Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch (Bản Dịch)
Chương 9: Ma Chủ Đại Nghiệp
Lục Thú
11/02/2022
“Cái này...”
Tề Minh đang cúi đầu, hắn căn bản đã đoán được Mục Thanh đang suy nghĩ gì.
Đoán chừng chính là muốn bản thân mình có xếp hạng tốt trong khảo hạch ngoại môn, làm cho viện tạp dịch Thanh Vân Phong được nở mày nở mặt.
Mục Thanh hẳn là cũng có thể có được chỗ tốt.
Nhưng chuyện mà Mục Thanh muốn hắn làm, hiển nhiên là không phù hợp với phong cách hành xử khiêm tốn và cẩn thận của Tề Minh, cho nên Tề Minh uyển chuyển từ chối: “Mục đại trưởng lão, đệ tử ở tạp dịch viện đã được ba năm, làm việc luôn khiêm tốn, chưa từng để lộ tu vi chính là để tránh những phiền phức không cần có.”
“Đệ tử thích sự yên tĩnh, chính là thích tu luyện một cách an ổn, lĩnh hội đạo pháp một cách yên bình, không thích tham dự và đi đến những nơi thị phi như thế này.”
“Tề Minh, không thể nói bậy.”
Mục Thanh vẫy tay, mặc dù khóe miệng hắn mang nụ cười, những vẫn nói: “Ngươi không thể gọi ta là Mục đại trưởng lão trước mặt người ngoài được, ta chỉ là đại trưởng lão của tạp dịch viện mà thôi. Cho nên là phải thêm hai chữ “tạp dịch” vào sau từ đại trưởng lão.”
“Dạ.”
Tề Minh bĩu môi trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn là dáng vẻ rất tôn trọng. Trước mặt người ngoài không được, vậy lúc không có người là được chứ gì, ‘Mục đại trưởng lão’.
“Tề Minh à!”
Mục Thanh vuốt bộ râu trắng dài của mình, quả thực có phong thái tiên phong đạo cốt nói: “Ngươi phải biết rằng, con đường tu vi bắt buộc phải tranh với trời, đấu với đất, cạnh tranh với con người và với vạn vật.”
“Ngươi không đi tranh, sao có thể đạt được gì?”
“Tính cách thích sự yên tĩnh này của ngươi quả thực rất tốt, nó nói rõ được ngươi đã đủ chín chắn, có thể tránh được rất nhiều phiền phức và nguy hiểm. Nhưng nếu ngươi không đi thể hiện bản thân, thì sao có thể lấy được đủ nguồn tài nguyên từ Thanh Vân Phong và Thiên Khải Tông, để hỗ trợ cho việc tu luyện của ngươi chứ?”
“Con đường tu luyện này, tài, lữ, pháp, địa; đứng đầu chính là tài, chúng ta có thể thấy sự quan trọng của tài nguyên.”
“Ngươi phải suy nghĩ kĩ xem.”
Mục Thanh vỗ vai của Tề Minh, hắn nói vô cùng thấm thía, giống như một trưởng lão hiền hòa.
Trong lòng của Tề Minh không vì thế mà bị lay động, hắn nghĩ ở trong lòng, phần mềm treo máy còn ở trong tay hắn, chỉ cần mỗi ngày tu luyện cùng với phần mềm, vượt qua các phó bản, tài, lữ, pháp, địa không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao.
Rèn luyện?
Tranh đoạt?
Mạo hiểm?
Xin lỗi nhé.
Những thứ ngươi nói quá phiền phức và nguy hiểm, đối với ta mà nói thật sự chẳng có tí sức hấp dẫn gì cả. Nếu ta có thời gian như vậy, còn không bằng cố đánh qua mấy cái phó bản của trò chơi nữa thì không phải cái gì cũng có rồi sao?
Ngươi có tin ta có thể ở viện tạp dịch của tông môn cả đời, đến khi thành tiên thì mới ra khỏi cửa.
“Khụ khụ.”
Mục Thanh có vẻ như cũng nhìn ra ý không muốn xuất đầu lộ diện của Tề Minh, mặc dù hắn cảm thấy có chút kì quá với thế hệ trẻ hiện nay, chẳng có tâm huyết gì cả, còn thận trọng tới tận mức này.
Thật sự là không còn cách nào rồi.
Thanh Vân Phong nơi này, mỗi lần khảo hạch ngoại môn đều chỉ là mấy cái tên lót đệm, chế độ đãi ngộ đạt được của tông môn ngày càng ít, nếu còn tiếp tục như thế này thì người làm tạp dịch đại chưởng lão như hắn thật sự không vớt được chút béo bở gì cả.
Cho nên.
Mục Thanh bắt buộc cần phải rửa sạch nỗi nhục, sau đó cần phải bộc lộ tài năng trong kỳ khảo hạch ngoại môn lần này, mới có thể rửa sạch được nỗi sỉ nhục và chán chường của trước đây, mới có thể lấy được nhiều chế độ đãi ngộ của tông môn hơn nữa.
“Tề Minh.”
Mục Thanh bình tĩnh nói: “Chuyện của ngươi quả thực vừa lớn vừa nhỏ. Nói lớn là ngươi đã có ý đồ làm trái với tông môn, còn sử dụng Huyết Quỷ đan, đây chính là có thân phận phản đồ rồi.”
“Đương nhiên rồi.”
“Nói nhỏ lại, ngươi đã biết quay đầu, tự mình giải được Phệ Tâm Cổ, còn báo cáo với tông môn những chuyện có liên quan đến gian tế Ma Tông cũng coi như là đã có công.”
“Mục Thanh trưởng lão.”
Tề Minh lập tức ngắt lời mà Mục Thanh tính nói tiếp, nếu như còn để cho Mục Thanh nói tiếp, chỉ sợ là sẽ chụp cho ta cái mũ phản bội tông môn.
Tề Minh hẳn là không dám gánh vác rồi.
Nhưng ý tứ trong lời nói trong nói ngoài của Mục Thanh đều đã rõ ràng rồi.
Việc lớn hay nhỏ đều do chính Mục Thanh trưởng lão hắn nói là được.
“Đệ tử đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy lời nói của trưởng lão ngài nói quả thực rất đúng.”
Tề Minh ngẩng đầu, ý chí chiến đấu sục sôi, hai tay nắm lại thành quyền, nói to: “Ta là một tu sĩ đương nhiên không được sợ khó khăn, phải tranh đấu với trời đất, chèo ngược dòng mà lên, xem nhẹ cái chết, không tin sợ khó.”
“Tranh với trời, đấu với đất, đoạt với người, quả thực là niềm vui vô bờ.
“Ha ha ha...”
Mục Thanh đơ một lúc, sau đó liền vuốt râu cười lơn: “Tên nhóc này giỏi, lão phu quả nhiên không nhìn nhầm ngươi.”
“Chỉ là..”
Tề Minh dừng lại một chút, vẻ mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: “Mặc dù đệ tử tu vi còn có thể được, nhưng pháp thuật và cách thủ đoạn chống địch thì chỉ có Thanh Vân kiếm thuật, hơn nữa cảnh giới còn rất thấp.”
“Hơn nữa.”
“Ta ở tạp viện ba năm nên trong tay có chút cạn kiệt, đến nay đến cả một thứ như phù bảo cũng không có. Cũng không biết được đệ tử có lấy được xếp hạng tốt không.”
“Vậy ngươi muốn thứ gì?”
Mục Thanh cười nói.
“À...”
Tề Minh lắc đầu, biểu cảm lúng túng nói: “Đệ tử thật ra cũng không cần quá nhiều đồ. Đệ tử cảm thấy là có thể cho đệ tử mấy vạn linh thạch hạ phẩm là được rồi. Sau khi ta có linh thạch sẽ đi mua những pháp thuật và phù bảo cần thiết.”
“Tận mấy vạn linh thạch hạ phẩm sao.”
Mục Thanh suýt chút nữa giật mất mấy cộng râu của mình: “Sao ngươi không đi cướp đi?”
“Ta chỉ có một ngàn viên linh thạch hạ phẩm.”
Mục Thanh lấy ra túi đựng đồ thứ phẩm từ trong lòng ra ném cho Tề Minh nói: “Nhiều hơn nữa thì cũng không có.”
“Thiếu mấy chục lần.”
Tề Minh lẩm bẩm.
“Cút!”
Mục Thanh cầm lấy chén trà tính ném qua, nhưng chợt nhớ ra chén trà này cũng là đồ tốt, giá trị cũng mấy chục viên linh thạch hạ phẩm. Cái này vỡ đi thì không còn nữa, cho nên dừng lại.
“Được rồi, ngươi không cần đưa nữa.”
Tề Minh cúi đầu, quay người chạy nhanh ra ngoài.
“Ngươi đợi chút.”
Mục Thanh ngẩng đầu gọi Tề Minh lại.
“Đại trưởng lão? Ngươi thật sự còn muốn đưa cho đệ tử mấy vạn viên linh thạch hạ phẩm sao?”
Tề Minh biểu cảm trước mắt đột nhiên phát sáng.
“Ngươi nằm mơ đi.”
Mục Thanh quát: “Trong mơ cái gì cũng có.”
“Đây là Linh Huyễn Cửu Bộ.”
Mục Thanh ném cho hắn một miếng ngọc giản: “Đây là thân pháp Luyện Khí Kì cực phẩm nhất môn, mấy ngày này cố gắng nắm vững nó đi, có thể nắm được bao nhiêu tính bấy nhiêu.”
“Đa tạ Mục đại trưởng lão.”
Tề Minh giơ tay ra tiếp nhận ngọc giản ghi chép Linh Huyễn Cửu Bộ, sau đó cảm ơn Mục Thanh.
“Ngươi cút, cút đi.”
Mục Thanh không vui lòng vẫy vẫy tay: “Tên nhóc thối, nếu như ngươi không lấy được thành tích tốt trong khảo hạch ngoại môn, thì sau khi trở về lão phu sẽ lột da ngươi.”
“Ngươi yên tâm đi.”
Tề Minh không thèm quay đầu nói: “Ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất từ dưới lên.”
“Má!”
Mục Thanh tức điên quát: “Ngươi dám!”
Sau khi Tề Minh dời đi không lâu.
Có một dáng người xinh đẹp mềm mại đi ra từ một góc của đại đường tiếp khách. Vì bị chiếc màn mỏng che mất cho nên không thể nhìn thấy rõ được, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài mượt mà, trắng nõn như ẩn như hiện.
Mục Thanh quỳ xuống.
“Chủ nhân.”
Mục Thanh nói: “Vừa nãy thuộc hạ đã dùng Thám Linh thuật đề thăm dò tình huống của Tề Minh, tư chất của hắn rất bình thường. Mặc dù hắn đã đặt tới Luyện Khí tầng năm, nhưng tính toán là cũng chỉ trong chốc lát có được một chút cơ duyên.”
“Ngươi không cần để ý.”
Bóng dáng uyển chuyển này thản nhiên nói: “Chỉ là một con cờ rảnh rỗi không có việc làm thôi, sống hay chết không quan tọng, có tác dụng thì càng tốt, không có tác dụng thì cũng thôi.”
“Vâng.”
Mục Thanh gật đầu.
“Mấy năm gần đây, Vạn Ma Quật đối với việc thâm nhập Thiên Khải tông đã tới cực hạn, không thể tiến thêm một bước được nữa. Không thể không nói, tông chủ của Thiên Khải tông - Dương Lệ mặc dù chưa từng hỏi qua việc của Thiên Khải Tông, những lại có thể khiến Thiên Khải tông rắn như một khối khó phá vỡ được.”
Bóng dáng uyển chuyển này lại nói tiếp: “Thiên Khải tông chia thành mười hai phong, mặc dù nhìn thì có vẻ thoải mái, nhưng mà đang không ngừng đấu đá trong tối ngoài sáng, thậm chí phong chủ của mười hai phong còn nhiều lần xảy ra xung đột.”
“Nhưng mà.”
“Chỉ cần có Dương Lệ ở đấy, Thiên Khải tông sẽ không loạn, cũng không thể loạn.”
“Ma chủ đại nghiệp còn cần phải tính toán từ từ, quả thực là không thể vội được.”
Tề Minh đang cúi đầu, hắn căn bản đã đoán được Mục Thanh đang suy nghĩ gì.
Đoán chừng chính là muốn bản thân mình có xếp hạng tốt trong khảo hạch ngoại môn, làm cho viện tạp dịch Thanh Vân Phong được nở mày nở mặt.
Mục Thanh hẳn là cũng có thể có được chỗ tốt.
Nhưng chuyện mà Mục Thanh muốn hắn làm, hiển nhiên là không phù hợp với phong cách hành xử khiêm tốn và cẩn thận của Tề Minh, cho nên Tề Minh uyển chuyển từ chối: “Mục đại trưởng lão, đệ tử ở tạp dịch viện đã được ba năm, làm việc luôn khiêm tốn, chưa từng để lộ tu vi chính là để tránh những phiền phức không cần có.”
“Đệ tử thích sự yên tĩnh, chính là thích tu luyện một cách an ổn, lĩnh hội đạo pháp một cách yên bình, không thích tham dự và đi đến những nơi thị phi như thế này.”
“Tề Minh, không thể nói bậy.”
Mục Thanh vẫy tay, mặc dù khóe miệng hắn mang nụ cười, những vẫn nói: “Ngươi không thể gọi ta là Mục đại trưởng lão trước mặt người ngoài được, ta chỉ là đại trưởng lão của tạp dịch viện mà thôi. Cho nên là phải thêm hai chữ “tạp dịch” vào sau từ đại trưởng lão.”
“Dạ.”
Tề Minh bĩu môi trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn là dáng vẻ rất tôn trọng. Trước mặt người ngoài không được, vậy lúc không có người là được chứ gì, ‘Mục đại trưởng lão’.
“Tề Minh à!”
Mục Thanh vuốt bộ râu trắng dài của mình, quả thực có phong thái tiên phong đạo cốt nói: “Ngươi phải biết rằng, con đường tu vi bắt buộc phải tranh với trời, đấu với đất, cạnh tranh với con người và với vạn vật.”
“Ngươi không đi tranh, sao có thể đạt được gì?”
“Tính cách thích sự yên tĩnh này của ngươi quả thực rất tốt, nó nói rõ được ngươi đã đủ chín chắn, có thể tránh được rất nhiều phiền phức và nguy hiểm. Nhưng nếu ngươi không đi thể hiện bản thân, thì sao có thể lấy được đủ nguồn tài nguyên từ Thanh Vân Phong và Thiên Khải Tông, để hỗ trợ cho việc tu luyện của ngươi chứ?”
“Con đường tu luyện này, tài, lữ, pháp, địa; đứng đầu chính là tài, chúng ta có thể thấy sự quan trọng của tài nguyên.”
“Ngươi phải suy nghĩ kĩ xem.”
Mục Thanh vỗ vai của Tề Minh, hắn nói vô cùng thấm thía, giống như một trưởng lão hiền hòa.
Trong lòng của Tề Minh không vì thế mà bị lay động, hắn nghĩ ở trong lòng, phần mềm treo máy còn ở trong tay hắn, chỉ cần mỗi ngày tu luyện cùng với phần mềm, vượt qua các phó bản, tài, lữ, pháp, địa không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao.
Rèn luyện?
Tranh đoạt?
Mạo hiểm?
Xin lỗi nhé.
Những thứ ngươi nói quá phiền phức và nguy hiểm, đối với ta mà nói thật sự chẳng có tí sức hấp dẫn gì cả. Nếu ta có thời gian như vậy, còn không bằng cố đánh qua mấy cái phó bản của trò chơi nữa thì không phải cái gì cũng có rồi sao?
Ngươi có tin ta có thể ở viện tạp dịch của tông môn cả đời, đến khi thành tiên thì mới ra khỏi cửa.
“Khụ khụ.”
Mục Thanh có vẻ như cũng nhìn ra ý không muốn xuất đầu lộ diện của Tề Minh, mặc dù hắn cảm thấy có chút kì quá với thế hệ trẻ hiện nay, chẳng có tâm huyết gì cả, còn thận trọng tới tận mức này.
Thật sự là không còn cách nào rồi.
Thanh Vân Phong nơi này, mỗi lần khảo hạch ngoại môn đều chỉ là mấy cái tên lót đệm, chế độ đãi ngộ đạt được của tông môn ngày càng ít, nếu còn tiếp tục như thế này thì người làm tạp dịch đại chưởng lão như hắn thật sự không vớt được chút béo bở gì cả.
Cho nên.
Mục Thanh bắt buộc cần phải rửa sạch nỗi nhục, sau đó cần phải bộc lộ tài năng trong kỳ khảo hạch ngoại môn lần này, mới có thể rửa sạch được nỗi sỉ nhục và chán chường của trước đây, mới có thể lấy được nhiều chế độ đãi ngộ của tông môn hơn nữa.
“Tề Minh.”
Mục Thanh bình tĩnh nói: “Chuyện của ngươi quả thực vừa lớn vừa nhỏ. Nói lớn là ngươi đã có ý đồ làm trái với tông môn, còn sử dụng Huyết Quỷ đan, đây chính là có thân phận phản đồ rồi.”
“Đương nhiên rồi.”
“Nói nhỏ lại, ngươi đã biết quay đầu, tự mình giải được Phệ Tâm Cổ, còn báo cáo với tông môn những chuyện có liên quan đến gian tế Ma Tông cũng coi như là đã có công.”
“Mục Thanh trưởng lão.”
Tề Minh lập tức ngắt lời mà Mục Thanh tính nói tiếp, nếu như còn để cho Mục Thanh nói tiếp, chỉ sợ là sẽ chụp cho ta cái mũ phản bội tông môn.
Tề Minh hẳn là không dám gánh vác rồi.
Nhưng ý tứ trong lời nói trong nói ngoài của Mục Thanh đều đã rõ ràng rồi.
Việc lớn hay nhỏ đều do chính Mục Thanh trưởng lão hắn nói là được.
“Đệ tử đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cảm thấy lời nói của trưởng lão ngài nói quả thực rất đúng.”
Tề Minh ngẩng đầu, ý chí chiến đấu sục sôi, hai tay nắm lại thành quyền, nói to: “Ta là một tu sĩ đương nhiên không được sợ khó khăn, phải tranh đấu với trời đất, chèo ngược dòng mà lên, xem nhẹ cái chết, không tin sợ khó.”
“Tranh với trời, đấu với đất, đoạt với người, quả thực là niềm vui vô bờ.
“Ha ha ha...”
Mục Thanh đơ một lúc, sau đó liền vuốt râu cười lơn: “Tên nhóc này giỏi, lão phu quả nhiên không nhìn nhầm ngươi.”
“Chỉ là..”
Tề Minh dừng lại một chút, vẻ mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: “Mặc dù đệ tử tu vi còn có thể được, nhưng pháp thuật và cách thủ đoạn chống địch thì chỉ có Thanh Vân kiếm thuật, hơn nữa cảnh giới còn rất thấp.”
“Hơn nữa.”
“Ta ở tạp viện ba năm nên trong tay có chút cạn kiệt, đến nay đến cả một thứ như phù bảo cũng không có. Cũng không biết được đệ tử có lấy được xếp hạng tốt không.”
“Vậy ngươi muốn thứ gì?”
Mục Thanh cười nói.
“À...”
Tề Minh lắc đầu, biểu cảm lúng túng nói: “Đệ tử thật ra cũng không cần quá nhiều đồ. Đệ tử cảm thấy là có thể cho đệ tử mấy vạn linh thạch hạ phẩm là được rồi. Sau khi ta có linh thạch sẽ đi mua những pháp thuật và phù bảo cần thiết.”
“Tận mấy vạn linh thạch hạ phẩm sao.”
Mục Thanh suýt chút nữa giật mất mấy cộng râu của mình: “Sao ngươi không đi cướp đi?”
“Ta chỉ có một ngàn viên linh thạch hạ phẩm.”
Mục Thanh lấy ra túi đựng đồ thứ phẩm từ trong lòng ra ném cho Tề Minh nói: “Nhiều hơn nữa thì cũng không có.”
“Thiếu mấy chục lần.”
Tề Minh lẩm bẩm.
“Cút!”
Mục Thanh cầm lấy chén trà tính ném qua, nhưng chợt nhớ ra chén trà này cũng là đồ tốt, giá trị cũng mấy chục viên linh thạch hạ phẩm. Cái này vỡ đi thì không còn nữa, cho nên dừng lại.
“Được rồi, ngươi không cần đưa nữa.”
Tề Minh cúi đầu, quay người chạy nhanh ra ngoài.
“Ngươi đợi chút.”
Mục Thanh ngẩng đầu gọi Tề Minh lại.
“Đại trưởng lão? Ngươi thật sự còn muốn đưa cho đệ tử mấy vạn viên linh thạch hạ phẩm sao?”
Tề Minh biểu cảm trước mắt đột nhiên phát sáng.
“Ngươi nằm mơ đi.”
Mục Thanh quát: “Trong mơ cái gì cũng có.”
“Đây là Linh Huyễn Cửu Bộ.”
Mục Thanh ném cho hắn một miếng ngọc giản: “Đây là thân pháp Luyện Khí Kì cực phẩm nhất môn, mấy ngày này cố gắng nắm vững nó đi, có thể nắm được bao nhiêu tính bấy nhiêu.”
“Đa tạ Mục đại trưởng lão.”
Tề Minh giơ tay ra tiếp nhận ngọc giản ghi chép Linh Huyễn Cửu Bộ, sau đó cảm ơn Mục Thanh.
“Ngươi cút, cút đi.”
Mục Thanh không vui lòng vẫy vẫy tay: “Tên nhóc thối, nếu như ngươi không lấy được thành tích tốt trong khảo hạch ngoại môn, thì sau khi trở về lão phu sẽ lột da ngươi.”
“Ngươi yên tâm đi.”
Tề Minh không thèm quay đầu nói: “Ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất từ dưới lên.”
“Má!”
Mục Thanh tức điên quát: “Ngươi dám!”
Sau khi Tề Minh dời đi không lâu.
Có một dáng người xinh đẹp mềm mại đi ra từ một góc của đại đường tiếp khách. Vì bị chiếc màn mỏng che mất cho nên không thể nhìn thấy rõ được, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài mượt mà, trắng nõn như ẩn như hiện.
Mục Thanh quỳ xuống.
“Chủ nhân.”
Mục Thanh nói: “Vừa nãy thuộc hạ đã dùng Thám Linh thuật đề thăm dò tình huống của Tề Minh, tư chất của hắn rất bình thường. Mặc dù hắn đã đặt tới Luyện Khí tầng năm, nhưng tính toán là cũng chỉ trong chốc lát có được một chút cơ duyên.”
“Ngươi không cần để ý.”
Bóng dáng uyển chuyển này thản nhiên nói: “Chỉ là một con cờ rảnh rỗi không có việc làm thôi, sống hay chết không quan tọng, có tác dụng thì càng tốt, không có tác dụng thì cũng thôi.”
“Vâng.”
Mục Thanh gật đầu.
“Mấy năm gần đây, Vạn Ma Quật đối với việc thâm nhập Thiên Khải tông đã tới cực hạn, không thể tiến thêm một bước được nữa. Không thể không nói, tông chủ của Thiên Khải tông - Dương Lệ mặc dù chưa từng hỏi qua việc của Thiên Khải Tông, những lại có thể khiến Thiên Khải tông rắn như một khối khó phá vỡ được.”
Bóng dáng uyển chuyển này lại nói tiếp: “Thiên Khải tông chia thành mười hai phong, mặc dù nhìn thì có vẻ thoải mái, nhưng mà đang không ngừng đấu đá trong tối ngoài sáng, thậm chí phong chủ của mười hai phong còn nhiều lần xảy ra xung đột.”
“Nhưng mà.”
“Chỉ cần có Dương Lệ ở đấy, Thiên Khải tông sẽ không loạn, cũng không thể loạn.”
“Ma chủ đại nghiệp còn cần phải tính toán từ từ, quả thực là không thể vội được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.