Chương 28
Tiểu Hồng Hạnh
23/04/2022
Kỳ huấn luyện quân sự nửa tháng trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Mọi người tạm biệt thầy huấn luyện, khi xe buýt rời khỏi cổng doanh trại ai ai cũng bùi ngùi. Trong lòng vừa không nỡ vừa cảm thấy giải thoát.
Thậm chí, một bạn nữ nhạy cảm ngồi ghế đầu khóc thút thít, những người bạn ngồi xung quanh nghĩ cô bạn cạnh nghĩ cô nhớ thầy huấn luyện, không muốn về nhà nên gấp rút an ủi.
Cô bạn hít nước mũi ngược vào, lau nước mắt qua loa rồi lại cầm chiếc gương nhỏ soi hết góc này đến góc kia. Sau đó cô bạn khóc lóc bi thương hơn: “Phơi mặt ngoài nắng đen như Bao Thanh Thiên rồi, xấu quá….Sao dám về nhà gặp ai nữaaaa!”.
Vành nón quân phục không đủ rộng che hết mặt, rất nhiều bạn học cũng phơi nướng thành hai màu mặt như thế này. Trên xe buýt đa số là nữ, nghe lời cảnh tỉnh của Mít Ướt khi nãy, vội vàng lấy gương ra soi trái soi phải. Cứ nghĩ đến việc trở về trường với khuôn mặt xấu xí như vậy, bầu không khí trong xe rơi vào âm u.
Nhìn chung cả xe thì mỗi Phần Kiều tâm trạng không tệ lắm, cô nắm chặt điện thoại trong túi. Tuy mặt hơi đen đi chút, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Diễn trở về sau chuyến công tác trong tin nhắn Lương Đặc gửi, khóe môi Phần Kiều bất giác khẽ cong lên.
Xe buýt về đến trường, trời bỗng mưa lắc rắc vài giọt.
Lương Đặc bung dù, lẳng lặng đứng đợi từ bao giờ. Phía sau là chiếc Cayenne màu đen Cố Diễn thường đi.
Vừa khéo có một ngày nghỉ, anh đến tận nơi đón cô về nhà?.
Phần Kiều không mang dù, cô xuống xe, thoáng thấy chiếc Cayenne dừng trong mưa. Phần Kiều không đợi trợ lý Lương lại đây, mặc kệ ướt chạy một mạch về phía đó.
Trợ lý Lương thấy thế, anh bước nhanh chân giơ dù ra. Nước mưa chảy ròng ròng từ thái dương xuống cằm, Phần Kiều ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực: “Cố Diễn đâu rồi?”.
Lương Đặc bị nguồn sáng từ mắt Phần Kiều soi thẳng vào, lần đầu tiên anh nghĩ liệu cô bé đang ỷ lại Cố Diễn nhiều quá không?
Có đứa nhỏ nào hơn mười tuổi vẫn dựa dẫm vào người lớn như vậy hả?
Lương Đặc lắc đầu thật mạnh, quăng ý nghĩ kì quái ấy ra khỏi đầu. Anh vừa mở cửa xe vừa giải thích với Phần Kiều: “Cố tổng đang ở bệnh viện, anh ấy bảo tôi đến đón cô Phần”.
“Bệnh viện?” – Phần Kiều lo lắng, “Cố Diễn bệnh rồi sao?”.
“Không phải Cố tổng, là ông cụ Cố” – Lương Đặc vội vã giải thích. “Hai năm gần đây ông cụ không được khỏe, không ngờ lần này nghiêm trọng đến thế. Vì thế Cố tổng phải quay về Đế Đô gấp”.
Cô nhận ra có hai chiếc xe đỗ trước và sau chiến Cayenne, số vệ sĩ đã tăng thêm rồi.
Một sự biến chuyển mang tính thời đại rồi sẽ đến. Phần Kiều mẫn cảm nhận từng cơn sóng lăn tăn trên mặt biển tĩnh lặng.
Lại không được gặp Cố Diễn......
Ông nội anh ấy bệnh, Cố Diễn có lẽ sẽ bị đe dọa….
Cố Diễn ở bệnh viện......
Xe đi về phía căn hộ Côn Lôn, trợ lý Lương ngồi bên ghế phụ đưa khăn mặt cho Phần Kiều để cô lau nước mưa. Phần Kiều không nhúc nhích, chiếc khăn vứt bỏ xó một bên. Cô im lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài, mím môi thật chặt, từng cơn đau đầu ập đến.
Điện thoại trong túi run không ngừng, Phần Kiều choáng váng đầu óc, lòng trĩu nặng như thế nên cái gì cũng không nghe.
Mãi đến khi Lương Đặc đưa điện thoại qua ——
“Cô Phần Kiều, điện thoại của Cố tổng”.
Phần Kiều quay sang, ngẩn người nhận điện.
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm của Cố Diễn, hết sức dễ nghe, không hề có chút mỏi mệt nào: “Phần Kiều, sao em không nghe điện thoại?”.
Phần Kiều hoàn hồn, tay sờ vào túi theo thói quen, nhưng nghĩ đến việc nói chuyện với Cố Diễn nên tay cô khựng lại. Phần Kiều trả lời: “Em để chế độ rung, không nghe thấy….”
Phần Kiều lí nhí, Cố Diễn hình dung ra Phần Kiều nhất định đang lung lạc trong thế giới riêng của mình, suy nghĩ miên man.
Không cần biết cô đang nghĩ gì, Cố Diễn xoa bóp lông mày, nói tiếp: “Đưa điện thoại cho trợ lý Lương”.
Sống mũi Phần Kiều cay xè, cô muốn nói chuyện với anh thêm mà. Cuối cùng chưa nói được gì đã phải trả điện thoại cho Lương Đặc.
Có lẽ Cố Diễn bận đến mức không thể phân thân ra.
Ông cụ ốm nặng, nằm hôn mê trên giường. Tuy Cố gia chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng từ lâu ông đã là gốc rễ của gia tộc này. Thế lực khắp nơi không ngừng dòm ngó vào đây, chỉ cần sơ sẩy là nhân lúc đó ùa lên cắn xé, quyết chia năm xẻ bảy không chừa một miếng nào.
Cố Diễn còn rất trẻ, tuy anh không từ thủ đoạn nào nhưng không thể địch lại hết tất cả, nhất là những kẻ thèm khát tiền quyền đến cùng cực. Chưa nói đến việc Cố gia bây giờ là một đầm lầy không đáy, Cố Diễn không được phép mắc lỗi với tình trạng thù trong giặc ngoài như thế. Bọn chúng sẽ nối đuôi nhau như đàn linh cẩu đói ăn lâu ngày.
Tầng cao nhất bệnh viên được bảo vệ cẩn mật 24/7, bên ngoài hành lang chỉ có vệ sĩ mặc vest đen xì, lâu lâu có một hai y bác sĩ lui đến chăm sóc.
Khoảng không yên tĩnh đến độ nghe được tiếng kim rơi.
Cố Diễn tựa vào cửa phòng ICU, lẳng lặng đợi Phần Kiều đưa điện thoại cho trợ lý Lương.
“Cố tổng”.
“Chăm sóc Phần Kiều thật tốt, canh cô bé ăn cơm đấy”.
Lương Đặc đáp lời, đợi Cố Diễn cúp điện thoại, chán chường không thốt nên lời.
Ngoại trừ Cố Diễn, cô nhỏ này ngoan ngoãn ăn cơm khi nào chứ? Khi Phần Kiều nhốt mình trong cánh cửa của riêng mình, tất cả đều là không khí loãng.
Lương Đặc len lén nhìn Phần Kiều qua kính sau, cô bé trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu không khí u ám bao xung quanh.
Xe dừng ngoài garage tầng hầm, Lương Đặc gọi vài tiếng, khó khăn lắm mới lôi kéo Phần Kiều thức tỉnh.
Phần – xác không hồn – Kiều xuống xe, quét vân tay. Cửa thang máy hơi mở ra, vừa định bước vào bỗng bất chợt quay sang nói với Lương Đặc mới nói chuyện điện thoại xong: “Tôi có thể đến bệnh viện không?”.
“Cố tổng căn dặn tôi đưa cô về căn hộ” – Lương Đặc cúi đầu, không nhìn vào mắt Phần Kiều.
Bây giờ Cố gia hỗn loạn như vậy, việc gì cũng có thể xảy ra được. Thân phận Phần Kiều đã được công bố ra ngoài, Cố Diễn không thể kề cận cô suốt ngày. Vì vậy chỉ có căn hộ này an toàn với Phần Kiều nhất.
“Nhưng mà tôi muốn đến bệnh viện gặp Cố Diễn” – Phần Kiều nhỏ giọng nài nỉ, bao nhiêu luồng suy nghĩ hỗn loạn không ngừng chạy trong đầu cô, nhưng tất cả đầu mối đều hướng về một mục đích: Cô mong được gặp Cố Diễn ngay bây giờ.
Không biết bệnh viện bây giờ hỗn độn đến mức nào, Cố Diễn làm vậy vì đặt sự an toàn của Phần Kiều lên hàng đầu.
“Chúng ta không thể tự tiện làm trái ý Cố tổng” – Lương Đặc cố gắng trả lời dịu dàng hết mức, nhưng lời nói của anh không có chút trọng lượng nào cả.
Phần Kiều lẳng lặng cúi đầu, bước vào thang máy.
Sau khi về nhà, Phần Kiều ngồi suốt đêm ngoài phòng khách
Cô cứ ngồi trước TV ngoài phòng khách, bật kênh kinh tế tài chính Cố Diễn hay xem, không nói một lời. Người khác nói gì cũng không nghe.
Lương Đặc khuyên kiểu gì Phần Kiều đều bỏ ngoài tai, thức ăn dì Trương nấu nguội lạnh từ khi nào. Phần Kiều ngồi bất động trước TV, không biết cô đang nghĩ gì.
Phần Kiều không ăn cơm, không một ai dám cạy miệng cô hết…
Lương Đặc sốt ruột đi qua đi lại, nghĩ đến Cố Diễn bận tối tăm mặt mày bữa giờ, anh không dám nhấn vào tên Cố Diễn trên điện thoại.
Tích tắc… Tích tắc… Đồng hồ trên tường điểm đúng mười hai giờ đêm.
Lương Đặc ló đầu nhìn phòng khách, Phần Kiều ngoẹo đầu sang một bên ngủ trong tiếng TV râm ran.
Lương Đặc thở hắt một hơi, khẽ ra hiệu với dì Trương, dì lập tức hiểu ý mang chăn đến.
Cường độ ánh sáng được giảm bớt, khi cầm chăn đến mới phát hiện —— mặt Phần Kiều đỏ bừng.
Làn da Phần Kiều trắng nõn như em bé. Hồi sáng Lương Đặc phát hiện mặt Phần Kiều có hơi cháy nắng một chút, cơ mà không đỏ đến mức này. Đứng gần một chút, Lương Đặc cảm nhận được hơi nóng từ người Phần Kiều.
Lương đặc kinh hãi, sờ tay lên trán Phần Kiều, trời ơi đúng là sốt cao rồi!
Lương Đặc nhảy trên chảo lửa, tay chân luống cuống bọc kín Phần Kiều lại rồi gọi Cố Diễn.
Chuông điện thoại reo hai lần Cố Diễn đã nghe điện, anh bình tĩnh lên tiếng: “Có chuyện gì thế?”.
“Cô Phần Kiều phát sốt, từ khi về nhà không ăn cơm, không nói chuyện….” – Lương Trạch nghe đầu dây rõ tiếng báo cáo bên kia. Hóa ra Cố Diễn đang họp.
Cố tổng thường không mở chuông trong lúc làm việc.
“Gọi điện cho Vương Dật Dương” – Cố Diễn nhìn quanh phòng hội nghị một vòng, quyết định thật nhanh: “Tôi sẽ về ngay”.
Đứa nhỏ này, không làm anh yên tâm bao giờ.......
Cố Diễn thầm thở dài.
Anh xoa dịu mi tâm, đợi người kia báo cáo xong, giơ tay ra hiệu tạm dừng: “Tối nay đến đây thôi, sáng mai chúng ta tiếp tục. Các vị vất vả rồi”.
Mọi người kinh hoàng nhao nhao xua tay, hai chữ ‘vất vả’ này chúng tôi không kham nổi đâu Cố tổng…
Không biết rõ nguyên nhân Cố Diễn cho tạm nghỉ là gì, không một ai lên tiếng nghi ngờ.
Đối với Cố Diễn, tất cả người ngồi đây vừa kính vừa sợ.
Cố Diễn giống như một cỗ máy vận hành tinh vi, chưa từng sai sót một giây. Thời gian của Cố Diễn chính xác đến từng phút, giải quyết công việc gọn nhẹ, hoàn hảo.
Người như vậy rất đáng sợ, anh không dùng trái tim để suy nghĩ.
Những người trong đây từ người tóc xanh đến người bạc trắng, hiến dâng cả đời cho Cố thị, tuy thế chưa từng thất lễ với chàng trai trẻ ngồi trước mặt. Thậm chí còn cẩn trọng hơn mấy tháng trước đây.
Thời gian không dài, ai có não cũng biết hướng gió thổi về đâu. Cậu thanh niên này cơ trí, thông tuệ không thua gì ông nội mình, không ai ở độ tuổi này trầm ổn và điềm đạm bằng.
......
Cố Diễn mệt mỏi quay về nhà, Phần Kiều đã tiêm và uống thuốc hạ sốt nhưng chưa có tiến triển gì. Vương Dật Dương và điều dưỡng đang giúp cô lau mát.
Lương Đặc đứng canh ngoài cửa căn hộ, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cố Diễn dặn anh ta rồi, vậy mà Phần Kiều sốt cao đến mức này anh ta mới phát hiện.
Cố Diễn nhanh tay quét vân tay, mở cửa. Lương Đặc thấy Cố Diễn, cúi người thật thấp.
Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, Cố Diễn liếc Lương Đặc, tiếp tục đi vào trong. Anh vừa đi vừa hỏi: “Vì sao Phần Kiều sốt vậy?”.
Trợ lý Lương chậm rãi đuổi theo Cố Diễn, giọng điệu hết sức lo sợ: “Hôm nay, khi tôi đến đón cô Phần”.
“Sốt từ khi nào?”.
“Có thể tầm chín giờ, là lỗi của tôi. Mãi đến khi cô Phần ngủ gục tôi mới phát hiện”.
“Bây giờ sốt bao nhiêu độ?”.
“39 độ.” – Nói đến đây, Lương Đặc run lẩy bẩy.
Cố Diễn lạnh lùng, môi mỏng hơi nhếch lên. Anh liếc Lương Đặc, sắc mặt thản nhiên lại đêm đến một sự uy hiếp kinh ngạc.
Phần Kiều sốt cao, cô dễ mắc bệnh nhưng rất lâu khỏi[1]. Phần Kiều sẽ mê man nói sảng cả đêm, Cố Diễn nhận ra điều này từ hồi ở Vân Nam.
[1]: Gốc là bệnh lai như sơn đảo, ý nghĩa như trên câu văn mình diễn tả.
Thực ra, sau khi ngủ gục trên ghế, Phần Kiều rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lâu lâu mở mắt ra nhìn người bên cạnh rồi lại ngủ tiếp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như tôm luộc, mái tóc dài xõa tán loạn trên giường. Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ giờ đây nhắm nghiền, chỉ còn hàng mi xòe rộng như tán quạt. Khuôn mặt trắng nhợt, cánh môi đỏ mọng không chút sức sống, nứt nẻ.
Tâm tư Cố Diễn bất giác nhói lên, cảm giác xa lạ nhường này khiến anh khó chịu.
Thậm chí, một bạn nữ nhạy cảm ngồi ghế đầu khóc thút thít, những người bạn ngồi xung quanh nghĩ cô bạn cạnh nghĩ cô nhớ thầy huấn luyện, không muốn về nhà nên gấp rút an ủi.
Cô bạn hít nước mũi ngược vào, lau nước mắt qua loa rồi lại cầm chiếc gương nhỏ soi hết góc này đến góc kia. Sau đó cô bạn khóc lóc bi thương hơn: “Phơi mặt ngoài nắng đen như Bao Thanh Thiên rồi, xấu quá….Sao dám về nhà gặp ai nữaaaa!”.
Vành nón quân phục không đủ rộng che hết mặt, rất nhiều bạn học cũng phơi nướng thành hai màu mặt như thế này. Trên xe buýt đa số là nữ, nghe lời cảnh tỉnh của Mít Ướt khi nãy, vội vàng lấy gương ra soi trái soi phải. Cứ nghĩ đến việc trở về trường với khuôn mặt xấu xí như vậy, bầu không khí trong xe rơi vào âm u.
Nhìn chung cả xe thì mỗi Phần Kiều tâm trạng không tệ lắm, cô nắm chặt điện thoại trong túi. Tuy mặt hơi đen đi chút, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Diễn trở về sau chuyến công tác trong tin nhắn Lương Đặc gửi, khóe môi Phần Kiều bất giác khẽ cong lên.
Xe buýt về đến trường, trời bỗng mưa lắc rắc vài giọt.
Lương Đặc bung dù, lẳng lặng đứng đợi từ bao giờ. Phía sau là chiếc Cayenne màu đen Cố Diễn thường đi.
Vừa khéo có một ngày nghỉ, anh đến tận nơi đón cô về nhà?.
Phần Kiều không mang dù, cô xuống xe, thoáng thấy chiếc Cayenne dừng trong mưa. Phần Kiều không đợi trợ lý Lương lại đây, mặc kệ ướt chạy một mạch về phía đó.
Trợ lý Lương thấy thế, anh bước nhanh chân giơ dù ra. Nước mưa chảy ròng ròng từ thái dương xuống cằm, Phần Kiều ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực: “Cố Diễn đâu rồi?”.
Lương Đặc bị nguồn sáng từ mắt Phần Kiều soi thẳng vào, lần đầu tiên anh nghĩ liệu cô bé đang ỷ lại Cố Diễn nhiều quá không?
Có đứa nhỏ nào hơn mười tuổi vẫn dựa dẫm vào người lớn như vậy hả?
Lương Đặc lắc đầu thật mạnh, quăng ý nghĩ kì quái ấy ra khỏi đầu. Anh vừa mở cửa xe vừa giải thích với Phần Kiều: “Cố tổng đang ở bệnh viện, anh ấy bảo tôi đến đón cô Phần”.
“Bệnh viện?” – Phần Kiều lo lắng, “Cố Diễn bệnh rồi sao?”.
“Không phải Cố tổng, là ông cụ Cố” – Lương Đặc vội vã giải thích. “Hai năm gần đây ông cụ không được khỏe, không ngờ lần này nghiêm trọng đến thế. Vì thế Cố tổng phải quay về Đế Đô gấp”.
Cô nhận ra có hai chiếc xe đỗ trước và sau chiến Cayenne, số vệ sĩ đã tăng thêm rồi.
Một sự biến chuyển mang tính thời đại rồi sẽ đến. Phần Kiều mẫn cảm nhận từng cơn sóng lăn tăn trên mặt biển tĩnh lặng.
Lại không được gặp Cố Diễn......
Ông nội anh ấy bệnh, Cố Diễn có lẽ sẽ bị đe dọa….
Cố Diễn ở bệnh viện......
Xe đi về phía căn hộ Côn Lôn, trợ lý Lương ngồi bên ghế phụ đưa khăn mặt cho Phần Kiều để cô lau nước mưa. Phần Kiều không nhúc nhích, chiếc khăn vứt bỏ xó một bên. Cô im lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài, mím môi thật chặt, từng cơn đau đầu ập đến.
Điện thoại trong túi run không ngừng, Phần Kiều choáng váng đầu óc, lòng trĩu nặng như thế nên cái gì cũng không nghe.
Mãi đến khi Lương Đặc đưa điện thoại qua ——
“Cô Phần Kiều, điện thoại của Cố tổng”.
Phần Kiều quay sang, ngẩn người nhận điện.
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm của Cố Diễn, hết sức dễ nghe, không hề có chút mỏi mệt nào: “Phần Kiều, sao em không nghe điện thoại?”.
Phần Kiều hoàn hồn, tay sờ vào túi theo thói quen, nhưng nghĩ đến việc nói chuyện với Cố Diễn nên tay cô khựng lại. Phần Kiều trả lời: “Em để chế độ rung, không nghe thấy….”
Phần Kiều lí nhí, Cố Diễn hình dung ra Phần Kiều nhất định đang lung lạc trong thế giới riêng của mình, suy nghĩ miên man.
Không cần biết cô đang nghĩ gì, Cố Diễn xoa bóp lông mày, nói tiếp: “Đưa điện thoại cho trợ lý Lương”.
Sống mũi Phần Kiều cay xè, cô muốn nói chuyện với anh thêm mà. Cuối cùng chưa nói được gì đã phải trả điện thoại cho Lương Đặc.
Có lẽ Cố Diễn bận đến mức không thể phân thân ra.
Ông cụ ốm nặng, nằm hôn mê trên giường. Tuy Cố gia chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng từ lâu ông đã là gốc rễ của gia tộc này. Thế lực khắp nơi không ngừng dòm ngó vào đây, chỉ cần sơ sẩy là nhân lúc đó ùa lên cắn xé, quyết chia năm xẻ bảy không chừa một miếng nào.
Cố Diễn còn rất trẻ, tuy anh không từ thủ đoạn nào nhưng không thể địch lại hết tất cả, nhất là những kẻ thèm khát tiền quyền đến cùng cực. Chưa nói đến việc Cố gia bây giờ là một đầm lầy không đáy, Cố Diễn không được phép mắc lỗi với tình trạng thù trong giặc ngoài như thế. Bọn chúng sẽ nối đuôi nhau như đàn linh cẩu đói ăn lâu ngày.
Tầng cao nhất bệnh viên được bảo vệ cẩn mật 24/7, bên ngoài hành lang chỉ có vệ sĩ mặc vest đen xì, lâu lâu có một hai y bác sĩ lui đến chăm sóc.
Khoảng không yên tĩnh đến độ nghe được tiếng kim rơi.
Cố Diễn tựa vào cửa phòng ICU, lẳng lặng đợi Phần Kiều đưa điện thoại cho trợ lý Lương.
“Cố tổng”.
“Chăm sóc Phần Kiều thật tốt, canh cô bé ăn cơm đấy”.
Lương Đặc đáp lời, đợi Cố Diễn cúp điện thoại, chán chường không thốt nên lời.
Ngoại trừ Cố Diễn, cô nhỏ này ngoan ngoãn ăn cơm khi nào chứ? Khi Phần Kiều nhốt mình trong cánh cửa của riêng mình, tất cả đều là không khí loãng.
Lương Đặc len lén nhìn Phần Kiều qua kính sau, cô bé trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu không khí u ám bao xung quanh.
Xe dừng ngoài garage tầng hầm, Lương Đặc gọi vài tiếng, khó khăn lắm mới lôi kéo Phần Kiều thức tỉnh.
Phần – xác không hồn – Kiều xuống xe, quét vân tay. Cửa thang máy hơi mở ra, vừa định bước vào bỗng bất chợt quay sang nói với Lương Đặc mới nói chuyện điện thoại xong: “Tôi có thể đến bệnh viện không?”.
“Cố tổng căn dặn tôi đưa cô về căn hộ” – Lương Đặc cúi đầu, không nhìn vào mắt Phần Kiều.
Bây giờ Cố gia hỗn loạn như vậy, việc gì cũng có thể xảy ra được. Thân phận Phần Kiều đã được công bố ra ngoài, Cố Diễn không thể kề cận cô suốt ngày. Vì vậy chỉ có căn hộ này an toàn với Phần Kiều nhất.
“Nhưng mà tôi muốn đến bệnh viện gặp Cố Diễn” – Phần Kiều nhỏ giọng nài nỉ, bao nhiêu luồng suy nghĩ hỗn loạn không ngừng chạy trong đầu cô, nhưng tất cả đầu mối đều hướng về một mục đích: Cô mong được gặp Cố Diễn ngay bây giờ.
Không biết bệnh viện bây giờ hỗn độn đến mức nào, Cố Diễn làm vậy vì đặt sự an toàn của Phần Kiều lên hàng đầu.
“Chúng ta không thể tự tiện làm trái ý Cố tổng” – Lương Đặc cố gắng trả lời dịu dàng hết mức, nhưng lời nói của anh không có chút trọng lượng nào cả.
Phần Kiều lẳng lặng cúi đầu, bước vào thang máy.
Sau khi về nhà, Phần Kiều ngồi suốt đêm ngoài phòng khách
Cô cứ ngồi trước TV ngoài phòng khách, bật kênh kinh tế tài chính Cố Diễn hay xem, không nói một lời. Người khác nói gì cũng không nghe.
Lương Đặc khuyên kiểu gì Phần Kiều đều bỏ ngoài tai, thức ăn dì Trương nấu nguội lạnh từ khi nào. Phần Kiều ngồi bất động trước TV, không biết cô đang nghĩ gì.
Phần Kiều không ăn cơm, không một ai dám cạy miệng cô hết…
Lương Đặc sốt ruột đi qua đi lại, nghĩ đến Cố Diễn bận tối tăm mặt mày bữa giờ, anh không dám nhấn vào tên Cố Diễn trên điện thoại.
Tích tắc… Tích tắc… Đồng hồ trên tường điểm đúng mười hai giờ đêm.
Lương Đặc ló đầu nhìn phòng khách, Phần Kiều ngoẹo đầu sang một bên ngủ trong tiếng TV râm ran.
Lương Đặc thở hắt một hơi, khẽ ra hiệu với dì Trương, dì lập tức hiểu ý mang chăn đến.
Cường độ ánh sáng được giảm bớt, khi cầm chăn đến mới phát hiện —— mặt Phần Kiều đỏ bừng.
Làn da Phần Kiều trắng nõn như em bé. Hồi sáng Lương Đặc phát hiện mặt Phần Kiều có hơi cháy nắng một chút, cơ mà không đỏ đến mức này. Đứng gần một chút, Lương Đặc cảm nhận được hơi nóng từ người Phần Kiều.
Lương đặc kinh hãi, sờ tay lên trán Phần Kiều, trời ơi đúng là sốt cao rồi!
Lương Đặc nhảy trên chảo lửa, tay chân luống cuống bọc kín Phần Kiều lại rồi gọi Cố Diễn.
Chuông điện thoại reo hai lần Cố Diễn đã nghe điện, anh bình tĩnh lên tiếng: “Có chuyện gì thế?”.
“Cô Phần Kiều phát sốt, từ khi về nhà không ăn cơm, không nói chuyện….” – Lương Trạch nghe đầu dây rõ tiếng báo cáo bên kia. Hóa ra Cố Diễn đang họp.
Cố tổng thường không mở chuông trong lúc làm việc.
“Gọi điện cho Vương Dật Dương” – Cố Diễn nhìn quanh phòng hội nghị một vòng, quyết định thật nhanh: “Tôi sẽ về ngay”.
Đứa nhỏ này, không làm anh yên tâm bao giờ.......
Cố Diễn thầm thở dài.
Anh xoa dịu mi tâm, đợi người kia báo cáo xong, giơ tay ra hiệu tạm dừng: “Tối nay đến đây thôi, sáng mai chúng ta tiếp tục. Các vị vất vả rồi”.
Mọi người kinh hoàng nhao nhao xua tay, hai chữ ‘vất vả’ này chúng tôi không kham nổi đâu Cố tổng…
Không biết rõ nguyên nhân Cố Diễn cho tạm nghỉ là gì, không một ai lên tiếng nghi ngờ.
Đối với Cố Diễn, tất cả người ngồi đây vừa kính vừa sợ.
Cố Diễn giống như một cỗ máy vận hành tinh vi, chưa từng sai sót một giây. Thời gian của Cố Diễn chính xác đến từng phút, giải quyết công việc gọn nhẹ, hoàn hảo.
Người như vậy rất đáng sợ, anh không dùng trái tim để suy nghĩ.
Những người trong đây từ người tóc xanh đến người bạc trắng, hiến dâng cả đời cho Cố thị, tuy thế chưa từng thất lễ với chàng trai trẻ ngồi trước mặt. Thậm chí còn cẩn trọng hơn mấy tháng trước đây.
Thời gian không dài, ai có não cũng biết hướng gió thổi về đâu. Cậu thanh niên này cơ trí, thông tuệ không thua gì ông nội mình, không ai ở độ tuổi này trầm ổn và điềm đạm bằng.
......
Cố Diễn mệt mỏi quay về nhà, Phần Kiều đã tiêm và uống thuốc hạ sốt nhưng chưa có tiến triển gì. Vương Dật Dương và điều dưỡng đang giúp cô lau mát.
Lương Đặc đứng canh ngoài cửa căn hộ, trái tim như bị bóp nghẹt.
Cố Diễn dặn anh ta rồi, vậy mà Phần Kiều sốt cao đến mức này anh ta mới phát hiện.
Cố Diễn nhanh tay quét vân tay, mở cửa. Lương Đặc thấy Cố Diễn, cúi người thật thấp.
Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, Cố Diễn liếc Lương Đặc, tiếp tục đi vào trong. Anh vừa đi vừa hỏi: “Vì sao Phần Kiều sốt vậy?”.
Trợ lý Lương chậm rãi đuổi theo Cố Diễn, giọng điệu hết sức lo sợ: “Hôm nay, khi tôi đến đón cô Phần”.
“Sốt từ khi nào?”.
“Có thể tầm chín giờ, là lỗi của tôi. Mãi đến khi cô Phần ngủ gục tôi mới phát hiện”.
“Bây giờ sốt bao nhiêu độ?”.
“39 độ.” – Nói đến đây, Lương Đặc run lẩy bẩy.
Cố Diễn lạnh lùng, môi mỏng hơi nhếch lên. Anh liếc Lương Đặc, sắc mặt thản nhiên lại đêm đến một sự uy hiếp kinh ngạc.
Phần Kiều sốt cao, cô dễ mắc bệnh nhưng rất lâu khỏi[1]. Phần Kiều sẽ mê man nói sảng cả đêm, Cố Diễn nhận ra điều này từ hồi ở Vân Nam.
[1]: Gốc là bệnh lai như sơn đảo, ý nghĩa như trên câu văn mình diễn tả.
Thực ra, sau khi ngủ gục trên ghế, Phần Kiều rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lâu lâu mở mắt ra nhìn người bên cạnh rồi lại ngủ tiếp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như tôm luộc, mái tóc dài xõa tán loạn trên giường. Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ giờ đây nhắm nghiền, chỉ còn hàng mi xòe rộng như tán quạt. Khuôn mặt trắng nhợt, cánh môi đỏ mọng không chút sức sống, nứt nẻ.
Tâm tư Cố Diễn bất giác nhói lên, cảm giác xa lạ nhường này khiến anh khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.