Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao
Chương 39: Tín hiệu rung động
Lĩnh Nguyệt
06/01/2023
Lục Phi ôm cô gái nhỏ bé trong lòng, khoé môi khẽ cong lên.
Cơ thể cô gái mềm mại, da thịt láng mượt, còn có hương thơm thoang thoảng, mùi hương như từng quen biết, nhưng lại không nhớ ra đã ngửi được ở đâu.
Hắc thích con người rồi ư?
Không thích thì sao cơ thể hắn lại thành thật khi gặp phải cô gái kia tới vậy?
Không thích thì hắn ôm nó làm gì? Còn viện cái cớ ấu trĩ vậy nữa!
Động lòng sao? Hoá ra hắn cũng biết rung động trước con gái à?
Nhớ tới bản thân mình trước kia một mực từ chối Mạn Châu Sa Hoa, bảo với ả rằng hắn sẽ không thích bất cứ cô gái nào! Hiện giờ hắn lại gạt bỏ cô gái đẹp nhất trên đời đó mà thích một con người.
Cảm giác rung động lạ kỳ thật!
Dạ Mạn đáng để hắn rung động, nó đẹp hơn bất cứ ai khác hắn từng gặp, ừm, đẹp lắm, cô gái đẹp nhất Tam giới cũng chỉ thế này thôi.
Dạ Mạn đáng để hắn thương yêu, nó đáng yêu hơn bất cứ cô gái nào hắn từng gặp, nó là cô gái lương thiện, đáng yêu nhất Tam giới.
Ngây ngô, ngờ nghệch, còn thơm thơm, mềm mại, muốn…
Cô nhóc này có nên thấy vinh dự không?
Lục Phi đang nghĩ ngợi tự đắc, chuẩn bị kéo gần khoảng cách cả hai, cô gái trong lòng bỗng vùng chạy mất.
Lục Phi: “…”
Dạ Mạn: “Cám ơn anh, Lục Phi, ngủ ngon.”
Lục Phi nhìn theo bóng người đã khuất sau cầu thang, hắn khẽ thở dài, quay người đi vào phòng.
Chắc là… chắc Dạ Mạn mắc cỡ.
Lục Phi nhớ tới món quà trong túi, hắn đá giày sang một bên, thay quần áo, rửa tay rồi nhanh chóng chuẩn bị tinh thần, trịnh trọng ngồi xuống ghế, chuẩn bị mở hộp quà.
Tâm trạng gã rất hào hứng, phấn chấn, còn hưng phấn hơn lúc lên chức Diêm vương.
Mở ra đấy nhé!
Quà Dạ Mạn tặng chắc chắn là đặc biệt nhất.
Cái hộp được mở ra, Lục Phi chớp chớp mắt, vòng tay? Dạ Mạn tặng hắn một cái vòng tay? Sao lại là vòng tay? Đàn ông đàn ông đeo gì ba cái này?
Lục Phi cầm cái vòng tay lên đung đưa, một, hai, ba, bốn,… bảy cái hạt, nhìn thế thì hình như rất giống cái vòng trên tay Dạ Mạn nhỉ? Nhìn bề ngoài giống, chất liệu không giống, không phải cùng chất liệu, sao Dạ Mạn lại tặng hắn món quà thế này?
Lục Phi liếc nhìn lên lầu, tiếp tục nghiên cứu chiếc vòng, nghĩ cả buổi trời vẫn không hiểu nổi.
Chắc là vì cái vòng tay này rất giống vòng tay của Dạ Mạn nên nó mới tặng cho hắn, chắc chắn là vậy!
Quả nhiên là nó đã tặng hắn món quà đặc biệt nhất!
Hắn giỏi giang thế, đẹp trai nhất, trẻ trung mà ưu tú nhất Tam giới, nè cô kia, cô có mắt nhìn người đấy.
Lúc Lục Phi nghiên cứu chiếc vòng, Dạ Mạn đã nằm trên giường.
Cũng không biết Lục Phi đã mở ra chưa, nhìn thấy cái vòng đó có bất ngờ không nhỉ? Cái thằng cha đó nhìn cái vòng trên tay nó riết, chắc chắn là thích có một cái y vậy, thích vậy thì tặng cho hắn một cái vậy.
Dạ Mạn nghĩ tới lúc làm vòng tay, má nó ửng đỏ, thật ra sợi dây vòng tay có kết thêm một sợi tóc của nó, chắc hắn không phát hiện ra đâu nhỉ?
Không biết lời chủ tiệm nói có linh hay không, nếu thật sự là vậy, thì khi tặng chiếc vòng tay có bện tóc nó cho một người đàn ông, nó và hắn sẽ thương yêu nhau cả đời.
Đã hai mưoi hai năm rồi, nó không biết mùi yêu đương là gì, yêu một người có cảm giác gì, Lục Phi có thân phận đặc biệt, hết sức điển trai, cược một ván cũng không lỗ vào đâu.
Lỡ đâu nó mọc ra tế bào yêu đương thì sao, nhỉ?
Dạ Mạn nhớ ra lúc rửa mặt xong còn chưa bôi kem dưỡng, nó mở đèn trên chiếc gương, cầm lấy đồ dưỡng da trên bàn trang điểm.
Nó trút lọ dưỡng da ra tay, ngước mắt ngắm mình trong gương, Dạ Mạn giật mình, da nó mượt mà thế từ bao giờ vậy? Sắp như da em bé luôn rồi.
Dạ Mạn kéo gương nhìn kỹ, không chỉ láng mượt mà còn trắng hơn một tông, ơ sao càng ngày càng trẻ ra vậy?
Không lẽ biểu cảm ngạc nhiên của đám bạn đại học ở Phúc Vân Lâu là vì thế này, ơ mà sao nó lại đẹp ra?
Đoàn Đoàn vươn vai: “Năng lượng của em với Viên Viên tăng lên thì của chị cũng vậy, giống như tụi em mọc lông đẹp hơn, thì chị cũng đẹp ơn thấy rõ thôi, chị là tiên hoa mà, thường tiên hoa lúc nào cũng càng ngày càng đẹp.”
Dạ Mạn bụm miệng cười khanh khách, tiên hoa? Đoàn Đoàn với Viên Viên coi hoạt hình gì vậy trời. Đẹp ra cũng có phải chuyện xấu đâu, kệ đi, tích công đức quan trọng hơn.
“Quên nói với chị, cách thức tăng công đức nhanh nhất là làm từ thiện.” Đoàn Đoàn vỗ vỗ đầu Viên Viên, con nhỏ này còn ngủ nhiều hơn nhóc nữa.
“Từ thiện? Đúng nhỉ? Sao nó lại không nhớ ra chứ, good idea!”
Dạ Mạn kiểm tra lại tài sản của mình, từ nghèo kiệt xác trở nên đẹp tuyệt trần nắm tiền nghìn trong tay, sau đó lại thành bà triệu phú nhân dân tệ, tưởng đâu cuộc đời đạt đến đỉnh cao rồi không á, ai biết làm từ thiện thì ba triệu lại chả là cái đinh gì!!!!Aaaaaa, càng lúc nó lại càng thích tiền!
Mai tới hỏi đám ma coi có ai biết quản lý tài chính không!
Tiền đẻ ra tiền, kiếm tiền, làm từ thiện, mục tiêu ngắn hạn đã có, cứ làm theo thôi.
Cuộc sống của Dạ Mạn sung túc cực kỳ, tối trước khi đi ngủ cũng không quên cập nhật tiểu thuyết mình viết, cái quyển có phản diện được lấy theo hình tượng Lục Phi gom được mớ fan với tốc độ chóng mặt, hú hồn hú vía, không ngờ sức ảnh hưởng của Lục Phi lại lớn tới vậy!
Dạ Mạn nằm ườn trên bàn, gõ laptop, một chiếc xe cảnh sát trước cửa nhà lái ra khỏi khu biệt thự.
Tư Đồ Hạo hết sức “băn khoăn”, cậu đã nhận được quà của Dạ Mạn, hào hứng đi tới trước nhà nó, đợi nó ở đó một tiếng đồng hồ chỉ để cho nó một bất ngờ, ai ngờ Dạ Mạn không về một mình.
Cậu biết người đàn ông ôm lấy Dạ Mạn là ai, đó là người quan trọng nhất với bố: Lục Phi.
Lục Phi ôm chặt lấy Dạ Mạn, cậu không thể nào quên được hình ảnh hai người họ thân thiết với nhau, Dạ Mạn thật sự chỉ coi cậu là chị em à?
Tư Đồ Hạo nhắn một dòng tin kèm theo cái mặt cười: “Cám ơn quà của cậu nhé.”
Lúc suy nghĩ diễn biến truyện, Dạ Mạn hay để chế độ im lặng, thế nên nửa tiếng sau nó mới thấy tin nhắn.
Ơ? Tư Đồ Hạo vẫn chưa biết chuyện Châu Mẫn Na nhập viện à? Lúc đi thăm Nghiên Hy, Dạ Mạn tình cờ nhìn thấy Châu Mẫn Na nằm trên băng ca, được đẩy vào phòng cấp cứu, nó không hỏi cụ thể, nhưng thấy tình hình có vẻ không được tốt.
Dạ Mạn nhớ tới mối quan hệ của Châu Mẫn Na và Tư Đồ Hạo, quyết định nhắc nhở cậu: “Mình thấy Châu Mẫn Na ở bệnh viện, hình như cô ấy phải làm phẫu thuật.”
Tư Đồ Hạo nhận được tin, vội lật lịch sử trò chuyện với Châu Mẫn Na, quả thật nhìn thấy tin nhắn cô ta nhắn tới, bảo rằng mình không khoẻ, bình thường cậu cứ quen làm lơ tin nhắn của người ta, còn tưởng là không có gì quan trọng…
Tư Đồ Hạo lập tức gọi cho Châu Mẫn Na, xác nhận được Châu Mẫn Na bị viêm ruột thừa phải nhập viên, cậu vội vã khoác áo ra ngoài.
“Cảm ơn cậu đã nhắn, mình tới bệnh viện thăm cô ấy đây, cậu ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”
Tư Đồ Hạo gửi tin nhắn rồi cất điện thoại, khởi động xe.
Tại khu nhập viện, bệnh viện Nhân dân Thủ đô.
Châu Mẫn Na nhìn khuôn mặt lo lắng của Tư Đồ Hạo, ghét bỏ nhắm mắt lại.
Đêm hôm có để người ta nghỉ không, mới vừa chiếm lấy cơ thể của người khác xong, hồn phách đang yếu ớt, con người đúng là lắm chuyện!
Bố mẹ Châu Mẫn Na nhìn Tư Đồ Hạo, họ hết sức cảm động, họ biết con mình chỉ đơn phương tự nguyện, không ngờ Tư Đồ Hạo cũng không phải là không có tình cảm với con gái họ nhỉ?
Tư Đồ Hạo ngồi xuống cạnh Châu Mẫn Na, Châu Mẫn Na không thèm nhìn tới cậu, nhìn sang bố mẹ mình: “Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi.”
Bố mẹ Châu Mẫn Na ngạc nhiên, ngượng ngùng không biết làm sao, con mình uống lộn thuốc rồi hả ta? Có còn là đứa con gái trong mắt chỉ có mình Tư Đồ Hạo của họ không vậy?
Mạn Châu Sa Hoa thấy rất phiền phức, đang định chiếm lấy cơ thể của Tần Nghiên Hy, tự dưng Lục Phi lại bất thình lình xuất hiện, chỉ đành chui vào cơ thể con nhỏ diêm dúa này, tên Châu Mẫn Na thì phải, tạm thời mượn cơ thể dùng cái nha.
Mạn Châu Sa Hoa quay đầu đi, nhắm mắt lại, Tư Đồ Hạo đứng dậy nói vài câu với bố mẹ Châu Mẫn Na rồi rời khỏi phòng bệnh.
Từ năm đó, khi cậu về Thủ đô, Châu Mẫn Na luôn cứ đi sau đuôi cậu, tuy cậu không coi cô ta là bạn gái, nhưng bao năm nay cũng có tình bạn, Mẫn Na bệnh thì cậu không lo không được, chỉ là hôm nay cô ta không giống Mẫn Na mà cậu biết…
Cậu trả lời lâu quá nên giận à? Mẫn Na giận cũng không giận kiểu này! Tư Đồ Hạo xoay người đi khỏi phòng bệnh, lòng thấy nghi ngờ.
Mấy ngày nay hợp tác với công ty Ngũ Điện nhiều quá, tất nhiên cũng có nghe tới chuyện chiếm giữ thân thể, cô bé đó có còn là Châu Mẫn Na không?
Cơ thể cô gái mềm mại, da thịt láng mượt, còn có hương thơm thoang thoảng, mùi hương như từng quen biết, nhưng lại không nhớ ra đã ngửi được ở đâu.
Hắc thích con người rồi ư?
Không thích thì sao cơ thể hắn lại thành thật khi gặp phải cô gái kia tới vậy?
Không thích thì hắn ôm nó làm gì? Còn viện cái cớ ấu trĩ vậy nữa!
Động lòng sao? Hoá ra hắn cũng biết rung động trước con gái à?
Nhớ tới bản thân mình trước kia một mực từ chối Mạn Châu Sa Hoa, bảo với ả rằng hắn sẽ không thích bất cứ cô gái nào! Hiện giờ hắn lại gạt bỏ cô gái đẹp nhất trên đời đó mà thích một con người.
Cảm giác rung động lạ kỳ thật!
Dạ Mạn đáng để hắn rung động, nó đẹp hơn bất cứ ai khác hắn từng gặp, ừm, đẹp lắm, cô gái đẹp nhất Tam giới cũng chỉ thế này thôi.
Dạ Mạn đáng để hắn thương yêu, nó đáng yêu hơn bất cứ cô gái nào hắn từng gặp, nó là cô gái lương thiện, đáng yêu nhất Tam giới.
Ngây ngô, ngờ nghệch, còn thơm thơm, mềm mại, muốn…
Cô nhóc này có nên thấy vinh dự không?
Lục Phi đang nghĩ ngợi tự đắc, chuẩn bị kéo gần khoảng cách cả hai, cô gái trong lòng bỗng vùng chạy mất.
Lục Phi: “…”
Dạ Mạn: “Cám ơn anh, Lục Phi, ngủ ngon.”
Lục Phi nhìn theo bóng người đã khuất sau cầu thang, hắn khẽ thở dài, quay người đi vào phòng.
Chắc là… chắc Dạ Mạn mắc cỡ.
Lục Phi nhớ tới món quà trong túi, hắn đá giày sang một bên, thay quần áo, rửa tay rồi nhanh chóng chuẩn bị tinh thần, trịnh trọng ngồi xuống ghế, chuẩn bị mở hộp quà.
Tâm trạng gã rất hào hứng, phấn chấn, còn hưng phấn hơn lúc lên chức Diêm vương.
Mở ra đấy nhé!
Quà Dạ Mạn tặng chắc chắn là đặc biệt nhất.
Cái hộp được mở ra, Lục Phi chớp chớp mắt, vòng tay? Dạ Mạn tặng hắn một cái vòng tay? Sao lại là vòng tay? Đàn ông đàn ông đeo gì ba cái này?
Lục Phi cầm cái vòng tay lên đung đưa, một, hai, ba, bốn,… bảy cái hạt, nhìn thế thì hình như rất giống cái vòng trên tay Dạ Mạn nhỉ? Nhìn bề ngoài giống, chất liệu không giống, không phải cùng chất liệu, sao Dạ Mạn lại tặng hắn món quà thế này?
Lục Phi liếc nhìn lên lầu, tiếp tục nghiên cứu chiếc vòng, nghĩ cả buổi trời vẫn không hiểu nổi.
Chắc là vì cái vòng tay này rất giống vòng tay của Dạ Mạn nên nó mới tặng cho hắn, chắc chắn là vậy!
Quả nhiên là nó đã tặng hắn món quà đặc biệt nhất!
Hắn giỏi giang thế, đẹp trai nhất, trẻ trung mà ưu tú nhất Tam giới, nè cô kia, cô có mắt nhìn người đấy.
Lúc Lục Phi nghiên cứu chiếc vòng, Dạ Mạn đã nằm trên giường.
Cũng không biết Lục Phi đã mở ra chưa, nhìn thấy cái vòng đó có bất ngờ không nhỉ? Cái thằng cha đó nhìn cái vòng trên tay nó riết, chắc chắn là thích có một cái y vậy, thích vậy thì tặng cho hắn một cái vậy.
Dạ Mạn nghĩ tới lúc làm vòng tay, má nó ửng đỏ, thật ra sợi dây vòng tay có kết thêm một sợi tóc của nó, chắc hắn không phát hiện ra đâu nhỉ?
Không biết lời chủ tiệm nói có linh hay không, nếu thật sự là vậy, thì khi tặng chiếc vòng tay có bện tóc nó cho một người đàn ông, nó và hắn sẽ thương yêu nhau cả đời.
Đã hai mưoi hai năm rồi, nó không biết mùi yêu đương là gì, yêu một người có cảm giác gì, Lục Phi có thân phận đặc biệt, hết sức điển trai, cược một ván cũng không lỗ vào đâu.
Lỡ đâu nó mọc ra tế bào yêu đương thì sao, nhỉ?
Dạ Mạn nhớ ra lúc rửa mặt xong còn chưa bôi kem dưỡng, nó mở đèn trên chiếc gương, cầm lấy đồ dưỡng da trên bàn trang điểm.
Nó trút lọ dưỡng da ra tay, ngước mắt ngắm mình trong gương, Dạ Mạn giật mình, da nó mượt mà thế từ bao giờ vậy? Sắp như da em bé luôn rồi.
Dạ Mạn kéo gương nhìn kỹ, không chỉ láng mượt mà còn trắng hơn một tông, ơ sao càng ngày càng trẻ ra vậy?
Không lẽ biểu cảm ngạc nhiên của đám bạn đại học ở Phúc Vân Lâu là vì thế này, ơ mà sao nó lại đẹp ra?
Đoàn Đoàn vươn vai: “Năng lượng của em với Viên Viên tăng lên thì của chị cũng vậy, giống như tụi em mọc lông đẹp hơn, thì chị cũng đẹp ơn thấy rõ thôi, chị là tiên hoa mà, thường tiên hoa lúc nào cũng càng ngày càng đẹp.”
Dạ Mạn bụm miệng cười khanh khách, tiên hoa? Đoàn Đoàn với Viên Viên coi hoạt hình gì vậy trời. Đẹp ra cũng có phải chuyện xấu đâu, kệ đi, tích công đức quan trọng hơn.
“Quên nói với chị, cách thức tăng công đức nhanh nhất là làm từ thiện.” Đoàn Đoàn vỗ vỗ đầu Viên Viên, con nhỏ này còn ngủ nhiều hơn nhóc nữa.
“Từ thiện? Đúng nhỉ? Sao nó lại không nhớ ra chứ, good idea!”
Dạ Mạn kiểm tra lại tài sản của mình, từ nghèo kiệt xác trở nên đẹp tuyệt trần nắm tiền nghìn trong tay, sau đó lại thành bà triệu phú nhân dân tệ, tưởng đâu cuộc đời đạt đến đỉnh cao rồi không á, ai biết làm từ thiện thì ba triệu lại chả là cái đinh gì!!!!Aaaaaa, càng lúc nó lại càng thích tiền!
Mai tới hỏi đám ma coi có ai biết quản lý tài chính không!
Tiền đẻ ra tiền, kiếm tiền, làm từ thiện, mục tiêu ngắn hạn đã có, cứ làm theo thôi.
Cuộc sống của Dạ Mạn sung túc cực kỳ, tối trước khi đi ngủ cũng không quên cập nhật tiểu thuyết mình viết, cái quyển có phản diện được lấy theo hình tượng Lục Phi gom được mớ fan với tốc độ chóng mặt, hú hồn hú vía, không ngờ sức ảnh hưởng của Lục Phi lại lớn tới vậy!
Dạ Mạn nằm ườn trên bàn, gõ laptop, một chiếc xe cảnh sát trước cửa nhà lái ra khỏi khu biệt thự.
Tư Đồ Hạo hết sức “băn khoăn”, cậu đã nhận được quà của Dạ Mạn, hào hứng đi tới trước nhà nó, đợi nó ở đó một tiếng đồng hồ chỉ để cho nó một bất ngờ, ai ngờ Dạ Mạn không về một mình.
Cậu biết người đàn ông ôm lấy Dạ Mạn là ai, đó là người quan trọng nhất với bố: Lục Phi.
Lục Phi ôm chặt lấy Dạ Mạn, cậu không thể nào quên được hình ảnh hai người họ thân thiết với nhau, Dạ Mạn thật sự chỉ coi cậu là chị em à?
Tư Đồ Hạo nhắn một dòng tin kèm theo cái mặt cười: “Cám ơn quà của cậu nhé.”
Lúc suy nghĩ diễn biến truyện, Dạ Mạn hay để chế độ im lặng, thế nên nửa tiếng sau nó mới thấy tin nhắn.
Ơ? Tư Đồ Hạo vẫn chưa biết chuyện Châu Mẫn Na nhập viện à? Lúc đi thăm Nghiên Hy, Dạ Mạn tình cờ nhìn thấy Châu Mẫn Na nằm trên băng ca, được đẩy vào phòng cấp cứu, nó không hỏi cụ thể, nhưng thấy tình hình có vẻ không được tốt.
Dạ Mạn nhớ tới mối quan hệ của Châu Mẫn Na và Tư Đồ Hạo, quyết định nhắc nhở cậu: “Mình thấy Châu Mẫn Na ở bệnh viện, hình như cô ấy phải làm phẫu thuật.”
Tư Đồ Hạo nhận được tin, vội lật lịch sử trò chuyện với Châu Mẫn Na, quả thật nhìn thấy tin nhắn cô ta nhắn tới, bảo rằng mình không khoẻ, bình thường cậu cứ quen làm lơ tin nhắn của người ta, còn tưởng là không có gì quan trọng…
Tư Đồ Hạo lập tức gọi cho Châu Mẫn Na, xác nhận được Châu Mẫn Na bị viêm ruột thừa phải nhập viên, cậu vội vã khoác áo ra ngoài.
“Cảm ơn cậu đã nhắn, mình tới bệnh viện thăm cô ấy đây, cậu ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”
Tư Đồ Hạo gửi tin nhắn rồi cất điện thoại, khởi động xe.
Tại khu nhập viện, bệnh viện Nhân dân Thủ đô.
Châu Mẫn Na nhìn khuôn mặt lo lắng của Tư Đồ Hạo, ghét bỏ nhắm mắt lại.
Đêm hôm có để người ta nghỉ không, mới vừa chiếm lấy cơ thể của người khác xong, hồn phách đang yếu ớt, con người đúng là lắm chuyện!
Bố mẹ Châu Mẫn Na nhìn Tư Đồ Hạo, họ hết sức cảm động, họ biết con mình chỉ đơn phương tự nguyện, không ngờ Tư Đồ Hạo cũng không phải là không có tình cảm với con gái họ nhỉ?
Tư Đồ Hạo ngồi xuống cạnh Châu Mẫn Na, Châu Mẫn Na không thèm nhìn tới cậu, nhìn sang bố mẹ mình: “Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi.”
Bố mẹ Châu Mẫn Na ngạc nhiên, ngượng ngùng không biết làm sao, con mình uống lộn thuốc rồi hả ta? Có còn là đứa con gái trong mắt chỉ có mình Tư Đồ Hạo của họ không vậy?
Mạn Châu Sa Hoa thấy rất phiền phức, đang định chiếm lấy cơ thể của Tần Nghiên Hy, tự dưng Lục Phi lại bất thình lình xuất hiện, chỉ đành chui vào cơ thể con nhỏ diêm dúa này, tên Châu Mẫn Na thì phải, tạm thời mượn cơ thể dùng cái nha.
Mạn Châu Sa Hoa quay đầu đi, nhắm mắt lại, Tư Đồ Hạo đứng dậy nói vài câu với bố mẹ Châu Mẫn Na rồi rời khỏi phòng bệnh.
Từ năm đó, khi cậu về Thủ đô, Châu Mẫn Na luôn cứ đi sau đuôi cậu, tuy cậu không coi cô ta là bạn gái, nhưng bao năm nay cũng có tình bạn, Mẫn Na bệnh thì cậu không lo không được, chỉ là hôm nay cô ta không giống Mẫn Na mà cậu biết…
Cậu trả lời lâu quá nên giận à? Mẫn Na giận cũng không giận kiểu này! Tư Đồ Hạo xoay người đi khỏi phòng bệnh, lòng thấy nghi ngờ.
Mấy ngày nay hợp tác với công ty Ngũ Điện nhiều quá, tất nhiên cũng có nghe tới chuyện chiếm giữ thân thể, cô bé đó có còn là Châu Mẫn Na không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.