Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm
Chương 50: Cho Nhân Vật Chính Đi Làm Công (3)
Thoại Lương Sanh
18/04/2024
Chỉ cần khiến Tần Dật chẩn đoán bệnh có sai sót, vậy Hứa Du Nhu chắc chắn sẽ không tin việc con trai biết y thuật.
Bằng cách này, Tần Dật chỉ có thể bị bắt đến nhà máy làm công.
Chỉ là, phải giả bệnh gì mới được đây?
Vương Chấn Hưng suy tư.
“Cái thằng nhóc này, có biết ăn nói không vậy, chú Vương của con đang yên đang lành, này không phải là đang trù ẻo người ta sao?” Hứa Du Nhu trách móc con trai một lát, tiếp tục xin lỗi Vương Chấn Hưng:
“Chấn Hưng, con nít không biết ăn nói, cậu đừng để trong lòng.”
“Không sao.” Vương Chấn Hưng nhìn về phía Hứa Du Nhu rộng lượng lắc đầu, tiếp đó nói với Tần Dật: “Tiểu Dật, cháu cứ xem cho chú, nếu như thật sự chính xác, chú sẽ tin cháu.”
“Được!” Tần Dật vui vẻ, bắt đầu bắt mạch cho Vương Chấn Hưng.
Tần Dật ấn vào mạch của Vương Chấn Hưng, mấy chục giây sau, sắc mặt dần dần trở nên khiếp sợ.
Sau khi bắt mạch, Tần Dật cảm thấy có chút khó tin, vì thế bắt mạch lại hai lần, cuối cùng đã xác nhận xong.
Chẳng trách chú Vương chưa từng kết hôn, thậm chí còn chưa từng có bạn gái, hóa ra là vì như vậy!
"Giả vờ giả vịt, cậu ấy bị làm sao?" Hứa Du Nhu hơi bực, bắt đầu thúc giục con trai.
Dù là một người phụ nữ hiền thục, dịu dàng, thấy con trai mình phản nghịch, không vâng lời cũng vẫn sẽ nổi nóng.
Trong mắt Hứa Du Nhu, hành vi của Tần Dật lúc này là đang nổi loạn.
Tất nhiên giọng điệu nói chuyện cũng sẽ không tốt.
"Chú Vương..." Tần Dật muốn nói lại thôi.
Đối với một người đàn ông, loại chuyện này quá mất mặt, nếu như nói thẳng ra thì mặt mũi chú Vương biết để đâu đây?
"Chú Vương của con bị làm sao? Nói đi?" Hứa Du Nhu muốn vạch trần lời nói dối của con trai mình, kết thúc trò hề này.
"Mẹ, mẹ có thể tránh đi chút được không? Con muốn nói chuyện riêng với chú Vương." Tần Dật nói.
"Đừng tưởng mẹ không biết, con muốn đuổi mẹ ra ngoài sau đó nhờ chú Vương lừa mẹ chung với con đúng không? Con là con trai mẹ, tưởng rằng mẹ không nhìn suy nghĩ này của con sao?" Hứa Du Nhu cảm thấy như đã nhìn thấu mọi chuyện.
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, cơ thể chú Vương thật sự có bệnh." Tần Dật nghiêm túc giải thích, sau đó nghiêm túc nói với Vương Chấn Hưng: "Chú Vương, hẳn là chú biết rõ cơ thể mình bị sao mà đúng không? Thật sự muốn cháu nói thẳng ra sao? Không cần mẹ cháu tránh đi?"
"Chú... chú cảm thấy mình khá khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả." Vương Chấn Hưng cố ý dời mắt đi.
Tần Dật tinh tế bắt được biểu cảm này của anh, càng thêm chắc chắn với những gì mình chẩn đoán được.
"Chú Vương, nếu vậy thì cháu sẽ nói thẳng!" Tần Dật nhắc nhở.
"Chú... chú thực sự không có bệnh." Vương Chấn Hưng lắp bắp nói.
"Chú Vương, là do chú mạnh miệng đấy, đừng có trách cháu, cháu nói thẳng, phương diện kia của chú có vấn đề!" Tần Dật thẳng thắn nói.
"Tiểu Dật, cháu đang nói vớ vẩn cái gì vậy?" Vương Chấn Hưng bật cười.
"Chú Vương, chú đừng giả vờ nữa, chú rõ ràng..." Tần Dật muốn vạch trần anh hoàn toàn, thể hiện y thuật cao siêu của mình.
"Mẹ thấy con mới là người đang giả vờ!" Hứa Du Nhu ngắt lời Tần Dật: "Chú Vương của con khỏe mạnh thế này, con còn nói bậy nói bạ cái gì!"
"Mẹ, chuyện này chắc chắn là thật, chú Vương thật sự có bệnh!" Tần Dật vội vàng la lên.
"Im miệng! Chú Vương có bị bệnh hay không, mẹ của con..." Hứa Du Nhu bị con trai chọc tức, theo bản năng phản bác, nhưng nói được một nửa liền nhận ra có gì đó không đúng, đem mấy chữ ‘còn có thể không biết sao?’ nuốt vào.
"Chú Vương của con trông vẫn rất ổn, đừng có nguyền rủa cậu ấy, có nghe không?" Hứa Du Nhu nghiêm nghị sửa lời.
Thấy mẹ tức giận, Tần Dật nhất thời không dám phản bác, chỉ đành nhìn Vương Chấn Hưng, nói: "Chú Vương, chú nói thật đi, chẩn đoán của cháu là đúng hay sai? Chỉ cần chú thừa nhận cháu chẩn đoán đúng, cháu chắc chắn có thể giúp chú chữa khỏi!"
"Tiểu Dật, chú thật sự không bị bệnh, cháu cũng đừng làm mẹ cháu tức giận nữa." Vương Chấn Hưng nói.
"Chú Vương, chú cứng miệng thật đấy, chú thật sự muốn như vậy mãi sao? Định cả đời không lấy vợ?" Tần Dật thật lòng hỏi.
"Đủ rồi!" Hứa Du Nhu thật sự không nghe nổi nữa, mắng: "Tiểu Dật, con nói con lớn rồi, nhưng hành động của con có chỗ nào giống như đã lớn? Không nói đến việc chú Vương của con có bệnh khó nói hay không, cho dù có, con nói thẳng mặt như vậy được sao?"
"Nghe lời mẹ, ngoan ngoãn đi tìm một cái lớp nào đấy học đi."
Từ nhỏ đến lớn Tần Dật rất ít khi thấy mẹ tức giận, tuy trong lòng cậu ta lúc này rất uất ức nhưng cũng không dám cãi lại.
Bầu không khí dần chuyển sang căng thẳng.
Thấy vậy, Vương Chấn Hưng giả vờ xem giờ, sau đó nói mình phải đi làm rồi nhanh chóng rời đi.
Tần Dật im lặng ăn xong bữa sáng, sau đó dí theo Hứa Du Nhu ra ngoài.
Bằng cách này, Tần Dật chỉ có thể bị bắt đến nhà máy làm công.
Chỉ là, phải giả bệnh gì mới được đây?
Vương Chấn Hưng suy tư.
“Cái thằng nhóc này, có biết ăn nói không vậy, chú Vương của con đang yên đang lành, này không phải là đang trù ẻo người ta sao?” Hứa Du Nhu trách móc con trai một lát, tiếp tục xin lỗi Vương Chấn Hưng:
“Chấn Hưng, con nít không biết ăn nói, cậu đừng để trong lòng.”
“Không sao.” Vương Chấn Hưng nhìn về phía Hứa Du Nhu rộng lượng lắc đầu, tiếp đó nói với Tần Dật: “Tiểu Dật, cháu cứ xem cho chú, nếu như thật sự chính xác, chú sẽ tin cháu.”
“Được!” Tần Dật vui vẻ, bắt đầu bắt mạch cho Vương Chấn Hưng.
Tần Dật ấn vào mạch của Vương Chấn Hưng, mấy chục giây sau, sắc mặt dần dần trở nên khiếp sợ.
Sau khi bắt mạch, Tần Dật cảm thấy có chút khó tin, vì thế bắt mạch lại hai lần, cuối cùng đã xác nhận xong.
Chẳng trách chú Vương chưa từng kết hôn, thậm chí còn chưa từng có bạn gái, hóa ra là vì như vậy!
"Giả vờ giả vịt, cậu ấy bị làm sao?" Hứa Du Nhu hơi bực, bắt đầu thúc giục con trai.
Dù là một người phụ nữ hiền thục, dịu dàng, thấy con trai mình phản nghịch, không vâng lời cũng vẫn sẽ nổi nóng.
Trong mắt Hứa Du Nhu, hành vi của Tần Dật lúc này là đang nổi loạn.
Tất nhiên giọng điệu nói chuyện cũng sẽ không tốt.
"Chú Vương..." Tần Dật muốn nói lại thôi.
Đối với một người đàn ông, loại chuyện này quá mất mặt, nếu như nói thẳng ra thì mặt mũi chú Vương biết để đâu đây?
"Chú Vương của con bị làm sao? Nói đi?" Hứa Du Nhu muốn vạch trần lời nói dối của con trai mình, kết thúc trò hề này.
"Mẹ, mẹ có thể tránh đi chút được không? Con muốn nói chuyện riêng với chú Vương." Tần Dật nói.
"Đừng tưởng mẹ không biết, con muốn đuổi mẹ ra ngoài sau đó nhờ chú Vương lừa mẹ chung với con đúng không? Con là con trai mẹ, tưởng rằng mẹ không nhìn suy nghĩ này của con sao?" Hứa Du Nhu cảm thấy như đã nhìn thấu mọi chuyện.
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, cơ thể chú Vương thật sự có bệnh." Tần Dật nghiêm túc giải thích, sau đó nghiêm túc nói với Vương Chấn Hưng: "Chú Vương, hẳn là chú biết rõ cơ thể mình bị sao mà đúng không? Thật sự muốn cháu nói thẳng ra sao? Không cần mẹ cháu tránh đi?"
"Chú... chú cảm thấy mình khá khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả." Vương Chấn Hưng cố ý dời mắt đi.
Tần Dật tinh tế bắt được biểu cảm này của anh, càng thêm chắc chắn với những gì mình chẩn đoán được.
"Chú Vương, nếu vậy thì cháu sẽ nói thẳng!" Tần Dật nhắc nhở.
"Chú... chú thực sự không có bệnh." Vương Chấn Hưng lắp bắp nói.
"Chú Vương, là do chú mạnh miệng đấy, đừng có trách cháu, cháu nói thẳng, phương diện kia của chú có vấn đề!" Tần Dật thẳng thắn nói.
"Tiểu Dật, cháu đang nói vớ vẩn cái gì vậy?" Vương Chấn Hưng bật cười.
"Chú Vương, chú đừng giả vờ nữa, chú rõ ràng..." Tần Dật muốn vạch trần anh hoàn toàn, thể hiện y thuật cao siêu của mình.
"Mẹ thấy con mới là người đang giả vờ!" Hứa Du Nhu ngắt lời Tần Dật: "Chú Vương của con khỏe mạnh thế này, con còn nói bậy nói bạ cái gì!"
"Mẹ, chuyện này chắc chắn là thật, chú Vương thật sự có bệnh!" Tần Dật vội vàng la lên.
"Im miệng! Chú Vương có bị bệnh hay không, mẹ của con..." Hứa Du Nhu bị con trai chọc tức, theo bản năng phản bác, nhưng nói được một nửa liền nhận ra có gì đó không đúng, đem mấy chữ ‘còn có thể không biết sao?’ nuốt vào.
"Chú Vương của con trông vẫn rất ổn, đừng có nguyền rủa cậu ấy, có nghe không?" Hứa Du Nhu nghiêm nghị sửa lời.
Thấy mẹ tức giận, Tần Dật nhất thời không dám phản bác, chỉ đành nhìn Vương Chấn Hưng, nói: "Chú Vương, chú nói thật đi, chẩn đoán của cháu là đúng hay sai? Chỉ cần chú thừa nhận cháu chẩn đoán đúng, cháu chắc chắn có thể giúp chú chữa khỏi!"
"Tiểu Dật, chú thật sự không bị bệnh, cháu cũng đừng làm mẹ cháu tức giận nữa." Vương Chấn Hưng nói.
"Chú Vương, chú cứng miệng thật đấy, chú thật sự muốn như vậy mãi sao? Định cả đời không lấy vợ?" Tần Dật thật lòng hỏi.
"Đủ rồi!" Hứa Du Nhu thật sự không nghe nổi nữa, mắng: "Tiểu Dật, con nói con lớn rồi, nhưng hành động của con có chỗ nào giống như đã lớn? Không nói đến việc chú Vương của con có bệnh khó nói hay không, cho dù có, con nói thẳng mặt như vậy được sao?"
"Nghe lời mẹ, ngoan ngoãn đi tìm một cái lớp nào đấy học đi."
Từ nhỏ đến lớn Tần Dật rất ít khi thấy mẹ tức giận, tuy trong lòng cậu ta lúc này rất uất ức nhưng cũng không dám cãi lại.
Bầu không khí dần chuyển sang căng thẳng.
Thấy vậy, Vương Chấn Hưng giả vờ xem giờ, sau đó nói mình phải đi làm rồi nhanh chóng rời đi.
Tần Dật im lặng ăn xong bữa sáng, sau đó dí theo Hứa Du Nhu ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.