Chương 64
Hứa cô nương
10/06/2021
Đương nhiên là anh biết rồi…
Hắn chẳng qua là một ảo tưởng xằng bậy đang soi thẳng vào thực tế, vốn chỉ là tâm ma mà thôi.
Văn Thời lùi về sau một bước, rút cổ tay ra khỏi cái nắm tay của đối phương.
Đây không phải những cảnh trong mơ năm mười chín, hai mươi tuổi mà bản thân anh không thể kiểm soát, càng đè nén chỉ càng cảm thấy mê man và hoang đường hơn thôi. Thực ra giờ anh tỉnh táo lắm, tỉnh táo để biết được đâu là thật, đâu là giả.
Dây rối của anh chỉ cần xộc lên tính công kích trọn vẹn thì sẽ có thể đập vỡ hình ảnh hư ảo trước mặt này tới mức không còn lại gì, nhưng anh vẫn sẽ có một lúc hơi lưỡng lự.
Chính sự lưỡng lự này đã khiến Tạ Vấn đứng cạnh anh dấn thân vào một đợt gió mạnh dấy lên bởi dây rối, song lại không hề bị tổn hại chút nào.
Nhìn đi. Dù là thật hay giả, nhưng khi đứng trước mặt người này, những thứ anh dấy lên trước tiên mãi mãi chỉ là làm ra vẻ thôi.
…
Văn Thời dứt khoát nhắm mắt lại, ngón tay dần đưa về phía mình.
Nhưng hơi thở dừng lại trên dây rối và bên gáy lại không rõ rệt nữa, cảm giác tồn tại của Tạ Vấn cũng không còn mãnh liệt như trước. Cuối cùng thì mọi thứ cũng bắt đầu suy yếu, như thể chúng đều đang từ từ thưa bớt và rời xa.
Anh quấn chặt dây rối một lần nữa, sau đó lại banh mười ngón ra.
Tiếng gió đột nhiên trở nên dữ dội, phát ra âm huýt sắc nhọn, không biết bao nhiêu lưỡi dao sắc lạnh không thể thấy hình cắt qua ngọn gió.
Anh vẫn nhắm mắt, nhưng anh có thể cảm nhận được những thứ xung quanh mình đang dần biến mất. Anh cất bước về phía trước và không còn bị chắn bởi bất cứ ai nữa, chỉ có từng đợt vết tích lướt nhẹ qua người anh, tựa như sương ướt sáng sớm…
Quả nhiên đều là giả.
Tiếng của Hạ Tiều tại phòng kế bên cuối cùng cũng truyền tới, khóc nghe rần trời rần đất.
Văn Thời vừa kéo dây rối vừa mở mắt ra, vói tay tới định mở cửa nhưng lại chạm trúng một thứ ấm áp. Đấy là cơ hông của một ai đó, nó chợt căng cứng lên khi bị chạm nhầm vào, toát ra nhiệt độ cơ thể trên lớp vải áo sơmi.
Văn Thời ngước mắt lên và nhìn thấy người vừa hiện lên trong ảo mộng.
Trong vài giây nọ, anh giật mình ngay tại chỗ, suýt chút nữa không biết rõ cuối cùng mình đã thoát khỏi tâm ma hay chưa.
Tạ Vấn đứng tại cửa, ánh mắt dừng lại trên ngón tay bên hông mình, mặt hơi rủ xuống, dường như cũng sững sờ trong tích tắc ấy.
Mãi đến khi phòng kế bên lại có tiếng va chạm, họ mới đột ngột hoàn hồn.
Lần này là thật.
Văn Thời bỗng rụt tay về. Dây rối trắng tuyết với các kích cỡ khác nhau bị quấn giữa các ngón tay anh đang thòng xuống.
“Anh tới đây từ lúc nào?” Thực ra anh muốn hỏi “Sao anh lại ở đây?”, nhưng mở miệng lại thành ra như thế.
Anh hơi nhíu mày, vô thức ngoảnh đầu liếc thử, xác nhận ảo mộng đã tan biến sạch sẽ mới nhìn về phía Tạ Vấn.
Mà Tạ Vấn cũng đang đưa mắt về từ nơi đó.
Tầm nhìn của hắn ngừng một lát khi lia qua cổ của Văn Thời, sau đó lệch hướng sang chỗ khác: “Vừa tới thôi.”
“Tôi nghe thấy tiếng động bên này.” Hắn chỉ vào phòng này và phòng của Hạ Tiều. Vì dáng vẻ kia quá tự nhiên, người ta nhất thời khó thể phân rõ rốt cuộc hắn vừa lệch mắt đi do vô thức muốn né tránh hay chỉ đơn thuần là muốn nhìn về hướng kia thôi.
“Để tôi đi xem.” Văn Thời nghiêng người bước ra khỏi phòng, nhanh chân đi tới phòng của Hạ Tiều.
Đèn hành lang cổ xưa được Tạ Vấn bật sáng, chiếu rọi lên mặt kính của cửa sổ, bóng dáng của Văn Thời lập tức bị phản chiếu rõ ràng trên đó.
Khuôn mặt của anh vẫn trắng nõn và bình tĩnh hơn bao giờ hết, viền môi bằng thẳng, lóe lên vài phần lạnh nhạt. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của dây rối trong ảo mộng, màu máu trên cổ anh còn chưa nhạt bớt, màu da tôn hẳn lên vệt đỏ lợt.
***
Vừa chợt nhìn thấy anh mình, Hạ Tiều té ngã, phản ứng còn gay gắt hơn cả đang thấy quỷ. Mãi đến khi lưng đã đụng lên mặt tường hành lang, không còn chỗ để lui nữa mới khóc bảo: “Anh ơi, xin anh thương xót đừng làm em sợ nữa. Em đang mắc tiểu lắm, em nói thiệt á.”
“…”
Văn Thời nửa ngồi xổm xuống, cạn lời nhìn con tôm run lẫy bẫy này, đang do dự không biết đánh tỉnh mau hơn hay giội nước sẽ có hiệu quả hơn.
“Anh cậu hù dọa cậu ra sao, cậu kể tôi nghe chút đi?” Tạ Vấn cũng đã đi tới, khom lưng hỏi.
Hạ Tiều nhìn thấy Tạ Vấn, lại nghe được câu đó, cuối cùng cũng do dự buông cánh tay xuống.
Tên ngốc này dè dặt đưa tay ra chọt Văn Thời một cái, còn muốn chọt cả Tạ Vấn, nhưng giơ ra nửa đường lại thấy sợ, rụt tay về rồi nhéo mạnh lên cánh tay của mình một phát.
Cậu rít một tiếng “ui da”, lúc bấy giờ mới hỏi: “Hai anh là thật hả?”
“Nếu không thì sao?” Văn Thời nói.
“Ối giời má của con ơi.” Hạ Tiều vừa há mồm đã bắt đầu khóc ròng, “Cuối cùng cũng là thật rồi, làm em sợ muốn chết. Anh ơi, anh làm em sợ muốn chết luôn!”
“Cậu đã nhìn thấy gì?” Văn Thời nhíu mày hỏi.
“Em thấy đầu anh rơi xuống, em còn đỡ đầu anh nữa chứ, máu chảy tùm lum tà la hết trơn.” Hạ Tiều nói nức nở: “Rồi thấy cả một đầm lầy, anh chẳng nói hai lời đã nhảy xuống, sau đó lại bò về phía em với một cơ thể bê bết máu. Em còn thấy giường của em biến thành một chiếc quan tài, có người đập nó từ bên trong, sau đó ván giường bật lên, ngươi nọ ngồi dậy từ trong quan tài nữa cơ.”
Văn Thời: “…”
Cậu nói một đống, tóm gọn lại là n cách anh cậu đã ‘chết đi sống lại’, thằng anh nghe thế mà mặt mày vô cảm, tỏa ra hơi lạnh vèo vèo.
“Rốt cuộc lúc thường cậu hay nghĩ về thứ gì thế?” Văn Thời hỏi.
Hạ Tiều tủi thân nói: “Dù không nghĩ thì em vẫn nằm thấy ác mộng thôi à.”
“Ủa vậy những điều đó là gì vậy anh? Vì sao em lại nhìn thấy chúng?” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời: “Tâm ma.”
Hạ Tiều càng sợ hãi hơn, vội xua tay nói: “Nhưng em có bao giờ hy vọng anh sẽ gặp chuyện không may đâu.”
Văn Thời hơi dừng lại rồi mới bảo: “Không phải ý đó.”
Nhưng Tạ Vấn đã giải thích một cách lạnh nhạt: “Con người ta có rất nhiều tâm ma. Nó có thể là chuyện sâu thẳm trong lòng mà cậu không thể buông xuống, chuyện cậu sợ nhất, hoặc muốn nhưng không đạt được.”
Hắn im trong chốc lát, sau đó lại bổ sung: “Tham giận si dục, gì cũng có cả.”
Hạ Tiều cân nhắc đôi điều: “Thế không phải rất giống lồng hả?”
Tạ Vấn nói: “Chắc là hơi hơi, khởi nguồn không khác nhau mấy.”
Cả người của Hạ Tiều như tắm trong mồ hôi lạnh, vẫn nghĩ thôi đã thấy sợ. Cậu kéo áo ra để quạt gió và nói: “Uầy, có lẽ là tôi sợ anh mình sẽ gặp nguy hiểm trong lúc vào lồng và thoát khỏi lồng… nhưng sao chỉ ngủ một giấc cũng nhìn thấy tâm ma nữa? Chúng ta dễ thấy tâm ma đến thế hả?”
“Không dễ lắm đâu.” Tạ Vấn nói.
Nhất là khi Hạ Tiều còn là rối, thế thì càng khó hơn nữa.
“Có khi nào là ảnh hưởng của hai mâm sủi cảo và chén canh kia không?” Hạ Tiều nói.
“Có thể đấy.” Tạ Vấn không hề phủ định, nhưng lại nói: “Cũng có khả năng là bản thân cái lồng này có vấn đề thôi.”
Vừa nói được mấy câu, Hạ Tiều đã thấy ổn hơn. Cậu gật đầu rồi lại ân cần hỏi: “Vậy hai anh thì sao? Vừa nãy cũng gặp phải tâm ma hả?”
Lời này vừa được thốt ra, cả hành lang lại rơi vào sự tĩnh lặng.
Văn Thời đứng dậy, bẽ khớp ngón tay đang buông xuống nghe kêu răng rắc. Anh lên tiếng bác bỏ dưới mí mắt của một vị tâm ma nào đó: “Không có.”
Hạ Tiều “ồ” một tiếng, lẩm bẩm: “Vậy thì vẫn vì em là gà mờ rồi.”
Cũng may là Lão Mao khoan thai tới muộn, nên mới khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn phần nào.
Hạ Tiều hỏi: “Chú Lão Mao, hồi nãy chú có nhìn thấy tâm ma không?”
Lão Mao liếc sang Tạ Vấn rồi gật đầu trả lời: “Ừ, có thấy.”
“Thấy ghê không chú?” Hạ Tiều hỏi.
Lão Mao nói: “Phức tạp lắm.”
Tuy lời này hơi có lệ, nhưng tâm tình Hạ Tiều khá hơn nhiều lắm.
Bốn người đều đã bị đánh thức. Họ dứt khoát không ngủ nữa mà đi cầu thang xuống, dạo trong nhà hai vòng cũng chẳng thấy Lục Văn Quyên đâu.
Trên lầu có bốn phòng, dưới lầu bên phía tay phải là phòng xem truyền hình, chính giữa là phòng khách có bàn ăn cơm, bên trái là kho chứa đồ, phía sau nối liền với nhà bếp, hoàn toàn không có chỗ ngủ dành cho Lục Văn Quyên.
Xét thấy TV trước đó có hiện lên ẩn dụ, Văn Thời lại sai Hạ Tiều đi bật TV.
Đài 1 còn đang hát hí khúc í a, nhân vật mặc áo rộng dài tay trong đó đang diễn vở kịch không ai biết tên. Hạ Tiều nhanh chóng đổi sang đài 2, quả nhiên, nó lại đang chiếu ‘phim truyền hình’.
Lần này là một đám người đang đứng quanh đống củi dưới một chân núi. Họ lải nhải vài lời rồi nhóm lửa đống củi đó.
Có một kẻ đeo mặt nạ mặc áo choàng đỏ đứng ở vị trí thủ lĩnh giơ tay lên, mấy người khác đã bị đẩy mạnh vào trong đám lửa lớn ấy.
“Họ đang làm gì thế?” Hạ Tiều hỏi trong vẻ hoảng sợ.
Văn Thời cũng đang nhìn chằm chằm thủ lĩnh đeo mặc nạ mặc áo choàng đỏ đó trong sự bàng hoàng, cứ cảm thấy hình tượng này tương tự với ai đó. Nhưng đương nhiên, khí chất thì kém xa.
Thế là không ai có thể trả lời câu hỏi của Hạ Tiều, vì chẳng ai biết đám người đó đang làm gì. Lần này họ không sốt ruột tắt đi TV, mà lại nhẫn nại xem tiếp.
Ai ngờ bản thân TV lóe lên một cái rồi bị nhiễu, một lúc lâu sau mới nhảy về, trên màn hình vẫn là đám người kia đang đứng thành vòng tròn dưới chân núi và diễn lại cảnh trước đó.
“Sao cả cái này cũng lấp lửng thế nhỡ?” Lão Mao mất hứng nói.
Văn Thời không muốn xem thứ này lặp đi lặp lại nên đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Tạ Vấn nhìn về phía anh: “Đi đâu?”
“Nhà trưởng thôn.” Văn Thời đáp.
Anh rất có hứng thú với Lão Ngô đã đưa sủi cảo tới, muốn thừa dịp trời còn tối để đến thăm một chút. Ai ngờ vừa kéo cửa nhà của Lục Văn Quyên ra, anh đã thấy bên ngoài là một phòng khách giống hệt như phía trong cánh cửa, ngay cả nếp gấp trên miếng giẻ lau bếp bên cạnh bàn ăn cũng giống y như đúc.
Điều quỷ dị hơn nữa là bên kia cũng có một phiên bản khác của anh đang chìa tay kéo cửa ra.
Không biết một trận gió lùa từ đâu ra thổi tung một chiếc lá khô nằm trong góc nhà ra tới cửa. Bên kia cánh cửa cũng có một chiếc lá khô đang bay về phía Văn Thời bên này.
Hai chiếc lá khô chạm vào nhau rồi cùng biến mất.
Hạ Tiều vừa khéo thò đầu ra và nhìn thấy cảnh kia, hết hồn đến nỗi quên mình định nói gì, nửa ngày sau mới xoa đi chút da gà vừa nổi lên và hỏi: “Tình huống gì thế này?”
“Chính là tình huống cậu vừa thấy đấy.” Văn Thời nói.
“Nếu em bước khỏi cửa thì sẽ có chuyện gì xảy ra?” Hạ Tiều hỏi.
“Thì sẽ biến mất cùng với kẻ đối diện cậu hệt như chiếc lá cây vừa nãy.” Giọng nói của Tạ Vấn vọng tới từ sau lưng cậu, sau đó hắn nói với người đứng đằng cửa: “Đóng cửa lại.”
Lời vừa được thốt ra, Văn Thời đã đóng khóa cửa lại.
Hạ Tiều: “Vậy… ngoài cửa là gì thế?”
Văn Thời xoay người trả lời: “Đó là chỗ chết.”
Họ lại nghĩ tới lời Lục Văn Quyên từng nói trước đó: “Trời mưa rồi, mấy cậu không đi được đâu.”
Chỗ chết này ập đến không một dấu hiệu cảnh báo, nhưng đúng là đã làm cho họ an phận cả đêm.
Rạng sáng hôm sau, lúc Văn Thời xuống lầu, anh thấy Lục Văn Quyên biến mất suốt đêm qua lại bước ra từ trong nhà bếp, chỉ ra ngoài và bảo: “Trời hết mưa rồi, trong thôn định cử hành Đại Mộc, mấy cậu sửa soạn tí rồi đi theo tôi.”
Ngón tay của dì ta chải qua tóc một lần, song lại nghĩ tới điều gì đó nên hỏi: “À phải rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Văn Thời: “… Ngon lắm.”
Lục Văn Quyên gật đầu, sau đó lại tỉ mỉ chải tóc của mình.
***
Trong thôn có một miếng đất trống bị bao quanh bởi rừng cây, nhiều đường nhỏ đều có thể nối tới đây. Trong rừng cây sương khói mịt mù, nhìn từ xa không thể thấy được đằng đó ra sao.
Lúc bấy giờ đã có một đám người tụ tập xung quanh miếng đất trống này, hình thành nhiều vòng chật ních.
Tám thôn dân, bốn nam bốn nữ, mỗi người một góc. Giữa họ là một đống củi khô. Còn có một kẻ mặc áo choàng đỏ đeo mặt nạ đang đứng trước mọi người như một vị thủ lĩnh.
Nhưng chỉ vài giây sau, thủ lĩnh đã đẩy mặt nạ lên, lau đi mồ hôi trên mặt và hỏi mấy người khác: “Đang đợi ai nữa vậy?”
Có một người đàn ông trung niên mặt tròn đứng kế bên gã, tóc búi kiểu cũ, đúng là Lão Ngô trưởng thôn. Lão Ngô cầm một quyển sách và nắm trong tay một cây bút, vừa phác họa vừa trả lời gã: “Đợi người cần Đại Mộc ạ.”
Thủ lĩnh nói: “Có những ai?”
Lão Ngô chỉ một loạt tên trên quyển sách cho gã xem.
Thủ lĩnh tập trung nhìn rồi thì thầm: “Cu tí? Cu tèo? Cục đá? Ơ…”
“Ủa tên gì kỳ cục vậy?” Thủ lĩnh hỏi.
Lão Ngô giải thích: “Đặt tên xấu cho dễ nuôi.”
“Ồ.” Thủ lĩnh gật đầu, song lại vò đầu bứt tai mà bảo: “Tui cần phải choàng cái khăn trải giường đỏ này thiệt hả? Nóng muốn chớt.”
Lão Ngô nghiêm túc bảo: “Đây là thần bào.”
Thủ lĩnh: “… Được thôi, ông nói sao thì cứ cho là thế vậy. Thôn của mấy ông lạ lùng quá đi.”
Lão Ngô khoanh tròn vài cái trên danh sách rồi hỏi thủ lĩnh: “Phải rồi, tên ngài là gì?”
Thủ lĩnh trả lời theo bản năng: “Chu Húc.”
Nói xong, nó mới nhớ mình không thể báo tên bậy bạ với người khác, nên nó kéo dài âm tiết và bỏ thêm một chữ ‘Ân’ phía sau.
Lão Ngô xác nhận: “Chu Húc Ân?”
“Ừ.”
Kẻ choàng khăn trải giường đỏ này không phải ai khác mà đúng là Chu Húc. Nó đuổi theo một chiếc xe heo cùng với Trương Lam và Trương Nhã Lâm ở Sơn Đông, phát bực một trận rồi mới trằn trọc chạy tới Thiên Tân.
Trương Lam viết thêm một lá bùi truy tung, cuối cùng đưa ra kết luận là bọn đồ đệ Thẩm gia và Tạ Vấn đã vào lồng cùng nhau. Vì thế hai chị em lại bắt đầu tìm cửa lồng một cách cưỡng ép.
Ai dè không biết do cái lồng này khá kỳ quặc hay vì hai chị em run tay, nhưng lúc vào lồng, ba người họ lại bất cẩn tách khỏi nhau.
Chu Húc lần mò vào thôn, chọn gõ lên ngôi nhà gần mình nhất, đúng dịp gõ trúng cửa nhà của Lão Ngô trưởng thôn.
Có lẽ vì có vấn đề về thần kinh, Lão Ngô nói chuyện nghe cứ quái lạ mà lại dài dòng, vừa thấy Chu Húc đã bảo nó có thần tướng, rằng trong thôn sắp cử hành Đại Mộc, cần một người có thể nghe tiếng thần linh giả trang thành kẻ chủ trì.
Bản thân Chu Húc tự phiên dịch lại, nó cảm thấy chắc trong thôn cần cầu đại thần, nhưng thiếu mất một linh vật, nên vớ trúng nó thôi.
Vì thế sáng sớm tinh mơ hôm sau, nó đã bị Lão Ngô bọc khăn trải giường màu đỏ, đeo một chiếc mặt nạ và đưa tới đây.
Chu Húc chùi mồ hôi xong lại hỏi Lão Ngô: “Sau khi mấy người cần Đại Mộc tới thì sao? Tôi phải làm gì?”
Lão Ngô bảo: “Cậu cứ giơ cây cờ phướn này lên rồi nói: Lễ khởi, có thể bắt đầu rồi.”
“Chỉ vậy thôi hả?” Chu Húc hỏi.
Lão Ngô gật đầu, chỉ vào đống củi khô đó và nói: “Chỉ vậy thôi, sau đó mấy người kia sẽ đi vào đây.”
Vừa dứt lời, ông ta ra hiệu với tám người cả trai lẫn gái đó.
Tám người nọ ngoảnh đầu nhóm lửa tám cây đuốc, ném vào đống củi, lửa lớn phần phật dần bừng lên.
Chu Húc: “…”
Nó xoay đầu hỏi Lão Ngô: “Ông lặp lại lần nữa xem nghi thức này gọi là gì?”
Lão Ngô: “Đại Mộc.”
Chu Húc: “Ông chắc chắn nó là Đại Mộc chứ không phải đại táng hả???”
Lão Ngô đang định trả lời nó, nhưng đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, sau đó đám người nhường ra một con đường, sáu kẻ đi tới theo thứ tự vừa được đọc.
Vừa thấy thế, Lão Ngô vạch một nét lớn trên tờ danh sách, khoanh tròn đống tên xấu đó rồi nói với Chu Húc: “Người đã tới, chuẩn bị khởi lễ đi.”
Chu Húc giơ lên cây cờ phướn trong tay, song vừa xoay đầu…
Nó đã nhìn thấy Văn Thời, Tạ Vấn, Trương Lam, Trương Nhã Lâm, Lão Mao, và Hạ Tiều.
Chu Húc bẻ cổ một cái ‘rắc’.
Lão Ngô đốc thúc: “Hô lễ khởi đi, có thể bắt đầu rồi.”
Bắt đầu mẹ ông chứ bắt đầu.
Chu Húc nói ồm ồm bên dưới chiếc mặt nạ: “Trong số sáu người này, có ba người ông không thiêu nổi, tui cũng không thể làm thế đâu. Không thôi ông thiêu tui đi.”
Lão Ngô: “…”
HẾT CHƯƠNG 64 („• ֊ •„)
Hắn chẳng qua là một ảo tưởng xằng bậy đang soi thẳng vào thực tế, vốn chỉ là tâm ma mà thôi.
Văn Thời lùi về sau một bước, rút cổ tay ra khỏi cái nắm tay của đối phương.
Đây không phải những cảnh trong mơ năm mười chín, hai mươi tuổi mà bản thân anh không thể kiểm soát, càng đè nén chỉ càng cảm thấy mê man và hoang đường hơn thôi. Thực ra giờ anh tỉnh táo lắm, tỉnh táo để biết được đâu là thật, đâu là giả.
Dây rối của anh chỉ cần xộc lên tính công kích trọn vẹn thì sẽ có thể đập vỡ hình ảnh hư ảo trước mặt này tới mức không còn lại gì, nhưng anh vẫn sẽ có một lúc hơi lưỡng lự.
Chính sự lưỡng lự này đã khiến Tạ Vấn đứng cạnh anh dấn thân vào một đợt gió mạnh dấy lên bởi dây rối, song lại không hề bị tổn hại chút nào.
Nhìn đi. Dù là thật hay giả, nhưng khi đứng trước mặt người này, những thứ anh dấy lên trước tiên mãi mãi chỉ là làm ra vẻ thôi.
…
Văn Thời dứt khoát nhắm mắt lại, ngón tay dần đưa về phía mình.
Nhưng hơi thở dừng lại trên dây rối và bên gáy lại không rõ rệt nữa, cảm giác tồn tại của Tạ Vấn cũng không còn mãnh liệt như trước. Cuối cùng thì mọi thứ cũng bắt đầu suy yếu, như thể chúng đều đang từ từ thưa bớt và rời xa.
Anh quấn chặt dây rối một lần nữa, sau đó lại banh mười ngón ra.
Tiếng gió đột nhiên trở nên dữ dội, phát ra âm huýt sắc nhọn, không biết bao nhiêu lưỡi dao sắc lạnh không thể thấy hình cắt qua ngọn gió.
Anh vẫn nhắm mắt, nhưng anh có thể cảm nhận được những thứ xung quanh mình đang dần biến mất. Anh cất bước về phía trước và không còn bị chắn bởi bất cứ ai nữa, chỉ có từng đợt vết tích lướt nhẹ qua người anh, tựa như sương ướt sáng sớm…
Quả nhiên đều là giả.
Tiếng của Hạ Tiều tại phòng kế bên cuối cùng cũng truyền tới, khóc nghe rần trời rần đất.
Văn Thời vừa kéo dây rối vừa mở mắt ra, vói tay tới định mở cửa nhưng lại chạm trúng một thứ ấm áp. Đấy là cơ hông của một ai đó, nó chợt căng cứng lên khi bị chạm nhầm vào, toát ra nhiệt độ cơ thể trên lớp vải áo sơmi.
Văn Thời ngước mắt lên và nhìn thấy người vừa hiện lên trong ảo mộng.
Trong vài giây nọ, anh giật mình ngay tại chỗ, suýt chút nữa không biết rõ cuối cùng mình đã thoát khỏi tâm ma hay chưa.
Tạ Vấn đứng tại cửa, ánh mắt dừng lại trên ngón tay bên hông mình, mặt hơi rủ xuống, dường như cũng sững sờ trong tích tắc ấy.
Mãi đến khi phòng kế bên lại có tiếng va chạm, họ mới đột ngột hoàn hồn.
Lần này là thật.
Văn Thời bỗng rụt tay về. Dây rối trắng tuyết với các kích cỡ khác nhau bị quấn giữa các ngón tay anh đang thòng xuống.
“Anh tới đây từ lúc nào?” Thực ra anh muốn hỏi “Sao anh lại ở đây?”, nhưng mở miệng lại thành ra như thế.
Anh hơi nhíu mày, vô thức ngoảnh đầu liếc thử, xác nhận ảo mộng đã tan biến sạch sẽ mới nhìn về phía Tạ Vấn.
Mà Tạ Vấn cũng đang đưa mắt về từ nơi đó.
Tầm nhìn của hắn ngừng một lát khi lia qua cổ của Văn Thời, sau đó lệch hướng sang chỗ khác: “Vừa tới thôi.”
“Tôi nghe thấy tiếng động bên này.” Hắn chỉ vào phòng này và phòng của Hạ Tiều. Vì dáng vẻ kia quá tự nhiên, người ta nhất thời khó thể phân rõ rốt cuộc hắn vừa lệch mắt đi do vô thức muốn né tránh hay chỉ đơn thuần là muốn nhìn về hướng kia thôi.
“Để tôi đi xem.” Văn Thời nghiêng người bước ra khỏi phòng, nhanh chân đi tới phòng của Hạ Tiều.
Đèn hành lang cổ xưa được Tạ Vấn bật sáng, chiếu rọi lên mặt kính của cửa sổ, bóng dáng của Văn Thời lập tức bị phản chiếu rõ ràng trên đó.
Khuôn mặt của anh vẫn trắng nõn và bình tĩnh hơn bao giờ hết, viền môi bằng thẳng, lóe lên vài phần lạnh nhạt. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của dây rối trong ảo mộng, màu máu trên cổ anh còn chưa nhạt bớt, màu da tôn hẳn lên vệt đỏ lợt.
***
Vừa chợt nhìn thấy anh mình, Hạ Tiều té ngã, phản ứng còn gay gắt hơn cả đang thấy quỷ. Mãi đến khi lưng đã đụng lên mặt tường hành lang, không còn chỗ để lui nữa mới khóc bảo: “Anh ơi, xin anh thương xót đừng làm em sợ nữa. Em đang mắc tiểu lắm, em nói thiệt á.”
“…”
Văn Thời nửa ngồi xổm xuống, cạn lời nhìn con tôm run lẫy bẫy này, đang do dự không biết đánh tỉnh mau hơn hay giội nước sẽ có hiệu quả hơn.
“Anh cậu hù dọa cậu ra sao, cậu kể tôi nghe chút đi?” Tạ Vấn cũng đã đi tới, khom lưng hỏi.
Hạ Tiều nhìn thấy Tạ Vấn, lại nghe được câu đó, cuối cùng cũng do dự buông cánh tay xuống.
Tên ngốc này dè dặt đưa tay ra chọt Văn Thời một cái, còn muốn chọt cả Tạ Vấn, nhưng giơ ra nửa đường lại thấy sợ, rụt tay về rồi nhéo mạnh lên cánh tay của mình một phát.
Cậu rít một tiếng “ui da”, lúc bấy giờ mới hỏi: “Hai anh là thật hả?”
“Nếu không thì sao?” Văn Thời nói.
“Ối giời má của con ơi.” Hạ Tiều vừa há mồm đã bắt đầu khóc ròng, “Cuối cùng cũng là thật rồi, làm em sợ muốn chết. Anh ơi, anh làm em sợ muốn chết luôn!”
“Cậu đã nhìn thấy gì?” Văn Thời nhíu mày hỏi.
“Em thấy đầu anh rơi xuống, em còn đỡ đầu anh nữa chứ, máu chảy tùm lum tà la hết trơn.” Hạ Tiều nói nức nở: “Rồi thấy cả một đầm lầy, anh chẳng nói hai lời đã nhảy xuống, sau đó lại bò về phía em với một cơ thể bê bết máu. Em còn thấy giường của em biến thành một chiếc quan tài, có người đập nó từ bên trong, sau đó ván giường bật lên, ngươi nọ ngồi dậy từ trong quan tài nữa cơ.”
Văn Thời: “…”
Cậu nói một đống, tóm gọn lại là n cách anh cậu đã ‘chết đi sống lại’, thằng anh nghe thế mà mặt mày vô cảm, tỏa ra hơi lạnh vèo vèo.
“Rốt cuộc lúc thường cậu hay nghĩ về thứ gì thế?” Văn Thời hỏi.
Hạ Tiều tủi thân nói: “Dù không nghĩ thì em vẫn nằm thấy ác mộng thôi à.”
“Ủa vậy những điều đó là gì vậy anh? Vì sao em lại nhìn thấy chúng?” Hạ Tiều hỏi.
Văn Thời: “Tâm ma.”
Hạ Tiều càng sợ hãi hơn, vội xua tay nói: “Nhưng em có bao giờ hy vọng anh sẽ gặp chuyện không may đâu.”
Văn Thời hơi dừng lại rồi mới bảo: “Không phải ý đó.”
Nhưng Tạ Vấn đã giải thích một cách lạnh nhạt: “Con người ta có rất nhiều tâm ma. Nó có thể là chuyện sâu thẳm trong lòng mà cậu không thể buông xuống, chuyện cậu sợ nhất, hoặc muốn nhưng không đạt được.”
Hắn im trong chốc lát, sau đó lại bổ sung: “Tham giận si dục, gì cũng có cả.”
Hạ Tiều cân nhắc đôi điều: “Thế không phải rất giống lồng hả?”
Tạ Vấn nói: “Chắc là hơi hơi, khởi nguồn không khác nhau mấy.”
Cả người của Hạ Tiều như tắm trong mồ hôi lạnh, vẫn nghĩ thôi đã thấy sợ. Cậu kéo áo ra để quạt gió và nói: “Uầy, có lẽ là tôi sợ anh mình sẽ gặp nguy hiểm trong lúc vào lồng và thoát khỏi lồng… nhưng sao chỉ ngủ một giấc cũng nhìn thấy tâm ma nữa? Chúng ta dễ thấy tâm ma đến thế hả?”
“Không dễ lắm đâu.” Tạ Vấn nói.
Nhất là khi Hạ Tiều còn là rối, thế thì càng khó hơn nữa.
“Có khi nào là ảnh hưởng của hai mâm sủi cảo và chén canh kia không?” Hạ Tiều nói.
“Có thể đấy.” Tạ Vấn không hề phủ định, nhưng lại nói: “Cũng có khả năng là bản thân cái lồng này có vấn đề thôi.”
Vừa nói được mấy câu, Hạ Tiều đã thấy ổn hơn. Cậu gật đầu rồi lại ân cần hỏi: “Vậy hai anh thì sao? Vừa nãy cũng gặp phải tâm ma hả?”
Lời này vừa được thốt ra, cả hành lang lại rơi vào sự tĩnh lặng.
Văn Thời đứng dậy, bẽ khớp ngón tay đang buông xuống nghe kêu răng rắc. Anh lên tiếng bác bỏ dưới mí mắt của một vị tâm ma nào đó: “Không có.”
Hạ Tiều “ồ” một tiếng, lẩm bẩm: “Vậy thì vẫn vì em là gà mờ rồi.”
Cũng may là Lão Mao khoan thai tới muộn, nên mới khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn phần nào.
Hạ Tiều hỏi: “Chú Lão Mao, hồi nãy chú có nhìn thấy tâm ma không?”
Lão Mao liếc sang Tạ Vấn rồi gật đầu trả lời: “Ừ, có thấy.”
“Thấy ghê không chú?” Hạ Tiều hỏi.
Lão Mao nói: “Phức tạp lắm.”
Tuy lời này hơi có lệ, nhưng tâm tình Hạ Tiều khá hơn nhiều lắm.
Bốn người đều đã bị đánh thức. Họ dứt khoát không ngủ nữa mà đi cầu thang xuống, dạo trong nhà hai vòng cũng chẳng thấy Lục Văn Quyên đâu.
Trên lầu có bốn phòng, dưới lầu bên phía tay phải là phòng xem truyền hình, chính giữa là phòng khách có bàn ăn cơm, bên trái là kho chứa đồ, phía sau nối liền với nhà bếp, hoàn toàn không có chỗ ngủ dành cho Lục Văn Quyên.
Xét thấy TV trước đó có hiện lên ẩn dụ, Văn Thời lại sai Hạ Tiều đi bật TV.
Đài 1 còn đang hát hí khúc í a, nhân vật mặc áo rộng dài tay trong đó đang diễn vở kịch không ai biết tên. Hạ Tiều nhanh chóng đổi sang đài 2, quả nhiên, nó lại đang chiếu ‘phim truyền hình’.
Lần này là một đám người đang đứng quanh đống củi dưới một chân núi. Họ lải nhải vài lời rồi nhóm lửa đống củi đó.
Có một kẻ đeo mặt nạ mặc áo choàng đỏ đứng ở vị trí thủ lĩnh giơ tay lên, mấy người khác đã bị đẩy mạnh vào trong đám lửa lớn ấy.
“Họ đang làm gì thế?” Hạ Tiều hỏi trong vẻ hoảng sợ.
Văn Thời cũng đang nhìn chằm chằm thủ lĩnh đeo mặc nạ mặc áo choàng đỏ đó trong sự bàng hoàng, cứ cảm thấy hình tượng này tương tự với ai đó. Nhưng đương nhiên, khí chất thì kém xa.
Thế là không ai có thể trả lời câu hỏi của Hạ Tiều, vì chẳng ai biết đám người đó đang làm gì. Lần này họ không sốt ruột tắt đi TV, mà lại nhẫn nại xem tiếp.
Ai ngờ bản thân TV lóe lên một cái rồi bị nhiễu, một lúc lâu sau mới nhảy về, trên màn hình vẫn là đám người kia đang đứng thành vòng tròn dưới chân núi và diễn lại cảnh trước đó.
“Sao cả cái này cũng lấp lửng thế nhỡ?” Lão Mao mất hứng nói.
Văn Thời không muốn xem thứ này lặp đi lặp lại nên đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Tạ Vấn nhìn về phía anh: “Đi đâu?”
“Nhà trưởng thôn.” Văn Thời đáp.
Anh rất có hứng thú với Lão Ngô đã đưa sủi cảo tới, muốn thừa dịp trời còn tối để đến thăm một chút. Ai ngờ vừa kéo cửa nhà của Lục Văn Quyên ra, anh đã thấy bên ngoài là một phòng khách giống hệt như phía trong cánh cửa, ngay cả nếp gấp trên miếng giẻ lau bếp bên cạnh bàn ăn cũng giống y như đúc.
Điều quỷ dị hơn nữa là bên kia cũng có một phiên bản khác của anh đang chìa tay kéo cửa ra.
Không biết một trận gió lùa từ đâu ra thổi tung một chiếc lá khô nằm trong góc nhà ra tới cửa. Bên kia cánh cửa cũng có một chiếc lá khô đang bay về phía Văn Thời bên này.
Hai chiếc lá khô chạm vào nhau rồi cùng biến mất.
Hạ Tiều vừa khéo thò đầu ra và nhìn thấy cảnh kia, hết hồn đến nỗi quên mình định nói gì, nửa ngày sau mới xoa đi chút da gà vừa nổi lên và hỏi: “Tình huống gì thế này?”
“Chính là tình huống cậu vừa thấy đấy.” Văn Thời nói.
“Nếu em bước khỏi cửa thì sẽ có chuyện gì xảy ra?” Hạ Tiều hỏi.
“Thì sẽ biến mất cùng với kẻ đối diện cậu hệt như chiếc lá cây vừa nãy.” Giọng nói của Tạ Vấn vọng tới từ sau lưng cậu, sau đó hắn nói với người đứng đằng cửa: “Đóng cửa lại.”
Lời vừa được thốt ra, Văn Thời đã đóng khóa cửa lại.
Hạ Tiều: “Vậy… ngoài cửa là gì thế?”
Văn Thời xoay người trả lời: “Đó là chỗ chết.”
Họ lại nghĩ tới lời Lục Văn Quyên từng nói trước đó: “Trời mưa rồi, mấy cậu không đi được đâu.”
Chỗ chết này ập đến không một dấu hiệu cảnh báo, nhưng đúng là đã làm cho họ an phận cả đêm.
Rạng sáng hôm sau, lúc Văn Thời xuống lầu, anh thấy Lục Văn Quyên biến mất suốt đêm qua lại bước ra từ trong nhà bếp, chỉ ra ngoài và bảo: “Trời hết mưa rồi, trong thôn định cử hành Đại Mộc, mấy cậu sửa soạn tí rồi đi theo tôi.”
Ngón tay của dì ta chải qua tóc một lần, song lại nghĩ tới điều gì đó nên hỏi: “À phải rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Văn Thời: “… Ngon lắm.”
Lục Văn Quyên gật đầu, sau đó lại tỉ mỉ chải tóc của mình.
***
Trong thôn có một miếng đất trống bị bao quanh bởi rừng cây, nhiều đường nhỏ đều có thể nối tới đây. Trong rừng cây sương khói mịt mù, nhìn từ xa không thể thấy được đằng đó ra sao.
Lúc bấy giờ đã có một đám người tụ tập xung quanh miếng đất trống này, hình thành nhiều vòng chật ních.
Tám thôn dân, bốn nam bốn nữ, mỗi người một góc. Giữa họ là một đống củi khô. Còn có một kẻ mặc áo choàng đỏ đeo mặt nạ đang đứng trước mọi người như một vị thủ lĩnh.
Nhưng chỉ vài giây sau, thủ lĩnh đã đẩy mặt nạ lên, lau đi mồ hôi trên mặt và hỏi mấy người khác: “Đang đợi ai nữa vậy?”
Có một người đàn ông trung niên mặt tròn đứng kế bên gã, tóc búi kiểu cũ, đúng là Lão Ngô trưởng thôn. Lão Ngô cầm một quyển sách và nắm trong tay một cây bút, vừa phác họa vừa trả lời gã: “Đợi người cần Đại Mộc ạ.”
Thủ lĩnh nói: “Có những ai?”
Lão Ngô chỉ một loạt tên trên quyển sách cho gã xem.
Thủ lĩnh tập trung nhìn rồi thì thầm: “Cu tí? Cu tèo? Cục đá? Ơ…”
“Ủa tên gì kỳ cục vậy?” Thủ lĩnh hỏi.
Lão Ngô giải thích: “Đặt tên xấu cho dễ nuôi.”
“Ồ.” Thủ lĩnh gật đầu, song lại vò đầu bứt tai mà bảo: “Tui cần phải choàng cái khăn trải giường đỏ này thiệt hả? Nóng muốn chớt.”
Lão Ngô nghiêm túc bảo: “Đây là thần bào.”
Thủ lĩnh: “… Được thôi, ông nói sao thì cứ cho là thế vậy. Thôn của mấy ông lạ lùng quá đi.”
Lão Ngô khoanh tròn vài cái trên danh sách rồi hỏi thủ lĩnh: “Phải rồi, tên ngài là gì?”
Thủ lĩnh trả lời theo bản năng: “Chu Húc.”
Nói xong, nó mới nhớ mình không thể báo tên bậy bạ với người khác, nên nó kéo dài âm tiết và bỏ thêm một chữ ‘Ân’ phía sau.
Lão Ngô xác nhận: “Chu Húc Ân?”
“Ừ.”
Kẻ choàng khăn trải giường đỏ này không phải ai khác mà đúng là Chu Húc. Nó đuổi theo một chiếc xe heo cùng với Trương Lam và Trương Nhã Lâm ở Sơn Đông, phát bực một trận rồi mới trằn trọc chạy tới Thiên Tân.
Trương Lam viết thêm một lá bùi truy tung, cuối cùng đưa ra kết luận là bọn đồ đệ Thẩm gia và Tạ Vấn đã vào lồng cùng nhau. Vì thế hai chị em lại bắt đầu tìm cửa lồng một cách cưỡng ép.
Ai dè không biết do cái lồng này khá kỳ quặc hay vì hai chị em run tay, nhưng lúc vào lồng, ba người họ lại bất cẩn tách khỏi nhau.
Chu Húc lần mò vào thôn, chọn gõ lên ngôi nhà gần mình nhất, đúng dịp gõ trúng cửa nhà của Lão Ngô trưởng thôn.
Có lẽ vì có vấn đề về thần kinh, Lão Ngô nói chuyện nghe cứ quái lạ mà lại dài dòng, vừa thấy Chu Húc đã bảo nó có thần tướng, rằng trong thôn sắp cử hành Đại Mộc, cần một người có thể nghe tiếng thần linh giả trang thành kẻ chủ trì.
Bản thân Chu Húc tự phiên dịch lại, nó cảm thấy chắc trong thôn cần cầu đại thần, nhưng thiếu mất một linh vật, nên vớ trúng nó thôi.
Vì thế sáng sớm tinh mơ hôm sau, nó đã bị Lão Ngô bọc khăn trải giường màu đỏ, đeo một chiếc mặt nạ và đưa tới đây.
Chu Húc chùi mồ hôi xong lại hỏi Lão Ngô: “Sau khi mấy người cần Đại Mộc tới thì sao? Tôi phải làm gì?”
Lão Ngô bảo: “Cậu cứ giơ cây cờ phướn này lên rồi nói: Lễ khởi, có thể bắt đầu rồi.”
“Chỉ vậy thôi hả?” Chu Húc hỏi.
Lão Ngô gật đầu, chỉ vào đống củi khô đó và nói: “Chỉ vậy thôi, sau đó mấy người kia sẽ đi vào đây.”
Vừa dứt lời, ông ta ra hiệu với tám người cả trai lẫn gái đó.
Tám người nọ ngoảnh đầu nhóm lửa tám cây đuốc, ném vào đống củi, lửa lớn phần phật dần bừng lên.
Chu Húc: “…”
Nó xoay đầu hỏi Lão Ngô: “Ông lặp lại lần nữa xem nghi thức này gọi là gì?”
Lão Ngô: “Đại Mộc.”
Chu Húc: “Ông chắc chắn nó là Đại Mộc chứ không phải đại táng hả???”
Lão Ngô đang định trả lời nó, nhưng đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, sau đó đám người nhường ra một con đường, sáu kẻ đi tới theo thứ tự vừa được đọc.
Vừa thấy thế, Lão Ngô vạch một nét lớn trên tờ danh sách, khoanh tròn đống tên xấu đó rồi nói với Chu Húc: “Người đã tới, chuẩn bị khởi lễ đi.”
Chu Húc giơ lên cây cờ phướn trong tay, song vừa xoay đầu…
Nó đã nhìn thấy Văn Thời, Tạ Vấn, Trương Lam, Trương Nhã Lâm, Lão Mao, và Hạ Tiều.
Chu Húc bẻ cổ một cái ‘rắc’.
Lão Ngô đốc thúc: “Hô lễ khởi đi, có thể bắt đầu rồi.”
Bắt đầu mẹ ông chứ bắt đầu.
Chu Húc nói ồm ồm bên dưới chiếc mặt nạ: “Trong số sáu người này, có ba người ông không thiêu nổi, tui cũng không thể làm thế đâu. Không thôi ông thiêu tui đi.”
Lão Ngô: “…”
HẾT CHƯƠNG 64 („• ֊ •„)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.