Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)
Chương 42: Ta Không Phải Phản Phái
Thượng Tòng Hạ Tâm
30/03/2024
- Sư đệ, bây giờ tu vi của ngươi là gì.
Phương Húc truyền âm hỏi Ngô Hoành bên cạnh.
- Ta vừa mới đột phá Chân Nguyên cảnh tầng một, sư huynh, ngươi thì sao?
- Ta miễn cưỡng đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh tầng tám, tu vi càng cao tu luyện càng khó mà!
- Ừm, nếu không phải sư tôn cho chúng ta những đan dược này thì có lẽ ta nhiều nhất chỉ có thể đột phá một cảnh giới nhỏ.
Ngô Hoành cũng tràn đầy đồng cảm nói.
Hai người vừa tới gần núi Vô Danh đã nhìn thấy một lão giả bay vội về hướng hai người, lão vừa chạy vừa khóc lớn nói:
- Đại thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi, lão gia và tiểu thiếu gia bị người ta giết.
- Cái gì?
Nghe được âm thanh của lão giả, Phương Húc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
- Tại sao có thể như vậy? Phụ thân và đệ đệ đã xảy ra chuyện gì?
- Đại thiếu gia, đại thiếu gia. . .
- Sư huynh. . .
- Đức thúc, đến cùng đã xảy ra chuyện gì
Phương Húc lấy lại tinh thần, kích động hỏi, trên người hắn bộc phát ra một trận sát ý lạnh thấu xương.
- Đại thiếu gia, ngay đoạn thời gian trước, tiểu thiếu gia gặp phải Diệp Viêm của Diệp phủ ở quận Thanh Lâm, khi đó. . . khi đó. . .
- Chờ ta lúc trở về đã nhìn thấy lão gia và tiểu thiếu gia, đã. . . Đã. . . Ô ô.
Lão giả vừa khóc vừa nói không thành tiếng.
- Diệp Viêm! Phương Húc ta nhất định sẽ giết ngươi!
. . .
- Sư tôn, ta muốn đi quận Thanh Lâm giết Diệp Viêm, báo thù cho phụ thân và đệ đệ của ta.
- Việc này chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng chân tướng rồi đúng không?
- Sư tôn, ta đã biết, tai họa này là do đệ đệ ta gây nên, liên lụy đến phụ thân ta, mới dẫn tới họa sát thân.
- Nhưng, thù giết cha không đội trời chung, khẩn cầu sư tôn cho phép ta xuống núi báo thù.
Vương Đằng ngước nhìn đệ tử trước mặt một hồi lâu, sau đó hắn mới chậm rãi mở miệng nói ra:
- Ngươi lần này đi thù báo không được, ngươi hẳn phải chết!
- Sư tôn, sư huynh hắn. . .
Vương Đằng phất phất tay, ra hiệu Ngô Hoành không nên mở miệng nói chuyện, sau đó hắn mới tiếp tục mở miệng nói:
- Ngươi biết tu vi của Diệp Viêm là gì không? Ngươi biết sau lưng hắn có người nào không?
- Sư tôn, ta không biết tu vi của Diệp Viêm kia là gì, nhưng lần này ta nhất định phải giết hắn.
Phương Húc trầm giọng nói ra.
- Hừ, ngu muội!
Vương Đằng hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi như vậy không gọi là báo thù, ngươi làm vậy gọi là tặng đầu người.
- Bằng vào tu vi Ngưng Nguyên cảnh tầng tám của ngươi mà cũng muốn báo thù, ngươi có biết Diệp Viêm kia là khí vận chi tử, hiện tại tu vi của hắn không thấp hơn ngươi, thậm chí có khả năng cao hơn ngươi, huống chi hắn còn có thể chiến đấu vượt cấp, ngươi lấy cái gì để báo thù?
- Sư tôn, ta. . .
- Ở phía sau hắn có thể còn có cường giả bảo vệ, bây giờ ngươi có tư cách đứng trước mặt của hắn sao?
- Thế nhưng là sư tôn, mối thù của phụ thân và đệ đệ ta, ta phải đi báo!
- Muốn báo thù đầu tiên ngươi phải có thực lực trước đã, không có thực lực thì ngươi đi báo thù kiểu gì?
- Muốn báo thù thì phải cố gắng tu luyện,...Chờ tu vi của ngươi cao lên mới có tư cách nói báo thù.
- Đúng vậy, sư huynh, sư tôn nói đúng, Diệp Viêm kia là khí vận chi tử, chắc chắn không đơn giản, vẫn là chờ tu vi của chúng ta cao hơn một chút lại đi báo thù cũng không muộn.
Ngô Hoành ở bên cạnh cũng khuyên nhủ theo.
- Sư tôn, chẳng lẽ lấy thực lực của ngươi cũng không thể giúp ta báo thù sao?
Tiểu tử này!
Một chút ánh mắt cũng không có!
Nếu như sư tôn của ngươi thật lợi hại như vậy thì còn trốn ở Thiên Thánh tông không dám đi ra ngoài sao?
Không biết sư tôn của ngươi chỉ có vỏ thôi à.
Huống chi người phải đối phó còn là khí vận chi tử, ai biết hắn sẽ có thủ đoạn gì.
- Lấy thực lực của vi sư giúp ngươi báo thù đương nhiên là dễ như trở bàn tay, nhưng đây là nhân quả của ngươi, thù này nhất định phải tự ngươi đến báo, như vậy ngày sau mới có thể không chậm trễ ngươi tu hành, ngày sau ngươi mới có cơ hội phá thánh thành thần.
Ánh mắt Vương Đằng sắc bén, nói năng có khí phách.
- Quả nhiên, thực lực của sư tôn nhất định không tầm thường, ngay cả tri thức phá Thánh thành Thần cũng biết, vậy thì thực lực thật sự của sư tôn. . .
Ánh mắt Ngô Hoành tỏa sáng.
- Sư tôn, vậy ta tu luyện tới tu vi gì mới có thể đi báo thù?
- ...Chờ tu vi ngươi đạt tới thời điểm, vi sư tự sẽ thông báo cho ngươi.
Vương Đằng một mặt nghiêm túc nói.
- Huống chi muốn giết chết một khí vận chi tử cũng không đơn giản như vậy, việc này còn phải hảo hảo lên kế hoạch một phen, nhất định phải không có sơ hở nào mới có thể hành động, nếu không thể một lần đánh giết thành công thì lần tiếp theo chỉ sợ sẽ không có cơ hội.
- Vâng, sư tôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.