Chương 37: Không đề
Sở Nhị
19/05/2015
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Khoảng 3 giờ sáng, đúng là lúc mọi người đang say ngủ, trời mùa hè trong suốt không mây, trên Sườn núi Thập Tự vô cùng yên tĩnh, xa xa trên con đường nhỏ có một đội nhân mã đang lặng lẽ tiến đến.
Đi đầu là một nam nhân mặc khôi giáp, lưng đeo bội kiếm, vẻ mặt trang nghiêm ngồi trên lưng ngựa, vung tay ra hiệu cho đám người phía sau, mấy chục hắc y nam tử mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, lặng yên không một tiếng động tiến tới khách điếm.
“Thiếu gia, ngài xác định hắn ở chỗ này?” một nam nhân hơi béo đứng bên cạnh nhíu mày hỏi.
Nam nhân cười lạnh một tiếng: “Lúc ở rừng cây ta chính mắt gặp hắn, rất giống người trên bức họa, ngươi nói có đúng hay không?”
Nếu Lạc Man ở đây, nhất định sẽ hô to kẻ này đúng là Chúc Bưu!
thì ra vào hôm đó lúc ở trong rừng cây, hắn đã nhận ra nam nhân trước mặt chính là người trên triều đình phát lệnh truy nã —— Võ Tòng kẻ ám sát Cao thái úy!
Chúc gia trang và triều đình có quan hệ chặt chẽ, nếu đã gặp tội phạm bị truy nã hiển nhiên muốn bắt lấy đưa đến nha môn.
Nhưng mà lúc đó hắn ho ngại chỉ có một mình, mà Võ Tòng lại có võ nghệ cao cường, vì an toàn nên hắn chỉ có thể tạm rút lui, cho người trở về Chúc gia trang báo tin sau đó lặng lẽ theo dõi phía sau.
Chúc gia trang cách nơi này chỉ khoảng trăm dặm, rạng sáng thì quản gia đã mang theo đại đội nhân mã đến!
“Gian tặc có võ nghệ cao cường, thâm sâu khó dò. Nhưng mà bên người hắn có hai nữ tử vô tội, nhất thiết không được gây thương tích cho bọn họ.” Chúc Bưu nghĩ đến hai mỹ nhân phong cách khác nhau đó, trong lòng liền thấy ngứa ngáy, nghiêm trang ra lệnh.
“Tất nhiên rồi! Tiểu nhân đã truyền lệnh xuống rồi!” Quản gia rất biết cách quan sát sắc mặt liên tục gật đầu.
“Rất tốt! Rất tốt!” Chúc Bưu nhếch miệng, lộ nụ cười hiểu rõ.
Bên kia, Võ Tòng vừa mới vận động xong, thương tiếc hôn lên Lạc Man sớm đã hôn mê, vừa định ôm vợ mình chìm vào mộng đẹp thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Lúc này rồi ai còn tới chứ?
Mi tâm Võ Nhị Lang nhíu lại, lặng lẽ đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn, vừa nhìn liền nhất thời chấn động, hơn mười nam nhân hắc y được huấn luyện kĩ lưỡng nhanh nhẹn lần lượt nhảy vào trong viện.
Không xong rồi!
Võ Nhị Lang vội vàng mặc quần áo chỉnh tề cho người nào đó vẫn còn đang ngủ say, bản thân chỉ kịp mặc mỗi cái quần, ôm vợ mình tới chỗ Tôn Nhị Nương và Lâm Xung
“Có người tới! Đại ca, tẩu tử! Mau tỉnh lại!”
Trương Thanh và Lâm Xung còn đang mặc đồ ngủ lao tới, thấy Võ Nhị Lang chỉ mặc quần đang ôm Lạc Man thì liền sửng sốt: “Có chuyện gì vậy?”
Trong mắt Võ Nhị Lang có phần sốt ruột: “Có hơn ba mươi người lai lịch không rõ sắp đến đây. Nơi này không còn an toàn nữa, chúng ta lập tức phải đi ngay!”
“Vậy chúng ta chia làm ba hướng phá vòng vây! Ta và Lạc Man đi phía đông, đại ca và đại tẩu đi phía tây, Lâm đại ca và Sư Sư đi phía sau! Chúng ta gặp lại ở Lý gia trại!”
Không biết người tới là ai, sắp xếp như vậy quả thật là tốt nhất.
Lâm Xung gật gật đầu: “Tốt! Việc này không nên chậm trễ! Chúng ta lập tức phá vây!”
“Được!”
Lâm Xung đi tìm Lý Sư Sư, Võ Nhị Lang khiêng Lạc Man trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ.
Hắc y nhân đang muốn trèo lên tường, bỗng nhiên có một vật lạ từ trên trời giáng xuống, tập trung nhìn vào thì lại là một nam nhân nửa người trần đang khiêng một nữ nhân đã hôn mê lao tới.
Vài người kinh ngạc nhìn nhau, hô một tiếng rồi vọt theo.
Sức lực Võ Nhị Lang kinh người, căn bản là chẳng buồn để chút cân nặng của Lạc Man vào mắt, thấy người xông tới thì quắc mắt trừng, giơ một chân đạp bay người trước mặt, khí thế kinh người.
Người nọ bay ra đụng vào một kẻ đồng lõa khác, hai người cùng kêu thảm thiết một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi nằm yên bất động.
Động tĩnh làm kinh động đến mấy người khác, khiến chúng không hẹn mà cùng tiến lại.
Đúng lúc này, Trương Thanh mang theo Tôn Nhị Nương, Lâm Xung cõng Lý Sư Sư đồng thời phá cửa sổ bay ra.
Mọi người đánh nhau thành một đoàn.
Người Chúc gia trang phần lớn là gia đinh, tuy rằng đã được huấn luyện kĩ càng nhưng so với quân chính quy thì còn kém rất nhiều, bị một đạp kia của Võ Nhị Lang hù dọa thì đều có chút do dự không dám lên phía trước.
Võ Tòng còn mang theo Lạc Man nên cũng không hiếu chiến, ánh mắt sắc bén trừng Chúc Bưu rồi mới vội vàng bỏ chạy.
Bên kia, Lâm Xung cầm thương chém tới, mọi người cũng không thể tới gần, thấy đúng thời cơ hắn đột nhiên nhảy ra vòng vây bỏ chạy.
Chỉ còn lại có vợ chồng Trương Thanh ở lại dây dưa.
Chúc Bưu nhíu mày, bị Võ Tòng liếc nhìn một cái đã thấy đáy lòng lạnh lẽo, thầm nghĩ không tốt, người nọ hung ác dị thường, tuyệt đối không thể buông tha! Cũng không cố dây dưa vợ chồng Tôn Nhị Nương, trực tiếp chia người làm hai phía đuổi theo Lâm Xung và Võ Tòng.
Võ Tòng đời trước cũng đã từng ở Sườn núi Thập Tự một đoạn thời gian, vì thế vô cùng quen thuộc địa hình nơi này.
Bởi vì nơi này là chỗ giao nhau của hai quan lộ cho nên mới lấy tên là Sườn núi Thập Tự. Nơi này là chỗ hẻo lánh, hai bên đường đều là cánh rừng.
Võ Tòng ra khỏi khách điếm, trực tiếp lủi vào rừng cây.
Trong rừng hẹp, đám người Chúc Bưu chỉ phải xuống ngựa đuổi theo, mà chút chậm chạp đó cũng đã đủ để Võ Tòng đã sớm chạy không thấy bóng dáng!
Mắt thấy mỹ nhân đã tới miệng lại bay mất, Chúc Bưu oán hận dẫm chân, chỉ đành quay dầu đuổi theo phía khác.
Cũng là số Lâm Xung không hay ho.
Chúc Bưu và quản gia phân công nhau một người truy Võ Tòng, một người truy Lâm Xung.
Lâm Xung chưa bao giờ tới Sườn núi Thập Tự, cực kì không quen thuộc đối với địa hình nơi này, nhưng cũng vì an toàn nên hắn cũng vào rừng cây nhỏ.
Quản gia lại không giống Chúc Bưu, hàng năm hắn đều hiệp trợ Chúc lão gia quản lý Chúc gia trang, đối với địa hình lân cận lại vô cùng quen thuộc, trực tiếp liền mang theo người vào cánh rừng.
Lâm Xung tạm thời bỏ lại truy binh, thả Lý Sư Sư xuống.
Bạn học Sư Sư này vẫn là đầu gần gũi vật lộn xác thịt cùng người khác vật lộn, được rồi, hẳn là bị người cõng trên người cùng người khác vật lộn, mắt thấy chỉ một mình Lâm Xung đã vượt qua ải, lấy khí thế vạn người không thể địch lao ra khỏi vòng vây, nàng ghé vào trên người nam nhân này, nhìn hắn lạnh lùng từng chút từng chút đánh lui kẻ địch, đột nhiên lại có thứ cảm giác chưa bao giờ có, giống như chỉ cần cùng người kia ở cùng nhau, tất cả nguy hiểm cản trở, bụi gai nhấp nhô phía trước chẳng đáng là gì.
Nàng ôm chặt cổ Lâm Xung, xung quanh là đao kiếm lướt qua, tiếng hô chém giết nhưng trong lòng lại vô cùng an tĩnh, thậm chí hi vọng lúc này có thể mãi cho đến thiên trường địa cửu.
Đáng tiếc Lâm Xung là một người đàn ông rất không biết thời thế, hắn thấy Lý Sư Sư ôm chặt hắn liền cho rằng nàng sợ hãi, mắt thấy thoát được truy binh, liền thả nàng xuống, sau lại nghiêm trang xin lỗi vì bản thân lỗ mãng.
Lý Sư Sư tức giận, đã từng gặp kẻ không biết phong tình chưa thấy qua kẻ ngốc như vậy, đáng lẽ ra lúc này hắn phải dùng lời nói nhỏ nhẹ trấn an một chút tâm linh bị thương của nàng hay sao? Thái độ muốn cách xa nàng 8 trượng là có ý gì chứ?
Lý Sư Sư nàng 15 tuổi đã là hoa khôi, ba năm qua kẻ quỳ gối dưới váy của nàng nhiều vô số kể, còn chưa từng gặp qua loại người như Lâm Xung và Võ Nhị Lang này, nàng không tin không thu phục được Võ Tòng lại còn tiếp tục không thu phục được Lâm Xung?
Nhưng chuyện cấp bách hiện giờ vẫn là nên chạy trước tốt hơn. Nàng từ lúc bị người ta kéo dậy trong ổ chăn là đã nhịn rất lâu rồi.
Lý Sư Sư vô lực biểu đạt một chút ý tứ bản thân không hề để ý chút nào, sau đó mới đưa ra yêu cầu muốn đi xa xa chút giải quyết nhu cầu.
Mặt Lâm Xung liền đỏ bừng một cái, gật đầu đồng ý, rồi cứng mặt dặn Lý Sư Sư không thể đi quá xa.
Lý Sư Sư gật đầu có lệ, gì chứ, không đi xa chút chẳng lẽ còn để cho người ta nghe được tiếng nước rào rào sao? Nàng tuy rằng lớn lên ở thanh lâu nhưng tư tưởng cũng không cởi mở tới mức đó có được hay không vậy?
Không thể không nói, Lý Sư Sư từ nhỏ lớn lên ở thanh lâu, hoàn cảnh bên người hết sức bình thản, vốn chưa từng trải qua cảnh đuổi giết như thế này, không hề có ý thức về nguy hiểm, hơn nữa, nàng lại một lòng muốn biểu hiện phong thái thiên tiên thoát tục trước mặt Lâm Xung, cố gắng đi tới nơi hẻo lánh, tới khi không thấy được bóng dáng của Lâm Xung mới thôi lúc này mới quyết định giải quyết đại sự nhân sinh.
Nhưng mà hiển nhiên, vận may của nàng thật chẳng ra gì.
Quản gia không ngờ đã mất dấu Lâm Xung nên chia người phân ra tìm kiếm, bỗng nhiên thấy có tiếng động, ngay sau đó một cái đại mỹ nhân đẩy cỏ đi đến.
Quản gia nhất thời mừng rỡ, cái này đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, nay lại thấy không hề tốn chút sức nào mà!
Gã vội vàng sai người chạy tới, một cái chụp hôn mê người tới.
Lúc này thì hay rồi nè, nhiệm vụ đã hoàn thành! Quản gia cười đến mức ánh mắt cũng nheo lại, ôm lấy đại mỹ nhân chạy đi. Người khác không biết, nhưng gã lại vô cùng hiểu thiếu gia.
Nói là bắt tội phạm nguy hiểm, trên thực tế còn không phải là vì nữ nhân sao? Nếu như mỹ nhân đã tới tay, gã cũng dây dưa chẳng thèm cùng người kia làm gì. Chạy nhanh trở về mới đứng đắn.
Lại nói Lâm Xung ở chỗ đó chờ mãi không thấy Lý Sư Sư đi ra, nhất thời cảm thấy không ổn, đành dè dặt đi vào bụi cỏ theo hướng đó, vừa đi vừa thấp giọng kêu.
Đi gần trăm mét vẫn như cũ không thấy Lý Sư Sư đâu cả, Lâm Xung lúc này mới thấy không ổn, vội vàng rút về khách điếm, vừa từ trong rừng đi ra liền vừa hay thấy Chúc Bưu thỏa mãn thúc ngựa đi xa, mà quần áo đỏ tươi của Lý Sư Sư trên lưng ngựa như ẩn như hiện.
Lâm Xung bám chặt phía sau, thấy bọn họ vào chúc gia trang thì liền quay đầu đi tìm Võ Tòng.
Lại nói Võ Tòng, bởi vì đêm hôm trước quá mức mệt nhọc, hơn nữa người bế mình lại vô cùng quen thuộc nên Lạc Man một đường không hề tỉnh lại, hai người chạy vội tới Lí gia trại.
Lí gia trại ở giữa Lương Sơn và Chúc gia trang, là một thôn trang hoang phế, người trong thôn phần lớn đi Chúc gia trang hoặc Hộ gia trang, Võ Nhị Lang tìm một gian phòng ở tương đối sạch sẽ, thả Lạc Man xuống, bản thân ngồi ở cửa nghỉ tạm chút.
Tới trước là vợ chồng Trương Thanh, bởi vì Chúc Bưu vốn không có ý muốn bắt bọn họ, thừa dịp bọn họ tách ra đuổi theo Lâm Xung, vợ chồng hai người bỏ chạy đến nơi này.
Lúc Lâm Xung tới mặt trời đã lặn, Lạc Man đã tỉnh.
Chuyện đầu tiên khi nàng tỉnh lại là đánh qua một quyền, khiến đôi kính râm trên mặt Võ Nhị Lang còn chưa hoàn toàn mờ đi thêm chút màu sắc, nếu không phải có vợ chồng Trương Thanh ngăn cản nàng, phỏng chừng nàng sẽ cầm đao đến tự tay giết chồng.
Võ Nhị Lang cũng chỉ nói bản thân làm có chút quá đáng, ngượng ngùng cúi đầu ngồi xổm một bên giả chết.
Lúc Lâm Xung vào đến, Lạc Man đang dùng ánh mắt lăng trì Võ Tòng.
Vừa thấy hắn đi vào, Võ Tòng mừng rỡ, vội vàng tiến lên, vẻ mặt sáng lạn nói: “Đại ca, huynh đã trở lại!!”
Giọng nói vô cùng nhiệt tình, khuôn mặt vô cùng kích động, không thua gì nông nô năm đó bị nhiều tầng áp bức gặp được quân giải phóng.
Đáng tiếc, Lâm Xung chẳng buồn rào với hắn, xoa mi tâm, tự trách nói: “Sư Sư bị người ta bắt đi rồi!”
“Cái gì?” Vẻ mặt Võ Tòng kích động: “Bọn họ rốt cuộc là loại người nào?”
Lâm Xung thở dài: “Người Chúc gia trang.”
Chúc gia trang? Lạc Man nghĩ tới lúc trong rừng gặp phải Chúc Bưu liền đã hiểu rõ, cảm thấy ảo não, sớm biết thế lúc đó đã làm thịt hắn luôn cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Võ Tòng cũng nhíu mày, Chúc gia trang hắn biết, đời trước Tống Giang cũng đã dẫn người đến tấn công qua, nhưng mà lúc đó hắn còn đang ở núi Nhị Long, sự việc cụ thể như thế nào hắn cũng không rõ lắm, nhưng hắn cũng từng nghe người ta nói Chúc gia đó cực gì khó đánh.
Xem ra chỉ bằng vài người bọn họ thì rất khó cứu Lý Sư Sư ra.
“Ta đã nhìn địa hình Chúc gia trang, gần nước, rất khó vào. Theo ý kiến của ta, chỉ sợ chúng ta phải về trên núi gọi thêm huynh đệ tới…” Lâm Xung cau mày nói.
“Đệ đồng ý quan điểm của đại ca.” Võ Tòng cũng gật gật đầu. Theo hắn biết, Lương Sơn vì cứu Thời Thiên nên cũng đã tấn công Chúc gia trang, đến lúc đó cũng cứu Lý Sư Sư luôn.
“Nhưng mà lại qua một thời gian nữa, nếu Sư Sư…” Lâm Xung hối hận cực kỳ, sớm biết thế hắn nên theo sát nàng không để cho người ta bắt được.
Về điểm này, Lạc Man lại thật yên tâm: “Đại ca không cần lo lắng, Sư Sư rất thông minh, nhất định không có việc gì.” Cái nữ nhân kia ngay cả Hoàng thượng còn có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, một Chúc Bưu thì tính cái gì? Chẳng đáng là gì!
“Nhưng mà Lý cô nương tay trói gà không chặt…” Tôn Nhị Nương không dám gật bừa nhìn Lạc Man, nói như thế nào kia cũng là ân nhân cứu mạng của Võ Nhị Lang, Lạc Man sao lại không quan tâm chứ?!
Lạc Man không nói gì trợn mắt, vũ lực tính cái rắm ấy! Trí lực mới là vương đạo được không?
Vài người sau khi thương lượng thì đành quyết định trở về Lương Sơn gọi viện binh.
Lâm Xung bởi vì tự trách bản thân không chiếu cố tốt Lý Sư Sư để cho nàng bị bắt, quyết ý ở lại Lý gia trại quan sát tình hình.
Việc khẩn cấp, sau khi bàn bạc xong Võ Nhị Lang và vợ chồng Trương Thanh chuẩn bị xuất phát.
Trước lúc Lâm Xung xuất phát, Lạc Man lại dặn Lâm Xung, nhất định phải bình tĩnh, nhất thiết không thể vội vàng tiến vào Chúc gia trang.
Tới lúc khiến Võ Nhị Lang ghen tuông quá trực tiếp khiêng Lạc Man lên, cũng không thèm quay đầu lại đi mất.
Đi đầu là một nam nhân mặc khôi giáp, lưng đeo bội kiếm, vẻ mặt trang nghiêm ngồi trên lưng ngựa, vung tay ra hiệu cho đám người phía sau, mấy chục hắc y nam tử mạnh mẽ nhảy xuống ngựa, lặng yên không một tiếng động tiến tới khách điếm.
“Thiếu gia, ngài xác định hắn ở chỗ này?” một nam nhân hơi béo đứng bên cạnh nhíu mày hỏi.
Nam nhân cười lạnh một tiếng: “Lúc ở rừng cây ta chính mắt gặp hắn, rất giống người trên bức họa, ngươi nói có đúng hay không?”
Nếu Lạc Man ở đây, nhất định sẽ hô to kẻ này đúng là Chúc Bưu!
thì ra vào hôm đó lúc ở trong rừng cây, hắn đã nhận ra nam nhân trước mặt chính là người trên triều đình phát lệnh truy nã —— Võ Tòng kẻ ám sát Cao thái úy!
Chúc gia trang và triều đình có quan hệ chặt chẽ, nếu đã gặp tội phạm bị truy nã hiển nhiên muốn bắt lấy đưa đến nha môn.
Nhưng mà lúc đó hắn ho ngại chỉ có một mình, mà Võ Tòng lại có võ nghệ cao cường, vì an toàn nên hắn chỉ có thể tạm rút lui, cho người trở về Chúc gia trang báo tin sau đó lặng lẽ theo dõi phía sau.
Chúc gia trang cách nơi này chỉ khoảng trăm dặm, rạng sáng thì quản gia đã mang theo đại đội nhân mã đến!
“Gian tặc có võ nghệ cao cường, thâm sâu khó dò. Nhưng mà bên người hắn có hai nữ tử vô tội, nhất thiết không được gây thương tích cho bọn họ.” Chúc Bưu nghĩ đến hai mỹ nhân phong cách khác nhau đó, trong lòng liền thấy ngứa ngáy, nghiêm trang ra lệnh.
“Tất nhiên rồi! Tiểu nhân đã truyền lệnh xuống rồi!” Quản gia rất biết cách quan sát sắc mặt liên tục gật đầu.
“Rất tốt! Rất tốt!” Chúc Bưu nhếch miệng, lộ nụ cười hiểu rõ.
Bên kia, Võ Tòng vừa mới vận động xong, thương tiếc hôn lên Lạc Man sớm đã hôn mê, vừa định ôm vợ mình chìm vào mộng đẹp thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Lúc này rồi ai còn tới chứ?
Mi tâm Võ Nhị Lang nhíu lại, lặng lẽ đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn, vừa nhìn liền nhất thời chấn động, hơn mười nam nhân hắc y được huấn luyện kĩ lưỡng nhanh nhẹn lần lượt nhảy vào trong viện.
Không xong rồi!
Võ Nhị Lang vội vàng mặc quần áo chỉnh tề cho người nào đó vẫn còn đang ngủ say, bản thân chỉ kịp mặc mỗi cái quần, ôm vợ mình tới chỗ Tôn Nhị Nương và Lâm Xung
“Có người tới! Đại ca, tẩu tử! Mau tỉnh lại!”
Trương Thanh và Lâm Xung còn đang mặc đồ ngủ lao tới, thấy Võ Nhị Lang chỉ mặc quần đang ôm Lạc Man thì liền sửng sốt: “Có chuyện gì vậy?”
Trong mắt Võ Nhị Lang có phần sốt ruột: “Có hơn ba mươi người lai lịch không rõ sắp đến đây. Nơi này không còn an toàn nữa, chúng ta lập tức phải đi ngay!”
“Vậy chúng ta chia làm ba hướng phá vòng vây! Ta và Lạc Man đi phía đông, đại ca và đại tẩu đi phía tây, Lâm đại ca và Sư Sư đi phía sau! Chúng ta gặp lại ở Lý gia trại!”
Không biết người tới là ai, sắp xếp như vậy quả thật là tốt nhất.
Lâm Xung gật gật đầu: “Tốt! Việc này không nên chậm trễ! Chúng ta lập tức phá vây!”
“Được!”
Lâm Xung đi tìm Lý Sư Sư, Võ Nhị Lang khiêng Lạc Man trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ.
Hắc y nhân đang muốn trèo lên tường, bỗng nhiên có một vật lạ từ trên trời giáng xuống, tập trung nhìn vào thì lại là một nam nhân nửa người trần đang khiêng một nữ nhân đã hôn mê lao tới.
Vài người kinh ngạc nhìn nhau, hô một tiếng rồi vọt theo.
Sức lực Võ Nhị Lang kinh người, căn bản là chẳng buồn để chút cân nặng của Lạc Man vào mắt, thấy người xông tới thì quắc mắt trừng, giơ một chân đạp bay người trước mặt, khí thế kinh người.
Người nọ bay ra đụng vào một kẻ đồng lõa khác, hai người cùng kêu thảm thiết một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi nằm yên bất động.
Động tĩnh làm kinh động đến mấy người khác, khiến chúng không hẹn mà cùng tiến lại.
Đúng lúc này, Trương Thanh mang theo Tôn Nhị Nương, Lâm Xung cõng Lý Sư Sư đồng thời phá cửa sổ bay ra.
Mọi người đánh nhau thành một đoàn.
Người Chúc gia trang phần lớn là gia đinh, tuy rằng đã được huấn luyện kĩ càng nhưng so với quân chính quy thì còn kém rất nhiều, bị một đạp kia của Võ Nhị Lang hù dọa thì đều có chút do dự không dám lên phía trước.
Võ Tòng còn mang theo Lạc Man nên cũng không hiếu chiến, ánh mắt sắc bén trừng Chúc Bưu rồi mới vội vàng bỏ chạy.
Bên kia, Lâm Xung cầm thương chém tới, mọi người cũng không thể tới gần, thấy đúng thời cơ hắn đột nhiên nhảy ra vòng vây bỏ chạy.
Chỉ còn lại có vợ chồng Trương Thanh ở lại dây dưa.
Chúc Bưu nhíu mày, bị Võ Tòng liếc nhìn một cái đã thấy đáy lòng lạnh lẽo, thầm nghĩ không tốt, người nọ hung ác dị thường, tuyệt đối không thể buông tha! Cũng không cố dây dưa vợ chồng Tôn Nhị Nương, trực tiếp chia người làm hai phía đuổi theo Lâm Xung và Võ Tòng.
Võ Tòng đời trước cũng đã từng ở Sườn núi Thập Tự một đoạn thời gian, vì thế vô cùng quen thuộc địa hình nơi này.
Bởi vì nơi này là chỗ giao nhau của hai quan lộ cho nên mới lấy tên là Sườn núi Thập Tự. Nơi này là chỗ hẻo lánh, hai bên đường đều là cánh rừng.
Võ Tòng ra khỏi khách điếm, trực tiếp lủi vào rừng cây.
Trong rừng hẹp, đám người Chúc Bưu chỉ phải xuống ngựa đuổi theo, mà chút chậm chạp đó cũng đã đủ để Võ Tòng đã sớm chạy không thấy bóng dáng!
Mắt thấy mỹ nhân đã tới miệng lại bay mất, Chúc Bưu oán hận dẫm chân, chỉ đành quay dầu đuổi theo phía khác.
Cũng là số Lâm Xung không hay ho.
Chúc Bưu và quản gia phân công nhau một người truy Võ Tòng, một người truy Lâm Xung.
Lâm Xung chưa bao giờ tới Sườn núi Thập Tự, cực kì không quen thuộc đối với địa hình nơi này, nhưng cũng vì an toàn nên hắn cũng vào rừng cây nhỏ.
Quản gia lại không giống Chúc Bưu, hàng năm hắn đều hiệp trợ Chúc lão gia quản lý Chúc gia trang, đối với địa hình lân cận lại vô cùng quen thuộc, trực tiếp liền mang theo người vào cánh rừng.
Lâm Xung tạm thời bỏ lại truy binh, thả Lý Sư Sư xuống.
Bạn học Sư Sư này vẫn là đầu gần gũi vật lộn xác thịt cùng người khác vật lộn, được rồi, hẳn là bị người cõng trên người cùng người khác vật lộn, mắt thấy chỉ một mình Lâm Xung đã vượt qua ải, lấy khí thế vạn người không thể địch lao ra khỏi vòng vây, nàng ghé vào trên người nam nhân này, nhìn hắn lạnh lùng từng chút từng chút đánh lui kẻ địch, đột nhiên lại có thứ cảm giác chưa bao giờ có, giống như chỉ cần cùng người kia ở cùng nhau, tất cả nguy hiểm cản trở, bụi gai nhấp nhô phía trước chẳng đáng là gì.
Nàng ôm chặt cổ Lâm Xung, xung quanh là đao kiếm lướt qua, tiếng hô chém giết nhưng trong lòng lại vô cùng an tĩnh, thậm chí hi vọng lúc này có thể mãi cho đến thiên trường địa cửu.
Đáng tiếc Lâm Xung là một người đàn ông rất không biết thời thế, hắn thấy Lý Sư Sư ôm chặt hắn liền cho rằng nàng sợ hãi, mắt thấy thoát được truy binh, liền thả nàng xuống, sau lại nghiêm trang xin lỗi vì bản thân lỗ mãng.
Lý Sư Sư tức giận, đã từng gặp kẻ không biết phong tình chưa thấy qua kẻ ngốc như vậy, đáng lẽ ra lúc này hắn phải dùng lời nói nhỏ nhẹ trấn an một chút tâm linh bị thương của nàng hay sao? Thái độ muốn cách xa nàng 8 trượng là có ý gì chứ?
Lý Sư Sư nàng 15 tuổi đã là hoa khôi, ba năm qua kẻ quỳ gối dưới váy của nàng nhiều vô số kể, còn chưa từng gặp qua loại người như Lâm Xung và Võ Nhị Lang này, nàng không tin không thu phục được Võ Tòng lại còn tiếp tục không thu phục được Lâm Xung?
Nhưng chuyện cấp bách hiện giờ vẫn là nên chạy trước tốt hơn. Nàng từ lúc bị người ta kéo dậy trong ổ chăn là đã nhịn rất lâu rồi.
Lý Sư Sư vô lực biểu đạt một chút ý tứ bản thân không hề để ý chút nào, sau đó mới đưa ra yêu cầu muốn đi xa xa chút giải quyết nhu cầu.
Mặt Lâm Xung liền đỏ bừng một cái, gật đầu đồng ý, rồi cứng mặt dặn Lý Sư Sư không thể đi quá xa.
Lý Sư Sư gật đầu có lệ, gì chứ, không đi xa chút chẳng lẽ còn để cho người ta nghe được tiếng nước rào rào sao? Nàng tuy rằng lớn lên ở thanh lâu nhưng tư tưởng cũng không cởi mở tới mức đó có được hay không vậy?
Không thể không nói, Lý Sư Sư từ nhỏ lớn lên ở thanh lâu, hoàn cảnh bên người hết sức bình thản, vốn chưa từng trải qua cảnh đuổi giết như thế này, không hề có ý thức về nguy hiểm, hơn nữa, nàng lại một lòng muốn biểu hiện phong thái thiên tiên thoát tục trước mặt Lâm Xung, cố gắng đi tới nơi hẻo lánh, tới khi không thấy được bóng dáng của Lâm Xung mới thôi lúc này mới quyết định giải quyết đại sự nhân sinh.
Nhưng mà hiển nhiên, vận may của nàng thật chẳng ra gì.
Quản gia không ngờ đã mất dấu Lâm Xung nên chia người phân ra tìm kiếm, bỗng nhiên thấy có tiếng động, ngay sau đó một cái đại mỹ nhân đẩy cỏ đi đến.
Quản gia nhất thời mừng rỡ, cái này đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, nay lại thấy không hề tốn chút sức nào mà!
Gã vội vàng sai người chạy tới, một cái chụp hôn mê người tới.
Lúc này thì hay rồi nè, nhiệm vụ đã hoàn thành! Quản gia cười đến mức ánh mắt cũng nheo lại, ôm lấy đại mỹ nhân chạy đi. Người khác không biết, nhưng gã lại vô cùng hiểu thiếu gia.
Nói là bắt tội phạm nguy hiểm, trên thực tế còn không phải là vì nữ nhân sao? Nếu như mỹ nhân đã tới tay, gã cũng dây dưa chẳng thèm cùng người kia làm gì. Chạy nhanh trở về mới đứng đắn.
Lại nói Lâm Xung ở chỗ đó chờ mãi không thấy Lý Sư Sư đi ra, nhất thời cảm thấy không ổn, đành dè dặt đi vào bụi cỏ theo hướng đó, vừa đi vừa thấp giọng kêu.
Đi gần trăm mét vẫn như cũ không thấy Lý Sư Sư đâu cả, Lâm Xung lúc này mới thấy không ổn, vội vàng rút về khách điếm, vừa từ trong rừng đi ra liền vừa hay thấy Chúc Bưu thỏa mãn thúc ngựa đi xa, mà quần áo đỏ tươi của Lý Sư Sư trên lưng ngựa như ẩn như hiện.
Lâm Xung bám chặt phía sau, thấy bọn họ vào chúc gia trang thì liền quay đầu đi tìm Võ Tòng.
Lại nói Võ Tòng, bởi vì đêm hôm trước quá mức mệt nhọc, hơn nữa người bế mình lại vô cùng quen thuộc nên Lạc Man một đường không hề tỉnh lại, hai người chạy vội tới Lí gia trại.
Lí gia trại ở giữa Lương Sơn và Chúc gia trang, là một thôn trang hoang phế, người trong thôn phần lớn đi Chúc gia trang hoặc Hộ gia trang, Võ Nhị Lang tìm một gian phòng ở tương đối sạch sẽ, thả Lạc Man xuống, bản thân ngồi ở cửa nghỉ tạm chút.
Tới trước là vợ chồng Trương Thanh, bởi vì Chúc Bưu vốn không có ý muốn bắt bọn họ, thừa dịp bọn họ tách ra đuổi theo Lâm Xung, vợ chồng hai người bỏ chạy đến nơi này.
Lúc Lâm Xung tới mặt trời đã lặn, Lạc Man đã tỉnh.
Chuyện đầu tiên khi nàng tỉnh lại là đánh qua một quyền, khiến đôi kính râm trên mặt Võ Nhị Lang còn chưa hoàn toàn mờ đi thêm chút màu sắc, nếu không phải có vợ chồng Trương Thanh ngăn cản nàng, phỏng chừng nàng sẽ cầm đao đến tự tay giết chồng.
Võ Nhị Lang cũng chỉ nói bản thân làm có chút quá đáng, ngượng ngùng cúi đầu ngồi xổm một bên giả chết.
Lúc Lâm Xung vào đến, Lạc Man đang dùng ánh mắt lăng trì Võ Tòng.
Vừa thấy hắn đi vào, Võ Tòng mừng rỡ, vội vàng tiến lên, vẻ mặt sáng lạn nói: “Đại ca, huynh đã trở lại!!”
Giọng nói vô cùng nhiệt tình, khuôn mặt vô cùng kích động, không thua gì nông nô năm đó bị nhiều tầng áp bức gặp được quân giải phóng.
Đáng tiếc, Lâm Xung chẳng buồn rào với hắn, xoa mi tâm, tự trách nói: “Sư Sư bị người ta bắt đi rồi!”
“Cái gì?” Vẻ mặt Võ Tòng kích động: “Bọn họ rốt cuộc là loại người nào?”
Lâm Xung thở dài: “Người Chúc gia trang.”
Chúc gia trang? Lạc Man nghĩ tới lúc trong rừng gặp phải Chúc Bưu liền đã hiểu rõ, cảm thấy ảo não, sớm biết thế lúc đó đã làm thịt hắn luôn cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Võ Tòng cũng nhíu mày, Chúc gia trang hắn biết, đời trước Tống Giang cũng đã dẫn người đến tấn công qua, nhưng mà lúc đó hắn còn đang ở núi Nhị Long, sự việc cụ thể như thế nào hắn cũng không rõ lắm, nhưng hắn cũng từng nghe người ta nói Chúc gia đó cực gì khó đánh.
Xem ra chỉ bằng vài người bọn họ thì rất khó cứu Lý Sư Sư ra.
“Ta đã nhìn địa hình Chúc gia trang, gần nước, rất khó vào. Theo ý kiến của ta, chỉ sợ chúng ta phải về trên núi gọi thêm huynh đệ tới…” Lâm Xung cau mày nói.
“Đệ đồng ý quan điểm của đại ca.” Võ Tòng cũng gật gật đầu. Theo hắn biết, Lương Sơn vì cứu Thời Thiên nên cũng đã tấn công Chúc gia trang, đến lúc đó cũng cứu Lý Sư Sư luôn.
“Nhưng mà lại qua một thời gian nữa, nếu Sư Sư…” Lâm Xung hối hận cực kỳ, sớm biết thế hắn nên theo sát nàng không để cho người ta bắt được.
Về điểm này, Lạc Man lại thật yên tâm: “Đại ca không cần lo lắng, Sư Sư rất thông minh, nhất định không có việc gì.” Cái nữ nhân kia ngay cả Hoàng thượng còn có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, một Chúc Bưu thì tính cái gì? Chẳng đáng là gì!
“Nhưng mà Lý cô nương tay trói gà không chặt…” Tôn Nhị Nương không dám gật bừa nhìn Lạc Man, nói như thế nào kia cũng là ân nhân cứu mạng của Võ Nhị Lang, Lạc Man sao lại không quan tâm chứ?!
Lạc Man không nói gì trợn mắt, vũ lực tính cái rắm ấy! Trí lực mới là vương đạo được không?
Vài người sau khi thương lượng thì đành quyết định trở về Lương Sơn gọi viện binh.
Lâm Xung bởi vì tự trách bản thân không chiếu cố tốt Lý Sư Sư để cho nàng bị bắt, quyết ý ở lại Lý gia trại quan sát tình hình.
Việc khẩn cấp, sau khi bàn bạc xong Võ Nhị Lang và vợ chồng Trương Thanh chuẩn bị xuất phát.
Trước lúc Lâm Xung xuất phát, Lạc Man lại dặn Lâm Xung, nhất định phải bình tĩnh, nhất thiết không thể vội vàng tiến vào Chúc gia trang.
Tới lúc khiến Võ Nhị Lang ghen tuông quá trực tiếp khiêng Lạc Man lên, cũng không thèm quay đầu lại đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.