Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Chương 50: Ngày yêu đầu tiên

Lĩnh Nguyệt

06/01/2023

Mới sáng sớm, Lục Phi đã thức giấc.

Cô gái bên cạnh đang nép vào lòng hắn như con chim nhỏ, hơi thở đều đều, ánh mắt tĩnh lặng, ngủ hết sức ngon lành.

Lục Phi không nén được lửa thiêu trong lòng, hắn hôn lên trán, lên mũi, lên môi nó.

Nụ hôn cứ nhè nhẹ, cô gái trong lòng khẽ nhíu mũi, Lục Phi vỗ nhẹ lưng nó, sánh mắt không rời khỏi bờ môi chúm chím được.

Ba phút trôi qua, Dạ Mạn vẫn còn ngủ.

Mười phút trôi qua, Dạ Mạn vẫn còn ngủ.

Lục Phi cứ nhìn nó mãi như thế…

Gần tám giờ, Dạ Mạn thức giấc, Lục Phi cứ ngồi đó như thế, ngắm nhìn cô vợ tương lai ăn được ngủ được…

Gần tám giờ thì Dạ Mạn thức giấc, Lục Phi kích động xích tới, chặn lấy cánh môi thu hút hắn ngay sáng sớm.

Dạ Mạn vừa mở mắt đã thấy hắn xuất hiện ngay trước mắt mình… đang mơ màng thì bị hôn… sâu lắng… ngọt ngào.

Nụ hôn tối qua như thăm dò, còn nụ hôn hiện giờ lại có thể nói là không có giới hạn.

Dạ Mạn thấy môi nó sắp sưng lên tới nơi.

Lục Phi như được châm ngòi, tay vô thức vươn tới, Dạ Mạn sợ chết khiếp, Lục Phi trông ngờ nghệch thế mà, sao lại thấy rành rọt thế này?

Dạ Mạn đẩy Lục Phi ra: “Anh… Hồi trước anh từng quen bạn gái rồi đúng không?”

Lục Phi ôm lấy nó: “Sao lại hỏi thế?”

“Anh thấy lần này không phải tình đầu của anh.”

Lục Phi gõ nhẹ vào đầu nó: “Ngốc nghếch.”

Dạ Mạn thốt lên: “Tình đầu thật á? Vậy anh cũng hơi bị…”

Lục Phi nhìn đôi mắt to tròn kinh ngạc kia, ôm lấy mặt nó: “Chồng tương lai em giỏi lắm.”

Dạ Mạn nén cười, bàn tay ở eo nó đột nhiên kéo mạnh, bụng nó áp chặt vào người hắn, Dạ Mạn cụp mắt, tai đỏ lên, Lục Phi mím môi lật người, ép nó dưới người, hắn ở trên, Dạ Mạn ở dưới, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh…

Lục Phi cúi người hôn lấy nó…

Lúc rửa mặt, Dạ Mạn nhìn thấy môi mình hơi sưng, nó xông ra khỏi toilet: “Lục Phi, thế này thì đi làm kiểu gì đây?”

Lục Phi lắc lắc điện thoại: “Hôm nay thứ Bảy, không có làm.”

Dạ Mạn trừng mặt, Lục Phi bỏ điện thoại xuống đi vào bếp: “Muốn ăn gì, anh làm đồ ăn sáng cho.”

“Anh biết làm hả?”

“Nấu ăn thôi mà, có gì mà anh làm không được?”



Dạ Mạn tắm táp xong, ra bàn ngồi, nhìn Lục Phi loay hoay tới lui, cảm giác như đang sống cùng nhau vậy, ba má cũng thế này đây mà, hai người sống với nhau, ngủ cùng nhau, ăn cơm cùng, cùng nuôi con…

Liệu nó cũng có thể sống cùng hắn suốt cuộc đời còn lại chứ?

Dạ Mạn lúc lắc đầu, nghĩ đi đâu thế này, chỉ hẹn hò thôi mà, sao lại nghĩ tới chuyện cưới sinh luôn rồi, không có tế bào tình cảm, lại không động lòng với người ta, chẳng qua chỉ là háo sắc, ham muốn vẻ đẹp của hắn thôi mà. Sao lại thấy mình hơi xấu xa nhỉ, mà không chừng hôm nào đó nó cũng yêu hắn thì sao, thế thì hắn cũng đâu có thiệt…

Dạ Mạn nghĩ ngợi lung tung, điện thoại đổ chuông, lấy ra xem thì là Nghiên Hy.

Nghiên Hy: [Hôm qua cậu cũng không tới, hôm nay cuối tuần, tới thăm mình được rồi chứ?]

Dạ Mạn: [Được rồi, lát nữa tới sang ngay.]

Nghiên Hy: [Chàng kỵ sĩ đen của cậu không đưa cậu tới nữa đấy chứ?]

Dạ Mạn ngước mắt nhìn Lục Phi, cúi đầu gõ tiếp: [Anh ấy có xe, đi thế tiện.]

Nghiên Hy: [Được, cậu tới là được, lát nữa gặp nhé, mình đợi cậu.]

Lục Phi đặt đĩa trứng chiên lên bàn ăn, Dạ Mạn cầm đũa lên: “Cũng ra gì phết, được đấy.”

Lục Phi hắng giọng: “Lần đầu tiên em ăn đồ của anh mà.”

Dạ Mạn: “…”

Mắt nó chớp chớp, Lục Phi mới nhận ra mình nói thiếu mất một chữ, vội vã bổ sung: “Lần đầu tiên em ăn đồ ăn của anh.”

Dạ Mạn phì cười, thử một miếng với đầy kỳ vọng, ai ngờ lại suýt nhả trở ra, sao mà mặn thế, Lục Phi bỏ bao nhiêu muối vậy, Dạ Mạn gắng gượng nuốt xuống rồi giơ ngón cái: “Ngon quá, ngon ghê á, anh cũng ăn đi.” Thường ngày ai kia hay ăn trọn một lần nguyên cái trứng lắm, nó mong chờ biểu cảm của hắn ghê.

Lục Phi ngồi yên lặng, nhét cả quả trứng vào miệng mình, hắn cau mày, cơ bắp co giật, vẻ mặt hết sức buồn cười, Dạ Mạn ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha.”

Lục Phi: “…” Hắn tối sầm mặt.

Dạ Mạn không nhịn được cười, nó rút ra hai cái đĩa, đổ đi hết phần còn lại, đeo tạp dề vào, đang chuẩn bị luồn tay ra sau thắt dây thì Lục Phi lẳng lặng đứng đằng sau nó, lấy đi cái tạp dề: “Để anh, em chỉ anh đi.”

Dạ Mạn xoay người thắt tạp dề cho hắn, nó mở tủ lạnh, lấy ra ba quả trứng gà, một quả cho nó, hai quả cho Lục Phi.

Lục Phi bật lửa, đập trứng vào, Dạ Mạn rắc muối, Lục Phi cất giành lấy hũ muối: “Lần này thì anh biết rồi, em xem, thế này đúng không.”

Dạ Mạn gật đầu, Lục Phi học rất nhanh, hai người chiên xong trứng, bắt đầu ăn lại bữa sáng.

“Lát nữa em đến thăm Nghiên Hy, em tự đi được, hôm nay không phải đêm trăng tròn.”

Lục Phi lắc đầu: “Để anh chở, anh chờ trong xe.”

Dạ Mạn hơi ngại: “Lần nào cũng để anh chờ trong xe thì ngại lắm.”

“Vậy anh vào nhà đợi nhé?”

“Anh thích là được, ở đâu thoải mái thì anh ở đó.”

“Được.”

Lục Phi cúi đầu ăn sáng, không nói chuyện khác nữa, trong lòng lại loé lên nghi ngờ, cô gái tên Tần Nghiên Hy kia thật sự rất kỳ lạ, không có gì mà cứ dăm bữa lại gọi Dạ Mạn tới, hắn lại càng không thể để Dạ Mạn đi một mình.



Tại khu biệt thự Hoa Hồng.

Lục Phi và Dạ Mạn cùng xuất hiện ngoài vườn, Mạn Châu cắn răng nghiến lợi, nắm chặt rèm cửa, suýt nữa thì giật rách, Lục Phi không rời con ả này được phút nào à!

Dưới ánh nắng vàng, cặp đôi đẹp đẽ nắm tay nhau đi vào trong, cảnh tượng như tranh vẽ, hút mắt lạ thường.

Mạn Châu hết sức căm thù, Lục Phi và Dạ Mạn hẹn hò từ khi nào đấy! Nhìn cái tay kìa, không phải Lục Phi không thích người khác tới gần sao! Không phải Dạ Mạn không có tế bào tình cảm sao!

Có tiếng động từ cửa vọng tới, Mạn Châu Sa Hoa điều chỉnh lại biểu cảm của mình, bước xuống cầu thang.

“Dạ Mạn, cậu tới rồi, mình chán muốn chết, mẹ, cà phê.” Nghiên Hy nhìn vào phòng mà hét rồi kéo Dạ Mạn vào nhà.

Hai người ngồi đối diện nhau, nói đủ chuyện trên đời, Nghiên Hy đột nhiên lại hỏi: “Dạ Mạn, cậu đang hẹn hò à?”

“Sao cậu biết?” Dạ Mạn thấy hơi kinh ngạc, hôm nay là ngày đầu tiên nó hẹn hò mà đã bị phát hiện rồi sao?

“Thật à? Ai đấy? Ai vậy? Mau nói tớ nghe đi.” Tần Nghiên Hy mỉm cười, răng nghiến chặt, ả muốn xác nhận có phải Dạ Mạn và Lục Phi đã xác định mối quan hệ thật rồi không.

“Có phải cái người hay đi với cậu không? Cái anh chàng tên Lục Phi ấy?”

Dạ Mạn đỏ mặt, khẽ gật đầu, thầm thừa nhận, Nghiên Hy siết chặt tay thành nắm đấm, ngón tay sắp cắm vào thịt, suýt nữa chọc thủng cả da. Hai đứa chúng nó hẹn hò thật ư? Dạ Mạn luôn miệng nói là mình không thích đàn ông được cơ mà? Loài người đúng là xảo quyệt.

“Là anh ta thật sao? Cậu có phúc thật đấy, này, mà không phải cậu nói là không yêu đàn ông được sao? Sao lại động lòng thế?”

Dạ Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng Lục Phi: “Không đâu, cậu thấy Lục Phi thế nào? Mình thấy là có thể thử, nói không chừng có thể nuôi dưỡng tình cảm thật.”

Mạn Châu Sa Hoa thầm cười cay đắng, tình cảm ư? Đôi nam nữ khốn khiếp, một đứa thì nói sẽ không thích bất kỳ người đàn ông nào, một kẻ thì nói sẽ không yêu thích bất kỳ người con gái nào, giỏi đấy, vậy mà cũng tụ lại với nhau được, nói ra lời nào cũng giả dối, ta xem xem bọn mi có thể cười được đến khi nào.

Nghiên Hy cố vặn ra nụ cười: “Đúng đấy, cậu có thể tiếp xúc nhiều hơn, hai người tiến triển tới đâu rồi? Ơ, mặt cậu đỏ rồi kìa, mau nói đi, nắm tay rồi à? Hôn rồi? Đã tới bước nào rồi?”

“Không có đâu! Mới bắt đầu thôi.”

“Mặt cậu đỏ lên rồi kia, mau nói thử xem, cảm giác thế nào?”

“”Vậy hồi đó cậu quen bạn trai có cảm giác thế nào, cậu nói mình nghe trước đi!” Dạ Mạn ôm ly cà phê, mỉm cười để lộ hai đồng điếu, Tần Nghiên Hy nghẹn lại: “Mình… mình quên rồi.”

Nghiên Hy đột nhiên thay đổi khiến Dạ Mạn không quen: “À không… thôi bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa, không nhớ thì thôi, đừng gấp.”

“Ừm.” Nghiên Hy dịu dàng đáp, ánh mắt lại chất chứa mọi sự cay nghiệt: “Mình cũng muốn hẹn hò, hai người nắm tay chưa? Hôn chưa? Hiểu rồi, chắc chắn là hôn rồi chứ gì, ngưỡng mộ quá!”

“Thôi nào, đã nói là không nói chuyện anh ấy nữa mà, bây giờ cậu hồi phục sao rồi? Khi nào thì khỏi hẳn? Đợi xong hết việc ở đây tớ sẽ về nhà, tới lúc đó thì không thăm cậu thường xuyên được rồi.”

“Sao thế? Cậu phải về à?” Tần Nghiên Hy nhướng mày, Dạ Mạn rời khỏi Thủ đô là phiền phức to.

“Ừ, Mình phải về.” Dạ Mạn đã nghĩ tới chuyện sẽ đưa Lục Phi về cùng, nếu như hắn đồng ý… Dạ Mạn nghĩ nếu mở công ty tư vấn Ngũ Điện ở đó thì cũng ổn.

Nghiên Hy sốt ruột, nắm chặt tay Dạ Mạn: “Cậu phải thấy tớ hồi phục hoàn toàn rồi mới đi đấy nhé, bác sĩ nói cỡ giữa tháng sau là đã đỡ nhiều rồi, thế nên tớ quyết định sẽ tổ chức tiệc chúc mừng hồi phục vào rằm tháng sau ấy, đúng sinh nhật âm lịch của tớ nữa chứ, ghép chung với tiệc sinh nhật luôn, đến lúc đó nhất định phải tham gia đấy, mình đã hẹn cậu trước một tháng rồi đấy nhé, mình chưa nói với ai đâu, cậu nhất định phải tham gia đấy, được rồi, quyết định thế nhé.”

Sao tự dưng Nghiên Hy lại tổ chức sinh nhật ngày âm, trước giờ toàn tổ chức ngày dương thôi mà, rằm tháng sau lại là đêm trăng tròn đấy, ban đầu Dạ Mạn còn do dự, Nghiên Hy cứ nằng nặc mãi, chỉ đành đồng ý với yêu cầu của ả.

Tần Nghiên Hy thầm nở nụ cười xảo trá, đôi nam nữ thối tha, chờ đó mà xem, đêm đó sẽ là ngày giỗ của bọn mi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook