Chương 76
Mộc Tô Lí
25/11/2022
May thay, hắn đã thắng cược.
Nhưng kết quả này vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Huynh cứ tưởng mình sẽ chờ được truyền nhân của ai đó chứ.” Bốc Ninh cúi đầu nhìn mình một cái, “Giống như bản thân huynh đây. Huynh đã thay đổi cả dáng vẻ và thân phận. Điều duy nhất có thể coi như quen thuộc chắc là chút linh tướng nằm trong thể xác có thể khiến trận linh rộng mở cửa trận này thôi.”
Hắn nhìn quần áo khác với hồi xưa trên cơ thể, ngơ ngác một lúc lâu, sau đó lại cười khổ mở lời: “Nói như thế thì cũng hơi lố, thực ra huynh còn từng chẳng dám nghĩ tới truyền nhân nữa mà.”
“Tại sao lại không dám?” Văn Thời thắc mắc.
Nghe anh nói vậy, Bốc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Văn Thời trong vẻ sửng sốt: “Tại vì…”
Vì hắn đã tính không biết bao nhiêu lần, nhưng ngoại trừ một nửa linh tướng mà mình đánh mất, hắn thực sự không tính ra còn ai khác có thể để lại truyền nhân trong vòng luân hồi.
Đây suýt chừng như cũng khá chuẩn, nếu không trận này của hắn đâu thể được gọi là một cuộc đánh cược liều lĩnh.
Nhưng Văn Thời lại thắc mắc, điều này khiến Bốc Ninh cảm thấy thật khó hiểu.
Hắn quan sát Văn Thời từ trên xuống dưới một phen, song lại đưa mắt sang Tạ Vấn để xin lời giải đáp, cuối cùng vẫn thử hỏi Văn Thời: “Sư đệ, đệ…”
“Linh tướng của nó đã thất lạc.” Tạ Vấn đáp nói, “Mới tìm lại được chút xíu.”
“Linh tướng đã thất lạc?” Bốc Ninh lo lắng nhìn sang và lẩm bẩm: “Hèn gì trận linh tốn mãi một hồi mới ngửi ra đệ.”
Trong tình huống mà Văn Thời gặp phải, linh tướng trong thể xác anh chỉ còn lại vài mảnh vỡ, bởi thế mới không tỏa rõ mùi với những trận linh trấn giữ nơi này. Có lẽ phải làm chấn động linh tướng thì mới có thể ngửi được mùi.
“Nhưng mà… sao linh tướng lại thất lạc vậy?” Bốc Ninh hỏi.
Văn Thời: “Đệ không biết.”
Bốc Ninh: “Phát hiện từ khi nào?”
Văn Thời lắc đầu một cái: “Trong ký ức là thế, chứ đệ nhớ không rõ.”
Lông mày của Bốc Ninh càng nhíu chặt hơn: “Người không có linh tướng phải ở lại thế gian lâu dài, hồi xưa hầu như ít ai có thể ở nổi. Huống chi đã một nghìn năm rồi, sư đệ, đệ…”
Hắn hơi ngập ngừng.
Vì việc ở lại trên thế gian suốt một nghìn năm vừa nghe thì cảm thấy nó là một điều may mắn, nhưng nếu ngẫm kỹ, nó lại ẩn chứa một chút hàm ý ‘bị ràng buộc với hậu thế’ và không thể giải thoát.
Có lẽ do chuyên tu trận pháp, Bốc Ninh không nhịn được phải nghĩ tới vài chuyện không hay cho lắm.
“Có lẽ đệ không nhớ rõ, nhưng huynh từng nói với đệ, rằng có vài trận rất tà quái được tạo nên nhằm thành lập quan hệ trói buộc với một linh vật nào đó để đạt được vài mục đích mà người thường không thể với tới.”
Bốc Ninh giải thích, “Đương nhiên, lòng người không ai giống ai, mỗi người có mục đích riêng của mình, nhưng làm gì thì làm vẫn không thể trốn khỏi mấy thứ ví dụ như danh, lợi, tu vi, hoặc tuổi thọ.”
Văn Thời suýt chút nữa cho rằng mình đã nghĩ sai, quay sang hoài nghi rằng mình ở lại lâu trên thế gian để tạo ra một tà trận như thế.
Ai ngờ Bốc Ninh lại rầu rĩ nói: “Những linh vật bị lợi dụng ấy sẽ thường xuất hiện trên những tướng bị kẹt lại trên thế gian và không giải thoát được, mà điều đó lại khá tương tự với tình huống này của đệ.”
Hắn nhìn Tạ Vấn một cái, ánh mắt vẫn không dám dừng lại ở đó lâu hệt như thuở niên thiếu và nhanh chóng chuyển tới trên người Văn Thời, nói với vẻ nghiêm túc mà lo lắng: “Sau khi sư phụ gặp chuyện không may, đại trận bị phong ấn kia đã biến mất khỏi hậu thế, mà đệ cũng chẳng có tung tích gì tất. Chung Tư và Trang Dã thì thân mình còn lo chưa xong. Huynh đã từng thử đi tìm đệ, nhưng hoàn toàn không có kết quả gì. Huynh nghĩ… phải chăng có người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn rồi mượn linh thần của đệ để làm gì đó, do vậy mới dẫn đến kết quả như bây giờ?”
Bốc Ninh nói nghe uyển chuyển, nhưng Văn Thời đã lập tức hiểu rõ ——
Khi nhìn thấy tình hình như thế, người bình thường chỉ biết lo rằng anh không cam lòng qua đời mà bày ra một tà trận gì đó.
Bốc Ninh thì trái ngược, hắn lo sẽ có kẻ giữ trong lòng ý niệm bất chính, thừa dịp Văn Thời đang trong trạng thái yếu ớt mà luyện thành linh vật và khiến cho người nọ không sống mà cũng chẳng chết suốt nhiều năm đến vậy trên thế gian.
Dù đã nghìn năm chưa gặp lại nhau, vị sư huynh thường hay lo âu và thích nhọc lòng này vẫn chưa từng nghi ngờ chút xíu gì về sư đệ nhà mình.
Văn Thời lắc đầu xóa tan nghi ngờ của Bốc Ninh: “Hẳn không phải thế đâu.”
Bốc Ninh: “Sao đệ lại nói vậy?”
Văn Thời: “Nếu đúng là linh vật đã bị luyện hóa thì cuộc sống phải hỏng bét hơn đệ nhiều. Đệ chỉ sống hết một đời rồi ngủ một giấc, sau mấy thập niên, đệ vẫn sẽ tỉnh lại.”
Bốc Ninh: “Ngủ như thế nào? Tỉnh lại ra sao?”
Văn Thời nói: “Không bệnh không đau, chịu đựng không nổi nữa thì đệ sẽ ngủ. Về phần tỉnh lại… đệ phải bước qua một cánh cửa.”
Anh nói qua loa, tỉnh lược đi rất nhiều chi tiết, ví dụ như là anh sẽ khó chịu tới cỡ nào khi linh thần suy yếu đến tận cùng, hoặc sẽ để lại bao nhiêu máu me trên đường băng qua cửa vô tướng và bò lên từ dưới lòng đất.
So với việc ngồi đến nỗi khô cằn suốt nghìn năm để chờ đợi một cuộc tương phùng mà bản thân cũng không biết sẽ xảy ra hay không, anh cảm thấy tình huống của mình vẫn khá hơn đôi chút, ít nhất là… trần gian thì náo nhiệt hơn.
Nhưng bởi thiếu đi cố nhân nên cảm thấy hơi lang thang vất vưởng.
Bốc Ninh nghe anh nói ‘không bệnh không đau’ thì vẻ mặt mới thả lỏng. Hắn chưa từng nghe thấy chuyện như thế nên liền hỏi: “Cánh cửa mà đệ nhắc đến có dáng vẻ gì?”
Văn Thời nói: “Tương tự với ‘cửa’ được bày ra trong rất nhiều trận pháp, nhưng nó dài hơn một chút, đi thấy cũng lâu hơn đôi phần. Đệ không biết đầu bên kia sẽ thông với nơi đâu, nên mượn đại một cái tên trong sách và gọi nó là vô tướng.”
Thuở nhỏ, mỗi lần nhìn thấy thứ mà mình chưa thấy bao giờ, Bốc Ninh có thể sẽ thức trắng và làm đủ trò với nó suốt vài ngày. Khi nghe thấy chuyện mà mình không rõ, hắn cũng có thể ngẫm nghĩ rất lâu.
Trước kia, Chung Tư thường dùng chiêu này để chọc ghẹo người khác. Hắn sẽ tạo ra vài vật mới lạ và khiến các sư huynh vây quanh mình suốt ba ngày trời. Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn không trốn khỏi việc ăn đập.
Nhiều năm đã trôi qua như thế, dù cho biến thành một dáng vẻ không còn giống như ngày xưa theo vòng sinh tử, nhưng bản tính này của Bốc Ninh lại vẫn không hề thay đổi.
“Đây là trận gì…” Hắn nhất thời cũng không nghĩ ra, hỏi Văn Thời trong vô thức: “Đằng sau cánh cửa thực sự chẳng có gì hết hả?”
Văn Thời cẩn thận nghĩ lại một phen rồi nói: “Đôi lúc có tiếng động, nhưng rất ít mà cũng thật khẽ, gần như là không nghe được luôn. Đôi lúc…”
Đôi lúc anh sẽ cảm thấy thực ra có một người đang đứng ở một nơi rất xa sau lưng và lẳng lặng nhìn anh.
Nhưng vì phía trước hay đằng sau cũng đen kịt và chẳng thấy được gì, cảm giác này nói nghe gần giống với ảo tưởng hơn…
Mỗi khi nhớ lại, Văn Thời chỉ cảm thấy có lẽ mình đã hy vọng quá nhiều nên mới tạo ra cảm giác, nhưng đó chỉ là lừa mình dối người thôi.
Bởi thế anh nói một nửa thì khựng lại, lắc đầu bảo: “Chẳng có gì cả, đại khái là như thế.”
Bốc Ninh không hiểu ra nổi nên lại xin giúp đỡ từ Tạ Vấn theo bản năng: “Sư phụ từng nghe nói về chuyện này chưa ạ?”
Ánh mắt của Tạ Vấn đang dừng lại ở nơi khác, không biết vì sao lại hơi xuất thần, cũng không biết đoạn đối thoại vừa rồi giữa Văn Thời và Bốc Ninh có lọt vào tai hắn hay không, nhưng tóm lại là hắn vẫn luôn trầm mặc và không hề nói chen vào.
Văn Thời vô thức nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy mỗi không khí.
Nhưng đợi lúc anh quay lại, Tạ Vấn đã đưa mắt về, nhìn anh một cái rồi lạnh lùng trả lời Bốc Ninh: “Chưa từng nghe nói.”
Dứt lời, hắn đã đổi đề tài: “Con nói… chẳng có tung tích gì về nó hôm đó?”
Tạ Vấn chỉ vào Văn Thời, song lại trầm giọng hỏi Bốc Ninh: “Còn nói rằng Chung Tư và Trang Dã cũng đang ở đây?”
Bốc Ninh rũ mắt gật đầu một cái: “Dạ vâng, họ đang ở đây ạ.”
Hình như hắn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng có vẻ lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nên dứt khoát chắp tay đầy cung kính và lễ phép và nói: “Bao lâu rồi sư phụ và sư đệ chưa thấy núi Tùng Vân ạ? Để con dẫn hai người đi xem một chút nhé.”
Vừa dứt lời, mấy viên đá được hắn bày ở tâm trận thay đổi vị trí.
Có càng nhiều gió mang theo hương vị cỏ cây trong núi từ ngoài hang thổi vào, linh hơn trước một chút, tựa như nó tự dưng sống lại.
Bốc Ninh đi tới vách hang, trên đường thì lướt qua Trương Lam và Trương Nhã Lâm, bước chân hơi dừng lại, gật đầu một cách đầy nho nhã lễ độ và nói: “Đừng quỳ nữa. Các cô cậu là…”
Hắn chỉ vào bản thân, “Họ hàng truyền nhân của tôi ư? Hay là đồng hương?”
Trương Lam ngồi dậy, vịn cục đá bên cạnh một cái rồi nói: “Không phải muốn quỳ mà chỉ là chân mềm yếu không đứng thẳng nổi thôi ạ.”
Bốc Nịnh đã quen với việc làm chủ trận này, tay áo vừa phất ngang là đã có gió xuyên qua từ lòng bàn chân, nâng chị em Trương gia, một đám rối… và Hạ Tiều đang quỳ chung lên.
“Tụi con là…” Trương Lam vốn định kể ra quan hệ vai vế của mình và Chu Húc, nhưng đối diện với lão tổ Bốc Ninh, dì nhỏ chẳng thốt ra được lời nào, cứ cảm thấy như mình đang chiếm tiện nghi.
Cô ngoảnh mặt nói: “Nói chung là quen biết ạ.”
Bốc Ninh gật đầu, đột nhiên hỏi: “Đời sau của ta là kiểu người gì? Có thích gây rối không?”
“Rất biết ——” Trương Lam trả lời trong vô thức, sau đó lại gắng sức hắng giọng sửa lời: “Thì cũng khá tốt ạ.”
Nhưng Tạ Vấn và Văn Thời đi tới ở phía sau lại bổ sung: “Thích khoe khoang, nói rất nhiều nhưng cũng không phải lời nào nghe cũng xuôi tai, rất dễ bị ăn đập, chẳng hề giống huynh chút nào cả.”
Bốc Ninh nghe anh nói thế thì không biết nhớ đến điều gì, thế mà lại cười một cái.
“Huynh cười cái gì?” Văn Thời hỏi.
Bốc Ninh nói: “Vậy cũng khá tốt.”
Năm mười sáu, mười bảy tuổi, hắn từng chém gió rần trời với Chung Tư. Hắn đã quên vì sao họ lại nhắc tới chuyện đó, chỉ nhớ rõ Chung Tư hỏi hắn rằng: “Đại tiên sư huynh, dù sao huynh cũng đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, không thôi tính giùm ta xem kiếp sau ta sẽ làm gì đi?”
Lúc ấy, Bốc Ninh đang lựa quân cờ. Hắn hỏi ngược lại: “Không phải huynh không ưa cái vụ bói toán này nhất à? Biết trước tốt xấu thì cũng chẳng có lợi ích gì, dù sao đi chăng nữa cũng qua một đời mất rồi.”
Chung Tư gật đầu bảo: “Cũng đúng. Vậy còn đệ? Không phải đệ thích mấy vụ bói toán này nhất hả?”
Bốc Ninh nói: “Đệ cũng không thích tự bói cho mình.”
Chung Tư: “Vậy đệ hy vọng kiếp sau của mình sẽ ra sao?”
Bốc Ninh suy nghĩ rồi đáp: “Khiến người khác thấy khó ưa một chút là được, giống như huynh vậy đấy.”
Chung Tư tức mà cười luôn, hất đổ bàn cờ của hắn ngay tại chỗ.
Thực ra khúc sau của câu nói ấy đúng là để trêu chọc, nhưng nửa trước là thật.
Hắn từng ấp ủ hy vọng như thế một cách rất nghiêm túc, mong ngóng rằng bản thân đời sau có thể có gì nói đó, không giấu nỗi lòng, không lo rầu rĩ, không hỏi nguồn gốc, mặc kệ con đường phía trước. Buồn hay vui thì cũng thể hiện trên mặt, thích thì khen, ghét thì chửi. Xung quanh có nhiều người tài ba lắm, không cần hắn phải gánh vác việc hệ trọng nào của hồng trần, không cần hắn phải lo lắng một tí tẹo, mà cũng không cần hắn phải bận tâm chút nào.
Nếu nghĩ theo cách đó, bây giờ ông trời cũng không đối xử tệ với hắn cho mấy. Cũng có thể xem như là mộng đẹp đã trở thành hiện thực.
Bốc Ninh xoay người vén mớ dây leo dài thòng che khuất cửa hang, chỉ vào một đường núi quen thuộc rồi nói với Văn Thời và Tạ Vấn: “Đi theo ta nào.”
Đây là cảnh tượng mà họ không thấy khi tới đây. Văn Thời vừa đặt bước đầu ra ngoài thì đã ngửi thấy hương gió ngấm sương trong núi, lập tức không biết hôm nay là ngày nào.
Có lẽ do hiệu ứng của trận pháp, ngoài và trong hang tựa như hai thế giới cách nhau nghìn năm. Vừa giẫm chân lên đường núi, cả người anh chỉ còn lại bóng dáng của ngày xưa: tóc dài áo dài, cao gầy thẳng tắp, trông tựa một cây tùng rét lạnh vươn thẳng người giữa đợt tuyết rơi tại núi Tùng Vân.
Anh đi được vài bước thì chợt phát hiện bên cạnh mình trống không, song mới ngoảnh đầu nhìn ra sau.
Ánh mắt của Tạ Vấn dừng lại trên người anh, không biết vì sao lại dừng bước ở một bên vách hang, chậm chạp mãi không nhấc chân.
“Sao vậy?” Văn Thời hỏi.
Tạ Vấn đột ngột đưa mắt về rồi dường như đã nhắm lại. Ít lâu sau, hắn mới ngước mắt lên lại và cất bước trên đường núi.
Khoảnh khắc đó, Văn Thời gần như hơi ngớ ra.
Anh bất thình lình nhớ lại năm mười chín tuổi ấy, khi thấy Trần Bất Đáo trở về núi Tùng Vân sau nhiều ngày vắng mặt, hắn cũng mang theo dáng vẻ áo đỏ tóc dài, cổ áo trắng tuyết, vạt bào lướt nhẹ qua đá tùng mà không dính tí bụi trần như thế này.
Như thể thời gian trôi qua quá nhanh nhưng lại chẳng hề để lại bất cứ dấu vết nào.
Khi thấy người này, anh vẫn quên béng rằng mình phải dời mắt đi.
Anh cứ tưởng bản thân đã luân hồi sinh tử ở trần gian suốt một ngàn năm, từng nhìn thấy muôn vật cõi hồng trần, buồn vui của thế tục, biết bao nhiêu người buông không được, quên không xong, oán tăng hội, ái biệt ly(*). Từ lâu, anh đã không còn là kẻ bị trần duyên bủa vây và róc thịt, chỉ vì một giấc chiêm bao mà linh thần đã bất an trên núi Tùng Vân kia nữa.
(*) oán tăng hội: tiếp xúc với kẻ/điều mình căm ghét; ái biệt ly: chia lìa khỏi người/điều mình thân yêu – cả hai điều này là hai trong tám nỗi khổ của chúng sanh được nhắc đến trong giáo lý căn bản của Phật giáo (theo wikipedia).
Anh quên đi rồi nhớ lại, chia lìa rồi lại đoàn tụ.
Anh cho rằng mình đã có thể bình tĩnh đứng bên cạnh người nọ, bình tĩnh phân tích đủ mọi điều, bình tĩnh nói chuyện và làm việc, song lại bắt được một tia mập mờ như thật mà là giả từ mỗi động tác giơ tay nhấc chân và vẻ mặt của hắn. Anh vẫn giữ nguyên khoảng cách gần gũi hơn người lạ nhưng lại khác xa sư đồ, thậm chí còn cảm thấy cứ ở bên nhau trong trạng thái không xa không gần như vậy cũng chưa chắc là không thể.
Mãi đến giờ phút này, anh mới đột ngột nhận ra là không phải thế.
Anh nhớ nhung những ngày tháng sống trên núi Tùng Vân, nhớ nhung những cuộc tranh cãi ầm ĩ trên bệ luyện công tại sườn núi, nhớ nhung hồ Thanh Tâm ở khe núi, nhớ nhung trời sao dày đặc và tuyết đọng trên đỉnh núi, và cũng nhớ nhung cái người độc nhất vô nhị này.
Đó từng là nhà của anh ở thế gian này, và cũng là mối liên kết sâu nhất của anh với hồng trần, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Ảo tưởng xằng bậy và lòng tham của anh vẫn còn sâu nặng lắm.
Nhưng nếu nhất định phải lựa chọn, anh tình nguyện tụt lại một bậc thang và đi sau lưng người này.
Không cần phải gần thêm một bước gì cả. Dù cho đối phương không ngoảnh lại, anh cũng có thể bước theo thật lâu và thật lâu.
Lúc Tạ Vấn đi tới, Văn Thời vô thức nghiêng người tránh đường, ngón tay để sau lưng hắn: “Ông đi trước đi.”
“Tại sao?” Tạ Vấn rũ mắt nhìn anh.
Văn Thời không trả lời.
Lần này Tạ Vấn lại không khăng khăng hỏi cho ra lẽ, chỉ nhìn anh trong chốc lát rồi gật đầu bước về phía trước.
Văn Thời đi tụt phía sau hắn, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nọ.
Đường núi chật hẹp bị bao quanh bởi sương mù, thềm đá thì ướt nhẹp.
Văn Thời đi được một hồi thì chợt mở miệng hỏi: “Ông biết tôi không có linh tướng từ lúc nào.”
Tiếng nói trầm ấm của Tạ Vấn vọng tới: “Lần đầu tiên nhìn thấy con là ta đã nhìn ra.”
Văn Thời yên lặng một lát rồi hỏi: “Vậy tại sao ông lại không nói.”
Anh đã muốn hỏi ra câu này từ khi biết Tạ Vấn là ai.
Lúc đầu hết lần này đến lần khác lời trào ra tới mép nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, sau đó lại dứt khoát nghẹn ở trong lòng vì những tâm tư giấu đầu lòi đuôi kia.
Mãi đến giờ phút này, anh cuối cùng vẫn thốt ra.
Không biết là Tạ Vấn đang nhớ tới cảnh lúc mới gặp hay gì mà cười khẽ một cái. Hắn không ngoảnh đầu nên Văn Thời không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe hắn bảo: “Nếu vừa gặp con lần đầu mà đã nói rằng ta là… sư phụ của con.”
Không biết vì sao hắn lại hơi khựng lại, dù chỉ là một lần tạm ngừng ngắn ngủi, nhưng vẫn bị Văn Thời tóm được. Bước chân anh bỗng dừng.
Thế mà một nháy mắt sau, giọng điệu của Tạ Vấn đã trở lại như thường, như thể cú tạm ngừng vừa rồi chỉ là ảo giác tựa một cơn gió lơ đãng thổi qua tiền sảnh thôi.
Hắn cười nói: “Thì sẽ bị con mỉa mai một trận rồi đá ra khỏi cửa nhà mất.”
Hắn không nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau lưng của Văn Thời nên xoay đầu nhìn lại.
Văn Thời mím môi rồi lại cất bước.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lần này Tạ Vấn không mở miệng liền.
Sự tĩnh lặng kéo dài một hồi, đường núi bo một cái cua giữa bầu không khí nọ. Đá vụn vơi đầy trên đất nên hơi khó đi, Tạ Vấn vừa bước lên bậc thềm kia thì ngừng chân, bất chợt xoay người nắm lấy tay Văn Thời.
Hắn buông mắt nhìn xuống dưới chân anh, dường như chỉ vô thức đỡ đồ đệ bước lên một phen dưới sự ảnh hưởng của cảnh mộng núi Tùng Vân ngày xưa thôi.
Đợi đến khi Văn Thời cũng bước lên bậc thềm đó, hắn mới đưa mắt nhìn về phía con đường phía trước và nói khẽ: “Thì cũng luôn bởi một vài nguyên nhân thế này thế nọ.”
“Ví dụ như?”
HẾT CHƯƠNG 76 („• ֊ •„)
Nhưng kết quả này vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Huynh cứ tưởng mình sẽ chờ được truyền nhân của ai đó chứ.” Bốc Ninh cúi đầu nhìn mình một cái, “Giống như bản thân huynh đây. Huynh đã thay đổi cả dáng vẻ và thân phận. Điều duy nhất có thể coi như quen thuộc chắc là chút linh tướng nằm trong thể xác có thể khiến trận linh rộng mở cửa trận này thôi.”
Hắn nhìn quần áo khác với hồi xưa trên cơ thể, ngơ ngác một lúc lâu, sau đó lại cười khổ mở lời: “Nói như thế thì cũng hơi lố, thực ra huynh còn từng chẳng dám nghĩ tới truyền nhân nữa mà.”
“Tại sao lại không dám?” Văn Thời thắc mắc.
Nghe anh nói vậy, Bốc Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Văn Thời trong vẻ sửng sốt: “Tại vì…”
Vì hắn đã tính không biết bao nhiêu lần, nhưng ngoại trừ một nửa linh tướng mà mình đánh mất, hắn thực sự không tính ra còn ai khác có thể để lại truyền nhân trong vòng luân hồi.
Đây suýt chừng như cũng khá chuẩn, nếu không trận này của hắn đâu thể được gọi là một cuộc đánh cược liều lĩnh.
Nhưng Văn Thời lại thắc mắc, điều này khiến Bốc Ninh cảm thấy thật khó hiểu.
Hắn quan sát Văn Thời từ trên xuống dưới một phen, song lại đưa mắt sang Tạ Vấn để xin lời giải đáp, cuối cùng vẫn thử hỏi Văn Thời: “Sư đệ, đệ…”
“Linh tướng của nó đã thất lạc.” Tạ Vấn đáp nói, “Mới tìm lại được chút xíu.”
“Linh tướng đã thất lạc?” Bốc Ninh lo lắng nhìn sang và lẩm bẩm: “Hèn gì trận linh tốn mãi một hồi mới ngửi ra đệ.”
Trong tình huống mà Văn Thời gặp phải, linh tướng trong thể xác anh chỉ còn lại vài mảnh vỡ, bởi thế mới không tỏa rõ mùi với những trận linh trấn giữ nơi này. Có lẽ phải làm chấn động linh tướng thì mới có thể ngửi được mùi.
“Nhưng mà… sao linh tướng lại thất lạc vậy?” Bốc Ninh hỏi.
Văn Thời: “Đệ không biết.”
Bốc Ninh: “Phát hiện từ khi nào?”
Văn Thời lắc đầu một cái: “Trong ký ức là thế, chứ đệ nhớ không rõ.”
Lông mày của Bốc Ninh càng nhíu chặt hơn: “Người không có linh tướng phải ở lại thế gian lâu dài, hồi xưa hầu như ít ai có thể ở nổi. Huống chi đã một nghìn năm rồi, sư đệ, đệ…”
Hắn hơi ngập ngừng.
Vì việc ở lại trên thế gian suốt một nghìn năm vừa nghe thì cảm thấy nó là một điều may mắn, nhưng nếu ngẫm kỹ, nó lại ẩn chứa một chút hàm ý ‘bị ràng buộc với hậu thế’ và không thể giải thoát.
Có lẽ do chuyên tu trận pháp, Bốc Ninh không nhịn được phải nghĩ tới vài chuyện không hay cho lắm.
“Có lẽ đệ không nhớ rõ, nhưng huynh từng nói với đệ, rằng có vài trận rất tà quái được tạo nên nhằm thành lập quan hệ trói buộc với một linh vật nào đó để đạt được vài mục đích mà người thường không thể với tới.”
Bốc Ninh giải thích, “Đương nhiên, lòng người không ai giống ai, mỗi người có mục đích riêng của mình, nhưng làm gì thì làm vẫn không thể trốn khỏi mấy thứ ví dụ như danh, lợi, tu vi, hoặc tuổi thọ.”
Văn Thời suýt chút nữa cho rằng mình đã nghĩ sai, quay sang hoài nghi rằng mình ở lại lâu trên thế gian để tạo ra một tà trận như thế.
Ai ngờ Bốc Ninh lại rầu rĩ nói: “Những linh vật bị lợi dụng ấy sẽ thường xuất hiện trên những tướng bị kẹt lại trên thế gian và không giải thoát được, mà điều đó lại khá tương tự với tình huống này của đệ.”
Hắn nhìn Tạ Vấn một cái, ánh mắt vẫn không dám dừng lại ở đó lâu hệt như thuở niên thiếu và nhanh chóng chuyển tới trên người Văn Thời, nói với vẻ nghiêm túc mà lo lắng: “Sau khi sư phụ gặp chuyện không may, đại trận bị phong ấn kia đã biến mất khỏi hậu thế, mà đệ cũng chẳng có tung tích gì tất. Chung Tư và Trang Dã thì thân mình còn lo chưa xong. Huynh đã từng thử đi tìm đệ, nhưng hoàn toàn không có kết quả gì. Huynh nghĩ… phải chăng có người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn rồi mượn linh thần của đệ để làm gì đó, do vậy mới dẫn đến kết quả như bây giờ?”
Bốc Ninh nói nghe uyển chuyển, nhưng Văn Thời đã lập tức hiểu rõ ——
Khi nhìn thấy tình hình như thế, người bình thường chỉ biết lo rằng anh không cam lòng qua đời mà bày ra một tà trận gì đó.
Bốc Ninh thì trái ngược, hắn lo sẽ có kẻ giữ trong lòng ý niệm bất chính, thừa dịp Văn Thời đang trong trạng thái yếu ớt mà luyện thành linh vật và khiến cho người nọ không sống mà cũng chẳng chết suốt nhiều năm đến vậy trên thế gian.
Dù đã nghìn năm chưa gặp lại nhau, vị sư huynh thường hay lo âu và thích nhọc lòng này vẫn chưa từng nghi ngờ chút xíu gì về sư đệ nhà mình.
Văn Thời lắc đầu xóa tan nghi ngờ của Bốc Ninh: “Hẳn không phải thế đâu.”
Bốc Ninh: “Sao đệ lại nói vậy?”
Văn Thời: “Nếu đúng là linh vật đã bị luyện hóa thì cuộc sống phải hỏng bét hơn đệ nhiều. Đệ chỉ sống hết một đời rồi ngủ một giấc, sau mấy thập niên, đệ vẫn sẽ tỉnh lại.”
Bốc Ninh: “Ngủ như thế nào? Tỉnh lại ra sao?”
Văn Thời nói: “Không bệnh không đau, chịu đựng không nổi nữa thì đệ sẽ ngủ. Về phần tỉnh lại… đệ phải bước qua một cánh cửa.”
Anh nói qua loa, tỉnh lược đi rất nhiều chi tiết, ví dụ như là anh sẽ khó chịu tới cỡ nào khi linh thần suy yếu đến tận cùng, hoặc sẽ để lại bao nhiêu máu me trên đường băng qua cửa vô tướng và bò lên từ dưới lòng đất.
So với việc ngồi đến nỗi khô cằn suốt nghìn năm để chờ đợi một cuộc tương phùng mà bản thân cũng không biết sẽ xảy ra hay không, anh cảm thấy tình huống của mình vẫn khá hơn đôi chút, ít nhất là… trần gian thì náo nhiệt hơn.
Nhưng bởi thiếu đi cố nhân nên cảm thấy hơi lang thang vất vưởng.
Bốc Ninh nghe anh nói ‘không bệnh không đau’ thì vẻ mặt mới thả lỏng. Hắn chưa từng nghe thấy chuyện như thế nên liền hỏi: “Cánh cửa mà đệ nhắc đến có dáng vẻ gì?”
Văn Thời nói: “Tương tự với ‘cửa’ được bày ra trong rất nhiều trận pháp, nhưng nó dài hơn một chút, đi thấy cũng lâu hơn đôi phần. Đệ không biết đầu bên kia sẽ thông với nơi đâu, nên mượn đại một cái tên trong sách và gọi nó là vô tướng.”
Thuở nhỏ, mỗi lần nhìn thấy thứ mà mình chưa thấy bao giờ, Bốc Ninh có thể sẽ thức trắng và làm đủ trò với nó suốt vài ngày. Khi nghe thấy chuyện mà mình không rõ, hắn cũng có thể ngẫm nghĩ rất lâu.
Trước kia, Chung Tư thường dùng chiêu này để chọc ghẹo người khác. Hắn sẽ tạo ra vài vật mới lạ và khiến các sư huynh vây quanh mình suốt ba ngày trời. Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn không trốn khỏi việc ăn đập.
Nhiều năm đã trôi qua như thế, dù cho biến thành một dáng vẻ không còn giống như ngày xưa theo vòng sinh tử, nhưng bản tính này của Bốc Ninh lại vẫn không hề thay đổi.
“Đây là trận gì…” Hắn nhất thời cũng không nghĩ ra, hỏi Văn Thời trong vô thức: “Đằng sau cánh cửa thực sự chẳng có gì hết hả?”
Văn Thời cẩn thận nghĩ lại một phen rồi nói: “Đôi lúc có tiếng động, nhưng rất ít mà cũng thật khẽ, gần như là không nghe được luôn. Đôi lúc…”
Đôi lúc anh sẽ cảm thấy thực ra có một người đang đứng ở một nơi rất xa sau lưng và lẳng lặng nhìn anh.
Nhưng vì phía trước hay đằng sau cũng đen kịt và chẳng thấy được gì, cảm giác này nói nghe gần giống với ảo tưởng hơn…
Mỗi khi nhớ lại, Văn Thời chỉ cảm thấy có lẽ mình đã hy vọng quá nhiều nên mới tạo ra cảm giác, nhưng đó chỉ là lừa mình dối người thôi.
Bởi thế anh nói một nửa thì khựng lại, lắc đầu bảo: “Chẳng có gì cả, đại khái là như thế.”
Bốc Ninh không hiểu ra nổi nên lại xin giúp đỡ từ Tạ Vấn theo bản năng: “Sư phụ từng nghe nói về chuyện này chưa ạ?”
Ánh mắt của Tạ Vấn đang dừng lại ở nơi khác, không biết vì sao lại hơi xuất thần, cũng không biết đoạn đối thoại vừa rồi giữa Văn Thời và Bốc Ninh có lọt vào tai hắn hay không, nhưng tóm lại là hắn vẫn luôn trầm mặc và không hề nói chen vào.
Văn Thời vô thức nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy mỗi không khí.
Nhưng đợi lúc anh quay lại, Tạ Vấn đã đưa mắt về, nhìn anh một cái rồi lạnh lùng trả lời Bốc Ninh: “Chưa từng nghe nói.”
Dứt lời, hắn đã đổi đề tài: “Con nói… chẳng có tung tích gì về nó hôm đó?”
Tạ Vấn chỉ vào Văn Thời, song lại trầm giọng hỏi Bốc Ninh: “Còn nói rằng Chung Tư và Trang Dã cũng đang ở đây?”
Bốc Ninh rũ mắt gật đầu một cái: “Dạ vâng, họ đang ở đây ạ.”
Hình như hắn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng có vẻ lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nên dứt khoát chắp tay đầy cung kính và lễ phép và nói: “Bao lâu rồi sư phụ và sư đệ chưa thấy núi Tùng Vân ạ? Để con dẫn hai người đi xem một chút nhé.”
Vừa dứt lời, mấy viên đá được hắn bày ở tâm trận thay đổi vị trí.
Có càng nhiều gió mang theo hương vị cỏ cây trong núi từ ngoài hang thổi vào, linh hơn trước một chút, tựa như nó tự dưng sống lại.
Bốc Ninh đi tới vách hang, trên đường thì lướt qua Trương Lam và Trương Nhã Lâm, bước chân hơi dừng lại, gật đầu một cách đầy nho nhã lễ độ và nói: “Đừng quỳ nữa. Các cô cậu là…”
Hắn chỉ vào bản thân, “Họ hàng truyền nhân của tôi ư? Hay là đồng hương?”
Trương Lam ngồi dậy, vịn cục đá bên cạnh một cái rồi nói: “Không phải muốn quỳ mà chỉ là chân mềm yếu không đứng thẳng nổi thôi ạ.”
Bốc Nịnh đã quen với việc làm chủ trận này, tay áo vừa phất ngang là đã có gió xuyên qua từ lòng bàn chân, nâng chị em Trương gia, một đám rối… và Hạ Tiều đang quỳ chung lên.
“Tụi con là…” Trương Lam vốn định kể ra quan hệ vai vế của mình và Chu Húc, nhưng đối diện với lão tổ Bốc Ninh, dì nhỏ chẳng thốt ra được lời nào, cứ cảm thấy như mình đang chiếm tiện nghi.
Cô ngoảnh mặt nói: “Nói chung là quen biết ạ.”
Bốc Ninh gật đầu, đột nhiên hỏi: “Đời sau của ta là kiểu người gì? Có thích gây rối không?”
“Rất biết ——” Trương Lam trả lời trong vô thức, sau đó lại gắng sức hắng giọng sửa lời: “Thì cũng khá tốt ạ.”
Nhưng Tạ Vấn và Văn Thời đi tới ở phía sau lại bổ sung: “Thích khoe khoang, nói rất nhiều nhưng cũng không phải lời nào nghe cũng xuôi tai, rất dễ bị ăn đập, chẳng hề giống huynh chút nào cả.”
Bốc Ninh nghe anh nói thế thì không biết nhớ đến điều gì, thế mà lại cười một cái.
“Huynh cười cái gì?” Văn Thời hỏi.
Bốc Ninh nói: “Vậy cũng khá tốt.”
Năm mười sáu, mười bảy tuổi, hắn từng chém gió rần trời với Chung Tư. Hắn đã quên vì sao họ lại nhắc tới chuyện đó, chỉ nhớ rõ Chung Tư hỏi hắn rằng: “Đại tiên sư huynh, dù sao huynh cũng đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, không thôi tính giùm ta xem kiếp sau ta sẽ làm gì đi?”
Lúc ấy, Bốc Ninh đang lựa quân cờ. Hắn hỏi ngược lại: “Không phải huynh không ưa cái vụ bói toán này nhất à? Biết trước tốt xấu thì cũng chẳng có lợi ích gì, dù sao đi chăng nữa cũng qua một đời mất rồi.”
Chung Tư gật đầu bảo: “Cũng đúng. Vậy còn đệ? Không phải đệ thích mấy vụ bói toán này nhất hả?”
Bốc Ninh nói: “Đệ cũng không thích tự bói cho mình.”
Chung Tư: “Vậy đệ hy vọng kiếp sau của mình sẽ ra sao?”
Bốc Ninh suy nghĩ rồi đáp: “Khiến người khác thấy khó ưa một chút là được, giống như huynh vậy đấy.”
Chung Tư tức mà cười luôn, hất đổ bàn cờ của hắn ngay tại chỗ.
Thực ra khúc sau của câu nói ấy đúng là để trêu chọc, nhưng nửa trước là thật.
Hắn từng ấp ủ hy vọng như thế một cách rất nghiêm túc, mong ngóng rằng bản thân đời sau có thể có gì nói đó, không giấu nỗi lòng, không lo rầu rĩ, không hỏi nguồn gốc, mặc kệ con đường phía trước. Buồn hay vui thì cũng thể hiện trên mặt, thích thì khen, ghét thì chửi. Xung quanh có nhiều người tài ba lắm, không cần hắn phải gánh vác việc hệ trọng nào của hồng trần, không cần hắn phải lo lắng một tí tẹo, mà cũng không cần hắn phải bận tâm chút nào.
Nếu nghĩ theo cách đó, bây giờ ông trời cũng không đối xử tệ với hắn cho mấy. Cũng có thể xem như là mộng đẹp đã trở thành hiện thực.
Bốc Ninh xoay người vén mớ dây leo dài thòng che khuất cửa hang, chỉ vào một đường núi quen thuộc rồi nói với Văn Thời và Tạ Vấn: “Đi theo ta nào.”
Đây là cảnh tượng mà họ không thấy khi tới đây. Văn Thời vừa đặt bước đầu ra ngoài thì đã ngửi thấy hương gió ngấm sương trong núi, lập tức không biết hôm nay là ngày nào.
Có lẽ do hiệu ứng của trận pháp, ngoài và trong hang tựa như hai thế giới cách nhau nghìn năm. Vừa giẫm chân lên đường núi, cả người anh chỉ còn lại bóng dáng của ngày xưa: tóc dài áo dài, cao gầy thẳng tắp, trông tựa một cây tùng rét lạnh vươn thẳng người giữa đợt tuyết rơi tại núi Tùng Vân.
Anh đi được vài bước thì chợt phát hiện bên cạnh mình trống không, song mới ngoảnh đầu nhìn ra sau.
Ánh mắt của Tạ Vấn dừng lại trên người anh, không biết vì sao lại dừng bước ở một bên vách hang, chậm chạp mãi không nhấc chân.
“Sao vậy?” Văn Thời hỏi.
Tạ Vấn đột ngột đưa mắt về rồi dường như đã nhắm lại. Ít lâu sau, hắn mới ngước mắt lên lại và cất bước trên đường núi.
Khoảnh khắc đó, Văn Thời gần như hơi ngớ ra.
Anh bất thình lình nhớ lại năm mười chín tuổi ấy, khi thấy Trần Bất Đáo trở về núi Tùng Vân sau nhiều ngày vắng mặt, hắn cũng mang theo dáng vẻ áo đỏ tóc dài, cổ áo trắng tuyết, vạt bào lướt nhẹ qua đá tùng mà không dính tí bụi trần như thế này.
Như thể thời gian trôi qua quá nhanh nhưng lại chẳng hề để lại bất cứ dấu vết nào.
Khi thấy người này, anh vẫn quên béng rằng mình phải dời mắt đi.
Anh cứ tưởng bản thân đã luân hồi sinh tử ở trần gian suốt một ngàn năm, từng nhìn thấy muôn vật cõi hồng trần, buồn vui của thế tục, biết bao nhiêu người buông không được, quên không xong, oán tăng hội, ái biệt ly(*). Từ lâu, anh đã không còn là kẻ bị trần duyên bủa vây và róc thịt, chỉ vì một giấc chiêm bao mà linh thần đã bất an trên núi Tùng Vân kia nữa.
(*) oán tăng hội: tiếp xúc với kẻ/điều mình căm ghét; ái biệt ly: chia lìa khỏi người/điều mình thân yêu – cả hai điều này là hai trong tám nỗi khổ của chúng sanh được nhắc đến trong giáo lý căn bản của Phật giáo (theo wikipedia).
Anh quên đi rồi nhớ lại, chia lìa rồi lại đoàn tụ.
Anh cho rằng mình đã có thể bình tĩnh đứng bên cạnh người nọ, bình tĩnh phân tích đủ mọi điều, bình tĩnh nói chuyện và làm việc, song lại bắt được một tia mập mờ như thật mà là giả từ mỗi động tác giơ tay nhấc chân và vẻ mặt của hắn. Anh vẫn giữ nguyên khoảng cách gần gũi hơn người lạ nhưng lại khác xa sư đồ, thậm chí còn cảm thấy cứ ở bên nhau trong trạng thái không xa không gần như vậy cũng chưa chắc là không thể.
Mãi đến giờ phút này, anh mới đột ngột nhận ra là không phải thế.
Anh nhớ nhung những ngày tháng sống trên núi Tùng Vân, nhớ nhung những cuộc tranh cãi ầm ĩ trên bệ luyện công tại sườn núi, nhớ nhung hồ Thanh Tâm ở khe núi, nhớ nhung trời sao dày đặc và tuyết đọng trên đỉnh núi, và cũng nhớ nhung cái người độc nhất vô nhị này.
Đó từng là nhà của anh ở thế gian này, và cũng là mối liên kết sâu nhất của anh với hồng trần, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Ảo tưởng xằng bậy và lòng tham của anh vẫn còn sâu nặng lắm.
Nhưng nếu nhất định phải lựa chọn, anh tình nguyện tụt lại một bậc thang và đi sau lưng người này.
Không cần phải gần thêm một bước gì cả. Dù cho đối phương không ngoảnh lại, anh cũng có thể bước theo thật lâu và thật lâu.
Lúc Tạ Vấn đi tới, Văn Thời vô thức nghiêng người tránh đường, ngón tay để sau lưng hắn: “Ông đi trước đi.”
“Tại sao?” Tạ Vấn rũ mắt nhìn anh.
Văn Thời không trả lời.
Lần này Tạ Vấn lại không khăng khăng hỏi cho ra lẽ, chỉ nhìn anh trong chốc lát rồi gật đầu bước về phía trước.
Văn Thời đi tụt phía sau hắn, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nọ.
Đường núi chật hẹp bị bao quanh bởi sương mù, thềm đá thì ướt nhẹp.
Văn Thời đi được một hồi thì chợt mở miệng hỏi: “Ông biết tôi không có linh tướng từ lúc nào.”
Tiếng nói trầm ấm của Tạ Vấn vọng tới: “Lần đầu tiên nhìn thấy con là ta đã nhìn ra.”
Văn Thời yên lặng một lát rồi hỏi: “Vậy tại sao ông lại không nói.”
Anh đã muốn hỏi ra câu này từ khi biết Tạ Vấn là ai.
Lúc đầu hết lần này đến lần khác lời trào ra tới mép nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, sau đó lại dứt khoát nghẹn ở trong lòng vì những tâm tư giấu đầu lòi đuôi kia.
Mãi đến giờ phút này, anh cuối cùng vẫn thốt ra.
Không biết là Tạ Vấn đang nhớ tới cảnh lúc mới gặp hay gì mà cười khẽ một cái. Hắn không ngoảnh đầu nên Văn Thời không thấy được vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe hắn bảo: “Nếu vừa gặp con lần đầu mà đã nói rằng ta là… sư phụ của con.”
Không biết vì sao hắn lại hơi khựng lại, dù chỉ là một lần tạm ngừng ngắn ngủi, nhưng vẫn bị Văn Thời tóm được. Bước chân anh bỗng dừng.
Thế mà một nháy mắt sau, giọng điệu của Tạ Vấn đã trở lại như thường, như thể cú tạm ngừng vừa rồi chỉ là ảo giác tựa một cơn gió lơ đãng thổi qua tiền sảnh thôi.
Hắn cười nói: “Thì sẽ bị con mỉa mai một trận rồi đá ra khỏi cửa nhà mất.”
Hắn không nghe thấy tiếng bước chân đi theo sau lưng của Văn Thời nên xoay đầu nhìn lại.
Văn Thời mím môi rồi lại cất bước.
Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lần này Tạ Vấn không mở miệng liền.
Sự tĩnh lặng kéo dài một hồi, đường núi bo một cái cua giữa bầu không khí nọ. Đá vụn vơi đầy trên đất nên hơi khó đi, Tạ Vấn vừa bước lên bậc thềm kia thì ngừng chân, bất chợt xoay người nắm lấy tay Văn Thời.
Hắn buông mắt nhìn xuống dưới chân anh, dường như chỉ vô thức đỡ đồ đệ bước lên một phen dưới sự ảnh hưởng của cảnh mộng núi Tùng Vân ngày xưa thôi.
Đợi đến khi Văn Thời cũng bước lên bậc thềm đó, hắn mới đưa mắt nhìn về phía con đường phía trước và nói khẽ: “Thì cũng luôn bởi một vài nguyên nhân thế này thế nọ.”
“Ví dụ như?”
HẾT CHƯƠNG 76 („• ֊ •„)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.