Phản Hồi Sau Hôn Nhân (Bản Fix Lỗi Nội Dung)
Chương 28: Hoàng Hôn
Lục Manh Tinh
15/11/2023
Triệu Tư Nguyên có chuyện gì mà lại phải rời đi đúng vào lúc này?
Tất nhiên là không, nhưng chỉ cần để anh ấy rời đi thì mới có cớ nói với Lưu Niệm để cô sang bên này.
Giang Nại biết rất rõ, nhưng bị Tiết Lâm vạch trần như vậy, trong lòng cô có chút gợn sóng khác thường. Vì vậy, sau khi chọn một bộ quần áo cho Tiết Lâm xong, cô dừng lại trước cửa hàng kính bảo hộ đi tuyết. Lần này cô đến trượt tuyết, anh đã dạy cô nhiều thứ như vậy…. Mua quà coi như lời cảm ơn đi.
Giang Nại bước vào.
Cửa hàng này là nơi chuyên bán kính bảo hộ đi tuyết, có đủ loại kính bảo hộ đi tuyết của các thương hiệu thời trang, cũng như nhiều loại kính bảo hộ đi tuyết của các thương hiệu cao cấp, đủ loại, gần như có thể làm cô lóa mắt.
“Cái này thế nào? Màu hồng nhạt, đủ gợi cảm!” Lâm Tuệ ở bên cạnh giúp lựa chọn.
Giang Nại cười nói: “Cái này hình như hợp với Lục Phong hơn.”
Lâm Tuệ suy nghĩ, lại cầm lên một chiếc màu đen khác: “Vậy chỉ có màu sắc trầm thế này mới thích hợp với chồng cô thôi.”
“Cái anh ấy đang đeo là màu đen rồi.”
Mặc dù màu đen rất hợp với anh, nhưng kiểu dáng giống nhau sẽ rất nhàm chán, cho nên cô lại vòng sang bên khác.
Lúc này cô nhìn thấy trên kệ có một cặp kính đi tuyết màu xanh đậm, có lẽ vì bản thân cô thích màu xanh lam nên cảm thấy kính đi tuyết màu này càng đẹp hơn.
Màu xanh này cũng không phải là xanh nhạt hay xanh da trời, mà có tông màu xám, kiểu chuyển màu và họa tiết độc đáo.
“Cái này nhìn rất đẹp!” Lâm Tuệ nhìn thấy cái cô đang cầm trên tay thì tán thành.
Giang Nại: “Vậy lấy cái này đi, tôi cũng thấy rất đẹp.”
“Thưa cô, mẫu kính đi tuyết này rất được ưa chuộng, trang web chính thức luôn trong tình trạng hết hàng, cửa hàng chúng tôi cũng vất vả lắm mới lấy được.” Một chàng trai da trắng với mái tóc xoăn nhìn thấy hai người cầm chiếc kính đi tuyết này thì bước đến nói.
Giang Nại hỏi giá cả, có chút đau ví.
Thật ra trong người cô luôn có một tấm thẻ phụ được gia đình đưa cho, nhưng ông bà nội cô sẽ biết, từ sau khi đi làm cô cũng không sử dụng tấm thẻ này nữa.
Suy nghĩ một lúc, cô lấy thẻ lương hiện tại ra, tuy rằng mới được trở thành nhân viên chính thức không lâu, tiền bên trong cũng không nhiều, những vẫn có thể mua được cái kính đi tuyết này.
Cô thật lòng muốn cảm ơn anh.
“Được rồi, vậy lấy cái này.”
“Được, cô theo tôi sang bên này để thanh toán.”
Bên ngoài trời cũng đã muộn, sau khi trở về khách sạn, Giang Nại gửi tin nhắn cho Lý Thanh Tễ, hỏi anh là có cần cô đến đó không, dù sao thì cô cũng quen thuộc với sản phẩm này hơn anh.
Nhưng Lý Thanh Tễ trả lời là chuyện hợp tác cơ bản đã thương lượng xong, cô có thể ở khách sạn nghỉ ngơi.
Nếu Tư Ninh Đặc muốn hoàn toàn tiến vào thị trường nước Mỹ thì còn cần sự giúp đỡ của Joseph. Tuy Lý Thanh Tễ nói chuyện hợp tác này rất nhẹ nhàng, nhưng có lẽ đã mất không ích tâm tư, nhìn việc hơn nửa đêm anh mới trở về thì biết.
Giang Nại nghe thấy tiếng động bèn ngồi dậy khỏi giường, đi tới phòng khách thì nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang bước vào cửa.
“Anh về rồi à, sao lại muộn vậy?”
Lý Thanh Tễ: “Cùng ông ấy đến quán bar ngồi một lát.”
“Gần đây có quán bar sao?”
Lý Thanh Tễ nhìn qua, mỉm cười: “Gần đây cái gì mà không có.”
“Vậy vừa rồi anh nên gọi tôi qua đó chứ, tôi thấy tửu lượng của Joseph rất tốt, tôi qua cũng có thể chia sẻ với anh một chút.”
“Vẫn ổn, ngày mai ông ấy còn muốn đi trượt tuyết nên không uống nhiều, tôi cũng không uống nhiều.” Lý Thanh Tễ nói: “Hơn nữa, nếu thật sự cần so tửu lượng, em có thể uống được bao nhiêu?”
Giang Nại không phục: “Tửu lượng của tôi rất tốt, lần trước ở sinh nhật Lục Phong là do tôi uống quá nhiều, hơn nữa tôi cũng không biết rượu đó có tác dụng chậm.”
Lý Thanh Tễ đưa tay vỗ nhẹ cô đầu, có vài phần dung túng: “Ừm, biết rồi.”
Đây là một hành động thân mật, chỉ được thực hiện giữa những người rất thân thiết với nhau.
Giang Nại xoay người lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lý Thanh Tễ: “Tôi đi tắm đã.”
Giang Nại: “Vậy anh muốn ăn khuya không? Có thể gọi đồ ăn.”
Hôm nay Lý Thanh Tễ ăn không nhiều, lúc trở về vốn dĩ cũng không muốn ăn gì, nhưng được cô hỏi như vậy, anh đột nhiên cảm thấy có hơi đói.
Anh nhìn Giang Nại, gật đầu: “Được.”
Khi đồ ăn được mang lên, Lý Thanh Tễ cũng vừa tắm rửa xong đi ra.
Trên chiếu tatami có một cái bàn, anh ngồi ăn ở đó, Giang Nại đã rất buồn ngủ nhưng cũng không thể không biết xấu hổ bỏ anh ngồi ăn một mình, nên đành ngồi sang một bên nghịch điện thoại.
“Em đi ngủ trước đi.” Lý Thanh Tễ nói.
“Hửm?”
Lý Thanh Tễ hơi nhếch khóe miệng: “Mắt muốn híp lại rồi, còn chơi điện thoại được không đấy?”
Giang Nại sờ mũi: “Vậy anh tự ăn đi, tôi đi ngủ trước.”
“Ừm.”
Giang Nại thật sự buồn ngủ, vừa chạm vào giường đã ngủ thiếp đi, ngay cả Lý Thanh Tễ quay về ngủ lúc nào cô cũng không biết.
Ngày hôm sau cô thức dậy muộn, hiếm khi Lý Thanh Tễ còn dậy muộn hơn cô.
Cô nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc bước ra đã thấy anh đang ngồi dậy trên giường.
“Lâm Tuệ vừa nhắn tin cho tôi, nói bọn họ cũng sắp dậy rồi, hỏi chúng ta có muốn cùng nhau lên núi không.”
Lý Thanh Tễ ừm một tiếng: “Dẫn em lên núi trượt mấy vòng.”
“Vâng.” Giang Nại đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, tôi có thứ này cho anh.”
“Cái gì?”
Giang Nại lấy một chiếc hộp từ trong túi xách gần đó ra đưa cho anh.
“Chuyện là… Hôm qua tôi với Lâm Tuệ đi mua sắm thì nhìn thấy nó, cảm thấy rất đẹp nên mua tặng anh.” Nói xong, Giang Nại cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói thêm: “Cảm ơn anh hai ngày nay đã dạy tôi trượt tuyết.”
Lý Thanh Tễ hơi giật mình, mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc kính đi tuyết màu xanh lam, xám gradient, đầy trong trẻo.
Lý Thanh Tễ đã từng sử dụng rất nhiều kính đi tuyết, nhưng chưa bao giờ sử dụng màu sắc này.
“Em chọn à?”
Giang Nại không khỏi khẩn trương: “Hả… Đúng vậy, anh thấy màu sắc không đẹp sao? Nếu anh không thích thì tôi đi đổi cái khác.”
Lý Thanh Tễ khẽ mỉm cười: “Trông rất đẹp.”
“Vậy sao?!”
“Ừ.” Anh đặt kính đi tuyết lại: “Cảm ơn em.”
Trong lòng Giang Nại đột nhiên vui mừng, nhưng ngoài mặt thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh: “Không cần cảm ơn đâu, chỉ là một cái kính đi tuyết thôi mà. Vậy, anh rửa mặt trước đi, tôi đi gặp Lâm Tuệ.”
“Uhm.”
–
Sau khi ăn sáng xong, lúc đến khu trượt tuyết, Giang Nại để ý thấy Lý Thanh Tễ đang đeo kính bảo hộ đi tuyết mà cô đã tặng anh.
Người khác sử dụng thứ mà mình tặng, cô đương nhiên vui vẻ, sôi nổi lên cáp treo, sau đó lại xuống cáp treo với tâm trạng vui vẻ.
Bởi vì kỹ năng của cô và Lâm Tuệ còn tương đối non nớt nên Lý Thanh Tễ và Lục Phong đã đi theo họ hai lần để xác nhận rằng hai người vẫn ổn, sau đó hai người liền trượt đến các dốc trượt tuyết mà chỉ có cao thủ mới đến.
Giang Nại và Lâm Tuệ cùng trượt suốt buổi sáng, lúc đến gần trưa, hai cô gái cũng không xuống núi mà muốn chờ hai người họ đến, sau khi tụ tập lại cùng nhau ăn trưa.
“Nghe nói nơi này lúc chạng vạng rất đẹp, cô nhìn thấy chưa?” Giang Nại nhìn phong cảnh phía dưới núi hỏi.
Lâm Tuệ: “Có! Ngày đầu tiên đến đây Lục Phong đã dẫn tôi đi xem, rất đẹp, có lúc là màu vàng cam, có lúc cả không trung phủ đầy màu hồng tím.”
Giang Nại nghe xong thì cảm thấy ngứa ngáy: “Vậy chạng vạng chúng ta lên đó lần nữa đi, ngắm hoàng hôn.”
Lâm Tuệ mỉm cười, mờ ám nói: “Chúng ta, hay là cô với chồng cô?”
Giang Nại cười nói: “Bốn người chúng ta có thể đi cùng nhau mà. Hôm qua anh ấy cũng nói, hôm nay chúng ta có thể ngắm hoàng hôn.”
Lâm Tuệ: “Được thôi, chỉ cần chồng cô không coi tôi và anh người yêu của tôi là bóng đèn là được.”
“Sao có thể chứ.”
Giang Nại thực sự rất mong chờ cảnh hoàng hôn này.
Cô chưa bao giờ xem qua trên đỉnh núi tuyết, cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời lặn trên đỉnh núi tuyết.
Sau bữa trưa trở về khách sạn, cô còn rất háo hức chờ đợi cuộc hẹn với Lâm Tuệ buổi chiều lên núi ngắm hoàng hôn.
“…Được, tôi hiểu. Tôi biết rõ chuyện này, ừm…”
Lý Thanh Tễ đang ở trong phòng ngủ nghe điện thoại, vài chữ rời rạc truyền ra.
Một lúc sau, anh cúp điện thoại, bước ra ngoài: “Giang Nại.”
“Vâng?”
Lý Thanh Tễ nói: “Có một dự án ở chi nhánh New York của Hoành Xuyên xảy ra vấn đề, tôi cần phải đến đó.”
Giang Nại sửng sốt hai giây: “À… Được, khi nào thì anh đi?”
“Ngay bây giờ.” Lý Thanh Tễ nói: “Chiều mai mấy người Lưu Niệm sẽ trở về Trung Quốc, tôi sẽ sắp xếp người đưa em qua đó tập hợp với bọn họ vào buổi tối hoặc sáng mai, mọi người trở về trước nhé.”
Giang Nại đặt điện thoại xuống, bởi vì mọi chuyện đột nhiên thay đổi nên phản ứng của cô có chút chậm chạp, một lúc sau mới nói: “Vậy sáng mai đi, sáng mai tôi sẽ đi tìm chị Lưu Niệm.”
“Được.” Lý Thanh Tễ nói: “Vậy buổi chiều em đi cùng mấy người Lục Phong đi, đừng chạy linh tinh, đi trượt tuyết phải chú ý an toàn.”
Giang Nại gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi cũng không còn ngã nữa.”
“Ừm.”
Lý Thanh Tễ nói xong lời này, điện thoại di động lại vang lên, anh bắt máy, hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Một lúc sau, anh lại bước vào phòng ngủ.
Giang Nại ngồi đó, có chút bối rối.
Nửa tiếng sau, có người đến gõ cửa phòng, Giang Nại chạy ra mở cửa, nhìn thấy Triệu Tư Nguyên.
“Cô Giang.”
“Tiểu Triệu.”
“Tôi vào có tiện không?”
“Cứ vào.”
Triệu Tư Nguyên bước vào, đóng gói hành lý của Lý Thanh Tễ một cách lưu loát.
Ba phút sau Lý Thanh Tễ cúp điện thoại, đi ra ngoài: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Triệu Tư Nguyên: “Xong rồi, sếp, xe đang ở dưới lầu, chúng ta có thể xuất phát ngay.”
“Ừm.”
Triệu Tư Nguyên kéo vali đi ra ngoài trước, Lý Thanh Tễ quay lại nhìn Giang Nại.
“Tôi đi trước, em tự mình chú ý an toàn.”
Giang Nại không biết nên nói gì, chỉ gật đầu.
Lý Thanh Tễ đột nhiên rời đi, dụng cụ trượt tuyết của anh vẫn còn ở trong phòng, có lẽ anh sẽ nhờ Lục Phong vận chuyển về giúp.
Trong phòng yên tĩnh, trong lúc nhất thời Giang Nại không biết mình đang suy nghĩ gì, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt. Sau đó nằm xuống tấm chiếu tatami, đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Có phải anh đã quên chuyện ngắm hoàng hôn trên đỉnh núi tuyết rồi không?
Quên cũng không sao, bên phía Hoành Xuyên là chuyện lớn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh thì có lẽ có hơi khó giải quyết.
[Giang Nại, buổi chiều chúng ta hẹn mấy giờ?] Lúc này, Lâm Tuệ gửi tin nhắn cho cô.
Trượt tuyết cả buổi sáng, Giang Nại cảm thấy rất mệt mỏi: [ Buổi chiều tôi không đi nữa, hai người đi đi, tôi nghỉ ngơi một chút.]
Lúc Lâm Tuệ nhận được tin nhắn này của cô, Lục Phong cũng đúng lúc nhận được điện thoại của Lý Thanh Tễ, nói với anh ta rằng bây giờ anh phải đi rồi, nhờ bọn họ giúp đỡ chăm sóc Giang Nại.
Sau khi Lục Phong cúp điện thoại, Lâm Tuệ lập tức gửi tin nhắn cho Giang Nại: [Chồng cô đi rồi à?]
Giang Nại: [Ừm, công việc xảy ra chút chuyện.]
Lâm Tuệ: [Chết tiệt, vậy mà không đưa cô đi cùng?]
Giang Nại: [Chuyện của anh ấy bên đó không phải chuyện của công ty tôi, không liên quan đến tôi. Hơn nữa ngày mai tôi phải về nước cùng nhóm đồng nghiệp, không thuận tiện.]
Lâm Tuệ: [Được rồi.]
Lâm Tuệ dựa vào hành vi của mình để suy đoán, chắc chắn Giang Nại đang tức giận.
Bởi vì nếu như cô ấy và Lục Phong ra ngoài chơi, giữa chừng Lục Phong có chuyện phải bỏ cô ấy lại đi trước, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý.
Lâm Tuệ suy nghĩ một lúc rồi nói: [Không sao đâu, cô đừng buồn, buổi chiều bọn tôi sẽ đi trượt tuyết với cô.]
Giang Nại nhìn thấy tin nhắn này thì mỉm cười: [Tôi không buồn, tôi chỉ hơi mệt thôi.]
Lâm Tuệ: [Vậy… cô không đi ngắm hoàng hôn sao?]
Giang Nại ngẫm nghĩ, ngồi dậy trả lời: [À không, vẫn muốn xem mặt trời lặn, gần đến thời gian tôi sẽ lên đó.]
Lâm Tuệ: [Vậy thì tốt quá! Tôi còn nghĩ anh ấy không ở đây nên chị không còn thiết tha ngắm hoàng hôn nữa.]
Giang Nại: [Sao có thể chứ, không có anh ấy thì tôi vẫn muốn ngắm hoàng hôn mà.]
Tuy là nói như vậy, nhưng lúc đặt điện thoại xuống Giang Nại vẫn có chút buồn bã.
Thất vọng không?
Có một chút, bởi vì dường như cô không chỉ mong chờ ngắm hoàng hôn, mà còn mong chờ người cùng cô ngắm hoàng hôn.
Không có Lý Thanh Tễ, dường như thiếu đi cái gì đó.
Nhưng trong thâm tâm cô cũng biết mình không thể làm gì được, dù sao anh cũng phải giải quyết chuyện của công ty.
–
Buổi chiều, Giang Nại ngồi cáp treo lên núi, Lục Phong và Lâm Tuệ đã ở trên núi chờ cô.
Lúc lên đến đỉnh núi, bầu trời đã ngã màu vàng cam.
“Giang Nại! Mau tới đây mau tới đây, ngồi đây đi!”
Đôi tình nhân chừa cho cô một vị trí tốt, Giang Nại đi tới, ánh mắt sáng ngời: “Thật sự rất đẹp.”
Lục Phong: “Đợi lát nữa lúc xuống núi tôi sẽ quay video cho hai người, sẽ rất đẹp.”
Lâm Tuệ: “Được được được, cảm ơn anh trai!”
Lục Phong mỉm cười, lại nhìn Giang Nại: “Này Giang Nại, cô đừng lo lắng, không có Lý Thanh Tễ ở đây thì hai người chúng tôi cũng có thể chơi với cô, buổi tối cô muốn ăn gì, chúng tôi đưa cô đi ăn.”
Lâm Tuệ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Giang Nại không nhịn được cười: “Không cần, buổi tối hai người cứ đi chơi đi, tôi trở về khách sạn là được rồi.”
“Vậy thì không được, tôi đã hứa với cậu ấy sẽ chăm sóc cô rồi.”
Giang Nại có chút tò mò cụ thể Lý Thanh Tễ đã nói gì, Lục Phong nói: “Thì bảo tôi trông chừng cô, sợ cô trượt tuyết gặp vấn đề gì đó, sau đó nói chuyện bên phía New York. Con người của cậu ấy ấy mà, công việc quan trọng hơn bất cứ điều gì. Thật ra chuyện bên phía New York cậu ấy có thể không đi, nhưng người phụ trách dự án này là Lý Trì Tuân anh hai của cậu ấy. Cô cũng biết cậu ấy với người anh hai này không hợp nhau, nếu bây giờ cậu ấy qua đó, cậu ấy có thể tiếp quản dự án này từ tay anh hai của cậu ấy, cậu ấy sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”
“Này, Evan.” Đúng lúc này Joseph tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy Lục Phong ở đây, lên tiếng chào hỏi xong thì phát hiện Giang Nại đang ở bên cạnh, bèn hỏi tại sao Lý Thanh Tễ không ở đây.
Giang Nại trả lời Lý Thanh Tễ có việc đi trước, Joseph tỏ ra có chút tiếc nuối, trò chuyện vài câu thì trượt xuống.
Lục Phong dời ánh mắt, nói: “Nghe nói bên phía Joseph lấy được rồi.”
Giang Nại gật đầu: “Ừm, sau khi về nước sẽ soạn một bản hợp đồng chính thức.”
Lục Phong cười nói: “Quả nhiên có thể, Thanh Tễ đưa cô đến đây tỷ lệ thành công sẽ tăng gấp đôi.”
Giang Nai hơi khựng lại: “Hả? Tại sao?”
“Tại sao cái gì? Thanh Tễ không nói cho cô biết à? Joseph là một tên cuồng vợ, rất yêu thương vợ ông ta. Ông ta là một người rất có nguyên tắc trong chuyện tình cảm, không thích những người đàn ông có tâm địa gian xảo hoặc lạnh lùng vô tình.” Lục Phong nói tới đây thì có chút ngại ngùng: “Chuyện này là tôi điều tra cho cậu ấy, cho nên hôm đó mới bảo hai người cùng nhau đến đây.”
Lâm Tuệ: “Vậy chắc chắn Joseph không thích anh.”
Lục Phong: “Em nói gì vậy chứ, không phải anh tập trung tinh thần vào em sao?”
Lâm Tuệ khẽ hừ một tiếng, không thèm tin.
Giang Nại nghe ra cái gì đó, giống như đang muốn xác nhận lại, cô hỏi thêm một câu: “Cho nên, chuyện này liên quan gì đến việc đưa tôi đến đây….”
“Chuyện này không khó giải thích, Joseph thích quan sát người khác từ thái độ của người đó đối với vợ cũng như thái độ của người đó đối với công việc, cô cũng biết con người Lý Thanh Tễ lạnh như băng, nhưng lúc hai người ở bên nhau, cậu ấy sẽ đối xử với cô có tình người hơn một chút. Như vậy, Joseph cũng sẽ cảm nhận được cậu ấy là cùng một kiểu người với ông ta, yêu vợ, có trách nhiệm, nếu đã có ấn tượng tốt thì sẽ dễ dàng nói đến chuyện hợp tác.” Lục Phong cười nói: “Thế nào, hai ngày nay có phải cậu ấy rất khác lạ không? Cuối cùng tôi cũng thấy dáng vẻ đang yêu của cậu ấy!”
Đối với Lục Phong mà nói, loại chuyện này rất bình thường, thậm chí anh ta còn cảm thấy cô kiếm được lời, nhìn thấy được dáng vẻ dịu dàng hơn rất nhiều của Lý Thanh Tễ.
Giang Nại lại giật mình sửng sốt.
Cho nên, có yếu tố diễn xuất ở đây sao?
Sở dĩ anh đưa Triệu Tư Nguyên đi, tìm cách đưa cô đến đây, cũng không phải vì cô, mà là vì nhu cầu công việc.
Là cô đã tự mình đa tình…
Giang Nại chợt cảm thấy bản thân thật hoang đường.
Sao cô lại có thể cho rằng Lý Thanh Tễ chỉ đang đưa cô đi chơi mà thôi?
Cô nhìn ánh hoàng hôn ở phía xa, chợt nhớ tới ngày đó anh bế cô trên sườn núi tuyết, ôm cô xuống dốc trước mặt mọi người…
Nhớ đến việc ăn sáng với Joseph và những người khác, cách anh chăm sóc cô cẩn thận trong khi ăn… lại nhớ đến Joseph cười nói, tình cảm của hai người thật tốt….
Bây giờ cô cẩn thận suy nghĩ lại, rất nhiều việc khiến cô có chút cảm động quả thực không giống như những gì Lý Thanh Tễ thường làm.
Mặc dù vậy, cô biết điều đó chẳng có gì sai cả.
Cô đến đây với danh nghĩa là trợ lý của anh, cho nên nếu cô có tác dụng giúp ký được hợp đồng với khách hàng thì cũng rất tốt.
Chỉ là…….
Cô chợt cảm thấy nhiệt huyết trong lòng đột nhiên nguội đi, cô hoàn toàn không thể khống chế được.
Tất nhiên là không, nhưng chỉ cần để anh ấy rời đi thì mới có cớ nói với Lưu Niệm để cô sang bên này.
Giang Nại biết rất rõ, nhưng bị Tiết Lâm vạch trần như vậy, trong lòng cô có chút gợn sóng khác thường. Vì vậy, sau khi chọn một bộ quần áo cho Tiết Lâm xong, cô dừng lại trước cửa hàng kính bảo hộ đi tuyết. Lần này cô đến trượt tuyết, anh đã dạy cô nhiều thứ như vậy…. Mua quà coi như lời cảm ơn đi.
Giang Nại bước vào.
Cửa hàng này là nơi chuyên bán kính bảo hộ đi tuyết, có đủ loại kính bảo hộ đi tuyết của các thương hiệu thời trang, cũng như nhiều loại kính bảo hộ đi tuyết của các thương hiệu cao cấp, đủ loại, gần như có thể làm cô lóa mắt.
“Cái này thế nào? Màu hồng nhạt, đủ gợi cảm!” Lâm Tuệ ở bên cạnh giúp lựa chọn.
Giang Nại cười nói: “Cái này hình như hợp với Lục Phong hơn.”
Lâm Tuệ suy nghĩ, lại cầm lên một chiếc màu đen khác: “Vậy chỉ có màu sắc trầm thế này mới thích hợp với chồng cô thôi.”
“Cái anh ấy đang đeo là màu đen rồi.”
Mặc dù màu đen rất hợp với anh, nhưng kiểu dáng giống nhau sẽ rất nhàm chán, cho nên cô lại vòng sang bên khác.
Lúc này cô nhìn thấy trên kệ có một cặp kính đi tuyết màu xanh đậm, có lẽ vì bản thân cô thích màu xanh lam nên cảm thấy kính đi tuyết màu này càng đẹp hơn.
Màu xanh này cũng không phải là xanh nhạt hay xanh da trời, mà có tông màu xám, kiểu chuyển màu và họa tiết độc đáo.
“Cái này nhìn rất đẹp!” Lâm Tuệ nhìn thấy cái cô đang cầm trên tay thì tán thành.
Giang Nại: “Vậy lấy cái này đi, tôi cũng thấy rất đẹp.”
“Thưa cô, mẫu kính đi tuyết này rất được ưa chuộng, trang web chính thức luôn trong tình trạng hết hàng, cửa hàng chúng tôi cũng vất vả lắm mới lấy được.” Một chàng trai da trắng với mái tóc xoăn nhìn thấy hai người cầm chiếc kính đi tuyết này thì bước đến nói.
Giang Nại hỏi giá cả, có chút đau ví.
Thật ra trong người cô luôn có một tấm thẻ phụ được gia đình đưa cho, nhưng ông bà nội cô sẽ biết, từ sau khi đi làm cô cũng không sử dụng tấm thẻ này nữa.
Suy nghĩ một lúc, cô lấy thẻ lương hiện tại ra, tuy rằng mới được trở thành nhân viên chính thức không lâu, tiền bên trong cũng không nhiều, những vẫn có thể mua được cái kính đi tuyết này.
Cô thật lòng muốn cảm ơn anh.
“Được rồi, vậy lấy cái này.”
“Được, cô theo tôi sang bên này để thanh toán.”
Bên ngoài trời cũng đã muộn, sau khi trở về khách sạn, Giang Nại gửi tin nhắn cho Lý Thanh Tễ, hỏi anh là có cần cô đến đó không, dù sao thì cô cũng quen thuộc với sản phẩm này hơn anh.
Nhưng Lý Thanh Tễ trả lời là chuyện hợp tác cơ bản đã thương lượng xong, cô có thể ở khách sạn nghỉ ngơi.
Nếu Tư Ninh Đặc muốn hoàn toàn tiến vào thị trường nước Mỹ thì còn cần sự giúp đỡ của Joseph. Tuy Lý Thanh Tễ nói chuyện hợp tác này rất nhẹ nhàng, nhưng có lẽ đã mất không ích tâm tư, nhìn việc hơn nửa đêm anh mới trở về thì biết.
Giang Nại nghe thấy tiếng động bèn ngồi dậy khỏi giường, đi tới phòng khách thì nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang bước vào cửa.
“Anh về rồi à, sao lại muộn vậy?”
Lý Thanh Tễ: “Cùng ông ấy đến quán bar ngồi một lát.”
“Gần đây có quán bar sao?”
Lý Thanh Tễ nhìn qua, mỉm cười: “Gần đây cái gì mà không có.”
“Vậy vừa rồi anh nên gọi tôi qua đó chứ, tôi thấy tửu lượng của Joseph rất tốt, tôi qua cũng có thể chia sẻ với anh một chút.”
“Vẫn ổn, ngày mai ông ấy còn muốn đi trượt tuyết nên không uống nhiều, tôi cũng không uống nhiều.” Lý Thanh Tễ nói: “Hơn nữa, nếu thật sự cần so tửu lượng, em có thể uống được bao nhiêu?”
Giang Nại không phục: “Tửu lượng của tôi rất tốt, lần trước ở sinh nhật Lục Phong là do tôi uống quá nhiều, hơn nữa tôi cũng không biết rượu đó có tác dụng chậm.”
Lý Thanh Tễ đưa tay vỗ nhẹ cô đầu, có vài phần dung túng: “Ừm, biết rồi.”
Đây là một hành động thân mật, chỉ được thực hiện giữa những người rất thân thiết với nhau.
Giang Nại xoay người lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Lý Thanh Tễ: “Tôi đi tắm đã.”
Giang Nại: “Vậy anh muốn ăn khuya không? Có thể gọi đồ ăn.”
Hôm nay Lý Thanh Tễ ăn không nhiều, lúc trở về vốn dĩ cũng không muốn ăn gì, nhưng được cô hỏi như vậy, anh đột nhiên cảm thấy có hơi đói.
Anh nhìn Giang Nại, gật đầu: “Được.”
Khi đồ ăn được mang lên, Lý Thanh Tễ cũng vừa tắm rửa xong đi ra.
Trên chiếu tatami có một cái bàn, anh ngồi ăn ở đó, Giang Nại đã rất buồn ngủ nhưng cũng không thể không biết xấu hổ bỏ anh ngồi ăn một mình, nên đành ngồi sang một bên nghịch điện thoại.
“Em đi ngủ trước đi.” Lý Thanh Tễ nói.
“Hửm?”
Lý Thanh Tễ hơi nhếch khóe miệng: “Mắt muốn híp lại rồi, còn chơi điện thoại được không đấy?”
Giang Nại sờ mũi: “Vậy anh tự ăn đi, tôi đi ngủ trước.”
“Ừm.”
Giang Nại thật sự buồn ngủ, vừa chạm vào giường đã ngủ thiếp đi, ngay cả Lý Thanh Tễ quay về ngủ lúc nào cô cũng không biết.
Ngày hôm sau cô thức dậy muộn, hiếm khi Lý Thanh Tễ còn dậy muộn hơn cô.
Cô nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc bước ra đã thấy anh đang ngồi dậy trên giường.
“Lâm Tuệ vừa nhắn tin cho tôi, nói bọn họ cũng sắp dậy rồi, hỏi chúng ta có muốn cùng nhau lên núi không.”
Lý Thanh Tễ ừm một tiếng: “Dẫn em lên núi trượt mấy vòng.”
“Vâng.” Giang Nại đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Đúng rồi, tôi có thứ này cho anh.”
“Cái gì?”
Giang Nại lấy một chiếc hộp từ trong túi xách gần đó ra đưa cho anh.
“Chuyện là… Hôm qua tôi với Lâm Tuệ đi mua sắm thì nhìn thấy nó, cảm thấy rất đẹp nên mua tặng anh.” Nói xong, Giang Nại cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói thêm: “Cảm ơn anh hai ngày nay đã dạy tôi trượt tuyết.”
Lý Thanh Tễ hơi giật mình, mở hộp ra.
Bên trong là một chiếc kính đi tuyết màu xanh lam, xám gradient, đầy trong trẻo.
Lý Thanh Tễ đã từng sử dụng rất nhiều kính đi tuyết, nhưng chưa bao giờ sử dụng màu sắc này.
“Em chọn à?”
Giang Nại không khỏi khẩn trương: “Hả… Đúng vậy, anh thấy màu sắc không đẹp sao? Nếu anh không thích thì tôi đi đổi cái khác.”
Lý Thanh Tễ khẽ mỉm cười: “Trông rất đẹp.”
“Vậy sao?!”
“Ừ.” Anh đặt kính đi tuyết lại: “Cảm ơn em.”
Trong lòng Giang Nại đột nhiên vui mừng, nhưng ngoài mặt thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh: “Không cần cảm ơn đâu, chỉ là một cái kính đi tuyết thôi mà. Vậy, anh rửa mặt trước đi, tôi đi gặp Lâm Tuệ.”
“Uhm.”
–
Sau khi ăn sáng xong, lúc đến khu trượt tuyết, Giang Nại để ý thấy Lý Thanh Tễ đang đeo kính bảo hộ đi tuyết mà cô đã tặng anh.
Người khác sử dụng thứ mà mình tặng, cô đương nhiên vui vẻ, sôi nổi lên cáp treo, sau đó lại xuống cáp treo với tâm trạng vui vẻ.
Bởi vì kỹ năng của cô và Lâm Tuệ còn tương đối non nớt nên Lý Thanh Tễ và Lục Phong đã đi theo họ hai lần để xác nhận rằng hai người vẫn ổn, sau đó hai người liền trượt đến các dốc trượt tuyết mà chỉ có cao thủ mới đến.
Giang Nại và Lâm Tuệ cùng trượt suốt buổi sáng, lúc đến gần trưa, hai cô gái cũng không xuống núi mà muốn chờ hai người họ đến, sau khi tụ tập lại cùng nhau ăn trưa.
“Nghe nói nơi này lúc chạng vạng rất đẹp, cô nhìn thấy chưa?” Giang Nại nhìn phong cảnh phía dưới núi hỏi.
Lâm Tuệ: “Có! Ngày đầu tiên đến đây Lục Phong đã dẫn tôi đi xem, rất đẹp, có lúc là màu vàng cam, có lúc cả không trung phủ đầy màu hồng tím.”
Giang Nại nghe xong thì cảm thấy ngứa ngáy: “Vậy chạng vạng chúng ta lên đó lần nữa đi, ngắm hoàng hôn.”
Lâm Tuệ mỉm cười, mờ ám nói: “Chúng ta, hay là cô với chồng cô?”
Giang Nại cười nói: “Bốn người chúng ta có thể đi cùng nhau mà. Hôm qua anh ấy cũng nói, hôm nay chúng ta có thể ngắm hoàng hôn.”
Lâm Tuệ: “Được thôi, chỉ cần chồng cô không coi tôi và anh người yêu của tôi là bóng đèn là được.”
“Sao có thể chứ.”
Giang Nại thực sự rất mong chờ cảnh hoàng hôn này.
Cô chưa bao giờ xem qua trên đỉnh núi tuyết, cũng chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời lặn trên đỉnh núi tuyết.
Sau bữa trưa trở về khách sạn, cô còn rất háo hức chờ đợi cuộc hẹn với Lâm Tuệ buổi chiều lên núi ngắm hoàng hôn.
“…Được, tôi hiểu. Tôi biết rõ chuyện này, ừm…”
Lý Thanh Tễ đang ở trong phòng ngủ nghe điện thoại, vài chữ rời rạc truyền ra.
Một lúc sau, anh cúp điện thoại, bước ra ngoài: “Giang Nại.”
“Vâng?”
Lý Thanh Tễ nói: “Có một dự án ở chi nhánh New York của Hoành Xuyên xảy ra vấn đề, tôi cần phải đến đó.”
Giang Nại sửng sốt hai giây: “À… Được, khi nào thì anh đi?”
“Ngay bây giờ.” Lý Thanh Tễ nói: “Chiều mai mấy người Lưu Niệm sẽ trở về Trung Quốc, tôi sẽ sắp xếp người đưa em qua đó tập hợp với bọn họ vào buổi tối hoặc sáng mai, mọi người trở về trước nhé.”
Giang Nại đặt điện thoại xuống, bởi vì mọi chuyện đột nhiên thay đổi nên phản ứng của cô có chút chậm chạp, một lúc sau mới nói: “Vậy sáng mai đi, sáng mai tôi sẽ đi tìm chị Lưu Niệm.”
“Được.” Lý Thanh Tễ nói: “Vậy buổi chiều em đi cùng mấy người Lục Phong đi, đừng chạy linh tinh, đi trượt tuyết phải chú ý an toàn.”
Giang Nại gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi cũng không còn ngã nữa.”
“Ừm.”
Lý Thanh Tễ nói xong lời này, điện thoại di động lại vang lên, anh bắt máy, hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Một lúc sau, anh lại bước vào phòng ngủ.
Giang Nại ngồi đó, có chút bối rối.
Nửa tiếng sau, có người đến gõ cửa phòng, Giang Nại chạy ra mở cửa, nhìn thấy Triệu Tư Nguyên.
“Cô Giang.”
“Tiểu Triệu.”
“Tôi vào có tiện không?”
“Cứ vào.”
Triệu Tư Nguyên bước vào, đóng gói hành lý của Lý Thanh Tễ một cách lưu loát.
Ba phút sau Lý Thanh Tễ cúp điện thoại, đi ra ngoài: “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Triệu Tư Nguyên: “Xong rồi, sếp, xe đang ở dưới lầu, chúng ta có thể xuất phát ngay.”
“Ừm.”
Triệu Tư Nguyên kéo vali đi ra ngoài trước, Lý Thanh Tễ quay lại nhìn Giang Nại.
“Tôi đi trước, em tự mình chú ý an toàn.”
Giang Nại không biết nên nói gì, chỉ gật đầu.
Lý Thanh Tễ đột nhiên rời đi, dụng cụ trượt tuyết của anh vẫn còn ở trong phòng, có lẽ anh sẽ nhờ Lục Phong vận chuyển về giúp.
Trong phòng yên tĩnh, trong lúc nhất thời Giang Nại không biết mình đang suy nghĩ gì, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt. Sau đó nằm xuống tấm chiếu tatami, đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Có phải anh đã quên chuyện ngắm hoàng hôn trên đỉnh núi tuyết rồi không?
Quên cũng không sao, bên phía Hoành Xuyên là chuyện lớn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh thì có lẽ có hơi khó giải quyết.
[Giang Nại, buổi chiều chúng ta hẹn mấy giờ?] Lúc này, Lâm Tuệ gửi tin nhắn cho cô.
Trượt tuyết cả buổi sáng, Giang Nại cảm thấy rất mệt mỏi: [ Buổi chiều tôi không đi nữa, hai người đi đi, tôi nghỉ ngơi một chút.]
Lúc Lâm Tuệ nhận được tin nhắn này của cô, Lục Phong cũng đúng lúc nhận được điện thoại của Lý Thanh Tễ, nói với anh ta rằng bây giờ anh phải đi rồi, nhờ bọn họ giúp đỡ chăm sóc Giang Nại.
Sau khi Lục Phong cúp điện thoại, Lâm Tuệ lập tức gửi tin nhắn cho Giang Nại: [Chồng cô đi rồi à?]
Giang Nại: [Ừm, công việc xảy ra chút chuyện.]
Lâm Tuệ: [Chết tiệt, vậy mà không đưa cô đi cùng?]
Giang Nại: [Chuyện của anh ấy bên đó không phải chuyện của công ty tôi, không liên quan đến tôi. Hơn nữa ngày mai tôi phải về nước cùng nhóm đồng nghiệp, không thuận tiện.]
Lâm Tuệ: [Được rồi.]
Lâm Tuệ dựa vào hành vi của mình để suy đoán, chắc chắn Giang Nại đang tức giận.
Bởi vì nếu như cô ấy và Lục Phong ra ngoài chơi, giữa chừng Lục Phong có chuyện phải bỏ cô ấy lại đi trước, chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý.
Lâm Tuệ suy nghĩ một lúc rồi nói: [Không sao đâu, cô đừng buồn, buổi chiều bọn tôi sẽ đi trượt tuyết với cô.]
Giang Nại nhìn thấy tin nhắn này thì mỉm cười: [Tôi không buồn, tôi chỉ hơi mệt thôi.]
Lâm Tuệ: [Vậy… cô không đi ngắm hoàng hôn sao?]
Giang Nại ngẫm nghĩ, ngồi dậy trả lời: [À không, vẫn muốn xem mặt trời lặn, gần đến thời gian tôi sẽ lên đó.]
Lâm Tuệ: [Vậy thì tốt quá! Tôi còn nghĩ anh ấy không ở đây nên chị không còn thiết tha ngắm hoàng hôn nữa.]
Giang Nại: [Sao có thể chứ, không có anh ấy thì tôi vẫn muốn ngắm hoàng hôn mà.]
Tuy là nói như vậy, nhưng lúc đặt điện thoại xuống Giang Nại vẫn có chút buồn bã.
Thất vọng không?
Có một chút, bởi vì dường như cô không chỉ mong chờ ngắm hoàng hôn, mà còn mong chờ người cùng cô ngắm hoàng hôn.
Không có Lý Thanh Tễ, dường như thiếu đi cái gì đó.
Nhưng trong thâm tâm cô cũng biết mình không thể làm gì được, dù sao anh cũng phải giải quyết chuyện của công ty.
–
Buổi chiều, Giang Nại ngồi cáp treo lên núi, Lục Phong và Lâm Tuệ đã ở trên núi chờ cô.
Lúc lên đến đỉnh núi, bầu trời đã ngã màu vàng cam.
“Giang Nại! Mau tới đây mau tới đây, ngồi đây đi!”
Đôi tình nhân chừa cho cô một vị trí tốt, Giang Nại đi tới, ánh mắt sáng ngời: “Thật sự rất đẹp.”
Lục Phong: “Đợi lát nữa lúc xuống núi tôi sẽ quay video cho hai người, sẽ rất đẹp.”
Lâm Tuệ: “Được được được, cảm ơn anh trai!”
Lục Phong mỉm cười, lại nhìn Giang Nại: “Này Giang Nại, cô đừng lo lắng, không có Lý Thanh Tễ ở đây thì hai người chúng tôi cũng có thể chơi với cô, buổi tối cô muốn ăn gì, chúng tôi đưa cô đi ăn.”
Lâm Tuệ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Giang Nại không nhịn được cười: “Không cần, buổi tối hai người cứ đi chơi đi, tôi trở về khách sạn là được rồi.”
“Vậy thì không được, tôi đã hứa với cậu ấy sẽ chăm sóc cô rồi.”
Giang Nại có chút tò mò cụ thể Lý Thanh Tễ đã nói gì, Lục Phong nói: “Thì bảo tôi trông chừng cô, sợ cô trượt tuyết gặp vấn đề gì đó, sau đó nói chuyện bên phía New York. Con người của cậu ấy ấy mà, công việc quan trọng hơn bất cứ điều gì. Thật ra chuyện bên phía New York cậu ấy có thể không đi, nhưng người phụ trách dự án này là Lý Trì Tuân anh hai của cậu ấy. Cô cũng biết cậu ấy với người anh hai này không hợp nhau, nếu bây giờ cậu ấy qua đó, cậu ấy có thể tiếp quản dự án này từ tay anh hai của cậu ấy, cậu ấy sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”
“Này, Evan.” Đúng lúc này Joseph tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy Lục Phong ở đây, lên tiếng chào hỏi xong thì phát hiện Giang Nại đang ở bên cạnh, bèn hỏi tại sao Lý Thanh Tễ không ở đây.
Giang Nại trả lời Lý Thanh Tễ có việc đi trước, Joseph tỏ ra có chút tiếc nuối, trò chuyện vài câu thì trượt xuống.
Lục Phong dời ánh mắt, nói: “Nghe nói bên phía Joseph lấy được rồi.”
Giang Nại gật đầu: “Ừm, sau khi về nước sẽ soạn một bản hợp đồng chính thức.”
Lục Phong cười nói: “Quả nhiên có thể, Thanh Tễ đưa cô đến đây tỷ lệ thành công sẽ tăng gấp đôi.”
Giang Nai hơi khựng lại: “Hả? Tại sao?”
“Tại sao cái gì? Thanh Tễ không nói cho cô biết à? Joseph là một tên cuồng vợ, rất yêu thương vợ ông ta. Ông ta là một người rất có nguyên tắc trong chuyện tình cảm, không thích những người đàn ông có tâm địa gian xảo hoặc lạnh lùng vô tình.” Lục Phong nói tới đây thì có chút ngại ngùng: “Chuyện này là tôi điều tra cho cậu ấy, cho nên hôm đó mới bảo hai người cùng nhau đến đây.”
Lâm Tuệ: “Vậy chắc chắn Joseph không thích anh.”
Lục Phong: “Em nói gì vậy chứ, không phải anh tập trung tinh thần vào em sao?”
Lâm Tuệ khẽ hừ một tiếng, không thèm tin.
Giang Nại nghe ra cái gì đó, giống như đang muốn xác nhận lại, cô hỏi thêm một câu: “Cho nên, chuyện này liên quan gì đến việc đưa tôi đến đây….”
“Chuyện này không khó giải thích, Joseph thích quan sát người khác từ thái độ của người đó đối với vợ cũng như thái độ của người đó đối với công việc, cô cũng biết con người Lý Thanh Tễ lạnh như băng, nhưng lúc hai người ở bên nhau, cậu ấy sẽ đối xử với cô có tình người hơn một chút. Như vậy, Joseph cũng sẽ cảm nhận được cậu ấy là cùng một kiểu người với ông ta, yêu vợ, có trách nhiệm, nếu đã có ấn tượng tốt thì sẽ dễ dàng nói đến chuyện hợp tác.” Lục Phong cười nói: “Thế nào, hai ngày nay có phải cậu ấy rất khác lạ không? Cuối cùng tôi cũng thấy dáng vẻ đang yêu của cậu ấy!”
Đối với Lục Phong mà nói, loại chuyện này rất bình thường, thậm chí anh ta còn cảm thấy cô kiếm được lời, nhìn thấy được dáng vẻ dịu dàng hơn rất nhiều của Lý Thanh Tễ.
Giang Nại lại giật mình sửng sốt.
Cho nên, có yếu tố diễn xuất ở đây sao?
Sở dĩ anh đưa Triệu Tư Nguyên đi, tìm cách đưa cô đến đây, cũng không phải vì cô, mà là vì nhu cầu công việc.
Là cô đã tự mình đa tình…
Giang Nại chợt cảm thấy bản thân thật hoang đường.
Sao cô lại có thể cho rằng Lý Thanh Tễ chỉ đang đưa cô đi chơi mà thôi?
Cô nhìn ánh hoàng hôn ở phía xa, chợt nhớ tới ngày đó anh bế cô trên sườn núi tuyết, ôm cô xuống dốc trước mặt mọi người…
Nhớ đến việc ăn sáng với Joseph và những người khác, cách anh chăm sóc cô cẩn thận trong khi ăn… lại nhớ đến Joseph cười nói, tình cảm của hai người thật tốt….
Bây giờ cô cẩn thận suy nghĩ lại, rất nhiều việc khiến cô có chút cảm động quả thực không giống như những gì Lý Thanh Tễ thường làm.
Mặc dù vậy, cô biết điều đó chẳng có gì sai cả.
Cô đến đây với danh nghĩa là trợ lý của anh, cho nên nếu cô có tác dụng giúp ký được hợp đồng với khách hàng thì cũng rất tốt.
Chỉ là…….
Cô chợt cảm thấy nhiệt huyết trong lòng đột nhiên nguội đi, cô hoàn toàn không thể khống chế được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.