Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)
Chương 28: Sư Tôn Nhất Định Là Một Ẩn Sĩ Cao Nhân (Phần 2)
Thượng Tòng Hạ Tâm
29/03/2024
- Sư tôn, công pháp này quá quý giá.
- Chỉ là một phần công pháp mà thôi, chỉ cần ngươi nỗ lực tu luyện, không cô phụ vi sư nỗi khổ tâm là được rồi.
Vương Đằng không thèm để ý nói.
- Sư tôn, đồ nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, không cô phụ nỗi khổ tâm của sư tôn.
Ngô Hoành nghiêm túc nói.
- Ừm, đây là Cửu Khiếu Huyền Lực Đan, có thể giúp ngươi tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Vương Đằng lấy ra 40 viên đan dược đưa cho Ngô Hoành.
- Cảm ơn sư tôn.
- Phương Húc, chờ sau đó ngươi phân cho sư đệ ngươi một chút đan dược khác, đan dược không đủ thì đi tìm vi sư.
Vương Đằng lại phân phó với đại đồ đệ Phương Húc.
- Vâng, sư tôn.
- Ừm, được rồi, vi sư muốn đi bế quan, hai người các ngươi phải thật nỗ lực tu luyện, không được lười biếng.
Nói xong, Vương Đằng quay người đi về nhà ở của chính mình.
- Vâng, đồ nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, không cô phụ nỗi khổ tâm của sư tôn.
- Vâng, sư tôn, đồ nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, tuyệt không cô phụ ân tái tạo của sư tôn.
Nghe được âm thanh từ phía sau truyền đến, Vương Đằng hài lòng nhẹ gật đầu, xem ra lần này mình phải bế quan thật tốt một chút, có hai cái đồ đệ là công cụ người như thế, tu vi của mình nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh.
- Sư đệ, đây là một ít Thông Lạc Đan, Tụ Khí Đan, Ngưng Nguyên Đan.
Phương Húc từ trong túi trữ vật lấy ra mấy loại đan dược, đưa cho Ngô Hoành.
- Cảm ơn sư huynh.
- Vậy thì sư đệ, ta đi tu luyện trước đây.
- Sư huynh, ngươi đi đi, bây giờ ta cũng đi tu luyện.
- Ừm, sư đệ, ngươi nhớ tự tìm chỗ ở cho mình đi.
- Yên tâm đi, sư huynh.
Ngô Hoành nhìn đan dược trong tay, lúc nhất thời có chút ngây dại.
- Nhiều như vậy sao?
Phải biết, trước khi khi hắn còn là đệ tử thiên tài của Liệt Diễm tông, trong tay cũng không có nhiều Ngưng Nguyên Đan như vậy, khi đó mỗi tháng hắn cũng chỉ có được 10 viên Ngưng Nguyên Đan.
Mà hiện tại, Ngưng Nguyên Đan trong tay hắn đã có 100 viên, nếu như lại thêm những đan dược khác thì hắn đã có hơn hai trăm viên đan dược.
Sư tôn nhất định là cái ẩn sĩ cao nhân, hoặc là cái luyện đan đại sư?
...
- Ai, làm sư tôn cũng thật mệt mỏi, còn muốn lừa dối đệ tử không thể rời núi.
Về đến phòng, Vương Đằng nằm ở trên giường, âm thầm suy nghĩ.
- Nhưng mà thu đồ đệ khen thưởng cũng không tệ, chỉ có điều đồ đệ có chút khó tìm.
- Được rồi, mặc kệ, vẫn là ngủ một giấc thật tốt trước đã, mọi chuyện chờ sau này hãy nói.
Vương Đằng nằm ở trên giường, nặng nề ngủ thiếp đi.
- Nạp linh khí ở bản thân, luyện da, luyện huyết nhục, tái tạo xương cốt, luyện tạng tẩy tủy, luyện thành vô thượng kim thân, phá kính người, mỗi một tế bào trong thân thể đều có thể nạp nhập linh khí, lực lớn vô cùng, không ngừng sinh sôi, vô địch cùng giai. . . Luyện đến viên mãn có thể nhục thân thông thần.
- Luyện da hoàn thành có thể đao thương bất nhập. . .
Ngô Hoành khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, chăm chú nghiên cứu Cửu Chuyển Bất Diệt Kim Thân trong đầu mình.
Hắn càng xem càng giật mình, đây quả thực là thần công chí bảo!
Quả thực là quá trâu bò!
Nhục thân có thể thông thần là khái niệm gì, đây chính là cảnh giới cuối cùng trên thế giới này, cũng chính là Thần cảnh.
Chẳng lẽ quyển công pháp này là công pháp Thần cấp hay sao?
- Xem ra tu vi của sư tôn rất cao, tuyệt đối không chỉ giống như biểu hiện ra bên ngoài, chẳng lẽ sư tôn có đại địch là khí vận chi tử cho nên mới trốn đến môn phái nhỏ như Thiên Thánh tông này sao.
Trong lòng Ngô Hoành âm thầm suy nghĩ.
- Không được, ta nhất định phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ sau này giúp sư tôn báo thù.
Ngô Hoành bình tĩnh lại tâm thần, đổ ra một viên đan dược từ trong bình sứ nhỏ, nuốt vào bụng, sau đó bắt đầu vận chuyển Cửu Chuyển Bất Diệt Kim Thân.
Nhất thời, linh khí trong núi Vô Danh nhanh chóng tràn vào trong thân thể Ngô Hoành, xung quanh hắn cũng xuất hiện một tầng sương thật mỏng.
- Tê ~, cái cảm giác này thật sự là vừa thoải mái vừa khó chịu, quá đặc biệt khiến người ta khó quên.
Ngô Hoành vừa tu luyện vừa cắn răng nói, thật sự là cảm giác luyện da này thật làm cho người ta khó quên.
Da hắn giống như có một đàn kiến đang cắn xé, nhưng lại có một loại năng lượng kỳ dị chạy khắp người, tác dụng lên da thịt, mang theo một loại cảm giác thoải mái dễ chịu.
- Chịu đựng, vì sư tôn nhất định phải kiên trì, không thể làm cho sư tôn thất vọng.
Cách đó không xa, trong một căn nhà gỗ, Phương Húc nghe thấy ngoài phòng truyền đến một loạt âm thanh kỳ quái.
- Hả? Âm thanh kỳ quái này là gì? Sao lại giống. . . như vậy
Nghe thấy âm thanh kỳ quái này, Phương Húc nhất thời trở nên quyết tâm.
- Tại sao người sư đệ này lại như vậy chứ? Chẳng lẽ sư đệ này lại là gay hay sao? Xem ra sau này phải cách xa sư đệ một chút, nếu không. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.