Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao
Chương 11: Hợp đồng
Lĩnh Nguyệt
06/01/2023
Tư Đồ Hạo đang ở tầng bốn toà nhà cũ, thấy bóng Dạ Mạn thì đứng phắt dậy.
Dạ Mạn lấy chìa khoá ra, vờ như không nhìn thấy.
“Cậu ăn gì chưa?” Tư Đồ Hạo thấy Dạ Mạn trông mệt mỏi thế nên lo lắng lắm.
Dạ Mạn ngước mắt bảo: “Có gì không? Không có gì mình đóng cửa đây.”
Tư Đồ Hạo vội vã chen ngang giữa cửa: “Cậu không định tiếp tục ở đây đó chứ?”
“Mình ở đâu cậu không cần lo, mình mệt rồi!” Dạ Mạn xé tờ rơi dán trên cửa đi, đóng cửa lại.
Tiếng Tư Đồ Hạo phía sau vọng tới, Dạ Mạn bịt tai tựa vào cửa, chầm chậm ngồi xuống… dáng người yếu ớt áp sát cửa, ngồi xuống đất, ánh nhìn dần mờ đi, nước mắt rưng rưng không ngưng được.
Thất tình, nhà ma, hung thủ… mọi thứ đều xảy đến quá đột ngột, khiến người ta không kịp trở tay! Rốt cuộc nó đã gây hiềm khích với thánh thần nào mà lại xui xẻo tới vậy!
Nó nhớ ba mẹ quá…
“Cộc cộc cộc, Dạ Mạn, mở cửa đi, cậu không ở đây được đâu! Cậu không mở cửa là mình ở ngoài này hoài luôn đó!”
Dạ Mạn vờ như không nghe thấy, nó lau nước mắt rồi đứng dậy, nó không muốn ở lại căn hộ này một phút một giây nào nữa! Nó phải đi thôi, đi khỏi căn nhà quỷ ám này!
Dạ mạn cuộn tờ giấy trong tay lại, vứt nó vào thùng rác, đang định sắp xếp đồ đạc, nhưng cuộn giấy đó lại cứ không chịu vào trong thùng rác mà lại rơi ra sàn.
Dạ Mạn đi tới nhặt nó lên, mắt nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên đó, thông báo tuyển dụng, bao ăn bao ở!
Yêu cầu: Nữ, 20-25 tuổi, tốt nghiệp đại học chuyên ngành, hình ảnh, khí chất tốt…
Nội dung công việc: Giúp đỡ quản gia thực hiện công việc vệ sinh hằng ngày.
Dạ Mạn vội vã lấy điện thoại gọi đi, đúng là trời không tuyệt đường người ta, không ngờ lại có công việc kiểu này thật, Dạ Mạn cầm túi mở cửa nhà.
Tư Đồ Hạo cản đường nó: “Dạ Mạn, cậu đi đâu vậy?”
Dạ Mạn đẩy cánh tay Tư Đồ Hạo, nhấn mạnh: “Tư Đồ Hạo, cậu có biết là mọi thứ cậu làm bây giờ đang vượt quá mối quan hệ bạn bè bình thường không?”
Tư Đồ Hạo vô tội chớp mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó, chỉ đành cười gượng gạo.
“Ấy, cậu đừng hiểu lầm, Châu Mẫn Na với mình chỉ là bạn bè thôi, mình còn độc thân mà, huống hồ gì mình cũng chỉ coi cậu là bạn bè bình thường thôi, bạn tốt gặp khó khăn thì mình phải quan tâm chứ?”
Dạ Mạn lại lần nữa quan sát cậu bạn cũ, nó nhạy cảm quá rồi sao? Cũng phải, sao mà Tư Đồ Hạo lại thích nó được.
“Làm mình hết hồn, hôm qua cậu không chịu về mà ở lại dưới lầu, hôm nay lại canh trước cửa, mình còn tưởng… không sao đâu, không việc gì nữa rồi.”
Tư Đồ Hạo đi theo Dạ Mạn xuống lầu: “Mình xin nghỉ việc rồi, chuẩn bị mở văn phòng thám tử.”
Dạ Mạn khựng bước, nghiêng người tỏ vẻ kinh ngạc: “Nghỉ việc? Cậu không làm cảnh sát nữa sao?”
“À, mình tìm được chỗ để mở văn phòng thám tử rồi.”
Dạ Mạn vỗ vào cánh tay Tư Đồ Hạo: “Cậu không có ấm đầu đấy chứ, sao lại không làm cảnh sát nữa, công việc tốt thế mà, nghĩ linh tinh thật đấy!”
Tư Đồ Hạo hít sâu một hơi: “Mình không muốn làm nữa từ lâu rồi, làm cảnh sát chán quá, làm thám tử ngầu hơn!”
Dạ Mạn lắc đầu: “Cậu tuỳ hứng ghê!”
Tư Đồ Hạo đi cạnh Dạ Mạn, lên tiếng đề nghị: “Nói chuyện chính đi, Dạ Mạn, cậu giúp mình được không? Thời gian đầu mình chưa có vốn liếng gì, cũng khó thuê người, bên phía Cục Cảnh sát vẫn cần giải quyết thủ tục, chỉ đành nhờ cậu để mắt giúp, tuy là không trả được bao nhiêu lương, nhưng mà có thể cung cấp chỗ ở, Dạ Mạn, coi như mình năn nỉ cậu đó được không, tới giúp mình đi.”
Dạ Mạn lại khựng bước, nghiêm túc nhìn cậu trai trước mắt, cái thằng nhóc Tư Đồ Hạo này đang cố ý giúp nó giải quyết vấn đề chỗ ở đấy hả?
Nhìn đâu có giống dân thiếu tiền đâu, chắc chắn là tại nó không có chỗ ở nên cậu mới giúp nó.
“Để mình cân nhắc đã.” Dạ Mạn trả lời rồi chạy về phía trạm xe buýt.
Tư Đồ Hạo nhìn theo bóng người đang xa dần, cười nhe hàm răng trắng, trông tướng chạy của Dạ Mạn đáng yêu ghê.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Dạ Mạn ngồi xe buýt đi tới chỗ môi giới, tuy đề nghị của Tư Đồ Hạo rất tốt nhưng nó cứ thấy Tư Đồ Hạo cố tình gợi ý kiểu gì ấy.
Chỗ Trương Phong Nam ở thì lại toàn đàn ông sống cùng, một đứa con gái như nó ở cùng cả đám con trai không được ổn cho lắm.
Nó không muốn đến căn nhà ở ghép của Trương Phong Nam, cũng không muốn ở 402, chỉ đành nhờ vào công việc này thôi.
Dạ Mạn xuống xe buýt, đứng trước trung tâm giới thiệu việc làm, nó nghiêng đầu quan sát, đây là một công ty giúp việc quy mô lớn, lại còn mở rất nhiều chi nhánh, chắc là sẽ đàng hoàng.
Dạ Mạn hít sâu một hơi rồi đi vào công ty.
Nhân viên trong công ty nhiệt tình giải thích cho nó hiểu, Dạ Mạn càng thấy hứng thú với công việc này hơn, đầu tiên là giải quyết được vấn đề lớn về cái ăn chỗ ở, còn không cần làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, công việc mỗi ngày tám tiếng khiến người ta mê mẩn.
Nghĩ đến tình cảnh của mình, Dạ Mạn lại không ngần ngại đặt bút ký hợp đồng.
Bầu trời âm u đổ mưa lất phất, Dạ Mạn đã quên mất một việc quan trọng.
Nó đứng ở trạm xe buýt đợi xe, điện thoại trong túi rung lên.
Dạ Mạn chưa kịp nhìn đã vội vã nghe máy.
“Alo…”
“Tới đâu rồi con? Ba mày đang định ra trạm xe đón mày đấy.”
Nghe thấy giọng mẹ, Dạ Mạn mới sực nhớ ra, ơ sao mẹ lại gọi điện nhỉ? Ôi trời, thôi xong, đáng lẽ giờ này nó phải ở trên xe lửa rồi mới phải!
Ban đầu định sáng sớm ra gọi điện cho ba thông báo tình hình, ai ngờ tối qua xảy ra chuyện lại quên sạch.
“Alo, Mạn Mạn, nghe mẹ nói không, tới đâu rồi con?”
Dạ Mạn khóc không ra nước mắt, lí nhí nói: “Mẹ à, gì ấy nhỉ… hôm nay mẹ không tới trường ạ?”
“À, không, con trai nhà ông Lý mai phải đi công tác, mẹ với ông Lý mới bàn cho hai đứa gặp nhau trưa nay.”
Nghe thấy giọng mẹ, Dạ Mạn càng không biết nên nói gì.
“À, mẹ à… con…”
Mẹ ngắt ngang lời nói ấp úng của nó, nóng nảy bảo: “Cái gì mà ấp a ấp úng thế, con chả phải lo gì cả, mẹ chuẩn bị quần áo giày dép cho mày cả rồi, về tới thay đồ là đi ngay.”
Dạ Mạn sặc sụa, ho khan mấy tiếng.
“Mạn Mạn, sao thế con? Cảm rồi à? Này ông Dạ, mau nấu nước gừng đi.”
Nghe thấy giọng mẹ, Dạ Mạn không kiềm được nước mắt, nó thì ở đây làm càn, ba mẹ chỉ cần nghe một tiếng ho của nó là đã lo lắng tới mức này…
Giờ nó phải làm gì đây, làm sao để nói là mình đã tự ý quyết định?
“Mạn Mạn, Mạn Mạn, nghe mẹ nói không?”
Dạ Mạn nhíu mày, mở đoạn ghi chép lý do đã soạn sẵn từ trước, may là nó đã thực hiện “kế hoạch B” để đề phòng xui rủi, nhưng mà giờ lại ngặt nỗi không đúng lúc tí nào.
Dạ Mạn vốn định nói với ba trước, bảo ba nhắn với mẹ, ai ngờ lường trước ngó sau cho đã rồi lại rơi vào tình huống tệ hại nhất. Hết cách, không dây dưa được nửa, chỉ đành nói thế này thôi, còn không nói thì mai mốt lại càng khó mà lường được hậu quả!
Mẹ, con không có đang trên xe lửa, con ở lại Thủ đô rồi, không về nữa…”
“Mạn Mạn, con nói gì thế?”
Giọng nói chất vấn khó tin của mẹ văng vẳng bên tai, Dạ Mạn nuốt nước bọt, nhanh chóng tiếp tục.
“Con quyết định thuê nhà ở đây, làm việc mà con thích, mấy ngày này con sẽ không gọi điện nữa, cũng không nghe máy nữa, mọi thứ vẫn ổn cả, ba mẹ yên tâm.” Dạ Mạn cúp máy luôn cái rụp.
Mưa rơi tí tách, rơi trên mặt đường đá xám, Dạ Mạn nhấn nút tắt máy, mắt đỏ ngầu, nó nhớ ba mẹ quá…
Dạ Mạn đứng bên đường khóc hồi lâu, trong lòng day dứt khó chịu, cứ nghĩ tới bây giờ bố mẹ đang rầu rĩ, nó lại thấy cắn rứt hơn!
Nó thật là bất hiếu, chỉ biết tự nhủ tìm ra được Nghiên Hy rồi sẽ thành thật kể hết với ba mẹ…
Xe buýt số 33 trờ tới, Dạ Mạn lau nước mắt bước lên xe.
Chiếc xe vắng tanh chầm chậm lái bon bon trên đường, Dạ Mạn lạc lõng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời sau mưa thoáng đãng, hơi đất bốc lên nhắc nhở nó không được nản lòng, nhất là vào lúc then chốt thế này.
Dạ mạn lấy khăn giấy ra xì mũi, tay kia thì móc điện thoại ra, tắt máy cũng được một lúc rồi, chắc ba mẹ không gọi lại nữa đâu…
Vừa mở máy chưa được mấy giây thì đã có một tràn tiếng thông báo, mẹ gửi mấy tin nhắn tới, Dạ Mạn không dám mở ra đọc, sợ đọc xong sẽ không nhịn được mà bật khóc, nó nhìn chăm chăm vào ảnh đại diện của mẹ một lúc rồi lướt tin nhắn đi. Đang định cất điện thoại vào thì để ý thấy vài mẩu tin nhắn chưa đọc.
“[Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ vệ sinh Thanh Chính] Chào cô Dạ Mạn…”
Dạ Mạn khựng lại, ấn vào thông báo tin nhắn.
“[Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ vệ sinh Thanh Chính] Chào cô Dạ Mạn, điện thoại của cô tắt máy nên bên tôi chỉ đành nhắn tin, chuyện là thế này, chủ nhà đột nhiên ngã bệnh rồi, chúng tôi mong cô có thể làm việc luôn trong hôm nay, cô thấy có được không? Nếu xem được tin nhắn vui lòng nhanh chóng gọi lại cho chúng tôi, cảm ơn cô”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Dạ Mạn quay lại giao diện gọi điện, cầm lấy danh thiếp, nhanh chóng gọi đi.
Nhân viên bắt máy giải thích tình hình, Dạ Mạn gật đầu trả lời đồng ý.
Dạ Mạn cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài, cũng ổn, thế thì có thể giải quyết được ngay vấn đề chỗ ở rồi, trông có vẻ là “trời không tuyệt đường ai” thật.
“Xe đã tới trạm Hương Thuỷ.” Dạ Mạn nghe thấy thông báo tới trạm, vội vã xuống xe, xe hơi đón nó đang trên đường tới, nó phải tranh thủ thời gian dọn dẹp hành lý.
Dạ Mạn đi vào khu chung cư, leo lên cầu thang, dừng một lúc ở tầng bốn, nhìn vào phòng 401 kế bên, vội vã lấy chìa khoá ra.
Trong nhà có hai người chết, nhà bên cạnh còn có ma, nó không muốn ở lại cái chỗ quái quỷ này thêm một giây một phút nào, phải mau chóng rời khỏi thôi!
Dạ Mạn nhanh chóng vào nhà, loay hoay thu dọn đồ đạc, dọn một hồi lại nghe rét căm sống lưng!
Sao lại lạnh nữa rồi?
Dạ Mạn khựng tay lại, quay đầu nhìn điều hoà, cái điều hoà vẫn đang yên ắng.
Có bật điều hoà đâu, chẳng lẽ nó cảm rồi sao, hay là trải qua nhiều chuyện quá nên sinh ảo giác rồi? Thôi bỏ đi, mau thu xếp thôi, Dạ Mạn lại tăng tốc, nhét đại nhét đùa mọi thứ trong tay vào vali.
Gió lạnh bỗng chốc thổi qua, Dạ Mạn đứng yên tại chỗ.
Không đúng! Có chuyện rồi, rất không ổn!
Một giây, hai giây, ba giây…
Luồng hơi lạnh từng bước ép sát, Dạ Mạn nổi hết cả da gà.
Không sợ, không gì phải sợ, Dạ Mạn trấn tĩnh lại, dốc hết can đảm quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tâm Lan, nó sợ đến ngã lăn ra đất.
Thẩm Tâm Lan, sao lại là chị ta, sao chị ta lại tới nữa! Rõ ràng đang đóng cửa mà… Á, thôi xong! Dạ Mạn nhớ lại chuyện hôm đó gặp phải, mặt bỗng trắng bệch như tờ giấy.
Trên đời thật sự có ma!
Dạ Mạn lấy chìa khoá ra, vờ như không nhìn thấy.
“Cậu ăn gì chưa?” Tư Đồ Hạo thấy Dạ Mạn trông mệt mỏi thế nên lo lắng lắm.
Dạ Mạn ngước mắt bảo: “Có gì không? Không có gì mình đóng cửa đây.”
Tư Đồ Hạo vội vã chen ngang giữa cửa: “Cậu không định tiếp tục ở đây đó chứ?”
“Mình ở đâu cậu không cần lo, mình mệt rồi!” Dạ Mạn xé tờ rơi dán trên cửa đi, đóng cửa lại.
Tiếng Tư Đồ Hạo phía sau vọng tới, Dạ Mạn bịt tai tựa vào cửa, chầm chậm ngồi xuống… dáng người yếu ớt áp sát cửa, ngồi xuống đất, ánh nhìn dần mờ đi, nước mắt rưng rưng không ngưng được.
Thất tình, nhà ma, hung thủ… mọi thứ đều xảy đến quá đột ngột, khiến người ta không kịp trở tay! Rốt cuộc nó đã gây hiềm khích với thánh thần nào mà lại xui xẻo tới vậy!
Nó nhớ ba mẹ quá…
“Cộc cộc cộc, Dạ Mạn, mở cửa đi, cậu không ở đây được đâu! Cậu không mở cửa là mình ở ngoài này hoài luôn đó!”
Dạ Mạn vờ như không nghe thấy, nó lau nước mắt rồi đứng dậy, nó không muốn ở lại căn hộ này một phút một giây nào nữa! Nó phải đi thôi, đi khỏi căn nhà quỷ ám này!
Dạ mạn cuộn tờ giấy trong tay lại, vứt nó vào thùng rác, đang định sắp xếp đồ đạc, nhưng cuộn giấy đó lại cứ không chịu vào trong thùng rác mà lại rơi ra sàn.
Dạ Mạn đi tới nhặt nó lên, mắt nhìn chăm chăm vào dòng chữ trên đó, thông báo tuyển dụng, bao ăn bao ở!
Yêu cầu: Nữ, 20-25 tuổi, tốt nghiệp đại học chuyên ngành, hình ảnh, khí chất tốt…
Nội dung công việc: Giúp đỡ quản gia thực hiện công việc vệ sinh hằng ngày.
Dạ Mạn vội vã lấy điện thoại gọi đi, đúng là trời không tuyệt đường người ta, không ngờ lại có công việc kiểu này thật, Dạ Mạn cầm túi mở cửa nhà.
Tư Đồ Hạo cản đường nó: “Dạ Mạn, cậu đi đâu vậy?”
Dạ Mạn đẩy cánh tay Tư Đồ Hạo, nhấn mạnh: “Tư Đồ Hạo, cậu có biết là mọi thứ cậu làm bây giờ đang vượt quá mối quan hệ bạn bè bình thường không?”
Tư Đồ Hạo vô tội chớp mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó, chỉ đành cười gượng gạo.
“Ấy, cậu đừng hiểu lầm, Châu Mẫn Na với mình chỉ là bạn bè thôi, mình còn độc thân mà, huống hồ gì mình cũng chỉ coi cậu là bạn bè bình thường thôi, bạn tốt gặp khó khăn thì mình phải quan tâm chứ?”
Dạ Mạn lại lần nữa quan sát cậu bạn cũ, nó nhạy cảm quá rồi sao? Cũng phải, sao mà Tư Đồ Hạo lại thích nó được.
“Làm mình hết hồn, hôm qua cậu không chịu về mà ở lại dưới lầu, hôm nay lại canh trước cửa, mình còn tưởng… không sao đâu, không việc gì nữa rồi.”
Tư Đồ Hạo đi theo Dạ Mạn xuống lầu: “Mình xin nghỉ việc rồi, chuẩn bị mở văn phòng thám tử.”
Dạ Mạn khựng bước, nghiêng người tỏ vẻ kinh ngạc: “Nghỉ việc? Cậu không làm cảnh sát nữa sao?”
“À, mình tìm được chỗ để mở văn phòng thám tử rồi.”
Dạ Mạn vỗ vào cánh tay Tư Đồ Hạo: “Cậu không có ấm đầu đấy chứ, sao lại không làm cảnh sát nữa, công việc tốt thế mà, nghĩ linh tinh thật đấy!”
Tư Đồ Hạo hít sâu một hơi: “Mình không muốn làm nữa từ lâu rồi, làm cảnh sát chán quá, làm thám tử ngầu hơn!”
Dạ Mạn lắc đầu: “Cậu tuỳ hứng ghê!”
Tư Đồ Hạo đi cạnh Dạ Mạn, lên tiếng đề nghị: “Nói chuyện chính đi, Dạ Mạn, cậu giúp mình được không? Thời gian đầu mình chưa có vốn liếng gì, cũng khó thuê người, bên phía Cục Cảnh sát vẫn cần giải quyết thủ tục, chỉ đành nhờ cậu để mắt giúp, tuy là không trả được bao nhiêu lương, nhưng mà có thể cung cấp chỗ ở, Dạ Mạn, coi như mình năn nỉ cậu đó được không, tới giúp mình đi.”
Dạ Mạn lại khựng bước, nghiêm túc nhìn cậu trai trước mắt, cái thằng nhóc Tư Đồ Hạo này đang cố ý giúp nó giải quyết vấn đề chỗ ở đấy hả?
Nhìn đâu có giống dân thiếu tiền đâu, chắc chắn là tại nó không có chỗ ở nên cậu mới giúp nó.
“Để mình cân nhắc đã.” Dạ Mạn trả lời rồi chạy về phía trạm xe buýt.
Tư Đồ Hạo nhìn theo bóng người đang xa dần, cười nhe hàm răng trắng, trông tướng chạy của Dạ Mạn đáng yêu ghê.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Dạ Mạn ngồi xe buýt đi tới chỗ môi giới, tuy đề nghị của Tư Đồ Hạo rất tốt nhưng nó cứ thấy Tư Đồ Hạo cố tình gợi ý kiểu gì ấy.
Chỗ Trương Phong Nam ở thì lại toàn đàn ông sống cùng, một đứa con gái như nó ở cùng cả đám con trai không được ổn cho lắm.
Nó không muốn đến căn nhà ở ghép của Trương Phong Nam, cũng không muốn ở 402, chỉ đành nhờ vào công việc này thôi.
Dạ Mạn xuống xe buýt, đứng trước trung tâm giới thiệu việc làm, nó nghiêng đầu quan sát, đây là một công ty giúp việc quy mô lớn, lại còn mở rất nhiều chi nhánh, chắc là sẽ đàng hoàng.
Dạ Mạn hít sâu một hơi rồi đi vào công ty.
Nhân viên trong công ty nhiệt tình giải thích cho nó hiểu, Dạ Mạn càng thấy hứng thú với công việc này hơn, đầu tiên là giải quyết được vấn đề lớn về cái ăn chỗ ở, còn không cần làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, công việc mỗi ngày tám tiếng khiến người ta mê mẩn.
Nghĩ đến tình cảnh của mình, Dạ Mạn lại không ngần ngại đặt bút ký hợp đồng.
Bầu trời âm u đổ mưa lất phất, Dạ Mạn đã quên mất một việc quan trọng.
Nó đứng ở trạm xe buýt đợi xe, điện thoại trong túi rung lên.
Dạ Mạn chưa kịp nhìn đã vội vã nghe máy.
“Alo…”
“Tới đâu rồi con? Ba mày đang định ra trạm xe đón mày đấy.”
Nghe thấy giọng mẹ, Dạ Mạn mới sực nhớ ra, ơ sao mẹ lại gọi điện nhỉ? Ôi trời, thôi xong, đáng lẽ giờ này nó phải ở trên xe lửa rồi mới phải!
Ban đầu định sáng sớm ra gọi điện cho ba thông báo tình hình, ai ngờ tối qua xảy ra chuyện lại quên sạch.
“Alo, Mạn Mạn, nghe mẹ nói không, tới đâu rồi con?”
Dạ Mạn khóc không ra nước mắt, lí nhí nói: “Mẹ à, gì ấy nhỉ… hôm nay mẹ không tới trường ạ?”
“À, không, con trai nhà ông Lý mai phải đi công tác, mẹ với ông Lý mới bàn cho hai đứa gặp nhau trưa nay.”
Nghe thấy giọng mẹ, Dạ Mạn càng không biết nên nói gì.
“À, mẹ à… con…”
Mẹ ngắt ngang lời nói ấp úng của nó, nóng nảy bảo: “Cái gì mà ấp a ấp úng thế, con chả phải lo gì cả, mẹ chuẩn bị quần áo giày dép cho mày cả rồi, về tới thay đồ là đi ngay.”
Dạ Mạn sặc sụa, ho khan mấy tiếng.
“Mạn Mạn, sao thế con? Cảm rồi à? Này ông Dạ, mau nấu nước gừng đi.”
Nghe thấy giọng mẹ, Dạ Mạn không kiềm được nước mắt, nó thì ở đây làm càn, ba mẹ chỉ cần nghe một tiếng ho của nó là đã lo lắng tới mức này…
Giờ nó phải làm gì đây, làm sao để nói là mình đã tự ý quyết định?
“Mạn Mạn, Mạn Mạn, nghe mẹ nói không?”
Dạ Mạn nhíu mày, mở đoạn ghi chép lý do đã soạn sẵn từ trước, may là nó đã thực hiện “kế hoạch B” để đề phòng xui rủi, nhưng mà giờ lại ngặt nỗi không đúng lúc tí nào.
Dạ Mạn vốn định nói với ba trước, bảo ba nhắn với mẹ, ai ngờ lường trước ngó sau cho đã rồi lại rơi vào tình huống tệ hại nhất. Hết cách, không dây dưa được nửa, chỉ đành nói thế này thôi, còn không nói thì mai mốt lại càng khó mà lường được hậu quả!
Mẹ, con không có đang trên xe lửa, con ở lại Thủ đô rồi, không về nữa…”
“Mạn Mạn, con nói gì thế?”
Giọng nói chất vấn khó tin của mẹ văng vẳng bên tai, Dạ Mạn nuốt nước bọt, nhanh chóng tiếp tục.
“Con quyết định thuê nhà ở đây, làm việc mà con thích, mấy ngày này con sẽ không gọi điện nữa, cũng không nghe máy nữa, mọi thứ vẫn ổn cả, ba mẹ yên tâm.” Dạ Mạn cúp máy luôn cái rụp.
Mưa rơi tí tách, rơi trên mặt đường đá xám, Dạ Mạn nhấn nút tắt máy, mắt đỏ ngầu, nó nhớ ba mẹ quá…
Dạ Mạn đứng bên đường khóc hồi lâu, trong lòng day dứt khó chịu, cứ nghĩ tới bây giờ bố mẹ đang rầu rĩ, nó lại thấy cắn rứt hơn!
Nó thật là bất hiếu, chỉ biết tự nhủ tìm ra được Nghiên Hy rồi sẽ thành thật kể hết với ba mẹ…
Xe buýt số 33 trờ tới, Dạ Mạn lau nước mắt bước lên xe.
Chiếc xe vắng tanh chầm chậm lái bon bon trên đường, Dạ Mạn lạc lõng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời sau mưa thoáng đãng, hơi đất bốc lên nhắc nhở nó không được nản lòng, nhất là vào lúc then chốt thế này.
Dạ mạn lấy khăn giấy ra xì mũi, tay kia thì móc điện thoại ra, tắt máy cũng được một lúc rồi, chắc ba mẹ không gọi lại nữa đâu…
Vừa mở máy chưa được mấy giây thì đã có một tràn tiếng thông báo, mẹ gửi mấy tin nhắn tới, Dạ Mạn không dám mở ra đọc, sợ đọc xong sẽ không nhịn được mà bật khóc, nó nhìn chăm chăm vào ảnh đại diện của mẹ một lúc rồi lướt tin nhắn đi. Đang định cất điện thoại vào thì để ý thấy vài mẩu tin nhắn chưa đọc.
“[Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ vệ sinh Thanh Chính] Chào cô Dạ Mạn…”
Dạ Mạn khựng lại, ấn vào thông báo tin nhắn.
“[Công ty trách nhiệm hữu hạn dịch vụ vệ sinh Thanh Chính] Chào cô Dạ Mạn, điện thoại của cô tắt máy nên bên tôi chỉ đành nhắn tin, chuyện là thế này, chủ nhà đột nhiên ngã bệnh rồi, chúng tôi mong cô có thể làm việc luôn trong hôm nay, cô thấy có được không? Nếu xem được tin nhắn vui lòng nhanh chóng gọi lại cho chúng tôi, cảm ơn cô”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Dạ Mạn quay lại giao diện gọi điện, cầm lấy danh thiếp, nhanh chóng gọi đi.
Nhân viên bắt máy giải thích tình hình, Dạ Mạn gật đầu trả lời đồng ý.
Dạ Mạn cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài, cũng ổn, thế thì có thể giải quyết được ngay vấn đề chỗ ở rồi, trông có vẻ là “trời không tuyệt đường ai” thật.
“Xe đã tới trạm Hương Thuỷ.” Dạ Mạn nghe thấy thông báo tới trạm, vội vã xuống xe, xe hơi đón nó đang trên đường tới, nó phải tranh thủ thời gian dọn dẹp hành lý.
Dạ Mạn đi vào khu chung cư, leo lên cầu thang, dừng một lúc ở tầng bốn, nhìn vào phòng 401 kế bên, vội vã lấy chìa khoá ra.
Trong nhà có hai người chết, nhà bên cạnh còn có ma, nó không muốn ở lại cái chỗ quái quỷ này thêm một giây một phút nào, phải mau chóng rời khỏi thôi!
Dạ Mạn nhanh chóng vào nhà, loay hoay thu dọn đồ đạc, dọn một hồi lại nghe rét căm sống lưng!
Sao lại lạnh nữa rồi?
Dạ Mạn khựng tay lại, quay đầu nhìn điều hoà, cái điều hoà vẫn đang yên ắng.
Có bật điều hoà đâu, chẳng lẽ nó cảm rồi sao, hay là trải qua nhiều chuyện quá nên sinh ảo giác rồi? Thôi bỏ đi, mau thu xếp thôi, Dạ Mạn lại tăng tốc, nhét đại nhét đùa mọi thứ trong tay vào vali.
Gió lạnh bỗng chốc thổi qua, Dạ Mạn đứng yên tại chỗ.
Không đúng! Có chuyện rồi, rất không ổn!
Một giây, hai giây, ba giây…
Luồng hơi lạnh từng bước ép sát, Dạ Mạn nổi hết cả da gà.
Không sợ, không gì phải sợ, Dạ Mạn trấn tĩnh lại, dốc hết can đảm quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tâm Lan, nó sợ đến ngã lăn ra đất.
Thẩm Tâm Lan, sao lại là chị ta, sao chị ta lại tới nữa! Rõ ràng đang đóng cửa mà… Á, thôi xong! Dạ Mạn nhớ lại chuyện hôm đó gặp phải, mặt bỗng trắng bệch như tờ giấy.
Trên đời thật sự có ma!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.