Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm
Chương 41: Hắn Có Vấn Đề!
Thoại Lương Sanh
16/04/2024
Về chuyện Vương Chấn Hưng rơi xuống nước, bên tổ chức hội nghị đã yêu cầu giới truyền thông phong tỏa và giấu diếm tin tức này, không được công bố ra ngoài.
Nhưng lúc đó có quá nhiều người có mặt, mặc dù không làm tin tức rộ lên, nhưng chắc hẳn vẫn có một ít tai vách mạch rừng.
Có vẻ Hàn Kiệt đã nghe được một vài tin đồn.
“Chuyện này nói ra phức tạp lắm, tóm lại việc cứu Vương Chấn Hưng không phải mục đích ban đầu của mẹ.” Hàn Mi bối rối nói.
“Mẹ, có thật là vậy không? Con nghe nói rồi, mẹ còn hô hấp nhân tạo cho chú ta nữa.” Hàn Kiệt chất vấn.
“Con nghe được từ đâu đó?” Hàn Mi kinh ngạc.
“Chuyện này không phải nghe mà là nhìn thấy luôn, bạn của con còn cho con xem ảnh mẹ làm hô hấp nhân tạo cho Vương Chấn Hưng.” Hàn Kiệt nói xong thì lấy điện thoại ra cho Hàn Mi xem ảnh chụp.
Sự thật bày ra trước mắt, Hàn Mi không còn cách nào phản bác.
“Mẹ, không phải mẹ có ý với Vương Chấn Hưng đấy chứ?” Hàn Kiệt sốt ruột hỏi.
Ba hắn ta mất sớm, từ bé hắn ta đã thiếu tình thương của ba, người mẹ Hàn Mi phải một thân một mình quản lý cả một doanh nghiệp như thế quả thật không dễ dàng gì.
Hàn Kiệt vẫn có chút hiếu thuận, hắn ta biết mình không có năng lực quản lý công ty nên vẫn hy vọng sẽ có người san sẻ việc này với Hàn Mi.
Nhưng Vương Chấn Hưng với Tần Dật lại cùng một phe, bạn của kẻ thù đương nhiên cũng là kẻ thù.
Hàn Kiệt không muốn Vương Chấn Hưng làm ba dượng của mình.
“Con nói bậy bạ cái gì đấy?!” Bị con trai nói trúng tim đen, Hàn Mi tức giận.
“Có phải nói bậy không, trong lòng mẹ tự rõ, nhưng có một việc con muốn nhắc nhở mẹ.” Hàn Kiệt nói.
“Con muốn nói cái gì?” Hàn Mi khó hiểu.
“Vương Chấn Hưng kia sắp bốn mươi đến nơi rồi nhưng chưa từng kết hôn, cũng không có bạn gái, chưa từng nghe nói chú ta có tình nhân và cũng không bao giờ thấy chú ta đến các địa điểm ăn chơi giải trí. Trên đời này làm gì có tên đàn ông nào không thích gái? Nếu như có, vậy thì có nghĩa là người này có vấn đề ở phương diện kia.”
Lúc đầu Hàn Mi nghe xong thì cảm thấy hơi buồn cười, nhưng sau đó nghĩ kỹ thì lại có chút sợ hãi.
Điều kiện của Vương Chấn Hưng tốt như thế, không muốn kết hôn cũng là điều dễ hiểu, nhưng không quen gái thì đúng là thật sự kỳ lạ.
Hàn Mi goá chồng nhiều năm, chị ta không tìm người khác là bởi vì sợ bẩn, cộng thêm việc chị ta yêu cầu khắt khe với bản thân, rất để ý danh tiếng.
Một ổ khóa mà chìa nào cũng mở được thì đó gọi là ổ khóa nát.
Hàn Mi lại muốn làm một cái ổ khóa tốt.
Còn đối với Vương Chấn Hưng mà nói.
Một chiếc chìa khóa có thể mở được rất nhiều ổ khóa thì đó gọi là chìa khóa vạn năng.
Thế nên không tồn tại vấn đề danh tiếng gì đó.
Suy cho cùng, xét về mặt dư luận, việc đàn ông giàu có nhiều bạn gái cũng không phải chuyện gì khiến người khác chê cười.
Chẳng lẽ Vương Chấn Hưng thật sự có vấn đề?
Hàn Mị nghi hoặc.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy đoán, muốn biết chân tướng chỉ có thể tìm cơ hội kiểm chứng.
“Mẹ, mẹ tin con đi, con cũng là đàn ông, con có thể hiểu rõ, chỗ đó của Vương Chấn Hưng chắc chắn có vấn đề, con có thể cam đoan!”
Thấy mẹ im lặng một lúc lâu, Hàn Kiệt lại nói thêm một câu.
“Con cho rằng ai cũng giống con, ăn chơi đàng điếm khắp nơi à?” Hàn Mi hỏi ngược lại.
“Đàn ông mà không ăn chơi đàng điếm thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?” Hàn Kiệt cười nói.
“Con nghiêm túc cho mẹ, qua mấy ngày nữa là kết hôn rồi, mẹ không cần biết sau này con sẽ thế nào, ít nhất trong vòng một tháng này phải an phận cho mẹ, nếu không từ nay về sau, đừng hòng lấy được một trăm vạn tiêu vặt hàng tháng.” Hàn Mi cảnh cáo.
“Mẹ, nếu một tháng không có nổi một trăm vạn thì con sống làm sao?” Hàn Kiệt luôn mồm than vãn.
“Mẹ không nói đùa.” Hàn Mi nói.
“Thật ra con cũng không muốn kết hôn sớm thế, nếu không phải cảm thấy cướp bạn gái của Tần Dật rất sảng khoái thì con đã đá cô ta từ lâu rồi.” Hàn Kiệt làm ra dáng vẻ không sao cả.
“Hôn lễ đã định, thiệp mời đã phát, mặc kệ con có muốn hay không, hôn lễ này bắt buộc phải tổ chức.”
“Mẹ, con biết rồi.”
“Nếu không có vấn đề gì thì con đi được rồi, lần sau đến nhớ gõ cửa.”
—--
Bệnh viện số một Thanh Linh.
Vương Chấn Hưng nằm trên giường bệnh, mở điện thoại ra xem.
Hôm qua sau khi bị rơi xuống, điện thoại của hắn đã phải ngâm nước.
Nhưng may là điện thoại này chống nước nên vẫn chưa bị hỏng, vẫn có thể sử dụng bình thường.
Điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Trong đó, số điện thoại gọi nhỡ nhiều nhất là của Hứa Du Nhu.
Nhiều năm ăn chay, bỗng nhiên bỏ thói quen đó chuyển sang ăn đồ mặn, nếu muốn ăn chay lại thì quả là còn khó chịu hơn so với chết.
Nhưng lúc đó có quá nhiều người có mặt, mặc dù không làm tin tức rộ lên, nhưng chắc hẳn vẫn có một ít tai vách mạch rừng.
Có vẻ Hàn Kiệt đã nghe được một vài tin đồn.
“Chuyện này nói ra phức tạp lắm, tóm lại việc cứu Vương Chấn Hưng không phải mục đích ban đầu của mẹ.” Hàn Mi bối rối nói.
“Mẹ, có thật là vậy không? Con nghe nói rồi, mẹ còn hô hấp nhân tạo cho chú ta nữa.” Hàn Kiệt chất vấn.
“Con nghe được từ đâu đó?” Hàn Mi kinh ngạc.
“Chuyện này không phải nghe mà là nhìn thấy luôn, bạn của con còn cho con xem ảnh mẹ làm hô hấp nhân tạo cho Vương Chấn Hưng.” Hàn Kiệt nói xong thì lấy điện thoại ra cho Hàn Mi xem ảnh chụp.
Sự thật bày ra trước mắt, Hàn Mi không còn cách nào phản bác.
“Mẹ, không phải mẹ có ý với Vương Chấn Hưng đấy chứ?” Hàn Kiệt sốt ruột hỏi.
Ba hắn ta mất sớm, từ bé hắn ta đã thiếu tình thương của ba, người mẹ Hàn Mi phải một thân một mình quản lý cả một doanh nghiệp như thế quả thật không dễ dàng gì.
Hàn Kiệt vẫn có chút hiếu thuận, hắn ta biết mình không có năng lực quản lý công ty nên vẫn hy vọng sẽ có người san sẻ việc này với Hàn Mi.
Nhưng Vương Chấn Hưng với Tần Dật lại cùng một phe, bạn của kẻ thù đương nhiên cũng là kẻ thù.
Hàn Kiệt không muốn Vương Chấn Hưng làm ba dượng của mình.
“Con nói bậy bạ cái gì đấy?!” Bị con trai nói trúng tim đen, Hàn Mi tức giận.
“Có phải nói bậy không, trong lòng mẹ tự rõ, nhưng có một việc con muốn nhắc nhở mẹ.” Hàn Kiệt nói.
“Con muốn nói cái gì?” Hàn Mi khó hiểu.
“Vương Chấn Hưng kia sắp bốn mươi đến nơi rồi nhưng chưa từng kết hôn, cũng không có bạn gái, chưa từng nghe nói chú ta có tình nhân và cũng không bao giờ thấy chú ta đến các địa điểm ăn chơi giải trí. Trên đời này làm gì có tên đàn ông nào không thích gái? Nếu như có, vậy thì có nghĩa là người này có vấn đề ở phương diện kia.”
Lúc đầu Hàn Mi nghe xong thì cảm thấy hơi buồn cười, nhưng sau đó nghĩ kỹ thì lại có chút sợ hãi.
Điều kiện của Vương Chấn Hưng tốt như thế, không muốn kết hôn cũng là điều dễ hiểu, nhưng không quen gái thì đúng là thật sự kỳ lạ.
Hàn Mi goá chồng nhiều năm, chị ta không tìm người khác là bởi vì sợ bẩn, cộng thêm việc chị ta yêu cầu khắt khe với bản thân, rất để ý danh tiếng.
Một ổ khóa mà chìa nào cũng mở được thì đó gọi là ổ khóa nát.
Hàn Mi lại muốn làm một cái ổ khóa tốt.
Còn đối với Vương Chấn Hưng mà nói.
Một chiếc chìa khóa có thể mở được rất nhiều ổ khóa thì đó gọi là chìa khóa vạn năng.
Thế nên không tồn tại vấn đề danh tiếng gì đó.
Suy cho cùng, xét về mặt dư luận, việc đàn ông giàu có nhiều bạn gái cũng không phải chuyện gì khiến người khác chê cười.
Chẳng lẽ Vương Chấn Hưng thật sự có vấn đề?
Hàn Mị nghi hoặc.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy đoán, muốn biết chân tướng chỉ có thể tìm cơ hội kiểm chứng.
“Mẹ, mẹ tin con đi, con cũng là đàn ông, con có thể hiểu rõ, chỗ đó của Vương Chấn Hưng chắc chắn có vấn đề, con có thể cam đoan!”
Thấy mẹ im lặng một lúc lâu, Hàn Kiệt lại nói thêm một câu.
“Con cho rằng ai cũng giống con, ăn chơi đàng điếm khắp nơi à?” Hàn Mi hỏi ngược lại.
“Đàn ông mà không ăn chơi đàng điếm thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?” Hàn Kiệt cười nói.
“Con nghiêm túc cho mẹ, qua mấy ngày nữa là kết hôn rồi, mẹ không cần biết sau này con sẽ thế nào, ít nhất trong vòng một tháng này phải an phận cho mẹ, nếu không từ nay về sau, đừng hòng lấy được một trăm vạn tiêu vặt hàng tháng.” Hàn Mi cảnh cáo.
“Mẹ, nếu một tháng không có nổi một trăm vạn thì con sống làm sao?” Hàn Kiệt luôn mồm than vãn.
“Mẹ không nói đùa.” Hàn Mi nói.
“Thật ra con cũng không muốn kết hôn sớm thế, nếu không phải cảm thấy cướp bạn gái của Tần Dật rất sảng khoái thì con đã đá cô ta từ lâu rồi.” Hàn Kiệt làm ra dáng vẻ không sao cả.
“Hôn lễ đã định, thiệp mời đã phát, mặc kệ con có muốn hay không, hôn lễ này bắt buộc phải tổ chức.”
“Mẹ, con biết rồi.”
“Nếu không có vấn đề gì thì con đi được rồi, lần sau đến nhớ gõ cửa.”
—--
Bệnh viện số một Thanh Linh.
Vương Chấn Hưng nằm trên giường bệnh, mở điện thoại ra xem.
Hôm qua sau khi bị rơi xuống, điện thoại của hắn đã phải ngâm nước.
Nhưng may là điện thoại này chống nước nên vẫn chưa bị hỏng, vẫn có thể sử dụng bình thường.
Điện thoại hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Trong đó, số điện thoại gọi nhỡ nhiều nhất là của Hứa Du Nhu.
Nhiều năm ăn chay, bỗng nhiên bỏ thói quen đó chuyển sang ăn đồ mặn, nếu muốn ăn chay lại thì quả là còn khó chịu hơn so với chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.