Chương 29: Trong thang máy
Hải Hà
23/08/2024
Cô gái xa lạ ở trong thang máy năn nỉ nàng đánh dấu
Sau sự việc đó, cảm giác như thời gian trôi đi nhanh hơn.
Chỉ chốc lát sau,
"Phi thuyền sắp đáp xuống tầng cao nhất của khách sạn Hòa An, mời quý hành khách an vị trên ghế, không tùy ý đi lại để tránh ảnh hưởng của xóc nảy."
Cảnh đêm ngoài cửa sổ ngập tràn ánh đèn từ những tòa cao ốc.
"Chủ thành."
Đây chính là chủ thành a.
Thiệu Vanh nhìn ngoài cửa sổ, phong cảnh nơi đây khác hẳn Đông Nguyên Thành của quân bộ, những ánh đèn trong đêm lấp lánh lóa mắt như sao trời, như thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ kết thúc.
Đây là lần đầu nàng đến chủ thành,
Nàng là cô nhi chiến tranh, cha mẹ đã chết trong chiến trận từ lâu.
Đó là một cuộc tàn sát thảm khốc.
Nàng vốn sinh ra và lớn lên ở trấn nhỏ "Tác Lạc", là thành trấn gần biên giới Liên Bang, tọa lạc ở Tây Nguyên Thành phía tây hành tinh.
Lúc ấy, tuy rằng không giàu có, nhưng cũng không tính là bần cùng.
Bởi vì Tác Lạc có khoáng thạch tài nguyên, bị Liên Bang hợp nhất, tiến vào quốc gia, ba ba nàng biến thành công nhân biên chế của quặng mỏ.
"Ba muốn dẫn Nhung Nhung và tình yêu của ba cùng đi ngắm chủ thành! Nơi đó nhất định có phong cảnh vô cùng đẹp, cũng có kem mà Nhung Nhung thích nhất!"
Đó là lời ba ba thường treo bên miệng, thường nhắc tới nhất.
Hoặc là "Chờ tới kỳ nghỉ đông, ba dẫn cả nhà đi chủ thành chơi nhé! Chúng ta đi công viên giải trí được không!"
Trong mắt sáng tinh quang, như thể ông đã từng đi qua nơi đó.
Ngày lành tương lai ở trong mắt ba ba, trong lời ba ba mong đợi.
Nào có ai từng nghĩ đến......
Cư nhiên sẽ có giống trùng to lớn như vậy tồn tại.
Thiệu Vanh còn nhớ rõ, đó là một loại trùng trên người có lớp vỏ cứng, vô cùng to lớn, gọi là "Tiệp giáp".
Tên quân đội đặt cho chúng rất đơn giản. Chúng có đặc điểm là di chuyển nhanh và có thân hình rắn chắc, thường là đội tiên phong của quân Trùng tộc.
Điểm yếu của chúng là bụng cực kỳ mềm, chỉ cần dùng kiếm đâm vào bụng là có thể bị vô hiệu hóa.
Nhưng khi đó nhân loại nào có biết?
Thế nên đành trơ mắt chịu tàn sát, cơ hồ nơi nơi đều là tứ chi rơi rụng.
Sau đó, Thiệu Vanh mới biết, nguyên nhân đám trùng loại kia xuất hiện ở Tác Lạc là,
Tiệp giáp thích ăn khoáng thạch.
Khóe miệng Thiệu Vanh nhếch lên nụ cười trào phúng,
Khoáng thạch mang đến ngày lành cho các nàng, đồng thời cũng cướp đi gia đình của nàng.
Sau đó nàng đem lòng thù sâu gia nhập quân đội, trong mắt đều là Trùng tộc đáng ghét.
Hiện giờ,
Người đã không còn nữa, chỉ còn mình nàng có thể nhìn thấy phong cảnh chủ thành.
"Cạch!"
Tiếng vang nặng nề cắt ngang dòng hồi ức của Thiệu Vanh, nàng quay đầu nhìn lại, là tiếng Thôi Hòa mở cửa.
Người nọ chẳng thèm nhìn đến nàng, sau khi phi thuyền đáp đất lập tức rời đi cùng người Thôi thị.
Đi không nói tiếng nào, thật là bất lịch sự a......
Thiệu Vanh sửa sang lại quần áo, nàng đã sớm mặc lại áo khoác chiến thuật, vì thể diện mà che dấu vết thương.
*
Sau khi trao đổi cùng người Thôi thị,
Người chủ sự mời các nàng tham gia hoạt động của khách sạn Hòa An.
Thiệu Vanh thế mới biết,
Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Thôi Hòa, Thôi thị đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng ở khách sạn, có rất nhiều nhân vật quyền quý và nổi tiếng của chủ thành đều đến tham dự.
Là sinh nhật của nàng a,
Thiệu Vanh đứng ở sảnh yến hội không chớp mắt, nhìn Thôi Hòa ở giữa sảnh, tâm tình có chút phức tạp.
Omega đã thay ra lễ phục tinh xảo với nhiều lớp kim cương và các chất liệu khác nhau bao quanh chiếc váy trắng, kiểu dáng tôn rõ đường cong xinh đẹp.
Thôi Hòa giống như đặc biệt chung tình với màu trắng, thay rất nhiều bộ quần áo nhưng đều là màu trắng.
Không ít Alpha đều quay chung quanh Thôi Hòa, nhiệt tình bắt chuyện.
Thiệu Vanh không thích ứng kéo kéo đầu vai áo.
Bộ tây trang này là ban tổ chức của Thôi thị cho mượn, có hơi chật chội.
Huống hồ vết thương trên vai cũng cần thời gian tĩnh dưỡng, bị quần áo không vừa người siết có hơi khó chịu.
"Hầy...... Vẫn nên trở về thì hơn."
Hai quân y còn lại không có tư cách tham gia yến hội,
Ngay cả thượng tướng như nàng cũng chỉ là nhân vật chướng mắt bên cạnh những nhân vật nổi tiếng. Bầu không khí nơi này không hợp với nàng,
Vẫn là yến hội đơn sơ thoải mái ở quân bộ hợp với nàng hơn.
Thôi thị cung cấp phòng khách sạn Hòa An cho các nàng ở, Thiệu Vanh cảm thấy chẳng thà mình về phòng ngủ một giấc còn ung dung tự tại hơn.
Nàng xoay người rời đi,
Bỏ lỡ Thôi Hòa quay đầu, nhìn nàng.
Trong đôi mắt xanh thẳm khiến các Alpha si mê, khởi nguồn một cơn gió lốc quét qua.
Thiệu Vanh ở thang máy chán nản chờ đợi chuyến về, yến hội ở tầng 59, mà phòng nàng ở tầng 20.
"Ting!"
Màn hình hơi hơi sáng lên biểu thị tầng lầu ngừng ở tầng 54,
Cửa thang máy vừa mở ra,
Một cô gái đột nhiên lao vào trong.
"Giúp, giúp tôi với!!!"
Đột nhiên ập vào mắt là một Omega xinh đẹp đến mức Thiệu Vanh loá mắt, trái tim nháy mắt lỡ một nhịp, ngực nổi trống rung động.
Phần lớn Omega đều xinh đẹp, nhưng vị trước mặt này càng đẹp đến mức làm người thư thái đắm say.
Mày liễu mảnh, mắt hoa đào óng ánh, môi đỏ mềm, toàn thân mang theo khí chất mỹ nhân cổ điển, như là nữ nhân gặp nạn bước ra từ trong tranh.
Thiệu Vanh chớp mắt, tức khắc thu hồi tâm trí, trở tay ấn nút đóng cửa thang máy.
"Nữ sĩ, không biết cô cần giúp đỡ gì."
Nàng dùng đôi tay đỡ Omega, tận lực biểu hiện phong độ lịch lãm của mình.
"Cô...... Cô từ yến hội sinh nhật của Thôi Hòa ra, đúng không?" Thiệu Vanh đã nhận ra khác thường, hơi thở Omega nóng bỏng, giống hệt Thôi Hòa ở trên phi thuyền hôm nay.
"Cô?"
Không đợi nàng nói ra suy đoán của mình,
Omega liền dùng đôi mắt ngấn nước nhìn nàng, đôi môi ẩm ướt đóng mở: "Giúp tôi, đánh dấu tôi."
Sau sự việc đó, cảm giác như thời gian trôi đi nhanh hơn.
Chỉ chốc lát sau,
"Phi thuyền sắp đáp xuống tầng cao nhất của khách sạn Hòa An, mời quý hành khách an vị trên ghế, không tùy ý đi lại để tránh ảnh hưởng của xóc nảy."
Cảnh đêm ngoài cửa sổ ngập tràn ánh đèn từ những tòa cao ốc.
"Chủ thành."
Đây chính là chủ thành a.
Thiệu Vanh nhìn ngoài cửa sổ, phong cảnh nơi đây khác hẳn Đông Nguyên Thành của quân bộ, những ánh đèn trong đêm lấp lánh lóa mắt như sao trời, như thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ kết thúc.
Đây là lần đầu nàng đến chủ thành,
Nàng là cô nhi chiến tranh, cha mẹ đã chết trong chiến trận từ lâu.
Đó là một cuộc tàn sát thảm khốc.
Nàng vốn sinh ra và lớn lên ở trấn nhỏ "Tác Lạc", là thành trấn gần biên giới Liên Bang, tọa lạc ở Tây Nguyên Thành phía tây hành tinh.
Lúc ấy, tuy rằng không giàu có, nhưng cũng không tính là bần cùng.
Bởi vì Tác Lạc có khoáng thạch tài nguyên, bị Liên Bang hợp nhất, tiến vào quốc gia, ba ba nàng biến thành công nhân biên chế của quặng mỏ.
"Ba muốn dẫn Nhung Nhung và tình yêu của ba cùng đi ngắm chủ thành! Nơi đó nhất định có phong cảnh vô cùng đẹp, cũng có kem mà Nhung Nhung thích nhất!"
Đó là lời ba ba thường treo bên miệng, thường nhắc tới nhất.
Hoặc là "Chờ tới kỳ nghỉ đông, ba dẫn cả nhà đi chủ thành chơi nhé! Chúng ta đi công viên giải trí được không!"
Trong mắt sáng tinh quang, như thể ông đã từng đi qua nơi đó.
Ngày lành tương lai ở trong mắt ba ba, trong lời ba ba mong đợi.
Nào có ai từng nghĩ đến......
Cư nhiên sẽ có giống trùng to lớn như vậy tồn tại.
Thiệu Vanh còn nhớ rõ, đó là một loại trùng trên người có lớp vỏ cứng, vô cùng to lớn, gọi là "Tiệp giáp".
Tên quân đội đặt cho chúng rất đơn giản. Chúng có đặc điểm là di chuyển nhanh và có thân hình rắn chắc, thường là đội tiên phong của quân Trùng tộc.
Điểm yếu của chúng là bụng cực kỳ mềm, chỉ cần dùng kiếm đâm vào bụng là có thể bị vô hiệu hóa.
Nhưng khi đó nhân loại nào có biết?
Thế nên đành trơ mắt chịu tàn sát, cơ hồ nơi nơi đều là tứ chi rơi rụng.
Sau đó, Thiệu Vanh mới biết, nguyên nhân đám trùng loại kia xuất hiện ở Tác Lạc là,
Tiệp giáp thích ăn khoáng thạch.
Khóe miệng Thiệu Vanh nhếch lên nụ cười trào phúng,
Khoáng thạch mang đến ngày lành cho các nàng, đồng thời cũng cướp đi gia đình của nàng.
Sau đó nàng đem lòng thù sâu gia nhập quân đội, trong mắt đều là Trùng tộc đáng ghét.
Hiện giờ,
Người đã không còn nữa, chỉ còn mình nàng có thể nhìn thấy phong cảnh chủ thành.
"Cạch!"
Tiếng vang nặng nề cắt ngang dòng hồi ức của Thiệu Vanh, nàng quay đầu nhìn lại, là tiếng Thôi Hòa mở cửa.
Người nọ chẳng thèm nhìn đến nàng, sau khi phi thuyền đáp đất lập tức rời đi cùng người Thôi thị.
Đi không nói tiếng nào, thật là bất lịch sự a......
Thiệu Vanh sửa sang lại quần áo, nàng đã sớm mặc lại áo khoác chiến thuật, vì thể diện mà che dấu vết thương.
*
Sau khi trao đổi cùng người Thôi thị,
Người chủ sự mời các nàng tham gia hoạt động của khách sạn Hòa An.
Thiệu Vanh thế mới biết,
Hóa ra hôm nay là sinh nhật của Thôi Hòa, Thôi thị đã tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng ở khách sạn, có rất nhiều nhân vật quyền quý và nổi tiếng của chủ thành đều đến tham dự.
Là sinh nhật của nàng a,
Thiệu Vanh đứng ở sảnh yến hội không chớp mắt, nhìn Thôi Hòa ở giữa sảnh, tâm tình có chút phức tạp.
Omega đã thay ra lễ phục tinh xảo với nhiều lớp kim cương và các chất liệu khác nhau bao quanh chiếc váy trắng, kiểu dáng tôn rõ đường cong xinh đẹp.
Thôi Hòa giống như đặc biệt chung tình với màu trắng, thay rất nhiều bộ quần áo nhưng đều là màu trắng.
Không ít Alpha đều quay chung quanh Thôi Hòa, nhiệt tình bắt chuyện.
Thiệu Vanh không thích ứng kéo kéo đầu vai áo.
Bộ tây trang này là ban tổ chức của Thôi thị cho mượn, có hơi chật chội.
Huống hồ vết thương trên vai cũng cần thời gian tĩnh dưỡng, bị quần áo không vừa người siết có hơi khó chịu.
"Hầy...... Vẫn nên trở về thì hơn."
Hai quân y còn lại không có tư cách tham gia yến hội,
Ngay cả thượng tướng như nàng cũng chỉ là nhân vật chướng mắt bên cạnh những nhân vật nổi tiếng. Bầu không khí nơi này không hợp với nàng,
Vẫn là yến hội đơn sơ thoải mái ở quân bộ hợp với nàng hơn.
Thôi thị cung cấp phòng khách sạn Hòa An cho các nàng ở, Thiệu Vanh cảm thấy chẳng thà mình về phòng ngủ một giấc còn ung dung tự tại hơn.
Nàng xoay người rời đi,
Bỏ lỡ Thôi Hòa quay đầu, nhìn nàng.
Trong đôi mắt xanh thẳm khiến các Alpha si mê, khởi nguồn một cơn gió lốc quét qua.
Thiệu Vanh ở thang máy chán nản chờ đợi chuyến về, yến hội ở tầng 59, mà phòng nàng ở tầng 20.
"Ting!"
Màn hình hơi hơi sáng lên biểu thị tầng lầu ngừng ở tầng 54,
Cửa thang máy vừa mở ra,
Một cô gái đột nhiên lao vào trong.
"Giúp, giúp tôi với!!!"
Đột nhiên ập vào mắt là một Omega xinh đẹp đến mức Thiệu Vanh loá mắt, trái tim nháy mắt lỡ một nhịp, ngực nổi trống rung động.
Phần lớn Omega đều xinh đẹp, nhưng vị trước mặt này càng đẹp đến mức làm người thư thái đắm say.
Mày liễu mảnh, mắt hoa đào óng ánh, môi đỏ mềm, toàn thân mang theo khí chất mỹ nhân cổ điển, như là nữ nhân gặp nạn bước ra từ trong tranh.
Thiệu Vanh chớp mắt, tức khắc thu hồi tâm trí, trở tay ấn nút đóng cửa thang máy.
"Nữ sĩ, không biết cô cần giúp đỡ gì."
Nàng dùng đôi tay đỡ Omega, tận lực biểu hiện phong độ lịch lãm của mình.
"Cô...... Cô từ yến hội sinh nhật của Thôi Hòa ra, đúng không?" Thiệu Vanh đã nhận ra khác thường, hơi thở Omega nóng bỏng, giống hệt Thôi Hòa ở trên phi thuyền hôm nay.
"Cô?"
Không đợi nàng nói ra suy đoán của mình,
Omega liền dùng đôi mắt ngấn nước nhìn nàng, đôi môi ẩm ướt đóng mở: "Giúp tôi, đánh dấu tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.