Chương 10
Tiểu Hồng Hạnh
23/04/2022
Trong phút chốc, trái tim Hạ Hào nhảy vọt lên, đập liên hồi.
Đây là cô gái cậu thích nhất, khiến cậu nóng lòng nhấc cả thế giới đến trước mặt cô
Phần Kiều đã ngoan ngoãn xòe hai bàn tay ra: “Rồi nè, cậu đem ra nhanh đi!”
Cô nghĩ sẽ là viên ô mai như mọi khi, nhưng không, là một tấm thẻ.
Vừa mở mắt ra, Phần Kiều tức giận, “Cậu đưa cho tôi cái này làm gì?”
Hạ Hào cũng không thấy khó chịu, chỉ nhẹ nhàng trấn an cô: “Nhà cậu sắp được đấu giá rồi, cô rất muốn mua lại, đúng không? Đó là nơi bác trai muốn để lại cho cậu mà?”
Hạ Hào dần dần dẫn dụ*: “Phần Kiều, chúng ta không phải là bạn tốt sao?”
Phần Kiều cảm kích trước tấm lòng của Hạ Hào, những vẫn không nhận, trả thẻ lại cho cậu, kiên quyết nói: “Vậy thì càng không, tiền này cũng không phải do cậu làm ra”
“Phần Kiều, nhìn tôi” – đôi mắt Hạ Hào sáng ngời và kiên định: “Đây là tiền của tôi, lúc bà nội tôi qua đời, đã giao lại cho tôi một khoản, trong thẻ là tiền lãi của số tiền đó năm trước, tôi có quyền sử dụng nó, nhưng bây giờ tôi chưa cần dùng đến”
Thấy Phần Kiều vẫn không chịu nhận, Hạ Hào dúi tấm thẻ vào tay cô, nói: “Tiền chỉ là vật ngoài thân, tôi tin rằng nếu bây giờ bà nội còn sống, biết tiền này tôi giúp cậu, bà sẽ rất vui”
Phần Kiều chưa kịp phản ứng, Hạ Hào đã nhanh chóng xoay người rời đi
Phần Kiều cúi xuống nhìn vật trong tay.
Thẻ này, nhận có được không?
Quả thật là Phần Kiều có ý muốn mua lại căn nhà, nhưng nếu dùng đến số tiền này, cô cũng không biết đến khi nào mình mới có thể trả hết nợ cho cậu ấy.
Suốt mười bảy năm qua, tiền cũng chỉ là một con số, cô chưa bao giờ phải lo nghĩ về vấn đề tiền bạc. Nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, khái niệm tiền đối với cô thay đổi như chong chóng.
Ví dụ sau này, cho dù mỗi tháng cô có một vạn tệ (~35 triệu) tiền lương, nếu cô không ăn không uống, làm quần quật suốt một trăm năm thì mới đủ trả hết nợ mua nhà cho Hạ Hào
Vật đổi sao dời, bây giờ thì Hạ Hào là bạn tốt của cô, nên mới đưa tiền cho cô mượn. Nhưng Cao Lăng cũng từng là người mẹ tốt nhất trên đời kia mà? Rồi nếu một ngày Hạ Hào bắt đầu ghét bỏ cô, không muốn làm bạn với cô nữa, vậy tiền đâu mà trả?
Phần Kiều chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ, dù cho cô từng sống trong cơ ngơi đó mười lăm năm, nhưng nơi đó không còn là nhà của cô nữa.
Để tìm cơ hội trả lại cho Hạ Hào vậy.
Phần Kiều thở dài, cất thẻ vào túi áo khoác đồng phục. Cô xoay người, trở về tòa nhà dạy học
Lúc đến gần thùng rác cạnh sân thể dục, cô đem cục giấy trong áo khoác ném vào thùng rác, sau đó bỏ chạy, càng lúc chạy càng nhanh, bóng hình dần biến mất.
Hai ngày sau, Phần Kiều đi học vẫn không gặp được Hạ Hào. Gọi cho cậu mới biết ông nội Hạ Hào bị bệnh, cậu ấy vẫn luôn bên cạnh ông chăm sóc suốt.
Hạ gia là gia tộc cổ xưa điển hình, bà nội Hạ Hào là con gái độc nhất của Bộ trưởng Bộ tài chính tiền nhiệm. Hạ Hào chính là cháu đích tôn, địa vị trong nhà rất cao, nhưng đồng thời cũng phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.
Hạ Hào cũng chỉ mới dành ba bốn phần năng lực cho việc học, vậy mà mọi người ở trường đã không theo kịp. Nghĩ thế, Phần Kiều ghen tị bĩu môi, không biết não bộ của Hạ Hạo làm bằng gì mà lại thông minh như vậy.
......
Chiều nay, sau khi hoàn thành xong bài tập mà vẫn chưa tới giờ tan học, Phần Kiều thu dọn cặp sách, chuẩn bị về nhà.
Bên ngoài cổng trường là một con đường lớn hai chiều, hai bên vệ đường là hàng cây ngô đồng, đang mùa hè, từng ánh nắng lụn vụn rơi trên từng kẽ lá xum xuê. Tiếng ve không biết từ đâu đến, réo rắt không ngừng.
Phần Kiều đang cắm đầu đi dưới bóng râm, bỗng dưng có tiếng gọi bên cạnh —— “Xin đợi một chút!”
Phần Kiều ngẩng đầu lên, một chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường, cửa kính xe dần dần hạ xuống, một người phụ nữ mỉm cười với cô: “Phần Kiều, cô có chuyện muốn nói với cháu, được không?”
Người phụ nữ khí chất nền nã, mái tóc đen mềm mại vấn ở sau đầu, có vài cọng rũ xuống, mắt ngọc mày ngài, là một đại mỹ nhân.
Cô ấy là mẹ của Hạ Hào.
Hồi sinh nhật Hạ Hào, cô từng được mời đến nhà, đến bây giờ cô vẫn còn lưu luyến hương vị ngọt ngào của mấy cái bánh quy do mẹ Hạ Hào nướng
Mẹ cậu ấy muốn nói chuyện gì với cô sao?
Phần Kiều chần chừ, sau đó vẫn gật đầu.
Điạ điểm hẹn gặp là một quán trà, lối trang trí mang theo một vẻ đẹp cổ xưa.
Phần Kiều không thích uống trà, trà pha xong, Phần Kiều cũng nhấp môi lấy lệ.
Thấy vậy, Cố Nhân nở một nụ cười, chậm rãi buông chén trà xuống, nhẹ nhàng nói: “Đây là lá trà được phơi ở núi Nga Mi đầu xuân năm nay, cũng là loại trà Hạ Hào thích nhất, thằng bé không thích uống nước chanh”
Nghe thế, Phần Kiều vô cùng kinh ngạc.
Cố Nhân cũng không bất ngờ trước vẻ mặt kinh ngạc của Phần Kiều: “Hạ Hào chưa từng nói với cháu, đúng không?”
Hạ Hào mỗi lần đi ra ngoài với cô đều gọi nước chanh, vì thế Phần Kiều nghĩ rằng dù cho cậu ấy không thích, nhưng cũng sẽ không quá ghét”
“Cũng không có gì lạ, con cô nên cô biết. Nếu nó thích một người, nó sẽ giấu hết tất cả sở thích của mình, chỉ thuận theo sở thích của người đó thôi. Hạ Hào thích cháu, cháu biết, đúng không?”
Sắc mặt Phần Kiều trắng bệch, bàn tay đặt dưới bàn không biết tự lúc nào đã nắm chặt váy, không biết nên trả lời như thế nào.
“Cháu rất ưu tú, Hạ Hào thích cháu cũng không lạ. Cô cũng đã từng trải qua độ tuổi này rồi, Hạ Hào và cháu có yêu nhau, cô cũng chẳng có gì phản đối”
“Dạ không...” – Phần Kiều siết chặt váy, “Cháu và Hạ Hào không có yêu nhau”
“Cô biết.”
Biết? Phần Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mắt Cố Nhân
Nếu biết bọn họ không yêu nhau, vậy hôm nay Cố Nhân muốn nói điều gì?
Cố Nhân vẫn đúng mực như cũ, mỉm cười, thong thả nói: “Hôm qua người được ủy thác giữ tiền của Hạ Hào gọi điện thoại, nói Hạ Hào đã cầm phần tiền lời của năm ngoái đi rồi. Cô nghĩ, Hạ Hào cầm tiền đi như vậy là có lí do, có liên quan đến con, cô đoán vậy có đúng không? Phần Kiều?”
“Đúng ạ, tiền vẫn ở chỗ cháu, cháu vẫn đợi Hạ Hào để trả lại cho cậu ấy”
“Không, cháu hiểu lầm ý của cô rồi, cô không muốn nói với chuyện này. Tiền của Hạ Hào, Hạ Hào muốn dùng như thế nào là việc của nó, cô sẽ không can thiệp vào” – Cố Nhân vén tóc qua tai, dừng lại một chút.
“Cháu là một đứa nhỏ rất thông minh, cô tin cháu hiểu ý của cô, con người rất dễ nảy sinh cảm tình với người dang tay giúp mình vào lúc nguy nan. Nhưng Hạ Hào là cháu đích tôn, Hạ Hào có thể tự do nói chuyện yêu đương, nhưng không thể tự do kết hôn. Người vợ tương lai muốn đứng bên cạnh nó phải là một người có thể đảm đương mọi thứ.”
Phần Kiều trầm mặc.
Cố Nhân nói tiếp, “Thanh xuân của người con gái rất quý giá, cháu gieo hạt giống ở nơi nó thì không đáng. Đàn ông không ai thích mãi một người, cháu có thể đảm bảo được là mười năm, hai mười năm sau nó vẫn thích cháu như vậy giờ không, vì cháu mà chống đối lại cả gia tộc không? Nhân dịp lúc này tình cảm của nó vẫn chưa sâu đậm lắm, cháu hãy cân nhắc thật kỹ nhé, Phần Kiều.”
Nước trà trên bàn đã nguội lạnh, nhưng màu nước trà vẫn trong veo, tĩnh lặng
Phần Kiều ngẩng đầu, Cố Nhân vẫn mỉm một nục cười như cũ, một nụ cười dịu dàng và tao nhã. Nụ cười ấy thoạt nhìn khá giống Hạ Hào. Phần Kiều như mới bị tát mười mấy cái, khuôn mặt đau rát như bị thiêu cháy.
Lúc Cố Nhân chuẩn bị mở lời lần nữa, Phần Kiều đẩy ghế đứng lên, không biết là đang tức giận hay là đang xấu hổ. Cô thò tay vào túi, siết chặt tấm thẻ.
Cô đặt thẻ lên trước mặt Cố Nhân.
“Thưa cô, cháu không yêu nhau với Hạ Hào, về sau này cũng sẽ không. Cháu rất cảm kích ý tốt của Hạ Hào, nhưng bây giờ cháu đang rất tốt, cháu không cần ai giúp cả. Cảm ơn chén trà của cô, hẹn gặp lại”
Nói xong, Phần Kiều cúi người, xoay người ra khỏi quán trà, rời khỏi tầm mắt của Cố Nhân.
Cố Nhân bưng chén trà lạnh ngắt, hớp một ngụm, có chút đau khổ.
Cô nhìn khoảng trống trước mặt, khẽ cười
Lòng tự tôn của Phần Kiều rất cao, dường như cô sẽ không phí sức cho những việc như thế này. Phần Kiều vẫn còn quá nhỏ, Cố Nhân than thầm, có lẽ sau này trưởng thành rồi sẽ biết được, đôi khi trên thế giới này, lòng tự trọng là thứ rẻ mạt nhất.
......
Phần Kiều vừa ra khỏi quán trà liền phóng nhanh như bay.
Cô không biết mình đã chạy qua mấy con phố, đến khi không còn thở nổi, cô mới dừng lại, khuỵu gối thở hổn hển
Lời nói của Cố Nhân rất có sức thuyết phục, ngay lúc đó Phần Kiều cảm thấy bà nói rất đúng
Đúng, cô thích ở bên cạnh Hạ Hào, cảm kích Hạ Hào đối xử tốt với cô, là người duy nhất kéo cô khỏi vũng bùn, giống như người sắp chết đuối tóm lấy một cọng rơm cứu mạng vậy. Nhưng đây có phải là tình cảm đôi lứa không?
Phần Kiều biết chưa đến mức đó.
Vì thế khi mẹ Hạ Hào nói ra những điều đó, cô mới xấu hổ không chịu được
Sở dĩ cô không phân định rạch ròi mối quan hệ với Hạ Hào là vì muốn thoải mái hưởng thụ sự giúp đỡ của Hạ Hào sao?
Giống như một đứa con gái tâm cơ xấu xa hư hỏng vậy
Nếu một ngày Hạ Hào kết hôn, không còn thích cô nữa, có nghĩ cô là người như vậy không? Có nghĩ thật mình thật đáng khinh không?
Phải, nhất định là vậy,... Phần Kiều như bị dồn vào đường cùng.
Những người cô yêu quý đều đã rời đi, ba, mẹ, người thân, tất cả… Cả Hạ Hào, bây giờ thậm chí cô còn không có một người bạn!
Đối với mọi người, cô chính là một gánh nặng
Cô chính là kẻ dư thừa!
Nếu như cô chết, mọi người có nhớ cô không, có đau lòng không? Mẹ có hối hận không? Ông bà ngoại, cậu,.. bọn họ có hối hận không?
Suy nghĩ này như cỏ dại, một khi đã nảy mầm thì bám rễ trong đầu, không thể nhổ hết đi được
Phần Kiều rảo bước dưới hai hàng cây bên đường, váy đồng phục bị gió thổi tung, mái tóc rối bời, nhảy nhót trong không trung.
Mặt trời đang dần ngả về phía tây, bầu trời nhuốm một màu đỏ rực
Đã sắp đến cuối đường.
Phía trước đã là đường lớn, đèn giao thông đang ở đèn đỏ, không được phép qua đường.
Một chiếc xe chạy như bay qua trước mặt
Một giọng nói vang lên trong đầu: Tiến lên phía trước, tiến lên đi, sắp được giải thoát rồi!
Đúng vậy, thêm một bước nữa là được tự do rồi.
Cô không bao giờ, không bao giờ là một linh hồn trơ trọi ở thế gian này nữa, không người nhà, không bạn bè.
Không còn mất ngủ vào mỗi đêm, không còn phải buồn tẻ luyện đề nữa.
Không còn buồn nôn khi ngửi thấy mùi đồ ăn nữa
Những biến cố vừa qua, mỗi đêm hiu quạnh ở nhà, cô đã vô số lần cầm lưỡi dao lên, đặt lên cổ tay, trở về nhà với ba. Nhưng cô lại sợ đau vô cùng, cô căm ghét sự nhát gan của mình, lưỡi dao chưa bao giờ ấn xuống.
Chỉ là lúc này, không biết cô lấy dũng khí từ đâu, đúng vậy! Chỉ cần bước thêm một bước nữa, sẽ không còn phải chịu đựng nỗi bi ai này nữa
Đôi mắt Phần Kiều ráo hoảnh, suy nghĩ kia trong đầu như bóng ma che mắt, dẫn cô từng bước từng bước ra ven đường.
Một chiếc xe tải phóng từ xa lại.
Mười mét!
Phần Kiều dường như cảm giác được chiếc xe đang xé gió lao đến, tiếng động cơ vang rền làm người ta kinh hãi.
Năm mét!
Phía sau tay lái, tài xế hoảng hốt, Phần Kiều cảm nhận gió đang cứa vào hai bên gò má
Trong phút chốc, cô cảm thấy ba đang đứng trên cao, vươn tay ra, lòng bàn tay ấy chắc chắn rất ấm áp, cô biết rất rõ
Trên thế giới này, chỉ có ba là yêu thương cô vô hạn, bên cạnh ba là tốt nhất
Phần Kiều nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay ra…
*: thành ngữ, xún xún shàn yòu, ý chỉ những người giỏi dẫn dắt người khác, trích từ Tử Hãn – Khổng Tử
Đây là cô gái cậu thích nhất, khiến cậu nóng lòng nhấc cả thế giới đến trước mặt cô
Phần Kiều đã ngoan ngoãn xòe hai bàn tay ra: “Rồi nè, cậu đem ra nhanh đi!”
Cô nghĩ sẽ là viên ô mai như mọi khi, nhưng không, là một tấm thẻ.
Vừa mở mắt ra, Phần Kiều tức giận, “Cậu đưa cho tôi cái này làm gì?”
Hạ Hào cũng không thấy khó chịu, chỉ nhẹ nhàng trấn an cô: “Nhà cậu sắp được đấu giá rồi, cô rất muốn mua lại, đúng không? Đó là nơi bác trai muốn để lại cho cậu mà?”
Hạ Hào dần dần dẫn dụ*: “Phần Kiều, chúng ta không phải là bạn tốt sao?”
Phần Kiều cảm kích trước tấm lòng của Hạ Hào, những vẫn không nhận, trả thẻ lại cho cậu, kiên quyết nói: “Vậy thì càng không, tiền này cũng không phải do cậu làm ra”
“Phần Kiều, nhìn tôi” – đôi mắt Hạ Hào sáng ngời và kiên định: “Đây là tiền của tôi, lúc bà nội tôi qua đời, đã giao lại cho tôi một khoản, trong thẻ là tiền lãi của số tiền đó năm trước, tôi có quyền sử dụng nó, nhưng bây giờ tôi chưa cần dùng đến”
Thấy Phần Kiều vẫn không chịu nhận, Hạ Hào dúi tấm thẻ vào tay cô, nói: “Tiền chỉ là vật ngoài thân, tôi tin rằng nếu bây giờ bà nội còn sống, biết tiền này tôi giúp cậu, bà sẽ rất vui”
Phần Kiều chưa kịp phản ứng, Hạ Hào đã nhanh chóng xoay người rời đi
Phần Kiều cúi xuống nhìn vật trong tay.
Thẻ này, nhận có được không?
Quả thật là Phần Kiều có ý muốn mua lại căn nhà, nhưng nếu dùng đến số tiền này, cô cũng không biết đến khi nào mình mới có thể trả hết nợ cho cậu ấy.
Suốt mười bảy năm qua, tiền cũng chỉ là một con số, cô chưa bao giờ phải lo nghĩ về vấn đề tiền bạc. Nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, khái niệm tiền đối với cô thay đổi như chong chóng.
Ví dụ sau này, cho dù mỗi tháng cô có một vạn tệ (~35 triệu) tiền lương, nếu cô không ăn không uống, làm quần quật suốt một trăm năm thì mới đủ trả hết nợ mua nhà cho Hạ Hào
Vật đổi sao dời, bây giờ thì Hạ Hào là bạn tốt của cô, nên mới đưa tiền cho cô mượn. Nhưng Cao Lăng cũng từng là người mẹ tốt nhất trên đời kia mà? Rồi nếu một ngày Hạ Hào bắt đầu ghét bỏ cô, không muốn làm bạn với cô nữa, vậy tiền đâu mà trả?
Phần Kiều chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ, dù cho cô từng sống trong cơ ngơi đó mười lăm năm, nhưng nơi đó không còn là nhà của cô nữa.
Để tìm cơ hội trả lại cho Hạ Hào vậy.
Phần Kiều thở dài, cất thẻ vào túi áo khoác đồng phục. Cô xoay người, trở về tòa nhà dạy học
Lúc đến gần thùng rác cạnh sân thể dục, cô đem cục giấy trong áo khoác ném vào thùng rác, sau đó bỏ chạy, càng lúc chạy càng nhanh, bóng hình dần biến mất.
Hai ngày sau, Phần Kiều đi học vẫn không gặp được Hạ Hào. Gọi cho cậu mới biết ông nội Hạ Hào bị bệnh, cậu ấy vẫn luôn bên cạnh ông chăm sóc suốt.
Hạ gia là gia tộc cổ xưa điển hình, bà nội Hạ Hào là con gái độc nhất của Bộ trưởng Bộ tài chính tiền nhiệm. Hạ Hào chính là cháu đích tôn, địa vị trong nhà rất cao, nhưng đồng thời cũng phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.
Hạ Hào cũng chỉ mới dành ba bốn phần năng lực cho việc học, vậy mà mọi người ở trường đã không theo kịp. Nghĩ thế, Phần Kiều ghen tị bĩu môi, không biết não bộ của Hạ Hạo làm bằng gì mà lại thông minh như vậy.
......
Chiều nay, sau khi hoàn thành xong bài tập mà vẫn chưa tới giờ tan học, Phần Kiều thu dọn cặp sách, chuẩn bị về nhà.
Bên ngoài cổng trường là một con đường lớn hai chiều, hai bên vệ đường là hàng cây ngô đồng, đang mùa hè, từng ánh nắng lụn vụn rơi trên từng kẽ lá xum xuê. Tiếng ve không biết từ đâu đến, réo rắt không ngừng.
Phần Kiều đang cắm đầu đi dưới bóng râm, bỗng dưng có tiếng gọi bên cạnh —— “Xin đợi một chút!”
Phần Kiều ngẩng đầu lên, một chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường, cửa kính xe dần dần hạ xuống, một người phụ nữ mỉm cười với cô: “Phần Kiều, cô có chuyện muốn nói với cháu, được không?”
Người phụ nữ khí chất nền nã, mái tóc đen mềm mại vấn ở sau đầu, có vài cọng rũ xuống, mắt ngọc mày ngài, là một đại mỹ nhân.
Cô ấy là mẹ của Hạ Hào.
Hồi sinh nhật Hạ Hào, cô từng được mời đến nhà, đến bây giờ cô vẫn còn lưu luyến hương vị ngọt ngào của mấy cái bánh quy do mẹ Hạ Hào nướng
Mẹ cậu ấy muốn nói chuyện gì với cô sao?
Phần Kiều chần chừ, sau đó vẫn gật đầu.
Điạ điểm hẹn gặp là một quán trà, lối trang trí mang theo một vẻ đẹp cổ xưa.
Phần Kiều không thích uống trà, trà pha xong, Phần Kiều cũng nhấp môi lấy lệ.
Thấy vậy, Cố Nhân nở một nụ cười, chậm rãi buông chén trà xuống, nhẹ nhàng nói: “Đây là lá trà được phơi ở núi Nga Mi đầu xuân năm nay, cũng là loại trà Hạ Hào thích nhất, thằng bé không thích uống nước chanh”
Nghe thế, Phần Kiều vô cùng kinh ngạc.
Cố Nhân cũng không bất ngờ trước vẻ mặt kinh ngạc của Phần Kiều: “Hạ Hào chưa từng nói với cháu, đúng không?”
Hạ Hào mỗi lần đi ra ngoài với cô đều gọi nước chanh, vì thế Phần Kiều nghĩ rằng dù cho cậu ấy không thích, nhưng cũng sẽ không quá ghét”
“Cũng không có gì lạ, con cô nên cô biết. Nếu nó thích một người, nó sẽ giấu hết tất cả sở thích của mình, chỉ thuận theo sở thích của người đó thôi. Hạ Hào thích cháu, cháu biết, đúng không?”
Sắc mặt Phần Kiều trắng bệch, bàn tay đặt dưới bàn không biết tự lúc nào đã nắm chặt váy, không biết nên trả lời như thế nào.
“Cháu rất ưu tú, Hạ Hào thích cháu cũng không lạ. Cô cũng đã từng trải qua độ tuổi này rồi, Hạ Hào và cháu có yêu nhau, cô cũng chẳng có gì phản đối”
“Dạ không...” – Phần Kiều siết chặt váy, “Cháu và Hạ Hào không có yêu nhau”
“Cô biết.”
Biết? Phần Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mắt Cố Nhân
Nếu biết bọn họ không yêu nhau, vậy hôm nay Cố Nhân muốn nói điều gì?
Cố Nhân vẫn đúng mực như cũ, mỉm cười, thong thả nói: “Hôm qua người được ủy thác giữ tiền của Hạ Hào gọi điện thoại, nói Hạ Hào đã cầm phần tiền lời của năm ngoái đi rồi. Cô nghĩ, Hạ Hào cầm tiền đi như vậy là có lí do, có liên quan đến con, cô đoán vậy có đúng không? Phần Kiều?”
“Đúng ạ, tiền vẫn ở chỗ cháu, cháu vẫn đợi Hạ Hào để trả lại cho cậu ấy”
“Không, cháu hiểu lầm ý của cô rồi, cô không muốn nói với chuyện này. Tiền của Hạ Hào, Hạ Hào muốn dùng như thế nào là việc của nó, cô sẽ không can thiệp vào” – Cố Nhân vén tóc qua tai, dừng lại một chút.
“Cháu là một đứa nhỏ rất thông minh, cô tin cháu hiểu ý của cô, con người rất dễ nảy sinh cảm tình với người dang tay giúp mình vào lúc nguy nan. Nhưng Hạ Hào là cháu đích tôn, Hạ Hào có thể tự do nói chuyện yêu đương, nhưng không thể tự do kết hôn. Người vợ tương lai muốn đứng bên cạnh nó phải là một người có thể đảm đương mọi thứ.”
Phần Kiều trầm mặc.
Cố Nhân nói tiếp, “Thanh xuân của người con gái rất quý giá, cháu gieo hạt giống ở nơi nó thì không đáng. Đàn ông không ai thích mãi một người, cháu có thể đảm bảo được là mười năm, hai mười năm sau nó vẫn thích cháu như vậy giờ không, vì cháu mà chống đối lại cả gia tộc không? Nhân dịp lúc này tình cảm của nó vẫn chưa sâu đậm lắm, cháu hãy cân nhắc thật kỹ nhé, Phần Kiều.”
Nước trà trên bàn đã nguội lạnh, nhưng màu nước trà vẫn trong veo, tĩnh lặng
Phần Kiều ngẩng đầu, Cố Nhân vẫn mỉm một nục cười như cũ, một nụ cười dịu dàng và tao nhã. Nụ cười ấy thoạt nhìn khá giống Hạ Hào. Phần Kiều như mới bị tát mười mấy cái, khuôn mặt đau rát như bị thiêu cháy.
Lúc Cố Nhân chuẩn bị mở lời lần nữa, Phần Kiều đẩy ghế đứng lên, không biết là đang tức giận hay là đang xấu hổ. Cô thò tay vào túi, siết chặt tấm thẻ.
Cô đặt thẻ lên trước mặt Cố Nhân.
“Thưa cô, cháu không yêu nhau với Hạ Hào, về sau này cũng sẽ không. Cháu rất cảm kích ý tốt của Hạ Hào, nhưng bây giờ cháu đang rất tốt, cháu không cần ai giúp cả. Cảm ơn chén trà của cô, hẹn gặp lại”
Nói xong, Phần Kiều cúi người, xoay người ra khỏi quán trà, rời khỏi tầm mắt của Cố Nhân.
Cố Nhân bưng chén trà lạnh ngắt, hớp một ngụm, có chút đau khổ.
Cô nhìn khoảng trống trước mặt, khẽ cười
Lòng tự tôn của Phần Kiều rất cao, dường như cô sẽ không phí sức cho những việc như thế này. Phần Kiều vẫn còn quá nhỏ, Cố Nhân than thầm, có lẽ sau này trưởng thành rồi sẽ biết được, đôi khi trên thế giới này, lòng tự trọng là thứ rẻ mạt nhất.
......
Phần Kiều vừa ra khỏi quán trà liền phóng nhanh như bay.
Cô không biết mình đã chạy qua mấy con phố, đến khi không còn thở nổi, cô mới dừng lại, khuỵu gối thở hổn hển
Lời nói của Cố Nhân rất có sức thuyết phục, ngay lúc đó Phần Kiều cảm thấy bà nói rất đúng
Đúng, cô thích ở bên cạnh Hạ Hào, cảm kích Hạ Hào đối xử tốt với cô, là người duy nhất kéo cô khỏi vũng bùn, giống như người sắp chết đuối tóm lấy một cọng rơm cứu mạng vậy. Nhưng đây có phải là tình cảm đôi lứa không?
Phần Kiều biết chưa đến mức đó.
Vì thế khi mẹ Hạ Hào nói ra những điều đó, cô mới xấu hổ không chịu được
Sở dĩ cô không phân định rạch ròi mối quan hệ với Hạ Hào là vì muốn thoải mái hưởng thụ sự giúp đỡ của Hạ Hào sao?
Giống như một đứa con gái tâm cơ xấu xa hư hỏng vậy
Nếu một ngày Hạ Hào kết hôn, không còn thích cô nữa, có nghĩ cô là người như vậy không? Có nghĩ thật mình thật đáng khinh không?
Phải, nhất định là vậy,... Phần Kiều như bị dồn vào đường cùng.
Những người cô yêu quý đều đã rời đi, ba, mẹ, người thân, tất cả… Cả Hạ Hào, bây giờ thậm chí cô còn không có một người bạn!
Đối với mọi người, cô chính là một gánh nặng
Cô chính là kẻ dư thừa!
Nếu như cô chết, mọi người có nhớ cô không, có đau lòng không? Mẹ có hối hận không? Ông bà ngoại, cậu,.. bọn họ có hối hận không?
Suy nghĩ này như cỏ dại, một khi đã nảy mầm thì bám rễ trong đầu, không thể nhổ hết đi được
Phần Kiều rảo bước dưới hai hàng cây bên đường, váy đồng phục bị gió thổi tung, mái tóc rối bời, nhảy nhót trong không trung.
Mặt trời đang dần ngả về phía tây, bầu trời nhuốm một màu đỏ rực
Đã sắp đến cuối đường.
Phía trước đã là đường lớn, đèn giao thông đang ở đèn đỏ, không được phép qua đường.
Một chiếc xe chạy như bay qua trước mặt
Một giọng nói vang lên trong đầu: Tiến lên phía trước, tiến lên đi, sắp được giải thoát rồi!
Đúng vậy, thêm một bước nữa là được tự do rồi.
Cô không bao giờ, không bao giờ là một linh hồn trơ trọi ở thế gian này nữa, không người nhà, không bạn bè.
Không còn mất ngủ vào mỗi đêm, không còn phải buồn tẻ luyện đề nữa.
Không còn buồn nôn khi ngửi thấy mùi đồ ăn nữa
Những biến cố vừa qua, mỗi đêm hiu quạnh ở nhà, cô đã vô số lần cầm lưỡi dao lên, đặt lên cổ tay, trở về nhà với ba. Nhưng cô lại sợ đau vô cùng, cô căm ghét sự nhát gan của mình, lưỡi dao chưa bao giờ ấn xuống.
Chỉ là lúc này, không biết cô lấy dũng khí từ đâu, đúng vậy! Chỉ cần bước thêm một bước nữa, sẽ không còn phải chịu đựng nỗi bi ai này nữa
Đôi mắt Phần Kiều ráo hoảnh, suy nghĩ kia trong đầu như bóng ma che mắt, dẫn cô từng bước từng bước ra ven đường.
Một chiếc xe tải phóng từ xa lại.
Mười mét!
Phần Kiều dường như cảm giác được chiếc xe đang xé gió lao đến, tiếng động cơ vang rền làm người ta kinh hãi.
Năm mét!
Phía sau tay lái, tài xế hoảng hốt, Phần Kiều cảm nhận gió đang cứa vào hai bên gò má
Trong phút chốc, cô cảm thấy ba đang đứng trên cao, vươn tay ra, lòng bàn tay ấy chắc chắn rất ấm áp, cô biết rất rõ
Trên thế giới này, chỉ có ba là yêu thương cô vô hạn, bên cạnh ba là tốt nhất
Phần Kiều nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa tay ra…
*: thành ngữ, xún xún shàn yòu, ý chỉ những người giỏi dẫn dắt người khác, trích từ Tử Hãn – Khổng Tử
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.