Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm
Chương 2: Nhân Vật Phụ Cái Gì Mà Nhân Vật Phụ, Ông Đây Muốn Làm Phản Diện(2)
Thoại Lương Sanh
07/04/2024
Sau khi nhận được phản hồi, Vương Chấn Hưng vẫn có chút không yên tâm, vì thế lấy điện thoại mở Douyin, chọn vài video ngắn về các cô gái xinh đẹp nóng bỏng nhảy nhót, xem một lúc thì thấy bản thân đã có cảm giác rõ ràng.
'Quả nhiên là đã khôi phục rồi.'
Vương Chấn Hưng tắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề mà mình đang phải đối mặt ở hiện tại.
Theo lời giải thích của hệ thống, hiện tại hắn có "Hào quang phản diện", rất dễ thu hút giá trị thù hận của nhân vật chính.
Chỉ là nhân vật chính muốn gây rắc rối cho hắn thì cũng cần một lý do chính đáng.
Dù sao thì hắn cũng chăm sóc mẹ của nhân vật chính lâu như vậy rồi, nhân vật chính không thể nói trở mặt là trở mặt chứ?
Hơn nữa cốt truyện hiện tại vẫn chưa thực sự bắt đầu, nhân vật chính cũng chưa chính thức có thu hoạch gì.
Mẹ của nhân vật chính chính là bùa hộ mệnh của hắn.
Trước tiên hãy nắm chắc lá bùa hộ mệnh này đã rồi tính tiếp.
Vương Chấn Hưng xách theo một số thứ, một mình đi vào một tòa nhà chung cư trong khu dân cư.
“Dinh dong.”
Đi đến trước một cánh cửa, Vương Chấn Hưng đưa tay bấm chuông cửa vài lần rồi chờ đợi.
Rất nhanh, có người trong nhà ra mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên mặc đồ ở nhà trông dịu dàng mà quyến rũ xuất hiện trước mắt Vương Chấn Hưng.
Người phụ nữ xinh đẹp này chính là mẹ của nhân vật chính, tên là Hứa Du Nhu, ba mươi bảy tuổi, chỉ hơn Vương Chấn Hưng một tuổi.
Tuy rằng đã ba mươi bảy tuổi, nhưng Hứa Du Nhu lại có làn da trắng nõn, cũng không có dấu vết do thời gian để lại rõ ràng, nếu nói chị hơn hai mươi tuổi thì cũng sẽ có người tin.
Nhưng xét về khí chất, Hứa Du Nhu có nét quyến rũ trưởng thành mà các cô gái trẻ không có.
Có lẽ là do chị đã làm mẹ.
Trong cốt truyện, nhân vật chính là một anh chàng đẹp trai.
Tất nhiên gen của Hứa Du Nhu cũng có một phần công lao.
"Chấn Hưng tới rồi à, mau vào ngồi đi."
Hứa Du Nhu mở rộng cửa nhà ra, mỉm cười mời Vương Chấn Hưng bước vào, đôi mắt long lanh như nước, dường như có thể xé nát tâm hồn người ta, cùng với âm thanh động lòng người của một người phụ nữ trưởng thành, thứ mà không thể tìm thấy ở những cô gái trẻ.
Vương Chấn Hưng nhìn tới mức rung động.
Mặc dù người ta thường nói đàn ông luôn yêu thích gái mười tám, nhưng giá trị nhan sắc và dáng người của Hứa Du Nhu này thực sự không thua kém gái mười tám chút nào.
Sau khi đi vào và ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt của Vương Chấn Hưng một chút cũng không rời khỏi người Hứa Du Nhu.
Hứa Du Nhu pha trà rồi bưng tới, nhận ra ánh mắt của Vương Chấn Hưng hình như hơi khác so với trước kia, nhưng không thể nói rõ được cụ thể là khác chỗ nào. Nhưng thấy Vương Chấn Hưng nhìn chăm chú như vậy khiến Hứa Du Nhu thầm vui mừng trong lòng
Trước kia Vương Chấn Hưng chưa bao giờ nhìn mình như vậy cả.
"Trên mặt tôi có gì sao?" Hứa Du Nhu nở một nụ cười, hỏi Vương Chấn Hưng.
"Không có, tôi chỉ cảm thấy hình như chị hơi khác trước.” Vương Chấn Hưng nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp lại.
"Không giống chỗ nào thế?" Hứa Du Nhu tò mò.
“Đẹp hơn thường ngày.” Vương Chấn Hưng thành thật nói.
"Có cả đống tuổi rồi, sao còn coi là xinh đẹp được nữa.”
Trong mắt Hứa Du Nhu hiện lên một chút chột dạ nhỏ đến mức không thể phát hiện được, cười cười tự giễu.
Thật ra, hôm qua chị có nói chuyện điện thoại với Vương Chấn Hưng, biết hôm nay Vương Chấn Hưng sẽ đến đây, nên chị đã cố tình trang điểm.
Nhưng lớp trang điểm rất nhẹ, rất khó thấy.
Nhưng không ngờ lại bị Vương Chấn Hưng nhận ra sự khác thường.
Có điều Hứa Du Nhu cũng không phải một cô gái, mặc dù bị chột dạ, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ rất bình tĩnh.
Làm rất tốt việc quản lý biểu cảm và cảm xúc.
Nếu là một cô gái nhỏ, có lẽ mặt mũi đã sớm đỏ bừng lên cả rồi.
Đối với câu trả lời của Hứa Du Nhu, Vương Chấn Hưng chỉ mỉm cười.
Tuy Hứa Du Nhu đã hơn 30 tuổi là sự thật.
Nhưng chỉ cần là phụ nữ, chắc chắn đều sẽ soi gương.
Đương nhiên Vương Chấn Hưng không tin người phụ nữ này không nhìn ra được mình đẹp.
Tiếp tục nhấp một ngụm trà, Vương Chấn Hưng cũng không quan tâm quá nhiều về vấn đề này, mà đi làm việc nhà.
Bắt đầu làm những công việc như thay bóng đèn, sửa vòi nước, thông cống.
‘Hứa Du Nhu là một người phụ nữ tốt bụng, nếu như mình chăm sóc chị ấy, thì cho dù sau này có xảy ra mâu thuẫn với con trai chị ấy, có lẽ ít nhiều gì chị ấy cũng sẽ bảo vệ mình chứ nhỉ?’
Vương Chấn Hưng vừa làm việc vừa suy nghĩ mông lung.
Sau hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng xong việc.
Dù bây giờ hắn đã là ông chủ của công ty, nhưng cũng là người xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trước kia việc nặng việc nhẹ nào cũng đã từng làm qua.
Việc nhỏ như thay bóng đèn này hắn làm dễ như ăn bánh.
'Quả nhiên là đã khôi phục rồi.'
Vương Chấn Hưng tắt điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề mà mình đang phải đối mặt ở hiện tại.
Theo lời giải thích của hệ thống, hiện tại hắn có "Hào quang phản diện", rất dễ thu hút giá trị thù hận của nhân vật chính.
Chỉ là nhân vật chính muốn gây rắc rối cho hắn thì cũng cần một lý do chính đáng.
Dù sao thì hắn cũng chăm sóc mẹ của nhân vật chính lâu như vậy rồi, nhân vật chính không thể nói trở mặt là trở mặt chứ?
Hơn nữa cốt truyện hiện tại vẫn chưa thực sự bắt đầu, nhân vật chính cũng chưa chính thức có thu hoạch gì.
Mẹ của nhân vật chính chính là bùa hộ mệnh của hắn.
Trước tiên hãy nắm chắc lá bùa hộ mệnh này đã rồi tính tiếp.
Vương Chấn Hưng xách theo một số thứ, một mình đi vào một tòa nhà chung cư trong khu dân cư.
“Dinh dong.”
Đi đến trước một cánh cửa, Vương Chấn Hưng đưa tay bấm chuông cửa vài lần rồi chờ đợi.
Rất nhanh, có người trong nhà ra mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên mặc đồ ở nhà trông dịu dàng mà quyến rũ xuất hiện trước mắt Vương Chấn Hưng.
Người phụ nữ xinh đẹp này chính là mẹ của nhân vật chính, tên là Hứa Du Nhu, ba mươi bảy tuổi, chỉ hơn Vương Chấn Hưng một tuổi.
Tuy rằng đã ba mươi bảy tuổi, nhưng Hứa Du Nhu lại có làn da trắng nõn, cũng không có dấu vết do thời gian để lại rõ ràng, nếu nói chị hơn hai mươi tuổi thì cũng sẽ có người tin.
Nhưng xét về khí chất, Hứa Du Nhu có nét quyến rũ trưởng thành mà các cô gái trẻ không có.
Có lẽ là do chị đã làm mẹ.
Trong cốt truyện, nhân vật chính là một anh chàng đẹp trai.
Tất nhiên gen của Hứa Du Nhu cũng có một phần công lao.
"Chấn Hưng tới rồi à, mau vào ngồi đi."
Hứa Du Nhu mở rộng cửa nhà ra, mỉm cười mời Vương Chấn Hưng bước vào, đôi mắt long lanh như nước, dường như có thể xé nát tâm hồn người ta, cùng với âm thanh động lòng người của một người phụ nữ trưởng thành, thứ mà không thể tìm thấy ở những cô gái trẻ.
Vương Chấn Hưng nhìn tới mức rung động.
Mặc dù người ta thường nói đàn ông luôn yêu thích gái mười tám, nhưng giá trị nhan sắc và dáng người của Hứa Du Nhu này thực sự không thua kém gái mười tám chút nào.
Sau khi đi vào và ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt của Vương Chấn Hưng một chút cũng không rời khỏi người Hứa Du Nhu.
Hứa Du Nhu pha trà rồi bưng tới, nhận ra ánh mắt của Vương Chấn Hưng hình như hơi khác so với trước kia, nhưng không thể nói rõ được cụ thể là khác chỗ nào. Nhưng thấy Vương Chấn Hưng nhìn chăm chú như vậy khiến Hứa Du Nhu thầm vui mừng trong lòng
Trước kia Vương Chấn Hưng chưa bao giờ nhìn mình như vậy cả.
"Trên mặt tôi có gì sao?" Hứa Du Nhu nở một nụ cười, hỏi Vương Chấn Hưng.
"Không có, tôi chỉ cảm thấy hình như chị hơi khác trước.” Vương Chấn Hưng nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp lại.
"Không giống chỗ nào thế?" Hứa Du Nhu tò mò.
“Đẹp hơn thường ngày.” Vương Chấn Hưng thành thật nói.
"Có cả đống tuổi rồi, sao còn coi là xinh đẹp được nữa.”
Trong mắt Hứa Du Nhu hiện lên một chút chột dạ nhỏ đến mức không thể phát hiện được, cười cười tự giễu.
Thật ra, hôm qua chị có nói chuyện điện thoại với Vương Chấn Hưng, biết hôm nay Vương Chấn Hưng sẽ đến đây, nên chị đã cố tình trang điểm.
Nhưng lớp trang điểm rất nhẹ, rất khó thấy.
Nhưng không ngờ lại bị Vương Chấn Hưng nhận ra sự khác thường.
Có điều Hứa Du Nhu cũng không phải một cô gái, mặc dù bị chột dạ, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ rất bình tĩnh.
Làm rất tốt việc quản lý biểu cảm và cảm xúc.
Nếu là một cô gái nhỏ, có lẽ mặt mũi đã sớm đỏ bừng lên cả rồi.
Đối với câu trả lời của Hứa Du Nhu, Vương Chấn Hưng chỉ mỉm cười.
Tuy Hứa Du Nhu đã hơn 30 tuổi là sự thật.
Nhưng chỉ cần là phụ nữ, chắc chắn đều sẽ soi gương.
Đương nhiên Vương Chấn Hưng không tin người phụ nữ này không nhìn ra được mình đẹp.
Tiếp tục nhấp một ngụm trà, Vương Chấn Hưng cũng không quan tâm quá nhiều về vấn đề này, mà đi làm việc nhà.
Bắt đầu làm những công việc như thay bóng đèn, sửa vòi nước, thông cống.
‘Hứa Du Nhu là một người phụ nữ tốt bụng, nếu như mình chăm sóc chị ấy, thì cho dù sau này có xảy ra mâu thuẫn với con trai chị ấy, có lẽ ít nhiều gì chị ấy cũng sẽ bảo vệ mình chứ nhỉ?’
Vương Chấn Hưng vừa làm việc vừa suy nghĩ mông lung.
Sau hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng xong việc.
Dù bây giờ hắn đã là ông chủ của công ty, nhưng cũng là người xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trước kia việc nặng việc nhẹ nào cũng đã từng làm qua.
Việc nhỏ như thay bóng đèn này hắn làm dễ như ăn bánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.