Phản Phái: Vừa Mới Bắt Đầu Đã Bị Mẹ Nhân Vật Chính Yêu Thầm
Chương 46: Tần Dật Trở Về (2)
Thoại Lương Sanh
17/04/2024
Chuyện này quả thực là một vấn đề.
Có điều con trai bình an trở về, chung quy cũng là một chuyện vui.
“Tiểu Dật lớn rồi, không thể mỗi ngày đều ở lì trong nhà, chắc chắn sẽ có cơ hội, cùng lắm thì ra ngoài ăn cơm thôi?” Hứa Du Nhu nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
“Nói cũng đúng, Tiểu Dật bỏ phí hơn một năm, chắc cũng không còn cách nào đi học được nữa, bây giờ nó tròn mười tám tuổi, tôi nghĩ có thể tìm cho nó một công việc để làm rồi.” Vương Chấn Hưng đề nghị nói.
“Nhưng Tiểu Dật không có bằng cấp gì cả, có thể làm được gì?” Hứa Du Nhu rầu rĩ.
“Chuyện việc làm cứ giao cho tôi sắp xếp, bây giờ nó vẫn còn trẻ, cần phải tôi luyện tốt một chút, không có bằng cấp vẫn có thể thành tài như thường.” Vương Chấn Hưng nói.
“Thật… Thật sự là… Làm phiền… Phiền cậu rồi.”
Hứa Du Nhu cảm kích, chỉ là bỗng nhiên lại nói năng hơi lộn xộn.
Mười hai giờ đêm.
[ Nửa đêm ký chủ ngắm cảnh trên ban công, thật không đứng đắn, hào quang phản diện +30 điểm! ]
[ Độ hảo cảm của Hứa Du Nhu đối với ký chủ +3, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại là 82 (tình cảm sâu đậm) ]
Vương Chấn Hưng nhận được tin nhắn hệ thống nhắc nhở.
Mười hai giờ rưỡi sáng.
Vương Chấn Hưng lái chiếc Bentley xuất phát, chở theo Hứa Du Nhu chạy đến trạm phía bắc Thanh Linh.
Một giờ sáng thì đến nơi.
Cửa ra của trạm phía bắc mở rộng, có rất nhiều du khách từ bên trong đi ra.
Vương Chấn Hưng và Hứa Du Nhu đợi ở cạnh cửa ra.
Một hai phút sau, một thiếu niên tuấn mỹ phong trần mệt mỏi xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
“Tiểu Dật, con bình an quay về thật tốt quá!” Hứa Du Nhu có chút kích động.
“Mẹ, con nhớ mẹ quá đi!” Tần Dật cũng kích động như vậy.
Ba của Tần Dật, đã mất trước khi hắn ta ra đời rồi.
Một mình Hứa Du Nhu nuôi nấng Tần Dật đến lớn, tình cảm của hai mẹ con đương nhiên không cần phải nói nhiều.
“Mẹ, hơn một năm này, mẹ sống có tốt không? Cái tên Hàn Kiệt đó có tìm mẹ gây phiền phức không?” Tần Dật hỏi.
“Có gây phiền phức một khoảng thời gian, nhưng mà cũng may nhờ có chú Vương của con, Tiểu Dật, trong khoảng thời gian con mất tích mẹ sống cũng ổn lắm.” Khóe miệng Hứa Du Nhu chứa ý cười, có ngọt ngào, có hạnh phúc.
Tần Dật vui vẻ yên tâm gật đầu, nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Hứa Du Nhu có chút khác thường: “Mẹ, sao mặt mẹ lại hơi đỏ vậy? Không khỏe sao?”
Hứa Du Nhu giật mình, che che gương mặt có chút nóng, sau đó mới nói với Tần Dật: “Không có không khỏe, chỉ là thấy con trở về, có hơi kích động thôi.”
Nói xong, không chút dấu vết liếc nhìn Vương Chấn Hưng bên cạnh một cái.
“Trễ lắm rồi, về trước đi, mẹ con hai người muốn nói gì, sau này vẫn còn nhiều thời gian để nói.” Vương Chấn Hưng sợ Hứa Du Nhu lỡ miệng nói ra gì đó, nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
Nghe Vương Chấn Hưng nói, Tần Dật theo bản năng nhìn về phía hắn.
Hơn một năm không gặp, phong thái của chú Vương vẫn như xưa, vẫn tràn trề sức quyến rũ của đàn ông như cũ.
Chỉ là không biết vì sao, giờ phút này Tần Dật nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút cảm giác chán ghét kì lạ.
Mà Vương Chấn Hưng nhìn Tần Dật, trong lòng cũng là cảm giác giống vậy.
Hai người một người là vai chính, một người là phản diện, giống như thiên địch vậy.
Vương Chấn Hưng biết nguyên nhân, vẻ mặt vẫn như thường.
Tần Dật lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, suy nghĩ một chút, chỉ có thể cho là, cảm thấy mẹ và chú Vương có chút thân thiết, nên bản thân mới có cảm xúc như vậy.
Trên chiếc Bentley.
Vương Chấn Hưng làm tài xế.
Hứa Du Nhu và con trai Tần Dật ngồi ở ghế sau nói chuyện, hỏi những việc mà thằng bé đã trải qua trong hơn một năm này.
Tần Dật trả lời rằng mình sống hơn một năm ở trong một sơn thôn nhỏ yên bình.
Hứa Du Nhu nghe xong, không hề nghi ngờ gì.
Vương Chấn Hưng biết rõ Tần Dật đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần.
“Mẹ, cuộc sống hiện giờ của mẹ thế nào?” Tần Dật hỏi lại.
“Sau khi con rời khỏi Thanh Linh, công ty quần áo của mẹ kinh doanh không được tốt, sau đó đóng cửa luôn, tiếp đó nữa mẹ mở một tiệm trái cây để kiếm sống, nhưng mà một thời gian trước vì vấn đề kinh doanh nên đóng cửa rồi, hiện tại vẫn chưa có công việc gì.”
Hứa Du Nhu trả lời câu hỏi của con trai, cố ý không nhắc đến việc Hàn Kiệt chĩa mũi nhọn vào công ty quần áo và tiệm trái cây, để tránh con trai căm ghét, tìm người ta trả thù.
Thế lực nhà họ Hàn rất lớn, Tần Dật làm sao có thể đấu lại?
Tần Dật nghe mẹ giải thích, sắc mặt biến đổi, nhưng không nói chuyện.
Nửa tiếng sau, ba người đã đến nhà của Hứa Du Nhu tại tiểu khu.
“Mẹ, mẹ vẫn luôn ở trong căn nhà cũ kỹ này sao?”
Tần Dật bước vào nhà, nhìn thấy các thiết bị lắp đặt không hợp thời ở xung quanh thì lập tức nhíu mày, còn vô thức nhìn Vương Chấn Hưng, đáy mắt hơi có chút không vừa lòng.
Có điều con trai bình an trở về, chung quy cũng là một chuyện vui.
“Tiểu Dật lớn rồi, không thể mỗi ngày đều ở lì trong nhà, chắc chắn sẽ có cơ hội, cùng lắm thì ra ngoài ăn cơm thôi?” Hứa Du Nhu nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
“Nói cũng đúng, Tiểu Dật bỏ phí hơn một năm, chắc cũng không còn cách nào đi học được nữa, bây giờ nó tròn mười tám tuổi, tôi nghĩ có thể tìm cho nó một công việc để làm rồi.” Vương Chấn Hưng đề nghị nói.
“Nhưng Tiểu Dật không có bằng cấp gì cả, có thể làm được gì?” Hứa Du Nhu rầu rĩ.
“Chuyện việc làm cứ giao cho tôi sắp xếp, bây giờ nó vẫn còn trẻ, cần phải tôi luyện tốt một chút, không có bằng cấp vẫn có thể thành tài như thường.” Vương Chấn Hưng nói.
“Thật… Thật sự là… Làm phiền… Phiền cậu rồi.”
Hứa Du Nhu cảm kích, chỉ là bỗng nhiên lại nói năng hơi lộn xộn.
Mười hai giờ đêm.
[ Nửa đêm ký chủ ngắm cảnh trên ban công, thật không đứng đắn, hào quang phản diện +30 điểm! ]
[ Độ hảo cảm của Hứa Du Nhu đối với ký chủ +3, tổng điểm độ hảo cảm hiện tại là 82 (tình cảm sâu đậm) ]
Vương Chấn Hưng nhận được tin nhắn hệ thống nhắc nhở.
Mười hai giờ rưỡi sáng.
Vương Chấn Hưng lái chiếc Bentley xuất phát, chở theo Hứa Du Nhu chạy đến trạm phía bắc Thanh Linh.
Một giờ sáng thì đến nơi.
Cửa ra của trạm phía bắc mở rộng, có rất nhiều du khách từ bên trong đi ra.
Vương Chấn Hưng và Hứa Du Nhu đợi ở cạnh cửa ra.
Một hai phút sau, một thiếu niên tuấn mỹ phong trần mệt mỏi xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
“Tiểu Dật, con bình an quay về thật tốt quá!” Hứa Du Nhu có chút kích động.
“Mẹ, con nhớ mẹ quá đi!” Tần Dật cũng kích động như vậy.
Ba của Tần Dật, đã mất trước khi hắn ta ra đời rồi.
Một mình Hứa Du Nhu nuôi nấng Tần Dật đến lớn, tình cảm của hai mẹ con đương nhiên không cần phải nói nhiều.
“Mẹ, hơn một năm này, mẹ sống có tốt không? Cái tên Hàn Kiệt đó có tìm mẹ gây phiền phức không?” Tần Dật hỏi.
“Có gây phiền phức một khoảng thời gian, nhưng mà cũng may nhờ có chú Vương của con, Tiểu Dật, trong khoảng thời gian con mất tích mẹ sống cũng ổn lắm.” Khóe miệng Hứa Du Nhu chứa ý cười, có ngọt ngào, có hạnh phúc.
Tần Dật vui vẻ yên tâm gật đầu, nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Hứa Du Nhu có chút khác thường: “Mẹ, sao mặt mẹ lại hơi đỏ vậy? Không khỏe sao?”
Hứa Du Nhu giật mình, che che gương mặt có chút nóng, sau đó mới nói với Tần Dật: “Không có không khỏe, chỉ là thấy con trở về, có hơi kích động thôi.”
Nói xong, không chút dấu vết liếc nhìn Vương Chấn Hưng bên cạnh một cái.
“Trễ lắm rồi, về trước đi, mẹ con hai người muốn nói gì, sau này vẫn còn nhiều thời gian để nói.” Vương Chấn Hưng sợ Hứa Du Nhu lỡ miệng nói ra gì đó, nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
Nghe Vương Chấn Hưng nói, Tần Dật theo bản năng nhìn về phía hắn.
Hơn một năm không gặp, phong thái của chú Vương vẫn như xưa, vẫn tràn trề sức quyến rũ của đàn ông như cũ.
Chỉ là không biết vì sao, giờ phút này Tần Dật nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút cảm giác chán ghét kì lạ.
Mà Vương Chấn Hưng nhìn Tần Dật, trong lòng cũng là cảm giác giống vậy.
Hai người một người là vai chính, một người là phản diện, giống như thiên địch vậy.
Vương Chấn Hưng biết nguyên nhân, vẻ mặt vẫn như thường.
Tần Dật lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, suy nghĩ một chút, chỉ có thể cho là, cảm thấy mẹ và chú Vương có chút thân thiết, nên bản thân mới có cảm xúc như vậy.
Trên chiếc Bentley.
Vương Chấn Hưng làm tài xế.
Hứa Du Nhu và con trai Tần Dật ngồi ở ghế sau nói chuyện, hỏi những việc mà thằng bé đã trải qua trong hơn một năm này.
Tần Dật trả lời rằng mình sống hơn một năm ở trong một sơn thôn nhỏ yên bình.
Hứa Du Nhu nghe xong, không hề nghi ngờ gì.
Vương Chấn Hưng biết rõ Tần Dật đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần.
“Mẹ, cuộc sống hiện giờ của mẹ thế nào?” Tần Dật hỏi lại.
“Sau khi con rời khỏi Thanh Linh, công ty quần áo của mẹ kinh doanh không được tốt, sau đó đóng cửa luôn, tiếp đó nữa mẹ mở một tiệm trái cây để kiếm sống, nhưng mà một thời gian trước vì vấn đề kinh doanh nên đóng cửa rồi, hiện tại vẫn chưa có công việc gì.”
Hứa Du Nhu trả lời câu hỏi của con trai, cố ý không nhắc đến việc Hàn Kiệt chĩa mũi nhọn vào công ty quần áo và tiệm trái cây, để tránh con trai căm ghét, tìm người ta trả thù.
Thế lực nhà họ Hàn rất lớn, Tần Dật làm sao có thể đấu lại?
Tần Dật nghe mẹ giải thích, sắc mặt biến đổi, nhưng không nói chuyện.
Nửa tiếng sau, ba người đã đến nhà của Hứa Du Nhu tại tiểu khu.
“Mẹ, mẹ vẫn luôn ở trong căn nhà cũ kỹ này sao?”
Tần Dật bước vào nhà, nhìn thấy các thiết bị lắp đặt không hợp thời ở xung quanh thì lập tức nhíu mày, còn vô thức nhìn Vương Chấn Hưng, đáy mắt hơi có chút không vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.