Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)
Chương 766: Lặp Chương
Thượng Tòng Hạ Tâm
03/08/2024
Nếu như giống vị thế tử Bình Sơn Hầu kia, vậy thì...
- Đúng rồi, Tôn lão, hai người đại chiến nơi đó có phải Thần cảnh trung kỳ không?
Võ Khả lên tiếng hỏi.
Hắn nhớ lại vừa rồi, Tôn lão đã từng nói, nơi đó bạo phát đại chiến hai bên không đơn giản là Thần cảnh sơ kỳ như vậy.
- Ừm, chắc là Thần cảnh trung kỳ.
Tôn Đà Quốc nhẹ gật đầu.
Thật ra trong lòng của hắn còn có một câu không nói ra, hắn cảm giác hai luồng khí tức nơi đó chỉ sợ đều không kém hơn lão Vương gia.
Chỉ là loại chuyện này, ngay cả hắn cũng có chút không tin.
Phải biết rằng, nhóm cường giả của lão Vương gia kia cho dù là ở Trung Vực cũng là tồn tại cao cấp nhất.
Hắn và thiếu chủ chỉ vừa mới đến Nam Vực, sao có thể gặp phải nhóm cường giả đại chiến, mà cường giả giống như nhóm này ở Nam Vực cũng không có mấy người.
Nhưng mà cho dù là chuyện như vậy thì Tôn Đông Quốc cũng có thể xác định, hai người đại chiến nơi đó hẳn là cường giả Thần cảnh trung kỳ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn kiên quyết không đồng ý cho Ân Võ tới gần để xem thử.
Khoảng cách quá gần, cho dù thật sự trốn cũng trốn không thoát, không giống như ở chỗ này, hắn có nắm chắc mang theo thiếu chủ an toàn đào thoát.
Còn về những người khác thì trong lòng Tôn Đà Quốc không khỏi phát ra một tia cười lạnh.
Những người đó có người chỉ đơn thuần là nhìn thấy dị tượng ở phía chân trời xa xa, tưởng rằng di chỉ, bảo vật gì đó xuất thế, muốn tiến vào tìm kiếm hư thực, có người thì bị mạng người dẫn đến dò xét tình huống...
Dù sao thì không phải ai cũng là Thánh cảnh, khoảng cách quá xa thì lực lượng thần hồn của những người kia cũng không dò xét được xa như vậy.
Hơn nữa, chỉ riêng năng lượng dao động khủng bố từ bên ngoài truyền đến cũng đã đủ để nghiền nát không ít lực lượng thần hồn của người khác.
...
Ngũ Độc môn.
- Môn Chủ, bình nguyên hoang dã xảy ra dị tượng, căn cứ theo tin tức thám tử truyền đến, có hai cường giả đang đại chiến, một người trong đó giống như là người mà chúng ta vẫn truy tìm.
Một nam tử trung niên vội vã đi vào một toà cung điện, cung kính báo cáo.
Mà trên bầu trời cung điện lại có một chùm ánh sáng màu đen, nhìn kỹ thì bên trong giống như có một bóng người.
- Là thiếu niên mặc áo đen kia?
- Đúng vậy, môn chủ!
- Có biết người còn lại là ai không?
- Giống như là người của Phật môn.
- Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.
- Vâng, môn chủ!
Chờ nam tử trung niên rời khỏi đại điện, chùm sáng màu đen từ trên cung điện tản ra cũng tiêu tán không thấy đâu nữa, lộ ra bóng người trong đó, rõ ràng là lão giả cả người không tới năm thước.
- Là lão gia hỏa của Tướng Hoa tự kia sao?
Trong miệng lão giả phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Ngay sau đó, bóng dáng của hắn đã biến mất trong đại điện.
...
Thiên Vũ giáo.
- Giáo chủ, từ phía bình nguyên phía đông truyền đến tin tức...
...
Vạn Cổ tông.
- Tông chủ, Hoang Bắc...
…
- Ầm! ầm! ầm!
Một bóng dáng màu vàng và một bóng dáng màu đen, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, liên tiếp va vào nhau giữa một mảnh Phật Quang màu vàng và không gian ma khí ngập trời, phát ra từng tiếng nổ lớn, giống như có hai thế giới va vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh liên tiếp.
Thỉnh thoảng có năng lượng khủng bố vỡ ra, dẫn tới không gian xung quanh chấn động.
- Xùy xùy xùy...
Phật Quang và Ma Khí đan xen vào nhau, ăn mòn lẫn nhau, phát ra từng tiếng nổ lớn chói tai.
- Ầm!
Sau một lần va chạm kịch liệt, hai bóng người một vàng một đen bay ra ngoài.
Giới Sân nhìn bóng dáng cao lớn cách đó không xa, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Hắn không ngờ rằng hắn lại không có biện pháp nào với Ma Đầu kia, thậm chí ngay cả làm bị thương đối phương cũng không làm được.
Phải biết rằng, hắn vận dụng Bất Động Minh Vương quyền, Bất Động Minh Vương quyền này vốn có hiệu quả trấn ma, trừ ma, nhưng ma đầu đối diện kia lại giống như không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Không chỉ có như vậy, thậm chí hắn còn vận dụng một món chí bảo của Tướng Hoa tự, tăng tu vi của hắn lên tới Thần cảnh hậu kỳ, lại thêm Bất Động Minh Vương quyền, cho dù là ma đầu Thần cảnh hậu kỳ bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn mới đúng.
Nhưng một ma đầu chỉ vừa mới nhập Thần cảnh lại có thể kịch chiến với hắn lâu như vậy, hết lần này tới lần khác hắn còn không có biện pháp nào với đối phương, chuyện này thật sự là có chút không thể tin được.
- Người này đến tột cùng là ai?
Giới Sân không tin người như vậy sẽ không có chút bối cảnh nào.
Cũng không phải là nói tán tu không thể trở thành cường giả, chỉ là người như vậy rất rất ít, ít đến mức gần như không có.
Với thực lực của thiếu niên mặc áo đen trước mắt này, tuyệt đối không phải là xuất thân từ tán tu, mà là đạt được truyền thừa cường giả gì đó.
- Chẳng lẽ tiểu tử này thu được truyền thừa của Ma Đế? Hoặc là...
Đột nhiên, Giới Sân giống như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nhất thời biến đổi.
Ma Đế! Cái tên này có thể nói là tồn tại rất xa xưa, sao còn phải ngược dòng tìm hiểu đến thời kỳ Thượng Cổ.
Tuy hiện tại Thập Phương Đại Thế Giới chỉ có bốn vị cường đại là Đạo Tổ, Phật Tổ, Hư Đế, Lôi Tổ, nhưng ở thời kỳ Thượng Cổ lại còn có mấy vị nổi danh giống bốn vị này, ví dụ như Cung Chủ, Hồn Chủ... Và Ma Đế của Thần Cung!
Chỉ là trải qua tháng năm dài đằng đẵng, những cường giả kia có người biến mất, có người thân tử đạo tiêu, còn có người bị người vây giết.
Mà người nổi danh nhất trong những cường giả này lại không ai là vị Ma Đế này.
Lúc trước, vị Ma Đế này ở thời kỳ Thượng Cổ có thể nói là tồn tại hung danh hiển hách, cũng là ác mộng của vô số người.
Vô số cường giả vẫn lạc trong tay hắn, trong đó không thiếu Thần cảnh đỉnh phong.
Có thể nói, ở thời kỳ Thượng Cổ, cái tên Ma Đế đại biểu cho gió tanh mưa máu, cũng là một điều cấm kỵ.
Bởi vì thực lực của Ma Đế cường đại, hoành hành ngang ngược, cho dù là Thần triều Trung Vực, Phật tông Tây Vực, Đạo tông Đông Vực cũng không để đại thế lực này vào mắt, rốt cục vẫn đưa tới mấy đại cường giả thảo phạt.
- Đúng rồi, Tôn lão, hai người đại chiến nơi đó có phải Thần cảnh trung kỳ không?
Võ Khả lên tiếng hỏi.
Hắn nhớ lại vừa rồi, Tôn lão đã từng nói, nơi đó bạo phát đại chiến hai bên không đơn giản là Thần cảnh sơ kỳ như vậy.
- Ừm, chắc là Thần cảnh trung kỳ.
Tôn Đà Quốc nhẹ gật đầu.
Thật ra trong lòng của hắn còn có một câu không nói ra, hắn cảm giác hai luồng khí tức nơi đó chỉ sợ đều không kém hơn lão Vương gia.
Chỉ là loại chuyện này, ngay cả hắn cũng có chút không tin.
Phải biết rằng, nhóm cường giả của lão Vương gia kia cho dù là ở Trung Vực cũng là tồn tại cao cấp nhất.
Hắn và thiếu chủ chỉ vừa mới đến Nam Vực, sao có thể gặp phải nhóm cường giả đại chiến, mà cường giả giống như nhóm này ở Nam Vực cũng không có mấy người.
Nhưng mà cho dù là chuyện như vậy thì Tôn Đông Quốc cũng có thể xác định, hai người đại chiến nơi đó hẳn là cường giả Thần cảnh trung kỳ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn kiên quyết không đồng ý cho Ân Võ tới gần để xem thử.
Khoảng cách quá gần, cho dù thật sự trốn cũng trốn không thoát, không giống như ở chỗ này, hắn có nắm chắc mang theo thiếu chủ an toàn đào thoát.
Còn về những người khác thì trong lòng Tôn Đà Quốc không khỏi phát ra một tia cười lạnh.
Những người đó có người chỉ đơn thuần là nhìn thấy dị tượng ở phía chân trời xa xa, tưởng rằng di chỉ, bảo vật gì đó xuất thế, muốn tiến vào tìm kiếm hư thực, có người thì bị mạng người dẫn đến dò xét tình huống...
Dù sao thì không phải ai cũng là Thánh cảnh, khoảng cách quá xa thì lực lượng thần hồn của những người kia cũng không dò xét được xa như vậy.
Hơn nữa, chỉ riêng năng lượng dao động khủng bố từ bên ngoài truyền đến cũng đã đủ để nghiền nát không ít lực lượng thần hồn của người khác.
...
Ngũ Độc môn.
- Môn Chủ, bình nguyên hoang dã xảy ra dị tượng, căn cứ theo tin tức thám tử truyền đến, có hai cường giả đang đại chiến, một người trong đó giống như là người mà chúng ta vẫn truy tìm.
Một nam tử trung niên vội vã đi vào một toà cung điện, cung kính báo cáo.
Mà trên bầu trời cung điện lại có một chùm ánh sáng màu đen, nhìn kỹ thì bên trong giống như có một bóng người.
- Là thiếu niên mặc áo đen kia?
- Đúng vậy, môn chủ!
- Có biết người còn lại là ai không?
- Giống như là người của Phật môn.
- Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.
- Vâng, môn chủ!
Chờ nam tử trung niên rời khỏi đại điện, chùm sáng màu đen từ trên cung điện tản ra cũng tiêu tán không thấy đâu nữa, lộ ra bóng người trong đó, rõ ràng là lão giả cả người không tới năm thước.
- Là lão gia hỏa của Tướng Hoa tự kia sao?
Trong miệng lão giả phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Ngay sau đó, bóng dáng của hắn đã biến mất trong đại điện.
...
Thiên Vũ giáo.
- Giáo chủ, từ phía bình nguyên phía đông truyền đến tin tức...
...
Vạn Cổ tông.
- Tông chủ, Hoang Bắc...
…
- Ầm! ầm! ầm!
Một bóng dáng màu vàng và một bóng dáng màu đen, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, liên tiếp va vào nhau giữa một mảnh Phật Quang màu vàng và không gian ma khí ngập trời, phát ra từng tiếng nổ lớn, giống như có hai thế giới va vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh liên tiếp.
Thỉnh thoảng có năng lượng khủng bố vỡ ra, dẫn tới không gian xung quanh chấn động.
- Xùy xùy xùy...
Phật Quang và Ma Khí đan xen vào nhau, ăn mòn lẫn nhau, phát ra từng tiếng nổ lớn chói tai.
- Ầm!
Sau một lần va chạm kịch liệt, hai bóng người một vàng một đen bay ra ngoài.
Giới Sân nhìn bóng dáng cao lớn cách đó không xa, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Hắn không ngờ rằng hắn lại không có biện pháp nào với Ma Đầu kia, thậm chí ngay cả làm bị thương đối phương cũng không làm được.
Phải biết rằng, hắn vận dụng Bất Động Minh Vương quyền, Bất Động Minh Vương quyền này vốn có hiệu quả trấn ma, trừ ma, nhưng ma đầu đối diện kia lại giống như không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Không chỉ có như vậy, thậm chí hắn còn vận dụng một món chí bảo của Tướng Hoa tự, tăng tu vi của hắn lên tới Thần cảnh hậu kỳ, lại thêm Bất Động Minh Vương quyền, cho dù là ma đầu Thần cảnh hậu kỳ bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn mới đúng.
Nhưng một ma đầu chỉ vừa mới nhập Thần cảnh lại có thể kịch chiến với hắn lâu như vậy, hết lần này tới lần khác hắn còn không có biện pháp nào với đối phương, chuyện này thật sự là có chút không thể tin được.
- Người này đến tột cùng là ai?
Giới Sân không tin người như vậy sẽ không có chút bối cảnh nào.
Cũng không phải là nói tán tu không thể trở thành cường giả, chỉ là người như vậy rất rất ít, ít đến mức gần như không có.
Với thực lực của thiếu niên mặc áo đen trước mắt này, tuyệt đối không phải là xuất thân từ tán tu, mà là đạt được truyền thừa cường giả gì đó.
- Chẳng lẽ tiểu tử này thu được truyền thừa của Ma Đế? Hoặc là...
Đột nhiên, Giới Sân giống như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nhất thời biến đổi.
Ma Đế! Cái tên này có thể nói là tồn tại rất xa xưa, sao còn phải ngược dòng tìm hiểu đến thời kỳ Thượng Cổ.
Tuy hiện tại Thập Phương Đại Thế Giới chỉ có bốn vị cường đại là Đạo Tổ, Phật Tổ, Hư Đế, Lôi Tổ, nhưng ở thời kỳ Thượng Cổ lại còn có mấy vị nổi danh giống bốn vị này, ví dụ như Cung Chủ, Hồn Chủ... Và Ma Đế của Thần Cung!
Chỉ là trải qua tháng năm dài đằng đẵng, những cường giả kia có người biến mất, có người thân tử đạo tiêu, còn có người bị người vây giết.
Mà người nổi danh nhất trong những cường giả này lại không ai là vị Ma Đế này.
Lúc trước, vị Ma Đế này ở thời kỳ Thượng Cổ có thể nói là tồn tại hung danh hiển hách, cũng là ác mộng của vô số người.
Vô số cường giả vẫn lạc trong tay hắn, trong đó không thiếu Thần cảnh đỉnh phong.
Có thể nói, ở thời kỳ Thượng Cổ, cái tên Ma Đế đại biểu cho gió tanh mưa máu, cũng là một điều cấm kỵ.
Bởi vì thực lực của Ma Đế cường đại, hoành hành ngang ngược, cho dù là Thần triều Trung Vực, Phật tông Tây Vực, Đạo tông Đông Vực cũng không để đại thế lực này vào mắt, rốt cục vẫn đưa tới mấy đại cường giả thảo phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.