyển lên trên, là một đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng.
Hoa Thiên Ngộ nguy hiểm nheo mắt lại, giọng nói lạnh lẽo thấu xương nói: "Ngươi dám ngăn ta."
Thấy sát khí ngưng hiện trên mặt nàng, Pháp Hiển khẽ nhíu mày: "Bọn họ không có sức phản kháng, thí chủ hà tất phải đuổi tận giết tuyệt."
Hoa Thiên Ngộ lạnh lùng nói: "Pháp sư không đành lòng nhìn sát Sinh, ngươi có thể không nhìn."
Pháp Hiển không hề nhượng bộ nhìn thẳng nàng, trên mặt bình thản, nhưng lại có một loại cảm giác uy áp, hắn nói: "Bọn họ sẽ được giao cho luật pháp của Vương Đình trừng phạt, thí chủ vì sao lại tạo sát nghiệt."
Hoa Thiên Ngộ trả lời mỉa mai: "Làm cường đạo mỗi người trên tay đều có mấy món nợ giết người, theo tội của bọn họ, đưa đến phủ nha cũng là tội chết, ta trực tiếp chấm dứt bọn họ không phải cũng giống vậy sao?"
Pháp Hiển không tán đồng: "Nếu ai cũng như thí chủ, tự giải quyết luật pháp là đang phá hư quy tắc của thế gian này, mà người có ý đồ phá vỡ quy tắc, kết quả chỉ có một..."
Ngọc nát đá tan.
Nàng nhìn thấy đáp án trong mắt Pháp Hiển.
Nàng thật sự sai rồi sao?
Trong lòng Hoa Thiên Ngộ không khỏi hiện ra ý nghĩ này, nhưng nghĩ lại, ý nghĩ của nàng lại kiên định lên.
Nàng lạnh giọng nghiêm nghị nói: "Ta giết đều là kẻ ác, những người này giết hại mạng người, chết không có gì đáng tiếc."
"Nhưng hành động lúc này của thí chủ cũng giống như bọn họ, không truy cứu căn nguyên, uổng mạng người."
"Thiện lương của con người không phải để lại cho đám súc sinh bọn chúng." Hoa Thiên Ngộ lạnh lùng liếc hắn một cái, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh như băng, nàng nói: "Kẻ giết người, vĩnh viễn phải giết."
Nhưng phàm là người đả thương tính mạng người, đều phải có giác ngộ bị giết, cũng chẳng trách người khác.
Pháp Hiển nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của nàng, bình tĩnh nói: "Tha thứ cho người, cũng là tha thứ cho mình."
Sau khi Hoa Thiên Ngộ nghĩ thông suốt ẩn ý trong đó, liền nhất thời kinh ngạc, ý của lời này chính là, nàng giết người, một ngày nào đó cũng sẽ bị người giết, khoan dung cho người khác, chính là khoan dung cho mình.
Trách không được hòa thượng này nguyện ý giảng kinh Phật cho nàng, kỳ thật đây cũng là một loại hình thức thay đổi một cách vô tri vô giác, hắn hi vọng có thể thay đổi nàng.
Con lừa trọc chết tiệt quả nhiên không đơn giản, nàng ở trong lòng oán hận mắng một tiếng.
Nàng không tin độ người độ mình, nàng chỉ hiểu được nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.