Chương 22
Tào Đình
16/12/2013
Ngô Văn Bác bắt đầu trở thành khách quen của Ngọc Hương Lầu. Cứ dăm
ba ngày, chàng lại tìm đường đến đó, tâm trạng vô cùng hứng khởi.
Chàng say không phải vì men rượu mà say bởi người đẹp đang ngồi kia. Chốc chốc, chàng lại đưa mắt sang nhìn Phấn Đại, tặng cho nàng một nụ cười phong lưu phóng khoáng và đầy ẩn ý. Khi nhìn thấy Phấn Đại tỏ vẻ e thẹn, chàng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chàng thường xuyên qua đêm ở Ngọc Hương Lầu và Phấn Đại trở thành thiếp yêu của chàng. Đêm đêm rượu chè ca hát, cảnh tượng xa xỉ phồn hoa. Chàng dường như đã bớt dần tính cách phong lưu, một lòng chỉ quan tâm tới Phấn Đại. Nhưng chàng lại cảm thấy rất bất mãn với thói quen chỉ hầu hạ chứ không ngủ qua đêm của Phấn Đại. Mỗi buổi sáng thức giấc, thấy người đẹp không còn nằm trong vòng tay mình, chàng đều nổi giận đùng đùng. Còn Phấn Đại chỉ khi nghe thấy tiếng động mới chạy tới, dùng lời lẽ ngon ngọt an ủi chàng, sau đó cẩn thận giúp chàng mặc quần áo. Nhưng đêm hôm sau, mọi chuyện vẫn xảy ra như cũ.
Ngô Văn Bác không thể làm gì được bởi nàng đã không còn là vợ của chàng nữa rồi. Điều khiến chàng càng đau khổ hơn, đó là chàng cảm thấy càng ngày càng yêu nàng, một ngày không được gặp nàng dài như ba thu vậy. Mỗi khi trong nhà có việc, không được đến với Phấn Đại như đã hẹn, chàng cảm thấy nhớ nhung da diết. Những ngày không có Phấn Đại, chàng chẳng còn tâm trí đâu mà làm những việc khác nữa. Những ngày bận việc không đến, chàng lo rằng Phấn Đại liệu có rơi vào vòng tay của người đàn ông khác, liệu có phóng đãng ban tặng nụ cười cho những người đàn ông khác hay không. Chàng bắt đầu đưa ra yêu cầu muốn Phấn Đại phải chung thủy với mình, chàng nói – “Sau này, nếu ta không tới, nàng tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện nhé!” – Ham muốn chiếm đoạt sở hữu đó chẳng khác nào của một người chồng đối với vợ, nghiêm khắc, rõ ràng.
Nhưng Phấn Đại không còn là nương tử của chàng nữa, nàng giờ đây đã là một kỹ nữ lầu xanh.
Vì vậy, Phấn Đại thường chỉ cười mà không nói gì, nàng vẫn lưu luyến trong vòng tay của những người đàn ông khác.
Khi Ngô Văn Bác cảm nhận được những thay đổi trong tình cảm của mình thì cũng chính là lúc chàng cảm thấy đau khổ, cũng giống như các chàng trai rơi vào vòng tình ái trên thế gian này, chàng cũng có lúc mừng vui khôn xiết, có lúc lại buồn bã sầu đau, có lúc ngẩn ngơ nhìn trời, có lúc lại buồn rầu mong nhớ theo từng hành động, nụ cười hay ánh mắt nàng.
Lâu dần, mỗi lúc được ở bên Phấn Đại, chàng lại càng trở lên ít lời, chỉ đăm đắm nhìn Phấn Đại hoặc ôm chặt lấy nàng trong vòng tay mình.
Chàng chưa hề thổ lộ tình cảm của mình trước mặt Phấn Đại. Chàng vốn có thể nói những lời ong bướm rất dễ dàng trước mặt những cô gái làng chơi khác. Nhưng ở nơi đây, chàng lại không thể làm như vậy.
Khi nhìn vào đôi mắt quen thuộc đó, chàng lại bắt đầu trầm lặng.
Phu nhân của ngày xưa, kĩ nữ của ngày hôm nay. Nếu như trước đây, chàng không tàn nhẫn, nàng đâu rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Có lẽ trong lòng nàng vẫn còn đầy rẫy những nỗi oán hận chàng, thậm chí vĩnh viễn không bao giờ có thể tha thứ cho chàng.
Nghĩ đến đó, chàng lại vô cùng đau khổ, ôm chặt Phấn Đại trong lòng, chàng thầm nói với nàng rằng, ta muốn bù đắp, ta sẽ bù đắp cho nàng.
Ngô Văn Bác đã nghĩ tới chuyện chuộc lại Phấn Đại rồi cưới nàng làm thiếp.
Từ lâu, Ngô Văn Bác đã nói về chuyện muốn chuộc Phấn Đại ra ngoài, nhưng lúc đó, chàng cũng chỉ thuận miệng nói bừa, chỉ có ý an ủi, đùa cợt mà thôi. Còn Phấn Đại, khi nghe Ngô Văn Bác nói câu đó, nàng cũng chỉ hơi sững người lại, sau đó cho rằng đó chỉ đùa rồi để cho lời nói tan biến theo mây gió. Nàng nhìn Ngô Văn Bác lắc lắc đầu rồi phá lên cười sảng khoái.
Càng những lúc vui vẻ lại càng cảm thấy cuộc đời thê lương. Nàng đã không còn là thiếu nữ mười lăm tuổi ngây thơ ngày nào nữa rồi, từ lâu, nàng đã không còn tin vào những lời thề thốt nữa.
“Sao, cô nương Phấn Đại không muốn làm vợ ta ư?”- Ngô Văn Bác cau mày trước thái độ phản ứng của nàng.
“Ngô công tử đang thương hại Phấn Đại đúng không?” – Nàng mỉm cười hỏi lại.
Ngô Văn Bác sững người lại, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về việc đó, chuộc người, nạp thiếp… Nhưng khi nghĩ tới ánh mắt của người nhà và dư luận xã hội, nhớ tới ánh mắt nghiêm khắc của người cha, chàng lại nhụt chí.
Cũng may là Phấn Đại không coi lời hứa đó là sự thật, không mong đợi nhiều, cũng không buồn nhắc lại, Ngô Văn Bác cũng coi như chưa có chuyện đó xảy ra.
Nhưng ý định đó lại lớn dần theo thời gian và lớn dần theo tầm quan trọng của Phấn Đại trong tâm trí chàng, càng ngày càng thôi thúc chàng mãnh liệt.
Lần thứ hai, chàng nhắc lại chuyện chuộc Phấn Đại ra khỏi lầu xanh, là một lần sau khi hai người ân ái.
Sau cuộc hoan lạc, Ngô Văn Bác dường như không muốn ngủ, ôm chặt lấy tấm thân nõn nà của Phấn Đại, sợ nàng bỏ đi. Hai người cứ trần truồng mà nằm ôm nhau như vậy.
Một tay chàng đang đùa nghịch lọn tóc đen rủ xuống trước ngực của nàng, tay kia lặng lẽ vuốt ve bờ vai trắng ngần, thon thả của Phấn Đại. Thi thoảng chàng lại cười cười, nói nói nàng vài câu, chốc chốc lại nhắm mắt hít hà mùi thơm thoang thoảng trên da thịt nàng, hai người như một đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết.
Không biết chàng đã nói câu gì mà Phấn Đại ngả nghiêng cười không dứt. Nét mặt nàng rạng rỡ, nụ cười tươi tắn, đôi lông mày lá liễu mềm mại như nét khói lam. Nhìn nụ cười tươi như hoa của người yêu, nghĩ đến chuyện ban ngày, mấy tên háo sắc ngồi rớt nước dãi nhìn nàng chơi đàn, nghĩ đến chuyện chỉ cần không có chàng ở đó, nàng rất có thể sẽ rơi vào tay của người đàn ông khác, chàng bỗng nhiên sa sầm nét mặt.
“Nàng là của ta!” – Chàng bỗng nhiên thốt lên một câu.
Điệu bộ nghiến răng nghiến lợi của Ngô Văn Bác làm Phấn Đại giật mình, nàng ngẩn người nói – “Thiếp đang nằm trong vòng tay của chàng đây. Chàng sao vậy?”
“Bây giờ là của ta, sau này, vĩnh viễn cũng sẽ là của một mình ta! Nàng chỉ có thể là người của một mình Ngô Văn Bác này thôi!” – Chàng bỗng nhiên hét lên đầy kích động.
“Vậy thì chàng hãy lấy thiếp đi, như vậy, thiếp chẳng phải sẽ là người của chàng ư?” – Phấn Đại nửa đùa nửa thật, mỉm cười nói.
Nói xong nàng bèn nhìn thẳng vào mắt Ngô Văn Bác, cố làm ra vẻ chờ đợi.
“Được! Nàng cứ đợi đấy! Không ai được động tới nàng! Cứ đợi đấy! Nhất định phải đợi ta!” – Nói xong, chàng bật dậy bước xuống giường, cũng không cần Phấn Đại giúp chàng mặc quần áo. Chàng qua quýt khoác quần áo lên người rồi sải bước lớn ra phía cửa.
Phấn Đại quấn chăn kín người, nhạc nhiên nhìn về phía cửa, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Phải rất lâu sau đó, nàng mới kịp định thần, khẳng định rằng Ngô Văn Bác nói nàng hãy đợi chàng đến.
Hai chữ “chờ đợi” đó, nàng đã quá quen thuộc với nó rồi, quen thuộc đến nỗi cảm thấy sợ, đến nỗi, cứ nghe thấy hai từ đó, toàn thân nàng lại run lên bần bật.
Bởi vì, nàng đã sống một nửa cuộc đời trong sự chờ đợi rồi.
Nàng lạnh lùng cười nhạt, trải qua bao nhiêu thăng trầm như vậy, gặp gỡ biết bao người đàn ông háo sắc như vậy, nàng còn có thể tin vào một lời hứa sao?
Nàng bắt đầu chê cười sự ngây thơ của Ngô Văn Bác. Một câu nói hãy chờ đợi có thể coi là kế hoãn binh ư? Việc gì phải vội vàng ra đi như thế kia chứ? Dù rằng nàng chẳng có gì trong tay, nhưng cũng là một người có lòng tự trọng, từ trước đến giờ chưa đòi hỏi chàng điều gì.
Thế là nàng từ từ ngồi dậy, mặc quần áo, lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng, căn phòng vẫn còn đầy dư vị của hương thơm và hoan lạc. Rồi nàng trở về phòng, bình thản chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Khi những lời đường mật cứ lặp đi lặp lại như vậy, khi những lời hứa không còn khiến nàng xúc động nữa… cũng không thể khiến tâm hồn nàng xao động.
Một chút cũng không thể, một gợn sóng cũng không thể, trái tim nàng đã trở thành mặt nước bị đóng băng rồi, cơn gió dù mạnh đến mấy cũng không thể tạo nên một gợn sóng nhỏ
Những điều đó nàng không còn mơ tưởng tới nó nữa.
Quả nhiên, thời gian sau, không thấy Ngô Văn Bác tới.
Đến khi liền một tháng, không thấy chàng xuất hiện, Phấn Đại lại mỉm cười. Nàng cảm nhận được sự yên vui thanh thản trong chính tâm hồn mình. Nàng bắt đầu cảm thấy, nàng không phải là người phụ nữ của ai hết, bởi vì, ai cũng không phải của ai.
Rất lâu, rất lâu sau đó, tất cả lại được an bài trở về rất lâu rất lâu trước đó.
Thế là nàng lại trở về với những điệu bộ, cử chỉ trước đây, dường như, chưa có ai từng xuất hiện trong đời.
Nàng lại trở về với cuộc sống mê muội của chốn lầu xanh, mọi thứ trước mắt trở lên trống rỗng, đêm nay cười với người, ngày mai lại quên hết. Nàng hát vì mình, múa vì mình, say vì mình và khóc cũng vì bản thân mình.
Sau khi bóng dáng của Ngô Văn Bác biến mất khỏi lầu xanh năm ngày, nhị công tử họ Tô đã qua đêm tại phòng của Phấn Đại. Trong lúc mặn nồng, chàng đã vuốt ve khuôn ngực trần của Phấn Đại, vừa kể cho nàng nghe, hai năm trước đây, chàng đã bị mê hoặc bởi nụ cười của nàng như thế nào để rồi sau đó cứ nhớ nhung khôn xiết.
Thế rồi, trước sự tấn công một cách đầy mê hoặc của Phấn Đại, nhị công tử họ Tô tám ngày liền không bước chân ra khỏi cửa Ngọc Hương Lầu. Lúc nào chàng cũng quấn chặt lấy Phấn Đại, không rời một phút.
“Chàng ở lại đây lâu như vậy, không sợ quan lớn nhà nhạc phụ đại nhân hay sao?” – Phấn Đại mỉm cười.
“Yên tâm đi, nhạc phụ đại nhân có công chuyện phải lên kinh thành rồi, mụ vợ xấu xí của ta đang ở nhà mẹ đẻ nửa tháng. Hơn nữa, lại có con hồ ly tinh nhỏ bé đang nằm trong lòng đây” – Chàng gõ nhẹ vào mũi của Phấn Đại – “Ta mà không đến đây, nhỡ trái tim bị loạn nhịp thì biết làm thế nào?” – Nói rồi ôm ghì lấy Phấn Đại, hôn lấy hôn để. Phấn Đại nhớ lại cảnh hai năm về trước, khi nàng đứng trên lầu nhìn cảnh nhị công tử họ Tô đi đón dâu, hồi đó, chàng mặc một bộ lễ phục cao quý, cưỡi một con ngựa to lớn, khí thế hiên ngang, tưng bừng hồ hởi.
Hai năm sau đó, tất cả đều là vật vẫn còn, người thì đã mất.
Phấn Đại nhìn người đàn ông đang chỉ nghĩ đến sắc dục trước mặt mình nở một nụ cười trong tâm trạng phức tạp, lễ phục của chàng đâu rồi, khí thế hiên ngang của chàng đâu rồi?
Phấn Đại cũng chưa bao giờ hỏi thăm nhị công tử họ Tô về Tô Kỷ. Ngay cả một câu hỏi xã giao thông thường nhất cũng không có. Dường như từ trước đến nay, nàng chưa từng quen biết một người như vậy, dường như người đã từng thề non hẹn biển với Tô Kỷ là Nghễ Nghi chứ không phải nàng. Bởi vì, so với Phấn Đại, tình cảm nhiệt thành của Nghễ Nghi dành cho Tô Kỷ nhiều hơn nàng rất nhiều.
Nghễ Nghi lại thường xuyên níu tay nhị công tử họ Tô để hỏi thăm xem dạo này Tô Kỷ đi đâu, có còn ở Tô Châu không, đã lấy mấy vợ rồi, đã sinh được mấy con,cuộc sống có tốt không… Tất cả những chuyện có liên quan đến Tô Kỷ, cô ấy đều rất có hứng thú nghe.
Qua những lần hỏi thăm của Nghễ Nghi, Phấn Đại mới biết rằng, năm đó, Tô Kỷ quả nhiên có về nhà thưa chuyện với cha mẹ, muốn cưới một người vợ vốn là gái lầu xanh, nhưng đã bị người nhà cực lực ngăn cấm. Mẹ Tô Kỷ vì quá lo lắng cho con nên bệnh cũ lại tái phát. Vốn là một đứa con hiếu thuận, lại sợ mẹ đã bệnh nặng lại càng thêm nặng, Tô Kỷ đành phải gác chuyện đó lại, không nhắc đến nữa. Sau đó, chàng chăm chỉ đọc sách, lên kinh ứng thí, đỗ chức tiến sĩ, vào triều nhận sắc phong rồi được bổ nhiệm một chức quan. Nhà họ Tô bèn nhân cơ hội đó tìm cho Tô Kỷ một tiểu thư khuê các, môn đăng hộ đối về làm vợ. Đến giờ, họ đã có chung một cô con gái, đặt tên là Tô Hương. Từ đó, Tô Kỷ cũng không dám nhắc đến chuyện muốn cưới một cô gái lầu xanh về làm vợ nữa, nếu không, kết cục của chàng không tránh khỏi những chữ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.
Một câu chuyện cũ, nếu dùng lời của người ngoài cuộc kể lại, chỉ vài ba câu là có thể kể hết ngọn ngành, nhưng những hạnh phúc đau khổ, tủi nhục đắng cay trong đó, nếu không phải là người trong cuộc, làm sao hiểu hết được đây.
Nghễ Nghi nghe xong, bĩu môi hất hàm nhìn về phía Phấn Đại nói – “Kia chính là người năm đó, tam công tử họ Tô muốn cưới về làm vợ đấy”.
Nhị công tử họ Tô nhìn Phấn Đại, sững người một hồi lâu rồi lại phá lên cười ha hả – “Hồi đó ta cũng rất ngạc nhiên, em ba của ta vốn là một công tử nho nhã, đứng đắn, trước giờ chưa từng màng tới chuyện trăng hoa, rốt cuộc là vị tiên nữ nào đã hút hồn nó như vậy, ngay cả lời răn dạy của cha mẹ, nó cũng không để lọt tai. Hóa ra là cô nương Phấn Đại, haha! Đó cũng là chuyện thường tình, tất cả đều rất hợp tình hợp lý.”
Phấn Đại đành nở nụ cười trừ.
Hình ảnh gày gò của Tô Kỷ hiện lên rõ mồn một trước mắt nàng, dịu dàng, đa tình, cẩn thận tỉ mỉ, luôn coi nàng như một báu vật cần phải bảo vệ. Nàng lại nhớ về hình ảnh cuống quýt của chàng mỗi khi thấy nàng rơi lệ, rồi cả những bài thơ tình chàng viết riêng cho nàng nữa…
Tình cảm sâu đậm mà chàng dành cho nàng, dù sao cũng là những tình cảm chân thành, dù rằng không được ở bên nhau mãi mãi, dù rằng hai năm sau đó, chàng chưa hẳn còn nhớ tới nó, nhưng điều dó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Nghễ Nghi nghe nhị công tử họ Tô nói vậy, rõ ràng là đang qua mặt nàng, ngang nhiên tán dương Phấn Đại. Nàng hừ một tiếng, nhún vai rồi bỏ đi.
Sau khi nghe đến đoạn Tô Kỷ đặt tên con gái mình là Tô Hương, Phấn Đại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi ngây ra nhìn bầu trời đang mưa. Sau đó lại làm ta vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục mỉm miệng cười, một nụ cười còn tươi hơn cả những bông hoa mùa xuân.
Chàng say không phải vì men rượu mà say bởi người đẹp đang ngồi kia. Chốc chốc, chàng lại đưa mắt sang nhìn Phấn Đại, tặng cho nàng một nụ cười phong lưu phóng khoáng và đầy ẩn ý. Khi nhìn thấy Phấn Đại tỏ vẻ e thẹn, chàng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chàng thường xuyên qua đêm ở Ngọc Hương Lầu và Phấn Đại trở thành thiếp yêu của chàng. Đêm đêm rượu chè ca hát, cảnh tượng xa xỉ phồn hoa. Chàng dường như đã bớt dần tính cách phong lưu, một lòng chỉ quan tâm tới Phấn Đại. Nhưng chàng lại cảm thấy rất bất mãn với thói quen chỉ hầu hạ chứ không ngủ qua đêm của Phấn Đại. Mỗi buổi sáng thức giấc, thấy người đẹp không còn nằm trong vòng tay mình, chàng đều nổi giận đùng đùng. Còn Phấn Đại chỉ khi nghe thấy tiếng động mới chạy tới, dùng lời lẽ ngon ngọt an ủi chàng, sau đó cẩn thận giúp chàng mặc quần áo. Nhưng đêm hôm sau, mọi chuyện vẫn xảy ra như cũ.
Ngô Văn Bác không thể làm gì được bởi nàng đã không còn là vợ của chàng nữa rồi. Điều khiến chàng càng đau khổ hơn, đó là chàng cảm thấy càng ngày càng yêu nàng, một ngày không được gặp nàng dài như ba thu vậy. Mỗi khi trong nhà có việc, không được đến với Phấn Đại như đã hẹn, chàng cảm thấy nhớ nhung da diết. Những ngày không có Phấn Đại, chàng chẳng còn tâm trí đâu mà làm những việc khác nữa. Những ngày bận việc không đến, chàng lo rằng Phấn Đại liệu có rơi vào vòng tay của người đàn ông khác, liệu có phóng đãng ban tặng nụ cười cho những người đàn ông khác hay không. Chàng bắt đầu đưa ra yêu cầu muốn Phấn Đại phải chung thủy với mình, chàng nói – “Sau này, nếu ta không tới, nàng tuyệt đối không được xuất đầu lộ diện nhé!” – Ham muốn chiếm đoạt sở hữu đó chẳng khác nào của một người chồng đối với vợ, nghiêm khắc, rõ ràng.
Nhưng Phấn Đại không còn là nương tử của chàng nữa, nàng giờ đây đã là một kỹ nữ lầu xanh.
Vì vậy, Phấn Đại thường chỉ cười mà không nói gì, nàng vẫn lưu luyến trong vòng tay của những người đàn ông khác.
Khi Ngô Văn Bác cảm nhận được những thay đổi trong tình cảm của mình thì cũng chính là lúc chàng cảm thấy đau khổ, cũng giống như các chàng trai rơi vào vòng tình ái trên thế gian này, chàng cũng có lúc mừng vui khôn xiết, có lúc lại buồn bã sầu đau, có lúc ngẩn ngơ nhìn trời, có lúc lại buồn rầu mong nhớ theo từng hành động, nụ cười hay ánh mắt nàng.
Lâu dần, mỗi lúc được ở bên Phấn Đại, chàng lại càng trở lên ít lời, chỉ đăm đắm nhìn Phấn Đại hoặc ôm chặt lấy nàng trong vòng tay mình.
Chàng chưa hề thổ lộ tình cảm của mình trước mặt Phấn Đại. Chàng vốn có thể nói những lời ong bướm rất dễ dàng trước mặt những cô gái làng chơi khác. Nhưng ở nơi đây, chàng lại không thể làm như vậy.
Khi nhìn vào đôi mắt quen thuộc đó, chàng lại bắt đầu trầm lặng.
Phu nhân của ngày xưa, kĩ nữ của ngày hôm nay. Nếu như trước đây, chàng không tàn nhẫn, nàng đâu rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Có lẽ trong lòng nàng vẫn còn đầy rẫy những nỗi oán hận chàng, thậm chí vĩnh viễn không bao giờ có thể tha thứ cho chàng.
Nghĩ đến đó, chàng lại vô cùng đau khổ, ôm chặt Phấn Đại trong lòng, chàng thầm nói với nàng rằng, ta muốn bù đắp, ta sẽ bù đắp cho nàng.
Ngô Văn Bác đã nghĩ tới chuyện chuộc lại Phấn Đại rồi cưới nàng làm thiếp.
Từ lâu, Ngô Văn Bác đã nói về chuyện muốn chuộc Phấn Đại ra ngoài, nhưng lúc đó, chàng cũng chỉ thuận miệng nói bừa, chỉ có ý an ủi, đùa cợt mà thôi. Còn Phấn Đại, khi nghe Ngô Văn Bác nói câu đó, nàng cũng chỉ hơi sững người lại, sau đó cho rằng đó chỉ đùa rồi để cho lời nói tan biến theo mây gió. Nàng nhìn Ngô Văn Bác lắc lắc đầu rồi phá lên cười sảng khoái.
Càng những lúc vui vẻ lại càng cảm thấy cuộc đời thê lương. Nàng đã không còn là thiếu nữ mười lăm tuổi ngây thơ ngày nào nữa rồi, từ lâu, nàng đã không còn tin vào những lời thề thốt nữa.
“Sao, cô nương Phấn Đại không muốn làm vợ ta ư?”- Ngô Văn Bác cau mày trước thái độ phản ứng của nàng.
“Ngô công tử đang thương hại Phấn Đại đúng không?” – Nàng mỉm cười hỏi lại.
Ngô Văn Bác sững người lại, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về việc đó, chuộc người, nạp thiếp… Nhưng khi nghĩ tới ánh mắt của người nhà và dư luận xã hội, nhớ tới ánh mắt nghiêm khắc của người cha, chàng lại nhụt chí.
Cũng may là Phấn Đại không coi lời hứa đó là sự thật, không mong đợi nhiều, cũng không buồn nhắc lại, Ngô Văn Bác cũng coi như chưa có chuyện đó xảy ra.
Nhưng ý định đó lại lớn dần theo thời gian và lớn dần theo tầm quan trọng của Phấn Đại trong tâm trí chàng, càng ngày càng thôi thúc chàng mãnh liệt.
Lần thứ hai, chàng nhắc lại chuyện chuộc Phấn Đại ra khỏi lầu xanh, là một lần sau khi hai người ân ái.
Sau cuộc hoan lạc, Ngô Văn Bác dường như không muốn ngủ, ôm chặt lấy tấm thân nõn nà của Phấn Đại, sợ nàng bỏ đi. Hai người cứ trần truồng mà nằm ôm nhau như vậy.
Một tay chàng đang đùa nghịch lọn tóc đen rủ xuống trước ngực của nàng, tay kia lặng lẽ vuốt ve bờ vai trắng ngần, thon thả của Phấn Đại. Thi thoảng chàng lại cười cười, nói nói nàng vài câu, chốc chốc lại nhắm mắt hít hà mùi thơm thoang thoảng trên da thịt nàng, hai người như một đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết.
Không biết chàng đã nói câu gì mà Phấn Đại ngả nghiêng cười không dứt. Nét mặt nàng rạng rỡ, nụ cười tươi tắn, đôi lông mày lá liễu mềm mại như nét khói lam. Nhìn nụ cười tươi như hoa của người yêu, nghĩ đến chuyện ban ngày, mấy tên háo sắc ngồi rớt nước dãi nhìn nàng chơi đàn, nghĩ đến chuyện chỉ cần không có chàng ở đó, nàng rất có thể sẽ rơi vào tay của người đàn ông khác, chàng bỗng nhiên sa sầm nét mặt.
“Nàng là của ta!” – Chàng bỗng nhiên thốt lên một câu.
Điệu bộ nghiến răng nghiến lợi của Ngô Văn Bác làm Phấn Đại giật mình, nàng ngẩn người nói – “Thiếp đang nằm trong vòng tay của chàng đây. Chàng sao vậy?”
“Bây giờ là của ta, sau này, vĩnh viễn cũng sẽ là của một mình ta! Nàng chỉ có thể là người của một mình Ngô Văn Bác này thôi!” – Chàng bỗng nhiên hét lên đầy kích động.
“Vậy thì chàng hãy lấy thiếp đi, như vậy, thiếp chẳng phải sẽ là người của chàng ư?” – Phấn Đại nửa đùa nửa thật, mỉm cười nói.
Nói xong nàng bèn nhìn thẳng vào mắt Ngô Văn Bác, cố làm ra vẻ chờ đợi.
“Được! Nàng cứ đợi đấy! Không ai được động tới nàng! Cứ đợi đấy! Nhất định phải đợi ta!” – Nói xong, chàng bật dậy bước xuống giường, cũng không cần Phấn Đại giúp chàng mặc quần áo. Chàng qua quýt khoác quần áo lên người rồi sải bước lớn ra phía cửa.
Phấn Đại quấn chăn kín người, nhạc nhiên nhìn về phía cửa, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Phải rất lâu sau đó, nàng mới kịp định thần, khẳng định rằng Ngô Văn Bác nói nàng hãy đợi chàng đến.
Hai chữ “chờ đợi” đó, nàng đã quá quen thuộc với nó rồi, quen thuộc đến nỗi cảm thấy sợ, đến nỗi, cứ nghe thấy hai từ đó, toàn thân nàng lại run lên bần bật.
Bởi vì, nàng đã sống một nửa cuộc đời trong sự chờ đợi rồi.
Nàng lạnh lùng cười nhạt, trải qua bao nhiêu thăng trầm như vậy, gặp gỡ biết bao người đàn ông háo sắc như vậy, nàng còn có thể tin vào một lời hứa sao?
Nàng bắt đầu chê cười sự ngây thơ của Ngô Văn Bác. Một câu nói hãy chờ đợi có thể coi là kế hoãn binh ư? Việc gì phải vội vàng ra đi như thế kia chứ? Dù rằng nàng chẳng có gì trong tay, nhưng cũng là một người có lòng tự trọng, từ trước đến giờ chưa đòi hỏi chàng điều gì.
Thế là nàng từ từ ngồi dậy, mặc quần áo, lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng, căn phòng vẫn còn đầy dư vị của hương thơm và hoan lạc. Rồi nàng trở về phòng, bình thản chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Khi những lời đường mật cứ lặp đi lặp lại như vậy, khi những lời hứa không còn khiến nàng xúc động nữa… cũng không thể khiến tâm hồn nàng xao động.
Một chút cũng không thể, một gợn sóng cũng không thể, trái tim nàng đã trở thành mặt nước bị đóng băng rồi, cơn gió dù mạnh đến mấy cũng không thể tạo nên một gợn sóng nhỏ
Những điều đó nàng không còn mơ tưởng tới nó nữa.
Quả nhiên, thời gian sau, không thấy Ngô Văn Bác tới.
Đến khi liền một tháng, không thấy chàng xuất hiện, Phấn Đại lại mỉm cười. Nàng cảm nhận được sự yên vui thanh thản trong chính tâm hồn mình. Nàng bắt đầu cảm thấy, nàng không phải là người phụ nữ của ai hết, bởi vì, ai cũng không phải của ai.
Rất lâu, rất lâu sau đó, tất cả lại được an bài trở về rất lâu rất lâu trước đó.
Thế là nàng lại trở về với những điệu bộ, cử chỉ trước đây, dường như, chưa có ai từng xuất hiện trong đời.
Nàng lại trở về với cuộc sống mê muội của chốn lầu xanh, mọi thứ trước mắt trở lên trống rỗng, đêm nay cười với người, ngày mai lại quên hết. Nàng hát vì mình, múa vì mình, say vì mình và khóc cũng vì bản thân mình.
Sau khi bóng dáng của Ngô Văn Bác biến mất khỏi lầu xanh năm ngày, nhị công tử họ Tô đã qua đêm tại phòng của Phấn Đại. Trong lúc mặn nồng, chàng đã vuốt ve khuôn ngực trần của Phấn Đại, vừa kể cho nàng nghe, hai năm trước đây, chàng đã bị mê hoặc bởi nụ cười của nàng như thế nào để rồi sau đó cứ nhớ nhung khôn xiết.
Thế rồi, trước sự tấn công một cách đầy mê hoặc của Phấn Đại, nhị công tử họ Tô tám ngày liền không bước chân ra khỏi cửa Ngọc Hương Lầu. Lúc nào chàng cũng quấn chặt lấy Phấn Đại, không rời một phút.
“Chàng ở lại đây lâu như vậy, không sợ quan lớn nhà nhạc phụ đại nhân hay sao?” – Phấn Đại mỉm cười.
“Yên tâm đi, nhạc phụ đại nhân có công chuyện phải lên kinh thành rồi, mụ vợ xấu xí của ta đang ở nhà mẹ đẻ nửa tháng. Hơn nữa, lại có con hồ ly tinh nhỏ bé đang nằm trong lòng đây” – Chàng gõ nhẹ vào mũi của Phấn Đại – “Ta mà không đến đây, nhỡ trái tim bị loạn nhịp thì biết làm thế nào?” – Nói rồi ôm ghì lấy Phấn Đại, hôn lấy hôn để. Phấn Đại nhớ lại cảnh hai năm về trước, khi nàng đứng trên lầu nhìn cảnh nhị công tử họ Tô đi đón dâu, hồi đó, chàng mặc một bộ lễ phục cao quý, cưỡi một con ngựa to lớn, khí thế hiên ngang, tưng bừng hồ hởi.
Hai năm sau đó, tất cả đều là vật vẫn còn, người thì đã mất.
Phấn Đại nhìn người đàn ông đang chỉ nghĩ đến sắc dục trước mặt mình nở một nụ cười trong tâm trạng phức tạp, lễ phục của chàng đâu rồi, khí thế hiên ngang của chàng đâu rồi?
Phấn Đại cũng chưa bao giờ hỏi thăm nhị công tử họ Tô về Tô Kỷ. Ngay cả một câu hỏi xã giao thông thường nhất cũng không có. Dường như từ trước đến nay, nàng chưa từng quen biết một người như vậy, dường như người đã từng thề non hẹn biển với Tô Kỷ là Nghễ Nghi chứ không phải nàng. Bởi vì, so với Phấn Đại, tình cảm nhiệt thành của Nghễ Nghi dành cho Tô Kỷ nhiều hơn nàng rất nhiều.
Nghễ Nghi lại thường xuyên níu tay nhị công tử họ Tô để hỏi thăm xem dạo này Tô Kỷ đi đâu, có còn ở Tô Châu không, đã lấy mấy vợ rồi, đã sinh được mấy con,cuộc sống có tốt không… Tất cả những chuyện có liên quan đến Tô Kỷ, cô ấy đều rất có hứng thú nghe.
Qua những lần hỏi thăm của Nghễ Nghi, Phấn Đại mới biết rằng, năm đó, Tô Kỷ quả nhiên có về nhà thưa chuyện với cha mẹ, muốn cưới một người vợ vốn là gái lầu xanh, nhưng đã bị người nhà cực lực ngăn cấm. Mẹ Tô Kỷ vì quá lo lắng cho con nên bệnh cũ lại tái phát. Vốn là một đứa con hiếu thuận, lại sợ mẹ đã bệnh nặng lại càng thêm nặng, Tô Kỷ đành phải gác chuyện đó lại, không nhắc đến nữa. Sau đó, chàng chăm chỉ đọc sách, lên kinh ứng thí, đỗ chức tiến sĩ, vào triều nhận sắc phong rồi được bổ nhiệm một chức quan. Nhà họ Tô bèn nhân cơ hội đó tìm cho Tô Kỷ một tiểu thư khuê các, môn đăng hộ đối về làm vợ. Đến giờ, họ đã có chung một cô con gái, đặt tên là Tô Hương. Từ đó, Tô Kỷ cũng không dám nhắc đến chuyện muốn cưới một cô gái lầu xanh về làm vợ nữa, nếu không, kết cục của chàng không tránh khỏi những chữ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa.
Một câu chuyện cũ, nếu dùng lời của người ngoài cuộc kể lại, chỉ vài ba câu là có thể kể hết ngọn ngành, nhưng những hạnh phúc đau khổ, tủi nhục đắng cay trong đó, nếu không phải là người trong cuộc, làm sao hiểu hết được đây.
Nghễ Nghi nghe xong, bĩu môi hất hàm nhìn về phía Phấn Đại nói – “Kia chính là người năm đó, tam công tử họ Tô muốn cưới về làm vợ đấy”.
Nhị công tử họ Tô nhìn Phấn Đại, sững người một hồi lâu rồi lại phá lên cười ha hả – “Hồi đó ta cũng rất ngạc nhiên, em ba của ta vốn là một công tử nho nhã, đứng đắn, trước giờ chưa từng màng tới chuyện trăng hoa, rốt cuộc là vị tiên nữ nào đã hút hồn nó như vậy, ngay cả lời răn dạy của cha mẹ, nó cũng không để lọt tai. Hóa ra là cô nương Phấn Đại, haha! Đó cũng là chuyện thường tình, tất cả đều rất hợp tình hợp lý.”
Phấn Đại đành nở nụ cười trừ.
Hình ảnh gày gò của Tô Kỷ hiện lên rõ mồn một trước mắt nàng, dịu dàng, đa tình, cẩn thận tỉ mỉ, luôn coi nàng như một báu vật cần phải bảo vệ. Nàng lại nhớ về hình ảnh cuống quýt của chàng mỗi khi thấy nàng rơi lệ, rồi cả những bài thơ tình chàng viết riêng cho nàng nữa…
Tình cảm sâu đậm mà chàng dành cho nàng, dù sao cũng là những tình cảm chân thành, dù rằng không được ở bên nhau mãi mãi, dù rằng hai năm sau đó, chàng chưa hẳn còn nhớ tới nó, nhưng điều dó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Nghễ Nghi nghe nhị công tử họ Tô nói vậy, rõ ràng là đang qua mặt nàng, ngang nhiên tán dương Phấn Đại. Nàng hừ một tiếng, nhún vai rồi bỏ đi.
Sau khi nghe đến đoạn Tô Kỷ đặt tên con gái mình là Tô Hương, Phấn Đại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi ngây ra nhìn bầu trời đang mưa. Sau đó lại làm ta vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục mỉm miệng cười, một nụ cười còn tươi hơn cả những bông hoa mùa xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.