Chương 13
Hứa cô nương
10/06/2021
Tạ Vấn cầm hoa trên tay, thấy cánh hoa cuộn lại và héo úa khi chỉ vừa đụng vào tay mình, chẳng mấy chốc đã biến thành một vật chết màu nâu hạt dẻ, ngón tay bóp nhẹ một cái đã rời ra.
Hắn rủ mắt nhìn vật chết trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn ngước mắt lên, lại thấy Văn Thời đang nhíu mày nhìn mình.
Tạ Vấn giấu mu bàn tay ra sau lưng, đứng ở khoảng cách vài bước giữa những nhánh hoa và hỏi anh: “Tôi đã làm chuyện xấu gì mà cậu phải nhìn tôi như thế?”
“…”
Văn Thời hơi mím môi.
Thực ra anh chỉ ngoảnh đầu nhìn thôi. Nhưng đối phương đã hỏi như vậy, anh đành nghiêm mặt nói: “Có chút chuyện cần hỏi anh.”
Tạ Vấn: “Chuyện gì?”
Văn Thời: “…”
Chờ tôi nghĩ ra đã.
Cũng may là anh phản ứng mau, gần như không ngập ngừng bao lâu mà đã nghĩ ra một điều: “Quần áo của anh đâu?”
Tạ Vấn cúi đầu nghiêm túc nhìn mình một cái —— quần áo đầy đủ hết mà.
…
Văn Thời phục luôn: “Ý tôi là chiếc áo khoác đen anh gấp để trên tay.”
Lúc này có vẻ như Tạ Vấn mới nhớ tới chiếc áo khoác kia: “À, cái đó hả? Chắc là rối loạn quá nên quên ở đâu mất rồi.”
“Anh không đi tìm à?”
“Kệ đi.” Tạ Vấn nói không quá để ý: “Không phải thứ gì quan trọng cả, mất thì mua lại thôi.”
Văn Thời đang nghèo rớt mồng tơi, không thể hiểu nổi kiểu sống xa hoa mất thì thôi này của hắn.
Thấy chân mày của anh nhíu chặt hơn, Tạ Vấn lại đề nghị: “Không thôi cậu đi vào trong núi tìm với tôi đi? Nhưng ngọn núi này hơi rộng đấy nhé.”
Mơ tiếp đi diễm, ngọn núi này đâu chỉ hơi rộng thôi đâu?
Văn Thời xoay đầu đi mất.
Tạ Vấn đứng sau cười cười, song lại ho khan vài cái, gần đây họng của hắn ngày càng khó chịu hơn, có vẻ cơ thể cũng đã đang kém dần.
Dù hàng xóm bạn bè tới đưa Thẩm Kiều không quen hắn, nhưng vẫn quan tâm hỏi vài câu: “Bị ốm hả? Đã bệnh mà còn đi vô núi nữa, trong núi lạnh lắm.”
Tạ Vấn phất tay sơ sơ, tỏ vẻ mình không sao.
Dù hắn nói chuyện chẳng có câu nào đứng đắn, nôm lại thật sự là một người tốt tính, nhưng mà…
Lúc quẹo dọc theo đường núi, Văn Thời vẫn không nhịn được phải quay đầu lại lần nữa.
Anh thấy Tạ Vấn ôm miệng ho khụ khụ vài tiếng. Khi đi ngang qua một gốc cây, hắn vứt đi thứ gì đó trong tay. Mặt mày của hắn trắng bệch, lộ ra vẻ tái nhợt đầy ốm yếu, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng trông khá buồn tẻ.
Văn Thời hơi sửng sốt rồi mới nhớ ra, chắc đó là đóa hoa mà hắn đã hứng trước đó.
Vì mới rời khỏi lồng, Văn Thời đang thấy vừa mệt vừa đói, rất khó để đọng khí. Nhưng anh vẫn lấy lại bình tĩnh và thử nhìn linh tướng của Tạ Vấn.
Vừa nhắm mắt lại, anh đã thấy được tầng sát khí ngất trời.
Còn hừng hực hơn lúc mới gặp gấp vài lần nữa. Sát khí đang nhe nanh múa vuốt, linh hồn yêu tà nồng nặc mà lại mãnh liệt, sương đen trốn tới khắp hướng. Những cây hoa phát ra tia sáng đó đều sạm xuống như đang thoi thóp.
Trong đầu Văn Thời vang lên một tiếng ‘ong’, đột ngột mở choàng mắt ra.
Cảnh tượng đó lại biến mất, Tạ Vấn vẫn buông mắt đi xuống chân núi với dáng vẻ dịu dàng ấy.
Xe buýt đậu dưới chân núi, mọi người lục tục đi tới.
Hạ Tiều không còn khóc nữa, nhưng cũng chẳng nói lời nào. Đôi mắt sưng dữ dội, chỉ đứng ngơ ngác như thế. Cô chú hàng xóm thấy không nỡ, nửa đỡ nửa túm cậu thẳng lên xe rồi đưa vào chỗ ngồi yên.
Một lúc lâu sau, con ngươi đờ đẫn của cậu mới xoay một cái, nghẹn giọng nói: “Anh Văn đâu ạ?”
Thím Lưu gần nhà ngồi ngay sau lưng cậu. Lâu rồi chưa thấy xấp nhỏ choai choai khóc như thế này, bà vỗ vai Hạ Tiều, chỉ ra ngoài cửa sổ và bảo: “Đang đi tới, à không, đang nói chuyện.”
Hạ Tiều hơi rề rà đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Văn Thời đứng cách ven đường vài bước, đang trò chuyện với Tạ Vấn vừa đi xuống núi…
Chủ yếu là Tạ Vấn nói, Văn Thời đứng nghe.
Có lẽ là ảo giác, Hạ Tiều thấy khoảng cách giữa hai người hơi xa, dù sao vẫn xa hơn khoảng cách khi người bình thường nói chuyện với nhau, thể hiện một cảm giác xa lạ và trốn tránh nhỏ bé.
Đương nhiên, Hạ Tiều không hề biết tại sao, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi.
Tạ Vấn chỉ nói vài câu rồi phất tay với Văn Thời, sau đó lại đi về một hướng khác, mà Văn Thời thì bước về phía xe buýt.
Chân anh dài, nắm lấy tay vịn bước hai bước lên bốn bậc thang, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiều với một vẻ mặt vô cảm.
Tài xế ngậm điếu thuốc, quay đầu hỏi: “Khởi hành chưa? Còn thiếu ai nữa không?”
Văn Thời nói: “Không, đi thôi.”
Hạ Tiều hơi ngẩn người, bên thím Lưu thì sốt sắng hơn, chỉ tới bóng dáng đằng xa của Tạ Vấn và nói: “Còn cậu ấy thì sao? Người bạn của hai con đó, cậu ấy không lên xe hả?”
“Anh ta sẽ không lên xe.” Văn Thời nói.
“Tại sao?”
“Có việc, đi trước.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều nhìn trộm Văn Thời một cái. Dù anh Văn của cậu luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thế, nói chuyện cũng rất súc tích. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được rằng tâm trạng lúc này của Văn Thời không ổn cho lắm.
“Anh Văn, anh sao vậy?” Hạ Tiều cũng không có tinh thần gì, nhưng vẫn hỏi một câu.
Văn Thời ngước mắt lên, chưa hiểu ý cậu: “Cái gì?”
“Ý là…” Hạ Tiều chọn từ trong sự đắn đo, chậm rãi hỏi, “Tạ Vấn đã nói gì vậy anh? Trông anh không vui cho lắm.”
Văn Thời hơi nhíu mày, nhìn cậu bằng một ánh mắt ‘chú mày đang nói mớ gì đó’: “Hả?”
Hạ Tiều lại rụt về, héo úa dựa lên cửa sổ xe: “Không có gì hết anh, em nhìn lầm thôi, coi như em chưa nói gì cả.”
Nhưng thím Lưu lại chưa từ bỏ ý định.
Bà ngồi kế bên Tạ Vấn trên đường đi, chàng trai trẻ tuổi đó cực kỳ đẹp mắt mà lại có phong độ, ai mà không thích cho được. Bà vỗ lên lưng ghế của Văn Thời, bảo: “Ngồi xe này đi thì tốt nhất nên ngồi xe này về chứ, nếu không sẽ không may lắm đâu.”
Văn Thời chưa từng nghe nói về một điềm xấu nào miễn cưỡng tới vậy.
Nhưng anh vẫn liếc ra ngoài cửa sổ một cái, vừa dịp thấy Tạ Vấn leo lên một chiếc màu đỏ, nên lại dựa về ghế ngồi.
“Bấy nhiêu người thôi phải không? Đi được chưa?” Tài xế hỏi.
Văn Thời: “Đi đi.”
Tài xế vội ló đầu ra ngoài cửa sổ, rít mạnh hai cái, dập tắt điếu thuốc rồi xoay tay lái chạy về thành phố.
Tang lễ trong vườn hoa phủ Danh Hoa đã được dọn dẹp sạch sẽ, đám tang kéo dài mấy ngày này đã kết thúc.
Thím Lưu ở ngay ngôi nhà phía trước, bà là một người nhiệt tình có tiếng.
Bà xuống xe rồi nhưng vẫn dặn dò liên miên, sợ hai người trẻ tuổi không hiểu khuôn phép, làm tầm bậy tầm bạ: “Lát nữa phải bước qua chậu than, còn phải ăn tí táo đỏ và bánh bò trắng nữa, sau đó hai đứa về nhà, nhớ chuyển giường, sô pha và mấy thứ linh tinh sang chỗ khác để quét dọn nhé.”
Hạ Tiều vẫn còn ỉu xìu, gật đầu nói: “Con cảm ơn thím.”
“Nếu hai đứa bó tay thì cứ gõ cửa nhà thím nói một tiếng, thím sẽ sang giúp hai đứa, biết chưa?” Thím Lưu bước qua chậu than theo những người khác, đi thêm hai bước rồi lại nói: “Quét dọn xong hết thì đi tắm một cái rồi ngủ nhé, nhất định phải tắm đấy.”
Hạ Tiều đáp: “Dạ.”
Cậu luôn trong trạng thái mù mờ, người khác đưa gì cậu cũng nhận, cho ăn gì cậu cũng sẽ bỏ nó vô miệng.
Chờ đến khi tinh thần cuối cùng cũng khôi phục, cậu mới phát hiện mọi người đã về hết trơn, còn bản thì lại đang ở trong nhà.
Trong nhà vắng vẻ, cậu cũng thấy cô đơn, như mất hết cả linh hồn, nhất thời không biết mình nên làm gì.
Bỗng nhiên, có người không nhẹ không nặng vỗ lên đầu cậu một phát.
Hạ Tiều ôm ót xoay mặt nhìn sang, lại thấy Văn Thời lướt qua người mình, ngón cái và ngón trỏ bên tay trái đang vê nhẹ, không biết đang vê cái gì.
“Còn dư cây nhang nào không?” Văn Thời liếc nhìn xung quanh.
Hạ Tiều ngẩn người: “Có, anh cần hả?”
“Đi lấy cho anh một cây.” Văn Thời nói.
Anh luôn mang đến cho người khác một cảm giác ‘không hài lòng thì sẽ trở mặt’. Hạ Tiều rất muốn gần gũi với anh, nhưng lại hơi sợ anh, nghe lệnh vội đi lấy liền.
Khi cầm một cây nhang quay lại, Hạ Tiều mới hỏi: “Đốt nhang làm gì vậy anh?”
“Lại đây.” Văn Thời nghiêng đầu về phía hậu viện, ra hiệu cậu hãy mở cửa ra.
Hậu viện biệt thự Thẩm gia lớn nhưng cũng trống trơn. Trước kia, Hạ Tiều luôn muốn mua chút hoa cỏ về trồng, nhưng Thẩm Kiều lại bảo phải ‘chừa chút chỗ’, cũng không biết là chừa lại làm gì.
Nhìn thấy một khối đất trống như vậy, Văn Thời cũng không cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt lại tỉnh ngộ.
Nên Hạ Tiều nghi ý ‘chừa’ của Thẩm Kiều hồi đó là chừa lại cho anh.
“Đưa anh cây nhang.” Văn Thời ngoắc ngón tay không cầm gì, ý bảo Hạ Tiều đưa đồ cho mình.
Hạ Tiều ngoan ngoãn làm theo.
Văn Thời ngồi xổm xuống, để tro nhang run rớt xuống giữa ngón tay đang vê nhẹ.
Hạ Tiều chợt như vừa được mở rộng tầm mắt, thấy mấy thứ chỉ thấy được trong lồng —— những hơi khói đen nhẹ nhàng lượn quanh người Thẩm Kiều, từng bị làm tan ra bởi Văn Thời.
“Đây không phải là…” Hạ Tiều mở to hai mắt.
Văn Thời còn đang vê ngón tay, chỗ đó không có nhiều hơi khói cho lắm, bị anh vê thành một nhánh cây rất dài.
Anh đưa tay gộp chúng lại, thứ đó cắm ngay xuống đất.
Không biết cơn gió từ đâu nổi lên, khói nhang ập lên người Hạ Tiều, làm hai mắt cậu rưng rưng, che mặt ho một lúc.
Chờ cậu ổn từ trạng thái nóng rát đó và mở mắt ra, cậu phát hiện có thêm một gốc cây lú lên mảnh đất trước mặt, cành cây cao gầy thanh tú.
Hạ Tiều hoảng sợ, chưa kịp né tránh đặt mông ngồi lên bùn: “Cây này là gì vậy anh?”
“Mai trắng.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều thầm nói em đâu có hỏi về giống loài: “Cây này ở đâu ra vậy anh?”
“Không phải cậu mới thấy đó à?” Văn Thời nhìn cậu như đang nhìn một đứa ngốc.
“Em biết chứ, em… em thấy mà. Anh vừa làm gì đó với khí đen mà anh đã hút khỏi người ông, thế là lại có cái cây này nè.”
Văn Thời: “Ừ.”
Hạ Tiều chợt thấy cạn lời.
Nửa ngày sau, cậu mới từ từ mở to hai mắt, hỏi với vẻ khó thể tin nổi: “Vậy nó là…”
Văn Thời nghĩ rồi nói: “Cậu có thể xem nó như một thứ mang ý nghĩa về Thẩm Kiều, cũng có thể xem nó là thứ Thẩm Kiều để lại cho mình.”
Hạ Tiều lẳng lặng nhìn cây non, bừng tỉnh nhớ lại gần chỗ cậu ở khi còn nhỏ cũng có một rừng mai trắng nhỏ, như thể chúng bất thình lình lớn lên vậy.
Giờ tự dưng cậu chợt hiểu được lai lịch của chúng —— Thẩm Kiều cũng là một phán quan và từng tiễn rất nhiều người đi, chắc cũng từng làm những chuyện như thế này.
“Người nào …” Hạ Tiều nuốt xuống hai chữ ‘qua đời’ rồi nói: “Cũng sẽ biến thành như vậy hả anh?”
Văn Thời nói: “Tại anh thích thế.”
Hạ Tiều muốn nói em cũng vậy, như thể bỗng nhiên không còn khổ sở như thế nữa, như thể Thẩm Kiều vẫn còn đứng đó nhìn cậu một cách dịu dàng và từ ái.
Văn Thời đứng lên, bóp chặt xương ngón tay đang để bên người một cái.
Hạ Tiều cũng bò dậy theo, lượn quanh cây non vài vòng, muốn chạm vào nhưng lại không dám.
“Mình có cần bón phân cho cây này không anh?” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời: “Nó sẽ tự lớn lên.”
Hạ Tiều “à” một tiếng, lại hỏi: “Vậy em có thể tưới nước không?”
Văn Thời: “Anh chưa từng tưới, cậu có thể thử.”
Hạ Tiều lại không dám nhúc nhích.
Văn Thời tức giận nói: “Hôm nào ngoài trời cũng mưa nhưng anh chưa thấy nó bị tưới chết bao giờ.”
Lúc này Hạ Tiều mới yên tâm, chạy đi tìm ấm nước, dường như hồn cũng vừa quay về xác.
Văn Thời dựa lên cạnh cửa, nhìn cậu bận bịu tưới nước cho cây non, bỗng cảm thấy kẻ tạo rối hồi đó chắc chắn có cốt cách trong sạch, nếu không sao lại làm ra một thằng ngốc như vầy được chứ.
Có cây mai trắng này, sự hoạt bát của Hạ Tiều cuối cùng cũng trở về.
Sáng sớm thức dậy, điều đầu tiên cậu làm là tưới nước và sửa nhánh cho cây giống, sau đó theo chân Văn Thời đốt nén nhang kính Tổ sư gia.
Hôm nọ khi đốt nhang xong, bước ngang qua và liếc bức danh phả các vị Phán Quan một cái, cậu chợt đứng hình.
Văn Thời buồn bực hỏi cậu: “Cậu làm gì đấy?”
Hạ Tiều nhìn chằm chằm, không hề hé răng, ngắm bức danh phả với một ánh mắt đầy ngờ vực ——
Cậu mới thấy tên của Văn Thời lặng lẽ lóe lên một cái.
Hơn nữa, hình như dòng của họ… vừa nhích lên trên một xíu.
Nhưng sao lại thế được? Cái dòng này đến Thẩm Kiều thì đã đứt sạch, cả dòng qua đời hết trơn mà cũng còn nhích lên được nữa à?
Không không không, có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Hạ Tiều ngập ngừng cả buổi nhưng vẫn lắc đầu một cái, nói: “Không gì hết anh, em bị hoa mắt thôi.”
Văn Thời không để ý tới cậu nữa.
Căn nhà này hơi lớn. Đối với hai tên không giỏi việc nhà, dọn dẹp là một quá trình khá tốn sức. Văn Thời và Hạ Tiều tốn hai ngày rưỡi để xử lý, từ từ thay đổi vị trí của sô pha và bàn ghế trong nhà, như bọn hamster đang tha đồ ăn đi.
Chiều hôm đó sau khi sửa sang xong mọi thứ, Hạ Tiều định dọn lại lần nữa cho sạch, thế nên cậu móc ra một món đồ từ trong ngăn tủ.
Văn Thời đang tìm cây chổi ở đâu đó thì nghe thấy tiếng ong ong của một thứ trông như cái mâm đang nhào về phía mình ở dưới đất, không biết sao lại xui xẻo đâm trúng chân anh..
“Cái này là gì thế?” Văn Thời rủ mắt nhìn chằm chằm nó, vẻ mặt đan xen giữa hai ý ‘để nó cút đi’ và ‘giẫm chết nó’.
Hạ Tiều vội vàng chạy tới, đá thứ ầm ĩ đó đi, lừa lọc anh: “Cái này là máy quét rác đó anh.”
“Vậy còn dùng chổi nữa không?”
“Không cần đâu ạ.” Hạ Tiều xua tay.
Văn Thời “à” một tiếng, ung dung bình tĩnh chấp nhận sự tồn tại của thứ đó.
Hạ Tiểu thầm nói trong lòng anh Văn đúng là anh Văn, không sợ sóng dữ, vừa nhìn đã biết là kiểu người từng trải sự đời.
Kết quả mới bùi ngùi xong, cậu đã thấy Văn Thời lại lấy ra một hộp bánh que từ trong tủ lạnh, đứng nhâm nhi một cách vô cảm suốt hai tiếng liền, cứ nhìn chòng chọc vào máy quét rác đang làm việc của mình như thế.
“Anh Văn.” Hạ Tiều từ từ sít tới kế bên anh, chỉ vào cái hộp và hỏi: “Ăn cái này có thể no không anh?”
Văn Thời chả thèm nâng mí mắt lên: “Không được.”
Hạ Tiều: “Vậy chẳng phải giờ anh đang đói bụng lắm hả?”
Văn Thời: “Cậu đoán xem?”
“Vậy ăn gì mới được anh?” Hạ Tiều lại hỏi.
“Người.” Văn Thời thốt ra một chữ.
“…” Hạ Tiều vội chạy biến.
Nhờ phúc của thằng ngốc này, cảm giác đói khát bị Văn Thời đè nén rất lâu lại bùng cháy. Giờ anh đã có một tật xấu, mỗi khi đói, anh sẽ nhớ đến một người…
Không được, bấm nút biến ngay.
Văn Thời tự nói với mình trong lòng, nói rồi anh lại mở tủ lạnh ra.
Hạ Tiều nhích lại theo, liếc một cái, anh đã ăn hết bánh que. Ánh mắt của Văn Thời dừng lại trên một dãy nước uống.
Lần này Hạ Tiều tỏ vẻ tích cực: “À này, anh Văn, để em giới thiệu cho anh ——”
Chưa dứt lời, Văn Thời đã cầm lấy một lon coca từ trong đó, ‘póc’ một tiếng mở được nắp lon, lạnh lùng bảo: “Anh chết năm 95 chứ không phải năm 65.”
Hạ Tiều: “…”
Ok, em đã nghe ra, tâm trạng càng xấu hơn rồi.
Hạ Tiều không dám lắm miệng, cũng không dám chạy xa, đứng yên ngay bên cạnh.
Suốt nửa ngày sau, cậu nghe anh Văn của mình tự hạ mình hỏi: “Bên Tạ Vấn có động tĩnh gì không?”
Hạ Tiều: “Há???”
Văn Thời hơi nhíu mày: “Chẳng phải gã nói muốn chuyển đồ tới thuê phòng à?”
Từ sau khi xuống núi, họ không nghe được chút tin tức nào về Tạ Vấn nữa, như người nọ đã bốc hơi khỏi trần gian, cũng không nghe hắn hỏi về chuyện thuê phòng gì cả. Điều làm người ta thấy lạ là…
Đương nhiên, chủ yếu là chỉ có mình Văn Thời thấy lạ thôi.
Dù sao thì đối với Hạ Tiều, khái niệm hai ngày rưỡi thì vẫn khá ngắn, chớp mắt một cái đã trôi qua, hai ngày rưỡi không liên lạc cũng không phải vấn đề gì hết.
Nhưng cậu không dám nói thế với Văn Thời, vì cậu cảm thấy chắc anh Văn nhà mình bị đói điên luôn rồi.
“Vậy em… thử liên lạc nha anh?” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời chưa nói mình có đồng ý hay không.
Lúc Hạ Tiều đang tìm số, anh chợt mở miệng: “Tây Bình Viên ở đâu? Cậu biết đường chứ?”
Hạ Tiều chớp chớp mắt: “Dạ, dạ biết.”
Chi vậy anh? Anh muốn tới nhà ăn thịt người ta hả?
▓▒░(°◡°)░▒▓
Chú thích nhẹ:
(*) Thất liên (tên chương): mất liên lạc.
HẾT CHƯƠNG 13 („• ֊ •„)
Hắn rủ mắt nhìn vật chết trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn ngước mắt lên, lại thấy Văn Thời đang nhíu mày nhìn mình.
Tạ Vấn giấu mu bàn tay ra sau lưng, đứng ở khoảng cách vài bước giữa những nhánh hoa và hỏi anh: “Tôi đã làm chuyện xấu gì mà cậu phải nhìn tôi như thế?”
“…”
Văn Thời hơi mím môi.
Thực ra anh chỉ ngoảnh đầu nhìn thôi. Nhưng đối phương đã hỏi như vậy, anh đành nghiêm mặt nói: “Có chút chuyện cần hỏi anh.”
Tạ Vấn: “Chuyện gì?”
Văn Thời: “…”
Chờ tôi nghĩ ra đã.
Cũng may là anh phản ứng mau, gần như không ngập ngừng bao lâu mà đã nghĩ ra một điều: “Quần áo của anh đâu?”
Tạ Vấn cúi đầu nghiêm túc nhìn mình một cái —— quần áo đầy đủ hết mà.
…
Văn Thời phục luôn: “Ý tôi là chiếc áo khoác đen anh gấp để trên tay.”
Lúc này có vẻ như Tạ Vấn mới nhớ tới chiếc áo khoác kia: “À, cái đó hả? Chắc là rối loạn quá nên quên ở đâu mất rồi.”
“Anh không đi tìm à?”
“Kệ đi.” Tạ Vấn nói không quá để ý: “Không phải thứ gì quan trọng cả, mất thì mua lại thôi.”
Văn Thời đang nghèo rớt mồng tơi, không thể hiểu nổi kiểu sống xa hoa mất thì thôi này của hắn.
Thấy chân mày của anh nhíu chặt hơn, Tạ Vấn lại đề nghị: “Không thôi cậu đi vào trong núi tìm với tôi đi? Nhưng ngọn núi này hơi rộng đấy nhé.”
Mơ tiếp đi diễm, ngọn núi này đâu chỉ hơi rộng thôi đâu?
Văn Thời xoay đầu đi mất.
Tạ Vấn đứng sau cười cười, song lại ho khan vài cái, gần đây họng của hắn ngày càng khó chịu hơn, có vẻ cơ thể cũng đã đang kém dần.
Dù hàng xóm bạn bè tới đưa Thẩm Kiều không quen hắn, nhưng vẫn quan tâm hỏi vài câu: “Bị ốm hả? Đã bệnh mà còn đi vô núi nữa, trong núi lạnh lắm.”
Tạ Vấn phất tay sơ sơ, tỏ vẻ mình không sao.
Dù hắn nói chuyện chẳng có câu nào đứng đắn, nôm lại thật sự là một người tốt tính, nhưng mà…
Lúc quẹo dọc theo đường núi, Văn Thời vẫn không nhịn được phải quay đầu lại lần nữa.
Anh thấy Tạ Vấn ôm miệng ho khụ khụ vài tiếng. Khi đi ngang qua một gốc cây, hắn vứt đi thứ gì đó trong tay. Mặt mày của hắn trắng bệch, lộ ra vẻ tái nhợt đầy ốm yếu, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng trông khá buồn tẻ.
Văn Thời hơi sửng sốt rồi mới nhớ ra, chắc đó là đóa hoa mà hắn đã hứng trước đó.
Vì mới rời khỏi lồng, Văn Thời đang thấy vừa mệt vừa đói, rất khó để đọng khí. Nhưng anh vẫn lấy lại bình tĩnh và thử nhìn linh tướng của Tạ Vấn.
Vừa nhắm mắt lại, anh đã thấy được tầng sát khí ngất trời.
Còn hừng hực hơn lúc mới gặp gấp vài lần nữa. Sát khí đang nhe nanh múa vuốt, linh hồn yêu tà nồng nặc mà lại mãnh liệt, sương đen trốn tới khắp hướng. Những cây hoa phát ra tia sáng đó đều sạm xuống như đang thoi thóp.
Trong đầu Văn Thời vang lên một tiếng ‘ong’, đột ngột mở choàng mắt ra.
Cảnh tượng đó lại biến mất, Tạ Vấn vẫn buông mắt đi xuống chân núi với dáng vẻ dịu dàng ấy.
Xe buýt đậu dưới chân núi, mọi người lục tục đi tới.
Hạ Tiều không còn khóc nữa, nhưng cũng chẳng nói lời nào. Đôi mắt sưng dữ dội, chỉ đứng ngơ ngác như thế. Cô chú hàng xóm thấy không nỡ, nửa đỡ nửa túm cậu thẳng lên xe rồi đưa vào chỗ ngồi yên.
Một lúc lâu sau, con ngươi đờ đẫn của cậu mới xoay một cái, nghẹn giọng nói: “Anh Văn đâu ạ?”
Thím Lưu gần nhà ngồi ngay sau lưng cậu. Lâu rồi chưa thấy xấp nhỏ choai choai khóc như thế này, bà vỗ vai Hạ Tiều, chỉ ra ngoài cửa sổ và bảo: “Đang đi tới, à không, đang nói chuyện.”
Hạ Tiều hơi rề rà đưa mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Văn Thời đứng cách ven đường vài bước, đang trò chuyện với Tạ Vấn vừa đi xuống núi…
Chủ yếu là Tạ Vấn nói, Văn Thời đứng nghe.
Có lẽ là ảo giác, Hạ Tiều thấy khoảng cách giữa hai người hơi xa, dù sao vẫn xa hơn khoảng cách khi người bình thường nói chuyện với nhau, thể hiện một cảm giác xa lạ và trốn tránh nhỏ bé.
Đương nhiên, Hạ Tiều không hề biết tại sao, chỉ cảm thấy kỳ quái thôi.
Tạ Vấn chỉ nói vài câu rồi phất tay với Văn Thời, sau đó lại đi về một hướng khác, mà Văn Thời thì bước về phía xe buýt.
Chân anh dài, nắm lấy tay vịn bước hai bước lên bốn bậc thang, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiều với một vẻ mặt vô cảm.
Tài xế ngậm điếu thuốc, quay đầu hỏi: “Khởi hành chưa? Còn thiếu ai nữa không?”
Văn Thời nói: “Không, đi thôi.”
Hạ Tiều hơi ngẩn người, bên thím Lưu thì sốt sắng hơn, chỉ tới bóng dáng đằng xa của Tạ Vấn và nói: “Còn cậu ấy thì sao? Người bạn của hai con đó, cậu ấy không lên xe hả?”
“Anh ta sẽ không lên xe.” Văn Thời nói.
“Tại sao?”
“Có việc, đi trước.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều nhìn trộm Văn Thời một cái. Dù anh Văn của cậu luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như thế, nói chuyện cũng rất súc tích. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được rằng tâm trạng lúc này của Văn Thời không ổn cho lắm.
“Anh Văn, anh sao vậy?” Hạ Tiều cũng không có tinh thần gì, nhưng vẫn hỏi một câu.
Văn Thời ngước mắt lên, chưa hiểu ý cậu: “Cái gì?”
“Ý là…” Hạ Tiều chọn từ trong sự đắn đo, chậm rãi hỏi, “Tạ Vấn đã nói gì vậy anh? Trông anh không vui cho lắm.”
Văn Thời hơi nhíu mày, nhìn cậu bằng một ánh mắt ‘chú mày đang nói mớ gì đó’: “Hả?”
Hạ Tiều lại rụt về, héo úa dựa lên cửa sổ xe: “Không có gì hết anh, em nhìn lầm thôi, coi như em chưa nói gì cả.”
Nhưng thím Lưu lại chưa từ bỏ ý định.
Bà ngồi kế bên Tạ Vấn trên đường đi, chàng trai trẻ tuổi đó cực kỳ đẹp mắt mà lại có phong độ, ai mà không thích cho được. Bà vỗ lên lưng ghế của Văn Thời, bảo: “Ngồi xe này đi thì tốt nhất nên ngồi xe này về chứ, nếu không sẽ không may lắm đâu.”
Văn Thời chưa từng nghe nói về một điềm xấu nào miễn cưỡng tới vậy.
Nhưng anh vẫn liếc ra ngoài cửa sổ một cái, vừa dịp thấy Tạ Vấn leo lên một chiếc màu đỏ, nên lại dựa về ghế ngồi.
“Bấy nhiêu người thôi phải không? Đi được chưa?” Tài xế hỏi.
Văn Thời: “Đi đi.”
Tài xế vội ló đầu ra ngoài cửa sổ, rít mạnh hai cái, dập tắt điếu thuốc rồi xoay tay lái chạy về thành phố.
Tang lễ trong vườn hoa phủ Danh Hoa đã được dọn dẹp sạch sẽ, đám tang kéo dài mấy ngày này đã kết thúc.
Thím Lưu ở ngay ngôi nhà phía trước, bà là một người nhiệt tình có tiếng.
Bà xuống xe rồi nhưng vẫn dặn dò liên miên, sợ hai người trẻ tuổi không hiểu khuôn phép, làm tầm bậy tầm bạ: “Lát nữa phải bước qua chậu than, còn phải ăn tí táo đỏ và bánh bò trắng nữa, sau đó hai đứa về nhà, nhớ chuyển giường, sô pha và mấy thứ linh tinh sang chỗ khác để quét dọn nhé.”
Hạ Tiều vẫn còn ỉu xìu, gật đầu nói: “Con cảm ơn thím.”
“Nếu hai đứa bó tay thì cứ gõ cửa nhà thím nói một tiếng, thím sẽ sang giúp hai đứa, biết chưa?” Thím Lưu bước qua chậu than theo những người khác, đi thêm hai bước rồi lại nói: “Quét dọn xong hết thì đi tắm một cái rồi ngủ nhé, nhất định phải tắm đấy.”
Hạ Tiều đáp: “Dạ.”
Cậu luôn trong trạng thái mù mờ, người khác đưa gì cậu cũng nhận, cho ăn gì cậu cũng sẽ bỏ nó vô miệng.
Chờ đến khi tinh thần cuối cùng cũng khôi phục, cậu mới phát hiện mọi người đã về hết trơn, còn bản thì lại đang ở trong nhà.
Trong nhà vắng vẻ, cậu cũng thấy cô đơn, như mất hết cả linh hồn, nhất thời không biết mình nên làm gì.
Bỗng nhiên, có người không nhẹ không nặng vỗ lên đầu cậu một phát.
Hạ Tiều ôm ót xoay mặt nhìn sang, lại thấy Văn Thời lướt qua người mình, ngón cái và ngón trỏ bên tay trái đang vê nhẹ, không biết đang vê cái gì.
“Còn dư cây nhang nào không?” Văn Thời liếc nhìn xung quanh.
Hạ Tiều ngẩn người: “Có, anh cần hả?”
“Đi lấy cho anh một cây.” Văn Thời nói.
Anh luôn mang đến cho người khác một cảm giác ‘không hài lòng thì sẽ trở mặt’. Hạ Tiều rất muốn gần gũi với anh, nhưng lại hơi sợ anh, nghe lệnh vội đi lấy liền.
Khi cầm một cây nhang quay lại, Hạ Tiều mới hỏi: “Đốt nhang làm gì vậy anh?”
“Lại đây.” Văn Thời nghiêng đầu về phía hậu viện, ra hiệu cậu hãy mở cửa ra.
Hậu viện biệt thự Thẩm gia lớn nhưng cũng trống trơn. Trước kia, Hạ Tiều luôn muốn mua chút hoa cỏ về trồng, nhưng Thẩm Kiều lại bảo phải ‘chừa chút chỗ’, cũng không biết là chừa lại làm gì.
Nhìn thấy một khối đất trống như vậy, Văn Thời cũng không cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt lại tỉnh ngộ.
Nên Hạ Tiều nghi ý ‘chừa’ của Thẩm Kiều hồi đó là chừa lại cho anh.
“Đưa anh cây nhang.” Văn Thời ngoắc ngón tay không cầm gì, ý bảo Hạ Tiều đưa đồ cho mình.
Hạ Tiều ngoan ngoãn làm theo.
Văn Thời ngồi xổm xuống, để tro nhang run rớt xuống giữa ngón tay đang vê nhẹ.
Hạ Tiều chợt như vừa được mở rộng tầm mắt, thấy mấy thứ chỉ thấy được trong lồng —— những hơi khói đen nhẹ nhàng lượn quanh người Thẩm Kiều, từng bị làm tan ra bởi Văn Thời.
“Đây không phải là…” Hạ Tiều mở to hai mắt.
Văn Thời còn đang vê ngón tay, chỗ đó không có nhiều hơi khói cho lắm, bị anh vê thành một nhánh cây rất dài.
Anh đưa tay gộp chúng lại, thứ đó cắm ngay xuống đất.
Không biết cơn gió từ đâu nổi lên, khói nhang ập lên người Hạ Tiều, làm hai mắt cậu rưng rưng, che mặt ho một lúc.
Chờ cậu ổn từ trạng thái nóng rát đó và mở mắt ra, cậu phát hiện có thêm một gốc cây lú lên mảnh đất trước mặt, cành cây cao gầy thanh tú.
Hạ Tiều hoảng sợ, chưa kịp né tránh đặt mông ngồi lên bùn: “Cây này là gì vậy anh?”
“Mai trắng.” Văn Thời nói.
Hạ Tiều thầm nói em đâu có hỏi về giống loài: “Cây này ở đâu ra vậy anh?”
“Không phải cậu mới thấy đó à?” Văn Thời nhìn cậu như đang nhìn một đứa ngốc.
“Em biết chứ, em… em thấy mà. Anh vừa làm gì đó với khí đen mà anh đã hút khỏi người ông, thế là lại có cái cây này nè.”
Văn Thời: “Ừ.”
Hạ Tiều chợt thấy cạn lời.
Nửa ngày sau, cậu mới từ từ mở to hai mắt, hỏi với vẻ khó thể tin nổi: “Vậy nó là…”
Văn Thời nghĩ rồi nói: “Cậu có thể xem nó như một thứ mang ý nghĩa về Thẩm Kiều, cũng có thể xem nó là thứ Thẩm Kiều để lại cho mình.”
Hạ Tiều lẳng lặng nhìn cây non, bừng tỉnh nhớ lại gần chỗ cậu ở khi còn nhỏ cũng có một rừng mai trắng nhỏ, như thể chúng bất thình lình lớn lên vậy.
Giờ tự dưng cậu chợt hiểu được lai lịch của chúng —— Thẩm Kiều cũng là một phán quan và từng tiễn rất nhiều người đi, chắc cũng từng làm những chuyện như thế này.
“Người nào …” Hạ Tiều nuốt xuống hai chữ ‘qua đời’ rồi nói: “Cũng sẽ biến thành như vậy hả anh?”
Văn Thời nói: “Tại anh thích thế.”
Hạ Tiều muốn nói em cũng vậy, như thể bỗng nhiên không còn khổ sở như thế nữa, như thể Thẩm Kiều vẫn còn đứng đó nhìn cậu một cách dịu dàng và từ ái.
Văn Thời đứng lên, bóp chặt xương ngón tay đang để bên người một cái.
Hạ Tiều cũng bò dậy theo, lượn quanh cây non vài vòng, muốn chạm vào nhưng lại không dám.
“Mình có cần bón phân cho cây này không anh?” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời: “Nó sẽ tự lớn lên.”
Hạ Tiều “à” một tiếng, lại hỏi: “Vậy em có thể tưới nước không?”
Văn Thời: “Anh chưa từng tưới, cậu có thể thử.”
Hạ Tiều lại không dám nhúc nhích.
Văn Thời tức giận nói: “Hôm nào ngoài trời cũng mưa nhưng anh chưa thấy nó bị tưới chết bao giờ.”
Lúc này Hạ Tiều mới yên tâm, chạy đi tìm ấm nước, dường như hồn cũng vừa quay về xác.
Văn Thời dựa lên cạnh cửa, nhìn cậu bận bịu tưới nước cho cây non, bỗng cảm thấy kẻ tạo rối hồi đó chắc chắn có cốt cách trong sạch, nếu không sao lại làm ra một thằng ngốc như vầy được chứ.
Có cây mai trắng này, sự hoạt bát của Hạ Tiều cuối cùng cũng trở về.
Sáng sớm thức dậy, điều đầu tiên cậu làm là tưới nước và sửa nhánh cho cây giống, sau đó theo chân Văn Thời đốt nén nhang kính Tổ sư gia.
Hôm nọ khi đốt nhang xong, bước ngang qua và liếc bức danh phả các vị Phán Quan một cái, cậu chợt đứng hình.
Văn Thời buồn bực hỏi cậu: “Cậu làm gì đấy?”
Hạ Tiều nhìn chằm chằm, không hề hé răng, ngắm bức danh phả với một ánh mắt đầy ngờ vực ——
Cậu mới thấy tên của Văn Thời lặng lẽ lóe lên một cái.
Hơn nữa, hình như dòng của họ… vừa nhích lên trên một xíu.
Nhưng sao lại thế được? Cái dòng này đến Thẩm Kiều thì đã đứt sạch, cả dòng qua đời hết trơn mà cũng còn nhích lên được nữa à?
Không không không, có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Hạ Tiều ngập ngừng cả buổi nhưng vẫn lắc đầu một cái, nói: “Không gì hết anh, em bị hoa mắt thôi.”
Văn Thời không để ý tới cậu nữa.
Căn nhà này hơi lớn. Đối với hai tên không giỏi việc nhà, dọn dẹp là một quá trình khá tốn sức. Văn Thời và Hạ Tiều tốn hai ngày rưỡi để xử lý, từ từ thay đổi vị trí của sô pha và bàn ghế trong nhà, như bọn hamster đang tha đồ ăn đi.
Chiều hôm đó sau khi sửa sang xong mọi thứ, Hạ Tiều định dọn lại lần nữa cho sạch, thế nên cậu móc ra một món đồ từ trong ngăn tủ.
Văn Thời đang tìm cây chổi ở đâu đó thì nghe thấy tiếng ong ong của một thứ trông như cái mâm đang nhào về phía mình ở dưới đất, không biết sao lại xui xẻo đâm trúng chân anh..
“Cái này là gì thế?” Văn Thời rủ mắt nhìn chằm chằm nó, vẻ mặt đan xen giữa hai ý ‘để nó cút đi’ và ‘giẫm chết nó’.
Hạ Tiều vội vàng chạy tới, đá thứ ầm ĩ đó đi, lừa lọc anh: “Cái này là máy quét rác đó anh.”
“Vậy còn dùng chổi nữa không?”
“Không cần đâu ạ.” Hạ Tiều xua tay.
Văn Thời “à” một tiếng, ung dung bình tĩnh chấp nhận sự tồn tại của thứ đó.
Hạ Tiểu thầm nói trong lòng anh Văn đúng là anh Văn, không sợ sóng dữ, vừa nhìn đã biết là kiểu người từng trải sự đời.
Kết quả mới bùi ngùi xong, cậu đã thấy Văn Thời lại lấy ra một hộp bánh que từ trong tủ lạnh, đứng nhâm nhi một cách vô cảm suốt hai tiếng liền, cứ nhìn chòng chọc vào máy quét rác đang làm việc của mình như thế.
“Anh Văn.” Hạ Tiều từ từ sít tới kế bên anh, chỉ vào cái hộp và hỏi: “Ăn cái này có thể no không anh?”
Văn Thời chả thèm nâng mí mắt lên: “Không được.”
Hạ Tiều: “Vậy chẳng phải giờ anh đang đói bụng lắm hả?”
Văn Thời: “Cậu đoán xem?”
“Vậy ăn gì mới được anh?” Hạ Tiều lại hỏi.
“Người.” Văn Thời thốt ra một chữ.
“…” Hạ Tiều vội chạy biến.
Nhờ phúc của thằng ngốc này, cảm giác đói khát bị Văn Thời đè nén rất lâu lại bùng cháy. Giờ anh đã có một tật xấu, mỗi khi đói, anh sẽ nhớ đến một người…
Không được, bấm nút biến ngay.
Văn Thời tự nói với mình trong lòng, nói rồi anh lại mở tủ lạnh ra.
Hạ Tiều nhích lại theo, liếc một cái, anh đã ăn hết bánh que. Ánh mắt của Văn Thời dừng lại trên một dãy nước uống.
Lần này Hạ Tiều tỏ vẻ tích cực: “À này, anh Văn, để em giới thiệu cho anh ——”
Chưa dứt lời, Văn Thời đã cầm lấy một lon coca từ trong đó, ‘póc’ một tiếng mở được nắp lon, lạnh lùng bảo: “Anh chết năm 95 chứ không phải năm 65.”
Hạ Tiều: “…”
Ok, em đã nghe ra, tâm trạng càng xấu hơn rồi.
Hạ Tiều không dám lắm miệng, cũng không dám chạy xa, đứng yên ngay bên cạnh.
Suốt nửa ngày sau, cậu nghe anh Văn của mình tự hạ mình hỏi: “Bên Tạ Vấn có động tĩnh gì không?”
Hạ Tiều: “Há???”
Văn Thời hơi nhíu mày: “Chẳng phải gã nói muốn chuyển đồ tới thuê phòng à?”
Từ sau khi xuống núi, họ không nghe được chút tin tức nào về Tạ Vấn nữa, như người nọ đã bốc hơi khỏi trần gian, cũng không nghe hắn hỏi về chuyện thuê phòng gì cả. Điều làm người ta thấy lạ là…
Đương nhiên, chủ yếu là chỉ có mình Văn Thời thấy lạ thôi.
Dù sao thì đối với Hạ Tiều, khái niệm hai ngày rưỡi thì vẫn khá ngắn, chớp mắt một cái đã trôi qua, hai ngày rưỡi không liên lạc cũng không phải vấn đề gì hết.
Nhưng cậu không dám nói thế với Văn Thời, vì cậu cảm thấy chắc anh Văn nhà mình bị đói điên luôn rồi.
“Vậy em… thử liên lạc nha anh?” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời chưa nói mình có đồng ý hay không.
Lúc Hạ Tiều đang tìm số, anh chợt mở miệng: “Tây Bình Viên ở đâu? Cậu biết đường chứ?”
Hạ Tiều chớp chớp mắt: “Dạ, dạ biết.”
Chi vậy anh? Anh muốn tới nhà ăn thịt người ta hả?
▓▒░(°◡°)░▒▓
Chú thích nhẹ:
(*) Thất liên (tên chương): mất liên lạc.
HẾT CHƯƠNG 13 („• ֊ •„)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.